illusion

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

em ơi, em ở trong gương hả?

.

jeon jungkook là một kẻ nghiện sưu tập gương. tôi phát hiện ra điều này ngay ngày đầu tiên đến nhà em, và nhất là khi bước vào căn phòng ngủ. tôi lúc ấy ngớ người khi thấy hàng chục kim taehyung ở trong gương và nụ cười kiều mị của em.

hừm, tôi không biết tại sao người được cả toàn trường si mê như em lại để mắt đến một thằng học trưởng bình dân như tôi. bất ngờ hơn, sau ngày thứ ba gặp mặt, em lại mời tôi về nhà. và cứ như vậy cho đến nhiều lần sau, mỗi tối thứ sáu, tôi lại về nhà em. em chỉ có một mình, có lẽ vì thế nên mỗi khi tôi đến, em đều rất vui mừng chào đón, thỉnh thoảng còn pha cho tôi tách trà đào mà tôi yêu thích.

tôi luôn thắc mắc rằng em yêu tôi sao, nhưng tôi chẳng có cách nào trả lời được ngoài việc hỏi em. tuy nhiên để mở lời được, hình như khó khăn quá. cái hàng rào giữa em và tôi vẫn còn đó, rất khó để xoá nhoà. nhưng những hành động, lời nói của em cứ thế mà hấp dẫn tôi - qua những tấm gương. tôi để ý jungkook em vẫn luôn im lặng và không dám nhìn thẳng vào mắt tôi cho đến khi vào trong phòng mình, em mới nở nụ cười thường thấy và bắt đầu trò chuyện với tôi. thật là.. bây giờ tôi lại cảm thấy hối hận khi không hỏi em: tại sao vậy?

.

trời đã rất tối rồi, và mưa vẫn đang rơi, rất lớn. chết tiệt, tôi đã đi đến cửa hàng tiện lợi và quên mang cả ô lẫn ví tiền! bây giờ, tôi đang đứng bên ngoài hiên của cửa hàng, mặc cho những dòng nước lạnh giá tạt vào người, tôi vẫn cố ôm mình lại. ôi trời, chẳng lẽ tôi phải ở đây cả đêm á?

ai oán một hồi, tôi nhận ra có bóng người cầm chiếc ô từ xa đi lại. ừm, nhìn kĩ thì có chút quen thuộc, cũng đem lại cảm giác ớn lạnh.

- taehyung đấy hả? - người đó chỉ mấp máy môi, nhưng tôi thề là tôi đã hiểu được ngay trong tích tắc

- jungkook? là em phải không?

em gật nhẹ đầu rồi đến bên tôi, chẳng nói gì và kéo tay tôi đi cùng. ngang đây, tôi hiểu được ý tốt của jungkook, đúng là nên cảm ơn em một tiếng. lúc sau đó, tôi mới lấy lại được sự quen thuộc này, bởi vì đoạn đường chúng tôi đang đi chính là hướng về nhà jungkook. tôi thở phào, thôi kệ đi, dù sao tôi cũng chẳng muốn về, ướt hết cả áo lẫn quần thế này cũng bị bà chủ cho thuê nhà mắng té tát cho xem.

jungkook vẫn đưa tôi đến căn phòng quen thuộc hôm nào, như thường lệ, em bảo tôi ngồi đợi để em đi pha một ít trà. đó không phải là tất cả. quan trọng rằng, ngày hôm nay khi đối diện với những tấm gương, tôi lại thấy e sợ. tại sao thế?

tôi đã không để tâm lắm và nghĩ đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, cho đến khi tôi một lần nữa ngẩng đầu lên. qua tấm gương, tôi thấy cánh cửa bật mở và jungkook tiến vào, đứng đằng sau lưng của một taehyung trong gương. chỉ-một-người, trong khi đó tính đi tính lại, nơi này có hơn hai mươi cái gương phản chiếu hình ảnh của hơn hai mươi kim taehyung. tôi giật mình quay ra phía sau, quả đúng là jungkook đang đứng sau tôi, tay cầm tách trà đang định đưa đến bên tôi, vẻ mặt em vẫn tĩnh lặng như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. tôi quay lại nhìn vào gương, lần này lại khác, không giống ban đầu chỉ có một jungkook đứng sau taehyung mà là có bấy nhiêu tấm gương thì có bấy nhiêu jungkook. lúc này bình thường trở lại rồi.

- anh sao thế?

- không có gì, anh bị hoa mắt chút thôi.

- chắc do anh đứng ngoài mưa lâu quá đấy. - em cười khúc khích, thuận tay trao tách trà vào tay tôi

- ừm...

khi thấy tôi đã an tâm mà nhâm nhi vị trà đào, jungkook mới đi ra khỏi phòng và đóng kín cửa lại.

- may quá, một chút nữa là bị phát hiện

tôi xuống dưới bếp tìm em, đập vào mắt tôi là hình ảnh em đang ngắm nghía chiếc gương tay của mình. chẳng thế trách được, đó là sở thích cá nhân mà. jungkook cũng thấy tôi, nhưng rồi lại thôi, em biết tôi chỉ xuống nói với em vài câu rồi lên phòng tìm nơi ngủ lại ấy mà.

em đưa chiếc gương lên soi trên mặt mình rồi mím môi khó chịu. ồ, jungkook, đừng như vậy, em rất xinh đẹp mà. tôi định quay qua nhìn hình ảnh trong gương rồi sẽ nói một vài câu chọc cười cậu bé đáng yêu này. đáng tiếc, tôi hoảng sợ vì trong gương không phải là jeon jungkook mà là.. không gì cả.

đảo mắt từ gương sang phía người đang soi, chẳng có ai hết, chiếc gương tay lơ lửng trên không trung rơi xuống và vỡ tan tành.

chuyện quái gì vậy?!

.

khi tôi mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở trong căn phòng của em. nhưng sự việc vừa xảy ra khiến tôi sợ hãi. sợ ư? cái cảm giác khốn nạn nhất trên đời đấy sao?

- taehyung, taehyung, người em yêu ơi.

tôi nghe thấy tiếng gọi và dáo dác nhìn quanh.

- taehyungie.

lạy chúa! jungkook đang ở trong gương!

- jungkook, em-

- haha, bị anh phát hiện rồi.

chưa đến phút sau, tôi thấy kì lạ ở dưới chân, có cái gì đó đang động vào tôi. khi nhìn xuống, tôi đã phải rất cố gắng ngăn không cho mình hét lên thật to sau đó chạy khỏi nơi này. tôi chọn cách ở lại để đối mặt với em, người đã hấp dẫn tôi.

- em xin lỗi, đó chỉ là cái xác không linh hồn mà thôi. nó có thể cử động một chút, anh biết đấy, tất nhiên thông qua sự điều khiển của em.

một lần nữa, tôi nhận ra bấy lâu nay, tôi đang để ý đến một cái xác chết bị điều khiển bởi chính mình trong gương.

- tại sao anh lại không nói gì, taehyung?

tôi im lặng

- như vậy anh có thấy hối hận khi biết đến em không? anh thấy rằng em chỉ là một thứ gì đó quái dị đang ở trong tấm gương đang nói chuyện với anh thôi à?

bởi vì tôi không thể nói được. có cái gì đó ngăn tôi phát ra bất kì tiếng động hay âm thanh nhỏ nào. cho đến khi tôi nhận ra điều đó, jungkook đã biến mất - kể cả trong gương.

ảo ảnh chăng?

kể cả là ảo ảnh, tại sao tôi lại thấy chân thật đến vậy?

- anh ơi, em đã yêu anh, từ rất lâu rồi. trước khi em chết.

đó là thanh âm cuối cùng mà tôi nghe thấy trước lúc tôi bị ai đó kéo vào trong gương.

hết rồi, chấm dứt rồi. cuối cùng tôi cũng đã hiểu được tình yêu em dành cho tôi rồi đấy.

tình yêu giữa sự sống và cái chết.

tình yêu giữa những tấm gương.

tất cả chỉ là ảo ảnh.

một phút nông nỗi nghĩ ra cái plot nhảm xì này, mong mọi người
không chê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro