Ngoại Truyện: Nguyệt Hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sử chép:

Triều đại của nhà họ Vương truyền đời được bốn trăm năm,đến đời thứ 50 liền có biến,Vương đế không có con trai nối dõi,truyền ngôi cho con gái là Vương Điêu Thuyền.Nữ nhi gánh vác giang sơn,vốn được coi là oan nghiệt.Triều thần gần như bằng mặt không bằng lòng,binh đao sớm muộn cũng xảy đến.Vương hậu không ngờ lại là người không cam tâm chịu phục,trên danh nghĩa kết phu thê với thế gia của chư hầu họ Đổng,vốn là gia tộc đang nắm giữ thế chủ đạo của bàn cờ,một mặt lại bí mật câu kết với thổ phỉ có tư thù với Đổng gia,đêm đó thổ phỉ mấy trăm người ám hại Đổng công tử,lập tức ra tay thủ tiêu cả bọn,trước mặt nhà nhà lấy tiếng thơm,thừa hưởng luôn cả binh gia họ Đổng,đánh Đông dẹp Bắc,danh chính ngôn thuận chiếm lĩnh thiên hạ.Đáng tiếc,cuối cùng bị ám toán,suốt cả đời còn lại chỉ ở trong cấm cung,cay đắng nhìn thiên hạ về tay kẻ khác.

Xung quanh câu chuyện ở cấm cung,người ta đồn rằng vương hậu phát điên,nửa đêm ca múa như người mất hồn,có khi còn được tìm thấy trong tình trạng điên dại uống rượu,miệng đời liên tục gán nàng với vô số yêu ma quỷ dị,lại có kẻ độc miệng nói nàng lăng loàn,nhưng theo bí thư Kì Gian Lục kể lại,mọi thứ đều bắt nguồn từ truyền thuyết.Nguyệt Mị Ly

..................................................................................

Ta lần đầu gặp nàng ấy trong phủ Đổng phò mã

Nàng không phải người,nàng không phải tiên,nàng là hồ yêu,chín đuôi tựa như mây bồng,đôi vầng nhật nguyệt trong đôi mắt,thoáng chốc nhìn rồi đi,nàng ấy đáp trên những gót sen,mặt hồ xao động dưới chân nàng,ta tựa như mất ba hồn bảy phách,nàng hòa vào với ánh trăng,một màu trời thu đã cô đặc với đêm đen,ta không biết nàng là ai,chỉ biết nàng đến rồi đi,ta chẳng sao theo kịp.

Lần thứ hai ta gặp nàng,lúc này,ta vừa bàn xong kế sách đoạt quyền Đổng gia,nàng lần này trong hình dạng cửu vĩ hồ,bước tới cuộn mình trong lòng.Thoáng chốc,ta thấy mình ở chốn vườn đào,nàng hoá thành mỹ nhân,vuốt ve ta như tình nhân.Ta kéo nàng lên,môi nàng dần lại gần,đôi môi như trái anh đào đang ngấn nước đỏ mọng.Ta bất chợt dừng lại,sực tỉnh,nàng thấy thế liền mỉm cười,đặt một ngón tay lên môi ta,không gian quay về trong phủ,nàng chỉ để lại một cánh hoa sen trên tóc ta.

Đổng Gia bị ta đoạt quyền,ta thậm chí còn lấy được tiếng phu nhân báo thù chồng,binh lực đều thuộc về Vương gia,ngày mai lập tức khởi binh trừ hoạ ở phương Bắc.Đêm đó,ta thấy nàng ở bên cửa sổ,một con yêu hồ đứng nhìn,lặng lẽ trong ánh trăng,ta chỉ kịp rùng mình,còn nàng đã biến mất.

Việc Bắc Tiến không suôn sẻ,nước nghọt thiếu thốn làm binh sĩ gần như chết khát,cái thiêu đốt của nắng y hệt lò Hoả Diệm.Lúc này ta lại thấy nàng,nàng đưa cho ta một cổ kiếm,bảo rằng chỉ cần chỉ mũi kiếm về nơi nào thì nơi đó tất thắng,nàng trước khi đi có dặn đo rất rõ,chớ có vì ngai vương mà ám toán người thân.

Với sự trợ giúp của cổ kiếm,việc Bắc Tiến lập tức thành công,ta tiếp tục dẹp loạn ở phía Đông,binh chiến cũng không quá một tuần trăng.Lần này ta kéo binh về,dân chúng mừng như mở hội,cờ đuốc phấp phới sáng cả góc trời.Ta thấy nàng nằm trên một tầng nhà,như ngơ ngẩn uống ánh trăng rồi nhìn về phía ta.Ta thấy nàng muốn nói gì đó,nhưng ta chẳng thể nghe rõ.

Ta bất ngờ bị ám toán,chỉ chút nữa là không qua khỏi,người này vốn là tuỳ tướng của một chư hầu bị ta giết chết,qua điều tra,người này có mối quan hệ với muội muội của ta là Yue.Ta biết nàng ấy đã cảnh cáo,nhưng hoạ đã trước mắt,ta không sớm muộn cũng chết,sau cùng,ta đành ra lệnh cho một trung thần,người cũng đang có mối thâm thì với muội muội của ta xử trí nàng.

Tên trung thần kia quả nhiên rất tốt,ta với hắn giải quyết vô số chuyện lớn nhỏ.Ta lần này có gặp nàng,nàng thật đẹp,cái nhìn đầy kiêu sa ấy bước đến gần ta,lầm này,nàng kéo ta xuống,nhanh hơn,mãnh liệt hơn,ta cũng chẳng kháng cự được,nhưng cuối cùng nàng lại ngưng,đẩy ta ra rồi,hôn lên trán ta,sau đó rời đi,bộ dạng vô cùng giận dỗi.

Ta tiếp tục diệt được một đồng đảng phản nghịch,vị trung thần kia đã giúp ta vạch mặt chúng,đồng thời,ta bắt đầu xiết chặt lệnh giới nghiêm,không cho phép quan lại tuỳ tiện nữa.

Đêm đó,ta nhận tin Yue vẫn còn sống,nàng mang quân bao vây thành,ta lập tức cho quân bảo vệ,nhưng tên trung thầnkia nào ngờ đã phản bội ta.Hắn cũng tiết lộ rằng,những kẻ ta giết đều do hắn cài bẫy,vốn là để khơi dậy lòng hận thù của quan lại.Ta đã thua,sau cùng bị bắt và bị đầy vào cung cấm,ta lặng lẽ nhìn Yue cai trị thiên hạ,chấp nhận rằng mình đã thua.Ta đã quá tin tưởng hắn,nàng ấy đã nói đúng.

Ta cũng không phải chịu cô đơn,nàng ấy đến thăm ta,ta chẳng còn gì để đáp lại nàng,ta đã bị phế truất.Ta cùng nàng lần đầu ca múa,tà áo nàng như ánh trăng,hương thơm nàng vẫn thanh khiết như hương sen.Ta muốn đôi môi nàng,nhưng nàng vẫn chẳng chịu,liệu đến bao giờ ta mới được thưởng thức cảm giác ấy đây.Ánh trăng rủ dài vào song cửa,ta nghe nàng cất tiếng ca như tiếng vọng của núi đồi và âm thanh trong vắt như mây mưa,lại mê luyến tựa một vườn hoa đào.

Cửu chi tựa mây bồng, Suối tóc dài kiêu sa
Tuyệt sắc hồng nhan làm bao mỹ nhân ngậm đắng nuốt cay
Làn da như tuyết trắng, đôi môi đỏ thắm ngọt ngào
Thiên hạ muốn có em vậy cớ sao lòng người lại không
Có kiếp nào cho em, được hóa người phàm yêu người
Đã từ lâu không thương thật lòng ngoài đơn côi dưới trăng tàn
Ái tình chốn phàm nhân, hồ ly không thể với
Tự chuốc say ngắm cánh đào bay trong đêm rằm soi
Lưu luyến cố nhân năm nào rã rời
Tấu nhạc trong men say lệ rơi sầu trên tiếng đàn
Trách thân mình yêu nữ... bất tương phùng bên người
Ngàn năm xin trao hết, để chàng yêu thương một đời
Cỏi hồn vương sầu bi chỉ mong chàng nói tiếng yêu một lời
9 đuôi quấn lấy hồn chàng không để rời xa
Trao thân cho người không cho rời ta
Khiến người u mê đắm say nhan sắc này, nắm tay thiếp này, yêu hồ ly tinh
Ranh ma như hồ ly, dối gian như hồ ly, đa tình như hồ ly
Vậy cớ sao mãi thương ngưới phàm như người
Người ơi, còn tiếc chi, thì thầm tai ...yêu thiếp đi
Nếu người yêu ta, thương ta thì nếu người yêu ta, thì sủng hồ thành Phi

Nhưng ta chẳng còn Vương Vị,ta chẳng sủng nàng làm Hồ Quý phi,ta chỉ có một ít rượu để say cùng nàng,chỉ còn một cung đàn để hát cùng nàng,ta mê mẩn trong hơi men và mỹ nhân,đôi tay nàng là năm cánh sen vuốt ve ta đến mê dại,tiếng hát ca thanh thanh bay đến mấy tầng trời,mặc kệ những kẻ kia đang tranh đua danh vọng,ta cùng nàng thi từ ca phú trong đê mê.

Đường xưa cố nhân từ khước
Sầu vương vì ai từ bước
Nguyệt tà soi sang bóng hình ai?
9 đuôi quấn lấy tâm trí ta sao điên dại
Cung đình hoa rơi nơi em về
Nam nhân si mê lời em thề
Yêu nữ ngàn năm làm u mê
Khắc cốt họa tâm trong đê mê
Kiếp sau anh có quên, nhắc anh nhớ!!
Cột chung tơ duyên, đôi ta còn nợ
Đốt cháy giang sơn như là bức họa
Lấy tro vẽ nụ cười hồ ly như hoa (như hoa)
Phù vẫn che lấp đêm trời không sao
Sắc hương tình còn vương trên lông bào
Nàng hồ tấu đàn giọng như họa mi hát
Ân sủng riêng nàng dù phận duyên bi tráng
Đơn côi... ngàn năm trôi
Lẻ loi... ngàn kiếp đợi
Hồ ly hồng nhan... tựa như... hoa
Lưu luyến vấn vương xin đừng ...xa
Trăng xanh soi sáng trước nụ hôn nồng nàn
Phàm phu muôn đời không có được lòng nàng
Tự trách thân yêu nàng hồ ly ngàn năm nay không thể
Cắt đứt tơ duyên nàng trao...

Đến đêm đó,đêm đó ánh trăng vằng vặc giữa hồ gương,những cánh sen nở rộ dưới gót chân nàng,nàng mang theo một chiếc ô với những những sắc hồng mơ màng đến điên dại,nàng quàng vai qua cổ ta,đôi môi hé mở những hơi thở làm tâm trí ta cuộn lên như sóng Trường Giang.

-Bệ Hạ,sẵn sàng đi cùng thiếp chứ?

-Ta đã chẳng còn giang sơn,ta chẳng còn ngai vương,năm đó ta đáng lẽ phải đi sớm hơn rồi.Ta yêu nàng,Liliana.

-Vương hoàng hậu,ta đợi người rất lâu,ta cũng yêu nàng.

Rồi nàng hôn ta,vị ngọt của nàng làm tâm trí ta chậm lại,một vị ngọt thanh thanh của chè hạt sen,ta thấy lồng ngực mình chậm dần,hơi thở cũng ứ đọng,đôi môi chẳng dứt ra được và ngập tràn ý vị.

Năm đó ta vốn nên sớm đi cùng nàng.

Là ta tham luyến vuong vị đến điên cuồng?

Ta nguyện đổi lấy hàng trăm năm nữa chỉ để ở bên nàng thôi.

                                                                                                 Vậy để ánh trăng dẫn lối cho ta và người nhé!
                                
                                                                                                                            Hoàng hậu của thiếp!

End

Chuyên mục phê pha ban đêm cùng Nowhere,bài nhạc của truyện là bài Cửu Vĩ Hồ,thật ra thì mọi người có thể giải thích cái kết theo kiểu nào cũng được.Hoặc tất cả là thật,một câu chuyện tình mê mụi của vị nữ hoàng sa cơ với nữ yêu hồ bí ẩn,hoặc tất cả là hư ảo,một sự điên cuồng của vị hoàng hậu đã bị phế truất,đau đớn đến hoang dại để rồi chết trong u mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro