Ảo mông thiên tình tuyết hồ ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Tên tác phẩm: Ảo mông thiên tình tuyết hồ ly

* Author (tác giả): Chinsu_tamthaitu

* Category (thể loại):Love, cổ trang,... <nhiều thứ>

* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi):17+

* Status (tình trạng truyện): on-going

* Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): cũng ko có gì nghiêm trọng đâu, đọc thoải mái đi!

* Casting (giới thiệu nhân vật):

1. Huyền Thương :Chiến thần của Thiên đình, là con trai Ngọc đế.

2. Bạch Lãm:Là Diêm đế cõi u minh.

3. Hồ Tuyết Nguyệt:Là con gái của một Đọa Ma Hồ ly và thần tiên Trích Tinh, nàng là một thầy thuốc giỏi, thiên lương trong sáng.

Văn án: Vạn năm sau ngày khai thiên lập địa, một cô gái ra đời mang trong mình tinh hoa của đất trời.

Cuộc chiến Thiên - Ma một lần nữa lại bùng nổ.

Người con gái ấy là định mệnh của hai giới Thiên - Ma.

Mở đầu: Nguồn gốc của tam giới

Xưa kia Thiên – Nhân – Ma tam giới vẫn chưa cách chia như bây giờ.

Loài người, ác ma, thần tiên cùng tồn tại bên nhau.

Đứng đầu miền tiêu diêu cực lạc có Ngọc đế.

Đứng đầu chốn u minh tăm tối có Diêm đế.

Còn đứng đầu chốn dương gian phòng trần chính là loài người.

Từ thuở sơ khai khi trời đất mới được hình thành, con người, yêu ma, thần tiên đều bình đẳng như nhau, mọi thứ đều sinh – diệt theo quy luật, chẳng có cái gọi là vĩnh hằng, là siêu linh, lúc đó mọi loài đều thuần khiết như sương, lòng dạ như châu ngọc, chưa hề biết đến tham – sân – si.

Khoảng một ngàn năm kể từ ngày trời đất khai sinh, khí lành trong vũ trụ, tinh hoa của vạn vật âm thầm ngưng tụ thành một viên thần châu, ánh sáng của thần châu tỏa sáng bốn phương, chiếu rọi tam giới, vạn sinh linh được khí lành nuôi dưỡng mà lớn mạnh.

Kể từ khi viên thần châu xuất hiện, tam giới đã bắt đầu bị lòng tham làm cho vẩn đục. Thế giới bắt đầu hình thành những điều xấu xa từ lòng tham của tam giới. 

Tam giới đều biết rằng nếu có được viên thần châu ấy thì sẽ trở thành lãnh tụ của tam giới, có sức mạnh hiệu triệu vạn sinh linh.

Một cuôc chiến tranh long trời lở đất đã nổ ra.

Lần đầu tiên, máu chảy thành sông.

Lần đầu tiên, bàn tay những sinh linh nhuốm máu.

Lần đầu tiên, tam giới tan hoang, điêu tàn.

Lần đầu tiên khí dữ trong trời đất được hình thành.

Cuộc chiến nổ ra một vạn tám ngàn ngày đêm, sinh linh đồ thán, tiếng kêu khóc, tiếng rên la vọng đến chín tầng trời. Tam giới tổn thất nặng nề, cuối cùng, Thiên giới đã chiếm được viên thần châu. 

Viên thần châu vừa bị lấy đi, khí dữ trong trời đất như con ma thú thượng cổ hung ác thoát khỏi vòng kìm kẹp, khí dữ trong vũ trụ cùng những linh hồn chết vì chiến tranh hợp lại thành một, tạo thành viên ma châu hút máu, một vạn dặm quanh viên ma châu, sinh linh không sống nổi, huyết nhục, linh hồn đều bị viên ma châu hút cạn. 

Hai giới Nhân – Ma đã bại trận trong cuộc chiến tranh giành thần châu nay lại chuyển hướng sang viên ma châu chết chóc đầy quyền lực, yêu lực của viên ma châu sánh ngang với linh lực của viên thần châu, một chí âm, một chí dương, một an lành, một chết chóc.

Thế nhưng không một sinh linh nào có thể tới gần viên ma châu hung tàn trong một vạn dặm, cuộc chiến rơi vào thế cầm cự dai dẳng cho đến một trăm năm sau, Ma giới xuất hiện một Tinh Lang ngàn năm mới giáng thế. 

Tinh Lang là đứa trẻ do khí dữ của vũ trụ sau ngàn năm hội tụ sinh thành. Tinh Lang mang sẵn trong người dòng máu dòng máu chí âm chí hàn, chỉ có Tinh Lang mới đến gần viên ma châu.

Và trong trận chiến thứ hai, Ma giới đã giành chiến thắng.

Tam giới đã hình thành khoảng cách.

Con người không còn đến được hai cõi Thiên – Ma, chỉ có thần tiên ma quỷ có linh lực mới đến được với con người.

Thiên giới có linh lục của viên thần châu, những thành viên của thiên giới nhờ hấp thụ linh lực của thần châu mà bất tử, thần châu ban cho Thiên giới sức mạnh và phép màu.

Ma giới khí lực đại tổn sau hai trận chiến nhưng cũng giành được viên ma châu, tuy thần châu và ma châu không bên nào thua bên nào nhưng do đứng ngoài trận chiến thứ hai, Thiên giới có phần mạnh hơn nên trở thành kẻ thống trị tam giới.

Ma giới không cam lòng khuất phục nhưng thực lực không thể sánh bằng, trong tam giới, Ma giới đứng thứ hai.

Còn Nhân gian đại tổn sau hai trận chiến, lại không chiếm được thần vật đương nhiên trở nên vô cùng yếu ớt, đứng cuối tam giới, chịu sự chi phối gần như tuyệt đối của Thiên giới và Ma giới. 

Thế cân bằng dần được hình thành.

Vạn năm trôi qua, điều đó dần trở nên bất di bất dịch.

Ma quỷ và thần tiên có trong tay phép màu, có thể thao túng nhân gian. Chỉ khác nhau ở chỗ thần tiên thì ban lộc, tạo phước cho nhân gian còn ma quỷ lại làm hại nhân gian.

Thần tiên chịu ảnh hưởng của khí lành từ thần châu mà làm điều tốt, họ ban cho nhân gian mùa màng bội thu, cuôc sống ấm no an lành.

Ma giới chịu ảnh hưởng của khí dữ từ ma châu mà hung tàn bạo ngược, họ thường đến quấy phá dương gian, đem lại dịch bệnh, tai họa.

Chính từ mâu thuẫn như vậy, Thiên – Ma đã ngầm tranh đấu suốt vạn năm, cuối cùng hai bên đều cảm thấy không thể chiến thắng nên thống nhất: việc sinh của nhân gian do Thiên giới đảm nhận. Việc tử của nhân gian do Ma giới phụ trách. Hai bên không ai xâm phạm ai.

Dần dần con người tôn sùng hai giới Thiên – Ma.

Vạn năm trôi qua, hai viên thần châu, ma châu biệt tích. Không ai biết thần châu và ma châu ở đâu, có lẽ là nằm trong tay của Ngọc đế và Diêm đế, hai vị hoàng đế tối cao của đất trời!

Chương 1. Người con gái sinh ra từ băng tuyết

Ở nhân gian có một ngọn núi cao chạm đến mây xanh.

Núi Bạch Phân. 

Bạch có nghĩ là trắng, Phân là sương mù.

Chưa từng có ai trông thấy đỉnh Bạch Phân bởi đỉnh núi quanh năm chìm trong khói sương trắng xóa mở ảo.

Ngọn núi to lớn, hùng vĩ là thế nhưng quanh núi không hề có bóng dáng một ngôi nhà, đó là vì nơi đây lắm sự lạ lùng. Tương truyền, ngọn Bạch Phân là thông đạo của tam giới. Trân cầm, dị thú, yêu ma, thần tiên, nơi đây đều có.

Chưa từng có ai dám đặt chân đến gần ngọn Bạch Phân, nếu có thì cũng sẽ biệt tích, không bao giờ trở về.

Người ta đồn muốn gặp tiên thì phải lên tới đỉnh Bạch Vân, còn dưới chân núi toàn yêu ma, dã thú chuyên ăn tim gan người, bước vào đó thì đừng hòng sống sót trở ra.

Ngọn Bạch Phân vô cùng bí hiểm, nó giống như một bí ẩn không ai dám giải đáp và bí ẩn vẫn mãi là bí ẩn.

Trên trời có thần tiên.

Địa phủ có ngạ quỷ.

Mặt đất có con người.

Và tồn tại giữa tam giới, không thuộc về giới nào là Hồ ly.

Xưa kia khi cuộc chiến tranh giành thần châu, ma châu nổ ra, vạn vật đều lao vào tranh đấu, duy chỉ có loài Hồ ly là không tham gia trận chiến ây, không đứng về bên nào và âm thầm tạo ra một thái cực độc lập.

Không biết nên xếp Hồ ly vào Thiên giới hay Ma giới.

Có truyền thuyết kể về việc loài Hồ ly quyến rũ những người đàn ông rồi hút cạn tinh huyết của họ. Lại có truyền thuyết khác kể về loài Hồ ly tạo mưa giúp dân vùng hạn hán.

Và dù có là Tiên hay là Ma, Hồ ly vẫn khiến con người sợ hãi bởi phép thuật của mình.

Hồ ly là một giống loài kỳ quái, nếu thích thì họ sẽ làm điều tốt, không thích thì thẳng tay tàn ác. Chính bởi tính khí thất thường như thế, người ta càng khiếp sợ, không dám giao du với giống loài này.

Cứ như thế, nhân gian thêu dệt nên biết bao câu chuyện kì ảo về loài Hồ ly.

Trên đỉnh núi quanh năm mù sương.

Một hang động ăn sâu vào lòng núi.

Những cây cổ thủ nghiêng mình im lặng.

Không khí không có âm thanh gì khác ngoài những tiếng cười trong như tiếng suối, cứ thoắt ẩn thoắt hiện.

- Đọa Ma tỷ tỷ! Sao bây giờ tỷ mới về thăm bọn muội? Bọn muội nhớ tỷ lắm! – Âm thanh trong trẻo như tiếng suối lại cất lên.

- Hi hi, phải đấy, phải đấy! – Những tiếng cười khác lại vang lên như ngọc thốt.

- Các muội làm gì mà cuống lên thế, ta đi mới có một trăm năm thôi mà! – Âm thanh trong trẻo như tiếng đàn như gần như xa. 

- Một trăm năm dài đằng đẵng! – Một âm thanh trong trẻo khác lại vang lên. – Nương Nương không cho bọn muội xuống núi. Ở đây buồn lắm! Tỷ tỷ mau kể cho bọn muội nghe chuyện nhân gian đi!

Nữ nhân tên là Đọa Ma ấy bật cười khúc khích, tiếng cười trong vắt động lòng người.

- Các muội tối ngày lo chơi bời nào có chịu tu luyện gì, cứ cái đà này một ngàn năm sau cũng đừng hòng xuống núi!

- Tỷ tỷ! – Âm thanh nũng nịu ngọt ngào vang lên.

- Thôi được rồi, để ta vào vấn an Nương Nương rồi ra kể cho các muội nghe.

- Hay quá! – Những âm thanh sung sướng vang lên.

Trong màn sương chỉ thấy thấp thoáng tà áo trắng bay bay lướt đi nhẹ nhàng như đạp gió lướt mây.

Hang động sâu hun hút, một thứ anh sáng mờ ảo từ xa chiếu tới.

Một nữ nhân áo trắng, dung mạo tuyệt trần mắt phượng mày liễu, đôi môi hàm tiếu, làn da trắng mịn màng, đúng là trên đời hiếm có, bước đến trước một đài cao rồi yểu điệu quỳ xuống.

- Đọa Ma vấn an Nương Nương!

- A Anh! – Giọng nói kia thoang thoảng như gió. 

- Thưa có. – Nữ nhân vẫn cung kính cúi đầu.

- Con… con mang cốt nhục của kẻ đó rồi phải không? – Giọng nói kia pha lẫn nỗi đau xót.

- Nương Nương! – Nữ nhân tên Đọa Ma vẫn im lặng cúi đầu. – Con yêu y…

- Nhưng y là thần tiên, con có biết không? – Giọng nói kia pha lẫn nỗi tức giận.

- Con biết… - Gương mặt nữ nhân tràn đầy nỗi đau xót nhưng tuyệt không có một chút hối hận. – Con biết chứ… nhưng con không thể ngăn mình yêu y!

Nói đến đến, những giọt nước mắt như châu ngọc lã chã rơi xuống.

- Kẻ đó chỉ lợi dụng con thôi! – Giọng nói kia cao vút.

- Không! Y yêu con, y thật lòng yêu con! – Nữ nhân kia một mực lắc đầu. – Là y đã hiểu lầm con, rồi đây, y sẽ biết được sự thật…

- Con điên rồi A Anh! – Người kia tức giận ngắt lời nàng. – Kẻ bội bạc đó hắn chỉ coi con như món đồ chơi của hắn mà thôi! Con không hiểu hay sao? Trích Tinh đã có hôn ước với Lạc Khâu tiên nữ!

- Cái gì? Nương Nương nói sao? – Nữ nhân nghe như có con dao nhọn cứa vào trái tim mình. – Không… không thể… Không thể thế được!

Nàng tuyệt vọng gào lên, hai hàng nước mắt như ngọc châu tuôn rơi lã chã.

- A Anh… - Một người phụ nữ dung mạo diễm lệ đi đến bên cô và đỡ cô dậy.

- Con không tin! Con tuyệt đối không tin! – Nàng vẫn lắc đầu, đôi mắt lạc thần nhìn nhìn người phụ nữ kia.

- Con ơi! – Người phụ nữ kia đau xót ôm cô vào lòng. – Hôm nay là ngày đông chí mà không có tuyết rơi, con có biết vì sao không?

Đôi vai nàng run lên, lòng đau như dao cứa. Nàng biết!

- Hôm nay là ngày hôn lễ của Trích Tinh và Lạc Khâu…

- Người đừng nói nữa! – Nàng đau đớn gào lên. – Y tuyệt đối không lừa con…

Người phụ nữ đau xót ôm lấy cô gái si tình kia vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài đen óng của nàng.

- Con cứ ở đây với chúng ta, đứa bé mang cốt tiên nên nó hấp thụ rất nhiều linh lực của con, con đừng quá hao tâm, nếu không…

- Con… con… Nương Nương…

- Được rồi! A Anh, con đừng nói nữa, để ta bảo các muội muội của con mang Thảo Hoàn đơn ra cho con.

Nàng không nói gì, chỉ yên lặng làm theo lời người phụ nữ kia.

Hôm nay là ngày đông chí, tuyết không rơi.

********************************

Ngọn Bạch Phân quanh năm trắng xóa khói sương.

Thạch động trên đỉnh núi mỗi ngày đều vang lên tiếng cười đùa trong trẻo.

Những tà áo lụa mỏng manh mơ hồ thoắt ẩn thoát hiện trong màn sương.

Cảnh vật như chốn thiên đình tiêu dao.

- Đọa Ma tỷ tỷ! – Một nữ nhân xinh đẹp mặc áo lụa xanh đạp mây lướt đến, làn da trắng nõn thấp thoáng sau lớp áo mỏng mê đắm hồn người. – Tiểu hồ tiên của chúng ta vậy là sắp chào đời rồi!

- A Lam. – Nữ nhân áo trắng nhìn cô mỉm cười dịu dàng. – Muội lại trốn tu luyện rồi phải không?

- Ôi! Vậy là bọn muội sắp lên chức a di rồi! – Một nữ nhân áo tím khác cũng lướt đến.

- Phải đấy! Hi hi, mấy trăm năm qua với có một tiểu hồ tiên ra đời! Tỷ tỷ quả là may mắn thật đấy!

Hai nữ nhân xinh đẹp tuyệt vời vui vẻ cười nói với nhau. Cô nương tên A Lam dịu dàng đặt tay lên cái bụng căng tròn thấp thoáng sau làm áo trắng của Đọa Ma tiên hồ.

- A! A Tử ơi! Lại đây xem này! – Hai mắt A Lam long lanh thích thú. – Tiểu hồ tiên đang đạp vào tay ta này!

- Đâu đâu! – Cô nương áo tím thích thú áp tay lên.

- Hi hi, nhóc con này nghịch thật đấy! Người chào đời rồi a di cho người biết tay! – A Lam bật cười mắng yêu.

- Này, hai đứa bọn muội định dọa tiểu hồ tiên sợ chết khiếp đấy à! – Đọa Ma tiên hồ bật cười.

- Tỷ tỷ cứ nói quá! – A Tử bật cười lướt mình một mỏm đá gần đó rồi ngồi xuống. – Ai chả biết tỷ tỷ pháp lực cao cường, hi hi, chưa biết chừng tiểu hồ tiên sinh ra lại bắt nạt các a di đáng thương ấy chứ!!

Một lúc sau, các tỷ muội khác cũng rộn ràng kéo đến vây quanh Đọa Ma tiên hồ.

- Này! Đám tiểu Hồ các ngươi suốt ngày chỉ lo rong chơi, mau vào tiếp tục tu luyện đi! – Một giọng nói thoảng như gió nhưng vô cùng cứng rắn vọng tới.

- A! Nương Nương đến đấy! – A Lam làm bộ lo lắng kêu lên, đoạn các cô nương bật cười khúc khích nối đuôi nhau đằng vân lướt đi.

Những tiếng cười trong trẻo tản mạn trong làn khói sương rồi mất hút trong không khí.

Đọa Ma tiên hồ bấy giờ mới cắn chặt môi, làn hắc khí thanh quang như con rắn uốn quanh ấn đường của nàng.

- A Anh! – Giọng nói kia lại nhẹ nhàng vang lên lẫn trong nỗi xót xa không thể che giấu.

- Nương Nương… - Nàng ôm lấy cái bụng căng tròn dưới lớp áo lụa. – Con… con… không xong rồi…

- A Anh! – Người phụ nữ kia nhẹ nhàng ngồi xuống bên nàng rồi dịu dàng đặt tay lên tay nàng. – Ta xin lỗi, giống yêu nghiệt ấy…

- Nương Nương, người có lỗi là con! – - Đọa Ma tiên hồ run rẩy, chưa bao giờ nàng cảm nhận được sự buốt giá của màn sương trắng xóa này. 

- Ta chỉ sợ con… - Người phụ nữ kia thở dài nắm lấy tay nàng, một luồng chân khí ấm áp từ chảy vào bát mạch của Đọa Ma tiên hồ. - Thật không ngờ Trích Tinh là kẻ hèn hạ như thế! – Bà căm phẫn nghiến răng. – Thật không ngờ thiên giới cũng nuôi giống Oán Trùng này. A Anh! Ta xin con hãy suy nghĩ lại đi…

- Nương Nương! – Người con gái xin đẹp chớp khẽ đôi mắt u buồn. – Con không thể bỏ Nguyệt nhi!

Câu nói thật nhẹ nhàng nhưng ý tứ như chém đinh chặt sắt. 

Người phụ nữ buồn bã nhìn nàng, ánh mắt bà tràn ngập nỗi đau khổ. Bà không ngờ A Anh lại si tình như thế.

Tình ái đúng là vua của vạn độc, bách độc trong trời đất dù ghê gớm đến đâu đều có thể cứu chữa, duy chỉ có đọc tình là vô phương.

Từ ngày trở về đây, Đọa Ma tiên hồ ngày một héo hon, một phần vì đứa trẻ mà nàng hoài thai, một phần do thứ Oán Trùng nhưng đó chưa phải là tất cả, Đọa Ma tiên hồ vốn là một trong những Hồ ly có pháp lực cao cường nhất, một Hồ ly muốn hạ sơn phải trải qua ngàn năm tu luyện thế nhưng Đọa Ma tiên hồ đã có sẵn linh lực của trời, chưa đầy năm trăm năm, pháp lực của nàng đã cao cường đến mức không ai địch được, Đọa Ma tiên hồ sớm nổi danh trong tam giới, ngay cả thần tiên, ma quỷ cũng không thể hại nàng. Với pháp lực ấy thì dù có đang hoài thai, nàng vẫn có thể trục con Oán Trùng ra khỏi cơ thể, thế nhưng chính thứ tình duyên oan nghiệt mà nàng dành cho Trích Tinh đã khiến nàng đại tổn nguyên khí.

Từ khi trở về đây, Thủy Nguyệt tiên hồ ngày đêm lo lắng giúp nàng tu luyện để khôi phục nguyên khí nhưng cứ nhắm mắt dưỡng thần, nụ cười ấy, hình bóng ấy lại hiện ra dày vò trái tim nàng, tâm không an thì chẳng thể tu luyện, trái lại càng miễn cưỡng tu luyện thì càng phản tác dụng.

Chỉ vẻn vẹn gần một năm, linh lực của nàng gần như hoàn toàn cạn kiệt. Bây giờ, nàng không còn đủ linh lực để chống lại Oán Trùng, nàng chỉ cố đem chút hơi tàn ra bảo vệ cho đứa bé trong bụng.

Oán Trùng là thứ vô cùng nguy hiểm, nó được tôi luyện từ ba hồn bảy phách của một ngàn sinh linh trong miệng núi lửa bát hoang. Cách tôi luyện vô cùng hiểm độc, chữ Oán là oán khí của một ngàn sinh linh, oán khí càng cao, độc tính càng mạnh.

Đọa Ma đã như ngọn đèn trước gió, nàng biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, cơ thể nàng ngày đêm bị Oán Trùng hành hạ, đau đớn khôn cùng. 

Sinh linh vô tội trong người nàng ngày một lớn lên, nỗi oán hận và tình yêu nàng dành cho Trích Tinh ngày càng thêm sâu dày.

Mỗi đêm Đọa Ma lặng lẽ lên Vọng Nguyệt đài nhìn về phương bắc mà hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Trích Tinh đã thật sự quên lời hứa y dành cho nàng, đã quên những tháng ngày yêu thương của họ.

Đọa Ma càng nhớ nhung y bao nhiêu, nguyên khí càng đại tổn bấy nhiêu.

Ngực nàng ngày càng cuộn lên một cảm giác âm ỉ đau đớn, có lẽ Oán Trùng đã ăn đến nguyên thần của nàng rồi, chỉ còn một thắng nữa là tiểu Nguyệt ra đời, nàng cắn răng chịu đựng, cố gắng dồn chút sức tàn bảo vệ cho con.

Chap 2

Năm đó, nhân gian thái bình.

Muôn phương cúng bái cảm tạ công ơn đất trời.

Mùa đông năm ấy không khắc nghiệt như mọi khi, chỉ một năm mà vạn vật đã tràn đầy sức sống. Muôn loài sinh sôi khắp thế gian.

Cách ngọn Bạch Phân một dặm về phía bắc có một thị trấn khá sầm uất.

Trấn Phổ Ký nằm ở ngã ba của ba con đường buôn bán lớn nên ngày ngày có rất nhiều thương nhân ra vào trấn.

Phổ Ký trở thành một thị trấn sầm uất, gần sánh ngang với kinh thành. Chính và có nhiều thương nhân ghé vào nên trong trấn có rất nhiều cửa hiệu kinh doanh lớn, tiền tài thu vào nhiều vô kể.

Người ta nói “ Thiên thời – địa lợi – nhân hòa” ý chỉ một việc gì đó muốn được thành tự mĩ mãn thì không thể không dựa vào ba yếu tố Thiên – Địa – Nhân.

Công việc thành bại ra sao, đầu tiên phải lựa ý trời, thuận thiên thì trăm sự cát tường. Tiếp đó là dựa vào vị trí, phải là đất lành, ở những vị trí thuận lợi thì công việc mới càng thuận lợi hơn, việc đã tốt nay càng thêm tốt. Và cuối cùng là dựa vào con người, con người có tài thì trăm sự mới thành, còn nếu là kẻ bất tài thì dù có thiên thời địa lợi cũng đành bó tay.

Cả ba yếu tố trên đều thích hợp với trấn Phổ Ký.

Con người nơi đây nổi tiếng tài hoa, từ kẻ làm ca kỹ đến đến người làm thương nhân đều hơn những nơi khác.

Trong trấn Phổ Ký có một đại phu vô cùng nổi danh tên là Vương Hiên, danh tiếng vang dội khắp bốn phương, bách bệnh đều có thể chữa khỏi.

Y thuật của Vương Hiên tài hoa đến mức người ta tôn xưng ông là “Diêm Vương địch”.

Vương Hiên cả đời chữa bệnh tạo phúc, không lấy của ai một đồng nên rất được người ta kính trọng.

Vương Hiên có một người vợ tên Kiều Tố Uyên, Kiều Tố Uyên là con gái tri huyện trong vùng, vì mến tài của ông mà nàng đã rời xa chốn gấm lụa nguyện theo ông sống cuộc đời bình thường.

Kiều Tố Uyên là người có nhan sắc lại có học vấn, vốn đã được cha hứa gả cho một nhà giàu có trong thành nhưng nàng cự tuyetj, chỉ nguyện yêu thương một mình Vương Hiên.

Gần một năm trước đây, Vương phu nhân có mang. Vương Hiên vô cùng vui sướng, ông chăm sóc và yêu thương nàng hết mực, nhưng khôn hiểu sao sức khỏe của Vương phu nhân cứ ngày một đi xuống.

Thân là danh y mà không tìm ra căn bệnh trong người vợ nên Vương Hiên vô cùng đau đớn, cả đời chữa bệnh cứu người mà nay chỉ biết gương mắt lên nhìn vợ ốm đau, điều đó khiến Vương Hiên day dứt khôn cùng.

Vương Phu nhân ngày một yếu đi, mạch đập ngày càng tế xách. Vương Hiên không ăn không ngủ cố tìm ra căn bệnh của vợ nhưng hoàn toàn vô vọng, thương chồng, Vương phu nhân cắn răng chịu đựng, dù đau đớn đến đâu cũng không hé ra nữa lời.

Cho đến một đêm mưa bão, bệnh tình của Vương phu nhân chuyển biến vô cùng xấu.

Nàng co giật liên hồi, cơn đau khiến nàng ngất lịm đi, tính mạng của hai mẹ con vô cùng nguy hiểm.

Vương Hiên bấy giờ chỉ biết nắm chặt tay nàng. Ông không thể tìm ra căn bệnh của vợ, không thể giúp nàng trị bệnh mà chỉ biết nhìn nàng đau đớn.

Nàng nắm chặt tay chồng xin ông hãy cứu lấy đứa bé trong bụng nàng. Nước mắt nàng ứa ra nhìn ông cầu khẩn,

Nước mắt ông lăn dài trên má, ông căm hận bản thân không thể cứu vợ, không thể cứu con.

Vương phu nhân quá đau đớn nên đã thiếp đi.

Gió gào thét như con ma thú hung ác rít lên u u.

Cơn bão càng lúc càng mạnh.

Thủy Nguyệt tiên hồ từ trên vọng nguyệt đài nhìn xuống nhân gian.

Đôi mắt ấy tĩnh lặng như mặt hồ thu, chứa đựng muôn vàn bể dâu, biến động.

Linh tính mách bảo với bà sắp có một điềm lạ xảy ra, chỉ không biết là hung hay cát.

Dưới kia, những cơn gió cuồn cuồn thét gào mang theo mùi tanh tưởi như muốn nuốt chửng cả nhân gian, Thủy Nguyệt khẽ cau mày.

- Nương Nương… - Âm thanh nhu mì nhỏ nhẹ vang lên sau lưng bà.

- A Anh. – Thủy Nguyệt Tiên hồ không quay lại. – Con nên vào nghỉ ngơi đi…

- Con biết mình chẳng sống được bao lâu nữa. – Đôi mắt phượng khẽ nhắm lại.

- A Anh! – Thủy Nguyệt tiên hồ cao giọng.

- Nương Nương, Oán Trùng đã ăn đến nguyên thần của con rồi. – Nàng vẫn xinh đẹp tuyệt trần dù vô cùng xanh xao tiều tụy. – Con có chuyện này muốn hỏi Nương Nương.

- Chuyện gì?

- Cách đây một trăm năm, lúc… lúc con xuống nhân gian, con đã phát hiện ra điềm lạ. – Đọa Ma tiên hồ khẽ nói, giọng nàng thoang thoảng như làn gió. – Cách trấn Tam Điền một ngàn dặm về hướng Nam, vào đêm Cửu Tinh, có một vệt sáng giáng hạ xuống. Lúc đó con đã lần theo vệt sáng và đến một đầm lây sâu trong dãy núi Hắc Sơn. Con lại gần và trông thấy rất nhiều yêu ma tụ tập quanh đó…

Nàng ngừng lại một chút rồi lại tiếp.

- Đêm Cửu Tinh là thời khắc đại hung, vật giáng thế ấy ắt hản là thứ tà vật. Đến khoảng mười năm sau đó vào cũng vào đêm Cửu Tinh, lại có một thứ tương tự rơi xuống phương Bắc.

- Ta cũng đã thấy điều đó. – Thủy Nguyệt Tiên Hồ khẽ nói.

- Điều đó là điềm đại hung. – Đọa Ma tiên hồ khẽ nói. – Có lẽ nhân gian sắp gánh chịu tai kiếp rồi!

Nói đoạn, nàng khẽ thở dài, đôi mắt phượng tuyệt đẹp khẽ chớp nhẹ, làn mi dày khẽ rung động. Nàng hướng mắt xuống hạ giới, lâu lâu, sấm sét lại rạch lằn trời, những vòi rồng như con cự long hung hãn càn quét mặt đất. Nàng nhắm mắt không nỡ nhìn. Chỉ tiếc là giờ đây nàng đã sức cùng lực kiệt!

- Tai kiếp ngàn năm lại sắp xảy ra rồi! – Thủy Nguyệt khẽ thở dài. – Chỉ sợ tam giới đều khó tránh khỏi… 

Chap 3

Trên đỉnh Bạch Phân, khói sương mù mịt, phong cảnh tiêu diêu như miền cực lạc. Khí lạnh nơi đây như cắt da cắt thịt người thường không thể sống nổi. Tộc Hồ ly với đạo hạnh chân tu ngàn năm chẳng còn sợ sương giá, những mĩ nữ xinh đẹp như hoa chỉ khoác hờ một làn xiêm y mỏng như cố ý khoe làn da trắng như bạch ngọc dương chi vui vẻ đùa giỡn trong màn sương mờ ảo, bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện, hư hư thực thực, những tiếng cười trong trẻo duyên dáng cứ gân nga trong không khí càng khiễn nơi đây thêm mị hoặc.

Tộc Hồ ly phân ra làm tám chi chính, mỗi chi phái đều có một cách tu hành riêng. Tám chi phái xếp theo tám phương vị khác nhau trong bát quái trận đồ: Càn - Khảm - Cấn - Chấn - Tốn - Ly - Khôn – Đoài.

Chi phái Hỏa Huyền thuộc quẻ Chấn, đây là một trong những chi phái lớn mạnh nhất của Hồ ly tộc, họ chuyên tu tập về các phép thuật chí cương chí dương, khác hẳn với pháp lực âm nhu vốn có của tộc Hồ ly.

Tộc Hồ ly chỉ toàn là nữ, suốt mấy vạn năm kể từ khi tam giới biết đến sự có mặt của tộc Hồ ly, chưa từng xuất hiện một nam nhân nào trong tộc.

Những nữ nhân trong tộc đa phần đều xinh đẹp tuyệt luân, không chỉ xinh đẹp hơn người mà pháp lực của họ còn khiến tam giới kính phục.

Cách đây tám vạn năm, tộc Hồ ly chỉ là một giống nòi yếu ớt, tồn tại lay lắt giữa tam giới. 

Năm ấy, một người con gái định mệnh đã được sinh ra, nàng mang tên Thiên Thái. 

Thiên Thái sinh ra vào đúng mệnh sao Thái Tuế, Pháp sư trong tộc đã tiên đoán nàng chỉ sống được đến mười sáu tuổi.

Thiên Thái là một trong những mĩ nhân xinh đẹp bậc nhất trong tộc, bản tính nàng vô cùng thuần khiết, nhân hậu. Trước lời tiên đoán của pháp sư, nàng chỉ cười nhẹ, nàng coi sống chết là lẽ đương nhiên, không sớm thì muộn, chẳng thể cưỡng cầu. Thiên Thái vẫn sống vô cùng lạc quan, nàng biết số mạng mình ngắn ngủi nên nàng chỉ làm những việc thiện để tích đức cho đời.

Mùa xuân năm ấy đất trời lại một lần nữa hồi sinh, Thiên Thái đắm mình trong biển hoa muôn sắc muôn màu tuyệt diệu ấy. Nàng mê mẩn lướt đi trong biển hoa, chân chạm đến đâu, những nụ hoa đang còn e ấp đều rộ nở vì nàng, hệt như muốn nghênh đón nàng vậy.

Thiên Thái chợt nhận ra một vệt máu dài, những cánh hoa dập nát đẫm máu trông thật hãi hùng. Trực giác mách cho nàng biết có sự nguy hiểm ở gần đây, nhưng nàng lại nhất quyết muốn tìm hiểu đến cùng.

Vạch bụi hoa ra hai bên, nàng bất chợt phát hiện một chàng trai đang nằm nghiêng trên nền đất, toàn thân y đầm đìa máu tươi, những vết thương lộ ra có vẻ rất nghiêm trọng, chừng như sâu đến tận xương.

Thiên Thái trước nay chưa từng thấy cảnh tượng đáng sợ như thế nhưng nàng cũng không nỡ nhẫn tâm vứt bỏ một kẻ bị thương như y. Cố lấy hết can đảm, nàng tiến lên xem xét.

- Ngươi… ngươi… này…

Nàng thử lay khẽ thân thể của y, nào ngờ hai mắt y lập tức trợn trừng nhìn nàng vô cùng hung hãn. Còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, một đôi tay mạnh mẽ đã bóp chặt lấy cổ họng của nàng.

- Buông… - Thiên Thái sợ hãi giãy giụa, nàng cố gỡ bàn tay hắn ra nhưng không thể.

- Tiện nhân! – Y gầm lên, máu từ miệng y bắn lên mặt nàng. Thiên Thái sợ hãi, nàng càng giãy giụa, bàn tay y càng siết chặt.

- Ự… buông… làm ơn…

Nàng đau đến trào nước mắt, cổ họng bị siết chặt đến mức không thở được. Đột nhiên bàn tay y buông ra, sát khí trong đôi mắt y nhạt dần rồi ngất lịm.

Thiên Thái gập người ho rũ, nàng sợ hãi nhìn y. Nàng nửa muốn bỏ chạy nhưng nhìn tình trạng thê thảm của y, nàng lại không nỡ.

Trên cánh tay y đầy những vết thương sâu đến tận xương, y dùng sức nên vết thương lại vỡ ra, máu chảy đầm đìa.

Thiên Thái không kìm được cảm giác thương xót, nàng lảo đảo dìu y vào một sơn động rồi cần thận xử lí vết thương cho y.

Thật nhẹ, thật nhẹ, nàng sợ y sẽ bị đau đớn thêm.

Thấy vết thương của y quá sâu, nàng liền chạy vào rừng tìm thêm lá thuốc, nàng tự xé vạt áo ra băng bó cho y, loay hoay chăm sóc y đến tận lúc chiều muộn.

Nhìn tình trạng của y, nàng không nỡ bỏ y lại một mình giữa rừng nhưng cũng không thể dìu y về bộ tộc. Thiên Thái đành ở lại với y, mỗi ngày nàng vào rừng tìm mật hoa thủy linh đút cho y từng chút. 

Vết thương của y hồi phục nhanh một cách dị thường. Đến ngày thứ ba, trong lúc nàng đang rửa vết thương cho y, y chợt tỉnh lại.

Thiên Thái vẫn không hay biết gì, nàng dịu dàng rửa vết thương cho hắn, ánh mắt đằm thắm vô hạn.

Y nhìn người con gái đang cẩn thận chăm sóc cho mình đến ngẩn ngơ.

- Ngươi tỉnh rồi à? – Thiên Thái ngẩng lên bắt gặp ánh mắt y thì mỉm cười sung sướng. – Ta có làm ngươi đau không?

- Cô là ai? – Y ngẩn ngơ nhìn nụ cười đẹp mê hồn của nàng.

- Ta là Thiên Thái. – Nàng dịu dàng nói.

- Vì sao cô cứu ta?

- Vì ngươi bị thương.

Y cau mày nhìn nàng không chớp mắt, nàng mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt ngây thơ nhìn lại y không chút e ngại. Má nàng có một lúm đồng tiền nhỏ, lúc cười có duyên đến lạ lùng.

- Ngươi tên gì?

- Ngọc Huyền. – Y trả lời như một cái máy.

- Ngươi có mệt lắm không? – Nàng khẽ áp tay lên trán y. – May quá, ngươi hết sốt rồi. Mấy ngày qua ta… ta cứ tưởng…

Đôi mắt ngây thơ tuyệt đẹp khẽ chớp như câu hồn dẫn phách y. Đột nhiên y năm chặt lấy bàn tay mềm mại của nàng. Thiên Thái chớp mắt nhìn y không hiểu, tại sao lại muốn nắm tay nàng kia chứ? À mà phải rồi, mỗi lần nàng bệnh, nàng đều muốn nắm lấy tay một ai đó. Nghĩ thế, nàng để yên cho y nắm tay. 

- Người còn đau lắm không?

- Cô không phải là con người! – Y đột nhiên nói.

- Phải! – Nàng mỉm cười. – Ta là Hồ ly.

- Hồ ly?

Y cau mày. Y đã nghe nói về tộc bí ẩn này. Bàn tay nàng khẽ tỏa ra làn hơi ấm áp khiến lòng y như lửa đốt. Nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị đôi môi bá đạo của y ấp lấy. Đôi môi anh đào của nàng đẹp như tranh vẽ, hàm răng trắng đều tăm tắp. Thừa dịp nàng lên tiếng phản đối, y mạnh mẽ xâm nhập vào nguồn suối ngọt ngào bên trong, dịu dàng mời gọi chiếc lưỡi ngát hương của nàng cùng y hòa quyện. Nàng vô lực phản kháng, chỉ đành phó mặc cho y hành động. Từng đợt sóng trong lòng nàng cuồn cuộn nổi lên, có một loại tơ tình kỳ lạ đang lặng lẽ nảy sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro