006

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"sáng sớm anh cần gì à?"

"có vẻ sữa bị cảm rồi... em sang được không?"

em nghe giọng anh ta có phần nghẹt nghẹt thì hiếu cái người bị cảm là anh ta chứ chẳng phải sữa đâu.

"anh hay là sữa?"

"không biết.. cứ sang đi."

"gửi địa chỉ, tôi đi mua đồ rồi sang"

"nhanh nhé. sữa mong gặp em"

anh ta tắt máy, em thầm nghĩ. là sữa mong gặp hay anh mong gặp cơ chứ?? cũng có thể là cả hai.

"khoan khoan... anh bị cảm à?"

"sữa cảm mất rồi.. sữa mệt.. sữa bị ho, số mũi với cả nóng... khụ khu"

"khiếp, anh nói là anh thì có làm sao đâu chứ..."

em bật cười khi nghe anh ho, bản thân cảm thì nói cảm vòng vo sữa này kia làm gì trời ơi.

"em sang đi."

"sang ngay."

em tắt máy bản thân ra quầy thuốc mua thuốc và mua miếng dán hạ sốt cho anh, sẵn ghé sang mua cháo luôn. bản thân em ít khi đụng vào chuyện bếp núc nên sợ không nấu được cháo cho anh ta ăn để còn uống thuốc.

cốc cốc

"em đến nhanh thế."

em mới gõ cửa anh liền mở cửa ra nói với chất giọng nghẹt lại, nghe thương lắm cơ.. khoan... sao hôm qua giờ em thương anh ta nhiếu thế???

"rõ là anh cảm mà"

em liền mở rộng cửa ra và đưa tay lên trán anh khẽ nhíu mày vì nóng.

"khụ khụ.. đấy sữa mong em thật kìa..."

anh mỉm cười nhẹ đưa tay lên ho, chỉ vào sữa đang mừng rỡ quấn quýt lấy chân em, cũng phải thôi. lâu rồi chẳng gặp nhóc cơ

"tí chị chơi với bé nhá? chị phải chăm cho người chủ ngốc của bé rồi ~"

"em nói ai ngốc đấy?"

"làm gì có"

em ngồi xuống nựng sữa xong thì thầm, anh nghe thấy liền nhíu mày nói lại, em phì cười đứng dậy

"anh cảm mà không nằm nghỉ đi"

"thật ra... đứng muốn không vững ấy..."

anh nói xong liền xụi lơ xuống mà để người mình hoàn toàn tựa vào người em

"s-sao đây?.."

"đỡ tôi vào phòng giúp đi..."

em cũng thấy người anh ta cũng nóng cơ, nhẹ nhàng đỡ anh vào phòng anh chỉ rồi đỡ anh xuống giường

"khụ... khụ"

"xem nào..."

em đưa tay lên trán anh thì nóng thật. bản thân đi lấy miếng dán hạ sốt và tự tay mình dán lên trán cho anh

"đợi tôi lấy cháo cho anh ăn rồi uống thuốc nha?"

"có thuốc nữa sao??"

"phải uống cho hết cảm chứ? đừng nói là anh sợ uống thuốc nhé?"

"k-không!! cứ đưa hết đây"

em nghe liền biết anh đây chắc cảm ít khi uống thuốc lắm đây, sao không biết lo cho bản thân gì hết vậy trời!

"anh tự ăn được không hay là..?"

"nhờ em vậy.."

anh ngồi dậy tựa lưng ra sau nhìn em cười nhẹ, nhìn vẻ mặt nhợt nhạt thiếu sức sống của anh ta vì cảm em cũng thấy trong lòng mình xót xót..

"vậy a nào.."

em thở hắt ra bản thân cầm muỗng lên và đút cho anh ăn, anh cũng ngoan ngoãn há miệng để em đút. không hiểu sao khi cảm lại chòn ủm dễ cưng thật, còn ngoan nữa

"thuốc này uống hai ngày, mỗi ngày hai lần sáng và chiều.
đây anh uống sáng trước đi"

"từ từ.."

anh chưa cầm hẳn thuốc mà chỉ đưa ánh mắt có chút sợ sệt nhìn

"anh sợ đắng à?.."

anh chỉ nhìn em rồi gật đầu khẽ.

"thế bây giờ phải làm sao đây.. uống thuốc mới mau khỏẻ chứ.."

"nhưng.. đắng lắm.."

anh tự tưởng tượng vị đắng của thuốc rồi lắc mạnh đầu. mặt anh lúc này xị ra nhõng nhẽo trông như 1 chú mèo con, đáng iu hết sức rồi

"anh ráng uống đi nào.. ha qnn uống đi rồi tôi sẽ chiều theo ý anh..

"thật sao?"

"thật"

"chiều hết theo ý tôi sao?"

"nếu nó không quá đáng!"

em phì cười không nhịn được cười khi thấy ánh mắt anh ta bắt đầu sáng rực, cứ như con nít ấy nhỉ... dễ dụ ghê á. em mới đưa những viên thuốc cho anh

"thế tôi uống nhé!"

"vâng !"

em gật đầu chắc nịch đưa ánh mắt chờ đợi anh uống, anh liền đưa cái ực vào miệng rồi lấy ly nước từ tay em uống một hơi.

"khụ khụ.. đắng quá.."

anh ho rồi mếu miệng lại vì độ đăng của thuốc, em lại không kìm được nụ cười của mình vì bộ mặt dễ thương khác bộ mặt lạnh lùng thường ngày của anh

"thế... bây giờ em sẽ chiều tôi đúng không?"

"không tôi dụ cho anh uống ngoan thôi"

"ơ thế em lừa tôi?.."

giọng anh nhỏ dần chắc thất vọng đây, em chỉ trêu anh xíu thôi

"anh dễ dụ thật đấy ~"

"hoá ra em chỉ dụ tôi.."

"nhưng tốt cho anh mà"

"không cần"

anh bĩu môi khoanh tay lại quay sang hướng khác với giọng điệu hờn dỗi. em đứng dậy bước ra khỏi phòng anh để dẹp ly và bát cháo đã ăn xong khi nãy

"tôi trêu anh thôi.. anh muốn gì nào?"

em bước vào thấy rõ anh đưa ánh mắt mong chờ nhìn ra cửa nhưng khi thấy em vào lại giả vờ giận dỗi quay sang hướng khác. em cười mỉm ngồi xuống cạnh anh

"thế.... em vẫn giữ lời á?"

"đúng. nhưng đừng yêu cầu quá đáng là được"

anh trở lại vẻ cười rạng rỡ nhìn em

"tuyệt!! thế cho tôi ôm em nghỉ một xíu nhé?

".. thật luôn?"

"ừm, sao?"

em nghe anh đưa ra yêu cầu đó thì đơ người rồi đỏ mặt..
yêu cầu này không có gì quá đáng thậm chí còn đơn giản với em cơ. nhưng chẳng phải như thế sẽ rất ngại sao?

"em thấy thế nào?"

"thì tôi hứa rồi.. được thôi.."

"ngoan đó!"

anh bật cười hài lòng dang tay ra, em lưỡng lự mãi mới nằm xuống từ từ, anh nhanh nhẹn kéo em vào lòng mình

"anh thích ôm như thế này sao?"

".. cũng có thể"

"thế ai cũng ôm à"

em không hiểu sao bản thân bĩu môi thì thầm trong lòng anh

"chỉ là.. muốn ôm em sau một tuần mệt mỏi như thế.."

"anh nói gì vậy.."

em hỏi khẽ nhưng không thấy anh đáp, chỉ cảm nhận tiếng thở đều đều của anh, thuốc này có gây buồn ngủ nhưng ngủ gì nhanh thế!!! chưa kịp trả lời khuất mắt của em khiến em bối rối bức rức thật chứ!! nhưng nằm trong lòng anh ta như thế này cũng dễ chịu với ấm áp. bản thân vẫn nghĩ rằng không phải đâu!! mình không phải là đang thích anh ta đó chứ....?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro