Tác giả: Lãnh huyết vô tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể loại: đoản văn, hiện đại đô thị, có H, ngược, BE và HE.

             *** ẢO MỘNG ***

Tiếng khóc cứ vang mãi, vang mãi nhưng không ai hay và cũng chả ai biết, chỉ có hắn Tâm Niệm là người hiểu rõ vì cớ gì mình lại rơi lệ. Chỉ cần có được tình yêu của người đó dù có trở thành ác ma hắn vẫn cam lòng.

...

" Diệp An dậy mau đi, trễ học rồi đấy  "

" Em ồn ào quá, Tâm Niệm"

Tâm Niệm và Diệp An là thanh mai trúc mã, là đôi bạn thân và cũng là người yêu của nhau.

" Tâm Niệm em làm xong bài tập chưa? "

" Rồi ", hắn hiếp đôi mắt, nở nụ cười rạng rỡ, lấy trong cặp ra quyển vở bài tập huơ huơ trước mặt Diệp An, vừa chạy vừa gọi. " Nếu anh bắt được em, em cho anh mượn "

" Ngốc tử mau đứng lại ". Tại sao mình lại thích tên này được nhỉ.

Trường Đại học xxx, đây chỉ là một trường tư nhân cũng chả phải ngôi trường danh tiếng gì? Thế nhưng ngôi trường này lại là nơi trú ngụ của hai chàng hoàng tử nổi tiếng khắp thành phố... Hàng ngày, không biết có bao nhiêu nam lẫn nữ đều tụ họp trước cổng trường, nào là băng rôn, âm nhạc có cả dàn tiểu thư người hát, múa, kể cả vẽ hình thần tượng chỉ mong được để ý dù chỉ một lần, nhưng đáng tiếc đều thất bại.

Diệp An chính là một trong hai hoàng tử, bố anh là một danh nhân thành đạt, mẹ anh qua đời khi anh vừa tròn 3 tuổi, sau đó bố anh kết hôn cùng người phụ nữ khác, sinh được cậu con trai nay đã 19 tuổi, và cũng chính là chàng trai được mệnh danh là hoàng tử thứ hai, Diệp Thiên. Nhiều người thắc mắc anh trai đã 20 tuổi không cớ gì em chỉ bé hơn 1 tuổi được, mọi người không ai biết được rằng, trước khi mẹ Diệp An mất cả hai đã từng có quan hệ.

Anh vươn vai, oáp một cái thật to. " Cuối cùng cũng chép xong, Tâm Niệm em muốn ăn gì không? "

" À một cái hamberger và cốc coca là đủ "

" Em chờ ở đây anh đi mua "

Người ngoài nhìn vào ai cũng đều ngưỡng mộ hắn, nhưng ai biết được rằg hắn đã phải trả giá những gì để có được nó, dù chỉ là gốc khuất hắn vẫn xin người đó biết đến sự tồn tại của mình.

Tiếng gió thổi xào xạc, thổi bay mái tóc màu hạt dẻ, một thiếu niên trẻ tuổi với chiếc aó sơ mi màu trắng tinh, cùng với gương mặt lạnh lùng không có một chút biểu cảm. Đang đưa lưng về phía hắn, mĩ nam tử đó chính là Diệp Thiên.

" Tâm Niệm, cậu đi đâu? "

Hắn khựng lại, không thể rời đi nữa rồi.  Hắn quay người, Diệp Thiên nhìn hắn ôn nhu mỉm cười, nhưng hắn trả lại y là ánh nhìn cay độc, căm thù từ tận tâm can.

" Đừng có mà gọi thân thiết như vậy ", hắn cười mỉa mai.

" Tớ xin lỗi, cậu ăn gì chưa? Tớ có mua thức ăn cho cậu này ". Thả người nhẹ nhàng, đứng thẳng trên mặt đất, vóc người anh rất thon và cao, nếu nói Diệp An là vẻ đẹp của thiên nhân, thì Diệp Thiên lại là nét đẹp của thiên tiên hạ phàm.  Nhưng hắn thì phải gọi là vô cùng bình thường, không có vóc dáng cao ráo, gương mặt thì có thể gọi là thanh tú chả có gì là đặc biệt, cầm trên tay túi đồ ăn, y cười rạng rỡ đi về phía hắn.

" À tớ có mua món cậu thích nhất nè, là sanwich đó còn có cả sữa tươi "

Hắn đưa tay nhận lấy sau đó vứt thẳng xuống đất, không quan tâm ánh nhìn kinh ngạc của Diệp Thiên hắn ra sức đạp lên, cho đến khi không còn nhìn ra hình dạng mới ngưng lại.

" Hừ, thức ăn dành cho chó mà cũng dám cho tôi ăn, không biết xấu hổ sao? ", nói xong hắn xoay người rời đi.

" Tâm... ". Chỉ xin cậu nhìn tớ một cái thôi được không.

Y khuỵ xuống nhặt lên, ôm vào lòng, ánh mắt nhìn không ra xúc cảm. Trong gốc khuất, một người thỏa mãn cười sau đó cũng li khai. Thật ra hắn cũng biết mình không hề chán ghét y nhưng hắn không còn cách nào khác vì người đó.

Nhà ăn trường học...

" Diệp ca, anh thích ăn món gì nhất? ". Cô gái có gương mặt hình trái xoan, môi hình trái tim, mắt tròn long lanh nhìn anh cười nói. Anh nhìn cô vuốt nhẹ cọng tóc đang vươn trên má hồng.

" Món gì anh cũng thích, ăn em cũng vậy ". Ánh mắt làm trái tim cô tan chảy, gương mặt bỗng chốc ửng hồng. Anh vươn người về phía cô, cô nhắm mắt lại.

" Diệp An anh đang làm cái gì vậy? ", người đang đi đến là một cô gái vô cùng xinh đẹp, vóc người nhỏ bé, mái tóc xoăn, aó cô có phần trễ vai, cổ aó hình chữ V, lộ ra vòng ngực trắng nõn. Mặt đỏ bừng vì giận, chạy nhanh đến, vươn tay lên cao cho cô gái một cái tát thật mạnh.

Cô gái bụm mặt, nước mắt vì đau mà ứa ra. Sợ hãi lùi về sau, nhìn xuống chân mình không dám ngẩn mặt lên, im lặng tuỳ người mắng chửi.

" Người yêu của tao mà cũng dám động, chán sống rồi sao? ", định cho cô thêm một cái tát, Tâm Niệm nhanh chóng giữ chặt tay cô, nhìn cô bằng đôi mắt căm phẫn. Đại tiểu thư này chính là con gái của hiệu trưởng, Đào Ngọc, ỷ vào việc đó mà chả xem ai ra gì, cả bọn học sinh này cũng vậy đều không dám đắc tội với cô. Riêng hắn thì không như vậy, loại người như cô chính là hạng hắn ghét nhất cõi đời này.

" Buông tay, tên gay này ", ả nghiến răng nhìn cậu, quát thật to cố ý cho mọi người đều nghe thấy, đúng như ý ả, câu nói của ả thu hút đầy ánh mắt hiếu kì của mọi người. Hắn chả thèm bận tâm, lực tay tăng lên.

" Tâm Niệm... ", Diệp An quát to. Hắn ngước nhìn anh, anh biết mình đã lỡ lời vội nhẹ giọng.

" Em buông Tiểu Ngọc ra được không? "

" Hừ ", lúc này hắn mới chịu buông tha, Diệp An vội nắm lấy tay ả, đỏ rực một mảng đau xót không thôi. Nhẹ xoa xoa, ôn nhu vuốt ve.

" Em có sao không? "

" Không sao? ", nói xong lại liếc xéo nhìn Tâm Niệm và cô gái vẫn còn rung người vì sợ hãi. " Diệp An, anh phải tính sổ tên gay này cho em ". Ả nũng nịu nói lấy tay chỉ thẳng vào Tâm Niệm.

" Em bỏ qua cho em ấy đi, em ấy cũng không cố ý mà "

" Hừ, còn anh với cô ta đang làm cái gì vậy hả? "

" À, cô ấy nói mắt có gì đó khó chịu nhờ anh xem giúp ", Diệp An rành mạch trả lời.

" Vậy sao?!? ", Đào Ngọc lên cao giọng, ánh mắt xẹt qua sát ý.

" Không, tôi... " không có. Cô hoảng sợ muốn giải thích cho rõ, lại thấy Diệp An trừng mắt nhìn mình, xung quanh là vô số ánh mắt phỉ báng, khinh miệt nhìn cô. Cô sợ lắm, thật sự là cô không nói mà.

" Đi thôi, còn đứng đó làm gì? ", cô ngẩng đầu nhìn Tâm Niệm, mặc cho hắn dắt đi. Chỉ để lại Diệp An và Đào Ngọc vẫn đứng sững sờ tại chỗ.

Đồ hai con điếm, có một ngày tao sẽ bắt hai tụi bây trả giá.

Tâm Niệm a Tâm Niệm, em to gan dám trước mặt anh nắm tay người con gái khác, chờ đó anh sẽ cho em biết tay. Anh liếm liếm khoé miệng.

...

" Cảm... ơn... "

" Bị sỉ nhục đủ chưa? "

" Tôi... ", nước mắt cô rơi ra, nắm chặt tay thành quyền. " Anh ta vu khống tôi, tôi không hề nói như vậy với anh ta"

" Cô dám nói mình không có bất kỳ ảo tưởng nào với anh ta đi "

" Tôi... ", nói gì được bây giờ. Cô muốn giải thích nhưng hiện giờ cô chỉ có thể im lặng.

" Tôi khuyên cô nếu muốn học ở ngôi trường cấp 3 này yên ổn, tốt nhất là tránh xa anh ta ra ", nói xong rồi hắn tiêu sái rời đi, bỏ lại mình cô vẫn đứng đó không ngừng khóc.

...

" Anh làm gì vậy, buông em ra. Ưm,... ", anh khóa chặt môi hắn, chiếc lưỡi giảo hoạt tham lam tiến vào sâu chiếm đoạt khoang miệng hắn, đến khi hắn không thở nổi nữa mới buông tha.

" Chả phải em rất giỏi hay sao ", vừa nói vừa mạnh tay xé rách chiếc aó trắng trên người hắn, từng mảnh vải nhẹ rơi xuống đất. Anh mặc kệ, kéo xuống chiếc quần tây vướn víu, quẳng sang bên cạnh, cầm lấy cậu nhỏ không ngừng vuốt ve lên xuống.

" Anh làm gì? ", tiếng thở dốc của Tâm Niệm trở nên nặng nề, gương mặt ửng đỏ mê ly như kích thích não bộ của Diệp An, phía dưới của anh trướng đau.

" Em còn không biết, được anh sẽ cho em biết em phạm lỗi gì ", hô hấp trở nên nặng nề, anh nắm tóc của Tâm Niệm bắt cậu quỳ gối dưới chân mình, cầm vật nhỏ trong quần kéo ra đâm thẳng vào miệng cậu.

A... Cổ họng đau quá, ánh mắt hắn trở nên điên dại, không có say mê mà là căm giận, đây chính là người mình yêu hay sao. Những tiếng va đập mạnh mẽ, gương mặt anh không kiềm nén được sự hưng phấn, một dòng tinh dịch trắng từ khoé miệng pha lẫn chút đỏ tươi từ khoé miệng Tâm Niệm chảy ra.

" Nuốt ", anh bất mãn nhìn hắn, bắt hắn nuốt tinh dịch của mình vào. Hắn không dám tin ngẩng mặt nhìn anh.

" Anh bảo em nuốt xuống không nghe thấy sao? ", anh ghét nhất cái gương mặt không nghe lời này của hắn, bắt buộc hắn ngửa mặt nhìn mình, tinh dịch từ từ chảy xuống, đôi mắt hắn đỏ hoe. Anh thỏa mãn nhìn hắn vuốt ve bờ môi trơn bóng.

" Ngoan, anh muốn xem em thủ d** "

" Cái gì? ", hắn không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, cố gắng dùng giọng nói khàn đặc mà hỏi lại anh một lần nữa.

" Em biết anh không phải người thích nói nhiều ", giọng nói anh có chút lớn, hắn biết mình không còn cách nào khác nữa rồi. Cắn chặt môi, nhắm chặt đôi mắt, bàn tay rung rung cầm lấy vật nhỏ không ngừng lên xuống, cố nén không cho tiếng thở dốc của mình phát ra. Đến khi dòng trắng đục bắn đầy trên tay, không chịu đựng được nữa, tiếng rên rỉ cũng theo đó tuôn ra.

Anh cực kì hứng thú nhìn cậu, anh biết cậu là kẻ coi trọng sỉ diện còn hơn cả mạng sống, vì anh cậu có thể làm tất cả khiến anh rất hài lòng.

" Được rồi, em mau lại đây "

Tâm Niệm bước tới, Diệp An kéo mạnh hắn xuống giườg, ép cậu chống hai tay lên thành giường, lấy dương vật vừa cương cứng đâm thẳng vào huyệt đạo của hắn.

" A, aaa...  Diệp An đau, mau rút ra, mau... đau... aaaa"

" Em biết đau sao ", nói xong anh rút ra rồi đâm một cái thật mạnh vào.

" Aaaaaaa... ", cơ thể hắn rung mạnh, đau quá, cái vật đó của Diệp An đang trướng lên, nóng quá, ruột của mình sắp rách rồi. " Em biết sai rồi, anh... mau rút ra đi mà "

Anh đâm sâu hơn nữa, nắm tóc, bắt hắn  nhìn vào mắt mình, hung hãn nói: " Lần sau em còn dám nắm tay người khác không? " " Em không dám, không dám nữa, rút ra đi mà "

" Em nói vậy sao được, cậu nhỏ anh cương thành vậy rồi ", anh cười mỉa mai, nắm cằm hắn nâng lên bắt hắn nhìn vào chỗ đang giao nhau của hai người.

Hắn biết bản thân mình bất lực với người này, nhưng hắn tin rằng nếu bản thân không ngừng cố gắng sẽ có một ngày trái tim anh cũng sẽ thuộc về mình.

Anh không ngừng ra vào, mỗi động tác mạnh bạo tạo ra âm thanh d** mĩ, Tâm Niệm vùi mặt vào gối, cố chịu đựng nước mắt vì đau đớn mà chảy ra. Không biết làm bao nhiêu lần, đến khi đầu óc cậu chỉ toàn là mảng màu đen, cơn đau mới chịu dừng. Trước khi ngất cậu nghe được một đoạn đối thoại mà nhiều năm sau cậu vẫn chưa bao giờ quên.

" Alo, Diệp An chơi tay 3 không? Thiếu người này "

" Hôm nay sao, không rảnh vừa phát tiết xong "

" Ai vậy? Nam hay nữ "

" Là nam "

" Aiyaya, được không? Tôi cũng muốn thử "

" Được, lần sau tôi cho cậu mượn "

...

Trái tim hắn rất đau, trước mắt trở nên mơ hồ, chỉ thấy anh nhanh chóng mặt aó khoác cầm chìa khóa xe bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại, bỏ mặt Tâm Niệm một mình trên giường. Hắn cười khổ, anh ta xem mình là gì chứ, chỉ trách mình ngu muội yêu nhầm người.

Tít tít tít...

" Đã 10 h rồi sao? Haizzz lại trễ học rồi ". Bịch, Tâm Niệm vô lực ngã xuống đất, nhìn xuống phía dưới, lại sưng đỏ, máu chắc là khô rồi nhỉ? Tự hỏi lại tự cười chính mình, đây không phải lần đầu cả hai làm tình, nhưng lần nào cũng vậy, hắn chưa từng cảm thấy khoái hoạt hay hạnh phúc thay vào đó là đau đớn khôn cùng. Hắn nợ anh một ơn cứu mạng, nhưng thứ anh nợ hắn lại là một tình yêu.

Cố gắng đứng lên, mặc quần aó, mở cửa.  Đập vào mắt hắn là thân hình thiếu niên anh tuấn đang ngồi bên cạnh cửa ra vào, trên tay còn cầm một khạp đồ ăn.

" Tâm Niệm, cậu làm sao vậy? Hôm nay cậu tự dưng nghỉ học, tớ lo lắm "

" Diệp Thiên sao ... ", tên ngốc này đừng nói là bỏ học chỉ vì mình nhé.

" Tớ đến thăm cậu này, còn mua cháo cho cậu nữa. Tớ nghĩ là cậu bị bệnh nên... "

" Tôi cần cậu thương hại chắc... Yên tâm chưa chết được ", hắn xoay người bước đi. Chưa đầy 3 bước đã vấp ngã, Diệp Thiên nhanh chóng đưa tay đỡ hắn.

" Tớ không có ý đó, cậu nóng lắm, tớ đưa cậu đến bệnh viện nhé, làm ơn "

" Được... rồi... ", tại sao lại ngốc như thế, cậu thừa biết tôi không thể chấp nhận cậu được mà vì cớ gì???

...

Bệnh viện xxx.

" Bác sĩ cậu ấy làm sao vậy? ", y khẩn trương hỏi.

" Chẳng phải việc gì lớn, nhưng lần sau nhớ tiết chế một chút, không thì sẽ rất nguy hiểm ", vị bác sĩ trẻ tuổi lạnh lùng giải thích, nâng mắt kính lên, khẽ lướt nhìn hai người.

" Thì ra là vậy ", đôi mắt hiện lên tia mất mát, y cố mỉm cười quay đầu nhìn Tâm Niệm. " Đi về thôi "

" Ừm ", làm ơn đừng cho tôi nhìn thấy đôi mắt đượm buồn của cậu, làm ơn. Tôi xin lỗi, tôi không thể phản bội Diệp An được.

Suốt cả quãng đường đi cả hai đều êm lặng...

" Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe đó ", Diệp Thiên mỉm cười xoa đầu hắn.

" Ừm. À có chuyện này... "

" Cậu nói đi tớ đang nghe này "

" Yêu một người không yêu mình, hạnh phúc sao? "

Y trấn động, bình tâm chính mình, cười rạng rỡ. " Hạnh phúc ". Nhìn bốn bánh xe không ngừng quay, hắn cứ đứng đó nhìn theo chiếc xe, đến lúc nó khuất xa vẫn cứ đứng đó. Tư vị này là sao? Giá như Diệp Thiên đừng yêu mình thì tốt biết mấy.

3 năm trôi qua, hắn và y cũng đã tốt nghiệp. Diệp An thì đã ra trường từ năm trước, nhận chức Phó giám đốc trong công ty của bố. Diệp Thiên chắc cũng vậy, cũng đi theo con đường của bố y thôi. Còn hắn thì sao, trời ạ phải lang thang khắp nơi tìm việc làm, cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp, hắn thật khóc không ra nước mắt.

" Ai u, đau chết mất "

" Tôi xin lỗi ", người va phải hắn là một anh chàng người lai, khoảng chừng 25 tuổi, gương mặt không cần nói pha trộn giữa phương Đông và phương Tây, rất ư là anh tuấn.

" Không, không sao... Chết mất trễ giờ rồi, tôi còn có việc gấp. Hẹn gặp lại ", nói xong hắn vội vàng chạy đến công ty xin việc.

...

" Anh cứ về nhà đợi có gì bên tôi sẽ liên lạc với anh sau "

" Vâng, cảm ơn ạ ", hắn vui vẻ đi ra khỏi phòng. Bỗng điện thoại reo lên, hắn nhắc máy trong loa truyền ra thanh âm quen thuộc.

" Em đang làm gì vậy? Rảnh không, tối nay đi ăn cùng anh "

" Không được ", tối nay mình có hẹn với Diệp Thiên rồi nhưng mình không thể cho anh ấy biết được.

" Tối nay 7 h, anh đợi em trước căn hộ ", nói xong anh liền cúp máy, không cho hắn cơ hội từ chối. 3 năm nay cũng vậy anh luôn dùng cách này, áp bức hắn. Nhưng hắn vẫn cam tâm tình nguyện, bởi vì hắn yêu anh. Hắn nhấn một dãy số không đầy 3 s đã có người trả lời.

" Tâm Niệm có việc gì sao? "

" À xin lỗi, tối nay chắc phải lỡ hẹn rồi "

" ... "

" Diệp Thiên, cậu sao vậy? "

" ... "

" Diệp... "

" Không sao tớ sẽ đợi, hihi "

" ... "

Vẫn tiếng cười trẻ con đó, vẫn là giọng nói này, 3 năm nay cậu luôn đợi. Một tình yêu không được đền đáp, đáng cho cậu chờ đợi sao? Hắn vô thức cúp máy, ngẩng ngơ nhìn người qua đường, tư vị không nói nên lời.

Tôi đã từng nghe ông lão gần nhà kể rằng, có một chàng trai xinh đẹp như tiên tên Tử Đằng, hắn dại khờ khi yêu một tên súc sinh, hắn phải trả giá rất nhiều, danh dự mất, mẹ cũng mất trở thành một kẻ điên dại. Từ một kẻ cao cao tại thượng trở thành con cho bị vạn người khinh bỉ, nhưng hắn chưa từng hận người mình yêu. Khúc cuối cùng hắn đã buông bỏ tất cả, tha thứ cho người đó, chỉ vì một chữ yêu. Con người này thật mạnh mẽ, còn tôi thì sao, tôi có thể như hắn không...

7 h, căn hộ hắn sống nằm ngay trung tâm thành phố, vào những giờ cao điểm người đi lại rất nhiều. Nhìn dòng người qua lại hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi.

" Alo "

" Tâm Niệm, anh xin lỗi tối nay anh có hẹn với Tiểu Ngọc rồi "

" Không sao ", hắn thừa nhận bản thân mình rất ngu nhược. Haizzz, hắn thở dài lê bước trên đường. Các cặp tình nhân tay trong tay rất hạnh phúc, còn hắn thì chỉ có một mình. Cứ đi, đi mãi đến khi dừng chân trước một khách sạn. Hắn cảm thấy thật nực cười, đó chả phải là Diệp An sao, đang đi cùng một thiếu niên. Nhìn thiếu niên cũng không tệ, chắc là người mới nhỉ. Hắn rất muốn đến trước mặt cho anh một bạt tai nhưng lấy tư cách gì để làm việc đó chứ.

Lòng đau như cắt, hắn vì anh vứt bỏ hết tôn nghiêm, nguyện nằm dưới thân anh, mặc sức anh chà đạp. Nhưng thứ hắn nhận lại được là gì, không có gì. Ngoài hai chữ " người tình ". Muốn khóc, khóc thật to, hắn thật sự muốn bỏ cuộc, vứt bỏ đi thứ tình cảm ngu muội này nhưng hắn không làm được.

Gay bar, nơi dành cho những người giống hắn, chỉ ở đây hắn mới cảm thấy yên bình. Cầm ly rượu màu đỏ trong tay lắc nhẹ, ánh mắt hắn dần vô hồn, hắn say thật rồi.

" Khụ, khụ... ", nước từ mũi họng không ngừng trào ra, gương mặt hắn trắng bệch.

" Nhóc con, không muốn sống nữa sao, đang yên lành lại nhảy xuống hồ ", anh lúc đó chỉ là thiếu niên 8 tuổi, gương mặt lạnh lùng không có chút gì thuộc về trẻ con. 

" Nè cậu lâu mặt đi, anh tớ đã cứu cậu đó ", cậu bé mũm mỉm, cười rạng rỡ, lấy khăn tay lau nhẹ trên gương mặt ướt đẫm của hắn. " Cậu tên gì? Tớ là Diệp Thiên, còn anh ấy là Diệp An "

" Tâm... Tâm Niệm ", hắn cứ nhìn anh cho đến khi anh biến mất hắn vẫn nhìn, vì hắn biết kiếp này trái tim của mình đã thuộc về con người lạnh lùng kia rồi. Trong men say, hắn ước rằng giá như ngày đó không gặp anh có phải sẽ tốt hơn.

Đèn đường rọi xuống, bóng hình lẻ loi, bước đi trên đường. Có chút ẩm ướt, là mưa, hay thật ông trời cũng khóc thương cho mình. Nên vui  hay buồn đây. Phía xa một chàng trai anh tuấn đứng giữa trời, cơ thể không ngừng run vì lạnh.

" Diệp Thiên ", hắn sững sờ tại chỗ.

" Tâm Niệm, sinh nhật vui vẻ ". Thấy hắn đến y liền xua tan gương mặt băng lãnh nở nụ cười rạng rỡ.

Tên ngốc này, tại sao lại ngu ngốc thế. Tôi đáng cho cậu làm vậy sao, đáng sao. Một kẻ như tôi không hề xứng với cậu vì cớ gì cậu chỉ chờ đợi tôi chứ. Hắn quỳ gối xuống, lần này hắn khóc, khi hắn thấy Diệp An đi cùng người khác hắn cũng không như vậy, vì cớ gì thấy thân thể y run vì lạnh lòng lại đau như bị dao cắt chứ.

" Tâm Niệm, ngoan, đừng khóc mà ". Y ôm hắn vào lòng, gõ nhẹ trên lưng nhằm trấn an.

" Yêu một người không yêu mình hạnh phúc sao? "

" Hạnh phúc ", hắn cười khẽ vẫn như ngày trước, y chưa từng thay đổi.

" Một lúc thôi ", cho tôi tham lam một lần được tựa vào lòng ngực ấm áp của cậu mà khóc nhé. Tiếng nức nở cứ kéo dài, rồi dần nhỏ lại, hắn muốn ngủ hắn cảm thấy mệt mỏi thật rồi. Xin lỗi, tôi không thể yêu cậu. Nước mắt tràn ra, chỉ một giọt nhưng Diệp Thiên vẫn cảm nhận được.

" Xin lỗi Tâm Niệm, tớ không thể quên cậu được ", một kẻ được vạn người yêu quý, muốn chọn ai cũng được. Nhưng y biết rằng trái tim mình chỉ chấp nhận con người này mà thôi. Tâm Niệm, vĩnh viễn trong lòng cậu chỉ có anh ấy thôi sao?

Mưa nặng hạt thêm, thấm sâu vào từng tắc da thịt, đau rất đau, y chỉ dám ấn một nụ hôn nhẹ lên người trong lòng. Mặc nước mưa hòa vào nước mắt, chỉ xin thời gian ngừng quay, chỉ xin được tham lam một lần.

Trên đời này có một loại người rất là cố chấp, cứ đuổi theo một thứ vĩnh viễn không thuộc về mình nhưng vẫn cam lòng.

Ngày hôm sau hắn tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên giường. Trên bàn là một hộp âm nhạc, phía trên còn có tờ giấy đề dòng chữ: " Happy birthday ", bài hát từ hộp phát ra chính là: " Anh đợi em đến năm 35 tuổi ". Hắn chỉ còn biết im lặng, tư vị nói không nên lời.

Vài ngày sau, cuối cùng hắn cũng nhận được tin báo mình trúng tuyển. Xem như là giải thoát giúp mình quên đi những chuyện vừa qua. Diệp Thiên từ ngày đó không còn đến tìm hắn, Diệp An thì không cần phải nói. Trong lòng anh hắn chưa chắc là đã tồn tại. Không ngờ, anh cư nhiên lại gọi điện hẹn hắn ra ngoài ăn.

...

" Tâm Niệm, em ngồi đi, đây là bạn của anh ", hắn ngồi xuống ghế bên trái Diệp An, phía đối diện là anh chàng điển trai, vẻ đẹp Đông Tây, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.

" A chào chúng ta đã từng gặp nhau phải không? "

" Oh, cậu là người va phải tôi mấy hôm trước đúng không? ", anh chàng mừng rỡ.

Thì ra là vậy, hắn cười đáp trả, mà tại sao Diệp An lại hẹn mình ra đây. Hắn quay sang nhìn, chỉ thấy hai người nhìn nhau cười khẽ hình như là trao đổi cái gì đó. Hắn cũng chả bận tâm.

" Đây là Jackkie, cậu ấy cũng là đối tác làm ăn của anh ", anh thịnh trọng giới thiệu.

" Tôi là Jackkie, rất vui được làm quen ", anh vươn tay.

Hắn theo thói quen bắt tay lại với anh, nhìn sâu vào đôi mắt đó là cảm giác làm người khác sợ hãi. Hắn không biết mình bị gì nữa.

" Em uống đi ", Diệp An đưa cho hắn một ly rượu nho tím, hắn nhận lấy.

Một dòng chất lỏng màu tím chảy vào cuống họng, ngọt, thanh mát, nhưng có chút choáng. Hắn mơ màng, mi mắt nặng trĩu, hắn chỉ nhớ man mác mình đã thấy Diệp An nói với Jackkie: " Nếu cậu thỏa mãn, phải nhớ vụ hợp đồng với tôi đó ", tiếng cười chẳng khác gì những tên hề.

" Tất nhiên ", giọng nói này rất quen thuộc, không phải cái tên nói chuyện qua điện thoại với Diệp An vào đêm 3 năm trước đó sao?  Ngốc thật sao giờ mới nhận ra nhỉ. Hắn bất tỉnh, chỉ biết mình bị đưa tới một chỗ mềm mại, tiếp theo đó là một mùi vị khai ngáy truyền vào cổ họng, sau đó là từng cơn đau như giết người từ phía dưới không ngừng chạy lên. Hắn chỉ muốn chết cho xong, trong mắt anh hắn không khác gì một con đ*** rẻ tiền sao.

Hắn như tỉnh lại từ cơn ác mộng, thân thể chằn chịt dấu hôn ngân, bản thân hắn còn cảm thấy ghê tởm chính mình huống gì người khác. Nhặc từng mảnh vải, người ta nói là đàn ông thì không được rơi lệ, như vậy là yếu đuối, hắn nên làm gì, chết sao. Nhìn con dao trên bàn, ánh sáng bóng loáng, cửa phòng mở ra. Thân ảnh của thiên tiên đập vào mắt. Hắn sợ hãi lùi về sau, Diệp Thiên đừng nhìn, xin cậu.

" Tâm Niệm ", bốp, máu nhỏ xuống nền đất, mảnh vỡ thủy tinh rơi vãi xuống nền nhà. Hắn chỉ lỡ tay, hắn không cố ý làm y bị thương.

" Cậu cút đi tôi không muốn nhìn thấy cậu ", làm ơn tôi dơ bẩn lắm, đừng chạm vào tôi, xin cậu. Hắn kìm không được nữa, hắn muốn khóc lên thật to, tại sao đứng trước con người này mình lại yếu đuối đến vậy.

Y mặc kệ vết thương, đến bên hắn ôm hắn vào lòng. Gạt đi nước mắt, vuốt ve cơ thể run không ngừng của hắn.

" Không sao rồi, dù xảy ra chuyện gì tớ vẫn sẽ bên cậu. Đừng khóc nữa ", thì ra vở kịch mà Diệp An nói người ngoài xem sẽ cười, nhưng y sẽ khóc chính là câu chuyện này. Anh ghét tôi thì cũng không nên hại y đến mức này chứ.

Đời này cậu chưa từng sai lầm, nhưng bây giờ cậu đã phạm phải sai lầm, chính là yêu tôi. Hắn nợ cậu, nợ cậu rất nhiều. Hắn chỉ muốn lần nữa tham lam dựa vào lòng y mà ngủ thôi. Máu và nước mắt cái nào đau đớn hơn.

...

Bị anh đối xử tồi tệ như vậy, hắn vẫn không hề hận. Từ lúc anh cứu hắn từ cõi chết hắn đã nguyện theo anh dù phải trả giá đắt. Chỉ cần nghe được giọng nói đó, hắn sẽ không còn chút hận ý, nói hắn ngu ngốc cũng được.

" Diệp An, anh tìm em có việc "

" Đúng vậy ", anh không hề định cho em câu trả lời về chuyện lần trước sao. " Tâm Niệm, anh biết em yêu anh, anh cũng vậy, nếu lần này chuyện này thành công anh sẽ cho em cuộc sống em muốn "

Yêu tôi, anh rốt cuộc cũng cho tôi câu trả lời mà tôi đợi rồi sao. Hahaha, thứ trả giá cho tình yêu của anh đáng giá đó sao? Hàng ngàn câu hỏi vì sao chính tôi cũng không trả lời được. Hắn cứ đi đi mãi đến căn nhà của Diệp Thiên. Hắn gõ cửa. Vẫn là thân ảnh quen thuộc đó.

" Tâm... Ưm... ", nụ hôn của hắn mãnh liệt, cậy kẽ răng y, tham lam tiến sâu vào, gặm nhắm mùi thơm bạc hà từ khoang miệng. Diệp Thiên vòng theo tay phải giữ chặt eo, tay trái cố trụ đầu hắn làm cho nụ hôn thêm sâu.

Hắn như một con dã thú đánh mất linh tính, xé toạt cái áo ngủ của y, để lộ ra thân hình màu mật ong. Liếm liếm khoé miệng, nhẹ nhàng gặmhai hạt đậu trước ngực y. Tiếng rên ngân, hữu lực làm người khác dần mất kiểm soát. Y bế Tâm Niệm nằm ngang tiến tới phòng ngủ, đặt hắn nằm xuống. Nhẹ nhàng cởi xuống từng tầng quần aó, đến khi chỉ còn lộ ra thân thể trắng nõn. Y nhẹ hôn lên môi hắn một cái, liếm vành tai, sau đó là cái cổ, dần xuống nhũ hoa màu trắng hồng, cầm lấy vật nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống. Hắn khẽ rên nhẹ.

" Không thoải mái sao? "

" Không, không phải... Ưm ", hắn cảm thấy một cổ nóng rực chạy khắp cơ thể. Y cũng vậy nơi ấy đã muốn cương cứng nhưng y không dám làm bậy, nếu vậy Tâm Niệm sẽ bị thương.

Không như những lần trước, hắn cảm thấy thoải mái, không hề chán ghét. " Ân, bỏ ra đi, Thiên, bẩn a ", y không hề bận tâm, liếm láp vật nhỏ, chỉ cần Tâm Niệm thỏa mãn là được. Y hạnh phúc lắm rồi, đã lâu rồi hắn chưa gọi y thân mật như thế.

Nếu cậu biết tôi gạt cậu, cậu sẽ hận tôi không. Hắn cảm thấy chỗ đó của y đã to lên, vì cớ gì cứ chịu đựng chứ. " Thiên, cho vào đi, đừng lo"

Y thật sự là nhẫn không nổi nữa, lấy lọ gheo bôi trơn đầu giường, thoa lên vùng bí mật của hắn, một ngón, hai ngón từ từ mở rộng ra, đến khi tiếp nhận được ba ngón, y vẫn chưa tiến vào.

" Ưm... ", cơ thể hắn run nhè nhẹ. Đến khi hắn thích ứng được, y nhẹ nhàng tiến vào. Hắn cảm thấy đại não như nổ tung, ngứa ngáy, động đậy thân mình. Y cười khẽ, hôn lên khoé mắt, từng tiếng động ra vào, tạo thành thanh âm d** mĩ. Y không ngừng ghé vào tai anh nói rành mạch ba chữ: " Tớ yêu cậu ". Y chờ đợi đã mười mấy năm rồi, cuối cùng cũng đợi được. Căn phòng là một mảnh xuân ý. Không có đau đớn như vách ruột bị xé rách mà là thóai hoạt chưa từng có. Tại sao lại như vậy chứ.

Làm liên tục mấy lần liền, cơ thể hắn thật sự không chịu nổi. Y giúp hắn tắm rửa, lấy thuốc thoa nhẹ lên vùng sưng đỏ, đến khi hài lòng mới chịu ôm hắn cùng chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm nay hạnh phúc chưa chắc gì ngày mai cũng vậy, chỉ xin hôm nay được bên cạnh cậu. Xin lỗi tất cả chỉ vì người đó. 

...

" Không có ", hắn lục tung các tủ vẫn không tìm thấy. Không lẽ không có ở đây.

" Cậu tìm cái này sao ". Y cầm trên tay tập hồ sơ, nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin.

" Diệp... "

" Đừng gọi tên tôi, tất cả đều là giả đúng không ".  Y đau lòng, không cam tâm, thì ra từ đầu cậu cũng chưa từng yêu tôi. Là tôi ngu ngốc.

" Tôi xin lỗi ", hắn không biết phải nói gì.

" Cầm lấy rồi cút đi, tôi không muốn thấy các người. Nói với hắn cái đống tài sản đó, ông đây sẽ không lấy một xu ". Tôi yêu cậu nhiều như vậy, cớ gì lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy. Vứt đống hồ sơ dưới chân hắn, y quay lưng bỏ đi. Đến cửa y dừng chân.

" ... "

" Tâm Niệm, xin lỗi, tôi đã quá mệt mỏi rồi. Tôi sẽ buông tha cậu "

Nhìn bóng lưng lẻ loi của y bước đi, trái tim của hắn như bị cái gì đó đâm sâu vào. Xin lỗi, Diệp Thiên xin lỗi, em xin lỗi. Tôi bị gì vậy chứ, tôi thật ra là ai chứ.

...

" Đây là thứ anh cần ", hắn im lặng nhìn anh, trước mắt hắn đây không phải con người mà là kẻ chỉ biết có danh vọng, tiền tài.

" Em rất giỏi, như đã hứa anh sẽ cho em cuộc sống... "

" Hết nợ "

" Cái... ", anh khựng lại nhìn chằm chằm cậu.

" Anh đã từng cứu mạng tôi không phải sao? Đây là thứ tôi trả lại cho anh. Từ nay tôi và anh không còn quan hệ "

" Em điên rồi sao? Em không thể sống thiếu anh được ", anh gầm lên xông thẳng đến bóp cổ cậu.

" Tôi đã sai lầm vì nghĩ mình yêu anh, nhưng không phải, thứ níu giữ tôi bên anh chính là chữ " nợ ", giờ nợ không còn, tôi không còn gì với anh nữa ", hắn gạt tay anh ra chạy thật nhanh. Mình phải tìm Diệp Thiên, mình phải cho cậu ấy biết...

" Diệp Thiên, em cũng yêu anh "

Bỗng chốc trong gốc khuất, xuất hiện một đám côn đồ. Hắn hoảng sợ muốn bỏ chạy, tên đầu đàn chế trụ cơ thể hắn, hắn cảm thấy có chút chóng mặt, thuốc mê. Bọn chúng đưa hắn tới một căn nhà hoang trên núi, rồi hàng loạt các âm thanh va đập mạnh xảy ra liên hồi. Lông mi khẽ động.

" Tỉnh, bây đâu "

" Aaaaa... Hừ ", tiếng rên này, hắn cố lây tỉnh thân mình là Diệp Thiên. Y sao lại bị đánh thành cái dạng này chứ, mắt mũi bầm tím, vết thương vẫn còn máu động lại.

" Diệp Thiên, anh... "

" Không sao ", y vẫn mỉm cười cố trấn an hắn. Nội tâm hắn đau, rất đau. Tại sao vẫn cười được chứ.

" Aiya, con đ*** này được lòng nhiều người thật nhỉ "

" Đào Ngọc, sao lại là cô ", hắn không dám tin vào mắt mình, từ khi tốt nghiệp tới giờ hắn chưa từng gặp lại cô. Vậy thì tại sao lại bắt mình và Diệp Thiên đến đây "

Gương mặt ả khoáng chốc đỏ bừng, hung hăng đạp vào chân của hắn, tát thật mạnh vào gương mặt trắng nõn. Quyền đánh cước đá. Ả như ác quỷ đến từ địa ngục, muốn lấy mạng của hắn.

" Nếu không phải mày tao sẽ thành cái dạng này sao. Tao yêu anh ấy yêu rất nhiều, mà tại sao trong lòng anh ấy chỉ có mày chứ "

" Anh ta không hề yêu tôi "

" Câm miệng, không yêu mà sao khi bên cạnh tao vẫn gọi tên mày, không yêu thì hà tất vứt bỏ tao, cũng không vứt bỏ mày. Hahaha tao có một vở kịch này rất hay, sẽ cho mày làm vai chính "

" Trò chơi... ", cô ta muốn làm gì.

" Anh ấy đang trên đường đến đây. Tao sẽ giết mày sau đó nói rằng là Diệp Thiên làm mày nghĩ sẽ ra sao. Haha, tao thấy rất hay lúc đó Diệp An sẽ giết tên này, tao có được tình yêu của anh ấy, còn anh ấy sẽ có được tiền tài danh vọng, mày thấy kết thúc có hậu không "

" Cô điên rồi, người cô muốn giết là tôi, buông tha cho Diệp Thiên đi "

" Tâm Niệm ", y vẫn cứ im lặng nãy giờ, nhưng thật ra y đã không nhịn nổi nữa.

" Thiên... ", sao anh ngốc thế chứ. Mắt hắn đỏ au, lộ ra cả đường tơ máu.

" Ngoan, đừng khóc chúng ta sẽ cùng thoát ra ". Tôi vẫn không thể buông tha cho người này.

" Bớt giỡn đi " " Tiểu Ngọc, cô làm gì vậy ", cửa nhà kho được mở ra, không ai khác là Diệp An.

" Em sẽ cho anh thấy cảm giác khi mất đi người mình yêu là gì "

" Cô định làm gì "

Ả lấy trong người một khẩu súng ngắn, nụ cười chẳng khác gì tên hề, nhắm thẳng về phía Tâm Niệm.

" Không... ", anh hét lên.

3, 2, 1, đoàng...

" Không... Không... Aaaaaaaa...", tiếng kêu còn kinh hoàng hơn của loài sói, sau đó là tiếng thét thê lương truyền ra khắp khu rừng. Màu đỏ, chiếc aó sơ mi đã nhuộm thành sắc đỏ. Huyết sắc hay tử sắc.

" Diệp Thiên, sao lại đỡ chứ ", hắn bất lực hắn không thể bảo vệ y thật tốt. Vị mặn là nước mắt hay mồ hôi. Cổ họng khô rát hắn chỉ cảm thấy đau đớn không nói được. Đây chính là tuyệt vọng sao.

" Không... Được...  Khóc ", bàn tay đẫm máu, vuốt nhẹ gương mặt đã không còn chút sắc của hắn, y vẫn mỉm cười.

" Yêu... Một... Người... Không... Yêu... Mình... Hạnh... Phức... Sao... " " Anh... Hạnh... Phúc... ", một ngụm máu phun ra, bắn lên gương mặt hắn, tay y buông xuôi, hắn chạm nhẹ lên lòng ngực bên trái y, ngừng... Ngừng đập.

" Aaaaaa, Diệp Thiên anh tỉnh lại đi, chỉ cần anh tỉnh lại, em sẽ làm bất cứ chuyện gì anh muốn, tỉnh lại đi " " Em biết người em yêu là ai rồi là anh, là anh, chính là anh, anh nghe thấy không " " Hức... hức... Thiên... Tỉnh... Tỉnh "

Là hắn, hắn đã hại chết y. Là hắn, hắn là kẻ không ra gì, hắn đáng chết. Tại sao y lại yêu hắn, tại sao không nhận ra sớm hơn, tại sao lại tái tổn thương y. Hắn vô lực ngã trên người y, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, hắn càng cảm thấy sợ hãi.

Diệp Thiên, à đúng rồi, em đưa anh đến bệnh viện, ôm lấy cỗ thi thể lạnh dần vác trên lưng, máu từng giọt nhỏ xuống, cứ ba bước lại ngã xuống, hắn mặc kệ, hắn phải cứu y, hắn phải đem y trở lại.

" Tâm Niệm em mau tỉnh lại cho anh ", Diệp An thấy hắn như vậy rất đau lòng, vội tiến lên ngăn cản.

" Cút... ", ánh mắt băng lãnh nhìn anh.

" Tâm Niệm... "

" Tôi cấm các người đừng đụng vào Diệp Thiên, nếu không tôi sẽ giết các người ", không còn là mê luyến dành cho người mình yêu mà là ánh mắt căm thù từ tận tâm can. Diệp An hoảng sợ lùi về phía sau, Đào Ngọc thì đã ngất đi từ lúc súng nổ. Hắn không quan tâm, cứ đi mãi.

Diệp Thiên, em kể cho anh nghe một câu chuyện, có người khi yêu không biết mình đang yêu đến khi mất rồi mới biết mình đang yêu. Cầm lấy chiếc điện thoại, hắn vứt thẳng xuống mặt đất, không có sóng. Mở toang cánh cửa, một trận gió lạnh thấu xương, lá cây ào ạt tạt vào. Bão. Lão Thiên Gia ngay cả ngài cũng dồn con vào đường cùng sao. Diệp Thiên, yên tâm, em đi cùng anh. Sống không được bên nhau, vậy nguyện xin chết làm một đôi phu phu dưới suối vàng.

Nhìn xuống vực thẳm sâu không thấy đáy, ôm lấy cổ của y hắn tham lam hít lấy mùi hương còn vương, hôn lên môi y. Từ phía xa, nơi ngọn núi cao chỉ thấy thân ảnh cả hai, cùng rơi xuống, lá cây bay tứ phía như tiễn đưa hai người, trời như thương tiếc cho tình yêu của cả hai, mà rơi lệ liền ba ngày. Thì ra yêu một người phải trả giá nhiều như vậy, nhưng thật ra lại rất hạnh phúc.

Diệp An có được cái danh vọng hắn mong ước, nhưng hắn có được hạnh phúc chăng...

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Ngòi bút cuối cùng đã điểm. Khép lại trang sách, thiếu niên vươn vai oáp một cái thật to.

" Tâm Niệm, em ăn chút gì đó đi "

" Diệp Thiên, anh xem em đã hoàn thành xong rồi này "

" Mèo con ", y cười, nhéo nhéo chớp mũi hắn. Hihi, đây là một câu chuyện do hắn viết nên. Thật ra nó chỉ đúng nửa phần đầu. Còn nửa phần sau...

Vào phút cuối cùng hắn đã lựa chọn đúng, hắn không hề phạm phải sai lầm. Thật ra tình yêu là vậy cần phải có cay, bùi, ngọt, đắng. Khi Diệp An bảo hắn lấy trộm tập tài liệu, hắn đã không làm. Diệp Thiên vứt bỏ danh vọng, mặc kệ thế giới phồn hoa bên ngoài, cùng hắn sống hạnh phúc. May mắn lúc đó hắn quay đầu kịp, hắn không hề phản bội lại y, nếu không chắc hắn sẽ hối hận cả cuộc đời này.

" Em đói rồi chúng ta cùng ăn đi " " Oái,  anh làm gì vậy sao lại cởi aó em "

" Em bảo ăn em mà... "

" Không,... Ân... "

Hạnh phúc thật ra rất đơn giản, chỉ cần sống bên người mình yêu là đủ rồi. Đừng cố chấp theo đuổi những thứ không thuộc về mình, hãy quay đầu lại mỉm cười chắc chắn sẽ luôn có người chờ đợi bạn ở phía sau.

- Hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro