áp trại tân nương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11
Hắn đem nàng đặt trên một mảnh cỏ, nhưng ngay sau đó lấn người lên trước che phía trên, hung hăng hôn chặt môi nàng, giống như trừng phạt tăng thêm lực hôn, cho đến môi của nàng dần dần sưng đỏ.Tuy rằng hắn không nở nhưng một cỗ dục vọng từ dưới bụng nảy lên,làm hắn không thể dừng tay.

Hắn không chút thương tiếc kéo y phục mới của nàng , lộ ra hai gò bồng đào tuyết trắng,nụ hoa như ẩn như hiện giống như muốn thoát khỏi sự trói buộc của cái yếm, không an phận phập phồng lên xuống. Hắn nhất thời hít sâu hơi, giống như cúi đầu hôn lên thứ mê người ấy. Ở trước ngực của nàng lưu lại một hàng ấn ký của hắn.Hắn muốn nàng vĩnh viễn nhớ rõ giờ khắc này, nàng là người của hắn......

Nàng không được tự nhiên vặn vẹo một chút, hơi mở mắt ra, lại thấy trong mắt hắn đầy ham muốn. Tim phút chốc cả kinh, nàng sợ hãi chuyện sắp sửa xảy ra, hai tay bất giác che lấp ngực lỏa lồ làm nàng xấu hổ không thôi, trong miệng không khỏi bật ra:「 Không...... Không...... Van cầu ngươi......」

Vừa nghe nàng cầu xin,dịu dàng trong lòng thoáng chốc được lạnh lùng thay thế. Hắn xiết chặt cằm dưới của nàng, hung ác nham hiểm nói:「 Mười năm trước nàng nhất định là người của ta, hiện tại, ta chỉ muốn lấy tất cả thuộc về ta thôi.」 Nói xong, tay hắn không chút khách khí vuốt ve ở trên người nàng, tiến vào cái yếm của nàng xoa nắn nụ hoa, khiến cho cả người nàng run rẩy.

「 Nàng thích như vậy, đúng không?」 Triển Vô Cực khinh miệt nói với nàng. Tất cả những việc này đều phải trách cha nàng, dám làm trái lời hắn, đem nàng gả cho người khác.

Phản bội luôn luôn là tối kỵ trong lòng hắn.Nếu Tô Chính Hùng làm trái lời hắn, phản bội ước định trước đó của hắn, như vậy tất cả quả đắng này để nữ nhi mà trân quý nhất đến gánh vác đi!

Đôi tay hắn hình như có mị lực lay động lòng của nàng, nàng mặc dù không muốn cũng không tự chủ rên rỉ một tiếng. Trong lòng của Triển Vô Cực chấn động, nhanh chóng cởi quần áo ra, một cái động thân tiến vào chỗ sâu của nàng, ngọn lửa mãnh liệt không ngừng phủ xuống ở trên người hai người, một luồng song cao trào không thể áp chế bay lên, thẳng đến hồi lâu......

Nhìn nữ tử trong ngực y phục không chỉnh tề mặt nàng chuyển sang trắng bệch dọa người, hắn biết trừng phạt của mình đã bắt đầu có hiệu lực!

Ánh mắt của Tô Tiểu Thoa mờ ảo không tìm thấy tiêu cự, nàng nghĩ thầm:-Vì sao hắn phải tổn thương nàng như vậy nha? Thoáng chốc, tất cả xấu hổ giống một lưỡi dao sắc bén hung hăng cắm ở trong lòng nàng.

Trời ạ...... Nàng lại phạm phải chuyện không biết cảm thấy thẹn, không thể tha thứ sai lầm,việc này không chỉ có là phản bội Lý gia,hơn nửa nàng thực xin lỗi cha mẹ, đến cuối cùng nàng lại đem trinh tiết thủ mười tám năm trao cho ác ma này?

「 Như thế nào? Không dám thừa nhận nàng thích ta trừng phạt nàng như thế này?! Đừng ra vẻ thanh cao , không có một nữ nhân nào có thể kháng cự được ta!」 Miệng hắn gợi lên nụ cười đùa cợt.

Bốp một tiếng,nàng lấy lại tinh thần quăng cho hắn một cái tát, thanh âm thanh thúy làm người kinh hãi! Hắn không chỉ đem những ý nghĩ tốt của nàng đối với hắn phá hư.Hơn nữa làm nàng hận hắn! Chưa từng có người nào có thể làm cho nàng hận chính mình như thế!

Triển Vô Cực biến sắc, con ngươi màu xanh trong nháy mắt hiện lên trăm ngàn ánh sáng phức tạp.

Lúc này bốn phía một mảnh yên lặng, mưa to không biết khi nào đã ngừng lại!

「 Nàng biết không? Nàng là người đầu tiên trên đời này đánh ta, mà ta còn cho phép nàng tiếp tục sống sót nhân!」 Hắn chăm chú nhìn nàng, phát hiện chính mình nhưng lại không mong muốn phẫn nộ như vậy.

Tô Tiểu Thoa lạnh lùng nhìn hắn, hắn nghĩ đây là ân huệ đối với nàng sao? Nàng thà rằng chết cũng không muốn bị hắn nhục nhã!

Tiếp theo ánh mắt nàng buồn bả, chuẩn bị cắn lưỡi tự sát. Nàng nhớ rõ cha đã dạy nàng một câu 「 Sĩ khả sát, bất khả nhục 」 Sống chết của nàng là do chính nàng quyết định!

「 Muốn chết? Không dễ dàng như vậy!」 Triển Vô Cực nhanh chóng giữ chặt hai gò má của nàng.「 Nếu nàng dám chết, ta liền giết sạch hai nhà Tô Lý!」 Hắn luôn luôn là cái nói được thì làm được!

Hắn hoàn toàn có thể xác định lời vừa nói ra, nàng tất nhiên không coi thường mạng sống của mình! Hắn buông lỏng tay ra, trên mặt mang theo nụ cười chắc chắc.

「Nàng không phải người xấu!」 Tô Tiểu Thoa bình tĩnh mở miệng.「 Bởi vì ngươi căn bản không phải người, ngươi là ma quỷ không hơn không kém!」Năm tám tuổi ấy trực giác nàng nhận định hắn không phải là người xấu, nhưng hiện giờ nàng phủ định cái nhìn mười năm về trước, nàng tin tưởng truyền thuyết từ xa xưa lưu truyền tới nay tất cả đều không phải là hư ảo , người có con mắt dị sắc là ác ma đã được xác minh trên người hắn!

Triển Vô Cực nghe xong, cất tiếng cười to lên.「 Tất cả nàng nói đều không sai, ta chính là ma quỷ! Từ nay về sau mỗi ngày, mỗi đêm ta bắt nàng phải ở bên người ma quỷ này!」

Chương 12
Giờ này khắc này nàng tức giận đến trong đầu trống rỗng, nói không ra lời chỉ có thể lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn,biểu đạt trong lòng nàng tràn đầy hận ý!

Hôm nay là đời nàng xem như lần đầu tiên trải qua nhiều biến chuyển như vậy, bất quá nàng không có khóc bởi vì khóc cũng vô ích,rốt cuộc không thể vãn hồi cái gì! Trước mắt là quan trọng nhất chính là bảo toàn tánh mạng cha mẹ nàng và Lý gia!

Nàng nghĩ thật đáng buồn, ngay cả chết cũng không thể như ý nguyện!

「 Đi thôi!」Sau khi Triển Vô Cực mặc chỉnh tề, hắn một tay kéo y phục tân nương trên người nàng đã tàn phá không chịu nổi tùy tay ném xuống mặt đất.Tiếp theo lấy áo choàng của mình quấn lại nàng đang thất thần, rồi sau đó ôm lấy nàng nhanh chóng sải bước đến hắc mã đứng một bên sau đó phóng đi như điên!

Tô Tiểu Thoa cũng không biết hắn đưa nàng tới nơi nào, nhưng nàng đã có thể đoán được vận mệnh của mình từ giờ khắc này bắt đầu bị người nam nhân này thay đổi, giống như gió lốc xoay quanh con thuyền nhỏ,những cảnh vật quen thuộc chẳng những càng lúc càng xa, còn phải đối mặt gió lốc mang đến đủ loại nguy hiểm!

Mà nàng một chút tài cán cũng không có, chỉ có thể ngồi ở trên thuyền nước chảy bèo trôi......

............

Tô Tiểu Thoa phát hiện mình lại đang ngủ ,hơn nữa là ngủ ở trong lòng ngực của nam nhân ác ma này, quả thực không thể tưởng tượng nổi, có lẽ do nàng mệt muốn chết rồi.

Trời không biết khi nào đã tối!Nàng đưa mắt nhìn lại, bốn phía một mảnh u ám, bầu trời u ám như dọa người, mây tầng tầng lớp lớp giống như nặng ngàn cân, làm người ta thở không nổi. Xem ra, đêm sau vẫn không tránh được một cơn mưa to!

Nhớ tới sáng sớm hôm nay từ biệt cha mẹ, ngồi trên kiệu đỏ, giống như đã là chuyện rất xa xôi. Nàng nhịn không được nhẹ nhàng thở dài!

「 Rốt cuộc nàng đã tỉnh!」 Triển Vô Cực khẽ vuốt mái tóc dài của nàng. Đối với nàng, hắn luôn lơ đãng toát ra tình cảm kỳ diệu.

Tô Tiểu Thoa ngẩng đầu, lạnh lùng liếc hắn một cái, tiếp theo nàng thoáng nhìn thấy đám người Long Diễm bang đi theo phía sau, xem ra hắn đã đuổi kịp đồng bọn sơn tặc, giọng nàng hơi mỉa mai hừ.

Vì thế nàng dựng đứng thân thể,muốn rời đi long ngực rắn chắc nàng đang tựa. Nàng không muốn tựa trên người tên sát nhân tàn bạo này,sẽ làm cho nàng cảm thấy đau khổ,mỗi lần như vậy làm nàng nhớ tới những người vô tội bị hắn giết chết!

Lúc suy nghĩ của nàng vẫn dao động, bỗng dưng thân thể nàng trầm xuống, bị hắn đè quay về trong long ngực, gục trên người hắn.

Đáng chết! Nàng hít một hơi thật sâu,nàng tuyệt đối không để hắn định đoạt lần nửa.

Vì thế nàng kiên quyết lại thẳng thân, rời đi lòng ngực ấm áp của hắn, mặc dù sau cơn mưa gió lạnh luôn thổi thẳng về phía nàng.

Triển Vô Cực thấy nàng quật cường như thế, trong lòng lập tức len lén cười, tính tình này của nàng thật ra rất giống hắn!

「 Nữ nhân mà quật cường quá,thì luôn chịu khổ nha!」 Giọng nói của hắn từ phía sau nàng truyền đến.

Chỉ thấy thân thể nàng cương cứng một chút, cũng không tiếp lời.

Khóe miệng của Triển Vô Cực khẽ nhếch, trong lòng đã có chủ ý.

「 Kéo!」 Triển Vô Cực tùy ý hét một tiếng ngắn ngủi, hắc mã giống như nổi điên xông về phía trước. Trong khoảnh khắc đã đem những người khác để lại phía sau.

Tô Tiểu Thoa bị một lực mạnh thình lình đẩy ngược về phía sau.

「 Đây chính là do nàng yêu thương ta nha!」 Triển Vô Cực cười to, lập tức ôm chặt nàng, không để cho nàng rời khỏi người.

Tô Tiểu Thoa đối với hành động của hắn mặc dù cảm thấy tức giận, nhưng chỉ có thể hết lần này đến lần khác không thể động đậy,đành phải tựa ở trước ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng có lực của hắn.

Chương 13
hi bầu trời hoàn toàn chuyển sang đêm đen,Triển Vô Cực và đoàn người đi vào một ngọn núi trước miếu thần. Tô Tiểu Thoa liếc mắt nhìn lại, chỉ cảm thấy ngọn núi này có nhiều vết nứt, hơn nữa có nhiều dây leo bò chằn chịt, không thu hút lắm.

Tiếp theo,Triển Vô Cực ra hiệu cho một người nam nhân khỏe mạnh bên cạnh, người nam nhân ấy lập tức xuống ngựa, rất nhanh đi tới lư hương trước miếu, chỉ thấy người nam nhân kia hít vào một hơi, hai tay đỡ lấy lư hương, dùng sức vặn chuyển -

Một cái cửa đá thật lớn bên cạnh miếu thần im lặng mở ra !

Tô Tiểu Thoa trừng lớn mắt, không thể tin được những việc trước mắt! Thì ra cửa vào của Long Diễm bang là ở đây!

Triển Vô Cực xung ngựa lên trước,dẫn đầu tiến vào.

Đầu tiên tiến vào mi mắt của nàng chính là một đường hầm thật dài, ánh sáng dị thường. Tô Tiểu Thoa phát hiện ánh sáng chiếu trong đường hầm hẳn là do vô số viên Dạ Minh Châu khảm trên hai vách tường phát ra! Thật ra Dạ Minh Châu đối với ngươi từ nhỏ xuất thân giàu có như nàng mà nói cũng không tính cái gì, nhưng mà Dạ Minh Châu nơi này lại không giống, mỗi một viên lớn nhỏ dường như bằng quả đấm của nàng, tính theo đường hầm ngắn ngủn này ước chừng có ba mươi viên, thật sự là tài lực kinh người! Là do cướp được sao! Nàng nghĩ.

Qua đường hầm sau đó xuất hiện một cảnh tượng khác, ngẩng đầu lên xem quả nhiên không còn vách tường đá, chỉ có bầu trời bao la chìm vào ban đêm ,nhiệt độ ẩm ướt cùng với gió cuồng loạn nhảy múa.

Giây lát, Tô Tiểu Thoa thấy trước mắt có một đám người, có nam có nữ, thậm chí cũng có không ít trẻ con, mỗi người cùng sắc mặt vui vẻ.

「 Các ngươi có thể trở về!」 Triển Vô Cực nói với mọi người.

Vì thế đám chờ đợi kia lần lượt đi đến, đưa người thân nhất trở về.

Không nghĩ tới nơi này dường như...... dường như có một loại không khí bình thản yên lặng, những người kia ban đầu tràn ngập thô bạo tức giận,đưa mắt nhìn người đàn ông kia giống như thay đổi hoàn toàn giống như người bình thường!

「 Như thế nào, kinh ngạc sao?」 Triển Vô Cực nửa cười nửa không nhìn nàng.

「 Không, có thể ẩn thân tại nơi kính đáo như vậy, khó trách các ngươi dám làm xằng làm bậy khắp nơi!」 Nàng lạnh lùng cãi lại.

「 Nàng nghĩ rằng ta và nhóm ngưòi đó vì nguyên nhân buồn cười kia mới hợp sức hành hiệp trượng nghĩa sao?」 Hắn cười to.

「『 hành hiệp trượng nghĩa 』? Bốn chữ này các ngươi không xứng?」 Nàng lãnh đạm nói, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

「 Xứng hay không xứng, sau này nàng sẽ biết .」 Dứt lời, Triển Vô Cực phút chốc đưa một tay ôm ngang nàng lên, bước đi vào chỗ sâu trong rừng.

Không lâu, trước mắt xuất hiện một tòa thạch bảo to lớn, cho dù ai khác cũng không nghĩ đến một sau một miếu thần nho nhỏ lại có một kiến trúc vĩ đại làm người ta sợ hãi.

Ở ngoài thạch bảo đã sớm có một đám đầy tớ đang đứng cung kính chờ đợi, trên mặt mỗi người đều mang nét tò mò đánh giá nữ nhân nhỏ xinh trong lòng của bang chủ thiếu bang chủ .

Ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với nàng là rất đẹp, quả thực là đại mỹ nhân xinh đẹp vô song, bất quá trên mặt nàng giống như có một tầng sương lạnh lãnh liệt, hơn nữa một đôi mắt to lạnh lẹo giống như tràn ngập chỉ trích đối với bọn họ, làm bọn họ nghi hoặc đầy bụng!

Nữ tử xinh đẹp động lòng người này, chẳng lẽ không phải là thiếu phu nhân tương lai của bọn họ sao?

Chương 14
Nhìn bang chủ thân mật ôm nữ nhân này đúng là lần đầu tiên trong mười năm qua.

Nói tới mười năm trước khi bang chủ chưa gặp gỡ Tô cô nương này, hắn cũng là một người trẻ tuổi phong lưu, bên người không thiếu mỹ nữ quay vây quanh lang quân tuấn tú. Thấy bang chủ hào phóng còn anh tuấn, nam nhân tuổi trẻ thành công thế nhưng lại bị một Tiểu oa nhi mười năm trước hấp dẫn, hơn nữa ưng thuận hứa lấy nàng, lúc ấy Long Diễm bang nổi lên một trận tranh cãi không nhỏ, bất quá tranh cãi này đều được thảo luận riêng. Dù sao bang chủ làm việc từ trước đến nay đều kỳ quái, không ai dám chất vất chính diện. Nhưng mà ngay tại mười năm sau chính hôm nay nhìn thấy Tô cô nương này, bọn họ cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, mọi người đều bội phục lựa chọn năm đó của thiếu bang chủ.

「 Cung nghênh bang chủ!」 Mọi người trăm miệng một lời hô.

Triển Vô Cực hướng bọn đầy tớ hơi vuốt cằm sau đó ôm chặt Tô Tiểu Thoa đi nhanh tiến vào bên trong?

「Tiểu Xuân, Tương Nhi, bảo muội, theo ta vào phòng!」 Triển Vô Cực ra mệnh lệnh.

Ba gã nữ tì lập tức theo đi vào.

「 Thả ta xuống!」 Tô Tiểu Thoa nhẹ nhàng nói. Nàng không muốn bị hắn ôm mãi như thế,hơn nữa lại trước mặt nhiều người. Bởi vì loại thân mật tiếp xúc này giống như là nói với người khác quan hệ hai người, mà loại quan hệ không rõ này làm nàng vừa xấu hổ vừa cảm thấy thấp hèn, càng thêm căm thù chính mình!

「 Không được!」 Hắn nhìn cũng không nhìn nàng một cái.

「 Thả ta xuống nha!」 Nàng lại yêu cầu. Giờ phút này nàng phải đem hết khả năng khắc chế chính mình, tránh cho trước mặt người khác trở mặt với hắn, bởi vì nàng biết làm như vậy chỉ tổ làm sự việc càng thêm hỗn loạn mà thôi!

Triển Vô Cực rốt cục dừng lại bước chân, bất quá hắn cũng không buông nàng xuống, chẳng qua là lạnh lùng nhìn nàng, mở miệng nói:「 Ở trong thế giới của ta luôn luôn do ta làm chủ, chưa tới phiên àng xếp đặt cho ta!」

「 Chỉ cần ngươi thả ta đi thì có thể tránh những việc này.」 Nàng không mang theo một tia cảm tình trả lời.

Triển Vô Cực nghe xong cuồng tiếu mấy tiếng.「 Nếu ta muốn nàng ngoan ngoãn nghe lời thì không cần mức công như thế? Chỉ cần lấy tánh mạng già trẻ của nhà họ Tô ra uy hiếp nàng,thì có thể đạt tới đến mục đích , không phải sao?」

Tô Tiểu Thoa vừa nghe, lạnh lẽo lập tức ùa vào đáy lòng! Trời ạ! Hắn đến tột cùng là người như thế nào? Nàng không biết lòng người có thể nào thâm trầm hiểm ác như thế?

Nhẹ nhàng , nàng thở dài, vô lực rũ mắt xuống, không muốn cải cọ những việc không cần thiết. Dù sao cải cọ với hắn, cho dù ai cũng không chiếm được thượng phong!

Đi qua một quảng trường trống trải sau lại đến trước một cánh cửa màu đen, trên cửa khắc một đôi trông kim long rất sống động, chạm trổ này tinh tế tuyệt vời, ngay cả nàng đối với nghề mộc không biết lắm cũng nhìn ra được nó xuất phát từ danh sư.

Sau khi mở cửa,Tô Tiểu Thoa ngược lại có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng hắn giống loại người sống ngoài bãi hoang, không ngờ trong phòng lại hoàn toàn tương phản xa hoa xanh vàng rực rỡ.Trong phòng ngoại trừ giường nhỏ còn có bàn gỗ ở ngoài,bên cạnh có một tủ gỗ từ cây đàn hương,ngoại trừ mấy cái đó ra không còn gì nữa, đơn giản đến cực điểm.

Hắn ôm nàng đi tới trước tủ, từ trong tủ lấy ra một bộ lễ phục tân nương đỏ thẩm.

「 Giúp nàng thay xiêm y!」 Triển Vô Cực ra lệnh nói. Hắn lập tức đem nàng ôm tới trước giường buông xuống,sau đó quay đầu bước đi.

Kế tiếp ba nữ tì lập tức bắt đầu giúp nàng rửa mặt chải đầu thay trang phục, dù sao hôm nay cũng là ngày vui của bang chủ mừng rỡ, cho dù không có quá trình đón dâu, cũng phải giúp tân nương tử ăn mặc thật xinh đẹp,để bang chủ vui vẻ!

Tô Tiểu Thoa từ nhỏ sống trong giàu có, đối với nữ tì hầu hạ sớm bình thản ung dung, nhưng hôm nay nàng không thể chịu đựng được người khác lại chạm đến thân thể không còn thuần khiết của nàng. Bởi vậy nàng đối với cách hầu hạ nữ tì xem như không thấy, từ đầu đến cuối giữ chặt áo choàng của Triển Vô Cực ngồi ở mép giường, giống như con mồi bị thương, dùng một đôi mắt to cảnh giác ,nhìn chăm chú các nàng, không cho các nàng tới gần người.

Nhóm nữ tì mỗi người đều vô cùng lo lắng, rồi lại không dám động nàng, dù sao nàng cũng là bang chủ phu nhân tương lai nha!

Thời gian rất nhanh trôi đi, bốn người các nàng giằng co không ít,cũng không có nửa phần tiến triển.

Đột nhiên, cánh cửa bị mở ra, Triển Vô Cực đi đến.「 Các ngươi đang làm cái quỷ gì?」 Hắn lạnh lùng nói.

Nữ tì thấy bang chủ giận giữ như vậy,bọn họ sợ tới mức không nói ra lời. Các nàng biết bang chủ hỉ nộ vô thường, tuy rằng đối đãi bọn hạ nhân coi như nhân hậu, nhưng chưa bao giờ có người thấy hắn như vậy mà lười biếng,đây là bởi vì vi bang chủ trời sinh anh khí, không giận tự uy.Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt hắn, mọi người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh!

Triển Vô Cực thấy nữ tì đều câm như hến nhìn lại người ngồi ở mép giường, vẻ mặt cảnh giác của Tô Tiểu Thoa, trong phút chốc làm hắn đối tất cả mọi việc coi như hiểu.......

「 Các ngươi đi ra ngoài!」 Hắn cho nữ tì lui ra, sau đó đi từng bước một đến Tô Tiểu Thoa.

「 Ngươi - Ngươi không được lại đây!」 Tô Tiểu Thoa theo bản năng lui tới góc giường .

Chương 15
「 Nàng đừng quên, hôm nay là ngày vui của chúng ta!」 Hắn tới gần nàng.

「 Ta chưa từng đồng ý!」 Nàng khua dũng khí trả lời. Đối với đôi mắt làm nàng khiếp sợ, nàng không biết chính mình còn có thể chống cự bao lâu.

「 Nhưng chúng ta đã là vợ chồng danh xứng với thực, không phải sao?」 Hắn cúi người xuống vịn hai vai của nàng.

Nổi giận lúc này của nàng giống như lửa cháy bừng bừng lan ra đồng cỏ, nàng từ trước đến nay đều bình tĩnh,sau khi gặp gỡ hắn liền mãnh liệt bốc lên, giờ phút này đã đạt cao gần ngọn núi!

「 Ngươi...... Ngươi đem bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra nha!」 Nàng tức giận đến thân mình hơi phát run, nhưng nàng vẫn cố gắng khống chế chính mình.

「 Nàng đã là người của Triển Vô Cực ta, ta thích yêu như thế nào thì làm như thế ấy!」 Hắn đột nhiên nhanh như chớp giật áo choàng trên người nàng xuống, lộ ra thân thể tuyết trắng của nàng.

Tô Tiểu Thoa thở gấp một tiếng.

「 Mặc nó vào!」 Triển Vô Cực cầm lấy áo tân nương bên cạnh nàng.「 Nếu nàng không mặc nó, như vậy ta cũng không ngần ngại nhìn nàng trần truồng cả đêm!」Khóe miệng hắn nở nụ cười thắng lợi.

Ánh mắt của Tô Tiểu Thoa tràn ngập hận ý trừng hắn một cái, buộc lòng để hắn nhìn chăm chú, lấy hai tay khẽ run mặc hồng bào vào.

「 Thật đẹp!」 Triển Vô Cực nhịn không được khen tặng.

Mặc hồng bào màu đỏ vào nàng đặc biệt mềm mại đáng yêu, màu da tuyết trắng được áo choàng màu đỏ làm nổi bật.Tóc đen tuy rằng tán loạn, son phấn cũng đã trôi đi, nhưng nàng vẫn như cũ đẹp đến động long người.

Không tự chủ được , hắn nghiêng người về phía nàng, chậm rãi đưa môi dừng ở cổ nàng, ngực nàng......

「Buông!」 Nét mặt nàng nghiêm lại.

「 Làm không được!」 Hắn vô động buồn bã.

「 Nếu ngươi dám đụng vào ta, ta liền lập tức chết ở trước mặt ngươi!」Tim nàng căng thẳng, cố gắng trợn to hai mắt không cho nước mắt chảy xuống.

Triển Vô Cực hừ lạnh một tiếng, vẫn không thay đổi, hắn không tin nàng dám ruồng bỏ cha mẹ,chết cho hắn xem. Đang lúc hắn cởi bỏ hồng bào của nàng, bỗng nhiên nhìn thấy một giọt màu đỏ từ ngực rơi xuống,chợt ngẩng đầu, chỉ thấy miệng đầy nàng máu tươi, vẻ mặt vừa buồn vừa hận, rồi lại cố nén không phát ra tiếng.

Máu không ngừng chảy từ trong miệng nàng chảy xuống, nhất thời nhiễm đầy ngực nàng, nhất thời làm sắc thái hồng bào trên người nàng càng thêm xinh đẹp,nhưng nhìn thấy làm người ta giật mình.Sau đó thân thể nàng mềm nhũn, té xỉu ở trên giường.

Triển Vô Cực lập tức từ giật mình cực độ sau đó từ từ khôi phục, trong lòng vừa vội vừa giận, không nghĩ tới bề ngoài nàng nhìn như nhu nhược bên trong lại gan dạ như vậy thật làm hắn bất ngờ !Nội tâm hắn lập tức vô tận hối hận.

Nàng tuyệt đối không thể chết! Hắn nói cho chính mình. Đừng tưởng rằng chết có thể xong hết mọi chuyện! Nàng đừng mơ tưởng!

Hắn lập tức xoay người chạy vội ra cửa, nhắm thẳng về nơi chế thuốc.

Lúc này trên bầu trời đánh xuống tia chớp đầu tiên, chỉ chốc lát sau khởi mưa tầm tả.

Lúc tia chớp chiếu sáng thạch bảo kia, trong nháy mắt có thể thấy vẻ mặt lo lắng của Triển Vô Cực. Từ lúc hắn chào đời tới nay,đây là lần đầu tiên trong lòng hắn nhớ thương một người khác.

Chương 16
Khởi bẩm bang chủ, đồ ngài muốn tìm đã mang tới!」 Một gã nam tử áo đen cung kính giao cho Triển Vô Cực một chiếc khăn tay thêu hoa sen. Triển Vô Cực nhìn lên hoas en trên tấm vải được thêu tinh xảo, sau đó bảo nam tử hắc y lui ra. Hắn mở vải bố ra,hắn rõ ràng phát hiện giấu ở bên trong tấm vải là chiếc vòng khắc hình rồng.

Đây là chiếc vòng hắn đeo lên cổ Tô Tiểu Thoa mười năm trước.

Tấm vải thêu hoa là hắn lệnh cho thuộc hạ từ bên người trang sức Tô Tiểu Thoa tìm ra, bình thường một nữ tử sắp lấy chồng quan trọng nhất là trang sức bên người,hơn nữa trang sức đó sau này sẽ trở thành vật gia truyền, đại đại tương truyền.

Không thể tưởng được nàng lại đem chiếc vòng này để vào trong đó, điều này đại biểu cho nàng chưa từng quên hẹn ước mười năm trước? Nhớ tới ba ngày trước nàng liều chết không tuân theo, bộ dáng miệng phun máu tươi, hắn lập tức phủ định ý nghĩ này.

Nhìn nàng vẫn hôn mê, trong lòng hắn dâng lên bối rối, rốt cuộc cảm tình của mình đối với nàng là dạng gì, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng là không thể nói rõ . Hắn chỉ biết là mười năm trước khoảnh khắc gặp được nàng, trong long làm một mảnh yên lặng,nàng tràn ngập lạnh lẽo nhưng lại làm tính cuồng bạo của hắn đột nhiên bình tĩnh xuống,trong tim cũng dâng lên niềm vui kỳ lạ, bởi vậy hắn không làm người thứ hai lựa chọn nàng,làm người bầu bạn kiếp này của hắn.

Chẳng qua là mười năm sau hiện tại là bây giờ, hắn bắt đầu có điểm không xác định mình năm đó có làm sai hay không.

Khi tầm mắt hắn dừng ở dung nhan tuyệt tục của nàng, trong lòng rùng mình, hắn biết vô luận như thế nào, hắn sẽ không bao giờ ... nguyện buông nàng ra.Nếu sự lựa chọn này thật sự là sai lầm, thì cho nó sai cả đời đi! Vẻ mặt hắn kiên quyết nhìn chăm chú nàng.

Hắn quyết định tha thứ tội phản của bội Tô Chính Hùng đối với hắn, đợi nàng tỉnh lại sau, hắn sẽ dùng một loại phương khác thức khác để hai người bắt đầu lại từ đầu!

****

Vẻ mặt Tô Chính Hùng xấu hổ ngồi ở ngoài phòng khách.

「 Tô đại nhân, đối với chuyện lệnh ái có một hôn ước khác, ngươi nói như thế nào?」Vẻ mặt của hình bộ đại nhân Lý Bình Viễn lạnh như băng chất vấn hỏi. Chuyện hôn sự với Tô gia lại diễn biến thành loại này làm người cho ta cười to nói, mất hết mặt mũi Lý gia, hắn thật sự không chịu nổi việc này.

「 Kỳ thật...... Ách...... Cuộc hôn sự ấy ta từ đầu đã không chấp nhận nha !」Ông nói chính là hôn sự của ma đầu mắt xanh và Tô Tiểu Thoa.

「 Hắc hắc!Việc này thật kỳ quái !」 Lý Bình Viễn cười lạnh nói.

「 Đúng không! Thế bá thật đúng là đang nói chuyện cười!」 Mặt Lý Thiếu Bạch vô cùng tức giận nói. Đối với chuyện thê tử chưa xuất giá đã bị đạo phỉ bắt đi, hắn bị không ít bạn bè cười mỉa. Thù này, hắn thề kiếp này phải trả!

「 Lý công tử, lão phu cũng không phải là đang nói chuyện cười a!」 Tô Chính Hùng dừng một chút, lập tức nói với hai cha con nhà họ Lý chuyện mười năm trước Tiểu Thoa như thế nào kết đoạn nghiệt duyên với thiếu bang chủ Long Diễm bang.

Thật lâu sau, Lý Bình Viễn nói:「 Ban đầu ta gạm hỏi,ông vì sao không nói ra đoạn nguyên do ấy?」

Mặt của Tô Chính Hùng lúc đỏ lúc trắng, nhất thời nói không ra lời, hắn nói là hắn giở thủ đoạn hạ lưu? Chẳng qua là nếu hắn không làm như thế, chỉ sợ đời này của Tiểu Thoa coi như xong! Hắn tuyệt đối không nghĩ tới ma đầu kia vẫn nhớ chuyện Tiểu Thoa, hơn nữa người là do hắn cướp đi!

Lý Bình Viễn trừng mắt liếc hắn một cái, mở miệng nói:「 Nghe nói trên giang hồ đúng là có tổ chức tên Long Diễm bang này, còn chưa có ai biết bọn hắn đang núp ở nơi nào, chỉ biết mỗi người trong bang đều bei61t võ nghệ,bang chủ lại là người tính tình âm lãnh, võ công cao cường hơn người,triều đình đã phái rất nhiều người truy xét, nhưng không có tin tức gì -」 Hắn đột nhiên dừng lại, có thâm ý khác liếc sang Tô Chính Hùng một cái, tiếp tục nói:「 Nếu lệnh ái có thể bình an trở về,Lý gia chúng ta nguyện ý một lần nữa tiếp nhận nàng!」

Tô Chính Hùng quả thực không thể tin chuyện mình nghe được .「Đây...... Đây chính là thật...... Thật sao?」

「 Ông đừng vui mừng quá sớm,lệnh ái nhà ông còn có mạng trở về mới nói!」 Dứt lời, hai phụ tử nhà họ Lý liền phẩy tay áo bỏ đi.

「Dạ! DẠ!」 Tô Chính Hùng khom lưng tiễn bọn họ rời đi.

Ra ngoài cửa Tô phủ, Lý Thiếu Bạch mở miệng nói:「 Cha thật sự tha thứ cho Tô gia sao?」

Lý Bình Viễn liếc mắt nhìn đứa con một cái,「 Ta đã có tính toán!」

「Tính toán gì nha?」 Lý Thiếu Bạch vội hỏi.

「 Lên xe ngựa ta chậm rãi nói cho con nghe.」

Vì thế hai phụ tử nhà họ Lý đi lên xe ngựa chậm rãi rời đi.

Chương 17
Ban đêm,Tô Tiểu Thoa chợt tỉnh lại, phát hiện chính mình nằm ở một căn phòng xa lạ, xoay người một cái liền nhìn thấy Triển Vô Cực ngồi ở mép giường, ý thức hỗn độn trong phút chốc nhẹ nhàng trở về......

Ông trời! Nàng tại sao không chết a! Nàng kích động ngồi dậy, bất quá nàng lại phát giác một việc - nàng không thể phát ra âm thanh!

「 Ta dùng tới tục mệnh đan mới cứu được nàng, bất quá trong khoảng thời gian này nàng không thể mở miệng nói chuyện.」 Triển Vô Cực nhìn chăm chú vẻ mặt nàng từ kinh ngạc biến thành hờ hững, cũng đoán không ra trong thâm tâm nàng giờ phút này đang cảm thấy may mắn mình vẫn sống hay là phẫn hận đối với hắn càng sâu sắc?! Xem ra câu sauchiếm đa số đi! Hắn tự giễu nghĩ đến.

「 Cho nàng này!」 Triển Vô Cực đem bàn gỗ nhỏ trước đó đã chuẩn bị đưa tới trước giường, trên bàn còn có giấy trắng cùng với bút mực.

Hắn biết nàng có thể viết chữ tốt. Trên thực tế, chuyện sinh hoạt liên quan đến cuộc sống của nàng mười năm nay,người nào tới cửa cầu thân,nàng thích mặc y phục màu gì, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Thậm chí có mấy lần, hắn bởi vì áp chế không được xúc động trong lòng muốn gặp nàng mà xuất hiện trước mặt nàng. Nhớ rõ có một năm nàng mới vừa mãn mười bốn tuổi, mặc y phục màu đỏ nhạt lụa mỏng, ngồi ở đình nghỉ mát ở hoa viên vẽ tranh. Đột nhiên một trận gió thổi qua, đem bức tranh của nàng thổi bay lên, nàng vội vàng chạy đi tìm bức tranh ấy về, chẳng qua là ngày ấy gió lớn, mấy tỳ nữ đuổi theo sau một lúc lâu, chỉ thấy bức tranh chỉ bị gió thổi rơi vào hồ sen, bởi vậy đều từ bỏ. Lúc này, hắn thấy bốn bề vắng lặng,tung người nhảy, thi triển khinh công tuyệt đỉnh đi vào phía trên hồ sen,tìm bức tranh đó lên. Mở ra vừa thấy, hắn rõ ràng phát hiện, thì ra nơi bị nước nhuộm đẫm không phải nước từ trên núi chảy xuống hay tranh hoa cỏ, mà là hắn - Triển Vô Cực!

Từ đó về sau này bức tranh ấy vẫn ở lại bên người hắn.

「 Muốn viết cái gì thì viết xuống đây!」 Hắn nhẹ giọng nói.

Nàng lạnh lùng nhìn hắn một hồi lâu rốt cục đề bút viết xuống hai chữ.「 Một mình.」

Triển Vô Cực mỉm cười.「 Cái gì đều có thể, chỉ có điểm này tha lỗi không thể tuân theo.」 Hắn sợ nàng lại làm chuyện điên rồ, ba ngày trước hắn chính là hao hết tâm tư tìm tục mệnh đan tốt nhất cùng với cửu xà độc nhất vô nhị mài ra cho nàng uống, mới cứu có thể cứu nàng một mạng, lần này hắn là tuyệt không cho phép nàng lại một lần nữa thương tổn chính mình.

Tô Tiểu Thoa quật cường nhìn hắn, đề bút viết:「 Vì sao phải cứu ta?」 Nàng không tin hắn sẽ nhân từ như vậy, cứu nàng chỉ sợ là có mục đích gì!

「 Bởi vì nàng đã là thê tử kết tóc của ta.」 Hắn tuyệt đối nghiêm túc .

Đôi mắt đẹp của Tô Tiểu Thoa nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lòng lại rung động, hắn là thiệt tình sao? Nhìn hắn dường như là thật tình. Không, nàng không nên dễ dàng tin tưởng lời nói của tên ma đầu này nha!

「 Như thế nào, nàngkhông tin?」 Hắn nhìn vẻ mặt lạnh lung của nàng giống như mang theo ba phần xem thương.

Nàng vẫn như cũ liên tiếp lãnh đạm nhìn hắn.

Triển Vô Cực cũngkhông nóng lòng, hắn biết ngày sau này còn dài, nàng sẽ hiểu tất cả.

Một đêm hai người yên lặng vượt qua, hắn cầm đèn đọc sách, nàng thì ngủ yên một bên, cùng vợ chồng bình thường không giống nhau.

Chương 18
Những ngày tiếp theo, Triển Vô Cực luôn ở bên cạnh giúp đỡ Tô Tiểu Thoa,tập viết hoặc đọc sách, tuy rằng hai người không có nói chuyện với nhau, nhưng hắn luôn cẩn thận ở bên cạnh lưu tâm tất cả việc liên quan đến nàng.

Thoáng chốc đã trôi qua bảy ngày.

Ngày này Triển Vô Cực mang đưa Tô Tiểu Thoa đi vào đại điện Long Diễm bang, khi bọn hắn tới, đại điện sớm đã tụ tập đầy thủ hạ của hắn, tinh thần mỗi người đều hăng hái giống như đang chờ đợi cái gì!

Triển Vô Cực lập tức kéo Tô Tiểu Thoa ngồi xuống, bàn tay vẫn dịu dàng cầm tay nàng.

Lúc đầu,Tô Tiểu Thoa đối mặt phần đông người trong Long Diễm bang cảm thấy không được tự nhiên, bởi vì phần lớn người mặc dù chưa gặp qua nàng, nhưng ánh mắt lẳng lặng nhìn nàng giống như đang thưởng thức một trân phẩm hiếm thấy.Khi Triển Vô Cực bắt đầu nói chuyện, mọi người dần dần đem tầm mắt thu hồi, cẩn thận nghe bang chủ nói.

Lúc này Tô Tiểu Thoa mới bắt đầu xem tất cả xung quanh đại điện,chiếu đầu tiên vào trong mắt nàng chính là hai bên trái phải cửa đại điện, từ trên xà ngang treo xuống một câu đối...........

Phi long tại thiên, đằng hành ngàn lý

Liệt diễm tại đích, cuồng hành thiên hạ.

Viết theo thể chữ lớn, xem ra khiếp người khí thế, bút pháp cứng cáp hữu lực bên trong mơ hồ ngưng tụ một cỗ cuồng ngạo khí.

Nàng xem chưa xong đề trứ ba chữ Triển Vô Cực, quả nhiên là hắn! Cũng chỉ có hắn mới có thể đem hai câu đối này xuyên thấu qua văn chương biểu đạt nhuần nhuyễn như thế. Khá khen cho nam nhân cuồng ngạo!

Dần dần, nàng cũng bắt đầu nghe nội dung bọn họ nói chuyện, vừa nghe xong, trong lòng kinh hãi -

Thì ra bọn họ tụ tập lúc này là có mục đích,đúng là kế hoạch đánh cướp một vị quan triều đình rất có quyền thế - Triệu công công.

Nàng biết người này,năm mười hai tuổi năm ấy,Triệu công công đã đến nhà bọn họ gặp mặt cha nàng.Ở trong ấn tượng của nàng, Triệu công công có dáng người cao gầy, vẻ mặt khôn khéo người, tại triều đình không có người nào không sợ hắn tố cáo với hoàng thượng cho nên luôn nịn nọt hắn. Mà muốn đưa tấu chương đến hoàng thượng thường phải qua tay Triệu công công mới có thể đưa tới trong tay hoàng thượng, bởi vậy vị Triệu công công quyền thế chỉ dưới một người,trên vạn người, thậm chí ngay cả Thừa tướng đại nhân cũng phải nhường hắn ba phần.

Lúc này đây Triệu công công đang thay mặt hoàng thượng đi tuần tra các nơi, chắc là hết sức vinh hoa phú quý. Triển Vô Cực biết hắn ngày mốt sẽ đi cách đây ba trăm dặm, bởi vậy quyết định xuống tay với hắn.

Buổi tối ngày đó, Triển Vô Cực thay một bộ trang phục màu đen.

「Quần áo này, nàng cũng thay đi!」 Hắn chỉ chỉ bộ trang phục màu đen duy nhất trên giường.

Trong lòng Tô Tiểu Thoa giật mình, không phải hắn muốn dẫn nàng cùng xuất phát chứ?

Triển Vô Cực thấy nàng ngạc nhiên, vì thế nhìn nàng gật đầu mỉm cười nói:「 Đúng vậy, nàng đi chung với ta!」

Tô Tiểu Thoa lập tức đề bút nói:「 Ta không đi!」 Nói giỡn, nàng tuy rằng bị hắn bắt đến, nhưng cũng không đại biểu nàng cũng muốn trở thành một phần tử trong bọn họ.

「 Nàng muốn tự mình thay? Hay là để tat hay giúp nàng?」 Triển Vô Cực ôm bộ y phục rời giường nhìn cười tà tà.

Tô Tiểu Thoa đỏ mặt, vội vàng giật y phục trong tay hắn xuống, oán hận trừng mắt hắn. Đi thì đi, nhưng mà hắn tuyệt đối đừng mơ tưởng nàng sẽ thông đồng làm bậy, trở thành 「 Tặc bà nha 」!

「 Như vậy, tar a ngoài trước.」 Triển Vô Cực cười sang sảng rời đi.

Chỉ chốc lát sau, Tô Tiểu Thoa mở cửa phòng đi ra.

Triển Vô Cực nhất thời giật mình sửng sờ, hắn cũng không biết nữ nhân thay trang phục nam nhân lại đẹp như thế, áo nịt khố bao quanh eo,dáng người của nàng nhỏ xinh cân xứng vóc người lộ ra không bỏ sót điểm nào,còn tăng thêm xinh đẹp vạn phần.

Tô Tiểu Thoa thấy hắn mê đắm nhìnmình, không khỏi bắt đầu có chút hối hận, không nên dễ dàng khuất phục thay bộ chẳng ra xiêm y. Nhìn mình một cái, thật là có ba phần giống Tặc bà!

「 Nếu nàng biết võ công thì càng hoàn mỹ !」 Triển Vô Cực suy nghĩ một chút rồi nói.

Võ công? Hắn đưa chủ ý gì nha? Không phải hắn hy vọng sau này nàng và hắn có thể trở thành một đôi vợ chồng cường đạo? Nàng không đồng ý đâu nha!

Hung hăng trừng mắt hắn một cái,sau đó nàng đi nhanh đến phía trước. Thật ra mặc y phục này cảm giác không tệ! Hành động dễ dàng hơn, khó trách nam nhân không cho nữ nhân mặc loại quần dài này, đại khái là sợ nữ nhân chạy trốn so với nam nhân còn nhanh hơn!

Chương 19
Một giây sau,Triển Vô Cực bước một bước xa, hai tay luồng qua ôm ngang hông nàng.

「Nhớ kỹ! Làm thê tử vĩnh viễn không thể đi nhanh hơn trượng phu!」

Mặt nàng buồn bả trầm xuống, đạo lý này nàng làm sao không rõ, chẳng qua là...... Nàng đến giờ vẫn không thể đem chính mình trở thành thê tử của hắn a!

「 Còn có, chiếc vòng này vĩnh viễn không được tháo xuống!」 Hắn lấy chiếc vòng vàng ra cực nhanh đeo lên cổ nàng.

Nàng đưa tay sờ, lập tức biết đó là chiếc vòng nàng đeo suốt mười năm.

「 Vĩnh viễn đừng đùng làm hư nó!」 Giọng nói của hắn nhẹ nhàng ở bên tay nàng dặn dò.

Tô Tiểu Thoa nhìn con ngươi xanh thâm thúy của hắn, tim đập bỗng dưng đập nhanh.

Triển Vô Cực thấy nàng ngây ngốc nhìn bộ dáng mình, rốt cuộc khắc chế không được ý niệm muốn hôn nàng trong đầu, hắn cúi đầu đặt lên đôi môi khéo léo đỏ mọng của nàng.

Thật lâu sau, hắn rốt cục buông nàng ra.「 Nếu không đi, ta sợ đi không được .」

Tô Tiểu Thoa im lặng ... mặc hắn ôm nàng đi.

Nàng càng lúc càng không hiểu chính mình! Đến tột cùng nàng có hận hắn hay không?

Trong khoảng thời gian nàng khó khăn biết được cảm giác của mình .

................

Suốt cả đêm gấp rút lên đường,rốt cục đến chạng vạng ngày hôm sau mới đi đến một phiên rừng rậm vùng lân cận. Triển Vô Cực ra lệnh hạ trại lúc này, dù sao bọn họ quá nhiều người, mỗi người lại mang đao mang kiếm, quá mức bắt mắt, bởi vậy không thể tìm phòng trọ ngủ qua đêm, để tránh phá hỏng tiên cơ.

Ban đêm,Tô Tiểu Thoa trằn trọc khó ngủ, lúc chào đời tới nay nàng lần đầu tiên ngủ đêm trong rừng. Cái gọi là hạ trại bất quá là đốt lên một đống lửa trại, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, ăn ngủ tại nơi đất hoang.

Rốt cục, nàng quyết định ngồi dậy, đến lửa trại giữ ngồi xuống một chút.

Canh giữ bên lửa trại chính là một vị thiếu niên, thấy bang chủ phu nhân đột nhiên đi về phía hắn, trong khoảng thời gian ngắn, hắn cảm thấy chân tay lung túng. Dù sao hắn xấp xỉ tuổi bang chủ phu nhân, mà nàng lại là một đại mỹ nhân diện mạo siêu phàm thoát tục, bởi vậy thiếu niên không khỏi hơi hơi luống cuống đứng lên.

「 Phu...... Phu nhân!」 Thiếu niên sợ hãi hô một tiếng.

Tô Tiểu Thoa khinh quét liếc mắt hắn một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh đống lửa.

****

Thiếu niên thấy mặt phu nhân không vui mừng,giống như đang tức giận, trong lòng hắn lo sợ, không biết đối tượng phu nhân tức giận là ai.

Lén lút, hắn ngắm phu nhân liếc mắt một cái, ôi! Nguy! Phu nhân hình như đang đánh giá hắn! Không phải...... Người làm phu nhân tức giận là hắn chứ?!

Tô Tiểu Thoa vẫy tay với thiếu niên kia, ý bảo hắn lại đây.

「 Phu...... Phu nhân, có gì căn dặn?」 Người thiếu niên ấy khẩn trương nuốt nuốt nước miếng.

Tô Tiểu Thoa tùy tay cầm lấy nhánh cây trên mặt đất, trên mặt cát viết xuống một câu:「 Nơi này cách nhà ta có xa lắm không?」

Thiếu niên nhìn chữ trên mặt đất, gãi gãi đầu,lộ vẻ mặt khó khăn nói:「Ack - phu nhân, tiểu nhân cũng không biết chữ.」

「 Vấn đề này ta có thể trả lời giúp nàng!」 Giọng nói của Triển Vô Cực vang lên ở sau lưng hai người.

「 Bang chủ......」Thần sắc thiếu niên đó sợ hãi hô.

「 Ngươi lui xuống trước!」

Tim thiếu niên đập thật mạnh, quyết định lập tức lui ra ngoài đồng mười bước.

Tô Tiểu Thoa từ đầu đến cuối quay đầu lại nhìn hắn!

「 Nơi này đến nhà nàng chỉ cần nửa ngày lộ trình!」 Triển Vô Cực đi đến trước mặt nàng. Nàng không phải là tính trốn trở về nhà chứ ?「 Nếu nàng nhớ nhà, ta có thể đưa nàng trở về nhìn xem!」 Hắn cũng không tính để nàng đoạn tuyệt quan hệ với người nhà nàng.

Tô Tiểu Thoa lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện đầy không tin. Ngay sau đó viết trên mặt đất:「 Ngươi không sợ cha ta báo quan bắt ngươi?」

Triển Vô Cực cao giọng cười to:「 Nếu ta sợ quan phủ, như vậy sang mai ta sẽ không rat tay với Triệu Tử Kính!」Nàng đại khái còn không hiểu được Long Diễm bang có phải là bang phái giang hồ chuyên đối nghịch với tham quan ô lại. Đây cũng là nguyên nhân mười năm trước hắn tìm cha nàng.

Nghĩ đến mười năm trước gặp nhau, ánh mắt hắn không khỏi dịu dàng hơn,nhất định là ông trời cho bọn họ gặp nhau, hắn đến nay vẫn tin tưởng điểm này!

「 Ngày mai có thể không ratay được không?」 Nàng lại viết một câu.

「 vì sao yêu cầu như thế? Chẳng lẽ nàng có lý do đặc biệt gì?」

Nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Nàng cũng không có lý do đặc biệt gì bắt hắn buông tha Triệu công công, nàng chính là đơn thuần hy vọng hắn đừng giết người nữa, tạo nhiều tội nghiệt!

Chương 20
Có lẽ,nàng chuyện viễn vông vì muốn hắn quay đầu lại! Nàng nhẹ nhàng than thở, không hiểu được chính mình tại sao thở dài vì hắn?

「 Nếu hôm nay đổi thành là Triệu Tử Kính muốn giết ta, nàng có thể thay ta cầu tình hay không?」 Hắn không hề chớp mắt nhìn thẳng nàng.

「 Tại sao hỏi như vậy?」 Nàng viết, trong lòng hết sức hoài nghi.

「 Bởi vì ta muốn nghe đáp án của nàng!」 Hắn hơi ngừng một chút lại nói:「 Nàng có thể viết ra lời nói thật, cho dù đáp án không phải ta muốn nghe, ta cũng cam đoan sẽ không làm khó dễ nàng.」Trong lòng hắn đã sớm có chuẩn bị câu trả lời xấu nhất, dù sao trong lòng nàng hắn chính là đại ác nhân a!

Tô Tiểu Thoa nhìn hắn một hồi lâu,lúc này mới nhấc cây khô viết xuống:「 Đối với những chuyện chưa xảy ra, ta không thể cho ngươi đáp án!」 Đây là lời nói thật!

「 Thật không?」 Xem ra trong lòng nàng dường như không có vị trí nào cho hắn.

「 Đêm đã khuya, đi ngủ sớm một chút đi!」 Hắn khom người ôm lấy nàng, cùng lúc thi triển khinh công tuyệt hảo, mang theo nàng bay vút tới một tảng đá lớn cách đó không xa.

Tô Tiểu Thoa nhất thời không rõ ý hắn, lập tức giãy dụa muốn rời khỏi.

「 Hư! Không nên cử động, đêm nay cho ta ôm nàng ngủ được được không? Đừng cự tuyệt ta nữa.」 Hơi thở nóng bỏng của hắn dao động quanh cổ nàng. Giờ phút này người nàng mặc dù ở trong long hắn, nhưng hắn càng khát vọng chính là lòng của nàng!

Tô Tiểu Thoa có thể cảm giác hơi thở nóng bỏng của hắn, bất quá hắn lại chậm chạp không có tiến thêm một bước, chẳng qua là làm theo lời chính hắn vừa nói,ôm chặt nàng mà thôi. Tim nàng có chút bất an nhưng đã bình tĩnh lại. Có lẽ nàng cũng không ghét hắn ôm mình như thế!

Nhớ tới mấy ngày nay, hắn lúc nào cũng ở bên cạnh nàng chăm sóc tất cả những việc liên quan đến nàng,cũng không có hành động làm nàng bị thương.Dần dần, sợ hãi của nàng giống như không còn nữa tồn tại,ngược lại còn an tâm một cách kỳ lạ. Tất cả giống như nhớ lại mười năm trước ngày bọn họ gặp nhau,nàng không lo không sợ hãi ngủ say ở trong long hắn .

Triển Vô Cực ôm nàng suốt một đêm cho đến bình minh.

****

「 Tiểu Lục Tử, Chung quanh đây có phòng trọ nào không?」

「 Bẩm công công,nếu muốn đến phòng trọ phải hơn một canh giờ nửa mới đến, bất quá đằng trước có một quán trà bằng, không biết công công có muốn tới đó nghỉ ngơi một chút?」 Tiểu thái giám cung kính trả lời. Hắn biết Triệu công công là người sống an nhàn sung sướng quen,bắt ông đến cái quán trà nhỏ uống trà, chỉ sợ ông giận dữ.Bởi vậy trong lòng có chút bất an, sợ sẽ bị quở trách một trận .

Không ngờ Triệu Tử Lính lại nói:「 Được rồi! Đi đến quán trà đó nghỉ một lát.」

Tiểu Lục Tử hơi kinh ngạc, miệng lập tức đáp:「 Dạ! Dạ!」 Nghĩ đến công công chắc là rất mệt mỏi, nếu không hắn sẽ không ủy khuất chính mình .

Vì thế, Triệu Tử Kính và đoàn người nhanh đi tới quán trà.

Vừa thấy khách tới cửa, tiểu nhị trẻ tuổi lập tức đi lên đón.「 Vị quan gia này muốn uống chút gì không?」

「Hừ! Mở lớn con mắt cẩu của ngươi cẩn thận nhìn một cái, người trước mắt ngươi không phải là một vị quan sai bình thường,ông ấy chính là người bên cạnh hoàng thượng Triệu công công!」 Nói xong,Tiểu Lục Tử phát hiện tất cả khách trong quán đều nhìn lại đây,nhưng trên mặt nửa cười nửa không có chút kỳ quái.

Kỳ quái? Những người quê mùa này tại sao lại không có vẻ mặt kinh ngạc, ngược lại trên mặt lộ khinh bỉ vàkhinh thường, thật sự là buồn cười!

「 Xin hỏi các vị công công muốn uống gì?」 Tiểu nhị cung kính hỏi han.

Lời này vừa nói ra, nhắm trúng tất cả hộ vệ bên người Triệu Tử Kính đều trợn mắt nhìn nhau, cái gì 「 Các vị công công 」? Bọn họ đường đường là nam tử hán na! Bất quá ngại mặt mũi của Triệu công công, bọn họ không tiện phát cáu, đành phải nghiến răng nghiến lợi đem khẩu khí này nuốt vào trong bụng, làm bộ như không có nghe.

「 Việc này còn hỏi sao? Chỗ núi rừng như các ngươi có cái gì tốt. Tốt nhất của các ngươi không phải là trà sao! Nếu không hợp ý của công công, cẩn thận mạng chó của ngươi!」Tiểu Lục Tử chỉ cao khí ngang nói.

Không lâu, tiểu nhị bưng lên một chung trà.

Khi tiểu nhị đem trà cho vào chén, thoáng chốc hương trà xông lên mũi, thật lâu không tiêu tan.

「 A? Loại này cực phẩm các ngươi cũng có?」 Triệu Tử Kính kinh ngạc nói.

「 Không dối gạt công công, đây là trà bổn điếm tự chế, mời công công thưởng thức,sau nói tốt vài câu, tin tưởng tiểu điếm ngày sau nhất định thịnh vượng!」

Triệu Tử Kính có chút kiêu căng liếc tiểu nhị một cái.「 Sao? Không nghĩ tới loại trà hoang dã này lại cũng có kỹ thuật, thật khiến cho người ta không tưởng được.」 tiếp theo, hắn lại nói:「 Tiểu Lục Tử, ngươi thay ta nếm thử xem!」

「 Dạ!」 Tiểu lục tử lập tức mang trà lên, một hơi uống sạch. Bình thường công công trước khi dùng cơm đều kêu hắn dùng thử trước.Thứ nhất là thử khẩu vị, nếu ngay cả hắn mà không thể thông qua, như vậy nhất định không hợp khẩu vị của Triệu công công . Thứ hai là thử độc, dù sao cây to đón gió, công công ở trong cung hay ngoài cung đều có rất nhiều người muốn ám sát. Tuy rằng trong lòng Tiểu Lục Tử không nguyện ý lắm, nhưng cũng không thể nề hà.

「 Như thế nào?」 Triệu Tử Kính hỏi.

「 Cực......」 Chữ ngon chưa nói ra khỏi miệng,Tiểu Lục Tử vang lên một tiếng rống sau đó té trên mặt đất, sắc mặt đen thùi, xem ra là trúng độc rất nặng.

Cũng lúc đó, hộ vệ lập tức bao quanh bảo vệ Triệu Tử Kính, một người trong đó cũng hướng về phía tiểu nhị.

Không ngờ, tiểu nhị rụt lại thân mình, sau đó lại giống một con cá trượt khỏi.

「 Chạy đi đâu!」 Hộ vệ đuổi theo.

Ngay sau đó, tất cả người trong khách điếm đứng lên, đều tự lấy đao kiếm giấu ra.Mà bốn phương tám hướng lập tức dũng mãnh tiến đến mười thanh niên cường tráng đứng vây quanh Triệu công công.

「Sơn tặc lớn mật, còn không mau lui ra!」 Hộ vệ quát to.

「 Lui ra? Chúng ta hôm nay à tới lấy mạng chó của Triệu Tử Kính, không thể tưởng được vừa mới để hắn may mắn tránh được, hiện tại nói cái gì cũng không thể buông tha đại gian thần!」 Con ngươi xanh của Triển Vô Cực bắn ra ánh sao lạnh lùng,làm người thấy không rét mà run.

Từ sáng sớm hôm nay, bọn họ đã ở trong quán trà này chờ đợi đã lâu.

「 Người là ai? Khẩu khí thật không nhỏ!」 Triệu Tử Kính quát.

「 Tại hạ bất quá chính là bang chủ Long Diễm bang, người ta gọi là 『 Quỷ kiến sầu 』 Triển Vô Cực!」 Hắn cười lạnh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff