1;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Bình tỉnh dậy trong tiếng xì xào như có hàng vạn con muỗi đang bay vo ve xung quanh tai cô. Vừa nhận thức trở lại, cô đã cảm thấy trong miệng mình toàn là nước. Cô ho lên sặc sụa, hai mắt đau rát vì ánh sáng chói mắt phía trên đầu.

"Cô ta tỉnh dậy rồi." Một giọng nam vang lên.

"Ồ, cô ta là người châu Á, như Minho." Lại là một giọng nam khác.

Nguyễn Thiên Bình lấy tay vỗ ngực để điều chỉnh hơi thở, tay còn lại dụi dụi mắt để nhìn rõ nơi phát ra tiếng nói. Phía trên đầu cô, nơi ánh sáng phát ra, là vô vàn gã trai đang đứng xung quanh cô, hay nói đúng hơn là đứng xung quanh cái thứ đang chứa cô. Và nó chính là một cái lồng sắt.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Cô sợ hãi vừa lết vừa lùi về sau, bỗng một cậu trai trẻ từ phía trên nhảy xuống, đứng ngay trước mặt cô. Cô hét lên một tiếng, lùi nhanh hơn về phía sau, lưng đập mạnh vào tấm lưới kim loại. Cậu ta dường như cũng bị giật mình với phản ứng của cô, nhưng đã nhanh chóng định thần lại. Cậu bước một bước nhỏ về phía cô, mỉm cười thân thiện:

"Xin chào, tôi tên là Newt. Tôi biết bây giờ cô đang rất sợ hãi vì không nhớ được điều gì, nhưng hãy tin tôi, tôi sẽ giải thích tất cả cho cô sau. Giờ thì chúng ta hãy thoát ra khỏi cái hộp này trước, được không?" Vừa nói cậu ta vừa đưa tay về phía cô.

Thiên Bình nhìn tay cậu, rồi nhìn lên mặt cậu. Cậu ta chỉ chừng mười sáu tuổi, có mái tóc vàng, mắt nâu, khá đẹp trai.

"Xin lỗi, nhưng cậu nói cậu tên gì?"

"Newt."

Thiên Bình ngây ngốc nhìn cậu ta, trong đầu lướt qua vô số hình ảnh. Sau đó cô nhìn xung quanh, trong cái lồng sắt này có rất nhiều cái thùng đề chữ 'WICKED'. Cô ngước nhìn lên trên, mấy gã trai đều đang nhìn xuống cô. Tất cả đều là con trai.

Thiên Bình cố ngăn cảm giác muốn khóc, chống tay đứng lên. Newt mỉm cười nhìn cô, sau đó chỉ về phía cái dây thừng "Phụ nữ trước."

Sau khi được kéo lên khỏi cái hộp, cô chậm chạp lướt mắt nhìn xung quanh.

Đồng cỏ.

Bốn bức tường khổng lồ bao bọc xung quanh.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đang ở trong cuốn truyện The Maze Runner.

Đúng lúc này, một cậu thanh niên khác đi tới. Cậu ta nhìn cũng khá trẻ, mái tóc nâu được cắt ngắn gọn gàng, trông có vẻ tri thức. Cậu ta nhìn cô, ban đầu là ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền thay đổi vẻ mặt, mỉm cười hòa nhã:

"Chào, tôi tên là Nick, lãnh đạo ở đây."

Nick - lãnh đạo? Không phải là Alby sao?

Nhưng cô bỗng nhớ ra, lúc Thomas tới, Alby chỉ mới làm lãnh đạo được có một tháng, còn trước đó, chính là Nick. Nhìn chàng trai trẻ trước mặt, cô có cảm giác khó nói nên lời.

Cậu ta sẽ chết, một người trẻ như thế đã phải chết.

Thiên Bình vừa cảm thấy tội nghiệp cho Nick thì cô liền nhớ tới hoàn cảnh của mình hiện giờ. Cô đang ở trong truyện, cô đang ở trong một thế giới tưởng tượng.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Có phải mình đang hôn mê và não đang trong quá trình "lang thang"? Nếu vậy thì mình phải tìm cách tỉnh dậy ngay, mình còn trẻ, mình còn cha mẹ, mình không thể chết, không thể hôn mê lâu. Những người này là nhân vật tưởng tượng, nhưng mình là một con người thật, mình phải trở lại.

"Greenie (đầu xanh), cô có nghe tôi nói không?"

"Hả?" Cô ngẩng mặt lên, Nick đang nhìn cô.

Thiên Bình thanh thanh cổ họng, hít một hơi thật sâu, suy đi tính lại câu nói mình định nói "Xin lỗi, anh vừa nói gì, có thể lặp lại không?" Cô ráng nói thiệt nhỏ, để không ai nghe ra tiếng Anh không chuẩn người Mỹ của cô.

Nick nheo mắt nhìn cô, sau đó nói "Tôi nói, nơi chúng ta đang đứng được gọi là Glade (Trảng), và chúng ta, những người sống trong Trảng, được gọi là Gladers (Trảng viên)."

Cô gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Nick chỉ vào chàng trai da đen đứng bên cạnh cậu ta "Đây là Alby, chỉ huy thứ hai (second-in-command)."

"Chào cô."

"Chào."

"Cô đã nhớ tên cô là gì chưa?" Alby hỏi.

Thiên Bình không thể nói ra tên thiệt của mình, vì cô chắc chắn đây không phải là cơ thể của cô, thế là cô lắc đầu.

"Đừng lo, cô sẽ nhớ ra tên của mình trong vòng muộn nhất là hai ngày. Và tên chính là thứ duy nhất mà Người sáng lập (Creators) cho phép chúng ta giữ lại." Newt vừa nói vừa từ phía sau đi lên.

Nick gật đầu với Newt, sau đó nhìn ra đằng sau "Anna đâu rồi?"

"Cô ấy đang nằm trong Trang ấp (Homestead), nhớ chứ?" Newt trả lời.

Nick nhíu mày "Tôi đang tính để cô ấy dẫn đầu xanh đi tham quan một vòng, con gái dễ nói chuyện với nhau hơn mà."

Thiên Bình nghe tới từ 'con gái' liền ngạc nhiên.

Đây là Nhóm A, ngoài Teresa là con gái thì tất cả đều là con trai. Vậy Anna là ai? Là một đứa con gái khác sao? Và tại sao thân thể này - một đứa con gái - cũng xuất hiện ở đây? Đây có phải là thế giới The Maze Runner mình từng biết không? Hay nó đã bị đổi khác?

"Cô lại thất thần nữa rồi đầu xanh." Newt cười nhìn cô.

"Đầu xanh, tôi sẽ dắt cô đi tham quan một vòng để cô hiểu rõ hơn về nơi này. Cô sẵn sàng chưa?" Nick hỏi.

Cô gật đầu, thế là Nick dẫn đường đi về phía trước, cô chậm chạp theo sau.

Dạo khắp Trảng một vòng, Nick nói cho cô nghe về tên từng khu ở đây, công việc ở đây, tên từng Trang chủ (Keepers), và quan trọng nhất là ba điều luật.

Cuối cùng, cô cùng Nick đứng trước cửa Mê cung, từ nơi cô nhìn vào chỉ thấy một cái hành lang dài, trên tường là nhiều vết nứt cùng dây thường xuân phủ kín.

"Đứng yên ở đây, rồi cô sẽ biết tại sao chúng ta không cho phép Trảng viên đi vào Mê cung ngoại trừ Tầm đạo sinh (Runners)."

Nick vừa dứt lời thì từ bên trong liền xuất hiện một chàng trai chạy ra. Cậu ta ướt đẫm mồ hôi, sau khi đã đi qua cánh cửa, cậu ta chống hai tay vào đầu gối, cúi người thở hồng hộc.

"Vừa kịp lúc nhỉ, Minho?" Nick đi tới, vỗ vai cậu ta.

Thiên Bình đứng yên tại chỗ, cô thấy Minho ngẩng mặt lên nhìn cô "Đầu xanh mới hả?"

"Ừ."

"Ha...cuối cùng Annie cũng có bạn gái thân. Cậu đã nói với cô ấy chưa?"

"Chưa. Nhưng cậu có thể báo cho cô ấy tin này."

Cô thấy Nick nở nụ cười trêu chọc, thúc vào vai Minho. Minho không trả lời, mà đi lại phía cô "Đầu xanh, cô có tên chứ?"

Cô lắc đầu.

Minho quay qua nhìn Nick, Nick nhún vai "Đầu xanh này có vẻ ít nói."

"Ờ tốt. Thôi tôi đi tới Phòng bản đồ đây (Map room), gặp sau." Nói rồi cậu ta đi thẳng về phía khu rừng.

Nick đi tới gần cô "Đó là Minho, Trang chủ của Tầm đạo sinh."

Cô gật đầu.

"Cũng là người Châu Á, như cô."

Thì ra thân thể này là người Châu Á, nhưng không biết có phải là người Việt như mình không?

Cô sờ sờ mái tóc dài, nó có màu đen pha chút nâu, rất giống màu tóc của cô.

Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên, gió từ bên trong Mê cung thổi mạnh ra, làm đuôi tóc rơi khỏi tay cô. Cô giật mình ngước lên, trước mặt cô, hai cánh cửa của Mê cung đang từ từ khép lại.

"Đó là lí do vì sao chỉ có Tầm đạo sinh mới được phép đi vào Mê cung. Vì nếu không trở ra kịp lúc, họ sẽ mắc kẹt trong Mê cung cả đêm, và không ai sống sót qua một đêm trong Mê cung cả." Nick đứng bên cạnh cô, từ tốn nói.

Cô ngước mắt lên nhìn cậu, cậu ta đang chăm chú nhìn về cánh cửa Mê cung. Cậu ta nói tiếp, giọng đều đều "Chào mừng đến với Trảng, đầu xanh."

Cô cúi đầu, im lặng.

"Cô đang nghĩ gì vậy đầu xanh?" Nick quay sang cô, hỏi.

"Tôi đang nghĩ, việc chọn ra Tầm đạo sinh để chạy vào trong Mê cung, ghi nhớ và vẽ bản đồ là một quyết định đúng đắn. Lối ra chắc chắn nằm đâu đó ngoài kia."

"Tại sao cô lại nghĩ vậy?"

Thiên Bình tiếp tục lướt qua một lượt những lời định nói trong đầu để cho chắc chắn đúng ngữ pháp, sau đó mới lên tiếng "Phải như thế, nếu không họ tạo ra Mê cung để làm gì? Người sáng lập là những người thông minh, họ chắc chắn để lối thoát ở nơi khó tìm nhất, và cũng đảm bảo rằng chúng ta sẽ không thoát được ra khỏi đây bằng con đường nào khác. Vì vậy tôi tin, lối thoát duy nhất đó, chắc chắn nằm sâu trong Mê cung."

Vì thế, cậu đừng nên ngu ngốc đi xuống cái lỗ chỗ cái hộp.

Nick nhìn cô trầm ngâm, sau đó cậu ta vỗ vai cô "Chắc cô đói rồi, chúng ta đi ăn nào, sau đó sẽ có lễ đốt lửa để chào mừng cô."

Cô gật đầu, đi theo Nick về phía phòng ăn, sau đó lấy khay và đứng xếp hàng. Mấy gã trai xung quanh đều nhìn cô nhưng cô không dám nhìn lại, nên không biết họ nhìn cô với ánh mắt như thế nào.

Nick đứng phía trước cười nhẹ "Mấy gã này, làm như mới lần đầu nhìn thấy con gái vậy. Mà lần này còn đỡ, chứ như Anna lần trước..."

Cô ôm sát cái khay vào ngực, nhỏ giọng hỏi "Anna là ai?"

"Là một cô gái. Cô ấy đến trước cô hai tháng, là đứa con gái đầu tiên ở đây."

Thiên Bình gật đầu, càng thêm chắc chắn với khẳng định lúc trước của mình.

Đây không hoàn toàn là TMR, đây là fanfic của TMR. Cô gái tên Anna đó, chắc có lẽ là nhân vật chính trong fanfic này. Cô ta có phải là người xuyên không như mình không?

Thiên Bình tự hỏi, đang tính tìm cách để xác định thì một tiếng nói vang lên bên tai "Đầu xanh."

Cô quay sang, Nick cầm khay thức ăn đã được đổ đầy của mình, hất cằm về phía cái bàn ở giữa phòng ăn "Tôi ngồi ở đó, cô có muốn ngồi cùng không?"

Cô gật đầu, sau đó quay lại với cái khay của mình. Một cậu trai đứng phía sau cái bếp, đặt vào khay cô một đĩa thịt xông khói cùng khoai tây nghiền.

"Tôi là Frypan, đầu bếp ở đây. Chúc ngon miệng nhé đầu xanh."

Cô mỉm cười gật đầu, sau đó đi về phía cái bàn Nick đã chỉ. Đó là một cái bàn khá rộng bằng gỗ, và đã ngồi sẵn ở đó là Nick, Alby, Newt, Minho và một chàng trai khác. Nhưng nổi bật nhất là một cô gái tóc nâu xinh đẹp đang ngồi ở giữa Newt và Minho, cô ta quay sang nhìn cô, nở nụ cười tươi rói.

"Chào đầu xanh, tôi là Anna."

Cô gật đầu, sau đó đi về phía chỗ ngồi bên cạnh Nick, mà tình cờ lại đối diện cô ta.

"Phấn khích như vậy sao công chúa?" Một cậu trai tóc nâu cùng cặp chân mày kì lạ trêu chọc Anna.

"Đương nhiên, Gally, đó là điều đương nhiên khi tôi đã sống hai tháng với toàn lũ con trai các cậu." Giọng Anna mỉa mai một cách dễ thương. Sau đó cô ta quay sang cô "Tôi xin lỗi vì đã không đến chỗ cái hộp để chào mừng cậu."

"Không có gì đâu."

"Vậy cậu đã nhớ tên của mình chưa?"

"Chưa."

"Đừng lo, cậu sẽ nhớ ra sớm thôi."

Thiên Bình mỉm cười, sau đó cúi đầu im lặng ăn thức ăn. Đồ ăn của Mỹ hoàn toàn khác so với thức ăn của Việt Nam nên cô không cảm thấy ngon miệng cho lắm. Hơn nữa, tâm trạng hiện giờ của cô vô cùng rối bời, không còn tâm trí đâu mà chú tâm vào việc ăn uống.

Khắp phòng ăn vang lên tiếng nói chuyện rôm rả, nhưng vì tiếng Anh không phải là tiếng mẹ đẻ nên cô chỉ nghe được chữ có chữ không.

Đang đưa miếng thịt vào miệng thì bỗng có một bàn tay vỗ lên vai cô, khiến miếng thịt rơi lại xuống đĩa.

"Đầu xanh..." Nick gọi.

Cô quay đầu nhìn cậu ta.

"Cái đầu xanh này sao cứ hay thất thần thế nhỉ?" Cô nghe thấy Newt vừa nói vừa cười khúc khích.

Nick liếc mắt nhìn Newt một cái, sau đó nhìn cô "Tôi nói là khi ăn xong, cô sẽ trở về phòng mình ở Trang ấp. Anna sẽ dẫn cô đi."

Cô gật đầu, sau đó cúi đầu ăn tiếp. Nhưng cô liền cảm nhận được không khí quanh bàn ăn im lặng một cách khó hiểu, nên cô lại ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn một vòng. Mọi người đều đang nhìn cô.

Bỗng Alby lên tiếng "Tôi thích đầu xanh này, im lặng và không tò mò ngu ngốc."

Thì ra họ ngạc nhiên vì thấy cô không tò mò hay hỏi han gì về vấn đề xung quanh Trảng, thậm chí còn không thấy cô sợ hãi.

Nhưng cô biết, cô trông có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng thì lại đang cuống lên. Còn việc cô không tò mò là bởi vì cô đã biết hết tất cả những gì họ biết và thậm chí là những điều họ không biết, với lại tiếng Anh của cô không như người bản xứ, cho nên cô cũng không hỏi nhiều.

Cô quay sang nhìn Nick, cậu ta cũng đang nhìn cô, trông có vẻ suy tư. Cô liếm môi, nhỏ giọng hỏi "Có vấn đề gì à?"

Nick lắc đầu, sau đó trở lại với thức ăn của mình. Cô lại nhìn một lượt hết mọi người trên bàn, sau đó cúi đầu ăn tiếp.

Sau khi ăn xong, cô theo Anna đi về phía Trang ấp, trong khi các chàng trai còn lại thì đi chuẩn bị cho lễ hội.

"Đó là một buổi lễ đốt lửa chào mừng đầu xanh." Anna chỉ tay về hướng đó.

Cô gật đầu.

"Nghe Nick nói là cậu có vẻ ít nói, thì ra là thật." Anna cười cười nhìn cô.

Thiên Bình vén tóc ra sau tai, lắc đầu "Không, tôi..." cô không tìm ra lí do nào để trả lời, thế là đành im lặng.

Cô cùng Anna đi vào trong Trang ấp, bên trong có rất nhiều phòng, Anna dẫn cô đi về phía căn phòng cuối cùng "Đây là căn phòng trống duy nhất còn lại ở đây." Cô ta mở cửa, nói tiếp "Nếu lần sau đầu xanh lại là con gái thì có lẽ cô ta sẽ phải ngủ ở bên ngoài với những Trảng viên khác rồi."

Anna đi vào trước, Thiên Bình theo sau. Căn phòng nhỏ nhưng trông sạch sẽ, có một chiếc giường bằng gỗ cũ kĩ đặt trong góc, một tủ đồ cũng khá cũ đặt bên góc đối diện, cửa sổ thì không có cửa kính mà được dán bằng những tờ giấy đã ngả vàng.

"Phòng này trước đây là nhà kho, nhưng tôi không ngờ nó lại nhỏ vậy." Anna nhìn xung quanh, lắc đầu.

"..."

"Phòng tôi nằm ở phía đầu, đối diện phòng Gally và bên cạnh phòng Minho, trước đây nó là phòng của George - Trang chủ cũ của Y-tờ (Med-jacks). Nếu cậu có vấn đề gì thì cứ qua phòng tìm tôi."

Thiên Bình một tay khoanh trước ngực, tay còn lại mân mê lọn tóc, đây là thói quen khi suy nghĩ của cô. Cô nhìn về phía cái hộp được đặt trên giường, bên ngoài có dán chữ ' Cho người mới', đoán chắc đó là đồ dùng mà Người sáng lập gửi cho cô.

"Nếu cậu đã nhìn xong rồi thì cùng tôi đi tới buổi lễ thôi, họ đang chờ chúng ta đấy." Anna đi về phía cánh cửa, quay đầu gọi cô.

"Cậu tới đó trước đi, tôi tới sau."

Anna gật đầu, sau đó quay lưng bỏ đi. Cô thở dài, đi lại đóng cửa, sau đó ngồi lên mép giường bắt đầu mở hộp.

Bên trong có sáu chiếc áo thun màu xanh lam, một chiếc áo khoác voan mỏng màu trắng, một chiếc áo khoác có nón màu trắng, mười ba cái quần gồm ba quần bò màu be, ba quần jeans và bảy quần shorts, sáu đôi vớ nhiều màu, một lô quần áo lót và vài dụng cụ vệ sinh cá nhân. Mở tiếp một cái hộp đặt phía dưới đống quần áo, bên trong là một đôi giày thể thao mới tinh và một đôi sandal màu trắng.

Thiên Bình ngạc nhiên nhìn đống đồ này, cô bị nhốt trong khu thử nghiệm chứ không phải đang đi nghỉ mát, thế mà họ lại đưa cho cô vật dụng còn nhiều hơn vali quần áo đi du lịch một tuần của cô.

Cô nhìn lại quần áo mình đang mặc, cũng là áo thun xanh lam, áo khoác xám và quần bò, giày thể thao màu trắng, vớ màu xám. Cô nhớ lại quần áo của những người khác, cũng đơn giản như của cô nhưng trông có vẻ gì đó hơi dơ. Nếu Người sáng lập gửi quần áo đủ cho mỗi ngày một bộ thì không có lí gì quần áo lại bẩn như thế, nghĩa là họ chỉ gửi nhiều quần áo cho một mình cô, nhưng tại sao họ lại làm vậy?

Đang suy nghĩ thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó Newt ló đầu vào "Đầu xanh, buổi lễ bắt đầu rồi, đi nhanh nào."

Cô gật đầu, đóng hộp lại sau đó đi ra ngoài.

"Vật dụng họ gửi cô thế nào, đầy đủ chứ?" Newt vừa đi bên cạnh cô vừa hỏi.

Cô gật đầu.

"Nếu thiếu gì thì cứ viết thư gửi họ, nếu đáp ứng được họ sẽ gửi thứ đó lên."

Cô lại tiếp tục gật đầu, sau đó cô nhìn quần áo của Newt. Áo sát nách màu nâu, áo khoác trắng, quần kaki nâu, giày bệt màu xám, tất cả đều trông khá cũ.

"Hey Newt." Alby từ đằng xa vẫy tay với Newt, ánh lửa màu vàng hắt lên người cậu ta khiến cho làn da đen càng thêm bóng loáng khỏe mạnh.

"Nhanh nào đầu xanh, cô là khách danh dự hôm nay đấy." Newt kéo nhẹ khuỷu tay cô, dẫn cô đi về phía Alby.

Đứng cạnh Alby là Nick, hai người đang cầm hai cái ly đựng thứ dung dịch màu vàng sẫm óng ánh. Nick liếc nhìn Newt và Alby, sau đó chìa cái ly của mình trước mặt cô:

"Đầu xanh, thử cái này đi."

Cô lắc đầu.

"Thức uống của Trảng đấy, là thức uống mà Trảng viên nào cũng phải uống."

Cô nhìn Nick, cậu ta cố nén cười, gật đầu nhìn cô. Cô thở dài, đưa tay cầm lấy, sau đó nhấp một ngụm. Mùi vị kinh tởm khó tả lan tràn khắp miệng, cô cố kìm lại không phun ra mà nuốt nhanh vào, cảm giác buồn nôn dâng lên nơi cuống họng.

"Cảm giác thế nào? Ngon phải không?" Nick giả bộ nghiêm túc hỏi cô, hai người còn lại thì cười ha hả.

Cô trả lại cái ly cho Nick "Rất ngon."

"Thật sao?" Alby hỏi lại, giọng trêu chọc.

Cô nhìn họ, không ngờ những con người này, bị cầm tù ở đây mà vẫn có thể lạc quan vui vẻ như vậy. Hoặc có thể là họ đang cố gồng mình để vui vẻ, vì nếu không, họ sẽ phát điên mất. Tưởng tượng việc bị quét sạch trí nhớ, bị nhốt trong một cái mê cung khổng lồ với con quái vật kinh khủng, nếu là cô, có lẽ chỉ vài ngày thôi là cô phát điên rồi.

"Sao vậy đầu xanh, cô giận à?" Newt ngừng cười, hỏi cô.

Cô lắc đầu "Không có."

Mình phải thoát ra khỏi đây, mình phải trở về, ở đây lâu mình sẽ phát điên mất. Họ có lẽ không vì họ bản lĩnh, nhưng mình thì không mạnh mẽ được như vậy. Mình phải trở lại, gia đình đang chờ mình, đây không phải là thế giới của mình.

"Thôi nào đầu xanh, hãy vui vẻ lên, tôi biết việc này rất khó, nhưng hãy vui vẻ lên, cô đã là một thành viên của Trảng, thành viên của gia đình này, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn và thoát ra được khỏi đây."

Thiên Bình ngước lên nhìn Nick, cậu cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô, nở nụ cười trấn an, ánh mắt cậu trong đêm đen ánh lên ánh sáng kiên định và đầy hi vọng.

Cô cúi đầu xuống, cắn môi, đôi mắt nóng lên.

Cậu sẽ chết vì niềm tin này đó, Nick à.

Bỗng một cánh tay choàng qua vai cô, cô giật mình thoát ra, cả người đụng mạnh vào Nick. Cô quay đầu, thấy Anna đang ngạc nhiên nhìn cô, cánh tay lơ lửng giữa không trung vẫn chưa rút về.

"Xin lỗi đầu xanh, tôi không ngờ cậu lại như thế..." Anna lúng túng cười cười, lùi về phía sau.

"Không, tôi xin lỗi, tại tôi rất dễ giật mình..." Cô lắc đầu.

Newt khoác vai Anna "Nào các bạn, chúng ta đi tới chỗ trung tâm của buổi tiệc thôi."

Hai người dẫn đầu đi trước, cô đi theo sau, Nick đi bên phải cô, Alby đi sau, còn bên trái cô là Minho, cậu ta đến cùng lúc với Anna.

Họ dẫn cô đi tới chỗ đám đông đang quay thành vòng, bên trong là hai chàng trai đang vật nhau trong một cái hố cát hình tròn. Lúc cô chen được vào bên trong thì đã thấy một trong hai người bị đẩy ra khỏi vòng, người còn lại thì đang đứng giơ hai tay lên cao biểu thị chiến thắng.

"Gally là người giỏi nhất trong trò chơi này đó." Alby nói.

Anna đổi chỗ với Minho đang đứng cạnh cô "Đầu xanh, cậu có muốn chơi trò này với tôi không?"

Cô ngạc nhiên nhìn cô ta, lắc đầu "Không."

"Thôi nào, sẽ rất vui đấy." Rồi cô ta hướng về phía Gally "Hey Gally, tôi có thể mượn sân chơi của anh không?"

Gally đi về phía này "Cô muốn đấu với tôi sao công chúa?"

"Tôi không phải công chúa, và không, tôi không muốn đấu với anh, tôi sẽ đấu với đầu xanh."

Gally liếc nhìn cô, rồi nhìn Anna, nhún vai "Được thôi."

"Không..." chưa kịp nói hết câu thì Anna đã kéo tay cô đi vào trong vòng tròn, bàn tay cô ta siết chặt lấy khuỷu tay cô khiến cô có chút khó chịu. Cô đang tính từ chối lần nữa thì xung quanh liền vang lên nhiều tiếng hoan hô, cô quay đầu, Nick, Alby, Newt và Gally đều đang vỗ tay, Minho đứng khoanh tay mỉm cười.

"Luật chơi rất đơn giản, người nào đẩy được người kia ra khỏi vòng tròn thì chiến thắng." Anna đứng đối diện cô, cười nói.

Cô thở dài, đưa tay ra thủ thế, cô thấy Anna nhếch môi, sau đó hô "Bắt đầu nào."

Cô tưởng ban đầu hai người sẽ chỉ thủ thế vờn đối phương mà thôi, không ngờ cô ta lập tức xông lên, đấm thẳng một cú về phía cô, cô giật mình né qua một bên, cô ta liền đá một cước trúng ngay hông cô.

Cú đá khá mạnh, cô lùi về phía sau mấy bước, sau đó ngã ngồi xuống hố cát. Xung quanh vang lên một tràng cổ vũ, tên "Anna" được hô liên tiếp, cô thấy hốc mắt mình nóng lên, cảm giác tủi thân tràn ngập trong lòng.

Quyết định trở về là đúng, đây không phải là nơi dành cho mình. Mình yếu đuối, mình nhu nhược, mình sắp điên mất.

"Đầu xanh, cậu không sao chứ?" Anna đứng từ xa, lo lắng hỏi cô.

"Tôi không sao." Cô đứng lên, phủi cát trên quần, sau đó tiến lại gần Anna.

"Vậy làm lại nhé." Anna mỉm cười hất tóc, sau đó hét lên một tiếng, xông thẳng về phía cô. Cô cúi người chuẩn bị, Anna lao tới, nhanh nhẹn nắm lấy hai cổ tay cô, cô xoay người tính thoát ra thì cô ta đã lấy đầu gối thúc một cú vào bụng cô, sau đó cô ta gạt chân cô, cô liền ngã úp mặt xuống đất.

Xung quanh lại vang lên tiếng hoan hô, cát đắng chát nghẹn ứ trong miệng, cô tưởng mình sẽ bật khóc, nhưng một giọng nói bỗng vang lên trong đầu cô, đột ngột và đầy bất ngờ.

"Cái gì đang xảy ra thế này? Tại sao tôi lại không thể điều khiển được cơ thể của tôi? Còn cô, cô là ai? Cô là ai?"

Thiên Bình hoảng sợ, trong đầu cô vang lên suy nghĩ không phải của cô.

"Cô là ai? Cô đã làm gì tôi?"

"Đầu xanh, cậu không sao chứ?" Anna đi tới gần cô, đỡ cô dậy.

"Anna?"

"Tôi xin lỗi, nhưng cậu có sao không? Mặt cậu...?" Anna lo lắng hỏi.

"Anna, cô ta dám đánh tôi?"

Bỗng nhiên có một nguồn cơn tức giận lan tỏa trong người cô, cô chưa kịp định thần thì đã thấy tay mình đấm một cú về phía giữa mặt Anna, cô ta nhanh chóng tránh được, cô lại tiếp một cú đá ngay hông cô ta, Anna lùi về sau, sau đó ngã ngồi trên nền cát, y như cô lúc nãy.

"Oa..." Xung quanh vang lên nhiều tiếng kêu kinh ngạc, nhưng người ngạc nhiên nhất chính là cô.

"Nhu nhược..." Giọng nói đó tiếp tục vang lên trong đầu cô, đầy khinh thường.

Cô là chủ nhân của thân thể này?

"Phải...cẩn thận!" Giọng nói hét lên, cô quay đầu, thấy Anna thúc đầu vào người cô. Cô ghìm chặt hai chân vào đất, nắm lấy vai cô ta, dùng sức đẩy lại.

"Chân! Gạt chân cô ta!" Giọng nói ra lệnh, và chưa đợi cô phản ứng thì cái chân của cơ thể đã gạt chân Anna, khiến cô ta ngã ngửa ra sau, cơ thể cô thuận thế đè lên người cô ta, tay phải giơ lên cao, chuẩn bị đấm một cú thẳng vào mặt Anna.

"Bốp" nắm tay của cô nện thẳng xuống cát, chỉ sát mặt Anna vài centimet.

"Xin lỗi." Thiên Bình nói với Anna vẫn còn đang kinh hoàng nằm trên đất, sau đó chống tay đứng dậy, lùi ra sau.

Cô suýt nữa là giết cô ta rồi.

Thiên Bình cúi đầu, xoa xoa nắm tay dính đầy cát và rỉ máu của mình.

"Để xem ai mới là người muốn giết ai."

Thiên Bình hốt hoảng ngẩng đầu, trước mắt là một bóng đen vụt qua, sau đó chân của Anna đạp thẳng vào đầu cô, cả người Thiên Bình như con diều bị đứt dây ngã phịch xuống đất, đầu đập mạnh xuống nền cát.

Trước khi ngất xỉu, cô lờ mờ nhìn thấy nhiều người chạy lại phía cô, cùng giọng nói đáng ghét vang lên trong đầu:

"Ngu ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro