None.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi người không bao giờ yên giấc khi ánh hừng đông tan chậm trên bầu trời khuya. Trong suốt những năm tháng dông dài không điểm tựa, lối về, không 'chăn' không 'gối' không cả 'điểm dừng chân'. Người kể với tôi rằng người có thể làm tốt ở mọi thứ, trừ việc có một giấc ngủ yên bình. Người tất bật và xô bồ biết nhường nào, để rồi khi quay lại căn phòng nhỏ mới ngỡ chân không chạm đất, lơ lửng trên mái ngói nơi phiền muộn cố hữu.

Người từng ước một điều rằng, nếu có thể mong rằng từ nay về sau đêm nào cũng có trăng giăng đầy tơ vương điểm hẹn trên trời dẫn lối người vào giấc ngủ. Tôi thấy đôi vai người gầy mòn đi trong ánh chiều tà mà lòng bức bối khó tả. Vì đêm nay người lại thao thức cùng ngân hà ngủ thiên thu, thế giới vắng lặng lạ thường. Chỉ có người vĩnh viễn mắc kẹt ngay lúc Trái Đất dừng lại ấy.

Nửa tiếng lòng thì nói là ung dung tự tại, mà bớt đi nụ cười đầy đặn thì là cô đơn. Tôi tự hỏi người đã như thế tự bao giờ, vì từ khi tôi đến đây đêm nào vũ trụ cũng chong đèn ngắm sao cùng người. Chắc bởi trên kia có ai biết dưới này có ai trông. Trông ai thì chẳng tỏ mà trông người thì mãi thôi. Người nói hay chèo lên gác mái mỗi khi có Nhật lên và cả lúc có Nguyệt hửng.

Đôi chân trần trụi dưới ánh nắng ban mai rực rỡ soi sáng tâm hồn kín bụi nơi người, tâm hồn đầy mùi sách cũ, gỗ thông và cả những chuyện cổ tích người lớn từ thuở nào rồi. Người kéo cả cái u ám trời mây ra gió, kéo cả cái rèm cửa mốc meo nha mình ra phơi, không quên đem theo vài miếng bánh bích quy cho một chiều lặng gió. Cùng cái nghệ của người mà ngân nga khẽ bản tình ca cổ xưa da diết lỗi thời, tôi thường đùa đùa mà nói người thật quá lạc hậu so với thời đại rồi, và người ấy chỉ mỉm cười. Quá đỗi già cỗi và chín chắn ở độ tuổi ấy, mới có mấy năm thôi mà người khác đi nhiều rồi.
.
.
.
.
Và gửi người ấy, người có lẽ giờ vẫn đang thao thức thương nhớ hương trà thoải trên cánh đồng gió gảy hưu hưu, tựa lưng bên cửa sổ điểm vài tờ ghi chú cho ngày mai. Tôi gọi là người vì nghe mang bao niềm thương nỗi nhớ, vì cái tên vẫn còn hằn sâu trong kí ức một thời huy hoàng của tôi, người đã từng là một dấu ấn đậm đà trà trộn vào kí ức tuổi trẻ của tôi, và tôi biết ơn người vì điều đó.

Tâm trí nương gió tựa mây gửi đến người đôi điều khó nói, dù lời nói thì tựa hồ như gió mưa bay...tôi muốn biết rằng người vẫn đang bình an.

Không biết dạo này người có còn phải nhìn bầu trời đêm mỗi khi mặt trời lặn không? Không biết dạo này người có la cà quán xá nữa không? Không biết dạo này người có gặp lại 'người đó' không? Không biết người có đang yêu thương ai khác vô điều kiện không? Và không biết liệu giờ chỗ người có còn 4 mùa cô đơn với ánh trăng tà không nữa. Vì tôi đã không còn quyền can thiệp vào cuộc sống của người nữa rồi, mà nơi người qua lại vốn chẳng thật sự tốt đẹp gì cho cam.

Tôi chỉ không thể cản người lại, không đủ mạnh và không đủ quan trọng để làm điều đó...Nhưng tôi hy vọng sẽ có người đủ quan trọng để làm điều đó, tôi hy vọng sẽ có người khoả lấp cô đơn bằng tình yêu đong đầy thay vì trái tim khô khốc cằn cỗi.

Không biết người có còn này kia không, nhưng không dám ngỏ. Ngày người đi xa tôi cũng không đến, ngày người trở về thì không rõ, và có lẽ ngày người lặng lẽ trôi dạt đi cũng chẳng thể đến thăm.

Cho những đêm dài cô đơn hiu quạnh nơi người, tôi thắp lên một đốm sáng nhỏ. Rằng tôi mong tất thảy những giấc ngủ sau này của người sẽ được an lành, và tôi sẽ bảo vệ người khỏi đêm tối ấy. Bằng những khúc hát ru nhẹ nhàng, và nếu hôm ấy không có trăng tôi sẽ làm đom đóm dẫn lối người vào giấc ngủ. Và nếu người còn vương vấn chuyện buồn, tôi sẵn sàng làm ôm lấy người trong những ngày u tối.

Tôi sẽ làm cây bao báp to lớn trong cuộc đời người, tôi ước mình có thể làm vậy. Và những khi người buồn chán, tôi ước mình có thể ngồi cạnh nghe người han huyên. Tất cả, chỉ mong sao những giấc ngủ của người có thể tỏ bày nỗi nhớ, mong sao mơ ước của người trở nên giản đơn để người có thể bình thản bước vào cơn mơ mà không còn hổ thẹn vì điều gì.

Mong người có thể cảm nhận vẻ đẹp của tia nắng chiếu lên tường phòng khách khuấy động không gian, mỗi sáng thức giấc. Mong người hãy chỉ nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ và chìm một giấc sâu, chớp đôi mi cho vơi bớt mệt nhoài. Nếu người thấy sợ hãi, tôi hứa rằng mình sẽ luôn hiện diện ở đó, nơi tâm trí người treo lơ lửng. Tôi đang ngồi nơi đây, và cùng người tâm tình. Ngủ đi, riêng đêm nay thì...đừng ngắm sao trời nữa nhé, hãy để tôi đưa người đến một nơi còn tuyệt đẹp hơn nữa.

Nơi tâm hồn người thấy an yên nhất.

Ngủ đi thôi người ơi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Vì có tôi ở đây chúc người một đêm an lành. Ngủ đi thôi người ơi...để màn đêm kéo xuống bức màn dịu dàng hơn với người. Để tôi có thể đến gần cạnh bên người, và ôm lấy người. Yêu thương_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro