Chương 15 - Chẳng lẽ.....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này chú đẹp trai! Can i help you?"

TAO trừng mắt nhìn Yoona.

Hôm nay cậu không có mang kính đen và mũ lưỡi trai, toàn bộ khuôn mặt đều hiện lên trước mắt anh.

Thật sự rất giống! Quả thực chính là hình ảnh đại tỉ thu nhỏ.

"Này chú đẹp trai, sao chú không nói gì thế? Không hiểu tiếng Anh sao? Có cần cháu dịch giúp chú không?" Yoona vẻ mặt dương quan sáng lạn, nhưng ẩn dưới bề ngoài hồn nhiên ngây thơ ấy lại cất dấu vẻ tà ác không hợp với tuổi.

"Cậu đã sớm phát hiện ra tôi bám theo cậu?"

"Đúng rồi!" Yoona cười đáp!

"Cậu cố ý dẫn tôi tới nơi này?"

"Mấu chốt rõ ràng như vậy, chú không phải muốn từng bước từng bước hỏi không dứt chứ, thực ngớ ngẩn!"

TAO bực mình!

Nhưng là Yoona vẻ mặt lại vui vẻ và thích thú.

"Chú đẹp trai, không bằng để cháu hỏi vài vấn đề có tính triết lý được rồi, tại sao chú muốn theo dõi cháu? Chú muốn làm gì cháu? Là ai sai chú làm vậy?"

TAO trầm mặc không nói!

Yoona vẫn vui vẻ cười như trước, hai mắt linh động theo dõi khuôn mặt anh, dò xét tâm anh.

"Chú không nói gì, vậy để cháu suy luận một chút ..." Cậu bày ra bộ dáng phúc nhĩ ma tư, chậm rãi nói: "Người có thể sai chú tới chỉ có người phụ nữ tên Jessica Jung, người đó muốn chú thần thần bí bí theo dõi cháu nhưng lại không thể gây tổn thương cháu, vậy là muốn lấy vật gì trên người cháu, hoặc là muốn bảo vệ cháu, cũng có thể là điều tra gì đó? Nhưng mà vừa nhìn thấy khuôn mặt chú, không có bất luận vẻ ngạc nhiên gì, vậy chứng minh chú đã sớm biết cháu là ai, cho nên tổng kết lại, cháu có thể hiểu rất rõ ràng, chú muốn từ trên người cháu lấy chứng cứ có quan hệ với người kia, cho nên chú theo dõi cháu mục đích chính là muốn lấy DNA của cháu đi kiểm tra... Cháu suy luận như vậy có đúng không? Chú đẹp trai?"

Ánh mắt TAO trừng càng lớn.

Không ngờ thực sự bị cậu đoán được, hơn nữa ánh mắt cậu nhìn anh, nói chuyện có khẩu khí, vẻ mặt suy đoán thấu tình đạt lí đều cực kỳ giống đại tỉ, quả thực giống nhau như đúc.

Đây là gien di truyền sao?

"Cháu nói này chú đẹp trai, sao chú lại không nói? Chẳng lẽ bị trí thông minh của cháu dọa sợ rồi?" Yoona vẻ mặt đắc ý, cảm khái nói: "Đừng xem cháu tuổi còn nhỏ, nhưng ở phương diện chỉ số thông minh, cháu với chú đẳng cấp không hề giống nhau, kỳ thực không phải chú ngu ngốc chẳng qua là cháu quá thông minh thôi!" Cậu đắc ý dương dương tự đắc, tràn đầy kiêu hãnh.

Gân xanh trên trán TAO nổi hết cả lên.

Thằng quỷ này thực sự quá kiêu ngạo, ngay cả điểm này cũng giống đại tỉ y như đúc.

"Được rồi, đừng khó chịu nữa, ông trời cho chú "đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển" này, coi như là may mắn của chú, chú phải cảm tạ trời đât đi!" Yoona an ủi vỗ vỗ cánh tay anh, tiếp tục nói: "Mẹ từng nói cho cháu: người ngốc có phúc của người ngốc, mẹ còn nói đời này cháu không thể kiêu ngạo như vậy, nhưng có điều người giống như chú, cũng là có thể không ngừng hưởng thụ, chú xem xem..." Cậu nói xong liền nhỏ một sợi tóc trên đầu xuống, bố thí đặt ở trong tay anh.

"Đây là ngàn phán vạn phán, DNA mong nhớ ngày đêm, bổn thiếu gia cháu tặng cho chú!"

TAO kinh ngạc nhìn tóc trong tay.

Rốt cuộc tiểu quỷ này đang nghĩ cái gì? Cứ như vậy cho anh?

Bố thí? Thương xót? Hay là... châm chọc?

Yoona ngoạn cú liễu, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Cậu vui vẻ bước qua người anh, vừa bước xuống cầu thang bên cạnh vừa vẫy tay nói: "Chú đẹp trai, cám ơn chú đã chơi với cháu lâu như vậy, cháu rất vui, bye bye,... Nhớ thay cháu nói với ba một tiếng, chúc mừng appa ra tù."

Appa sao?

Sao cậu ta dĩ nhiên thoải mái gọi đại tỉ bằng appa như vậy, chẳng lẽ cậu ta không biết nếu xác nhận cậu ta là con của đại tỉ thì cuộc sống của cậu sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất, cậu sẽ phải từ vầng thái dương tươi sáng xuống địa ngục tăm tối.

Thằng nhóc chỉ có sáu tuổi mà trong đầu nó chứa những gì?

TAO không nén nổi nhíu mày thật sâu.

※※※

Khách sạn Rich

Phòng VIP 001

Lần thứ ba Tiffany đẩy toa ăn đứng trước cửa phòng, cô nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt mà cau mày.

Hôm qua lớn tiếng mắng cô ta là tên biến thái chết tiệt rành rành như vậy, còn nói muốn trả thù, thế nhưng tại sao cô ta lại hủy bỏ việc thay đổi người? Chẳng lẽ đây là trả thù trong truyền thuyết? Cô ta muốn hành hạ cô bằng cách này?

Nhưng tại sao bản thân mình lại ngoan ngoãn đứng ở đây? Rõ ràng cô cũng có thể xin thay đổi người, né tránh phiền phức không cần thiết này, thế nhưng...

Thực sự cô vẫn còn muốn xác nhận lại một chút, người kia... rốt cuộc là ai?

Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, thời điểm tất yếu để lấy dũng khí ra, dũng cảm thăm dò.

Cô hít một hơi mạnh mẽ, giữ cho tim ổn định, ấn chuông cửa.

"Leng keng - Leng keng"

"..." Không có ai lên tiếng.

"Leng keng - Leng keng"

"..." Vẫn không có ai.

"Leng keng - Leng keng"

"..."

Tiffany đổ mồ hôi!

Sự việc này sao giống như đã từng xảy ra?

Nếu đi sẽ không lấy được đồ, nếu ở lại sẽ thống thống khoái khoái mở cửa, đây chính là nguyên tắc làm người cơ bản, a không đúng... Cô hiểu rồi cô ta căn bản không phải người, cô ta là một con chó điên chỉ biết cắn người. =="

Kỳ vọng vào chó điên sẽ mở cửa là hành vi sai lầm của nhân loại.

"Ai..." Thở dài một hơi, sau đó lấy chìa khóa, chần chừ mở cửa phòng.

...

Lần này phòng khách tràn ngập ánh sáng mặt trời, gọn gàng sạch sẽ, phòng tắm không truyền ra tiếng nước chảy, nhưng mà... một người phụ nữ đang nằm dài trên ghế sô pha.

Cô ta mặc quần tây màu đen, áo sơ mi màu trắng, chiếc thắt lưng đã được cởi xuống, cúc áo cũng đã mở ra, chỉ có khóa kéo là không tổn hao gì, mà phía trên cô ta, vạt áo sơ mi đã mở rộng, lộ ra nước da màu đồng cùng với cơ bắp cùng với thân hình hoàn mỹ, cả người tỏa ra mị lực hấp dẫn, thế nhưng ở trong mắt Tiffany chỉ có hai chữ để đánh giá cô - hèn tiết! =="

Kỳ quái?

Hai mắt trong veo của cô nhìn phần đầu cô.

Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tóc khá dài màu đen của cô, nhưng không nhìn thấy khuôn mặt cô, bởi vì, trên mặt cô là một tập văn kiện đang mở.

Là bởi vì làm việc nên mệt sao? Hay là cô ta cố tình che mặt mình?

Mặc kệ, lòng hiếu kỳ không ngừng quấy phá, thúc giục thân thể cô tới gần bên người cô ấy.

Chỉ cần hạ xuống một chút là được rồi, cô muốn nhìn thấy mặt cô ta..

Muốn tận mắt xác nhận xem người phụ nữ này có phải người bảy năm trước kia hay không.

Tay chậm rãi tới gần cô, ngón tay đụng vào một góc của tập văn kiện, sau đó vô thanh vô tức xiết chặt, chuẩn bị xốc lên...

"Cô muốn làm gì tôi?" Jessica đột nhiên mở miệng.

Tay Tiffany chợt cứng đờ.

Cô ta tỉnh sao?

Không, vốn cô ta không có ngủ là cô ta giả vờ.

Chợt, Jessica bắt lấy tay cô, thình lình ngồi dậy đồng thời kéo cô vào ngực mk, tay kia cuốn lấy thân thể cô, để cô ngồi trên đùi đưa lưng về phía mk.

"Bịch" một tiếng, văn kiện rơi xuống mặt đất.

Chính lúc đấy, Jessica đưa tay phải ra che kín mắt cô, tầm mắt Tiffany trong nháy mắt trở nên đen kịt.

"Cô vừa muốn làm gì tôi? Câu dẫn? Hay là đánh lén?" Jessica tới gần bên tai cô tà mị nói.

Tiffany cau mày đè nén tiếng tim đập dồn dập không khống chế được.

"cô nghĩ quá nhiều rồi, tôi không có chút hứng thú nào với cơ thể cô cả!"

"Vậy cô muốn làm gì?"

"Tôi chỉ muốn nhìn khuôn mặt cô một chút để xem nó hình dạng gì."Cô không hề dấu giếm nói ra ý định của mình.

Chết thì chết, thay người thì thay người, cô không có gì phải sợ hãi.

"Khuôn mặt? Cô rất muốn biết tôi như thế nào?" Jessica hỏi.

"Đúng"

Khóe miệng Jessica gợi lên nụ cười tà ác.

"Mặc dù tôi rất vui khi mà bản thân có thể khiến cho phụ nữ sinh ra hứng thú, nhưng mà thực sự rất tiếc là, con người của tôi có một cái tật xấu, chính là cô càng muốn xem, tôi lại càng không muốn cho cô thấy, như vậy... cô càng duy trì lòng hiếu kỳ, không ngừng muốn thấy tôi, nhớ tôi..."

Tiffany giận dữ, hai tay nắm chặt.

"Vậy thật có lỗi, tôi cũng có một tật xấu, chính là người khác càng không muốn để tôi nhìn thấy thứ đó, tôi càng phải nhìn!" Cô nói xong, hai tay bắt lấy cái tay đang giữ mình, xoay người cúi xuống, hai chân tách ra, ổn định trọng tâm, sau đó dụng lực đẩy vai Jessica ngã xuống.

Thế nhưng trước khi động tác cô hoàn thành, Jessica đã vươn tay trái nắm lấy tóc cô, dùng sức nắm kéo xuống.

"A" Tiffany bị đau kêu lên, ép buộc phải nhấc đầu lên.

Jessica nhân cơ hội bỏ tay trái ra, đồng thời tay phải cầm lấy tóc cô, quay về phía ghế sô pha, dùng sức đè xuống.

Cả khuôn mặt Tiffany bị ép chặt xuống ghế sô pha mềm mại, tầm mắt lại bị che khuất.

"Buông ra" Cô kêu to.

Tại sao người này thân thủ tốt như vậy? Lại có thể dễ dàng chế ngự cô?

Cô ta là ai?

"A..." Jessica chợt cười khẽ, nói: "Đối với một người phụ nữ mà nói, thân thủ của cô không tồi, nhưng đáng tiếc, đối thủ của cô lại là tôi."

"Cô không phải tổng giám đốc tập đoàn Kim King, cô không phải King, cô là ai? Chẳng lẽ... cô là Jessica Jung?" Cô nói to suy đoán, đồng thời sử dụng lực giãy dụa.

"Jessica Jung?"

Jessica ngờ vực lặp lại tên mình, chậm rãi khom người dán trên lưng của cô, giả vờ nghi hoặc nói: "Jessica Jung là ai? Tôi không biết người như vậy, nhưng tôi có thể khẳng định với cô, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Kim King, tên của tôi là King?

Cái gì? Nhưg cô ta là nữ?

Cô ta không phải Jessica?

Tiffany kinh ngạc nhưng vẫn không tin.

"cô gạt người! Nếu không phải Jessica Jung, vậy để tôi thấy khuôn mặt cô!"

"Được"

Ct bất ngờ thẳng thắn đồng ý.

Tiffany sửng sốt.

Có thể thấy khuôn mặt cô ta sao?

"Có điều là..."

Thanh âm Jessica lập tức trở nên chầm chậm, nói: "Tôi là một người làm ăn đặc biệt xuất sắc, cho tới bây giờ cũng không có buôn bán lỗ vốn, cho nên chỉ cần cô đưa cho tôi một triệu đồng, đừng nói là khuôn mặt, toàn thân trên dưới của tôi, kể cả địa phương kia... đều có thể cho cô nhìn một lần."

Tiffany nháy mắt thẹn quá hóa giận.

"cô buông tôi ra! Cô là đồ vô liêm sỉ, đồ không biết xấu hổ, cô như một tên hạ đẳng, hạ cấp, loại sản phẩm bậc ba, lập tức phải đi tiêu hủy."

"A..." Jessica không giận, ngược lại cười khẽ.

Tính tình táo bạo của cô thật giống như một con ngựa hoang, dường như chỉ cần khẽ đụng vào sẽ lập tức dùng chân đá người, không cho bất luận kẻ nào cưỡi trên đầu, nhưng cũng chính vì tính cách này... mới càng thêm thú vị.

Thật muốn thuần phục con ngựa hoang này, muốn thử cảm giác được cưỡi lên...

"Buông tôi ra, tên hỗn đản, buông tôi ra, buông tôi ra..." Cô không ngừng la hét, không ngừng giãy dụa.

Vẻ mặt Jessica lại thích thú tràn đầy.

"Xem ra cô không muốn đưa tiền, cũng đúng, tôi nhớ người Trung Quốc có một câu nói người xưa để lại: con gái vô tài tiện thị đức."

Hả? (⊙﹏⊙|||)~

Tiffany nháy mắt trút giận phá cầu.

Thật sự rất muốn quay lại cho cô ta một cú... "Tài" (nhân tài) này so với "tài" (tiền tài), đồng âm nhưng không đồng nghĩa.

Chịu đựng quá đủ rồi, rốt cuộc cô ta là đại tinh tinh ở rừng rậm nguyên thủy nào chạy đến đây? Là cố tình gây trò cười? Hay là vô ý? Cái gì mà tổng giám đốc cao cấp? Cô khinh, ai tin được với trình độ văn hóa như thế này?

Thật là mất mặt!

"A a a a a" Cô chợt phẫn nộ rống to, "Tên biến thái chết tiệt, muốn tôi nói bao nhiêu lần cô mới hiểu? Buông tôi ra, đừng có chạm vào tôi, cút ngay, cách xa tôi một chút."

"Khó mà làm được" Jessica ung dung cự tuyệt.

Cơ thể càng dán lại gần lưng cô, gần như chỉ dùng thân thể Jessica chặn cô lại, sau đó bạc môi dán lại tai cô nhỏ giọng nói: "Đúng lúc tôi nhớ đến cô từng nói qua, cô đối với cơ thể tôi một chút hứng thú cũng không có, chỉ có điều trái lại, tôi đối với cơ thể cô có rất nhiều hứng thú, không bằng... để cho tôi xác nhận một chút."

Xác nhận?

Tiffany hoang mang.

"cô muốn làm gì?"

"Tôi muốn..." Jessica muốn nói lại thôi, tay phải đã vươn tới vạt áo của cô.

Chậm rãi dò xét bên trong áo cô, sau đó vuốt ve nước da trơn mềm, kéo chiếc áo sơ mi, để cho toàn bộ phần lưng của Tiffany lộ ra trước mắt cô.

"Đừng" Tiffany kêu to.

Nháy mắt, cô giống như thủy thủ được ăn rau chân vịt, sức giãy dụa lớn hơn gấp bội.

Jessica nhíu mi, hai tay dùng sức kiềm chế cô.

Hai mắt nhìn chằm chằm hình xăm sau lưng cô.

Huyết long kia, vẫn y nguyên như bảy năm trước, dấu ấn sinh động trên lưng cô, hoàn hảo không tổn hao gì. Jessica còn tưởng cô đã nghĩ được biện pháp xóa bỏ hình xăm này đi, bởi vậy mới có chút lo lắng, nhưng mà hiện tại đã khẳng định được... đồ vật vẫn còn.

"Được rồi, cô có thể đi rồi!" Jessica đột nhiên mở miệng, hai tay buông cô ra.

Cái gì?

Tiffany vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.

Vì sao bỗng nhiên lại để cô đi? Cô ta không phải muốn làm cái chuyện kia với cô sao? Chỉ có như vậy?

"Kim Tan, tiễn khách"

Lại là bốn chữ đơn giản này, mà âm thanh vừa phát ra, cửa phòng liền mở, Kim Tan đi nhanh tới bắt lấy cánh tay tiffany.

"Cô Hwang, xin đi theo tôi!" Anh ta vừa nói vừa lôi kéo thân thể cô.

Rốt cuộc đây là chuyện gì?

Tiffany quay đầu lại nhìn bóng lưng Jessica.

Cô ta nói xác nhận là có ý gì?

Cô ta muốn xác nhận cái gì?

Chẳng lẽ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro