Trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ước mơ trở thành gánh nặng...
Khi bản thân không thể dung hoà với vòng quay áp lực của cuộc sống, con người thường lựa chọn...Sống mới khó, chết lại rất dễ...
Mà người ta, khi yếu mềm sẽ muốn buông...
Có lẽ sẽ ít người tin vào phép màu, những điều kỳ diệu hay đơn giản chỉ là muốn hoàn thành một ước mơ hão huyền...
Có những người luôn mơ tưởng về tương lai, trong khi cô lại cố gắng để đạt được nó...
Học cách đứng dậy từ những khổ đau là điều mà cô học được từ sau ngày anh rời xa cô mãi mãi...

----------------------------------------------

-Em vẫn khoẻ chứ?

Anh mờ mờ ảo ảo mỉm cười, giọng nói vang lên nhẹ tênh. Cô muốn xé toạc lớp sương dày trắng xoá trước mặt mà chạy tới bên anh. Rồi cô sẽ đấm bùm bụp vào ngực anh, sẽ không tiếc lời mà mắng cho anh một trận vì dám bỏ cô lại, dám làm cho những người yêu thương anh phải đau khổ vì cái lựa chọn ngu ngốc ấy. Nhưng đó chỉ là những gì cô muốn. Chân cô như dính chặt lấy mặt phẳng nơi cô đang đứng, tựa hồ như bị lún xuống một khối bê tông đông cứng. Cô toan mở miệng nhưng lời nói phát ra từ đôi môi đang mấp máy lại chẳng phát ra tiếng, chỉ có hơi thở phả ra âm ấm...

-Anh ở đây thoải mái lắm em à. Chẳng còn nước mắt, lo lắng hay áp lực nữa. Mọi thứ rất tuyện, muốn đi cùng anh không?

Cô thấy anh chìa tay về phía mình, vẫy vẫy. Cô buông thõng hai tay, chần chừ. Hay là như vậy nhỉ ? Đi cùng anh, hai đứa sẽ bên nhau mãi mãi. Những ngày tháng chiến đấu vì cái ước mơ thành tài trên đất Mỹ đó sẽ không còn làm phiền đến tâm trí cô nữa. Đến một nơi chỉ tràn ngập hạnh phúc và tiếng cười, cùng anh sẽ hạnh phúc hơn gấp ngàn lần.

Cô nhấc chân lên, vạch nhẹ đám sương mờ, bước đến. Cô đưa tay ra, đầu ngón tay chạm nhẹ vào đầu ngón tay thon dài của anh...

"Xoạt!"

Ánh sáng đột ngột rọi thẳng xuống chỗ cô đang nằm, soi trực tiếp vào mắt làm cô nhăn mặt, quay mặt vào trong tường.

-Leader useless dậy đi kìa má. Mày nướng cháy giường rồi kìa.

Giọng nói của H-cô bạn cùng phòng thấp thoáng. Cô giật mình bừng tỉnh, khônh để ý mà vung tay đập vào cạnh giường đau điếng.

-Anh!?

-Mày lại nằm mơ nữa hả?

H ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt buồn buồn thấu hiểu. Suốt một tuần nay, sau lễ 49 ngày của anh, hầu như đêm nào cô cũng mơ cùng một giấc mơ đó. Tội nghiệp lịt đờ du lẹt. H nghĩ. Người luôn bên cạnh động viên mình lại đột ngột rời đi chẳng một lời báo trước, làm sao mà dễ dàng chấp nhận được? Bản thân H cũng cảm thấy có lỗi, nếu cô để ý một chút, nếu cô không suốt ngày giấu mình bên chiếc điện thoại để rồi mệt lả chẳng thể hỏi han anh thì có lẽ mọi chuyện đã không như bây giờ.

Cô nhìn sang chiếc giường bên cạnh, trong mắt mù mịt một tầng mây đen kịt. Đó là giường của anh. Sau khi anh mất, gia đình anh đã đến để chuyển nó đi nhưng cô cương quyết không cho ai đụng tới. Mọi thứ của anh đều đã bị lấy đi, chỉ còn nó là thứ duy nhất thuộc về anh. Trên đó còn có hơi ấm của anh, có mùi hương bạc hà dìu dịu yêu thích của anh, sao có thể nói bỏ là bỏ được.

À mà không. Có một chuyện cô không nói cho bất cứ ai. Rằng cô đã lén giấu đi một quyển sổ ghi chép của anh. Bên trong cũng không có gì nhiều, chỉ là một vài ghi chú, những ngày quan trọng cần nhớ và những dòng chữ nguệch ngoạc về những thứ anh cảm thấy thích thú.

Chờ H biến mất sau cánh cửa, cô khẽ giở gối, lấy ra một quyển sổ nhỏ bìa màu đen, giấy bên trong màu tím than. Anh đã từng hào hứng khoe với cô rằng anh đã phải tìm mua rất lâu mới có được nó, vì nó có hai màu mà hai đứa thích, tím và đen.

Cô nhẹ nhàng lật giở từng trang. Chữ anh chẳng khác nào gà bới, chẳng theo hàng lối gì cả. Cô bật cười. Ngay cả chuyện GP-bạn anh bị táo bón ngồi cả giờ đồng hồ trong restroom hay P thích cô gái nhà hàng xóm mà anh ấy cũng viết vào được.

Cô dừng lại ở trang gần giữa, dòng mực xanh được đánh dấu bằng mực đỏ đậm nổi bần bật. Đây là câu chuyện mà anh rất thích, thậm chí có một thời gian lải nhải suốt bên tai cô.

Là một truyền thuyết về hồng trà. Rằng vào ngày trăng tròn, đúng 12 giờ khuya, nếu pha một tách hồng trà bằng tách sứ trắng sẽ thấy ánh trăng phản chiếu dưới đáy tách, dùng thìa bạc khuấy nhẹ và nhấp một ngụm, hoàng tử hồng trà sẽ xuất hiện và mang đến một phép màu. Chuyện hư cấu xuất phát từ một bộ truyện tranh mà anh vô tình đọc được lại làm anh tin sái cổ.

Cất quyển sổ lại vào dưới gối, cô lười biếng duỗi tay chân. Một tuần không ra ngoài dạo chơi, xương cốt chẳng khác nào bà già, nhức mỏi, rệu rã. Cô lết xuống giường, mò vào nhà vệ sinh.

Nhìn đôi mắt thâm quần của mình trong gương mà cô không khỏi giật mình. Bộ dạng này mà không doạ cho người ta chạy cả chục mét cũng uổng. Ống cắm bàn chải bị trống một chỗ, ngay cả bàn chải cũng bị lấy đi, cô chua xót nở một nụ cười méo mó.

Ra khỏi nhà vệ sinh, sau khi đã sửa soạn xong xuôi, cô lười biếng nằm ườn ra ghế sofa, uể oải nói :

-Y*, hôm nay thứ mấy?

(*): là một người bạn cùng phòng khác

Thật ra cô có thể tự xem lịch nhưng đây đã là thói quen khó bot mà anh tạo cho cô. Cô không cần động tay vào chuyện gì, ngay cả việc xem lịch. Anh luôn là người làm hết mọi thứ. Thói quen mà, tạo thì dễ, bỏ lại khó vô cùng.

-Mày tự lại xem đi coi lười. Tao không rảnh đâu =))))))))

Phũ vậy thôi chứ một hồi sau, Y lên tiếng :

-Hôm nay thứ sáu rồi. Tao xem tivi nghe nói tối nau trăng tròn nhất trong năm. Hay tối nay đi ngắm trăng đi má, tao thấy mày như muốn mọc rễ ở trong nhà rồi ấy...

Cô cầm romote tivi bấm lung tung, trong đầu suy nghĩ mông lung đủ thứ. Ngắm trăng? Cũng không tệ ha?! Nhưng cô lại chẳng muốn. Không có anh ở đây thì còn ý nghĩa gì nữa? Cô dừng tivi lại ở một chương trình ca nhạc nhưng mấy nốt nhạc cứ như nhảy múa xung quang cô, chẳng đâu vào đâu. "Ngày trăng tròn?" Cô nghĩ.

----------------------------------------------

Cô lụi cụi khiêng một cái bàn nhỏ lên sân thượng, đặt lên đó một bình nước sôi, một ấm pha trà, một tách sứ trắng, một chiếc thìa bạc nhỏ. Cô đã tra google, còn hỏi cận kẽ chị bán hàng về loại hồng trà này. Thật sự đối với một người chỉ thích uống trà thái trân châu để thường xuyên cứu vãn cái bụng đói như cô thì hồng trà là một thứ gì đó vô cùng mới mẻ và lạ lẫm. Vả lại, ở cái lứa tuổi như coi cũng hiếm có ai thích cái thói quen tao nhã này.

Cô lóng ngóng vừa đọc cách pha trà vừa canh đồng hồ. Còn 5 phút nữa. Tim cô chợt đập liên hồi, lòng bàn tay toát mồ hôi ướt đẫm. Liệu cậu có quá trẻ con khi tin vào câu chuyện đó hay không? Liệu điều ước của cô có thể trở thành hiện thực không hay tất cả chỉ là viễn vông không thực? Cô mím môi. Mặc kệ! Trẻ con cũng được, viễn vông cũng được. Ít nhất là cô cũng sẽ thực hiện điều này giúp anh.

Cô ngước mắt nhìn lên. Mặt trăng tròn vành vạnh toả ra thứ ánh sáng kì ảo không chân thực. Anh à, nhìn em làm gì cho anh nè. Thoả mãn nhé!

Đồng hồ điểm đúng 12 giờ. Cô nhìn xuống tách trà trên bàn. Mặt trăng ngoan ngoãn nằm gọn trong tách như một viên bi nhỏ, lung linh ảo diệu. Cô khuấy nhẹ bằng chiếc thìa bạc. Chất lỏng trong tách sóng sánh, hình dáng phản chiếu của mặt trăng vỡ ra, màu trắng ngà xoay tròn theo nhịp khuấy của cô. Cô đưa lên miệng nhấp một ngụm. Hương thơm nhẹ nhàng nhưng nồng đượm làm cô ngẩn người một lúc. Thật sự rất tuyệt.

Cô đặt tách trà xuống nhìn xung quanh. Chẳng có gì xuất hiện.

Cô cười buồn. Anh à, anh xem em ngốc thế nào đây. Đều tại anh hết! Ai bảo gieo vào đầu em mấy thứ huyễn hoặc này hả? Đều tại anh! Anh ra đây đi! Có ra đây không thì bảo? Giỏi thì trốn luôn đi...

Cô gục mặt xuống đầu gối khóc rưng rức. Nước mắt bị dồn nén suốt mấy tháng trời thi nhau tuôn như mưa trên gương mặt xinh đẹp của cô.

Chứng kiến anh nằm trên vũng máu, cô không khóc. Chứng kiến quan tài anh được đưa vào lò hoả thiêu, cô không khóc. Nhìn mọi người xung quang không cầm được nước mắt, nhìn mẹ anh ngất lịm đi vì khóc thương con, cô vẫn không khóc. Đến cả H vốn là một đứa hiếm khi rơi nước mắt nhất mà hốc mắt cũng đỏ hoe. Cô vẫn không khóc, ánh nhìn của cô xa xăm, trống rỗng và vô định.

Cô không khóc không phải vì cô không thương anh mà là cô vẫn chưa thể tin được sự thật là anh đã lựa chọn rời xa cô mãi mãi. Anh vẫn ở đây đấy thôi, cô vẫn nhìn thấy anh cười toe toét trong bức ảnh cô và anh chụp ngày hôm trước. Anh còn vỗ lưng cho cô ngủ đấy thôi. Chẳng phải món padthai anh làm cho cô vẫn đang nằm trong tủ lạnh không phải sao? Cô không tin và sẽ mãi chẳng muốn tin...

Buồn cười thật khi mọi người lại nói rằng anh đã đi rồi.

Anh...không đi đâu cả!

-Ê này! Chùi mũi đi! Khiếp quá!

Cô ngẩng mặt lên. Trong làn sương mờ ảo, cô nhận ra hình bóng quen thuộc. Là anh. Anh đã trở lại. Hương bạc hà phảng phất trong gió. Thật sự là anh, mùi hương đặc biệt thuộc về anh.

Cô quệt ngang nước mắt vào tay áo, không tin vào mắt mình.

-Ê! Thấy anh thì cười cái cho đàng hoàng coi!

Anh cúi xuống, nhẹ giọng nói:

-Đừng khóc nữa mà, anh về rồi đây này, chẳng phải đã về với em rồi hay sao?

Anh cười tít mắt, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fic#girl