Chương 9 - Bắt sống về đây!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì m.n cứ than với mk là chap ngắn quá nên mk cko 3 hay 4,5 chương bên ngoài gộp lại 1 chương. Mong m.n ủng hộ !! ^_~

--------------------------------------------------

Tiffany thất thần đi ra khỏi cửa hiệu xăm, không thể ngờ rằng mình chỉ muốn một đêm phóng túng thôi thế nhưng lại chọc phải kẻ thống trị giới hắc đạo.

Cô đúng là trúng được thưởng cực kỳ lớn.

Nhưng mà cái người tên là Jessica Jung kia tại sao lại muốn lưu lại hình xăm này trên lưng người phụ nữ chỉ mới ngủ cùng một lần chứ?

Nhất thời có hứng? Hay vừa gặp đã yêu?

Phải... mà cũng có thể không...

"Hajzzz..."

Thở dài một hơi, cô mệt mỏi đến mức không muốn suy nghĩ gì nữa, phải nhanh về nhà ngủ một giấc thật say.

...

Xế chiều

Tiffany về tới nhà cũng là gần tối nhưng khi bước vào nhà cô có cảm giác là lạ. Khắp nơi chỗ nào cũng có giấy dán màu đỏ, mấy người trong công ty vận chuyển cũng đang chuyển đồ vật trong nhà đi.

"Các người là ai? Các người đang làm gì?" Cô lớn tiếng chất vấn.

"Hwang tiểu thư" Một người đàn ông mặc âu phục màu xám đi tới trước mặt cô, nở một nụ cười tươi cười chuyên nghiệp nói "Tôi họ Choi - là tài vụ được công ty phái tới. Rất xin lỗi phải nói cho cô biết một tin xấu, công ty cha cô đã chính thức tuyên bố phá sản. Cho nên nhà cửa cùng toàn bộ vật dụng trong nhà đều được đem đi bán đấu giá. Toàn bộ tiền sau khi bán hoàn toàn thuộc về công ty chúng tôi."

Phá sản?

Tiffany vô cùng kinh hãi!

"Ba tôi đâu? Ông ấy ở đâu?" Cô không tin, cô muốn chính miệng ba cô nói.

Thế nhưng...

"Ba cô hôm qua sau khi nghe được tin này đã nhảy lầu tự sát!"

"Rầm" một tiếng như sét đánh ngang tai khiến cô hoảng loạn lùi về sau vài bước, không thể dừng lại. Cô kiên cường cắn chặt răng không cho nước mắt rơi.

"Thế còn mẹ tôi? Bà đâu rồi?" Âm thanh của cô có hơi run rẩy, hiện giờ cô đang rất lo lắng bất an.

"Vô cùng xin lỗi, mẹ cô sau khi biết cha cô chết cũng đã đi theo cùng một chỗ với cha cô."

Cùng một chỗ?

Là thiên đường? Hay là địa ngục?

"Vậy không phải là..." Cô không tin, rồi đột nhiên hét to cầm lấy tay anh ta: "Tất cả đều không phải, anh gạt tôi, anh đang nói dối... nhà tôi không phá sản, ba mẹ tôi không chết, bọn họ sao có thể làm chuyện độc ác như vậy, bọn họ sẽ không... sẽ không..." Thanh âm của cô càng ngày càng trở nên nghẹn ngào, cánh tay cầm tay anh ta càng lúc càng trở nên vô lực, cô chậm rãi ngồi xuống đất bất lực nói: "Họ sẽ không bỏ lại tôi... không đâu..."

"Hwang tiểu thư!" Ông Choi khe nhíu mày, anh ta cũng không muốn tiếp tục làm cô đau lòng thêm nữa, nhưng mà...

"Nếu như cô không tin thì giờ có thể đến bệnh viện để xác nhận, thi thể ba mẹ cô hẳn đều ở chỗ đó."

Lời nói vừa dứt, Tiffany từ đứng bật dậy xông thẳng ra khỏi cừa.

...

Nhà xác bệnh viện

Không gian yên tĩnh, hơi lạnh tỏa ra bốn phía, đâu đâu cũng toàn tủ xác.

Một bác sĩ đến kéo hai ngăn tủ cùng thầng thứ hai ra. Sau đó xoay người lại cứng nhắc nói với cô: "Tiểu thư, mời cô đến xác nhận."

Từng bước Tiffany nặng nề chậm rãi tới trước hai ngăn tủ đựng xác.

Tầm mắt nhìn xuống hai người một nam một nữ nằm ở bên trong.

Khuôn mặt mẹ cô vẫn xinh đẹp như cũ, cha cô cũng vậy. Chỉ có điều giờ hai khuôn mặt ấy không còn sức sống như xưa.

Nước mắt... bỗng chốc vỡ òa.

"Ba ... mẹ..."

Cô bật khóc, ôm hai thân thể lạnh buốt, nước mắt không ngừng tuôn.

Tại sao lại trở nên như vậy?

Cùng một ngày, cô thất tình, thất thân, mất tâm, mất đi gia đình, mất đi ba, mất đi mẹ, mất đi tất cả mọi thứ... tại sao? Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cô như vậy? Tàn nhẫn cướp đi tất cả mọi thứ của cô.

"Ba... mẹ... con xin hai người... mở mắt ra nhìn con được không?"

"Chỉ cần một chút thôi, chỉ cần mở một chút cũng được, để con biết... hai người vẫn chưa chết..."

"Ba... mẹ..."

Thật lạnh... thật lạnh quá...

Cái lạnh khiến cho máu dường như đông lại, cái lạnh khiến cơ thể dần mất đi cảm giác, cái lạnh khiến trái tim như ngừng đập...

Cô lạnh giống như đã trở thành một xác chết ở đây...

Một tháng trong chớp mắt đã trôi qua.

Chuyện bán đấu giá dù đã xong nhưng nợ vẫn không thể trả hết hoàn toàn. Số tiền Tiffany vất vả kiếm được chỉ có thể làm được ít chuyện nhỏ sau khi ba mẹ qua đời.

...

Vào một ngày trời xanh thẳm.

Tiffany ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, đem tro cốt của ba mẹ rắc về phía biển. Sunny đứng ở trên bờ nhìn cô dường như sắp chạm tới chân trời.

Lúc đầu muốn cùng ngồi trên thuyền với bạn để tiễn bác trai bác gái một đoạn đường, nhưng cô ấy lại từ chối.

"Ba... mẹ... lên đường bình an."

Tiffany hướng về biển rộng mênh mông nhẹ giọng nói lời chúc phúc. Hốc mắt chảy xuống một giọt lệ, rồi một giọt, lại một giọt nữa cứ thế mãi không dứt...

Trời đất đã thay đổi. Tuy rằng một tháng đã trôi qua nhưng cô vẫn không thể tin đó là sự thật. Càng không thể tin ba mẹ ở trước mắt đã trở thành cát bụi...

Có lẽ vào một buổi sáng nào đó khi cô mở mắt ra sẽ thấy ba mình đang ngồi đọc báo trên ghế sô pha, mẹ mình đứng ở trong bếp làm bữa sáng, tất cả mọi việc chỉ như một cơn ác mộng. Thế nhưng cơn ác mộng này bao giờ mới có thể tỉnh, bao giờ cô mới thoát khỏi cơn ác mộng này?

"Tách !"

Chợt nghe được tiếng nước, cô tò mò cúi xuống nhìn sâu xuống mặt nước.

Hai con cá đang vui vẻ bơi lội, vui vẻ chơi đùa. Đột nhiên hai mắt nhìn đôi cá lại biến thành ba mẹ, trên mặt nước cũng hiện lên ra khuôn mặt của hai người.

"Ba... mẹ... hai người về rồi à?"

Quả nhiên họ không nỡ để cô lại một mình, Tiffany vui vẻ vươn tay chạm vào mặt nước.

Ngón tay vừa chạm vào mặt nước, hai con cá bị dọa sợ liền lặn sâu xuống biển, thế là ba mẹ cô cũng biến mất.

"Đừng, đừng bỏ lại mình con, đợi chút, mang con đi với..."

Cô kích động vươn tay xuống mặt nước muốn bắt hai con cá đang chạy lại, thế nhưng "bùm" một tiếng, cả người rơi thẳng xuống nước trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu rồi.

"Tiffany!!!"

Sunny đứng trên bờ thấy vậy lập tức kêu to tìm người tới cứu.

...

Mặt khác

Một chiếc du thuyền trắng xa hoa đang lướt trên mặt biển, một người phụ nữ mặc quần sooc trắng với áo sơ mi đen đang đứng trên mạn thuyền hóng gió biển, ngắm hải cảnh.

Đột nhiên thấy xa xa có cái gì đó đang lơ lửng trôi, cô ta vội vàng cầm lấy ống nhòm nhìn về phía đó.

"Phụ nữ?"

Cô kinh ngạc mở to mắt, lập tức buông ống nhòm chạy nhanh vào ca - bin điều khiển du thuyền hướng về phía Tiffany đang nổi lềnh bềnh.

Cô nàng tức giận nhảy xuống biển cứu cô lên, ngón tay đặt ở mũi cô nhưng không thấy thở, cúi người áp tai vào tim cũng không thấy đập.

Chết rồi sao?

...

Biệt thự Kim gia.

Mười mấy bác sĩ cùng y tá vội vàng chạy ra chạy vào, suôt một ngày một đêm mới yên tĩnh trở lại.

Chập tối.

Tiffany nằm trên giường hơi run rẩy vài cái sau đó từ từ mở hai mắt.

Cô nhìn lên thấy trần nhà cao cao có đèn treo bằng thạch anh tinh xảo, lông mày bất giác hơi nhíu lại.

Đây là đâu?

Thiên đường sao?

"Cô tỉnh rồi à?"

Giọng nói ôn nhu truyền vào đến tai cô, cô chuyển ánh mắt đến người phụ nữ đang mỉm cười đứng cạnh giường.

"Cô... là ai?" Cô chậm chạp mở miệng.

"Tôi tên là Kim Taeyeon, người đã cứu cô ở trên biển. Thật sự là làm tôi sợ muốn chết khi nghĩ đến việc không cứu được cô!" Không có hơi thở, tim không đập, tưởng cô chết rồi lại không ngờ rằng kỳ tích lại xảy ra.

Cô gái này mạng thật lớn!

"Tại sao lại cứu tôi?" Chết mới tốt, mọi chuyện coi như chấm hết.

"Chẳng lẽ cô không muốn sống nữa sao? Cô tự sát vì có đứa nhỏ trong bụng sao?" Taeyeon đoán mò.

Đứa nhỏ trong bụng?

Tiffany vô cùng kinh ngạc!

"Cô vừa nói cái gì?" Cô hỏi

"Tôi nói cô muốn tự sát à?"

"Không phải là câu này!"

"Đó là...vì cô có đứa nhỏ trong bụng sao?"

"Đứa nhỏ... trong bụng?" Cô kinh ngạc trừng lớn hai mắt, chất vấn nói "Tôi có thai?"

"Cô không biết sao? Cô đã mang thai được một tháng rồi!" Vị bác sĩ vừa kiểm tra cho cô đã xác nhận chuyện này.

Tiffany vội vàng đem tay xoa bụng.

Mình đã có thai?

Trong lúc mất đi tất cả mọi thứ, ông trời lại ban cho cô một đứa nhỏ?

Đây là bố thí sao?

Vào thời điểm cô mất hết hi vọng, đứa nhỏ lại xuất hiện trong bụng cô!

Chẳng lẽ... là cô ấy tới cứu cô?

Nước mắt lại một lần nữa tuôn trào, khóe miệng nhếch lên không biết là khóc hay cười. Ngay chính bản thân cô cũng không biết cô đang vui vẻ hay đang đau lòng...

.

.

7 năm sau

Trước cổng nhà tù thành phố Seoul

Hơn mười chiếc xe màu đen hiệu BMW đỗ song song, hàng chục gã đàn ông mặc âu phục màu đen đứng chỉnh tề phía trước mỗi xe, cực kỳ uy phong.

"Két"

Âm thanh nặng nề phát ra từ cánh cổng sắt, cửa chính từ từ mở ra.

Jessica vẫn mặc bộ âu phục của 7 năm trước, ánh mắt lạnh lùng cùng khí thế bức người vẫn không thay đổi, vẫn ngạo nghễ đứng trước mọi người như cũ, như đại tỉ từng bước một bước ra khỏi cánh cửa.

"Đại tỉ!"

Hơn chục người khom lưng chín mươi độ cung kính hô to tên cô ấy. Ông trời... dường như cũng bị làm cho chấn động.

Jessica đến trước mặt người con trai đứng ở đầu hàng, hơi hạ cặp kính xuống, nhẹ giọng nói: "Tao, 7 năm qua cám ơn cậu đã giúp tôi xử lí mọi chuyện, vất vả rồi!"

"Không, đây đều là việc mà tôi nên làm!"

"ha..."Cô ấy nhẹ giọng cười, nụ cười làm điên đảo chúng sinh rồi lại lộ ra một cỗ ma quỷ.

Đây là yêu nghiệt trong truyền thuyết sao?

Không!

Thậm chí còn lợi hại hơn...

"Đi thôi, về thôi!" cô ấy lạnh lùng nói sau đó nhanh chóng bước vào trong xe.

Sau đó hơn chục người cũng lên xe.

7 năm trước, cô ấy tự đạo diễn một vở kịch khổ cực đến hôm nay cũng sắp kết thúc rồi. Từ giờ... phải bắt đầu một vở kịch mới... phải tiếp tục diễn.

...

Khu nhà cao cấp của Jung gia.

Bên trong sân lớn đỗ chật kín những chiếc xe cao cấp. Những người cộng sự trong giới hắc đạo ở khắp mọi nơi đều tập trung trong đại sảnh hoa lệ đợi thủ lĩnh họ xuất hiện. Thế nhưng Jessica hoàn toàn coi thường sự tồn tại của họ, hiện giờ cô ấy vẫn ung dung khoái hoạt bên trong phòng ngủ.

"A... a... thật thích... a..."

Người phụ nữ đó hai tay nắm chặt tấm ga đệm, hai chân gắt gao ôm lấy thân thể cô ấy, vòng eo không ngừng đưa đi đưa lại.

"Chậm một chút... nhanh quá... a...a..."

Jessica song chưởng ôm lấy eo người phụ nữ, thân dưới không ngừng chạy nước rút trong cơ thể cô. Con rồng đen trên lưng cô ấy vì chấn động mà trở nên có sức sống, đưa đi đưa lại.

Jessica muốn đem toàn bộ dục vọng ứ đọng suốt 7 năm qua trong nhà giam phát tiết lên người phụ nữ này. Thế nhưng càng hưng phấn thì trong đầu lại hiện lên bóng dáng người phụ nữ của 7 năm trước.

Nước da mềm mại của cô, thân dưới cô thì khít khao, còn đôi mắt thì không chịu khuất phục...

Dường như từng việc lại hiện về trong tâm trí cô ấy.

"Tới rồi... tới rồi... a!" Người phụ nữ hét lên khi đạt đến đỉnh điểm, trong phút chốc trở nên vô lực.

Jessica nhíu mày. Sau khi phóng thích tất cả liền rút khỏi cơ thể cô.

"Sica..." Người phụ nữ nũng nịu từ từ ngồi dậy vươn hai tay trụ ở cổ cô ấy, chủ động hôn lên môi của cô ấy.

Chợt!

Jessica bóp lấy cổ cô ta lạnh lùng nói: "Môi của tôi không phải để cho loại phụ nữ như cô có thể chạm vào, mau cút đi cho tôi!"

Hai tay cô ấy vung lên, người phụ nữ đó ngã thật mạnh trên mặt đất.

"A" Cô bị đau kêu ra tiếng, cũng không có bất cứ oán hận gì lập tức nhặt quần áo trên mặt đất, che mặt chạy ra ngoài.

Sau đó, Tao mặc bộ quần áo trắng bước vào phòng.

Đợi cô ấy mặc quần áo xong mới cứng nhắc nói: "Đại tỉ, mọi người đã tập trung đông đủ, chị có muốn..."

"Để cho họ chờ!" Jessica cắt ngang lời anh ta nói, vẻ tức giận hiện trên khuôn mặt "7 năm trước những lão già này chỉ muốn tôi chết đi, bây giờ khi mất hết hi vọng lại muốn chạy tới nịnh bợ tôi. Tôi phải ngồi 7 năm tù mới được như ngày hôm nay, không thể dễ dàng để họ thực hiện được ý đồ... cứ để họ chờ, khi nào tâm trạng tốt tôi tự nhiên sẽ đến gặp họ."

"Vâng." Tao cúi đầu nhận lệnh, sau đó xoay người muốn rời khỏi phòng.

"Chờ một chút!" Jessica chợt gọi anh ta lại.

"Đại tỉ, chị còn có gì dặn dò?"

"Cậu còn nhớ người phụ nữ kia không?" cô ấy không đầu không đuôi đột nhiên hỏi.

"Chị muốn nói... người phụ nữ điên bảy năm trước?" Tao phỏng đoán.

"Không sai, chính là cô ấy."

"Còn nhớ."

"Mau đi tìm cô ấy cho tôi, nhất định phải bắt sống đem đến trước mặt tôi! Nhớ kĩ... là bắt sống!"

"Vâng"

.................

Tại 1 nơi khác

Những tháng ngày hạnh phúc sống trong căn hộ nhỏ cho thuê.

Trong phòng khách nhỏ hẹp, một bé gái tựa trai sáu tuổi như một bà cụ non ngồi trên ghế sô pha đọc báo, còn người phụ nữ xinh đẹp hai mươi bảy tuổi mặc chiếc tạp dề Hello Kitty đáng yêu đang trong phòng bếp làm bữa sáng.

Bỗng nhiên, hai hàng lông mày thanh tú của bé gái hơi nhảy, kinh ngạc nhìn đầu đề tờ báo.

Không xem thì không sao, vừa nhìn đã bị dọa nhảy dựng lên.

Đại họa... rốt cục đã ập lên đầu!

"Ha ha" Cậu chẳng những không hề lo lắng ngược lại còn trộm cười, vẻ mặt hết sức gian xảo.

"Con yêu, ăn cơm thôi!"

Tiffany bưng đĩa sandwich cùng hai cốc sữa từ trong nhà bếp đi ra.

Bé gái đó cực kì bình tĩnh khép tờ báo lại, sau đó tới bàn ăn ngồi xuống.

"Mẹ, con có một tin tốt và một tin xấu muốn nói cho mẹ. Mẹ muốn nghe tin tốt trước rồi mới nghe tin xấu hay là nghe tin xấu trước rồi mới nghe tin tốt?" Cậu tỏ ra huyền bí như trong phim truyền hình.

Tiffany đổ mồ hôi, quả quyết trả lời: "Mẹ chọn không nghe!"

"Không thể không nghe! Tục ngữ nói không có sai: là phúc thì không phải là họa, mà đã là họa thì không thể tránh khỏi. Mẹ yên tâm đi, cho dù trời có sập xuống, con gái bảo bối của mẹ cũng sẽ tìm cho mẹ vài người cao to chống đỡ cho chúng ta!"

Tiểu quỷ thối đáng ghét này!

Tiffany hận nghiến răng, không biết là ai dạy nó nhanh mồm nhanh miệng như vậy?

Không phải là cô sao?

(TvvvT) Khóc

"Được rồi được rồi, mẹ xin rửa tai lắng nghe đây!"

Bé gái mừng quýnh!

"Mẹ, không cần thiết phải như vậy. Hajzzz..." Cậu lắc đầu thở dài, "Không văn hóa, thực đáng sợ!"

Không thể nhin được nữa!

Tiffany nổi trận lôi đình, " Jung Yoona, tiểu tử thối nhà ngươi, có phải ăn đòn không?"

Yoona bình tĩnh cầm cốc sữa trên bàn uống một ngụm, sau đó nhìn khuôn mặt méo mó của cô nói: "Mẹ à, hôm nay mẹ vẫn xinh đẹp dũng mãnh như xưa, thật sự là khiến cho con phải mở rộng tầm mắt. Đến đây, đến đây, mau ngồi xuống, chúng ta nói chuyện quan trọng!"

"Tiểu tử thối nhà ngươi, hôm nay mẹ nhất định phải làm thịt nhà ngươi."

Nghe được âm thanh nghiến răng nghiến lợi của cô, nhìn cô vận sức chờ phát động thiết quyền, Yoona lại đặc biệt vui vẻ.

Mỗi buổi sáng đều có một tiết mục, chính là "trêu chọc" mẫu thân đại nhân của cậu kích động. Nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của cô, không hiểu sao cậu cảm thấy rất dễ chịu.

Bất hiếu???

NO,NO,NO, đây chẳng qua chỉ là một cách thể hiện lòng yêu thương mà thôi!

"Hajzzz... quên đi! Người lớn không chấp trẻ con! Con nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?" Tiffany rốt cuộc cũng buông tha ý muốn đánh người.

Cái gọi là đánh vào thân con đau ở tâm mẹ, cuối cùng người chịu thiệt vẫn chỉ có cô!

Không đáng!

"Ha ha ha..." Yoona cười nham hiểm như ác quỷ đang giương cánh.

"Tin tốt chính là appa đã ra tù, mà đây cũng là tin xấu. Mẹ sắp đi đời nhà ma rồi!"

Cái gì?

Tiffany kinh hãi!

Cô ta đã ra tù rồi?

Trong nháy mắt cô bỗng cảm giác được đau đớn nóng bỏng phát ra từ dấu ấn huyết long đằng sau lưng.

Cẩn thận ngẫm lại, quả thực là đã qua 7 năm

.

.

.

.

Hết chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro