Appa tới rồi, mẹ chạy mau - Jeti, Yoona ver

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Au cover : MY

• Bản gốc : cha tới rồi,mẹ chạy mau_Ngũ Nguyệt Thất Nhật

• Số chương : 361 [nói vậy thui chứ thực chất 1 chương có chút xíu]

• Trạng thái : chắc 1 tuần 3,4,5 chương gì đó.

• Đôi lời: thật ra đôi lúc mk ko biết nên chọn nv như thế nào nữa ~.~ mk cũg ko bjt là nv Jessica trong fic này sẽ là nam hay nữ nên cko mk sr trước nhé. À quên fic ko nặg cũg ko nhẹ nên ... lưu ý trước khi đọc....

.

.

.

.

Giới thiệu :

Trong một đêm buông thả.

Cô nhất quyết đòi ra ngoài, không phải chỉ là một "màng mỏng" sao? Cô không cần.

Tìm đại một người nào đó khiến mình từ một cô gái trở thành một người phụ nữ chân chính.

Nhưng lại không ngờ mình "tùy tiện" đụng phải một ông trùm hắc đạo, lại còn mang thai "long loại".

...

Cô ấy còn trẻ nhưng đã leo lên được vị trí vương giả, có rất nhiều người muốn lấy mạng cô ấy, nhiều ánh mắt trong bóng tối ngầm theo dõi cô ấy.

Trong một lần chạy trốn cô ấy đụng phải một cô gái .

"Phụ nữ đưa tới miệng rồi mà còn không dám ăn, cô thật không đáng làm người..."

Cũng bởi câu nói này, cô ấy cướp lấy thân thể cô, lưu lại trên người cô dấu ấn của mình.

Nhưng vì đêm đó mà sáng hôm sau cô ấy bị cảnh sát bắt và chịu bảy năm tù.

...

Bảy năm sau

Cô ấy giống như vương giả ra khỏi nhà giam, biến đổi trong chớp mắt, cô ấy đã trở thành một giám đốc nổi tiếng toàn cầu.

Mệnh lệnh đầu tiên cô ấy đưa ra chính là "tìm ra người phụ nữ kia, nhất định phải bắt sống đến đây ."

※※※

Trích 1:

"Mẹ, mẹ, appa tới"

"Cái gì? Cô ta ở đâu?"

"Đang ở cửa"

"Bảo bối, con nghe mẹ nói, chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhưng mà... chạy trốn cũng rất quan trọng."

"Hả? Vậy phải bình tĩnh hay chạy trốn?"

"Ngốc quá, đương nhiên phải bình tĩnh và chạy trốn, mau!"

Mỗ bảo, chảy mồ hôi...

...

Trích 2:

"Mẹ, mẹ! Appa lại tới nữa!"

"Cái gì? Còn không mau chạy thôi?"

"Không kịp rồi, appa đang ngồi bên ngoài."

"Bảo bối, con nghe mẹ nói này...

"Còn nói nữa à?"

"Đúng vậy, đây là thời khắc quan trọng, con nhất định phải báo đáp công nuôi dưỡng bấy lâu nay của mẹ, cho nên..."

"Cho nên...?"

"Con ra ngoài ngăn cản, mẹ chạy trước."

Mỗ bảo chảy mồ hôi điên cuồng.

.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro