Quyển I: Dinh thự ma ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh 4: Buổi phỏng vấn

Lòng bất an, cô gái trẻ bước vào phòng phỏng vấn. Ông Hill đứng tựa vào bàn, tay cần tệp hồ sơ. Dễ thấy sự phiền muộn trên gương mặt ông. Có vẻ là một người bận rộn, những nếp nhăn trên trán và khoé mi... Khi cô gái trẻ ngồi xuống, cô thoảng thấy mùi giấy, thuốc lá, rượu mạnh pha lẫn nước hoa gỗ đàn hương, tuyết tùng trên người quý ông đối diện đây.

- Xin chào, tôi là... (Lucy)

Chưa nói dứt câu, ông Hill cắt ngang:

- Cô Clayton đúng chứ? (Ông Hill)

- Cứ gọi tôi là Lucy. (Lucy)

- Mời cô ngồi. (Ông Hill)

Ông Hill nheo mắt nhìn từng dòng trong hồ sơ :

- Cô là giáo viên? (Ông Hill)

- Vâng. Đúng ra thì là đã từng. Dạy lớp bốn. (Lucy)

- Ở Mỹ. (Henry)

- Vâng... (Lucy)

- Đến Anh lâu chưa. (Ông Hill)

- Tôi đã ở đây khoảng sáu tháng. (Lucy)

- Sáu tháng. Trong quãng thời gian này, cô... (Ông Hill)

Ông Hill nhìn một lượt cô gái, ánh mắt dò xét trước mái tóc có phần hơi rối và nét trang điểm dày...

- Chà, thành thật mà nói thì tôi hết lòng yêu mến London. Tôi cũng đang có gắng học hỏi cách ứng xử và tác phong của nơi đây.( Lucy )

- Trời ạ... Trà? Hay cà phê? ( Ông Hill tỏ thái độ ngán ngẩm)

- Không cảm ơn. Tôi vẫn chưa rành uống trà lắm. Tôi quen uống trong bình. Đầy đá viên với lá bạc hà và mấy lát chanh ở trên. Ở đây mọi thứ khác biệt rõ... (Lucy)

Ông rót trà vào ly, lại cho thêm rượu vào và sau đó ngồi xuống ghế, uống một ngụm:

- Vâng. Đúng vậy. Hơn nữa, cô chưa có kinh nghiệm gia sư. (Ông Hill)

- À thì... Tôi có kha khá kính nghiệm với trẻ con thưa ông. (Lucy)

- Trong lớp thôi. Đây là vị trí toàn thời gian, sống cùng. (Ông Hill)

- Tôi biết, đó là lý do tôi đáp lại quảng cáo. (Lucy)

- Bọn trẻ rất đặc biệt... Nhưng rất thách thức, với cả hai đứa ( Vẻ mặt ông Hill trầm xuống). Miles, cháu trai tôi đã bị đuổi khỏi trường nội trú. Nó cần được dạy dỗ, e là phải kỷ luật hơn bao giờ hết.

- Cho tôi hỏi lý do vì sao cậu bé lại bị đuổi. Vẫn chưa hết học kỳ... (Lucy)

- Hãy dạy kèm nó ( Ông Hill cắt ngang). Để nó không tụt lại phía sau. Về mặt đó, kinh nghiệm dạy học của cô thực sự có thể có ích. Tương tự với Flora, cháu gái tôi. Cô cũng dạy kèm nó. (Ông Hill)

- Địa điểm mà quảng cáo của ông đề cập đến là ở miền quê đúng không? (Lucy)

- Phải, căn nhà miền quê của gia đình tôi. Bọn trẻ quen thuộc với nơi đó, chúng... đã dành cả mùa hè và tất cả ngày nghỉ cùng bố mẹ ở đó, trước khi học qua đời. Một trang viên đẹp tuyệt vời. Có vài người ở nơi đó. Đầu bếp và thợ làm vườn, họ sống trong thị trấn. Có một quản gia sống cùng, nhưng bọn trẻ... thuộc trách nhiệm của mỗi cô mà thôi. Đừng tìm đến tôi trừ khi có chuyện khẩn cấp. Tôi cực kỳ bận rộn. ( Ông Hill, khi kể, vẻ mặt ông đầy tâm sự)

- Ông biết đấy, một trong những bổn phận đặc biệt của tôi khi còn dạy ở trường là quan tâm những em có nhu cầu cao nhất, những em có bố mẹ qua đời... (Lucy)

- Có uẩn khúc gì à? (Ông Hill)

- Tôi xin lỗi. Sao cơ? (Lucy)

- Uẩn khúc. Cô tầm bao nhiêu tuổi? 24, 25? Tôi không rõ nhưng cô có chuyện gì uẩn khúc? Cô trẻ hơn hầu hết những người ứng tuyển khác. Điều gì khiến cô gái trẻ như cô từ bỏ cuộc sống tự do của Mỹ để đi chăm sóc con người khác như vậy? Vị trí toàn thời gian nữa. Nói thật, tôi thấy rất lạ. (Ông Hill)

Lucy không giải thích gì cả, cô mỉm cười thản nhiên đáp:

- Tôi cũng thấy lạ nữa. Ý tôi là vị trí này. Vị trí toàn thời gian tại miền quê xinh đẹp, dạy hai đứa trẻ đặc biệt, có hoàn cảnh đặc biệt. Tôi không hoàn toàn quan tâm những điểu đó, tôi chỉ biết mình thấy quảng cáo này sáu tháng trước. Lúc mới tới London. Kể từ đó, tháng nào tôi cũng thấy nó. Tôi thấy vị trí này dễ tìm người. Ít nhất, Như ông đã miêu tả. Nên tôi cho là ông đúng. Có uẩn khúc gì vậy? Đó mới chính là vấn đề. (Lucy)

Ông Hill mỉm cười mà không nói gì. Buổi phỏng vấn kết thúc.

Cảnh 5: Quán rượu

Sau buổi phỏng vấn, Lucy đến quán rượu, cô ngồi một mình với mấy mẫu tin tìm việc, cô gọi một ly bia tươi, làm vài hớp. Đột nhiên ông Hill bước vào quán, đi đến ngồi ở cái ghế trống trước mặt tay pha chế:

- Được rồi, chào James ( Ông Hill, có vẻ ông là khách quen ở đây)

Lucy không ngần ngại bước tới, tay cầm ly bia của mình, tay cầm ly rượu vừa gọi:

- Tôi biết mình đã trượt phỏng vấn nhưng tôi vẫn cảm thấy rất ổn. Đây là lần xin việc kỳ lạ nhất đời. Tôi nghĩ ta hãy nâng cốc chúc mừng, ông Hill. (Lucy)

Ông Hill có vẻ bất ngờ, nhìn ly rượu một cách hoang mang.

- Hay ông muốn pha nó với trà hơn? (Lucy)

Có vẻ đã bắt sóng kịp, ông mời cô ngồi xuống và hai người bắt đầu trò chuyện:

- Vậy... giờ ông có thể kể rồi chứ. Nói thật tôi rất tò mò đó. (Lucy)

- Kể cái gì cơ? (Ông Hill)

- Uẩn khúc đấy. (Lucy)

- Không. (Ông Hill)

- Thôi mà! (Lucy)

- Chà, tôi cho là do sự tưởng tượng của mình. Chẳng ai muốn vị trí này cả. (Ông Hill)

- Thôi nào. Không ai à? (Lucy)

- Thật ra, vào hè năm ngoái tôi đã tìm được một người. Một cô gái trẻ đầy triển vọng, giống như cô vậy. Bọn trẻ thích cô ấy. Nhưng, thật tiếc khi cô ấy đã chết. Nói thẳng ra là cô ấy chết do chính mình. Nói đúng hơn là cô ấy muốn thế, nhưng cô ấy tự sát và chết trong trang viên của chúng tôi. Người ta mê tín dị đoan, nhất là ở quê. Giờ thì câu chuyện ấy loan ra. Những đứa trẻ sống trong căn nhà cổ đó có bố mẹ đã qua đời, cô gia sư của chúng cũng chết. Mặc dù bố mẹ chết ở nước ngoài, cô giá sư tự tử. Nhưng câu chuyện đó vẫn được lan truyền khá rộng rãi, trước khi đang tin tìm người, ít nhất là ở các công ty môi giới. Nên giờ chả ai muốn vị trí này. Mê tín dị đoan, tưởng tượng... Còn cô thì sao? Cô có uẩn khúc gì nào? (Ông Hill)

Lucy ngập ngừng một chút rồi quay qua nói:

- Tôi không ở nhà được nữa. Ông đã bao giờ dạy một lớp học có 35 đứa trẻ chưa? (Lucy)

- Chưa, hoàn toàn chưa rồi, tôi e là vậy. (Ông Hill)

- Chà... ông bắt đầu thích chúng. Yêu thương chúng. Cố giúp chúng. Kể cả những đứa hư nhất. Cứ thế mà thích thôi. Nhưng có nhiều đứa quá. Trong khi chỉ có mình ông. Nên ông... (Lucy)

Có thể thấy trong mắt của Lucy chứa đầy nỗi buồn và sự bất lực. Cô nói thẳng:

- Mục quảng cáo nói có hai đứa trẻ. Không rõ nội dụng cụ thể, nhưng tôi biết cách xử lý trẻ. Chắc tôi có thể tạo nên sự khác biệt. Không. Tôi hoàn toàn có thể tạo ra sự khác biệt. Một khác biệt thực sự. Chỉ với hai đứa. Sau đó, tôi nhận thấy vị trí này... cần toàn thời gian, sống cùng chủ. Rồi mọi chuyện sáng tỏ. Chúng mất người thân. Tôi hiểu rõ cái chết. Tôi rõ thế nào là mất mát... Ông biết chứ? Ông Hill. (Lucy)

- Hẳn vậy rồi... Cô cứ gọi tôi là Henry... (Ông Hill)

Henry và cô gái trẻ đã trò chuyện về những vấn đề trong cuộc sống của hai người, ông cũng cho cô cái nhìn khác về chính mình, một con người đơn độc, đầy phiền muộn và luôn bận rộn với công việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro