CHƯƠNG 1: APRIL (TIẾP)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.
       Trước bữa trưa hôm sau, ngày 26, Chủ nhật
       Như mọi khi, bà ngoại đến và mang cho tôi lỉnh kỉnh đủ thứ. Và cũng bằng một câu quen thuộc "Mai bà lại đến", bà trở về. Trên đường trở ra hẳn là bà đã đi ngang qua bọn họ. Tôi chẳng ngờ được và cũng không hề mong có người khách khác nào đến thăm.
       Chị y tá Mizuno đẩy cửa, bước vào phòng tôi sao tiếng gõ cộc cộc. Chị còn trẻ, và là người chăm sóc tôi tận tình từ lúc tôi nhập viện. "Mời hai em vào", theo sau lời mời của chị là hai cô cậu học sinh hoàn toàn xa lạ. Tất nhiên tôi thấy kinh ngạc. Nhưng do hai người này cũng trạc tuổi tôi, lại còn vận đồng phục học sinh, tôi liền đoán ra lý do của buổi viếng thăm này.

       "Xin chàu. Cậu là Sakakibara Koichi nhỉ?"

       Cậu con trai đại diện (ấy là tôi nghĩ thế) ở bên phải cất lời. Dáng người tầm tầm, đồng phục đen với cổ áo đứng. Cặp kính gọng bạc điểm xuyết cho gương mặt Nhật Bản điển hình với khóe mắt dài nhỏ.

       "Bọn tớ là học sinh lớp 9-3, trường trung học Bắc Yomiyama."

       "À! Chào hai cậu."

       "Tớ là Kazami. Kazami Tomohiko. Còn đây là Sakuragi."

       "Sakuragi Yukari. Rất hân hạnh làm quen với cậu."

       Cô gái mặc áo khoác ngoài màu xanh biển. Dù đều là đồng phục trung học tiêu chuẩn, nhưng kiểu dáng này hoàn toàn khác với đồng phục trường tư tôi theo học ở Tokyo.

       "Sakuragi và tớ là cán sự lớp năm nay, bọn tớ đến thăm cậu thay cả lớp."

       "Ừm." Không khỏi thắc mắc, tôi hỏi một cậu rất hiển nhiên, "Tại sao các cậu lại đến tận đây?"

       "Cậu vừa chuyển trường đến, đúng không?" Sakuragi Yukari hỏi lại. Cô cũng đeo kính gọng bạc như Kazami, dáng người cân đối, tóc dài đến vai. "Bọn tớ nghe nói lẽ ra cậu lên lớp từ thứ Hai tuần trước, nhưng lại phải nhập viện... Vậy nên bọn tớ thay mặt cả lớp đến thăm cậu. Ừm, đây là quà mọi người gửi tặng."

       Cô gái cầm trên tay một bó hoa tulip đủ màu sắc và đưa về phía tôi. Sau này, khi tìm hiểu thêm tôi mới biết ý nghĩa của tulip là "sự quan tâm" hoặc "bác ái".

       "Tớ có hỏi thầy về bệnh tình của cậu," Kazami Tomohiko tiếp lời. "Bọn tớ nghe nói là bệnh phổi tràn khí gì đó. Cậu đã khỏe chưa?"

      "À, ừ. Cảm ơn cậu đã hỏi."

       Tôi trả lời, cố nở nụ cười trên môi. Dù bất ngờ vì họ đột ngột ghé thăm, thực sự tôi cũng thấy rất vui. Thêm nữa là trông hai người họ thật kiểu mẫu, gần giống như một cặp nhân vật "lớp trưởng*"(ở lớp học của Nhật có hai lớp trưởng, một cho phía nam, một cho phía nữ) trong anime vậy. Điều đó khiến tôi thấy vừa lạ vừa thú vị.

       "May mắn là... chắc tớ nên nói thế, là dù còn đang nằm viện, nhưng quá trình phục hồi đúng như chẩn đoán nên chắc cũng được tháo máy sớm thôi."

       "Tốt quá."

       "Đột nhiên phải chịu cảnh như vậy, thật khổ cho cậu." Bọn họ đồng thanh và liếc nhìn nhau.

       "Nghe nói cậu chuyển từ Tokyo tới nhỉ, Sakakibara." Sakuragi vừa nói vừa đặt bó tulip xuống cạnh cửa sổ. Không hiểu sao tôi có cảm giác cô ta đang dò hỏi mình.

       Tôi gật đầu, "Ừ."

       "Cậu học ở trường trung học K*** phải không? Tuyệt quá. Đó là ngôi trường tư rất nổi tiếng. Thế sao cậu...?"

       "Tớ chuyển đến vì nhà có chuyện."

       "Đây là lần đầu cậu sống ở Yomiyama à?"

       "Lần đầu... sao cậu hỏi vậy?"

       "Tớ chỉ nghĩ hình như cậu từng sống ở đây, dù đã lâu lắm rồi."

       "Tớ có đến chơi, nhưng chưa tới sống bao giờ."

       "Vậy cậu từng ở đây lâu ngày chưa?" Kazami lại tiếp tục hỏi.

       Câu hỏi gì lạ thế? Tôi thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn trả lời cho qua. "À. Quê mẹ tớ ở đây nên chắc lúc nhỏ thì có, nhưng tớ không nhớ rõ nữa..."

       Cuộc tra hỏi chóng vánh của họ kết thúc, và Kazami bước đến gần giường. "Đây," cậu ta lấy từ trong cặp sách một phong bì lớn rồi trao cho tôi.

       "Gì thế?"

       "Ghi chú bài tập từ đầu học kì đến giờ. Tớ đã chép ra một bane khác nên cậu cứ giữ lấy."

       "Oa, cậu chép giúp tớ sao! Cảm ơn."

       Tôi xem qua một lượt nội dung của tập giấy, quả đunga như tôi dự đoán, tôi đã học hết ở trường cũ. Nhưng sự quan tâm của cậu ta cũng đủ khiến tôi cảm động và phải cảm ơn lần nữa. Nếu cứ thế này, có lẽ tôi sẽ quên được những chuyện kinh khủng xảy ra suốt từ năm ngoái.

       "Sao tuần lễ vàng chắc tớ sẽ lên trường được. Mong các cậu giúp đỡ nhiều hơn."

       "Bọn tớ cũng vậy."

       Dường như Kazami đưa mắt nhìn Sakuragi, thế rồi, với một biểu hiện có phần dè dặt, cậu ta chìa tay phải ra, "À, Sakakabara. Chúng ta bắt tay nhé?"

       Tôi khựng lại một giây. Bắt tay? Cậu lớp trưởng đột nhiên lại muốn bắt tay tôi trong lần gặp đầu tiên... ở bệnh viện nữa chứ? Thế là thế nào?
       Dù sao thì chắc tôi nên cho qua và xem như đây là phong cách đặc biệt của học sinh trường công. Hay có lẽ là khác biệt giữa Tokyo và vùng nông thôn? Hoặc là khác biệt trong tính cách?
       Dẫu hơi nghi hoặc, tôi cũng chẳng thể từ chối mà nói "Không cần đâu." Thế nên tôi giả ngây và cũng đưa tay phải ra.
       Chẳng có chút sức lực nào trong cái bắt tay của Kazami, dù cậu ta là người đề xuất. Và kì lạ thay, bàn tay cậu ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.

(Thật là từ đầu truyện tới giờ cũng chưa có gì là đặc sắc, hồi hộp hay gì gì cả. Mọi người cố gắng kiên nhẫn đọc, rồi sẽ hay. Vây ha :3)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro