áp trại tân nương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41
Chuyện chỉ sợ không được nha! Người kia chính là phạm nhân vô cùng nguy hiểm, huống hồ qua vài ngày nửa sẽ chém.」 「 Ta là ai ngươi hẳn đã được, chẳng lẽ ta sẽ làm ra chuyện thương tổn Lý gia?」 Ánh mắt của Tô Tiểu Thoa sắc bén liếc về phía người coi ngục.

Ngục tốt đương nhiên biết nàng là vợ Lý đại nhân, bởi vậy có chút dao động.

「 Nếu ngươi không nghe lời của ta, tương lai ngươi cũng khó sống!」 Nàng lạnh lùng uy hiếp hắn.

Ngục tốt bị vẻ mặt nghiêm nghị của nàng làm kinh sợ, quyết định giao chìa khóa cho nàng.

「 Khoan đã!」 Lý Thiếu Bạch đột nhiên từ bên ngoài đi đến.

「 Đại thiếu gia......」 Người coi ngục thở phào.

「 Cái gì cũng không cần nói, ngươi đi tuần phòng đi!」 Lý Thiếu Bạch ra lệnh nói.

Người coi ngục thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh tránh ra.

「 Lá gan nàng thật lớn, còn muốn để cho khâm phạm của triều đình chạy thoát?」 Lý Thiếu Bạch một tay kéo nàng lại, hung tợn nói.

「 Người không phải hắn giết , tại sao bắt hắn!」 Tô Tiểu Thoa lãnh đạm liếc hắn một cái.

「 Gì? Dùng cái gì biết người ra tay không phải là hắn ?」 Lý Thiếu Bạch nheo lại ánh mắt.

「 Hắn nói cho thiếp biết !」

「 Hắn nói cho nàng, nàng liền tin tưởng?」

Tô Tiểu Thoa không nói.

「 Trả lời ta a!」 Lý Thiếu Bạch tăng thêm sức tay.

「 Đúng vậy, thiếp chính là tin tưởng hắn!」 Tô Tiểu Thoa không sợ nhìn hắn.

Hay cho một tiện nhân!「 Nếu hôm nay đổi thành là ta, nàng có tin ta nói không?」

Tô Tiểu Thoa quay đầu .. không có trả lời.

「 Tốt lắm...... Tốt lắm......」 Lý Thiếu Bạch cuồng tiếu.「 Một khi đã như vậy, nàng đừng trách ta vô tình!」Hai hắn mắt hắn lóe ra ánh sáng đáng sợ.

Lúc Tô Tiểu Thoa còn chưa hiểu ý của Lý Thiếu Bạch, đã hắn kéo ra ngoài.

Hắn muốn trả thù! Hắn tuyệt đối không buông tha hai người bọn họ, hắn phải cho bọn họ thống khổ cả đời, hắn cười u ám.

..............

Lý Thiếu Bạch đưa Tô Tiểu Thoa liền vội vàng chạy ra ngoài, trước khi đi cũng lệnh tỳ nữ ở ngoài cửa phòng trông coi, không cho Tô Tiểu Thoa ra khỏi phòng nửa bước.

Tô Tiểu Thoa thấy hắn giống như phát cuồng, ánh mắt lệ quang bắn ra bốn phía, trong lòng không khỏi sợ hãi, hắn không biết sẽ đối phó với nàng như thế nào! Nhưng nhớ tới Vô Cực còn đang trong nhà lao, trong lòng nàng lại lo lắng, nếu thật sự không cứu hắn, chỉ sợ hắn sẽ bị xử trảm !

Đang lúc hoảng loạn, Lý Thiếu Bạch lại giống như một trận gió trở lại trong phòng, trên tay cũng bưng một chén thuốc.

Hắn đem chén thuốc đặt trên bàn, sau đó bắt được Tô Tiểu Thoa, kéo nàng tới trước bàn.

「 Uống nó!」 Lý Thiếu Bạch thét ra lệnh.

「 Đây là cái gì?」 Trong long Tô Tiểu Thoa tràn đầy hồ nghi.

「 Thuốc phá thai.」 Lý Thiếu Bạch cười tà.

「 Thiếp không uống!」 Tô Tiểu Thoa kích động lui ra phía sau.

「 Không phải do nàng quyết định!」 Lý Thiếu Bạch dùng sức ấn nàng xuống ghế trên, bưng bát lên, bắt buộc nàng uống xong thuốc.

Tuy rằng Tô Tiểu Thoa cực lực phản kháng, nhưng vẫn đánh không lại Lý Thiếu Bạch, bị bắt uống hơn phân nửa bát thuốc. Sauk hi uống xong, cả người nàng cứng ngắc.

「 Muốn sinh con cho hắn sao? Không có cửa đâu nha, nàng là thê tử của Lý Thiếu Bạch, chỉ có thể sinh cốt nhục của Lý gia!」 Lý Thiếu Bạch hung tợn rừng mắt nàng.

Tô Tiểu Thoa nhìn cảnh vật mờ mịt phía trước, giống như Lý Thiếu Bạch không hề tồn tại!

「 Ta đang nói chuyện với nàng nha!」 Lý Thiếu Bạch lay mạnh nàng.

Bỗng dưng, bụng một trận đau nhức khiến cho nàng nhịn không được âm thanh cuồng khiếu, máu không ngừng chảy ra.

Tô Tiểu Thoa ôm bụng, buồn bả nói:「 Ngươi giết ta đi đi! Dù sao ta cũng không muốn sống !」

「 Muốn chết? Không dễ dàng như vậy! Ta sẽ không dễ dàng để cho một nhà các ngươi đoàn tụ !」 Lý Thiếu Bạch cuồng tiếu.

「 Ngươi là có ý gì?」 Tô Tiểu Thoa đau đến mau chống đỡ không được, trong lòng nàng biết đứa nhỏ đã không còn .

「 Nàng biết không? Cả nhà họ Tô là do ta phóng hỏa !」 Lý Thiếu Bạch dán bên tai nàng lạnh lùng khẽ cười nói.

Tô Tiểu Thoa vừa nghe, liền hôn mê bất tỉnh!

Lý Thiếu Bạch không biết câu cuối cùng nàng có nghe thấy không! Dù nàng nói như thế nào cũng không có ai tin, huống chi lại có Triệu công công là chỗ dựa vững chắc của Lý gia, hắn cũng không sợ trời không sợ đất !

Suy nghĩ trong chốc lát, hắn mới lấy thanh âm kinh hoàng, hét to:「 Không tốt , thiếu nãi nãi sinh non , mau gọi thầy thuốc đến đây......」 Hắn ra vẻ đau thương hô to!

Hắn ôm lấy Tô Tiểu Thoa đang hôn mê, đem nàng đặt ở trên giường, vẻ mặt âm tàn nhìn nàng. Lúc này đây hắn chẳng những phải diệt trừ Triển Vô Cực, còn phải để hắn tuyệt tử tuyệt tôn!

Hắn nhìn Tô Tiểu Thoa nằm ở trên giường, miệng tản ra nụ cười, đợi thân thể nàng hồi phục, hắn liền muốn nàng! Hắn âm thầm thề.

Lý Thiếu Bạch đứng dậy, ra bên ngoài la lên.

Chương 42
Tô Tiểu Thoa sau khi tỉnh lại suốt ngày không nói một lời, cho dù ai cũng không biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì.

Lý Thiếu Bạch đến xem nàng hai lần, nhưng mỗi một nàng chỉ cần nhìn thấy hắn, thì giống như người điên phát cuồng thét chói tai, bởi vậy Lý Thiếu Bạch cũng không lại đến thăm nàng. Hắn nghĩ đợi nàng bình tĩnh,hắn lại đến thăm nàng!.

Mấy ngày sau, bà mối rất bận rộn.

Đối với chuyện lấy người thứ hai, Lý Tiếu Bạch cũng không phản đối, nam nhân vốn nên còn ba bốn vợ, hơn Lý gia bọn họ có nhiều tiền như thế,lấy thêm vài người cũng không sao!

Đêm nay, Lý Thiếu Bạch lại tới thăm Tiểu Thoa, không biết tại sao nàng càng lãnh đạm với hắn, hắn càng muốn được nàng! Đại khái, hắn thích bộ dạng lạnh như băng của nàng!

Đẩy cửa phòng ra, hắn thấy nàng cũng giống như mấy ngày trước, nàng vẫn như cũ đờ đẫn, ngơ ngác ngồi im. Bất quá, lúc này đây nàng nhìn thấy hắn cũng không có thét chói tai.

Trong long Lý Thiếu Bạch vui vẻ, chậm rãi đi vào bên cạnh nàng.「 Nàng khỏe hơn chưa?」 Hắn thử hỏi.

Tô Tiểu Thoa quay đầu lại liếc hắn một cái, sau đó nhìn hắn lạnh lùng cười.「 Ngươi chết ta sẽ rất tốt!」 Nói xong những lời này, nàng đem sớm hướng chủy thủ đâm tới phía hắn.

Lý Thiếu Bạch cảm thấy cả kinh, vội vàng tránh ra, không ngờ vẫn chậm một bước, đùi hắn bị nàng đâm một đao. Hắn đau đến kêu thảm.

Tô Tiểu Thoa lại giơ đao lên, đâm lên người.

Lý Thiếu Bạch vội vàng né tránh, một bên gào to:「 Người đâu! Giết người a!」

Bọn người hầu nghe tiếng lập tức vọt vào, lại bị động tác của Thiếu phu nhân làm sợ tới mức không biết làm sao.

「 Mau bắt nàng, nàng điên rồi!」 Lý Thiếu Bạch lên tiếng.

Bọn người hầu lúc này mới luống cuống tay chân giữ Tô Tiểu Thoa lại.

Vào lúc này Tô Tiểu Thoa lại cuồng tiếu không ngừng, tiếng cười làm người nghe sợ hãi, rồi lại tràn ngập thê lương.

「 Tiện nhân!」 Lý Thiếu Bạch hung hăng cho nàng một cái tát.

Tô Tiểu Thoa chậm rãi ngẩng mặt mình lên, khóe miệng còn nhỏ ra máu. Hiện tại, đau đớn gì đều không thể so với đau thương trong lòng.

Nàng lấy ánh mắt cực khinh miệt nhìn Lý Thiếu Bạch, vô luận hắn dùng cái gì tra tấn nàng, nàng đều không sao cả ! Dù sao nàng không còn có gì có thể tổn thất , không phải sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng trống rỗng, bắt đầu cười như bệnh tâm thần,nước mắt chảy xuống khóe môi nàng

「 Đưa nàng tới phòng củi!」 Lý Thiếu Bạch ra lệnh nói.

Vì thế Tô Tiểu Thoa bị bọn người hầu áp đi ra ngoài.

「 Thiếu gia, thương thế của ngài -」 Một gã người hầu nhát gan hỏi.

「 Nếu thấy ta bị thương, còn đứng ở trong này làm gì? Còn không mau đi mời thầy thuốc?」

「 Dạ,dạ!」 Người hầu vội vàng chạy ra ngoài.

「 Đáng chết!」 Lý Thiếu Bạch nguyền rủa nói.

Không thể tưởng được nàng thế nhưng muốn giết hắn! Bộ dáng của nàng giống như người điên , hắn cũng không dám xác định! A! Trước hết giam nàng đã rồi tính sao!

Nếu nàng thật bị điên hắn liền hưu nàng, để nàng ra ngoài sống như ăn mày! Hắn ác độc nghĩ đến.

****

Liên tiếp vài ngày, Tô Tiểu Thoa bị nhốt trong phòng củi. Mỗi đêm,Hương Bình đều lén mang vài thứ cho nàng ăn.

Hương Bình nghĩ thiếu gia thật nhẫn tâm, nhốt thiếu nhân tại phòng củi không quan trọng, còn phân phó hạ nhân mỗi buổi cơm chỉ cho Thiếu phu nhân một chén cháo loãng. Nàng thật sự không đành lòng nhìn thiếu phu nhân chịu khổ, bởi vậy nàng lén lấy đồ ăn trong bếp đưa tới cho thiếu phu nhân.

「 Thiếu phu nhân, ta đến đây!」 Hương Bình ở bên cửa sổ nhẹ nói.

Tô Tiểu Thoa chẳng qua nhìn nàng một cái, cũng không đi tới cửa sổ.

「 Thiếu phu nhân, người phải ăn nhiều một chút!」 Hương Bình đưa đồ ăn tới, Thiếu phu nhân ngay cả ăn cũng không ăn để sang một bên.

「 Em trở về đi! Bị người ta thấy ,nhất định không tốt cho em!」 Tô Tiểu Thoa thản nhiên mở miệng.

「 Thiếu phu nhân......」 Hương Bình nhịn không được đỏ hốc mắt.

「 Em...... Có thể giúp ta một việc hay không?」

「 Thiếu phu nhân cứ việc nói.」

「 Sáng mai thả ta!」

「Phu nhân...... muốn đi chổ nào?」 Uếu Thiếu phu nhân muốn chạy trốn, kết cục chỉ có càng thêm . Cho dù nàng đào thoát thành công, tới rồi bên ngoài lại không có người quen, một thiếu nữ tử có thể làm cái gì nha? Hương Bình lo lắng cho nàng!

「 Ta muốn gặp mặt người đó lần cuối.」Vẻ mặt Tô Tiểu thoa buồn bả.

「 Này......」

「 Nếu em không muốn, ta cũng không trách em.」

「 Không, Hương Bình nguyện ý!」

「 Cám ơn em.」 Nói xong, Tô Tiểu Thoa lại trầm tư.

Hương Bình thấy vẻ mặt Thiếu phu nhân lại đờ đẫn, cảm thấy nàng thật đáng thương , ảm đạm rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Hương Bình thừa dịp ít người, lặng lẽ đi đến ngoài cửa phòng củi.

「 Thiếu phu nhân, emđến đây.」 Nàng lặng lẽ hô. Tiếp theo nàng mở cửa, để cho Tô Tiểu Thoa đi ra.

「 Hương Bình, ân tình của em ta vĩnh viễn sẽ không quên!」

「 Thiếu phu nhân......」 không biết làm sao, Hương Bình cảm thấy được thiếu phu nhân rời đi, nàng sẽ không bao giờ ... gặp lại nàng nàng!

「 Em phải bảo trọng!」 tô

Hương Bình nhìn ngoài bóng dáng nàng nhanh chóng biến mất ở cửa, trong lòng càng thêm khẳng định, nàng sẽ không gặp lại Thiếu phu nhân !

Chương 43
「 Mang tử tù Triển Vô Cực ra.」 Lý Hành Viễn thét ra lệnh nói.

Hai gã quan sai đưa Triển Vô Cực ngồi trong xe tù vào pháp trường.

「 Triển Vô Cực, ngươi biết tội chưa?」

「 Ha ha ha......」 Triển Vô Cực cuồng tiếu.「 Ta có tội gì?」vẻ mặt hắn kiêu căng nhìn chằm chằm Lý Hành Viễn.

「 Hừ! Chết đến nơi còn không biết hối cải!」 Lý hành Viễn quăng bảng gỗ lên, chuẩn bị chém Triển Vô Cực.

Đột nhiên, rất xa chạy có một thân ảnh nhỏ nhắn đang chạy đến, trong long Lý Thiếu Bạch rủa thầm liên tục.

「 Vô Cực...... Vô cực......」 một tiếng gọi thê lương từ trong miệng Tô Tiểu Thoa truyền ra.

Triển Vô Cực lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng Tô Tiểu Thoa, chỉ thấy khuôn mặt nàng đầy nước mắt.「 Tiểu Thoa......」 Đời này hắn không sợ cái gì, chỉ sợ nhìn thấy nàng rơi lệ.Vậy sẽ làm hắn thêm đau lòng!

「 Không được qua!」 Quan sai ngăn lại Tô Tiểu Thoa, không cho nàng tới gần pháp trường.

Tô Tiểu Thoa chỉ đành yên lặng rơi nước mắt, ở trong đám người nhìn hắn.

Lúc này,Triển Vô Cực đột nhiên phát cuồng, thoát khỏi hai gã quan sai chạy vội về hướng Tô Tiểu Thoa.

Quần chúng vây xem sợ tới mức đều chạy trốn, chỉ có Tô Tiểu Thoa đứng im tại chỗ, vươn hai cánh tay ra - chờ đợi người nàng yêu nhất đời này!

Kiễng mũi chân, nàng ôm chặt cổ hắn, rúc vào cổ hắn.「 Thực xin lỗi, ta vô dụng, không cứu được chàng!」 Nàng khóc nức nở nói.

「chúng ta hẹn kiếp sau làm vợ chồng!」 Hắn thâm tình nhìn nàng nói.

Nhưng ngay sau đó, một loạt quan sai tiến lên bắt Triển Vô Cực trở về!

「 Vô Cực......」 Tô Tiểu Thoa bị kéo ra nàng biết hai người bọn họ không thể ở bên nhau cả đời, trời cao sao tàn nhẫn thế! Trước cướp đi cha mẹ của nàng, đứa nhỏ, hiện giờ muốn nàng mất đi Vô Cực...... Trời, nàng sau này sống như thế nào nha?

Lúc này Lý Thiếu Bạch thấy vẻ mặt buồn bã của Tô Tiểu Thoa, cảm thấy mừng rỡ, hắn cuối cùng trả thù được đôi cẩu nam nữ này!

Lý Thiếu Bạch lén đi về phía Tô Tiểu Thoa, muốn bắt nàng trở về, dù sao hắn còn chưa nhận được gì từ nàng. Tuy rằng hắn hận nàng, nhưng càng khát vọng có được nàng!

Tô Tiểu Thoa thủy chung đem tầm mắt dừng lại ở trên người Triển Vô Cực, một chút cũng không chú ý tới Lý Thiếu Bạch đến gần mình.

Ngay sau đó, Lý Thiếu Bạch đã đi đến bên người Tô Tiểu Thoa.「 Theo ta trở về!」 hắn bắt được cổ tay nàng.

Tô Tiểu Thoa cả kinh, lập tức giãy giụa chạy sang bên cạnh. Nàng không bao giờ ... quay về Lý gia, lại càng không muốn làm thê tử của một người tàn ác như Lý Thiếu Bạch, nàng hận hắn...... Nếu báo không được huyết hải thâm cừu, nàng chỉ có thể thoát khỏi hắn!

Vì trốn tránh Lý Thiếu Bạch đuổi theo, nàng càng chạy càng mau, vội vàng chạy không biết phương hướng, chỉ biết là đi về phía trước. Chỉ chốc lát sau, nàng phát hiện nàng lại chạy đến sườn đồi, rốt cuộc không đường thối lui!

「 Hắc hắc! Không đường đi! Để xem nàng trốn chỗ nào!」 Lý Thiếu Bạch nhìn nàng nhe răng cười, từng bước một đi lên......

Về phương diện khác, đang muốn trảm Triển Vô Cực thì thình lình xuất hiện một hắc y nhân bịt mặt cứu đi, người tới võ công rất cao, chỉ cần một lát liền điểm huyệt tất cả quan binh, sau đó bình tĩnh cướp đi Triển Vô Cực.

Chúng quan binh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn theo bọn họ rời đi, không thể nhúc nhích chia ra.

Cứu Triển Vô Cực là hai hắc y nhân, đúng là Đỗ Quan Nguyệt và Mộ Dung Ký.

Nhưng mà sau khi Triển Vô Cực được cứu ra,rời khỏi đám quan binh, hắn lấy tốc độ cực nhanh chạy về phía trước.

「 Đại ca, ngươi đi chỗ nào?」 Mộ Dung Ký đuổi theo phía trước khỏi.

「 Cứu Tiểu Thoa!」 Triển Vô Cực chạy thẳng về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện Lý Thiếu Bạch bắt Tiểu Thoa. Giờ phút lòng hắn nóng như lửa đốt, chỉ muốn biết nàng ở phương nào!

Đỗ Quan Nguyệt và Mộ Dung Ký biết đại ca bất an, vì thế ba người chia làm ba hướng đi tìm.

Cùng ngay lúc đó -

「 Ngươi...... Ngươi không được lại đây!」 Tô Tiểu Thóa oán hận cảnh cáo Lý Thiếu Bạch.

「 Chỉ cần nàng ngoan ngoãn theo ta trở về, ta tạm tha nàng.」

「 Ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ theo ngươi trở về!」 Tô Tiểu Thoa lạnh lùng nói.

「 Phải không? Một khi đã như vậy, nàng liền nhảy xuống đi!」 Lý Thiếu Bạch định liệu trước, lường trước nàng tuyệt không dám nhảy.

Tô Tiểu Thoa lạnh lùng nhìn hắn, sau một lúc lâu, nàng đột nhiên cuồng tiếu lên.「 Ngươi cho rằng ta không dám nhảy sao?」

Lý Thiếu Bạch thấy nàng giống như người điên, cảm thấy có chút sợ hãi, hắn cũng không muốn nàng thật sự nhảy xuống nha!

「Nàng...... Nàng đừng xằng bậy, mau, mau trở về với ta, ta cam đoan không giam nàng lại.」Ngữ khí Lý Thiếu Bạch một số gần như năn nỉ.

「 Hiện tại nói lời đó đã quá muộn!」 Trong lòng nàng tràn đầy tuyệt vọng, chạy thẳng đến phía trước. Nhưng mà, những hình ảnh không ngừng lập lại giống như một bức tranh làm cho nàng càng cảm thấy thê lương, hiện giờ trên đời này nàng còn vướng bận gì nửa .

Nhìn núi xanh trời xanh trước mắt, nàng không còn gì quyến luyến, nở nụ cười buồn bả, nàng không chút do dự thả người xuống sườn núi.

「 Nàng...... Đừng......」 Lý Thiếu Bạch kinh hãi xông lên phía trước, nhưng mà vẫn chậm một bước!

「 Không, đừng nhảy!」Tiếng Triển Vô Cực điên cuồng gào thét rất xa cũng truyền tới.

Ngay khoảnh khắc nàng thả người nhảy xuống, hắn chỉ cảm thấy tê liệt cả người, giống như chết đi!

Trên mặt hắn tràn đầy thống khổ lại tuyệt vọng, hắn cảm động nhanh chóng chạy tới vách đá, theo nàng tung người nhảy xuống! Lúc sống không thể cùng một chổ, như vậy chỉ cầu khi chết có thể cùng một huyệt! Giờ phút này đó là điều hắn nghĩ.

Phàm trần thế tục, từ nay về sau không còn liên quan đến hắn......

Chương 44
Thời gian cực nhanh, trong nháy mắt đã qua mười năm.

Trong mười năm này, trên giang hồ biến hóa quá nhiều. Năm đó Long Diễm bang tung hoành một thời đã biến mất, tục truyền, bang chủ Long Diễm bang Triển Vô Cực đã nhảy núi bỏ mình. Bất quá truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, đến nay chưa có người thấy qua bia mộ hắn.

Ngày này, bên trong thành Dương Châu có một hòa thượng mặc áo cà sa màu vàng lông mi trắng, bên cạnh hòa thượng còn có một gã thân hình cao lớn, vẻ mặt đờ đẫn một nam nhân mặc áo đen.

Hai người tiến vào một phòng điếm. Theo sau, hai người có một ít bánh mì.

Lúc này đã đến giờ ngọ, khách điếm ồn ào, đủ loại màu sắc đủ loại người tề tụ.

Trong đó, đa số mọi người đều nói trên giang hồ gần đây xuất hiện một nữ hiệp, võ công tuyệt cao, diện mạo hiếm thấy, nhưng thái độ nàng âm tàn.Nếu nam nhân nào nói chuyện có ý mạo phạm, như vậy chết là không thể nghi ngờ.Nhưng mà nàng lại thích cướp của người giàu chia cho người nghèo, gần đây mấy nhà quan và phú hào đều bị cướp.

Nếu hỏi nàng có đồng bọn hay không? Đáp án là không có, nàng từ trước đến nay độc lai độc vãng, hành tung mơ hồ.

「 Quan phủ vì sao không bắt nàng?」 Có người hỏi.

「 Còn không phải là bởi vì không đủ chứng cớ, không ai nguyện ý ra mặt chỉ chứng.」 Tên còn lại hồi đáp.

「 Như vậy nàng tên gọi là gì?」 Lại có người hỏi.

「 Tên thật ra chưa từng nghe nàng nhắc tới, bởi vậy người giang hồ gọi nàng là 『 Ngọc La Sát 』.」

Nhất thời khách điếm đều bàn luận về Ngọc La Sát.

「 Vị này nữ hiệp lệ khí rất nặng, nếu có duyên gặp gỡ nàng, ta nhất định phải độ hóa cho nàng!」Hòa thượng lông mi trắng nói.

Hắc y nhân từ đầu đến cuối trầm mặc không nói. Hồi lâu lúc sau, hắn đột nhiên mở miệng nói:「 Sư phụ, như thế này ta muốn đi bái tế vong thê.」

「 Nếu vì sư không có nhớ lầm, đã qua mười năm?」Hòa thượng lông mi trắng bùi ngùi nói.

Hắc y nhân lạnh lung vẻ mặt thoáng toát ra một chút sầu bi. Đúng vậy, hôm nay vừa vặn mười năm......

Hòa thượng lông mi trắng thấy hắn giống như nhớ lại, vì thế mở miệng nói:「 Duyên tới duyên đi đều là nhân quả!」

「 Đa tạ sư phụ dạy bảo.」 Hắc y nhân cung kính nói.

「 Vi sư ở 『 Linh Đài Tự 』 chờ ngươi, đi sớm về sớm.」

「 Dạ!」

Vì thế sau khi hai thầy trò đi ra khỏi khách điếm, Hắc y nhân tức tạm biệt hòa thượng lông mi trắng, một mình ra khỏi thành.

Hắc y nhân ra khỏi thành một lúc, liền thi triển khinh công tuyệt đỉnh, không bao lâu liền đi vào ngoại ô tên là 「 Đoạn Tình Nhai 」.

Nơi này sâu không lường được, đáy vực là một con sông chảy xiết.

Lúc này gió thu từng trận, chung quanh cỏ dại lộn xộn, cảm giác rất thê lương hiu quạnh.

Hắc y nhân đến gần vách đá, trong miệng lẩm bẩm:「 Mười năm ...... Nàng rời ta đi suốt mười năm ......」 Hắn ngây người một lúc lâu, sau đó đi về tấm bia đá bên, trên đó có khắc chữ 「 Ái thê Tô Tiểu Thoa chi mộ 」.

Nguyên lai Hắc y nhân đúng là Triển Vô Cực!

Năm đó hắn đuổi theo Tô Tiểu Thoa nhảy xuống núi, kết quả bị nước sông cuốn đi, hôn mê bất tỉnh,cho đến hòa thượng lông mi trắng cứu hắn. Từ đó Triển Vô Cực đổi tên là Vô Hối, đi theo hòa thượng lông mi trắng vân du tứ hải.

...........

Vào đêm, một người bịt mặt mặc trang phục màu đen thi triển khinh công thượng thừa bay qua một bức tường cao.

Sau khi hạ xuống, hắc y nhân như là cực quen thuộc chỗ nnày,quẹo trái rẽ phải, xuyên qua từng đạo hành lang dài, đi thẳng về phía Tây.

Hắc y nhân chậm rãi từng bước một tới gần uyển sương phòng, sau đó lặng yên không một tiếng động mở cửa phòng ra, đi thẳng về phía giường......

Lý Thiếu Bạch đang nằm mộng đẹp, bỗng nhiên bị một cái tát mạnh, lập tức đau đến ngồi dậy, luôn miệng nguyền rủa nói:

「 Là tên hỗn đản nào dám đánh ta, mau cút lại đây......」 Ngữ thanh chưa tất, một thanh chủy thủ lạnh lẽo dán tại cổ hắn, hắn lập tức im miệng, thân mình run rẩy không ngừng.

Hắn cầu xin nói:「 Đại...... Đại gia, có...... Có việc gì từ từ thương lượng, bạc ngài cứ lấy, cầu...... Cầu ngài tha ta một mạng......」

Lý Thiếu Bạch và thê tử bên cạnh cũng tục cầu xin tha thứ.

Hắc y nhân cuồng tiếu.「 Tha cho ngươi? Nói thật đơn giản, mười năm trước ngươi có từng dễ dàng bỏ qua cho người khác? Lúc người khác đau khổ cầu xin, ngươi có bỏ qua bọn họ sao?」

Lý Thiếu Bạch cảm thấy cả kinh, giọng nói rõ ràng là nữ nhân, hơn nữa giống như đã nghe qua ở đâu.「 Ta...... Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì?﹄

「 Lý Thiếu Bạch, ngươi thật sự là hay quên, ngươi còn nhớ rõ một nhà họ Tô không?」

Lúc này trong long Lý Thiếu Bạch lo sợ đến tột đỉnh.「 Ngươi đến tột cùng là ai?」

Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, chậm rãi cởi bỏ mặt nạ bảo hộ, lộ ra vẻ mặt lãnh diễm tuyệt tục.「 Còn nhớ rõ ta không?」

「 Nàng...... Nàng...... Nàng......」 Lý Thiếu Bạch quả thực giống gặp quỷ, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Trời ạ! Nàng không có chết......

「 Tiểu...... Tiểu Thoa......」 Giọng nói của Lý Thiếu Bạch run rẩy.

「 Tốt lắm, ngươi còn nhớ rõ ta !」 Ánh mắt sắc bén của Tô Tiểu Thoa nhìn thẳng vào hắn.

「 Nàng...... Nàng không có chết?」

「 Hừ! Người chết không thể báo thù !」

「 Báo thù?」 Lý Thiếu Bạch lo sợ không yên nói.

「 Mười năm trước cả nhà họ Tô bị chết cháy không phải do cha con các người phóng sao?」.

「 Đương nhiên...... Không phải!」 Lý Thiếu Bạch không dám nhìn thẳng nàng.

「 Phải không? Năm đó ngươi giết con trong bụng ta, chính miệng ngươi đã nói bên tai ta , chẳng lẽ ngươi đã quên?」 Tô Tiểu Thoa cười lạnh, tiếng cười kia phảng phất đến từ địa ngục.

Cả người Lý Thiếu Bạch nổi da gà, sợ hãi cực kỳ,mười năm không thấy,nàng thay đổi giống như người khác? Tuy rằng vẫn xinh đẹp, nhưng mà ánh mắt của nàng, làm người ta không rét mà run!

Tô Tiểu Thoa thấy hắn run rẩy không nói, không khỏi âm thầm cười lạnh.「 Có lẽ - như vậy sẽ làm ngươi nhớ đến!」 Tay nàng chỉ gảy nhẹ, đầu thanh kiếm đâm vào tay Lý Thiếu Bạch.

Thoáng chốc, toàn thân Lý Thiếu Bạch đau nhức, đau đến hắn khóc thét không thôi, thê tử bên cạnh hắn sợ tới mức ngất đi.

「 Cầu...... Cầu nàng...... Hỏa...... đúng là...... là ta phóng ...... Nhưng...... tất cả đều là...... Là triệu...... Triệu công công sai...... Sai......」 Lý Thiếu Bạch đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng không ngừng, hắn đời này còn chưa thống khổ như vậy.

「 Rất đau phải không?」 Tô Tiểu Thoa lạnh lùng cười.

Lý Thiếu Bạch gật đầu.

「 Ngươi cũng biết cửa nát nhà tan, con bị giết là đau như thế nào sao?」 Trong mười năm nay nàng bị đau khổ giày vò, đau kịch liệt như thế đã sớm làm thay đổi tính tình. Không còn là người dịu dàng, tràn ngập thiện lương Tô Tiểu Thoa nửa.

「 Nàng nể tình chúng ta từng làm vợ chồng, tha...... Tha ta đi! Tất cả đều là chủ ý của cha ta...... Muốn giết...... thì giết ông và Triệu Tử Kính......」

「 Như thế nào, bắt đầu phụ tử tàn sát sao?」 Tô Tiểu Thoa cười lạnh.「 Loại người vô tình vô nghĩa như ngươi,còn cộng thêm tội bất hiếu, ta không thể tha cho ngươi được!」

「 Tiểu Thoa......」 Lý Thiếu Bạch kêu đau bắt được tay nàng.

「 Cút ngay, ngươi không xứng gọi tên ta!」 Tô Tiểu Thoa tung một chưởng đẩy hắn ra, lấy dây thừng trói vợ chồng Lý Thiếu Bạch lại, sau đó đẩy ngã ngọn đèn.「 Lý gia các ngươi xuống địa ngục đi!」

Hỏa - bắt đầu mãnh liệt lan tràn khắp nơi.

Chương 45
Triển Vô Cực một đường từ 「 Đoạn Tình Nhai 」 chậm rãi bước trở về thành nội.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy một thân ảnh màu đen từ trong Lý gia thoát ra, cũng nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ.

Tiếp theo, hắn thấy trong nhà họ Lý lóe ra ánh lửa và khói đen nồng đậm, không cầnnghĩ ngợi , hắn đuổi theo hắc y nhân

Tô Tiểu Thoa đi không bao lâu, cảnh giác đã có người đang đuổi theo nàng, vì thế nàng thở ra một hơi, thi triển khinh công độc môn sư phụ truyền lại.

Lúc đầu Tô Tiểu Thoa chạy phía trước,không bao lâu người nọ đã đứng phía sau nàng

Trong lòng Tô Tiểu Thoa giật mình, tùy tay về lấy một số mai ngân châm, để ngăn cản người đó đuổi theo.

Triển Vô Cực cảm giác một trận kình phong đuổi đến, ống tay áo vội vàng vung lên th hếtngân châm. Người này lòng dạ rất ác động , phát ra ngân châm nhắm vào điểm yếu của hắn.

Vì thế hắn xoay người một cái, trong giây lát đi đến trước mặt hắc y nhân.

「 Tránh ra, nếu không ta giết ngươi.」 Tô Tiểu Thoa lãnh đạm nói.

Triển Vô Cực lúc này giống như ngủ lôi oanh đỉnh, không thể nhúc nhích.

Giọng nói này mười năm qua hắn chưa từng quên.Nhìn một đôi mắt to như ẩn như hiện dưới mạn che mặt,con ngươi trong suốt động lòng người, vẫn như cũ giống như mười năm trướcđ.Đúng vậy, nhất định là nàng!

「 Tiểu Thoa......」 Hắn thâm tình bật thốt lên.

Trong lòng Tô Tiểu Thoa chịu chấn động, lớn tiếng hỏi:「Là ai?」 nghe này thanh âm trầm thấp này, chẳng lẽ là hắn?

Triển Vô Cực chậm rãi tháo mặt nạ đeo trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt gầy của hắn.「 Là ta,Vô Cực!」

Tô Tiểu Thoa khó có thể tin , hoảng hốt nhìn hắn, thời gian phảng phất như quay về mười năm trước, nàng nhẹ nhàng nói:「 Vô Cực...... Vô Cực......」 không thể tưởng được hắn còn sống ở trên đời này!

Nhịn không được trong lòng kích động, hốc mắt của nàng đỏ lên.

Bỗng dưng nàng nhớ tới thù nhà chưa báo xong, huống hồ sư phụ nói qua với nàng cảm tình giống như độc dược, đụng cũng không được đụng. Nhẹ thì đau khổ cả đời, nặng thì một mạng quy thiên.

Nàng từng đáp ứng vớisư phụ phải đoạn tình đoạn yêu, mới có thể luyện võ nghệ, sư phụ nói với nàng, ngày sau nếu động tâm yêu thươngg nam nhân, công lực sẽ giảm đi.

Bởi vậy nàng trầm mặc thật lâu, yếu ớt mở miệng nói:「 Ngươi nhận sai người rồi!」

Không, tuyệt đối không thể! Giọng nói của nàng, bộ dáng của nàng hắn cả đời này đều không thể quên được , hắn sao có thể nhận saingười?「 Tiểu Thoa,nàng......」 Triển Vô Cực đi lên phía trước, hắn nghĩ muốn ôm nàng vào lòng.

「 Đứng lại, đừng tới đây, nếu không đừng trách ta ra tay với ngươi!」 Tô Tiểu Thoa rút ra trường kiếm nhắm ngay hắn.

「 Ta không tin nàng sẽ giết ta!」 Hắn lại đi tới từng bước.

「 Xem chiêu!」 Tô Tiểu Thoa không chút do dự đâm trường kiếm thẳng về phía trước.

Triển Vô Cực đứng im tại chỗ không trốn tránh. Mắt thấy mũi kiếm đã đâm gần trúng ngực hắn, hắn vẫn như cũ không dịch chuyển.

Mũi kiếm của Tô Tiểu Thoa lệch sang một bên, đâm vào cánh tay hắn.

Cánh tay của Triển Vô Cực nhất thời nhiễm máu tươi.

「 Vì sao không tránh?」

「 Bởi vì ta biết nàng sẽ không giết ta, nếu ta đoán sai, như vậy chết ở trong tay mình yêu nhất, ta cũng không oán không hối.」 Hắn chăm chú nhìn nàng.

「 Phải không? Ta đây sẽ thanh toàn cho ngươi!」 Dứt lời, nàng lại giơ kiếm đâm về phía ngực hắn

Một kiếm này nhẹ nhàng vô cùng, nhưng cũng tàn nhẫn dị thường, thẳng tắp đâm vào ngực Triển Vô Cực. Thoáng chốc, máu tươi từ ngực hắn phun ra.

「 Ngươi......」 Trong lòng Tô Tiểu Thoa nhất thời tràn đầy hối hận, nàng nghĩ hắn bất quá chỉ nói, không nghĩ tới hắn thật chịu chết dưới kiếm của nàng.「 Vô Cực......」 Nàng thu hồi trường kiếm, vội vàng đỡ lấy hắn.

「 Nàng...... Nàng cuối cùng cũng chấp nhận ta !」Trên mặt tái nhợt Triển Vô Cực nở nụ cười thỏa mãn.

「 Chàng...... Vì sao không tránh?」 Nàng kích động khóc.

「 Ta không phải đã nói, nếu có thể chết dưới kiếm của nàng cũng cam tâm tình nguyện sao.」

Tô Tiểu Thoa thấy hắn đối với nàng thâm tình như thế, trong lòng bất giác đau thương. Mười năm qua, nàng sớm luyện đến tính cách vô tình vô yêu, vô bi vô sầu, nhưng nàng lại rơi giọt nước mắt đầu tiên suốt mười năm vì hắn.

Đột nhiên cổ họng nàng nghẹn lại, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Triển Vô Cực hoảng hốt thấy nàng như thế, lo lắng nói:「 Nàng...... Nàng tại sao lại hộc máu ?」

Tô Tiểu Thoa lắc đầu:「 Đừng lo ta, vẫn là cứu chàng trước!」 Nàng đưa tay điểm huyệt đạo của hắn, thay hắn cầm máu.

Sau đó, nàng mới nâng hắn dậy chậm rãi đi về hướng ngoài thành.

Chương 46
Khi Triển Vô Cực tỉnh lại đã là hai ngày sau.

Lúc này chính là giữa trưa, hắn ngửi được mùi từ phòng ở mặt sau truyền đến.

Chỉ chốc lát sau, Tô Tiểu Thoa bưng một mâm đồ ăn, còn có ngư đi vào.「 Chàng tỉnh rồi.」 Nàng nhìn hắn cười nhạt. May mà nàng trường kiếm đâm vào không sâu, nếu không hắn có thể sẽ chết dưới kiếm nàng.

「 Mười năm qua, nàng đều sống ở nơi này?」

「 Không.」 Nàng lắc đầu.「 ăn cơm trước đi!」

Triển Vô Cực theo sư phụ lông mi trắng ăn toàn đồ chay, nhưng hiện giờ nhìn thấy Tiểu Thoa thoát chết, trong lòng vui vẻ hơn tất cả, cũng liền phá lệ ăn cá do nàng làm.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, giống một đôi vợ chồng kết hôn nhiều năm.

「 Tiểu Thoa, nói cho ta biết, năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?」

Sắc mặt Tô Tiểu Thoa buồn bả,hồi ức như quay lại, nàng bắt đầu chậm rãi kể ra......

Ngày đó,dưới truy đuổi của Lý Thiếu Bạch, nàng lựa chọn chấm dứt tánh mạng, nếu người nhà của nàng, đứa nhỏ và Vô Cực tất cả đều rời xa nàng mà đi, như vậy nàng sống có ý nghĩa gì nửa nha? Vì trong long không còn quyến luyến, thả người nhảy xuống 「 Đoạn Tình Nhai 」.

Nhưng mà nàng tuyệt đối không nghĩ tới, nàng sẽ bị nhánh cây trên vách đá ôm lấy. Lúc này nàng cạnh nhánh cây có một cái sơn động, lúc này trước cửa động có một người vô cùng xấu xí.

「 Nếu ngươi đáp ứng làm đồ nhi của ta, cả đời ở lại nơi đây làm bạn ta, ta liền cứu ngươi.」 Lão phụ mở miệng nói.

Tô Tiểu Thoa cũng không đáp ứng, dù sao nàng một lòng muốn chết, nàng không cần người cứu nàng.

Lão phụ thấy nàng muốn chết, trong lòng biết nàng đang gặp chuyện thương tâm, nhất thời nổi lên cảm xúc, thở dài, cởi xuống đoạn dây dài bên hông, cuốn nàng vào sơn động,dạy nàng võ công.

Vì thế sau khi sư phụ qua đời, Tô Tiểu Thoa liền rời đi 「 Đoạn Tình Nhai 」.

「 Sự phụ của nàng muốn nàng thay người trả thù?」 Triển Vô Cực hỏi.

「 có.」

「 Nàng...... Làm sao?」

「 Tại sao chàng lại quan tâm đến vấn đề này?」

「 Ta chỉ là hy vọng nàng ít giết người!」

「 Ha ha ha! Không thể tin được lời nói này lại xuất phát trong miệng chàng!」 Tô Tiểu Thoa buồn cười nhìn chằm chằm hắn,ngày trước không phải nàng cũng hy vọng hắn như vậy sao?

「 Thiên lý rõ ràng, nhân quả tuần hoàn, ta chỉ hy vọng nàng sớm quay đầu lại.」

Tô Tiểu Thoa cuồng tiếu lên.「 Không cần nói với ta nhân quả báo ứng, mười năm trước Lý Thiếu Bạch ép ta uống thuốc phá thai, làm cho con của chúng ta bởi vậy mà chết, chẳng lẽ những việc ta làm là thương thiên hại lí sao?」

Triển Vô Cực thống khổ nhắm mắt lại. Thì ra con của bọn họ chết như thế !

「 Tiểu Thoa, nàng theo ta về Long Diễm đảo đi! Chúng ta đừng để ý tất cả thù hận trên đời này được không?」

「 không, ta không thể!」 Nàng dứt khoát cự tuyệt.

「 Chẳng lẽ nàng muốn cả đời sống như thế này sao?」

Không, nàng đương nhiên không muốn!

Chương 47
Mạng người khó giữ.」 Nàng thở dài. 「 Không vận mệnh có thể do chính mình nắm giữ!」 Hắn cầm tay nàng.

「 Vô Cực......」Vẻ mặt nàng thống khổ nhìn hắn, mười năm qua hắn đã thay đổi rất nhiều, không còn là đại ma đầu giết người khắp nơi , đây chẳng phải là người nàng vẫn hy vọng sao? Nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, nàng mới biết được mười năm qua nàng chưa bao giờ quên hắn, có lẽ vì tập nội công mà bắt buộc chính mình không được nghĩ đến hắn.Nhưng mà, giờ khắc trong lòng nàng nhất thời kích động,phun thêm ngụm máu.

「 Nàng làm sao vậy?」 Triển Vô Cực lo lắng nói. Nếu hắn nhớ không lầm, đây là hắn lần thứ hai thấy nàng hộc máu.

「 Đừng lo !」 Nàng miễn cưỡng cười.

「 vì sao như vậy? Nàng bị nội thương sao?」 Triển Vô Cực quan tâm truy vấn.

「 Ta không phải bị nội thương, chẳng qua ta tập nội công thuộc loại khắc chế cảm tình.Nếu động tâm, nội lực sẽ dần dần biến mất, tuy rằng không đến mức toàn bộ đánh mất, nhưng nhất định chịu ảnh hưởng lớn.Hộc máu bất quá là dấu hiệu nội lực tiêu tán.」

「 Có cách nào cứu chữa không?」

Tô Tiểu Thoa lắc đầu, mỉm cười nói:「 Chàng đừng lo lắng cho ta. Người bất hạnh giống như ta, lựa chọn cô độc cả đời là tốt nhất.」

「 Không!」 Triển Vô Cực kích động đứng dậy, đem nàng ôm chặt vào lòng.「 Chúng ta thật vất vả mới có thể ở cùng một chỗ, nói cái gì ta cũng không để nàng đi!」

「 Chàng tội gì như thế, ta chỉ gây bất hạnh cho chàng.」Nước mắt của nàng lại cuồn cuộn rơi xuống.

「 Đừng nói những lời như thế, nàng có thể cho ta hạnh phúc hay không, chẳng lẽ ta không biết? Khi biết nàng còn sống,mà không thể sớm chiều cùng nàng chung sống, sau này cả đời ta sẽ chịu giày vò tưởng niệm, chẳng lẽ như vậy ta sẽ hạnh phúc cả đời sao?」 Triển Vô Cực nâng mặt nàng lên.「 Nếu chúng ta có thể ở cùng nhau, cho dù chỉ có ngắn ngủn một ngày, cũng là hạnh phúc, không phải sao?」

「 Chàng vì sao luôn đối tốt với ta như vậy?」 Tô Tiểu Thoa hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.

Triển Vô Cực mỉm cười, lau đi nước mắt của nàng.「 Bởi vì ta yêu nàng.」

Tô Tiểu Thoa cảm động nhìn chằm chằm hắn, sau đó nàng nhẹ nhàng tựa vào trên ngực hắn.

Để cho nàng phóng túng chính mình một lần đi! Cho dù nội lực có mất hết, nàng cũng không để ý, bởi vì nàng biết đây là một lần cuối cùng.

Hai người quý trọng cảm giác ở bên nhau, hắn dịu dàng ôm lấy nàng đặt ở trên giường, sau đó mới hôn lên môi nàng, tất cả giống như lúc trước, nóng bỏng,kích tình mãnh liệt bao lấy hai người, không ngừng thiêu đốt......

Sáng sớm hôm sau,Triển Vô Cực đột nhiên bừng tỉnh, hắn phát hiện Tiểu Thoa đã không còn ở bên cạnh hắn.

Hắn nhất thời như phát cuồng bình, liều mạng tìm kiếm khắp phòng, hắn hy vọng khi quay đầu lại sẽ thấy nàng nhìn hắn dịu dàng cười, cũng nhẹ nhàng gọi tên của hắn.

Nhưng mà hắn thất vọng rồi, nàng không ở trong này.

Vì thế hắn giống như điên tìm khắp sườn núi điên cuồng gào thét tên của nàng, từ sang sớm đến hoàng hôn, rốt cục hắn biết nàng sẽ không xuất hiện .

Trong lòng hắn tràn đầy buồn vã,lúc hắn về tới nhà gỗ, mới phát hiện trên bàn có hé ra tờ giấy.

Vô Cực:

Kiếp này vô duyên nhưng cầu kiếp sau

Kiếp sau...... Thật sự có kiếp sau sao?

Triển Vô Cực kinh ngạc ngồi ở bên trong đến hoàng hôn, hồi lâu...... Hồi lâu......

****

Triển Vô Cực trở lại 「 Linh Đài Tự 」 gặp hòa thượng lông mi trắng.

「 Không hối hận...... tóc của ngươi tại sao trắng?」Hòa thượng lông mi trắng kinh ngạc nói.

Sáng nay ở bên dòng suối uống nước,Triển Vô Cực phát hiện tóc của mình trắng toát. Người ta nói một đêm sầu trắng đầu, quả thực như thế!

「 Sư phụ, ta tìm được Tiểu Thoa .」

「 Tô cô nương không phải mười năm trước nhảy núi bỏ mình ?」

「 Không, nàng được một thế ngoại cao nhân cứu......」 Triển Vô Cực đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho sư phụ nghe.

Thật lâu sau, hòa thượng lông mi trắng mở miệng nói:「 Người còn nhớ rõ ba năm trước đây, ngươi yêu cầu vi sư cho ngươi xuất gia?」

「 Nhớ rõ!」

「 Ngươi biết vì sao lúc đó vi sư cự tuyệt?」

Triển Vô Cực lắc lắc đầu.

Lông mi trắng thở dài.「 Tại vì ngươi không quên được Tô cô nương」

「 Ta không thể quên được nàng!」 Triển Vô Cực chua sót nói.

「 Xem ra, duyên phận thầy trò chúng ta đã hết.」

「 Sư phụ...... Đồ nhi lm người thất vọng rồi!」

「 Thật ra ngươi chỉ cần một lòng hướng thiện, cho dù không có xuất gia, không ở bên người sư phụ,nhưng ta cũng cảm thấy an ủi.」

「 Đa tạ sư phụ dạy bảo.」

「 Ngươi đi đi!」vẻ mặt hòa thượng lông mi trắng hiền hậu.

Triển Vô Cực bái hòa thượng lông mi trắng sau đó rời khỏi Linh Đài Tự.

Chương 48
Quan Nguyệt Sơn trang

Một gã thám tử từ kinh thành tới, nhanh chóng nói vài câu bên tai Đỗ Quan Nguyệt.

Đỗ Quan Nguyệt nghe vậy lập tức đứng lên.「 lời này thật sao?」

Thám tử gật gật đầu.

「 Ngươi vất vả , đi xuống nghỉ ngơi trước!」

Thám tử lập tức cáo lui.

Đỗ Quan Nguyệt lập tức gọi người chuẩn bị ngựa, hắn chuẩn bị đến 「 Tử Vân Trai 」 đi tìm đại ca Triển Vô Cực.

Ba ngày trước,Triển Vô Cực chịu không nổi Đỗ Quan Nguyệt không ngừng ở bên tai mình nhắc đi nhắc lại, vì thế đến 「 Tử Vân Trai 」 ở cùng tứ đệ Mộ Dung Ký.

「 Đại ca, Tứ đệ!」 Giọng nói của Đỗ Quan nguyệt như xa mà gần.

「 Không biết hắn hôm nay tới đây lại muốn nói gì nửa nha?」 Triển Vô Cực kinh ngạc nhìn xa xa nói.

「 Đại ca, không tốt , thám tử kinh thành vừa rồi hồi báo nói Tô cô nương ám sát thái giám Triệu Tử Kính, hiện giờ bị giam vào đại lao nội, ba ngày sau lưu đày Lĩnh Nam.」

「 Đệ nói thật sao?」 Triễn Vô Cực nhìn Đỗ Quan Nguyệt hỏi.

「 Thật!」

「 Như vậy, ta nên chuẩn bị xuất phát.」 Triển Vô Cực nói.

「 Đi đâu?」

「 Lĩnh Nam.」 Triển Vô Cực ảm đạm cười,「 Dù sao huynh cũng không thể vô tình, ta chung quy không bỏ được nàng!」

Nụ cười trên mặt Mộ Dung Ký, hiện tại hắn tựa hồ có chút hiểu được tình mặc dù đả thương người, vì nhưng vẫn có nhiều người cam tâm tình nguyện hãm sâu vào trong đó! Hữu tình luôn hơn vô tình.

****

Tô Tiểu Thoa ngồi trong xe tù, một đường đi đến Lĩnh Nam.

Áp giải nàng là quan sai, ước chừng có mười người trái phải. Lúc này, đoàn người bọn họ đi vào một chỗ hoang vắng cạnh vách núi.

Quan sai cầm đầu mắt thấy bốn bề vắng lặng, vì thế bảo mấy người khác rút trường kiếm ra, từng bước vây quanh người Tô Tiểu Thoa.

「 Các ngươi muốn làm gì?」Ánh mắt Tô Tiểu Thoa sắc bén lườm bọn họ.

「 Chúng ta không muốn thế, nhưng công công đã căn dặn chúng ta trên đường áp giải phạm nhân tìm cơ hội diệt khẩu, hắc hắc! Hiện giờ bốn bề vắng lặng đúng là thời cơ tốt!」Quan sai cầm đầu nói.

「 Hừ! Triệu Tử Kính tên cẩu quan này.Nếu có cơ hội, ta nhất định phải tự tay giết hắn!」 Tô Tiểu Thoa hung tợn nói.

「 Đáng tiếc ngươi không còn cơ hội !」 Quan sai cười nói.

Vì thế đồng loạt tiến lên, chuẩn bị giết nàng rồi sau đó giá họa cho sơn tặc.

「 Dừng tay!」 Một tiếng sấm rền nổi giận truyền tới.

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một gã nam nhân, từ trên vách núi xoay người xuống.

「 Các ngươi thật to gan dám lấy việc công làm việc tư!」 Triển Vô Cực lạnh lùng nói.

「 Ngươi là ai, dám can ngăn cản chuyện của Triệu công công?」

「 Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là ... các ngươi sẽ gặp khó khăn !」

「Khẩu khí thật lớn, chúng ta thật muốn xem tai vạ rơi xuống ai!」 vì thế mọi người tiến lên, vây quanh Triển Vô Cực.

「Vô Cực chàng đi nhanh đi, không cần lo cho ta!」 Tô Tiểu Thoa hô. Nàng tuyệt đối thật không ngờ hắn sẽ tới cứu nàng, trong lòng ngực nhất thời nóng lên, lại lần nữa tác động tình cảm, oa một tiếng, lại lần nữa ói ra một ngụm máu.

Rời đi Vô Cực mấy tháng qua, nàng đành ép tình cảm mình xuống, chỉ có như thếnội lực của nàng mới không tiếp tục tiêu tán.

Hiện giờ gặp lại hắn, không ngờ làm cho lòng của nàng tác động, nàng nghĩ chẳng lẽ cả đời này nàng vĩnh viễn không thể đoạn tuyệt với hắn sao!

「 Nàng yên tâm, mấy người này ta còn không để ở trong mắt!」 Triển Vô Cực quay đầu nhìn nàng đau lòng cười, hắn biết nàng lại vì hắn mà hộc máu , hắn thề nhất định phải nghĩ ra một cách để giải quyết bệnh trạng của nàng.

Vừa nói, Triển Vô Cực thi triển khinh công thượng thừa xông về phía trước, một người một chưởng, thoáng chốc nhóm quan sai đều bay ra ngoài.

「 Vận khí các ngươi rất tốt, ta đã thật lâuchưa giết người, hôm nay cũng không cho các ngươi ngoại lệ, cút đi! Trở về nói cho Triệu gian tặc, người là bị ta Triển Vô Cực cứu.Nếu hắn có lá gan lớn, thì đi tìm ta! Triển mỗ tùy thời xin đợi!」

Nhóm quan sai tựa như một đám đám ô hợp, nghe thấy ba chữ Triển Vô Cực đã sợ tới mức hồn phi phách tán - hồn vía lên mây, đều tháo chạy mà đi.

Triển Vô Cực cứu Tô Tiểu Thoa từ xe tù ra.「 Hiện tại nàng đã được tự do, có thể đến nơi nào nàng muốn. Bất quá, ta khuyên nàng tốt nhất không cần đến hoàng cung tìm Triệu Tử Kính báo thù!」 Một đôi mắt màu lam ẩn chứa vô hạn quan tâm.

「 Cám ơn, ngươi lại cứu ta một lần.」 Tô Tiểu Thoa yếu ớt nói.

Triển Vô Cực thật sâu nhìn nàng một cái.「 Ta nghĩ, cả đời này ta sống chỉ vì nàng !」 Hắn tự giễu nói.

「 Vô Cực...... Ta thực xin lỗi!」 Tô Tiểu Thoa thấy hắn đối chính mình thâm tình như thế, nhịn không được rơi lệ xuống..

「 Sau này, nàng phải tự bảo vệ chính mình, ta không thể suốt ngày ở bên cạnh nàng .」

「 Chàng muốn đi đâu?」

「 Ba ngày sau, ta muốn quay về 『 Long Diễm đảo 』, có thể đời này không trở về trung thổ .」

Tô Tiểu Thoa nghe vậy, chỉ cảm thấy một loạt cảm giác cô đơn và mất mát ập đến.

「 Nàng,nàng có muốn đi chung với ta?」 Triển Vô Cực hy vọng nàng sẽ đáp ứng.

「 Ta...... Ta không biết.」 Nàng do dự , nàng nên cho lẫn nhau một cơ hội sao? Nàng không biết! Nhưng nàng thật sự sợ hãi lại một lần nữa đem bất hạnh đến cho hắn「 Ta -」

「 Không cần trả lời ta ngay bây giờ!」 Triển Vô Cực không dám ôm hy vọng quá lớn, bởi vì hắn sợ thất vọng càng sâu.

Hắn chậm rãi tiêu sái đến trước người nàng, đưa tay nàng để lên ngực hắn.「 Vô luận chúng ta ở nơi nào, nàng vĩnh viễn ở trong lòng ta.」 Hắn thâm tình nhìn chăm chú nàng. Tuy rằng mười năm qua nàng thay đổi rất nhiều, trong mắt người ngoài nàng có lẽ là nữ ma đầu, nhưng hắn tin tưởng nhân tính bản thiện.Nếu nàng nguyện ý, hắn sẽ dùng cảm tình cả đời đến hóa giải tất cả thù hận trong lòng nàng, để cho nàng lần nữa trở thành nữ nhân hiền lành như trước đây.

Tô Tiểu Thoa rút tay về.「 Đừng đối tốt với ta, ta không xứng!」 Nàng là một người mang đầy tội nghiệt!

「 Vô luận như thế nào, nàng vĩnh viễn là thê tử của ta] Triển Vô Cực dịu dàng nói.

Tô Tiểu Thoa rốt cuộc ức chế không được chính mình, máu tươi tự miệng nàng chậm rãi chảy xuống.

「 Nàng chung quy là có tình, không phải sao? Đừng quá khắt khe chính mình được không?」 Triển Vô Cực đưa tay lau vết máu trên miệng nàng, đau lòng không thôi. Nàng tội gì tra tấn chính mình như thế!

Tô Tiểu Thoa nhìn hắn thật lâu, sau đó xoay người rời đi. Đối với hắn, nàng chưa bao giờ hờ hững.

Triển Vô Cực nhìn bóng dáng của nàng, trong lòng ảm đạm không thôi.

Chương 49
Triển Vô Cực đứng ở bờ sông, giống như đang chờ đợi người nào...

「 Đại ca,huynh đang đợi ai sao?」Mộ Dung Ký hỏi.

Đỗ Quan Nguyệt thu hồi chiết phiến trong tay, gõ lên đầu Mộ Dung Ký một cái.「 Con mọt sách, đừng lắm miệng!」

Mộ Dung Ký sững sờ , không biết vì sao nhị ca gõ đầu hắn, hắn lại không có nói sai, bộ dáng đại ca rõ ràng đang chờ người nha!

Triển Vô Cực nhìn lên bầu trời, cũng sắp tối rồi, hắn nghĩ nàng sẽ không đến đây. Có lẽ, hai người bọn họ kiếp này quả nhiên là vô duyên.

Hắn thở dài, bước trên thuyền, chuẩn bị rời đi.

「 Đại ca, đại ca nên bảo trọng, có rảnh trở lại thăm chúng đệ!」 Đỗ Quan Nguyệt sầu não nói. Có lẽ lần từ biệt này không biết khi nào huynh đệ mới có thể gặp lại!

Triển Vô Cực gật gật đầu, chống thuyền rời đi.

Đỗ Quan Nguyệt và Mộ Dung Ký đứng ở bờ sông, cho đến thuyền Triển Vô Cực càng lúc càng xa biến thành một điểm đen, bọn họ mới chậm rãi rời đi.

「 Long Diễm đảo 」 cũng không ở trung thổ, bởi vậy ngồi thuyền mất một tháng mới có thể đến.

Đêm nay là đêm cuối cùng hắn ở trung thổ, ngày mai, hắn sẽ tiến vào biển lớn, bắt đầu chuyến lữ trình trên biển.

Đột nhiên, xa xa , từ bờ biển truyền đến một tiếng cực quen thuộc, thanh âm cực nhỏ bé.

Hắn cảm thấy cả kinh, đây không phải tiếng sáo năm đó khi hắn hành tẩu giang hồ sử dụng sao? Chẳng lẽ là nàng? Chuyện này có thể sao?

「 Vô Cực......」 Một tiếng kiều giòn khinh tự bờ biển truyền tới, trong đêm yên tĩnh hết sức rõ ràng.

Triển Vô Cực toàn thân chấn động, quả thật là nàng!

「 Tiểu Thoa......」 Hắn có chút sợ hãi đây chỉ là một giấc mộng.

「 Ta ở trong này!」 Tô Tiểu Thoa đứng ở bờ biển cách đó không xa trên một tảng đá lớn mỉm cười nhìn hắn.

Triển Vô Cực nhìn thấy thân ảnh của nàng trước mặt, kích động trong lòng hắn thật sự khó có thể hình dung. Lập tức, hắn đem thuyền ngừng ở bờ biển, nhảy lên tảng đá lớn, gắt gao cầm hai tay nàng.「 Tiểu Thoa, ta nghĩ đến nàng......」

「 Đừng nói nữa.」 Tô Tiểu Thoa che miệng hắn.「 Ta nguyện ý đi đến bất cứ nơi nàng chàng muốn đến!」 Nàng chăm chú nhìn hắn.

「 Thật sao?」 Triển Vô Cực ôm nàng thật chặt.

Tô Tiểu Thoa gật gật đầu. Mấy ngày nay nàng nghĩ tới , giống như lời Vô Cực nói, bọn họ hai người mất đi lẫn nhau nhiều năm.Cho dù chỉ có thể gần nhau một ngày, cũng là hạnh phúc , không phải sao?

Nàng quyết định không nghiêm khắc mọi chuyện, thuận theo lòng mình mà sống.

「 Bất quá, có chuyện ta phải nói cho chàng biết.」Thần sắc nàng buồn bả, vẻ mặt có chút đau thương.

「 Sư phụ từng nói ta, bởi vì năm đó Lý Thiếu Bạch ép ta uống thuốc nạo thai quá nhiều, bởi vậy kiếp này ta chỉ sợ không thể có con nối dòng cho chàng .」

Triển Vô Cực lắc đầu.「 Ta không cần! Cả đời này chỉ cần có thể cùng nàng sống chung, cho dù chân trời góc biển ta cũng không hề cô đơn.Không con cũng không sao, chỉ cần chúng ta sống vui vẻ là được!」

「 Vô Cực......」 Nàng rơi nước mắt xuống.

「 Còn có, bệnh hộc máu của nàng ta sẽ tìm cách chửa khỏi.」 Triển Vô Cực kiên định nói.

「 Chỉ cần có thể cùng ngươi ở cùng một chỗ, cho dù võ công mất hết cũng không quan trọng.」 Tô Tiểu Thoa nhìn hắn mỉm cười.

「 Không, tập võ không chỉ có có thể cường thân, càng có thể bảo ệ chính mình, ta đã quyết định sau này sẽ truyền thụ nội công tâm pháp cho nàng. Kể từ đó,ta sẽ chửa khỏi bệnh hộc máu của nàng.」

Tô Tiểu Thoa nhìn hắn, nụ cười càng lúc càng tươi, nàng tin tưởng nàng đã tìm được hạnh phúc cả đời này.

「 Sau này chúng ta ẩn cư thế ngoại, không hỏi đến hồng trần tục sự, nàng nói xem có được không?」

Nàng gật gật đầu, tất cả chuyện này là nguyện vọng hồi trước của nàng!

Sau đó hai người nắm tay lên thuyền rời đi.

Mấy năm sau, Triệu Tử Kính bên cạnh Hoàng Thượng bị người ta giết chết trong cung. Tục truyền, đêm đó thống lĩnh cấm vệ quân nhìn thấy một nam một nữ xoay người nhảy ra khỏi hoàng cung.

Căn cứ hắn theo miêu tả, nam một nữ kia giống như hai người từng một thời gây sóng gió trên giang hồ - bang chủ Long Diễm bang Triển Vô Cực và Ngọc La Sát Tô Tiểu Thoa......

Từ đó,trên giang hồ không có người nào thấy hai người bọn họ .

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff