The summer of 2013 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong suốt mùa hè năm 2012, Futakuchi tiếp quản vị trí đội trưởng mới của Dateko. Những ký ức của cậu và Aone về việc tình cờ nghe thấy đàn anh của họ đau buồn về chuyện họ vẫn muốn chơi bùng cháy ngay trong tâm trí như thế nào. Và cũng chính vì những kí ức đó, cả hai đã hứa sẽ đánh bại Karasuno trong lần gặp tiếp theo.

Điều này thật mỉa mai - chính Futakuchi, người mà từng khá thiếu tôn trọng với đàn anh của mình, giờ đây lại chịu trách nhiệm trông coi chuyền 2 mới Koganegawa. Đừng hiểu sai ý của cậu- với thời gian, Koganegawa có thể phát triển để trở thành một chuyền 2 mà ngay cả chuyền 2 của Karasuno cũng phải sợ. Nhưng trước khi thời điểm đó đến, những hành động rắc rối hằng ngày của Koganegawa khiến Futakuchi đau đầu hơn nhiều so với đàn anh của cậu có thể làm.

Nhưng câu chuyện hôm nay không phải là về cách Futakuchi dẫn dắt Dateko thực hiện lời hứa của mình với đàn anh như thế nào. Đây là câu chuyện về trái tim của Futakuchi đã trưởng thành ra sao xuyên suốt bốn mùa.

Buổi luyện tập đầu tiên sau giải Liên trường của họ là những cảm xúc lộn xộn trong năm thứ hai. Việc bổ nhiệm Futakuchi làm đội trưởng mới, Koganegawa tham dự đội hình xuất phát - tất cả đều quá nhiều cho họ để giải quyết trong một thời điểm. Và khi Futakuchi nhận ra rằng để hoàn thành lời hứa với đàn anh, cậu sẽ phải tỏ ra dũng cảm hơn nữa và chắc chắn là lần này Bức Tường Sắt danh giá của họ sẽ không bị phá vỡ.

Và là lần đầu tiên, Futakuchi cảm thấy choáng ngợp.

Sẽ thế nào nếu cậu không thể là một đội trưởng tốt như Moniwa?

Sẽ ra sao nếu cậu chẳng thể giữ được lời hứa với đàn anh của mình?

Một cái vỗ nhẹ trên vai kéo cậu trở lại hiện thực. Cậu quay sang bên phải và thấy Aone bên cạnh cậu. Biểu cảm của hắn vẫn luôn kiểu- khó đọc. Nhưng Futakuchi để ý tay của đội phó mới đang đặt trên vai vẫn tiếp tục nhè nhẹ vỗ. Giống như người mẹ khẽ khàng vỗ về con mình khi chúng gặp phải ác mộng.

Chúng ta có thể làm được. Tôi sẽ luôn ở đây cùng cậu.

Những cái vỗ nhẹ của Aone đang có hiệu quả. Cậu cuối cùng bình tĩnh lại vì những xúc cảm choáng ngợp bất ngờ dâng trào khiến lồng ngực cậu như muốn vỡ tung. Cảm thấy dễ chịu, cậu vỗ lưng hắn, một nụ cười hiện trên gương mặt khi họ kết thúc buổi tập hôm nay.

Chừng nào mà Aone còn ở bên cậu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.


---------------


Hầu hết các năm ba của những trường khác đều ở lại. Họ là những người duy nhất trải qua một giai đoạn đổi thay. Futakuchi biết rằng điều này có thể trông như một sự bất lợi cho họ, nhưng rốt cuộc, đây sẽ là một lợi thế lớn với họ. Cậu biết điều này.

Xây dựng lại đội của bạn sau khi có sự thay đổi các cầu thủ không phải là việc dễ dàng. Nhưng mặc kệ điều đó, Futakuchi đã chắc chắn sẽ bảo vệ một thứ mà Dateko vẫn luôn cực kì tự hào - Bức Tường Sắt của họ. Họ vượt qua vòng đầu tiên một cách dễ dàng, đánh bại mọi chủ công của những đội mà họ đối đầu.

Nhưng than ôi, cả đội không thể giành được màn thắng nào để đánh bại Karasuno ở vòng loại Giải Mùa xuân cũng như để thua trận Aoba Johsai trước khi gặp họ.

Điều này có hiểu được mà. Họ vẫn đang cố gắng để thích nghi với đội hình mới. Dù là vậy, nó đau lắm, cực kì đau. Và vị đội trưởng có cảm giác như bị xát muối vào vết thương vì cậu biết đàn anh năm ba đang dõi theo. Cậu đã có thể làm tốt hơn, cậu đã có thể dẫn dắt đội tốt hơn-

"Không sao hết. Chúng ta sẽ vượt qua họ ở Giải Liên trường. Tôi hứa đấy."

Futakuchi ngẩng lên và thấy Aone đang cầm bình nước cho cậu. Cậu thấy tệ vì đã khiến bạn bè lo lắng cho mình. Sẽ không một ai để ý hết, nhưng từ cái cách mà vị đội trưởng cảm ơn đằng ấy cùng một nụ cười, cậu đã nhận lấy cái bình.

Cậu không hề biết là ngay khoảnh khắc ấy, một thứ gì đó đã nhú lên từ đáy lòng mình. Niềm xúc động của hạnh phúc, nhưng cậu vẫn chưa biết nó xuất phát từ cái gì.

Sau khi Giải Mùa xuân kết thúc, họ quay trở lại với những trận đấu tập bình thường. Futakuchi bắt đầu học và không học một vài thứ trong khi làm đội trưởng. Mắc lỗi là chuyện bình thường của con người. Đặc biệt là với những người như cậu, người mà chưa bao giờ trông đợi trở thành đội trường - nếu cậu nói thẳng là như thế. Ngay lúc đấy, mùa thu đã được thế chỗ bởi đông sang, ngày dần lạnh hơn khi tuyết bắt đầu rơi ở Miyagi.

Mùa đông thật khắc nghiệt cùng những cơn gió và bão tuyết. Mặc kệ tất cả những điều ấy, trái tim Futakuchi cảm thấy ấm áp như mùa hạ. Quả thực nó rất thần bí, cậu tự hỏi có lý do nào có thể bị giấu đằng sau nó. Có lẽ là một chiếc nụ mà bắt đầu nở rộ trong suốt Giải Mùa xuân. Hay có lẽ vì cậu biết là, ngay cả khi trong những ngày tồi tệ của mình, Aone đã bất ngờ xuất hiện bên cạnh và cổ vũ cậu.

Họ trải qua những ngày sau đó như câu thần chú - luyện tập, nghiên cứu, và lặp đi lặp lại. Aone luôn ở gần cậu - ở trong phòng tập hay trong lớp học. Đôi khi Aone vô ý đâm sầm vào cậu khi họ chắn bóng và sẽ xin lỗi không ngừng. Đôi khi Futakuchi sẽ đến và hỏi mượn bài tập về nhà vào đúng ngày rồi xin lỗi vì gây rắc rối.

Họ đã trưởng thành và quen thuộc với trình tự này. Quả thực là một thói quen thoải mái. Nhưng cho đến khi đấu tập với Karasuno họ mới nhận ra được thành quả của sự nỗ lực đang dần xuất hiện.

Cả đội cảm ơn Karasuno vì đã cùng họ luyện tập. Sức sống trở lại như nó đã từng, thói quen chỉ thay đổi trong một tuần khi giải Quốc gia được tổ chức và họ tụ tập lại trong phòng máy tính để xem trận của Karasuno. Ngay lúc trận đấu giữa Kamomedai và Karasuno bắt đầu, Futakuchi không thể không sửng sốt bởi hàng thủ mạnh mẽ của Kamomedai. Không, thực ra là, tất cả bọn họ đều ngạc nhiên.

Nếu họ có thể tạo nên bức tường bền vững như thế, họ sẽ có khả năng đè bẹp được Karasuno ngay tức khắc.

Futakuchi bắt đầu xem nhiều hơn video về Kamomedai. Tất nhiên, trong suốt sự theo dõi say sưa của cậu, Aone cũng sẽ xem cùng, đôi lúc ở lại nhà khi họ xem từng ván đấu của Kamomedai mà có thể chạm vào. Bất ngờ có một suy nghĩ chạy qua đầu Futakuchi - sẽ rất hay ho nếu họ được đến giải Quốc gia một lần. Cậu xoay người trong lúc ngủ, Aone lúc đó cũng nghĩ rằng nếu cả hai cùng cả đội đặt chân tới giải Quốc gia thì tuyệt biết bao.

--------------------

[Còn nữa]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro