9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            Tiết thể dục, nam và nữ học riêng. 

           Tôi ngồi ở băng ghế dưới tán cây mặt Bắc sân tập, vẫn mặc đồng phục. Theo lời bác sĩ, tôi cần tránh vận động mạnh. Vậy nên thật ra, cũng chẳng phải vội đến mức như Teshigawara nói.

           Trong số nam sinh, chỉ có mình tôi ngồi ngoài kiến tập, còn mọi người đều mặc đồ thể dục màu trắng và chạy 400 mét quanh sân. Nắng chiếu ấm áp ngập tràn, nhưng chỉ lác đác mấy người chạy trên sân tập. Nhìn cảnh tượng ấy, không hiểu sao tôi lại có cảm giác lạnh lẽo. Tôi thích chạy bộ, cả nước rút lẫn đường trường. Ngoài ra tôi còn ham tập thể lực và bơi lội. Những môn tôi không thích là bóng đá hay bóng rổ... tóm lại là các môn thể thao đồng đội.

          Muốn được chạy quá, tôi thầm nghĩ. Hít thở sâu vài lần, không thấy ngực mình có dấu hiệu khác thường. Điều này càng khiến tôi muốn tham gia.

          Dẫu vậy, cảm giác sợ hãi kia vẫn lẩn quẩn đâu đó trong tâm trí. Tưởng như nếu thả sức chạy nhảy, lỗ hở trong phổi tôi sẽ lập tức bung ra vậy.

          "Hãy nghĩ là con sẽ không bị đến lần thứ ba đâu." Dù bố đã khẳng định, tôi vẫn chưa hết hoài nghi. Nếu dại dột mà cố sức, có thể tôi sẽ phải nếm trải cảm giác thống khổ ấy lần nữa. Trước mắt tôi nên tập chấp nhận thì hơn. Mà thật ra đây cũng là lựa chọn duy nhất.

          Các bạn nữ tập nhảy xa ở vùng cát phía Tây sân tập. Tôi nghĩ mình sẽ thấy Misaki Mei giữa họ. Vậy nên tôi cố nheo mắt nhìn, nhưng vị trí ấy ở khá xa , không thể nhìn rõ ai là ai. Mà nếu Mei đã đeo băng mắt, hẳn cũng sẽ xin kiến tập. Nếu thế thì cô ấy ở mấy cái ghế dài quanh đây thôi... Tôi phát hiện một người khá giống Mei.

           Đứng một mình dưới bóng cây gần vũng cát, vẫn mặc đồng phục - phải chăng là cô ấy?

           Vì ở xa, tôi không xác định được đó có phải là Mei hay không.

          Mà cũng chẳng thể nhìn chằm chằm vào các bạn nữ mãi được. Buông tiếng thở chán nản, tôi vòng tay ra sau đỡ lấy đầu. Khi tôi nhắm nghiền mắt, giọng nói kỳ quái "Tại sao?" của con chim Rei bỗng nhiên vang lên trong đầu. Có lẽ khoảng năm hay sáu phút sau...

            "Ừm, Sakakibara?" Ai đó đang gọi.

          Ngạc nhiên, tôi khẽ mở mắt và thấy một cô gái mặt áo khoác xanh biển đang đứng cách mình khoảng một thước.

          Nhưng không phải Misaki Mei. Cô gái không đeo băng mắt, thay vào đó là một cặp kính gọng bạc. Mái tóc không cắt ngắn đi mà dài xuống vai. Là Sakuragi Yukari, lớp trưởng.

          "Cậu vẫn phải nghỉ tiết Thể dục à?"

         Cẩn thận không để cô nhận ra là mình đang thất vọng, tôi đáp, "Ừ . Tớ chỉ mới xuất viện tuần trước. Bác sĩ bảo nên tránh vận động và định kỳ kiểm tra tình hình sức khỏe. Cậu cũng xin nghỉ sao? Thấy không khỏe ư?"

          "Hôm qua tớ ngã nên bị bông gân."

         Sakuragi Yukari cúi nhìn xuống chân. Khi ấy tôi cũng nhìn ra chân phải cô đang băng kín.

         "Đừng bảo là cậu bị ngã xuống con dốc ở phía sau cổng nhé?" Tôi hỏi, nửa đùa nửa thật.

        Nghe vậy, Sakuragi phì cười, như vừa trút được gánh nặng, "Cũng may tớ ngã chỗ khác. Cậu nghe kể về điềm xui đó rồi?"

        "Đại loại thế."

        "Vậy thì..."

        Cô định nói tiếp, nhưng tôi chẳng màng đến, ngắt lời, "Cảm ơn vì đến thăm tới lần trước."

        "Ồ, không có gì."

       "Cậu ngồi đi." Tôi đứng dậy, nhường chỗ cho cô gái bị thương, rồi đổi luôn chủ đề. "Sao tiết Thể dục lớp mình lại không học ghép?" Nãy giờ tôi cứ thắc mắc chuyện đó. "Tớ tưởng là giờ Thể dục chia riêng nam nữ rồi sẽ gộp chung với lớp bên cạnh, nhất là ở trường công. Vả lại có đến hai giáo viên Thể dục dạy cho từng nhóm, nếu chỉ với sĩ số một lớp sẽ thấy trống trải..."

        Ít nhất thì không đủ người để tổ chức thi đá bóng. Cơ mà thật ra tôi cũng không quan tâm cho lắm.

         "Các lớp khác không như vậy," Sakuragi trả lời. " Lớp 9-1 và lớp 9-2 học chung, lớp 9-4 và lớp 9-5 học chung. Chỉ có lớp 3 chúng ta được dạy riêng."

         "Tại sao là lớp 3?"

       Có thể hiểu là do khối Chín có số lớp lẻ, nhưng tại sao phải là lớp 3? Thường lớp 5 đứng cuối sẽ bị loại ra.

        "Cậu nói chuyện với Kazami và Teshigawara lúc trưa rồi, phải không? Lần này Sakuragi là người đổi chủ đề.

        "Ừ, đúng rồi. Có việc gì sao?"

        Vẫn ngồi trên ghế, cô hơi nghiêng đầu nhìn tôi, "Ừm, hai cậu ấy... có nói chuyện gì với cậu không?"

         "Kazami và Teshigawara á?

          "Ừ."

           "Các cậu dẫn tớ đi tham quan trường. Đại loại là 'Khu A đây, đằng sau là Khu T dành cho các lớp chuyên biệt' , rồi kể chuyện ma ở ao sen cho tớ nghe nữa."

         "Chỉ thế thôi?"

        "Cuối cùng bọn tớ đến Khu O, và hai cậu ấy đã kể đôi chút về lịch sử tòa nhà."

        "Chỉ thế thôi?"

        "Đại khái thế."

        "Vậy ư... " Sakuragi Yakari cúi đầu lẩm bẩm rồi thấp giọng hơn nữa. "Mình phải thực hiện cho đúng, bằng không Akazawa sẽ nổi đóa lên mất."

         Tôi chỉ nghe loáng thoáng vài lời cô nói. Akazawa? Là "Akazawa" học sinh vắng mặt hôm nay sao?

         Sakuragi từ tốn đứng dậy gương mặt lộ vẻ trầm tư. Có thể thấy rõ vết thương ở chân ảnh hưởng đến cử động của cô.

          "À, Sakuragi này..." Tôi quyết định hỏi trực tiếp. "Misaki đâu rồi?"

          "Gì cơ?" Cô nghiêng đầu thắc mắc.

         "Cô bạn tên Misaki Mei học chung lớp mình. Đeo băng mắt bên trái. Bạn ấy cũng nghỉ Thể dục à?"

         Sakuragi lại nghiêng đầu và lặp đi lặp lại "Sao. Sao?" Không rõ tại sao nhưng trông cô rất ngô nghê. Tại sao chứ? Điều gì đã khiến cô có phản ứng kỳ lạ như vậy.

        "Giờ nghỉ trưa tớ có gặp bạn ấy bên ngoài Khu O."

         Đúng lúc đó, chúng tôi nghe thấy một âm thanh chấn động từ phía xa. Là máy bay đang cất cánh. Không, không giống lắm. Lẽ nào là tiếng sấm?

         Tôi ngước lên nhìn trời.

          Phía trên tán cây rậm rạp vẫn là bầu trời xanh trong thường lệ của tháng Năm. Nhìn quanh, tôi bỗng thấy có nhiều cụm mây u ám đang tụ lại ở phương Bắc. Vậy ra thứ tôi vừa nghe được là tiếng sấm?  

           Tôi còn đang mải nghĩ ngợi, âm thanh rần rần ấy lại vọng tới.

           Hiểu rồi. Là tiếng sấm muộn ngày xuân.

         Chắc đến chập tối trời sẽ mưa. Tôi vừa thầm đoán, vừa dõi mắt nhìn bầu trời phương Bắc.

         "Ái chà?" Tôi bật thành tiếng khi phát hiện ra bóng người ở nơi mình chẳng ngờ tới. "Ai đang ở trên kia vậy?"

         Khu C, tòa nhà ba tầng ở phía Bắc sân tập. Có ai đó đang đứng trên sân thượng. Một mình. Bên trong tấm lưới sắt bọc quanh lan can. Đó là...?"

          Chính là cô ấy. Misaki Mei.

        Chỉ là trực tiếp của tôi, dù chẳng thể nhìn rõ mặt hay thậm chí là quần áo, tôi vẫn nhận ra. Liền đó, tôi bỏ lại Sakuragi Yukari đang thần người bối rối, rồi chạy thẳng đến Khu C.


       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro