Chương 1: Bị Giết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn mờ ảo, đoàn người trở nên thưa thớt dần.
Buổi diễn tập cho tiết mục quảng bá " Thần Tượng Gợi Cảm" của đài Tinh Nhị đã đến hồi kết, nhân vân công tác đang bận rộn thu dọn đồ đạc tiến hành khâu kết thúc cuối cùng.
"Ai, lại đây, lại đây, đến bắt tay vào". Người điều phối âm thanh ngồi trong phòng điều âm, tùy ý chỉ một người bên cạnh " Dịch chuyển mấy cái Loa K-array này đi".

Sau đó một người đàn ông đang lấy mặt mình lau sàn nhà, nghe vậy nhanh chóng đứng lên, kéo nặng âm thanh rồi làm theo yêu cầu.
Hắn dùng tay trái, ngón tay thon dài tái nhợt. Nhìn kĩ tay phải của hắn có vẻ gầy yếu mảnh khảnh một chút, nhìn không được tự nhiên.

" Thế này được chưa?" Anh ta nghiêng đầu hỏi.
Trên sân khấu ánh đèn cơ hồ bị dập tắt toàn bộ. Chỉ còn một ánh đèn lẻ loi đập ánh sáng vào sườn mặt của anh ta.

Khuôn mặt đó một cái liếc mắt thật sự nhìn không ra.

Một vết sẹo sâu bị trầy xước kéo dài từ trán xuống mặt bên. Vết sẹo này hình như từ rất lâu rồi. Vết sẹo không lành lặn để lạt vết lồi, len lói dưới ánh đèn trong có vẻ dữ tợn.
Thầy điều âm chưa từng nhìn thấy qua hắn, thình lình bị cả kinh sau đó co rụi lại.

Ở đâu mà ra cái tên quái vật xấu xí vậy đêm hôm khuya khoắt tính doạ người à.
Một thư ký trường quay chạy tới hướng về phía anh ta vẫy tay: " Tiểu Trần, ngày mai có một người nhảy bị bệnh, cậu tới giúp một chút."
Hắn lập tức đứng thẳng người, dưới ánh đèn eo nhỏ chân thon dài, âm thanh còn mang theo phần vui mừng và thấp thỏm: " Tôi được sao?"
"Tiếc mục ngày mai ai nhảy cũng đều mang mặt nạ, tôi còn không biết tình huống của cậu sao?"
Thư ký trường quay thuận miệng dặn dò:" Tới sớm một chút, trước 10 phút làm quen với vũ đạo."

Hắn ra nhẹ nhàng thở ra: " Không thành vấn đề, tôi sẽ là người đến đầu tiên."
Giọng hắn có chút khàn, nhưng lại nhu hoà, lời nói rành mạch, như khi nhìn lên khuôn mặt hắn, vết sẹo đó làm người ta không thể nào nhìn thẳng, nhưng cặp mắ thật sự cho người ta cảm giác không nói nên lời.
Thầy điều âm nhịn không được lại liếc mắt nhìn hắn, rốt cuộc hiểu rõ cảm giác không nói nên lời từ đâu mà đến.
Khuôn mặt xấu xí như vậy, làm một công việc thấp kém như vậy, như đôi mắt của anh ta không hề vấn bẩn hay như gỗ mục, mà dường như nó đang toả ra tinh quang.

Không tính là tuổi trẻ khí phách như mọi người biết, nhưng lại mang sự tươi sáng của thiếu niên, mang theo hơi ấm sáng ngời.
Nói như vậy thì cũng không tính là khủng bố.
Đúng là dáng người rất đẹp, tư thế đoan chính còn đẹp hơn mấy tiểu thịt tươi trong chương trình này.
Nhìn anh ta rời đi, hắn thuận miệng hỏi một câu: " Người nào đây, khuôn mặt nào có thể tồn tại không trộn lẫn vào trong này?"

Thư ký trường quay xoay qua cười hề hề nói: " Lý lão sư không biết? Nhiều năm trước anh ta xuất đạo, bạo hồng cả nửa trời, sau đó lại biến mất nhanh chóng, hừm, kể ra cũng thật thảm."

Thầy điều âm xuất thần một chút rồi chợt nhớ ra kinh hô một tiếng:" Ây da, đừng nói là Huyễn Cảnh Trần Nham đấy?!, Như thế nào lại thành như vậy?"

Ở trong giới nhiều năm, nhiều thăng trầm, trong ấn tượng, "Huyễn Cảnh" năm đó đã nhận được giải thưởng thần tượng đa tài, với màn xuất đạo kinh diễm đâu.

Trong lúc đó thiếu niên trẻ với cái tên Trần Nham hát nhảy đều tốt, vừa trẻ lại còn đẹp trai. Khi nói đến vận đỏ nổi tiếng, liền phóng lưu lượng trên Internet với tốc độ kinh người.

Với cái tên nghèo túng và xấu kia có điểm giống nhau à
"Mới vừa hồng 1 ,2 năm liền bỏ mặt, hít ma túy, gái gú ở hộp đêm cùng người khác ẩu đả bị chém đứt ngón tay lại còn bị rạch mặt."
Thư ký trường quay dùng từ vô cùng chuẩn xác" Mặt bị hủy hoại, tay bị chặt đứt không đàn được nữa bây giờ liền lưu lạc như thế đấy."

Thầy điều âm bừng tĩnh: có rất nhiều nghệ sĩ sớm nở tối tàn ai giữ được lập trường đâu. Một khi nó chìm xuống, rất khó để lật lại, hít ma túy lại càng không, ông trời cũng không cứu được.
Khuôn mặt đó cũng không thể lên sân khấu được, nhảy cũng không thể lộ mặt, chỉ có thể điệp khúc đứng ở góc không có máy ảnh quay tới được.
"Như vậy mà vẫn ở đây sao? Theo tôi nên trở về quê mở một cửa hàng nhỏ."
Thư ký nói với vẻ vừa thương hại vừa khinh thường :" lần trước tôi cũng khuyên hắn như vậy, lão sư biết hắn nói thế nào không?".
"Nói gì?"
"Hắn nói, hắn thích nơi này, hắn thích sân khấu."
Hai người đều nhìn nhau nở nụ cười.
Chắc chắn mỗi này đều mộng tưởng mình sẽ bạo hồng quá nhiều sẽ biến thành bộ dạng này, còn nghĩ đến sân khấu liền bị ám ảnh tới giờ.

...............

Mãi cho đến 12 giờ khuya, Trần Nham mới làm xong việc ở hậu trường. Bộ phần âm nhạc thiết bị đều phải trở về vị trí cũ, toàn bộ sân khấu cũng phải dọn sạch.
Bốn phía đều đã không còn người, hắn cô độc bước đến cầu thang an toàn chỗ bị ánh đèn rẽ thành 2 nửa, đột nhiên vừa ngẩng đầu đã thấy một người phụ nữ đứng ở góc.
Trần Nham đi nhanh hơi nghiêng đầu lại, sợ đêm hôm khuya khoắc tự mình hù mình.
Khoảng khắc đi ngang qua liền nghe thấy người phụ nữ đó giọng rung rẩy nói:" Cậu, cậu là Trần Nham sao?"

Trần Nham ngẩng ra quay đầu hỏi:" Ngài là?"
Người phụ nữ này mặc một chiếc váy hoa ảm đạm, ước chừng chưa tới 30 tuổi, trên mặt còn có nét tiền tụy có phần tăm tối.
Cô nhìn không chớp mắt vết sẹo trên mặt Trần Nham bỗng nhiên bưng kính miệng, khóc nức nở.
"Cậu không nhớ tôi sao? Tôi là người tới nhờ cậu tới giúp vị tiểu thư ngồi trên ghế sô pha". Cô nghẹn ngào khóc ra tiếng" mấy năm nay tôi không dám tìm cậu, tôi nợ cậu một lời xin lỗi"
Phảng phất hắn nghe đợt sét đánh ngang tai. Hắn bỗng nhiên mở to hai mắt.

Khó trách lại cảm thấy có một chút quen thuộc.
"Cô ngày đó buổi tối đi đâu ?" Chuyện này hình thành nên vết nứt rất sau trong lòng Trần Nham làm hắn nổi một đợt sóng cuộn biển gầm:" vì cái gì mà cảnh sát không tìm được cô, tôi...."
Người phụ nữ kia chảy nước mắt, nói năng có điểm lộn xộn, " Tôi sắp chết, sắp chết .... Không tìm cậu Tôi chết cũng cảm thấy không yên lòng"
Cô bỗng bắt cánh tay Trần Nham, nói khẩn cấp:" trong túi quần của cậu viên thuốc là tôi bí mật bỏ vào, nhưng không phải tôi muốn hại cậu, nếu tôi không làm vậy sẽ có người khác hại cậu...."
Lời còn chưa nói xong, bỗng dưới cầu thang xuất hiện một người.
Mang khẩu trang, đem theo con dao, điên cuồng mà vọt lại, hung hăng đem dao đâm sau lưng của người phụ nữ.

Mọi thứ như dừng lại khoảng khắc mắt của Trần Nham đối diện với hắn liếc mắt nhìn thấy con dao đồng tử co rút mãnh liệt.
Hầu như không cầu suy nghĩ, anh ôm lấy người phụ nữ và xoay mạnh khiến con dao bị lệch đi. Cách tay của người phụ nữ bị rách một mảnh chảy nhiều máu .
Vì không thể cưỡng lại cơn đau nên cô đã hét lên. Trần Nham nhanh chóng la lên:" Nhanh chạy đi , chạy".
Cô che lại máu tươi đầm đìa ở miệng vết thương, liên tục lui về sau, rốt cuộc sợ hãi mà cất bước chạy.
Tên sát nhân kia muốn đuổi theo, Trần Nham ở phía sau liền ôm lấy hắn, nện xuống một đấm, hắn ta ăn đau, và tìm cách tránh thoát, xoay đầu liền hướng về phía Trần Nham hung hăng đâm một nhát.

Mọi thứ đều phát sinh quá nhanh, Trần Nham cúi đầu thì liền thấy con dao chọc thủng bụng mình.
Con dao bị rút ra lặp tức máu tươi liền bắn tung toé quần áo cậu nháy mắt biết thành một mảnh máu đỏ .

"Bùm", cậu vô lực quỳ rạp xuống đất.
Tên sát thủ đá văng cậu ra, kinh hoảng thất thố mà bắt đầu gọi điện thoại:" Này ,này ,tao chưa giết con nhỏ kia, mà tao lở tay làm Trần Nham bị thương rồi!!"
Trần Nham mơ hồ nghe thấy âm thanh bên kia vô cùng tức giận rống lên nói cái gì còn không rõ nữa.
Hắn gọi điện thoại cho ai? Tại sao lại biết tên mình?
Sau đó tên đó tắt điện thoại bỏ vào túi. Đâm thêm một đao thật mạnh một lần nữa đem dao cắm vào ngực của Trần Nham.

Mày đừng trách tao , tao chỉ nhận tiền làm việc thôi." Nam nhân âm thanh tàn nhẫn, nháy đôi mắt hung ác tàn bạo, đuôi lông mày mang theo tia hắc khí.
Trần Nham hơi hé miệng trực tiếp rơi vào hôn mê.

Trần Nham được vác trên vai hơi chao đảo. Không biết bao lâu cậu ngửi thấy một mùi khét.
T

rong phòng thay đồ phía sau sân khấu một ngọn lửa đang bùng cháy một làn khói đen mang theo hiểm hoạ bóc lúc nửa đêm.
"Bùm" lúc sau cậu bị đẩy vào trong ngọn lửa cửa bên nhoài khoá chặt.
Ngọn lửa tới gần, Trần Nham dùng hết sức lực, hướng phía cửa mà bò đến, một mảnh huyết nhục kéo dài thành đường máu dài.
Đến khi bò vào phòng trong, mơ hồ trên tầm nhìn, thấy trên ghê hoá trang có người!
Gương mặt không hề còn sinh khí, trên tay còn cầm nửa chai thuốc ngủ nằm rải rác.
Trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ còn lại đờ đẫn gắt gao nhắm mắt lại. Người đã chết.
Không khí làm người hít thở không thông, ngọn lửa nhanh chóng tới gần hắn.
...............

Một tuần sau

Trong bệnh viện tư điều kiện vô cùng tốt, màn đêm khuya tĩnh lặng.
Phòng bệnh 309 một thiếu niên đang an tĩnh nằm.

Lửa.. lửa chỗ nào cũng đều là lửa!!
Cả người đều đau nhứt, xương cốt như bị dao đâm, cổ họng dường như bị chặn bởi thứ gì đó đè nén sự thống khổ vô tận.
Rốt cuộc hắn từ chỗ sâu trong cuốn họng gào một tiếng "Không.."
Xoay người trên giường ngồi bật dậy, hắn giơ lại lên lấy ống tay áo bệnh nhân lau mồ hôi trên trán.
Cảm giác trong mộng sự bỏng rát đã hoàn toàn biến mất, toàn thân không có bất kì chỗ nào không ổn.
Hắn đột nhiên nhìn chằm chằm tay của chính mình, giơ lên trước mặt, trong ánh mặt ngập tràn không thể tưởng tượng được.
Mềm mại, thon dài, khớp xương rõ ràng, chính là bàn tay tuyệt đẹp, hắn nhiều năm sống chung với bàn tay tàn phế bây giờ đã không thấy, thay thế đó là mười ngón nhỏ thon dài trắng nõn không tì vết.
Hắn bỗng nhiên nhảy xuống giường, đi chân trần đến trước bồn rửa mặt.
Trước gương hiện ra một gương mặt cực kì xinh đẹp.
Làn da trắn nõn, khuôn mặt thanh tú, mái tóc đen ngắn mềm mại.
Cách gương một tầng hơi nước, đôi mắt đen rõ rệt hiện lên, xinh đẹp phản phất màu lưu li.
Gương mặt mịn màng như quả trứng mới bóc vỏ, thiếu niên khoảng chừng 18 19 tuổi , nhưng đây hoàn toàn không phải khuôn mặt của hắn!

______________

Tác giả có lời muốn nói:
Sau hơn nửa năm, nhớ các tình yêu quá đi, tôi đã trở lại rồi!!

Loa Array

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro