Phiên Ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: lucchuocham
Ai đó cứu tôi, sao tôi không bật được cái thẻ hoàn thành zậyyyyyy!!!!!
--------------------

Với Mori Ougai cùng Edogawa Ranpo mà nói, có thể dự đoán được việc Sakaguchi Ango sẽ lựa chọn tới gặp "Mori viện trưởng" cũng không phải một việc khó, mà với Sakaguchi Ango, biết hai người này đoán được hành tung của hắn cũng là chuyện dễ.

Hắn lạnh mặt dắt Dazai đi vào trong, nháy mắt hắn càng hiểu rõ, Dazai Osamu không có khả năng không đoán ra tình huống lúc này, nhưng mà Dazai thấy hắn vô hại cùng sắc mặt bừng bừng hứng thú khiến Dazai cái gì cũng không nói.

Hắn nhịn xuống cảm giác muốn che mặt.

Mà ở hắn đột nhiên bị mặt trái cảm xúc chi phối, sau khi nói ra những câu như vậy, hắn lập tức bị một phòng nồng đậm sát khí bừng tỉnh.

A, không xong, giờ hắn bảo vừa nãy là nhân cách thứ hai của hắn thì còn kịp không?

Tuy rằng nghĩ như vậy, Sakaguchi Ango vẫn đem Dazai Osamu giấu ở đằng sau.

Dazai Osamu cúi đầu, vẫn luôn an an tĩnh tĩnh mà không nói lời nào, chỉ là cả người tản ra tử khí đen như mực, giống một con búp bê vô hồn rách nát, thoáng giương mắt chính là bùn đen vô tận, cùng với nụ cười nhạt không rõ ý đồ -- hoặc là nói bị uy lực thủ lĩnh Dazai đánh cho tan nát chính là như này.

"Thực vinh hạnh khi gặp các vị, như vậy, tạm biệt." Sakaguchi Ango cẩn thận mà mở miệng, rồi sau đó mang theo Dazai Osamu rời đi.

Ozaki Koyo hừ lạnh một tiếng, chung quy là không nói gì, Mori Ougai khôi phục trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì, Kunikida Doppo xấu hổ lại có chút vô thố mà nhìn Edogawa Ranpo, mà Edogawa Ranpo mở to đôi mắt xanh biếc sắc bén không nói gì mà nhìn theo hướng hai người rời đi.

"Như vậy, Edogawa-kun, có đáp án sao?" Mori Ougai đương nhiên không phải vô duyên vô cớ mặc kệ người của Trụ sở Thám Tử vào nơi này, tuy rằng thân phận hiện tại lão cùng mafia đã không còn liên quan đến nhau, nhưng hôm nay dù sao cũng là liên quan đến Dazai.

"À, trên người Sakaguchi Ango có thể thấy được không ít tin tức, không sai biệt lắm có thể hoàn toàn là toàn bộ......" Edogawa Ranpo nói một câu, giương mắt nhìn về phía Mori Ougai, gợi lên một nụ cười khẽ, "Muốn tôi nói, viện trưởng-san chắc hẳn cũng đoán ra không ít rồi ha."

Mori Ougai tươi cười bất biến: "Vẫn thua Edogawa-kun."

Lão xác thật đã nhìn ra không ít, về mối quan hệ giữa Dazai-kun và Sakaguchi Ango, cùng với thế cục mà bản thân ở thế giới kia bày ra, nhưng này còn chưa đủ.

Lão muốn toàn bộ chi tiết, lão muốn kéo tơ lột kén, lão muốn biết thủ lĩnh Mori bên kia bằng cách nào có thể ép đứa trẻ của lão vào con đường chết.

"Trừng phạt bản thân chăng......?" Edogawa Ranpo lông mi run rẩy, "Bởi vì nếu là ông, ông cũng sẽ làm như vậy, phải không?"

"Ha hả, kia đương nhiên, giải pháp tối ưu mà." Mori Ougai ôn nhu mà cười, "Bất quá thủ lĩnh Mori có thể không hối hận, nhưng tôi thì lại có thể."

"Cứ để họ đi như vậy sao?" Kunikida Doppo do dự mà mở miệng.

"A, Atsushi-kun đã đuổi theo rồi ha." Mori Ougai cười nói, "Mũi của hổ, hẳn là sẽ không nhận sai mùi của chủ nhân."

--

Sakaguchi Ango kéo Dazai Osamu rời khỏi cô nhi viện, toàn bộ hành trình Dazai Osamu đều an tĩnh đến có chút dị thường, thẳng đến hai người đi vào một con đường nhỏ không có người, Sakaguchi Ango rốt cuộc nhịn không được, hắn buông lỏng tay ra, xoay người đối mặt Dazai Osamu.

Sau đó vươn tay dùng sức gõ vào đầu Dazai.

"Cậu làm gì?!" Dazai Osamu hoảng sợ.

Dazai Osamu trầm mặc trên thực tế là xuất phát từ vô thố, đối mặt với thế giới if đã biết được sự thật, hắn không biết bản thân nên có thái độ ra sao. Hắn không cần nghĩ cũng biết những người đó khẳng định đối hắn tràn ngập "Áy náy", cảm thấy hắn vì bọn họ trả giá quá nhiều, cảm thấy bọn họ hiểu lầm hắn, nhưng với chính hắn mà nói, làm những chuyện đó, hết thảy chỉ là vì hắn muốn mà thôi.

Không thể đối xử với họ như ở thế giới gốc được, không thể nhìn nhau như 'người xa lạ' , mà lộ ra khí chất của thủ lĩnh, dưới tình huống như vậy...... Chính hắn cũng có ảo giác giống bản thân giống mèo dựng lông, hơn nữa những người đó khẳng định sẽ theo bản năng làm lơ ác ý, nghĩ "Không thể lại hiểu lầm Dazai" gì đó.

Vì thế hắn lựa chọn trầm mặc, trầm mặc là vàng, hắn gì cũng không muốn quản, quyết định ở thế giới này coi như "người câm" chỉ biết ừa đúng đúng đúng, dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Xác thật là có chút ngại...... Nhưng này không phải lý do để Sakaguchi Ango đột nhiên gõ đầu hắn! Còn gõ mạnh như vậy!

"Tôi không thích bộ dạng này của cậu." Sakaguchi Ango bình tĩnh mà đẩy đẩy mắt kính, che dấu dưới đáy mắt là cảm xúc phức tạp.

Có lẽ Dazai Osamu cũng không có ý thức được, trên người cậu ta không có cảm giác người sống, cảm giác đó làm Sakaguchi Ango cảm thấy khủng hoảng.

"Gì?" Dazai Osamu nhướng mày, ngữ khí trở nên lạnh băng mà bén nhọn, "Như thế nào? Vậy cậu thích tôi lúc nhét súng vào họng cậu hả?"

"Như thế nào cũng được, miễn cậu vui vẻ." Sakaguchi Ango ngữ khí bình tĩnh.

"......"

"Cậu là biến thái hả? Ango."

"Cậu nói sao thì chính là vậy. Dù sao đó giờ cậu khi nào chả đúng."

Sakaguchi Ango thừa nhận, Dazai Osamu tức giận với hắn. Sự sợ hãi trong lòng cũng vơi đi phần nào. Như vậy liền tốt, cực kỳ tốt, mặc kệ Dazai tỏ thái độ gì với hắn, ít nhất nó mới có thể khiến hắn cảm nhận được, chuyện Dazai Osamu còn sống không phải là mơ.

Dazai còn sống.

Vậy đã đủ rồi.

Đã là đủ lắm rồi.

"Nam nhân...... Dazai-san." Giọng nói chần chờ kéo lại sự chú ý của hai người.

Sakaguchi Ango cùng Dazai Osamu quay đầu, thấy Akutagawa một thân áo khoác vàng cát, chuyện này quả thật là ngoài ý muốn, tuy rằng nghe Dazai nói qua về chuyện Atsushi và Akutagawa bê này đổi chô cho nhau, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn là thực chấn động a.

Dù sao cũng là Akutagawa.

"Akutagawa-kun? Xin chào" Dazai Osamu ngữ khí nhàn nhạt, trên thực tế hắn cũng có chút ngoài ý muốn, rốt cuộc không ai so với hắn hiểu biết "Akutagawa Ryunosuke" này có một sự cố chấp, Akutagawa Gin còn ở Mafia Cảng không muốn gặp lại Akutagawa Ryunosuke, hắn không cho rằng cái gọi là chân tướng có thể làm cậu ta buông bỏ thù hận nhanh như vậy.

Đương nhiên, nếu như Dazai biết chuyện suy nghĩ của mình bị lộ thì cũng sẽ không thấy kỳ lạ.

Vì thế Dazai Osamu đem điều này cho rằng đây là cách dạy trẻ nhỏ của Odasaku, dạy ra một Akutagawa trong sáng nhưng cũng cố chấp.

"Dazai-san...... Tại hạ, có một thỉnh cầu." Akutagawa Ryunosuke trong tay còn cầm túi mua sắm, chắc đang ra ngoài mua đồ ăn vặt cho năm tiểu quỷ kia, còn không có ai nói cho hắn Dazai Osamu đã trở lại, nhưng hắn cũng không phải rối rắm điểm này, Dazai Osamu còn sống, cho dù là ở một thế giới khác, gặp lại cũng hoàn toàn không bất ngờ, rốt cuộc ở hiện tại trong lòng hắn Dazai Osamu cái gì đều có thể làm được, xuất hiện ở chỗ này khẳng định là do Dazai có lý do riêng.

Dazai Osamu sửng sốt, ngay sau đó cười cười: "Xin lỗi, khúc mắc của Gin-chan tôi không giúp gì được đâu."

"Không! Không phải cái này!" Akutagawa Ryunosuke vội vàng nói.

"Hả?" Dazai Osamu chớp chớp mắt.

Vậy hắn thật sự không biết còn có gì có thể khiến cho Akutagawa xin ở hắn.

Akutagawa Ryunosuke gãi bao nilon trong tay, có chút khẩn trương, hắn nhìn người trước mắt mỉm cười, trên mặt đã không có băng gạc Dazai Osamu, trong mắt hiện lên mạc danh chấp nhất kiên định quang mang.

"Xin cho tôi gọi ngài một tiếng thầy!" Cố chấp, vẫn là Akutagawa Ryunosuke, trên thực tế là một người cục kỳ thông minh, rất có tính người, nếu không năm đó Dazai Osamu cũng sẽ không đem Akutagawa Ryunosuke mang về nhận làm học trò. Mà khi thù hận trong đôi mắt tan đi, nhìn lại những gì đã diễn ra, hắn cũng không khó phát hiện Dazai Osamu đối hắn cũng có một sự dạy dỗ tuy không rõ nhưng xác thực là có, cho hắn một mục tiêu, đem hắn đẩy về nơi có ánh sáng.

Nếu không bị thù hận che mắt, hắn đã sớm nghĩ đến, nếu Dazai Osamu đối hắn có ác ý, hắn ngày đầu tiên sẽ chết ở trong tayDazai Osamu, nếu Dazai Osamu đối hắn là thờ ơ, hắn cũng sẽ ở ngày đầu tiên bởi vì trọng thương mà chết, mà không phải được một nhà "Hảo tâm" chăm sóc.

Dazai Osamu dù không ở bên cạnh hắn, vẫn như cũ dạy cho con chó hoang vô tâm cách để sống.

Mấy ngày nay hắn vẫn luôn suy nghĩ, trên thực tế Dazai-san nhất định vẫn là đem hắn coi như học sinh mà dạy dỗ, tuy rằng phương thức không rõ ràng , không muốn người biết.

Dazai Osamu bị bất ngờ, không đợi hắn hoàn hồn, một giọng nói bạo nộ khác vang lên.

"Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ!" Hắc y Nakajima Atsushi nhanh chóng xông tới, trên người mang theo loại khí chất làm Sakaguchi Ango cảm thấy xa lạ, cùng "Atsushi-kun" ôn hòa trong trí nhớ quả thật có sự khác biệt không nhỏ, cậu ta lớn tiếng thét chói tai, "Cậu không được bất kính với ngài ấy, tên chết tiệt nhà cậu cũng không được gọi ngài ấy là thầy!"

Nakajima Atsushi có chút không cam tâm, ở thế giới này Dazai-san lựa chọn hắn, nhưng vẫn luôn đem hắn coi như hậu bối, chưa từng nói bản thân là thầy của hắn. Lúc trước thấy một Akutagawa ở thế giới khác gọi Dazai Osamu là thầy, hắn có chút tức giận, nhưng nghĩ lại thế giới này Akutagawa còn không được chọn khiến hắn cũng được an ủi phần nào, vậy mà kết quả hiện tại Akutagawa Ryunosuke nói muốn gọi Dazai-san là thầy?!

Mơ cũng đừng hòng! Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!

Nakajima Atsushi hung tợn mà nhìn chằm chằm Akutagawa Ryunosuke, tử kim sắc bởi vì phẫn nộ biến thành đồng tử của hổ.

Akutagawa Ryunosuke bực bội mà nhìn hắn một cái: "Tôi không muốn cùng cậu hồ nháo, người hổ."

"Ha?!" Nakajima Atsushi bị chọc cười, thời gian cùng bạo lực trưởng thành khiến hắn lười phí tâm phí lực đi tranh luận, trực tiếp biến ra nanh hổ, đối Akutagawa Ryunosuke phát động công kích, "Cậu đi chết đi!"

Hắn- Nakajima Atsushi mới là người được Dazai-san lựa chọn làm thuộc hạ!

Akutagawa Ryunosuke cũng không phải người dễ tính, lại còn đang ở tuổi sức lực dâng trào, lại muốn chứng minh trước mặt Dazai rằng bản thân hắn cũng có thế chịu được dạy dỗ nghiêm khắc, hắn cũng có thể đánh bại người hổ, là một học sinh đáng giá được trao cơ hội.

"Rashomon!"

Tranh chấp nổ ra, hai người manh theo tâm tư riêng, hung hăng mà cắn xé nhau, ai cũng không muốn buông tha ai, trong lúc nhất thời đánh đến khó xá khó phân.

Chờ đến hai người lưỡng bại câu thương, thở hồng hộc mà ngã trên mặt đất, mới đột nhiên phát hiện, Dazai Osamu đã sớm không biết đi nơi nào.

Akutagawa Ryunosuke chán nản túi đồ ăn vặt rớt trên mặt đất, lần này bỏ lỡ, cũng không biết khi nào mới có thể nhìn thấy Dazai-san.

Nakajima Atsushi lúc này mới ảo não phát hiện chính mình trong lúc nhất thời tức giận quên đầu óc, quên mất nhiệm vụ đi theo bảo vệ Dazai-san, nghĩ nghĩ, cho Akutagawa Ryunosuke một ánh mắt hình viên đạn.
Đều do con người này!

Là tên đáng ghét này có suy nghĩ kỳ lạ muốn gọi ngài ấy là thầy, nên hắn mới xúc động như vậy!

--

Thời điểm bộ đôi chó mèo kia đánh nhau quên trời đất , Dazai Osamu nhân cơ hội lôi kéo Sakaguchi Ango rời khỏi chốn thị phi.

Sakaguchi Ango muốn nói lại thôi, ngăn ngôn lại dục, tổng cảm thấy chính mình phun tào chi hồn sắp bùng nổ.

Nakajima Atsushi xác thật là Nakajima Atsushi, Akutagawa Ryunosuke cũng xác thật là Akutagawa Ryunosuke, nhưng hắn như thế nào liền cảm thấy như muốn hét lên 'chuyện gì đang xảy ra vậy!?'.

Có phải là không thích hợp?

Hắn ê răng mà nhìn về phía Dazai Osamu: "Tuy rằng cậu có nói qua này hai người họ trao đổi tình cảnh cho nhau, nhưng tôi không nghĩ thay đổi lại lớn như vậy."

Dazai Osamu nghiêng đầu khụ một tiếng.
Sakaguchi Ango khóe miệng giật giật: "Không hổ là cậu."

Giây tiếp theo, hai người sắc mặt biến đổi, nhìn nhau.

Dazai Osamu lộ ra nụ cười: "Xem ra, sắp được trở về."

Bọn họ rõ ràng cảm nhận được một cảm giác bài xích không rõ.

"Tôi muốn đi ' nơi đó ' nhìn xem, Dazai." Sakaguchi Ango nhẹ giọng nói.

Dazai Osamu cứng đờ, trong lòng cảm giác rét run.

Hắn đương nhiên biết "Nơi đó" chỉ chính là nơi nào, tự nhiên là quán bar Lupin.

Hắn còn không có nói cho Ango...... Ở nơi đó xảy ra những gì, hắn chỉ là nói ở thế giới này bọn họ không hề liên quan, không quen biết lẫn nhau, cuối cùng hắn đến nơi đó nói lời tạm biệt với người kia.

"Không thể sao?" Sakaguchi Ango nhạy bén phát hiện Dazai Osamu cảm xúc không thích hợp.

"Không." Dazai Osamu lắc đầu, "Đi thôi."

Tóm lại, cái tên bartender cũng không phải người miệng rộng, hẳn là không có gì vấn đề.

"Lại nói tiếp, chúng ta cũng lâu không đi Lupin uống rượu, nếu đã tới dị giới, đi uống một ly cũng không phải không thể." Dazai Osamu cười nói.

Hơn nữa, đây là một thế giới hoàn mỹ, thế giới mà Odasaku còn sống.

Nhưng Dazai Osamu cũng không ngờ được rằng, cậu ta sẽ gặp được ai tại nơi đó.

Trên quầy bar là hai bóng người quen thuộc, một người tóc đỏ say khướt và một người đang hết lời khuyên răn, đến từ Cục quản lý Năng lực Đặc biệt Sakaguchi-san, Dazai Osamu và Sakaguchi Ango đều sững sờ ở tại chỗ, sau đó Sakaguchi bỗng dưng ngẩng đầu tạo nên tình cảnh mắt to mắt nhỏ đắm đuối nhìn nhau.

Dazai Osamu:......

Sakaguchi Ango:......

Sakaguchi-san:......

Sakaguchi-san rõ ràng so với Sakaguchi Ango thoạt nhìn mỏi mệt hơn nhiều, nhìn quầng thâm mắt đáng sợ kia, quả nhiên mấy ngày nay Sakaguchi Ango vẫn còn tốt chán, lựa chọn nằm yên Dazai Osamu nghĩ như thế đến.

"Khụ, hai vị như thế nào ở chỗ này?" Dazai Osamu cưỡng chế xấu hổ mà mở miệng, đi xuống cầu thang.

Sakaguchi Ango thuận theo mà đến quầy tiếp tân gọi hai ly rượu mà hắn cùng Dazai Osamu thường uống, bartender nhìn Sakaguchi Ango cùng Sakaguchi-san hai kẻ có khuôn mặt giống như được đúc cùng một khuôn, sáng suốt mà lựa chọn sau khi đưa rượu liền quay xuống bếp.

"A, bọn tôi gần đấy, phát hiện nơi này rượu cũng không tệ lắm." Sakaguchi-san không tiếng động mà há miệng thở dốc, sau đó như thế nói.

Dazai Osamu ngồi ở bên cạnh Sakaguchi-san, Sakaguchi Ango liền ngồi bên kia Dazai.

"Các cậu...... Gần đây sống thế nào?" Sakaguchi-san đùa nghịch Oda Sakunosuke, ngồi thẳng, quay đầu nhìn về phía bọn họ.

"Cũng không tệ lắm, tôi cùng Dazai gần nhất lấy cán bút sống qua, chính là nơi nơi chạy đến chỗ lấy tài liệu, cũng còn tính có ý tứ." Sakaguchi Ango không trông cậy vào Dazai Osamu có thể trả lời mấy vấn đề này, vì thế chính mình cùng "Chính mình" nói, "So với trước kia, cuộc sống như vậy cũng khá yên bình."

"A, như vậy khá tốt." Sakaguchi-san vẫn cảm thấy bị "bản thân" trả lời có điểm kỳ quái, uống một ngụm rượu đẩy mắt kính.

"Xem ra cậu còn ở bị những cái đó đeo bám, ở Cục tăng ca?" Sakaguchi Ango nhìn cùng vị thể liếc mắt một cái, "Làm khó cậu trích thời gian tới nơi này thả lỏng."

Sakaguchi-san cười khổ lắc đầu.

"Xảy ra quá nhiều chuyện, cho dù là ta cũng muốn nghĩ một chút."

Dazai Osamu an tĩnh mà uống rượu, một ánh mắt cũng không cho bọn hắn.

Lúc này, say ngã vào mặt bàn Oda Sakunosuke đột nhiên dừng một chút, quay đầu nhìn qua, sau đó mắt sáng rực lên.

Dazai.

Hắn đứng lên, hai vị Sakaguchi Ango đồng thời im lặng nhìn sang, cơ thể Dazai Osamu lập tức cứng đờ.

Sakaguchi Ango híp mắt, nhận thấy được Dazai Osamu trạng thái không thích hợp, tuyệt đối không phải dạng "Không liên quan", "Chưa bao giờ gặp mặt".

Oda Sakunosuke đi đến Dazai Osamu phía sau, lấy ra bên súng bên hông.

Sakaguchi-san sắc mặt trắng nhợt: "Oda-san?!"

Dazai Osamu rõ ràng mà nghe thấy tiếng rút súng, thân mình run nhè nhẹ, trước mắt bắt đầu mơ hồ, hoảng hốt giống như cái ngày bản thân đối diện với họng súng đen ngòm.

"Xoạch,"

Dazai Osamu đồng tử co rụt lại, đột nhiên quay đầu, thấy súng lại đang đặt trên tay mình.

"Oda...... saku?"

"Thực xin lỗi, Dazai." Oda Sakunosuke thu hồi tay, để lại khẩu súng, hắn thấp giọng nói, "Tôi...... Thực xin lỗi, cậu có thể, gọi tôi là Odasaku......"

Dazai Osamu còn chưa phản ứng lại, đã phát hiện Sakaguchi Ango cầm súng lên, tiếp theo thân hình chấn động, cả người rét run, nâng tay ngắm thẳng vào người đàn ông tóc đỏ.

"Sa đọa luận" -- hoàn mỹ mà tái hiện cảnh tượng mà khẩu súng từng trông thấy.

"Ango!" Dazai Osamu nôn nóng mà gọi một tiếng.

"Dazai, cậu không nói với tôi chuyện này, rốt cuộc đã có gì xảy ra?" Sakaguchi Ango lạnh mặt, hắn trong lòng rõ ràng, loại chuyện này Dazai Osamu đương nhiên sẽ không nói cho hắn, Oda Sakunosuke dưới tình huống không biết bất cứ thứ gì cũng không làm gì sai, thậm chí tất cả đều ở dưới sự không chế của Dazai Osamu.

Nhưng, từ lần đầu sau cái chết của Dazai Osamu, trong hắn đã chẳng còn phân biệt đúng sai.

Hắn nắm lấy súng, "Sa đọa luận" bày ra hình ảnh ở trước mặt hắn không ngừng lặp lại, một lần lại một lần, hắn dùng thị giác của Oda Sakunosuke, thấy Dazai gần như vỡ nát.

Hắn muốn điên rồi.

"Đủ rồi! Ango!" Dazai Osamu bắt lấy tay Sakaguchi Ango.

Sakaguchi Ango hô hấp dồn dập, cuối cùng buông xuống tay, khẩu súng ném trở về trên bàn, đối Dazai Osamu lộ ra một cái tươi cười: "Xin lỗi, Dazai, tôi quên mất, không thể ở chỗ này dùng súng."

Dazai Osamu trầm mặc mà nhìn Sakaguchi Ango, âm thầm nắm chặt chút.

"Cảm ơn cậu, Oda...... san." Dazai Osamu quay đầu đối Oda Sakunosuke cười nói, "Chúc cậu sống lâu trăm tuổi, cuộc đời này êm đềm, hãy yên tâm thực hiện ước mơ của cậu. Hẹn gặp lại."

Oda Sakunosuke sửng sốt: "Dazai......"

Dazai Osamu cùng Sakaguchi Ango thân hình dần dần mờ đi.

"Tôi không hy vọng cậu tha thứ cho tôi, Dazai." Oda Sakunosuke cau mày mở miệng.

"Tôi không tha thứ cho cậu." Dazai Osamu mỉm cười.

Bởi vì tôi chưa từng giận cậu, Odasaku.

Hai người hoàn toàn biến mất ở trước mặt Oda Sakunosuke cùng Sakaguchi-san.

"Bọn họ đi rồi.." Ango-san nhìn thoáng qua tờ giấy trên mặt bàn bị Sakaguchi đè lên, nghiêng đầu, "Này có tính là lại có thêm một thế giới mới không?"

-HOÀN THÀNH-
31/01/2024

Chúc các bạn đọc giả thân mến của tôi, một năm mới AN KHANG, THỊNH VƯỢNG, NGẬP TRÀN MAY MẮN. CHÚC MỪNG NĂM MỚI 🎊🎉🎇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro