Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                                June

              "Chắc cháu sẽ không phải lo gì nữa." Ông bác sĩ trung niên đưa ra chuẩn đoán với giọng bình thản như thường lệ. "Theo kết quả khám hôm nay, tình trạng cháu đã ổn định. Cháu không thấy đau nữa, phải không?"

                "Dạ."

              "Vậy thì có thể đến trường bình thường rồi."

               Ngay cả thông báo quả quyết của ông cũng chẳng khiến tôi hết lo lắng. Vẫn cảm thấy sầu não, tôi hít thở sâu vài lần trước mặt bác sĩ. Ừm, không còn biểu hiện tai quái trong ngực nữa. Một tuần nay thỉnh thoảng tôi cảm thấy khó thở kèm theo đau ngực, nhưng những triệu chứng này đã biến mất trong hai, ba ngày gần đây.

                "Vẫn còn tập thể thao ạ?"

               "Vẫn không được vận động quá sức. Cứ theo giỏi trong một tháng đã. Có thể hơn."

               "Dạ được."

               "Để chắc chắn, cuối tuần này hãy đến tái khám. Nếu không có gì thay đổi, chúng ta sẽ hẹn sau một tháng nữa."

               Tôi gật đầu rồi ngước lên nhìn quyển lịch treo ở phòng khám. Ngày hôm nay là ngày đầu tiên của tháng Sáu. Vậy cuối tuần này sẽ là mùng 6, thứ Bảy.

              Giờ này tuần trước, ngày thứ hai của kỳ thi giữa kỳ, khi tôi chứng kiến cảnh tượng thảm khốc xảy ra với Sakuragi Yukari, cơn đau ngực lại ập đến mang theo những rắc rối với hai lá phổi. Điều này đúng như theo những gì tôi vẫn lo canh cánh trong lòng. Ngay ngày hôm sau tôi đến bệnh viện thành phố khám và nhận được lời chuẩn đoán cũng chẳng mấy vui là "Có dấu hiệu tràn khí màng phổi cường độ thấp". Tuy nhiên bác sĩ cũng nói thêm, "May mắn, chưa có dấu hiệu tái phát."

               "Dù có một lỗ rất nhỏ gây ra tràn khí cường độ thấp, nhưng màng phổi xung quanh đã khép lại. Nhờ vậy nên cháu vẫn khỏe mạnh và không còn hiện tượng thoát khí nữa." Bác sĩ giải thích. "Cháu không phải điều trị đâu. Chỉ cần về nhà nghỉ ngơi là được."

             Vậy là, theo lệnh của bác sĩ...

              Tôi đã không đến trường, và ở lì trong nhà cả tuần. Thế nên tôi chẳng biết tình hình trên lớp thế nào sau biến cố đó. Thông tin duy nhất tôi nhận được là mẹ của Sakuragi, người gặp tai nạn giao thông cũng qua đời cùng ngày. Đám tang của hai mẹ con được tổ chức thầm lặng, chỉ mời họ hàng thân thuộc. Hiển nhiên không giấu được cơn sốc trước thảm họa đột ngột. Tất cả chỉ có thế.

             Tôi không rõ Misaki Mei làm những gì sau hôm ấy. Đương nhiên vẫn có cách tìm ra, nhưng tôi không muốn dùng cách này để giải quyết chuyện của Mei và cả những chuyện khác. Không hiểu sao cứ đến thời điểm mấu chốt, tôi bỗng thấy do dự và lại buông xuôi.

            Vẫn chưa có danh sách lớp, vì vậy bạn học duy nhất tôi liên lạc để biết chuyện là Teshigawara, người đã cho tôi số điện thoại. Tuần trước tôi đã thử gọi vài lần, nhưng cậu ta không bắt máy. Có lẽ Teshigawara biết tôi gọi nên đã cố ý tránh mặt.

             Bà ngoại nghe được tin về tai nạn, nhưng chỉ lặp đi lặp lại vài câu cảm thán "Đáng sợ quá!" hay "Tội nghiệp gia đình đó." Có vẻ bà coi trọng việc chăm lo cho sức khỏe của cháu trai hơn. Còn ông ngoại chẳng rõ có hiểu gì không, nhưng cứ gật gù trước mọi lời bà nói. Dì Reiko rất quan tâm đến trạng thái tinh thần của tôi, nhưng không hề nhắc nhỏm đến vấn đề lúc trước chúng tôi từng trao đổi. Và tôi cũng không hỏi han thêm được gì. Con chim Rei thì vẫn la hét inh ỏi như mọi khi. Bố không gọi thêm lần nào, nên tôi chưa có dịp kể tin cho bố.

            Trong số người quen, thực sự vẫn còn một người tôi có thể trò chuyện thoải mái được. Lạ lùng thay đó lại là chị Mizuno ở bệnh viện. Chị đã gọi tôi vào buổi trưa, hai hôm sau cái chết của Sakuragi, và sau hôm tôi đến bệnh viện.

            "Em ổn cả nhỉ? Phổi không bị gì chứ?" Chị vào thẳng vấn đề. "Dù sao em cũng tận mắt chứng kiến một tai nạn kinh khủng. Tất nhiên nó sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của em."

            "Chị cũng biết chuyện sao?"

            "Chị nghe em trai kể. Đứa em thứ hai của chị đang học cùng lớp với em ở trường  Bắc Yomi đấy, nó tham gia câu lạc bộ Bóng rổ, tên là Mizuno Takeru."

            Thì ra đúng là cậu ta.

            "Hôm qua em nghỉ học để đến bệnh viện phải không?"

            "Dạ."

             "Không đến mức phải nhập viện nhỉ?"

             "Rất may là không. Bác sĩ bảo em đã tự kiểm soát được bệnh tình."

             "Khi nào thì em quay lại, bệnh viện ấy?"

             "Sáng thứ Ba tuần sau ạ."

             "vậy thì sau đó gặp nhau một lát nhé?"

              "Dạ?"

             Không để tôi phải hỏi lý do, chị Mizuno đã nói, "Có vài điều khiến chị để ý. Nhiều điều là đằng khác. Chị không rõ chúng ta liên quan với nhau ra sao hay tại sao, và điều nào không liên quan. Hơn nữa chúng ta cũng có chuyện cần nói."

              Chuyện cần nói... về cô bé qua đời ở bệnh viện vào cuối tháng Tư mà tôi từng hỏi chị chăng?

              "Giờ em đang nghỉ ở nhà?"

              "Vâng ạ..."

               "Đừng quá lo lắng. Nếu em phải nhập viện lần nữa, chị đây sẽ gắng hết sức chăm sóc."

              "Dạ. Cảm ơn chị." Dù nói thế, tôi vẫn muốn cố tránh cho chuyện đó xảy ra.

               "Thôi, gặp em vào thứ Ba nhé. Dù gì chị cũng sẽ gọi trước."

                Chị Mizuno rất để ý bảo vệ tâm lý của tôi, suốt cuộc gọi không hề đá động đến sở thích chung của hai chị em. Thậm chí chị còn chẳng dùng biệt hiệu "Anh Chàng Kinh Dị" như mọi khi, khiến tôi thấy an lòng.

              Chỉ mới hai ngày trước, chính mắt tôi đã chứng kiến những hình ảnh kinh dị và tàn khốc, thế nên chẳng có khó hiểu khi tâm trạng tôi không vui.

               Màu đỏ lan ra quanh dù, cảnh Sakuragi Yukari bị đỉnh dù bằng kim loại đâm xuyên họng, máu tươi ồng ộc trào ra từ cổ cô. Tất cả như dán chặt vào mắt tôi. Tiếng dù gãy và cơ thể Sakuragi đổ vật sang bên, tiếng hét của thầy Miyamoto, tiếng rú của xe cứu thương, tiếng kêu la và khóc nấc của bạn học... Tất cả vẫn còn vang lên bên tai tôi.

              Dù tự trấn an rằng giải trí và đời thực không giống nhau, tôi vẫn tạm dừng đọc tiểu thuyết và phim kinh dị một thời gian. Với tâm trí lúc này, tôi không sao nuốt nổi chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro