3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+Beta: lucchuocham
Quà Giánh Sinh muôn đây~
_______.......___________......__________

Khi tiếng chuông cửa vang lên, Sakaguchi Ango quay đầu nhìn sang, ánh mắt tăm tối như muốn nhìn xuyên qua tấm cửa.

Là ai?

Là vị 'bác sĩ' hắn tìm, hay là người Chính phủ muốn đuổi giết hắn? Chính hắn cũng không rõ.

Nếu là trước kia, hắn không cần để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này.

Những giờ không giống trước, Dazai vẫn còn rất suy yếu, hắn không thể hành động bất cẩn.

Sakaguchi Ango cầm súng lục ở đầu giường, lại cầm thêm một con dao rồi mới đi đến cửa.

Hắn bước từng bước nhẹ nhàng, dường như không nghe thấy tiếng động. Khi dừng lại ngay trước cửa, một giọng nói ôn tồn cất lên.

"Sakaguchi Ango, tôi rất bất ngờ khi biết cậu là người gọi cho tôi đấy."

Sakaguchi Ango thu mắt, cất con dao vào trong túi áo.

"Đã lâu không gặp."

Hắn mở cửa,

"Thủ lĩnh Mori." 】

"Gì thế?" Mori Ougai có chút ngoài ý muốn, thì ra ở thế giới kia lão vẫn còn là thủ lĩnh sao? Ừm, dù sao Dazai bên kia là thành viên của 【 Trụ sở Thám Tử 】.

Cơ mà nói ngược lại, nếu cả hai thế giới đều cùng một Dazai, Dazai bên này lại lựa chọn soán vị, còn bên kia lựa chọn rời đi, vậy【 Mori Ougai 】 bên kia đã làm cái gì? Mori Ougai chợt thay đổi.

Ha hả, ông đã làm gì thế, đồng vị thể của tôi? Sao ông dám đẩy 'đứa trẻ của tôi' vào ranh giới sống chết?

"Giải pháp tối ưu?" Edogawa Ranpo nghiêng đầu không rõ nói một cậu.

Mori Ougai cười không nói chuyện.

Edogawa Ranpo trước mắt đã biết vị thủ lĩnh kia đại khái là đã làm gì, khung xương của toàn bộ sự kiện này, chỉ là vẫn không biết, kẻ khiến cậu ta bất chấp mà làm đi đến bước đường cùng này, rốt cuộc là ai?

Mấu chốt có lẽ là trên Trụ Sở.

So với Mafia Cảng, Dazai rõ ràng có chút bất công với Trụ sở Thám Tử, ở thế giới của bọn họ lên làm thủ lĩnh, chỉ vì đạt được mong muốn của bản thân, không tiếc lấy thân mình làm bàn đạp.

Là vì Akutagawa? Hay vẫn là Oda?

Không thể biết được.

"Dazai...... kun?" Sau khi được Sakaguchi Ango cho phép vào phòng, Mori lúc này mới được nhìn rõ người nằm trên giường, có lẽ vì thế ta mới được thấy lần đầu tiên thủ lĩnh Mafia Cảng không thể khống chế biểu cảm bản thân.

Lão thật sự thực kinh ngạc, lúc Sakaguchi Ango gọi cho lão cũng không nói 'người bệnh' là ai, đồng ý cũng vì tò mò. Cuối cùng sau khi thấy người bệnh lại đến với cương vị là một bác sĩ có tâm.

"Này cũng thật là ngoài ý muốn ha...." Mori Ougai cười cười, cầm theo hòm thuốc đi qua.

Sakaguchi Ango ôm cánh tay đứng ở bên cạnh, không nhiều lời một câu, hắn chưa có điên mà để kẻ này biết được những chuyện mình làm.

Nhờ tới Mori Ougai cũng là bất đắc dĩ mà thôi, hắn dù sao cũng là tội phạm bị truy nã, không thể mời bác sĩ bình thường, Trụ sở Thám Tử cũng không thể do họ nằm ngay dưới mí mắt của Chính phủ, thật sự là không còn cách nào khác, nhưng không nghĩ là Mori Ougai tự mình đến đây.

Huống hồ, Mori Ougai...... là người không có khả năng tiết lộ thông tin của Dazai ra ngoài nhất.

"Thật kỳ lạ, cơ thể của Dazai-kun suy yếu giống như người bị trọng thương sắp chết, nhúng trên cơ thể lại chẳng có một vết thương nào." Mori Ougai hiếm lạ mà nhìn Dazai Osamu, "Cơ mà, không có gì đáng lo, cơ thể của Dazai-kun vẫn đang hồi phục, có lẽ khoảng 3 ngày sẽ ổn."

Là một dị năng lực phi khoa học? Nhưng cũng không giống dị năng lực, là kết quả của 'Nhân gian thất cách' chăng?

"Phải không?" Sakaguchi Ango nhíu mày, ngay cả Mori Ougai cũng không biết sao?

Bất quá ít nhất mọi thứ vẫn đang ở trạng thái tốt đẹp nhất.

"Cơ mà, bên trong Mafia ít nhất cũng có thiết bị y tế đầy đủ hơn ở đây không phải sao, Sakaguchi Ango?" Mori Ougai cầm lại hòm thuốc, vẻ mặt tươi cười, " hơn nữa còn an toàn hơn ngoài này."

Sakaguchi Ango im lặng, ánh mắt lạnh băng tràn ngập sát ý.

"Thủ lĩnh Mori." Giọng của Sakaguchi Ango vang lên với vài phần cung kính, nhưng súng trên tay đã chỉa thẳng vào đầu Mori, "Dazai-kun nếu tỉnh lại thấy mình ở Mafia Cảng, cậu ấy sẽ giãy đành đạch lên mất."

Mori bên ngoài không thay đổi sắc mỉm cười. 】

"Ha?" Nakahara Chuuya cao giọng hét, "Tên này đang nói điều ngu dốt gì vậy?"

Đây là chuyện quái gì thế? Suốt bốn năm làm thủ lĩnh, Dazai Osamu chưa bao giờ bước ra khỏi tổ chức quá nửa bước, vậy mà theo lời tên kia cậu ta mà thấy mình ở Mafia Cảng sẽ lăn lộn nôn ói á?

"Mới không phải!" Nakajima Atsushi nhíu mày, ngài ấy nhất định là rất yêu Mafia, ngài chính là thủ lĩnh Mafia Cảng ưu tú nhất trong lịch sử, dẫn dắt Mafia đạt được vô số vinh quang! Không ai được phép phỉ báng nó!

Sau khi biết 'Dazai Osamu mà bọn họ đang nói là vị kia, mọi người đối với lời này có phần khó tin.

Ai lại cho rằng người thủ lĩnh ưu tú đưa tổ chức của mình phát triển nhanh như gió lại chán ghét chính tổ chức của mình, đúng không?

Chỉ có Edogawa Ranpo chú ý tới, Oda Sakunosuke hơi sửng sốt, phản ứng này của Edogawa Ranpo khiến hắn có cảm giác không tốt.

"Không phải! Thủ lĩnh nhấy định không phải như vậy, ngài có nổi khổ riêng!"

Oda Sakunosuke dường như nghe được âm thanh suy yếu của người thanh niên bên cạnh

Ngay lúc đó hắn lại cho rằng mình nghe nhầm.

"Ôi thật là, cơ mà nếu nói như vậy thì cậu ta sẽ vui khi thấy sự xuất hiện của cậu sao, Sakaguchi Ango?" Mori Ougai thu hồi nụ cười, một thiếu nữ tóc vàng xuất hiện chắn trước họng súng Sakaguchi Ango.

Để Dazai Osamu đang bị thương cho một kẻ đang bị truy nã lẻ loi một mình Sakaguchi Ango, Mori Ougai không có khả năng buông tâm.

Sakaguchi Ango lộ ra nụ cười: "Chuyện không giống nhau."

Dazai vừa nói ra những lời thật lòng, cậu ấy đã mở lòng với hắn, cho dù chỉ mới cách đây ít phút.

"Huống hồ, một khi Dazai bị bên chính phủ phát hiện, cậu ấy nhất định sẽ bị bắt đi." Sakaguchi Ango lạnh nhạt mà nhìn Mori Ougai, "Nếu như dựa theo ' 'giải pháp tối ưu', Mafia Cảng không thể bảo vệ Dazai

Mafia Cảng sẽ không vì một người đã phản bội tổ chức mà xé rách mặt nạ với Cơ quan Chính Phủ, nói thẳng ra theo 'giải pháp tối ứu' của Mori Ougai điều đó không có khả năng.

Mori Ougai trầm mặc.

Lão là thủ lĩnh của một tổ chức, cũng là nô lệ của tổ chức, lão không thể vì tình cảm cá nhân mà đẩy tổ chức vào thế bất lợi, điều này đi ngược lại với giải pháp của hắn

Chỉ là đôi khi, thân cũng từng là một giáo viên, lão cũng muốn bản thân có thể che chở cho học sinh của mình.

"Điều tốt nhất lúc này mà ông có thể làm là rời khỏi đây và quên tất cả những gì vừa xảy ra."

Sakaguchi Ango lạnh như băng mà nói.

Đồng thời, trong lòng bàn tay hắn cũng đầy mồ hôi lạnh.

Nếu thủ lĩnh Mafia Cảng nhất quyết muốn mang Dazai đi, nói đến thể thuật hắn căn bản không đấu lại nổi...

Nếu bây giờ có Odasaku thì tốt rồi, là người thuộc phái vũ lực, Odasaku sẽ bảo vệ Dazai tốt hơn hắn.】

【 Sakaguchi Ango 】 cũng thật dũng cảm, vậy mà có thể đôi co với thủ lĩnh Mafia Cảng, nhìn người ông ta tràn ngập sát khí kìa!

Mori Ougai cười tủm tỉm mà nhìn thoáng qua Sakaguchi Ango, Sakaguchi Ango chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đã khiến cả người hắn trở nên ướt đẫm.

Bạn tôi ơi, cậu quả nhiên thật bản lĩnh!

"Ango - san, thích Dazai?*" Edogawa Ranpo bỗng nhiên nói ra một câu khiến bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.

"A, a ha." Tanizaki Junichiro đánh mắt nhìn sang người đã run rẩy không tin vào sự thật bên cạnh mình.

Này, từ này không nên dùng như vậy!

"Sao, vậy thì thôi." Mori Ougai đột nhiên cười, vẫy vẫy tay, Alice biến mất trong không khí. Alice trên cơ bản là dị năng lực của Mori Ougai, tốt nhất vẫn không nên để lộ còn bài trùng này ra ngoài.

Sakaguchi Ango nhìn lão một cái, thu hồi súng lục, hình ảnh lại lần nữa tối sầm. 】

"Hô --" Sakaguchi Ango thở nặng nề một hơi dài, hắn sắp chết chìm trong đống sát khí của Ozaki Kyoko và Nakahara Chuuya.

"Cho nên đến bây giờ vẫn là không có gì manh mối sao......" Nakajima Atsushi nhìn màn hình biến mất, trong mắt có chút không cam lòng.

Dù e sợ chỉ như vậy, hắn cũng muốn nhìn Dazai-san lâu thêm chút nữa.

"Hả? Sao vậy được?" Edogawa Ranpo nhướng mày, "Mấu chốt là ở trên người Dazai Osamu."

"Cái tên kia, không phải, thủ lĩnh?" Nakahara Chuuya nhìn qua, "Có nghĩa là gì? Ý là cậu ta trong thế giới đó là cùng một người trong thế giới của chúng ta?"

"Đó không phải là điều dĩ nhiên hả?" Edogawa Ranpo nói.

Hai thế giới so le, hai thế giới đều cùng tồn tại, cùng một Dazai Osamu, cùng một nhịp thở.

"Mà, chờ hắn tỉnh lại chúng ta có thể sẽ biết toàn bộ đáp án." Edogawa Ranpo nói.

Sự thật chứng minh, hắn nói không sai.

Khi ánh sáng lần nữa trở lại, Dazai vốn đang nằm im bỗng mở mắt.

"Tôi không phải đã chết sao?"
Dazai Osamu nhìn chằm chằm trần nhà xa lạ, đầu có chút đau, hắn không biết rõ tình huống hiện tại của bản thân. 】

???

"Gì cơ?" Mori Ougai mở to hai mắt, nhanh tay đỡ lấy Ozaki Koyo sắp ngã.

"Dazai-san!" Nakajima Atsushi kêu lên.

"Đây là......?" Akutagawa Gin nhịn không được tiến lên một bước.

"Vì cái gì lại nghe được suy nghĩ của tên thủ lĩnh đáng ghét đó?!" Nakahara Chuuya hỏi.

Trừ bỏ Mafia Cảng trở nên ồn ào những người khác sáng suốt lựa chọn bảo trì yên tĩnh, bọn họ không muốn lọt vào danh sách cần trừ khử của bầy Mafia đâu.

"Này có cái gì kỳ quái." Nhưng mà Edogawa Ranpo trước sau như một mà không màng bầu không khí, bĩu môi, "Cậu ta là ' trung tâm ' mà."

Kunikida tuyệt vọng: Ranpo-san ngài trước đừng nói chuyện! Ngài không nhìn thấy một đám Mafia bên kia mặt đã đen như nước cống rôi sao!??

"Tuyệt quá!" Đây là Miyazawa Kenji, "Người thành phố thật lợi hại!"

Kunikida:...... Tôi mệt rồi, làm gì làm đi.

Dazai Osamu hoảng hốt bất quá năm giây, lý trí quay trở về, sắc mặt nháy mắt có âm trầm.

"Là mi làm?"

"Là tôi đó, Dazai cục cưng ~"

Một giọng nói máy móc không rõ nam nữ cất lên.】

Yên lặng , vẫn là yên lặng , ngay cả Edogawa Ranpo cũng bất ngờ , thậm chí sặc cả nước miếng.

Dazai Osamu đây là đang cùng ai nói chuyện? Nói chuyện với não của mùnh?! Không, cái này không đáng nhắc, tuy rằng đây là một vấn đề đáng liệt kê vào danh sách quan trọng.

Nhưng mà, cái biệt danh kinh tởm gì kia!?

Dazai...... cục cưng?

Trong nhất thời, không gian chỉ còn những gương mặt đỏ bừng vi diệu hoặc vặn vẹo khó nói thành lời.

"Xen vào việc người khác."

"Thực xin lỗi, Dazai-san."

"Xin lỗi tôi thật ra rất dễ, ngay lúc này cậu làm tôi chết, tôi liền tha thứ cho cậu"

"Không thể, Dazai-san, thực xin lỗi, Dazai-san."

Dazai Osamu dừng một chút, sắc mặt cùng vỉ pha màu giống nhau đổi tới đổi lui, khác hoàn toàn với vị thủ lĩnh mặt liệt trong tâm trí của đa phần thành viên cấp dưới Mafia Cảng. Sau đó tiếng nghiến răng xuất hiện.

"Mi là một cuốn sách hư! Mi đã thành công soán ngôi Mori-san, trở thành thứ tôi ghét nhất trên đời."

"Không sao, người tui thích nhất vẫn là cục cưng Dazai cậu thôi ~"

"Biến." 】

Hoắc...... Hoắc.

Kích thích.

"Ôi, tôi rất tổn thương đó Dazai-kun." Mori Ougai vẻ mặt như đưa đám.

Bất quá vẫn là có người chú ý tới từ ngữ mấu chốt.

"Sách?" Nakahara Chuuya híp mắt, theo di ngôn của thủ lĩnh, Dazai Osamu yêu cầu và nhắc nhở hắn làm rất nhiều chuyện nhưng lại không có nhắc tới cái gọi là "Sách" tồn tại.

"Sách?!" Nakajima Atsushi cùng Akutagawa Ryunosuke bất ngờ nói lớn, sắc mặt có chút tệ.

"Xem ra hai người các cậu đã biết gì đó, phải không?" Ozaki Koyo nhướng mày.

"Không, không phải......" Nakajima Atsushi có chút hoảng loạn mà xua tay.

Tâm điểm chú ý của mọi người dồn vào hết hai người bọn họ.

Xong đời, sắc mặt Nakajima Atsushi trắng bệch.

"Là nam nhân đồ đen trước khi chết...nhảy xuống đã nói." Cái người được cho là đã chết hiện đang nhảy nhót tưng bừng dưới mí mắt mọi người , Akutagawa Ryunosuke lập tức tìm từ thay thế.

"Akutagawa, không được nói!"

"Không kịp rồi." Akutagawa Ryunosuke lắc đầu, "Nam nhân đồ đen tiết lộ cho chúng ta về thứ gọi là 'Sách', ngươi cũng nghe thấy, cho dù ta với ngươi có không tiết lộ thì chuyện này cũng sẽ bại lộ mà thôi

Nakajima Atsushi mấp máy môi, không phản bác.

Dưới cái nhìn của mọi người, Akutagawa Ryunosuke nói lại những lời mà ở sân thượng Dazai Osamu đã nói cho bọn họ.

Đồng thời, hình ảnh tại một thế giới kjác vẫn đang tiếp tục.

【 "Cậu đã làm gì?"

Cứ một lần tạo ra một thế giới mới, Dazai Osamu sẽ bị tách ra khỏi quy tắc thế giới, sau đó hủy diệt trạng thái "Tử vong", nhưng để làm được điều đó 'Sách' cần một nguồn năng lượng khổng lồ vù vậy nó chỉ có thể dùng cách đó một lần.

"Tôi chữa trị toàn bộ vết thương trên cơ thể cục cưng sau đó đứa cục cưng về thế giới gốc."

"Ha?!"

Bởi vì cảm giác đau đớn vẫn còn, Dazai Osamu không thể nói qua to, nhưng giờ phút này hắn cũng chú ý tới, con 'nhộng' đang nằm ở mép giường.

Là Sakaguchi Ango đem chăn quấn chặt cosplay nằm ở mép giường.

Dazai Osamu:......

Mắt không thấy, tâm không phiền.

"Cậu lấy đâu ra năng lượng?"

Đừng đùa với hắn, cái quyển sách thối tha này còn bao nhiêu năng lượng, hắn là người biết rõ nhất, cái thứ trời đánh này mà còn đủ năng lượng để phục hồi toàn bộ vết thương trên người hắn sao-- tuy rằng không muốn thừa nhận, sách quả thật, quá phân biệt đối xử với hắn.

Lúc này sách có chút trốn tránh.

"Là thế giới kia...... Không, không phải, ngài bình tĩnh, chỉ là tạm dừng! Tạm dừng mà thôi!!!"

Giọng nói trở nên bén nhọ, chủ nhân của nó đang cố cầu hy vọng sống một cách mạnh mẽ.

"Nếu thế giới kia xảy ra vấn đề, tôi nhất định đem cậu xé, không đúng, đem chính mình xé cho cậu xem."

"Sẽ không!!!" 】

Bên này, mọi người vừa mới tiêu hóa xong những gì Akutagawa Ryunosuke nói, liền nghe được cái tiếng thét chói tai ở thế giới gốc.

A này.

Coi bộ thế giới này......

Thật là hoạt bát ha!

"Nếu những chuyện này là do 'Sách' làm mà nguyên nhân là vì Dazai Osamu, ' Sách ' cũng sẽ không để thế giới của chúng ta bị hủy diệt, như vậy trong tình huống hiện tại, cái thứ gọi là 'không được quá ba người biết đến sự tồn tại của nó' sẽ không xuất hiện." Edogawa Ranpo chậm rãi nói, cũng làm cho Nakajima Atsushi và Akutagawa Ryunosuke rốt cuộc thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Vì một thế giới an ổn tồn tại mà viết tiểu thuyết" sao? Edogawa Ranpo ánh mắt trở nên u ám.

Cuối cùng mảnh ghép cuối cùng đã được tìm thấy, trò chơi lắp ráp này cũng đã hoàn thành.

Cậu thật đúng là nhẫn tâm, Dazai.

【 "Bọn họ là trụ cột thế giới, tùy tiện tạm dừng chẳng phải sẽ vô dụng sao?"
Dazai Osamu nói tự nhiên như đang biết mọi người đang ở đâu.

"A, bọn họ đang ở khe hở của thế giới."

"Khe hở thế giới?"

"Đúng vậy, hơn nữa nơi đó cũng rất gần thế giới góc, ở chỗ đó, năng lượng của họ sẽ không xói mòn, mà ngược lại còn có thể hấp thu đến một ít năng lượng thế giới chủ, sau khi trở về có thể đem thế giới của họ hoàn toan tách ra như vậy sẽ không bị hạn chế nữa."

Này đương nhiên là chuyện tốt.

Nhưng mà Dazai Osamu hiện tại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác.

"Cậu nói, cái khe hở đó ở gần đây?"

Chỉ có thể nói không hổ là quyển sách đã theo Dazai nhiều năm, trong chốc lát đã hiểu ý của hắn.

"A đúng rồi, bọn họ xác thật có thể nhìn thấy thế giới này qua vết nứt, lấy ngài làm trung tâm."

Dazai Osamu:......

Quá mệt mỏi! Cái quyển sách ngu ngốc này vẫn là đem đi đốt thì hơn.

"Cậu quả nhiên vẫn nên để tôi chết đi còn hơn."

Ư, Sách run bần bật, quyết định tạm thời không nói chuyện đám người kia cũng có thể nghe được suy nghĩ của hắn nói cho Dazai Osamu. 】

"Như vậy xem ra, chờ thân thể Dazai hoàn toàn khôi phục, chúng ta cũng liền có thể trở về." Edogawa Ranpo nói có chút nhẹ nhõm, nói, "Được rồi thư giãn đi, ở đây không có nguy hiểm, Yokohama cũng an toàn." Thế giới đã tạm dừng, còn có ai có thể gây sự?

Nakajima Atsushi ánh mắt tối sầm lại.

Nói như vậy, hắn muốn, vĩnh viễn ở lại nơi này.

Edogawa Ranpo sờ bụng từ lúc vào không gian, trừ que kẹo ban đầu hắn mang theo, hắn chưa có gì bỏ bụng.

Đói bụng, sau đó giơ lên tay, hô: "Sách-kun -- không có đồ ăn là muốn loài người bọn tôi chết đói sao?"

Nếu bọn họ chết ở đây Dazai Osamu cũng sẽ không tha cậu đâu ha?

Sau đó, trước mặt mỗi người liền xuất hiện một cấi banh bao trắng.

Mọi người:......

Edogawa Ranpo:......

Có nên chửi cho bỏ ghét không đây...

"Siêu thám tử không thèm bánh bao! Bánh bao không thể ăn! Siêu thám tủe không thích."

"Liên quan gì tới tôi."

Câu nói phát ra cùng giọng của Dazai Osamu nói ra có âm điệu giống nhau như đúc cùng một khuôn, chính là có một chút...lạnh nhạt.

Không lẽ đây là cái gọi là ý thức thế giới cao thâm khó lường?

【 "Đúng rồi, tôi vì sao lại ở đây cùng Ango?"

"Là tôi giúp cục cưng gọi điện thoại ~"
"Điện thoại? Cho nên vì sao lại chọn Ango?"

"Tôi không biết cục cưng thân với ai nhất, cục cưng có nói cho tôi đâu."

Giọng nói dường như có chút tủi thân, cũng không biết cái loại máy móc như nó sao có thể bắt chước giọng điệu con người giống đến vậy.

"Ha?"

"Chẳng phải Dazai luôn gọi cậu ta là 'Ango' còn gì."

Dazai Osamu, Dazai Osamu lấy chân đạp mạnh kẻ đang cosplay con nhộng.

"A! Chúc mừng Dazai cục cưng đã hồi phục thể lực!" 】

Cuối cùng Edogawa Ranpo uy hiếp Sách nếu không có đồ ăn ngon, bọn họ tuyệt thực chết đói tập thể, mới khiến nó cho vài món đồ ăn vặt.

Oda Sakunosuke cầm bánh kem trên tay, ánh mắt phức tạp.

Có thể sử dụng phương thức này để uy hiếp...... Dazai Osamu thật sự rất thích bọn họ, thích thế giới đó sao?

Những lời cậu ta nói khi đó, liệu có phải là sự thật?

Nếu là như vậy, hắn cảm thấy mình có chút quá đáng

Cơ mà không sao, Dazai đã hồi phục thể lực, ngày bọn họ rời đi đã không còn xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro