Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LƯU Ý: Truyện này tui sẽ đổi chiều cao của AouBoom. Tức là bây giờ trong truyện Aou cao 1m87 và Boom cao 1m84.

*

Mặc dù đã là đêm khuya, thế nhưng người trong xe buýt không vì thế mà trở nên ít đi.

Ba trạm xe buýt đến trạm tàu điện ngầm, xung quanh dòng người vội vàng, bước chân của Boom cũng bất giác dần dần nhanh thêm, mỗi lần đều vì Aou tụt lại sau anh nửa bước, anh mới biết chậm một chút.

Người trong tàu điện ngầm không nhiều cũng không ít, Boom không có thói quen ngồi ghế, cho dù có ghế trống, anh vẫn thích đứng hơn.

Aou ở bên cạnh anh, Boom nắm lấy thanh ngang ở giữa, Aou lại nắm lấy tay cầm ở phía trên.

Đứng như thế, Boom mới phát hiện, Aou cao hơn anh.

“Cậu cao bao nhiêu?” Sau khi xe chạy, Boom hỏi.

Aou nói: “1m87.”

Boom gật gật đầu, cũng báo lại chiều cao của mình: “Tôi 1m85.”

Aou bỗng nhiên mỉm cười: “Thật à?”

Boom bị cười như thế, lập tức chột dạ, thành thật sửa lại: “Haizz 1m84.”

Boom ngửa đầu: "1m84 và 1m85 xấp xỉ nhau mà, làm gì phải đi so một cm này.”

Aou gật đầu, khóe miệng cười vô cùng thú vị: "Tôi đã nói gì à?”

Boom rất bất lực, cái thứ chiều cao này, khi đo lường vẫn luôn lệch tới lệch lui, sai sót trên dưới một cm luôn có.

Nhưng mà ông trời chính là nhìn anh không thuận mắt, bao năm như thế, anh đo chiều cao bao lần như vậy, không có một lần 1m85, cho dù là có một lần 1m85 thôi, anh cũng không đến nỗi không đủ tự tin như này.

Nói xem có tức không cơ chứ?

Tàu điện ngầm vào đêm khuya đều là người lao động, đứng một lúc Boom cũng có chút buồn ngủ, anh dựa vào cột ngáp một cái, lại vô ý phát hiện...

"Aou.”

Boom dựa gần Aou hơn chút, nói với cậu: "Hướng 9 giờ của cậu, có người đang chụp cậu.”

Aou nghe vậy thì nhìn sang bên đó, thấy một nữ sinh giả vờ nghịch điện thoại ở chỗ ngồi, di chuyển ống kính về phía bọn họ.

Kỹ thuật chụp ảnh rất vụng về, nữ sinh thấy Aou quay đầu, lập tức hạ điện thoại xuống, tiếp tục giả vờ nghịch điện thoại.

Nhưng không bao lâu, cô ấy lại cầm điện thoại lên.

Boom nhìn thấy, Aou cũng nhìn thấy, nhưng lần này, ống kính của nữ sinh hình như lệch một chút, hướng về phía Boom.

Boom còn chưa kịp cúi đầu xuống, bàn tay đang kéo tay cầm của Aou bất ngờ buông ra, đổi phương hướng cũng tóm vào trên thanh ngang, cách tay Boom chỉ kém hai cm.

Cũng vừa vặn, che được khuôn mặt của Boom.

Trong khu vực điểm mù của Boom, Aou quay đầu nhìn chằm chằm vào nữ sinh.

Nữ sinh bị dọa sợ suýt rơi điện thoại.

Boom hé miệng cười, ngước mắt nhìn Aou, dùng khẩu hình nói "cảm ơn" với cậu.

Aou cũng mở miệng, học tập dáng vẻ của Boom, dùng khẩu hình trả lời anh "không cần cảm ơn.”

Chuyến tàu này chỉ cần đi hai trạm, đổi thành chuyến sau còn phải đi bốn trạm nữa.

Boom thật sự buồn ngủ, sau khi ngáp thì cũng lắc lư theo tàu điện ngầm, liền tựa lên vai Aou, mắt khép lại.

Nhưng mà bờ vai này chưa dựa được bao lâu, mới vừa đứng đã đến rồi.

Hai người cùng nhau theo dòng người ra ngoài, đến mặt đất, gió nhẹ thổi đến, cảm giác oi bức của tàu điện ngầm tức khắc biến mất.

"Cậu đi hướng nào?" Boom hỏi Aou, cũng vươn tay ra: "Đưa cắp sách cho tôi đi.”

Aou hoàn toàn không có một chút ý buông cặp sách xuống: "Cùng một hướng với anh.”

Tay Boom hơi rút về, nghi ngờ nói: "Cậu biết tôi ở hướng nào sao?”

Aou giơ tay chỉ phía sau Boom.

Boom cười: "Bạn cậu không phải cùng một tiểu khu với tôi chứ?" Không đợi Aou trả lời, Boom ngay lập tức hỏi tiếp: "Bạn cậu sẽ không phải là tôi đó chứ?”

Aou mỉm cười, cũng cười đùa nói: "Là anh.”

Boom bật cười: "Thế tôi đưa cậu về nhà.”

Aou nói: "Được.”

Cuối mùa hè, ban đêm đã không còn lạnh như thế, hai người sóng vai đi, gió nhẹ cũng thổi rơi vài chiếc lá cây.

Trạm tàu điện ngầm cách nhà Boom không quá 5 phút, Boom còn chưa hưởng thụ xong cơn gió mát lạnh này, mấy bảng đèn chữ lớn ở cửa tiểu khu đã xuất hiện trong tầm mắt.

Làm sao nhanh thế đã đến rồi, mới không mất bao nhiêu thời gian.

Boom liếc mắt xung quanh, đang lo lắng,bỗng nhiên nhìn thấy một thứ.

"Ăn khuya không?" Boom hỏi.

Aou gật đầu: "Được.”

Boom chỉ đến chỗ không xa: "Tôi ăn từ nhỏ đến lớn đấy, ăn ngon lắm.”

Giọng điệu của Boom dường như cửa hàng đó là do anh mở vậy, nếu như không đến ăn thì chính là có lỗi với thái độ của tôi.

Aou yên lặng hơn anh nhiều, cậu vẫn nói như cũ: "Được.”

Boom đưa tay khoác lên vai Aou: "Tôi mời cậu!”

Nói mời thì mời, hai người vào trong tiệm, Boom kêu vào bên trong: "Ông chủ, cho hai bát mì.”

Ông chủ ở bên trong ló đầu ra đáp: "Được.”

Tâm trạng Boom vô cùng vui vẻ, trong cửa hàng không có mấy khách, anh chọn chỗ ngồi bình thường, kéo ghế ra cho Aou, vẫy tay.

"Ngồi đây!”

Thế nhưng Aou không có ngồi xuống ngay lập tức, cậu đi đến bên nhà bếp, nói với ông chủ: "Một phần không cho hành.”

Boom lúc này mới nhớ ra, anh cũng đi lên theo nói với ông chủ: "Hai phần đều không cho hành.”

Nói xong anh hỏi Aou: "Cậu cũng không ăn hành à?”

Aou muốn nói lại thôi, qua một lúc mới nói: "Ừm.”

Hai người ngồi xuống vị trí Boom chọn, Boom nhân cơ hội Aou bỏ túi anh xuống, âm thầm lặng lẽ lấy túi trở lại, để lên ghế bên cạnh mình.

Thật ra thì hành động rất lớn, nhưng giống như nếu anh không nói lời nào, thì có thể giả vờ như Aou không nhìn thấy.

Đợi cặp sách được yên ổn đặt xuống, Boom cười với Aou: "Rất nặng nhỉ?”

Aou lắc đầu: "Không nặng.”

Boom: "Sao cậu lại tốt như này chứ? Cậu ra ngoài với người khác đều cầm cặp giúp cho người ta à?”

Aou lần nữa muốn nói lại thôi.

"Trong cặp là gì thế?" Aou hỏi.

"Một món quà, còn có một hộp bánh gạo." Boom vỗ vỗ cặp: "Mẹ tôi trước đây nói thích nên mua cho bà ấy một hộp, không ngờ rằng một hộp nặng đến thế, vừa to vừa nặng.”

Aou nói: "Vẫn ổn, không nặng.”

Boom cười: "Người tốt bụng, Aou.”

Đang nói chuyện, đồ đã được đưa lên bàn rồi.

Boom múc một thìa, ngước mắt nhìn Aou lấy ra điện thoại ấn mở một phần mềm, nhìn vào giao diện, có thể nhận ra là sổ ghi chép.

Sau đó Aou ngay lập tức dựng điện thoại lên.

Thật ra Boom không tính nhìn, vừa rồi cũng chỉ là không chú ý liếc nhìn qua, nhưng mà.

"Cậu đang viết gì đấy?" Boom hỏi.

Aou ngừng lại một chút, điện thoại dựng càng thẳng hơn.

"Không có gì.”

Không phải Boom tò mò, nhưng thực sự bởi vì con người luôn có độ nhạy cảm với tên của chính mình mà.

“Hình như tôi nhìn thấy tên tôi." Boom hơi buông thìa xuống: "Phải không?”

Aou nói: "Không có, không phải.”

Boom ồ một tiếng, nuốt câu "Hình như tôi còn nhìn thấy chữ hành" trở về.

Có lẽ thật sự nhìn nhầm rồi.

Ăn xong là thật sự phải xa nhau rồi.

Sau khi trả tiền, Boom cuối cùng cũng thành công đeo cặp trên lưng.

"Cậu và bạn cậu hẹn mấy giờ?" Boom hỏi Aou: "Thời gian có bị tôi làm lỡ không?”

Aou không quá để tâm: "Tùy ý, không sao đâu.”

Nghĩ đến cuộc hẹn tùy ý mấy giờ gặp đều được, Boom không hỏi nhiều nữa.

Hai người cứ thế từ từ đi, không bao lâu thì đến cửa tiểu khu.

Boom nhìn con đường nối tiếp phía trước, nói: "Phải tạm biệt rồi.”

Aou gật đầu, hỏi Boom: "Khi nào về trường học?”

Boom: "Tối chủ nhật.”

Aou ừm một tiếng.

Thật gay go, không còn chuyện gì để nói nữa, chỉ có thể tạm biệt thôi.

Aou đứng đó không động đậy, nhìn như muốn đưa mắt dõi theo Boom đi vào.

Boom chỉ đành ngẩng đầu vẫy tay với Aou, bày tỏ lời tạm biệt.

Nhưng đi được hai bước, Boom bất ngờ quay lại.

"Kỳ lạ." Boom quay lại trước mặt Aou.

Aou hỏi: "Sao thế?”

Boom hơi nâng cằm nhìn Aou: "Có phải mỗi lần cậu đều gọi tên tôi không?”

Khóe miệng Aou cong một chút, trong lời nói cũng mang theo ý cười: "Sao vậy?”

Boom không hài lòng, ngay lập tức ngẩng đầu.

Anh chỉ vào Aou: "Sao cậu lại như thế? Tôi dù sao cũng lớn hơn cậu một khóa, theo lý mà nói cậu nên...”

"Anh." Aou bất ngờ cắt ngang lời Boom.

Ngón tay Boom lập tức rụt lại.

Aou lại lên tiếng: "Anh Boom.”

Nhịp tim Boom lệch một nhịp.

Gió đêm không kịp thổi sự nóng hổi trên gò má của anh, anh bỗng cảm thấy hoảng hốt không có lí do.

"Như này còn tạm được.”

Khí thế của Boom không đủ để nói một câu như thế, sau đó anh chuyển dời ánh mắt, sau đó anh đút tay vào túi...

Ồ, anh không có túi.

Anh lại nâng tay lên, muốn nhìn xem bây giờ là mấy giờ...

Mày làm gì có đồng hồ mà nhìn hả Boom.

Vậy làm gì giờ...

Boom liếʍ môi.

Bị điên gì thế? Mày hoảng loạn cái gì?

*

Boom về đến nhà đã hơn 11 giờ rưỡi, trong nhà rất tối, vào đến cửa anh mở đèn phòng khách, đi vào gọi một tiếng "Mẹ".

Không ai đáp lại.

Anh lại tiến đến phòng ngủ của mẹ, cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, Boom lại gọi lần nữa: “Mẹ ơi?”

Không ở trong phòng ngủ.

Ha.

Boom mang trên lưng chiếc balo nặng trịch đứng tại phòng khách không một bóng người, khẽ mỉm cười.

Thật hay ghê, vì muốn cho mẹ một bất ngờ nên anh mới nhanh chóng trở về, vậy mà mẹ lại không có ở nhà.

Boom cầm điện thoại trên tay, đang tính gọi điện thoại cho mẹ thì bỗng nhiên lại có động tĩnh truyền từ phía cửa.

Quả nhiên, mẹ của anh trở về rồi.

Không chỉ có mẹ, còn có giọng nói của những người khác.

Mẹ vừa về đến cửa, thấy đèn phòng khách đang mở liền có chút sửng sốt, sau đó bà nhìn thấy người ở phòng khách, lập tức nở nụ cười.

“Con trai! Bé Boom! Con về rồi à!”

Boom: “…”

Vừa nghe đã biết bà đã say mèm rồi.

Boom đi qua, mới đến gần đã ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu bia trên người bà.

“Đi ca hát ạ?”

Mẹ: “Ừm.”

“Chào thầy Koe.” Boom cười với người đang đứng ở cửa.

Thầy Koe đưa bà cho Boom: “Em ở nhà thì thầy cũng không vào đâu, để bà ấy ngủ sớm nhé.”

Boom đáp lại một tiếng: “Vâng, cảm ơn thầy Koe, thầy đi cẩn thận ạ.”

Sau khi thầy Koe nói tạm biệt liền tiện tay đóng cửa giúp.

Boom đưa tay ra, bàn tay to của mẹ anh vẫy qua, đánh vào cổ tay Boom: “Mẹ không có say.”

Boom cười cười, cúi đầu nói: “Giày.”

Mẹ anh nghe thấy thế liền dừng lại một lúc, rất lâu sau mới ồ lên, lùi cái chân đã tiến vào ra ngoài một bước, đỡ lấy Boom thay giày.

“Mẹ nói cho con nghe nè, hôm nay mẹ vui lắm luôn nhé, may mắn dữ lắm.” Mẹ vừa thay giày vừa nói.

Boom: “Mẹ nói đi.”

Mẹ thay giày xong liền khoa chân múa tay: “Tối nay sau khi ăn xong, mọi người tính sẽ đi hát, nhưng mà đến được đó, lại hết phòng bao mất rồi, hôm nay là cái ngày gì vậy! Sao mà đông dữ vậy!”

Boom nói: “Hôm nay là sinh nhật của mẹ đó.”

Mẹ nghe thấy câu này liền vui vẻ nói: “Ôi! Đáp án này mẹ thích lắm, hỏi biết nhiêu người rồi chỉ có đáp án của con là tốt nhất.”

Boom dìu mẹ vào nhà: “Sau đó thì sao ạ?”

Mẹ ồ lên một tiếng: “Sau đó, con nói xem trùng hợp làm sao, gặp được cô Nueng.” Mẹ ngước đầu lên nhìn Boom, hỏi: “Con có nhớ cô Nueng không?”

Boom: “Cô Nueng nào ạ?”

Mẹ vỗ lên vai Boom, dường như không vui vì anh quên: “Là cô Nueng ở tầng dưới chúng ta đó.”

Boom nghi hoặc: “Tầng dưới chúng ta?”

Mẹ lắc đầu: “Không phải tầng dưới ở đây, là lúc con còn học tiểu học, năm con học lớp 4 cơ, chúng ta không phải đã sống ở trường một khoảng thời gian sao, chính là cô Nueng sống ở tầng dưới chúng ta! Cô dạy âm nhạc đấy!”

Boom: “…”

Làm sao anh có thể nhớ rõ được chứ.

Tiếp sau đó, mẹ bắt đầu lảm nhảm cuộc gặp gỡ với cô Nueng, nói rằng không nghĩ đến chồng của cô Nueng có cổ phần trong đó, nói đôi ba câu liền đưa phòng bao cao cấp cho bọn họ, còn tặng nhiều đồ ăn ngon nữa, bánh kem, rượu, còn chúc bà sinh nhật vui vẻ...

“Ồ, đúng rồi!” Mẹ lại nắm lấy cổ tay của Boom: “Cô Nueng nói năm nay con trai cô ấy cũng thi vào trường đại học của con, hai đứa đã gặp nhau chưa?”

Boom: “…”

Con cô ấy lại là ai mới được?

“Con trai cô ấy, tên là, tên gì ấy nhỉ?” Mẹ tự gõ đầu mình một cái: “Haizzz, không nhớ gì cả.”

Boom đỡ vai mẹ: “Mẹ vào phòng nằm đi, con lấy nước mật ong cho mẹ, đừng nói đến cô Nueng nữa.”

Mẹ lắc đầu: “Vậy thì không được đâu, phải cảm ơn cô Nueng chứ.”

Boom: “Được được, cảm ơn cô Nueng.”

Boom giúp mẹ cởϊ áσ khoác và giày ra, giúp bà lên giường, mở đèn đầu giường lên rồi ra phòng bếp pha nước mật ong.

Sau khi trở về, mẹ đã dựa vào đầu giường nhắm mắt lại.

Boom đi qua, để ly nước mật ong ở đầu giường: “Vẫn còn nóng, để nó nguội một chút rồi uống nhé!” Sau đó anh đem chiếc hộp trong tay ra: “Sinh nhật vui vẻ nhé mẹ.”

Mẹ nhìn thấy lập tức bỏ điện thoại xuống: “Cảm ơn con trai.”

Bà nóng lòng muốn mở nó ra, liền trực tiếp mở hộp ra: “Dây chuyền.”

Boom cười xấu hổ: “Không biết mẹ có thích hay không.”

Dáng vẻ của mẹ xem ra cực kỳ yêu thích, lấy dây chuyền từ trong hộp ra: “Nhanh đeo lên cho mẹ nào.”

Boom: “Nhưng cổ của mẹ đã đeo một cái rồi mà.”

Mẹ xua tay: “Cái trên cổ không cần nữa, đeo cái của con cơ.”

Boom thiếu kinh nghiệm đeo dây chuyền nên mất cả nửa ngày mới đeo được nó.

Anh mới rời đi, mẹ lập tức lấy điện thoại chụp một tấm, sau đó bà hỏi Boom: “Không rẻ đúng chứ? Phí sinh hoạt có đủ dùng không?”

Boom cười: “Sau khi công bố kết quả trận đấu vào năm ngoái, con dùng tiền thưởng mua đó.”

Mẹ ngạc nhiên nhìn Boom: “Giải mấy thế?”

Boom duỗi một ngón tay ra: “Giải nhất.”

Mẹ kích động vươn tay ra, nhưng chưa cười đến hai giây, khuôn mặt lập tức buồn bực, nói: “Ngồi xuống nào! Để mẹ xoa đầu một chút, lớn lên cao như vậy làm gì.”

Boom nghe lời ngoan ngoãn cúi xuống.

Lúc này mẹ mới vui cười trở lại, dùng lực xoa đầu Boom: “Bé Boom giỏi lắm! Bé Boom là niềm tự hào của mẹ đó!”

Boom mỉm cười bất lực.

Mẹ thực sự uống nhiều rồi, năm lớp 8 sau khi bố sinh bệnh mà qua đời, bà ấy đã không còn gọi Boom là “Bé Boom” nữa.

Thời gian tiếp sau đó, mẹ nắm lấy tay Boom không buông, lại nói về lần ngẫu nhiên gặp được cô Nueng, lại nhớ về tên của con trai cô Nueng, những vẫn không nhớ ra, lại nói đến chuyện thú vị khi đi hát vào buổi tối, nói xong bắt đầu khen Boom.

Một loạt lời khen lộn xộn, còn đem cả chuyện thi cuối kì năm lớp 1 đạt hạng nhất được thưởng một cây bút nói ra.

“Được rồi, được rồi.” Boom tranh thủ lúc mẹ dừng lời hít thở, xen vào: “Ngủ đi thôi.”

Mẹ thở dài thườn thượt, quả nhiên nghe lời không nói nữa, bà vui mừng sờ soạng đầu Boom: “Con trai lớn khôn rồi, bố mà thấy con trưởng thành như vậy thì tốt biết bao.”

Boom dừng một lúc: “Mẹ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro