Chương 1: April

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
    Xuân sang, khi bước sang tuổi 15, tôi bị xẹp phổi trái.
    Chuyện xảy ra vào ngày thứ 3 tôi dời Tokyo đến Yomiyama để sống cùng ông bà ngoại. Lẽ ra ngày hôm sau tôi sẽ nhập học một trường trung học ở đây, dù hơi trễ để chuyển trường vào dịp gần cuối học kì. Nhưng xui xẻo thay tôi lại trở bệnh vào đúng đêm trước đó.
    Ngày 20 tháng Tư, năm 1998.
    Thứ Hai lẽ ra là ngày đầu tiên tôi đến trường - ngày để có một khởi đầu mới - lại trở thành ngày tôi nhập viện lần 2. Lần đầu là sáu tháng trước. Và cũng như lần đầu, tôi đến bệnh viện vì tràn khí phổi trái.
    "Họ nói cháu phải nằm viện một tuần lễ, có khi nào đến cả mười ngày."
    Bà ngoại Tamie của tôi đã đến bệnh viện từ sáng sớm. Lúc nghe bà nói câu này, tôi đang nằm trên giường bệnh mới của mình, hô hấp khó khăn và gắng gượng chịu đựng cơn đau liên miên trong lồng ngực.
     "Bác sĩ bảo không cần phẫu thuật, nhưng họ sẽ phải hút khí ra. Dự kiến là khoảng trưa sẽ làm."
    "Vâng... Năm ngoái cháu cũng hút khí một lần rồi."
    "Việc này không biết có phải làm thường xuyên không nhỉ? Cháu thấy khó thở à? Koichi, có sao không cháu?"
    "Dạ... Ổn ạ."
    Vài tiếng trước, khi được xe cứu thương chở tới bệnh viện, cơ đau và cảm giác khó thở trong ngực tôi còn dữ dội hơn nhiều. Sau khi nghỉ ngơi, tôi bắt đầu thấy khá hơn, nhưng vẫn rất khổ sở. Dù không muốn, bức hình chụp X-quang một bên phổi nhăn nhúm vặn vẹo cứ dai dẳng hiện lên trong đầu tôi.
    "Thật khổ cho cháu... Chỉ vừa mới đến đây vậy mà!"
    "À, ừm... Cháu xin lỗi bà."
    "Coi nào, việc gì phải xin lỗi. Chuyện ốm đau ai mà lường trước được."
    Bà mỉm cười nhìn tôi, nếp nhăn quanh mắt như như nhiều thêm. Năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi, bà vẫn khỏe mạnh và luôn điềm tĩnh dịu dàng. Nhưng chúng tôi hiếm có dịp gần gũi như thế này.
    "À, dì Reiko thì sao ạ? Dì ấy không bị trễ làm chứ?"
    "Nó sẽ ổn thôi. Con bé luôn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Nó còn quay về nhà một chặp rồi mới đi làm, vẫn đúng giờ như mọi khi."
    "Phiền bà chuyển lời cho dì ấy là, chẹp, cháu xin lỗi vì đã làm phiền dì ấy."
    Đêm hôm trước, đột nhiên những triệu chứng bệnh quen thuộc ập tới. Cảm giác bất ổn dâng lên từ những tiếng lục khục lan trong lồng ngực, một cơn đau nhói đặc trưng kèm theo cảm giác khó thở. Nó lại đến sao? Tôi lập tức nhận ra tình trạng của mình, trong lúc hốt hoảng người duy nhất tôi có thể cầu cứu là dì Reiko, bấy giờ vẫn đang thức ở phòng khách.
    Reiko là dì tôi, kém người mẹ đã khuất của tôi 11 tuổi. Hiểu ra tình trạng của tôi, dì gọi ngay xe cấp cứu và cùng tôi đến bệnh viện.
      Cảm ơn dì Reiko. Lần này cháu nợ dì nhiều lắm.
    Dù rất muốn nói thật to lời cảm ơn dì Reiko nhưng cơn đau lúc ấy không cho phép. Chưa kể tôi còn gặp khó khăn, nói đúng hơn là thấy căng thẳng, khi trò chuyện cùng dì...
    "Bà mang theo áo cho cháu thay đây. Nếu cần gì nữa cứ nói nhé."
    "Cháu cảm ơn."
    Tôi khàn giọng đáp, trong lúc bà đặt một túi giấy lớn ở cạnh giường. Cơn đau dội lên khi trở mình, vì vậy tôi chỉ có thể nằm thẳng và khẽ gật đầu với bà. "Bà ơi! Bố cháu có biết chuyện không?"
    "Bà chưa báo cho bố cháu. Cũng không biết là Yosuke đang ở Ấn Độ hay ở đâu. Chẳng biết liên lạc bằng cách nào nữa, để tối nay bà hỏi Reiko vậy."
    "Không sao, cháu sẽ tự liên lạc với bố. Bà mang giúp cái điện thoại cháu để trong phòng đến đây là được..."
    "À, thế à?"
    Bố tôi tên là Sakakibara Yosuke. Ông làm ở một trường đại học có tiếng ở Tokyo, chuyên nghiên cứu văn hóa nhân chủng họa hay nhân sinh xã hội gì đó. Có học hàm giáo sư ở tuổi tứ tuần, chắc hẳn ông cũng là một người rất tài ba. Nhưng tôi thì không khỏi nghi ngại khả năng làm cha của ông
    Tóm lại, bố tôi thường xuyên vắng nhà.
    Ông bỏ đứa con trai duy nhất ở lại căn nhà trống huơ và đi khắp tron. ngoài nước để khảo sát thực địa hay gọi là cái gì khác tôi cũng không biết. Nhờ thế mà ngay từ thời tiểu học tôi đã luôn tự tin sẽ không thu kém bất cứ đứa bạn nào cùng độ tuổl về khoản việc nhà.
    Đúng như bà nói, bố tôi vừa đi công tác Ấn Độ, tuần trước đấy thôi. Công việc này không hẹn mà đến ngay gíữa kì nghỉ xuân, bố sẽ nghiên cứu và thăm dò ở đó suốt 1 năm. Đây là một trong những lý do khiến tôi phải đến Yomiyama sống cùng ông bà ngoại mà không báo trước.
    "Koichi, cháu với bố có ổn không?"
    "Vẫn ổn ạ, cháu nghĩ vậy." tôi đáp. Dù tự nhận thấy làm con của một người như thế thật không dễ, tôi cũng không hề oán trách bố.
    "Bất kể thế nào, Yosuke cũng là người rất chung thủy." Bà nói như thể đang lẩm bẩm với chính mình."Ritsuko mất đã nhiều năm nay, thế mà Yosuke vẫn chưa tái hôn. Hơn nữa còn giúp đỡ gia đình này rất nhiều dù đôi bên ít khi liên lạc."
    Ritsuko là tên mẹ tôi. Mười lăm năm trước, đúng năm sinh tôi, mẹ đã qua đời khi tuổi còn rất trẻ, chỉ mới 26. Bố mẹ tôi cách nhau 10 tuổi.
    Tôi chỉ được nghe kể lại rằng bố đã chiếm trọn trái tim mẹ ngay từ ngay đầu tiên gặp mặt (ui tình yêu sét đánh :v), lúc đó bố là giảng viên đại học, còn mẹ là một sinh viên trong lớp của bố. Tôi chẳng nhớ là vào lúc nào, đã từng có một người bạn lâu năm của bố đến chơi nhà, trong cơn say bí tỉ, ông ta cũng buông lời trêu chọc bố tôi, "Chú mày năm đó đúng là tốc chiến tốc thắng."
    Thật khó hiểu là từ ngày mẹ mất đến giờ bố vẫn chưa tìm đến người phụ nữ khác. Nói ra lại bảo thiên vị, nhưng tôi vẫn phải thừa nhận bố là một nhà nghiên cứu tài năng, và dù đã 51 tuổi, trông ông vẫn rất điển trai với vẻ ngoài trẻ trung và tính cách dễ chịu. Có địa vị trong xã hội, kiếm được nhiều tiền, trên hết lại đang độc thân, vậy nên tôi không nghĩ bố lại chẳng được phụ nữ để ý.
    Phải chăng bố muốn làm tròn bổn phận với người vợ đã khuất? Hay bố để tâm đến cảm xúc của tôi? Dù thế nào thời gian cũng đã lâu, tôi chỉ mong bố mau mau tái hôn và thôi cái việc đẩy hết nghĩa vụ trông nhà cho con trai đi. Mong muốn đó, có một nửa là từ tận đáy lòng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro