Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm sau ──

“A a a ──”

Một tiếng tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân vang lên bên tai Lôi Diệt Thiên, thiếu chút nữa chọc thủng màng nhĩ hắn.

“Chuyện gì?!” Hắn đột nhiên ngồi bắn dậy, còn chưa hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, một bàn tay đau rát in trên mặt hắn.

“Không biết xấu hổ!”

Một cái bạt tai này thật mạnh, đem cơn buồn ngủ của hắn đánh bay.

“Hạ lưu! Vô sỉ!”

“Nữ nhân điên, nàng đủ chưa?!” Hắn bắt lấy bàn tay nhỏ bé không ngừng đánh hắn, rống to với nàng.

“Ngươi hèn hạ vô sỉ hạ lưu! Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ăn hiếp ta đây tiểu cô nhi không nơi nương tựa, đoạt lấy thanh xuân cùng thân thể mềm mại của thiếu nữ xinh đẹp ta đây! Ô ô......” Nàng khóc như có chuyện xảy ra vậy.

Hắn vươn tay giữ lấy cằm nàng, sắc mặt vừa lạnh vừa thúi nói với nàng: “Muốn thật hạ lưu, là giống như vậy!”

“Cái gì? A ──”

Giang Tiểu Mễ thét lên, hai tay liều chết giãy giụa, muốn ngăn cản hắn xé rách y phục trên người nàng.

“Ngươi xú sơn tặc này! Có gan thì nhìn đi! Ta nhất định sẽ đến quan phủ tố cáo ngươi! Ư......”

Hắn nổi giận cầm khăn vải bên cạnh bàn trực tiếp nhét vào miệng của nàng, để cho nàng một câu cũng nói không nên lời.

Tiếp hắn lại không biết từ nơi nào lấy ra đai lưng, nhanh chóng cột hai tay nàng lại đầu giường, hai chân cũng bị cột luôn vào góc giường, làm nàng không thể động đậy.

“Ư......” Xú sơn tặc, buông ta ra!

Lôi Diệt Thiên hơi cười, bắt đầu cởi y phục đã bị rách của nàng, làm nàng liếc mắt mèo suýt chút nữa lồi ra.

“Ư......” Ngươi muốn làm gì? Không muốn không muốn!

“Nàng không phải nói có gan thì thử nhìn một chút sao? Để chứng minh ta có gan, ta chỉ thử nhìn một chút.” Ngữ khí của hắn lạnh lùng.

Nha! Nàng bất quá là thuận miệng nói, hắn không cần nghe lời như thế chứ? Giang Tiểu Mễ ở trong lòng không ngừng gào khóc. Nàng lúc này có phải rước họa vào thân rồi không?

Có lẽ hắn vốn cũng không có bất kỳ tà niệm, nàng lại không biết tốt xấu nhắc nhở hắn, để cho hắn chú ý tới tiểu mỹ nhân trước mắt cái này vừa trẻ tuổi lại dung mạo xinh đẹp hấp dẫn, nổi lên dâm niệm......

Ô ô, ai tới cứu nàng?

“Đúng rồi, nàng một ngày không có sạch sẽ, như vậy làm sao cùng ta thân thiết đây?” Hắn vừa cởi vừa nói.

Nam nhân chết tiệt! Xú thổ phỉ! Nếu như không phải là hắn bắt nàng, nàng đã sớm ở trong nhà mới tắm rửa, để toàn thân thơm mát như đóa hoa!

“Cái gì? Muốn ta giúp nàng?” Hắn cố ý hiểu lầm kháng nghị của nàng.

Giang Tiểu Mễ mở to mắt. Nàng nào có nói?!

“Được rồi...... Chỉ có nàng mới được, người khác cũng không có loại vinh hạnh này đó.”

Cứu mạng! Nàng sẽ thất thân mất!

Lôi Diệt Thiên cố đè xuống kích động muốn cười to. Nàng cũng biết sợ? Vốn là hắn chỉ muốn trêu chọc nàng, nhưng khi y phục của nàng càng ngày càng ít, da thịt trắng như tuyết càng lộ nhiều, hô hấp của hắn cũng không kìm hãm được  càng ngày càng dồn dập.

“Không nghĩ tới thân hình nàng cũng thâm tàng bất lộ......” (thâm tàng bất lộ: giấu đi, không để lộ ra)

Vóc dáng nàng mặc dù nhỏ bé, nhưng là dáng người hết sức cân xứng. Một thân hình với da thịt mịn màng như tuyết, tuyết nhũ đầy đặn điểm thêm hai hoa nhị màu hồng, trên đỉnh hơi run rẩy, thoạt nhìn hết sức mê người. Cái eo thon nhỏ, cái bụng bằng phẳng trơn bóng, hai chân ngọc thẳng dài, còn có mắt cá chân khả ái......

Nàng quả thực là kiệt tác trời cao!

Hắn lấy cái khăn ở chậu nước bên cạnh giường, nhẹ nhàng giúp nàng lau sạch thân thể, mà nước lạnh như băng vừa chạm vào da thịt của nàng, toàn thân nàng không nhịn được một hồi run rẩy.

Hắn dám dùng nước lạnh?! Hắn nhất định là cố ý muốn hại nàng bị phong hàn, sau đó bệnh nặng mà chết...... Quả nhiên là người xấu!

Nhưng miệng của nàng bị bịt, căn bản không cách nào mắng hắn, chỉ có thể y ê a, một tiếng quát ngưng lại cũng không được.

Khi hắn lau đến ngực của nàng, còn cố ý dùng khăn ướt khẽ vuốt nhũ hoa nổi lên của nàng, làm nàng thiếu chút nữa bởi vì khoái cảm từ ngực truyền tới kia mà rên rỉ.

“Nơi này phải đặc biệt sạch sẻ, bởi vì ta muốn thương yêu nó......”

“A......” Nam nhân dâm đãng này!

“Dĩ nhiên còn có...... Chỗ này.”

Không! Không thể! Nàng mở to mắt liều mạng lắc đầu, nhưng vẫn không ngăn cản được tay của hắn đưa về phía hai chân của nàng.

“Không cần lo lắng, ta sẽ rất cẩn thận, rất cẩn thận giúp nàng lau sạch sẻ.”

Không muốn! Bình thường chính ta đã tắm rất sạch sẻ, không cần bàn tay đáng ghét của ngươi ở vườn hoa bí mật của ta làm loạn!

“A......” Thân thể nàng ngọ nguậy như một con sâu, nhưng tứ chi bị trói chặt, nàng giãy giụa như thế nào đi nữa, cũng chỉ làm mình mệt mỏi hơn.

Ánh mắt Lôi Diệt Thiên mê muội nhìn cỏ thơm rậm rạp trước mắt, trên cánh hoa béo mập còn dính ái dịch trong suốt.

“Tiểu mèo hoang, nàng ướt.” Hắn tà mị cười với nàng một tiếng, làm nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như quả táo.

Sơn tặc đáng chết này, có bản lãnh cũng không để cho nàng tự do, nếu không nàng nhất định cắt rơi đầu lưỡi hắn, khâu miệng lại, trừng phạt cái miệng của hắn không biết ngậm lại!

Giang Tiểu Mễ nàng dù gì cũng là hoàng hoa khuê nữ, sao chịu nổi mắc cở chết người  cùng vũ nhục như hôm nay?!

“A A A......”

Lôi Diệt Thiên khẽ nhịn cười. Nàng nhất định tức chết, đáng tiếc nàng tức giận cũng không làm gì được hắn, dù sao hiện tại nàng như con cừu nhỏ, khó thoát vận mệnh bi thảm.

Hắn không muốn buông nàng ra, bởi vì hắn đã bị thân thể vừa đáng yêu vừa mê người của nàng mê hoặc...... Tay hắn tà khí lau qua cánh hoa ướt át của nàng, Giang Tiểu Mễ nhất định phải vô cùng tự chủ để đè nén khoái cảm đột nhiên xuất hiện kia.

Nàng sao lại có cảm giác? Không thể!

Giang Tiểu Mễ mặt đỏ bừng, cả người vô lực nằm trên giường, toàn thân tê tê dại dại, bởi vì khăn vải trong tay hắn không biết đã bị ném đi nơi nào, thay vào đó là đôi tay không an phận của hắn.

Hắn lấy miếng vải nhét trong miệng nàng ra, hôn lên đôi môi anh đào hồng nộn của nàng, cái lưỡi nóng rực xâm nhập trong miệng nàng, nhưng nàng ngậm chặt miệng, không để cho hắn được như ý.

“Mở miệng.”

Không muốn! Miệng nàng càng ngậm chặt hơn.

“Lại không nghe lời?”

Hừ! Nàng chưa từng có ý định ngoan ngoãn, mặc cho con cọp thúi này muốn ăn tươi nuốt sống hay muốn làm gì thì làm!

“A......” Hắn đưa tay bịt chặt mũi nàng, ép nàng mở to miệng!

Hắn nhân cơ hội tiến vào, cái lưỡi nóng rực xâm nhập dây dưa nàng, hoàn toàn không để ý tới phản kháng của nàng không có hiệu quả, như một đứa trẻ tham lam khéo léo trêu đùa cái lưỡi đinh hương của nàng, mặc sức thưởng thức ngọt ngào của nàng.

“A......”

Bàn tay không an phận của hắn ở trước ngực nàng lay động, dùng sức vuốt ve bộ ngực đầy đặn co dãn kia, khiến nàng thở gấp.

“Tay của ngươi......” Nàng muốn kêu hắn bỏ ra, nhưng lại không nỡ, bởi vì hắn vuốt ve làm nàng rất thoải mái......

“Thoải mái sao?”

“Không......”

“Không? Vậy thế này?” Môi của hắn dọc theo cái cổ tuyết trắng của nàng đi tới bộ ngực bạch ngọc. “Thật đẹp......” Tay hắn xấu xa xoa nắn điểm nhỏ nhạy cảm kia, cố ý trêu chọc, lôi kéo hai điểm nhỏ đáng yêu, làm người ta không nhịn được muốn kêu thành tiếng.

“A...... Xú sơn tặc, dừng tay!”

“Dừng tay? Được.”

Hắn dừng tay thật. Cũng không biết tại sao, hắn dừng tay, trong lòng nàng lại có cảm giác mất mát nồng đậm.

Ô! Mới đến hang thổ phỉ chưa được một ngày, nàng đã bị ô nhiễm......

“Xú thổ phỉ, xú cường đạo! Ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế...... A!” Hành động của hắn làm nàng thở dốc. vì kinh ngạc.

Hắn đột nhiên há miệng ngậm tiểu anh đào đã sớm trở nên đỏ bừng, mút thật sâu giống như tiểu nam hài đói bụng đã lâu, thỉnh thoảng dùng hàm răng tà ác gặm cắn.

“Mùi vị nàng thật ngọt ngào, làm người ta không nỡ buông ra......” Thanh âm của hắn tràn đầy tình dục, làm người ta nghe cũng không nhịn được mà hơi run lên.

“Vậy...... Cũng không tới phiên...... Ngươi thử!” Nàng cắn răng cắn lợi nói, cố gắng muốn kháng cự khoái cảm từ ngực bật ra, nhưng thật là rất khó.

“Nàng có ý gì?” Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, tròng mắt ngăm đen lóe ra tia làm người ta rét run.

“Ý của ta chính là ý của ta!” Nàng cố ý cùng hắn làm trái lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro