Only 1 chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Apprivoiser》

"Không." Hoàng tử bé nói: "Tôi tới để kết bạn. 'Thuần hóa' là cái gì chứ?"

"Đó là một thứ đã bị lãng quên từ lâu lắm rồi." Cáo nói: "Nó có nghĩa là 'làm cho gần gũi hơn'..."

Chẳng ai bước vào Starbucks lúc 7 giờ tối chỉ để thưởng thức một tách cà phê cả. Dù là làm việc hay học tập, khi lựa chọn một quán bán đồ uống mà những người thích thưởng thức cà phê cao cấp mới đánh hơi tới chắc chắn là ngoài cà phê ra vẫn còn nhu cầu khác, thậm chí cũng có những người còn chẳng muốn uống cà phê, thứ họ cần chính là chỗ ngồi, ổ cắm và hương cà phê êm dịu của quán.

Đây chính xác là trường hợp của cặp tình nhân đang ngồi trên chiếc sofa màu nâu sẫm kia, hai người mặc đồng phục học sinh màu đỏ trắng, dính chặt lấy nhau ở một đầu chiếc ghế, trước mặt là một cuốn vở bài tập tiếng anh, và một ly Vanilla Cream Frappuccino hơi chảy, cậu con trai chỉ vào các từ đơn trong vở bài tập, giải thích từng từ trong bài đọc hiểu tiếng Anh cho cô bé nghe. Mỗi khi cậu nói một câu, cô bé đều khẽ gật đầu phụ họa, nhưng ánh mắt lơ đãng đã phản bội cô, vì thỉnh thoảng cô bé sẽ lại lén lút liếc nhìn sang bên trái, nhưng sợ bạn trai mình phát hiện nên cũng không dám nhìn kỹ mà chỉ lặng lẽ liếc nhìn rồi lập tức thu về, dõi theo những ngón tay đang chỉ vào đề bài của cậu con trai.

Cô bé thấy tim mình đập ngày càng nhanh, cô biết đó không phải là vì sự thông minh kiên nhẫn của bạn trai mình, không phải là vì giọng nói và đầu ngón tay của cậu ấy, cũng không phải là vì những điều tốt đẹp cô đã quen từ lâu. Tim cô bé đập nhanh hơn là vì người đàn ông bên trái cô, người cứ lén nhìn cô từ nãy đến giờ. Cô bé cố gắng kìm nén xao xuyến trong lòng, cô biết tâm tư nhỏ này không nên bộc lộ cho bạn trai mình thấy, nhưng bản thân lại không kiềm chế được mà nhìn về phía người đàn ông kia.

Vẻ anh tuấn của người đàn ông kia khiến cô bé nhớ lại bản thân khi mười năm tuổi chỉ có thể bắt gặp một khuôn mặt hoàn hảo như vậy trong lớp ký họa vào chủ nhật hàng tuần. À, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống! Vẻ đẹp hoàn mỹ được người nghệ sĩ trau chuốt tỉ mỉ tạo thành thực sự tồn tại trên đời. Người đó mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen, vì nhiệt độ trong phòng khá ấm áp nên đã cởi khuy, để lộ áo len cao cổ màu đen bên trong, bộ đồ bó sát làm nổi bật các đường nét trên cơ thể anh, một cơ thể của người đàn ông trưởng thành cao lớn và cường tráng, khác hắn thân hình cao gầy đơn thuần như cành củi khô bên cạnh cô. Anh đeo cặp kính gọng vàng, vừa điểm xuyết cho bộ đồ full đen, vừa không che đi khuôn mặt tuấn tú mà còn khiến bản thân trông tinh tế và tao nhã hơn.

Là người mẫu sao? Cô gái cầm ly Vanilla Cream Frappuccino vương vài giọt nước trên thành cốc ra hút một hơi, nhưng lần này chưa kịp thu ánh mắt lại thì đã bị bạn trai bên cạnh dùng tay chọt nhẹ vào má. Cô bé giật nảy mình, bĩu môi hỏi bạn trai làm cái gì thế, sau đó liền nhận được một câu trả lời bá đạo "Em mà còn nhìn nữa, anh sẽ hôn em đấy."

Cô bé bị lật tẩy lập tức đỏ mặt, cúi đầu đọc bài, khoác tay bạn trai, xích lại gần cậu ấy thêm chút nữa.

Thiếu nữ mười mấy tuổi đã thu lại tâm tư nhỏ của mình, nhưng người phụ nữ trưởng thành độc thân lại chọn bày tỏ công khai.

Một nhân viên nam mặc tạp đề đi tới, đặt trên bàn người đàn ông đẹp trai một ly Latte. Người đàn ông tỏ vẻ khó hiểu, anh nhớ cậu nhân viên này vừa mới giúp mình gọi đồ, nhưng ly Americano đá anh gọi đã ở trong tay rồi, vậy ly latte này là sao.

Cậu nhân viên mỉm cười giải thích: "Anh Châu, ly Latte hạt dẻ này là do cô Lý gọi cho anh, cô ấy nói muốn kết bạn với anh."

Nói xong cậu ta đưa tay chỉ về phía người phụ nữ mặc váy dài xanh lá đang đứng trước quầy thu ngân, cô ấy trang điểm nhẹ, mái tóc uốn thành hình vòng cung xinh đẹp, trông vừa tươi tắn vừa đáng yêu. Cô thấy bọn họ nhìn về phía mình thì vẫy tay, nở một nụ cười ngọt ngào rồi chỉ vào ly latte của mình, ý bảo anh Châu mau nhìn hàng chữ được ghi trên thành cốc.

Anh có chút ấn tượng về thứ màu xanh lá đó, mỗi lần quan sát tình hình bên ngoài qua cửa kính của quán cà phê, anh vẫn luôn trông thấy một mảng màu xanh ở cạnh cửa. Anh cúi đầu nhìn ly latte trên bàn, trên đó có một dãy gồm 11 số được viết bằng bút dạ, không khó để biết đây là thông tin liên lạc của cô Lý kia.

Nhưng anh Châu không hề có chút cảm xúc vui vẻ nào trước tín hiệu dễ thương của cô Lý, ngược lại còn nhíu chặt mày lại thầm nghĩ xem có phải có hiểu lầm gì đó không, anh lắc đầu, khẽ đẩy ly latte về phía nhân viên bán hàng: "Phiền anh trả lại ly cà phê cho cô ấy, cảm ơn cô ấy vì ly cà phê, nhưng tôi không nhận đồ của người lạ."

Nói xong, anh đứng dậy cất điện thoại vào túi, nói với nhân viên một câu 'thật ngại quá, tôi muốn vào nhà vệ sinh.' rồi đi qua cánh cửa bên hông cửa hàng, bước về phía nhà vệ sinh của tòa nhà, ngay cả ly Americano đá cũng không cầm theo.

Anh Châu dừng lại trước cửa nhà vệ sinh, quay đầu lại nhìn một cái, quả nhiên trông thấy cô Lý đi theo sau với hai ly cà phê trên tay.

"Xin cô dừng bước." Anh nhắc nhở với nụ cười lịch sự, nhưng đôi mắt lạnh lùng đằng sau cặp kính vàng của anh lại tỏ rõ thái độ không hài lòng.

"Không phải, cái đó tôi." Cô Lý vội vàng giải thích: "Tôi đi theo anh nên không để ý nhìn đường, tôi không phải biến thái, tôi chỉ muốn xin lỗi... vì tôi làm phiền nên... rất xin lỗi..." Cô gái càng nói giọng càng nhỏ lại, thậm chí còn rũ mắt xuống không dám nhìn người đàn ông trước mặt.

"Cô tưởng tôi rời đi vì cô đột ngột tìm tới bắt chuyện với tôi sao?" Anh Châu quay người lại đối mặt với cô Lý.

'Anh ấy cao thật, chân dài quá.' Cô Lý nhìn đôi chân thon dài của anh, vừa khẽ thở dài trong lòng, vừa gật đầu: "Tôi thấy anh nhìn về phía tôi, nên tưởng rằng... rất xin lỗi, hình như là tôi tự mình đa tình, mạo phạm anh rồi, thật ngại quá."

"Tôi thực sự muốn vào nhà vệ sinh." Anh bất lực mỉm cười: "Cô không cần xin lỗi, cô không hề mạo phạm đến tôi."

Cô Lý nghe được câu này liền ngước mắt lên nhìn anh lần nữa, bởi vì chiều cao chênh lệch, nên cô không thể không hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, để lộ hàng mi dài hơi cong ánh mắt sáng ngòi, sau đó cô lại đưa ly cà phê ghi phương thức liên lạc trong tay lên đưa đến trước mặt anh Châu, giống như Shih Tzu đang chia sẻ một món đồ chơi yêu thích của mình.

Nhưng tôi không cần một con chó con khác, anh Châu thầm nghĩ trong lòng, đút hai tay vào túi quần, lịch sự nói với cô: "Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó, tôi đang đợi vợ tôi, cho nên cứ nhìn ra cửa mãi làm cô hiểu lầm, là tôi không đúng. Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng cà phê và phương thức liên lạc tôi không nhận được. Về sớm đi, trời cũng đã tối rồi, con gái ở ngoài đường không an toàn đâu."

Anh nói xong liền xoay người đi vào nhà vệ sinh nam, thậm chí còn đóng sầm cánh cửa bên ngoài lại, để lại một mình cô Lý hậm hực cầm cốc latte hút mạnh một hơi, nhỏ mọn đấm đá không khí, trong lòng không phục, tại sao không có một anh đẹp trai như này kết hôn với mình từ sớm chứ.

Phòng vệ sinh trong tòa nhà văn phòng này được bày trí khá đơn giản với gạch lát màu trắng và ánh sáng dịu mát, so với phòng vệ sinh trang trí tinh xảo của Trung tâm Thương mại bên cạnh thì có hơi đơn điệu, trong không khí tràn ngập mùi thuốc tẩy, trộn lẫn với mùi hôi từ giẻ lau sàn từ trong góc bốc lên, khiến người ta cảm thấy phòng vệ sinh này quá sơ sài.

Sau khi đi vệ sinh, anh Châu cũng không rời đi luôn, anh rửa tay xong thì lấy một tờ giấy từ chiếc hộp treo trên bồn rửa mặt, vừa lau khô nước trên tay vừa đi về phía mấy buồng vệ sinh. Anh dùng mũi giày nhẹ nhàng đẩy cánh cửa buồng thứ nhất, cánh cửa màu trắng khẽ phát ra tiếng kéttttttt, cuối cùng đập vào vách ngăn ở thứ nhất mà kêu một tiếng Rầm, sau đó là buồng thứ hai, buồng thứ ba, buồng thứ tư. Sau khi xác nhận bốn buồng đầu tiên đều không có ai, Châu Kha Vũ dừng lại trước buồng thứ năm, cũng chính là buồng trong cùng. Lúc này anh không đẩy cửa ra ngay, mà dùng ngón tay gõ nhẹ lên cửa buồng ba cái.

Thứ đáp lại anh là âm thanh thút thít giống như tiếng kêu của động vật nhỏ. Châu Kha Vũ lại không hề bị tiếng động này dọa sợ, ngược lại còn làm ra vẻ như đã biết rõ mà mỉm cười lấy ra một chùm chìa khóa, chọn ra một chiếc vuông vắn rồi tra vào ổ khóa, xoay ngang một cái theo chiều kim đồng hồ, nắm cửa hiển thị 'có người' màu đỏ lập tức chuyển thành màu xanh 'không người'.

Anh khẽ đẩy cửa.

"Cuộc sống của tôi rất tẻ nhạt. Tôi săn gà, người săn tôi. Tất cả loài gà đều giống nhau, và tất cả loài người đều giống nhau. Vì thế, tôi cảm thấy chán. Nhưng nếu cậu thuần hóa tôi, cuộc sống của tôi chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Tôi sẽ nhận ra một bước chân khác hẳn mọi bước chân khác. Những bước chân khác sẽ làm cho tôi chui ngay xuống đất. Nhưng bước chân của cậu lại gọi tôi từ hang chạy ra, giống như là một điệu nhạc. Và cậu hãy nhìn kia! Cậu thấy không, ở kia, những cánh đồng lúa mì ấy? Tôi không ăn bánh mì. Lúa mì đối với tôi là vô dụng. Các cánh đồng lúa mì không làm tôi hứng thú. Cái này đúng là làm cho người ta mất hứng. Nhưng cậu có mái tóc màu vàng kim. Thế thì sẽ rất tuyệt một khi cậu thuần hoá tôi! Màu vàng kim lúa mì sẽ gợi cho tôi nhớ về cậu. Và tớ sẽ yêu tiếng gió reo trong lúa mì..."

Con cáo im lặng, nhìn hoàng tử bé một hồi lâu

"Xin hãy thuần hóa tôi tôi!" Em nói.

Tất cả những ham muốn vô hình trên thế giớ này đều có vật chứa của chúng, như là một chiếc hộp, một căn phòng hay một vách ngăn.

Cậu con trai ngồi trên bồn cầu, cổ tay bị băng keo đen trói chặt ra sau lưng, hai mắt bị bịt kín, tuy không thể nhìn rõ khuôn mặt nhưng đường nét tuấn tú cùng làn da trắng nõn vẫn đủ khiến người ta nhìn vào mà mê mẩn.

Đôi môi em bị ép mở ra bởi sự ràng buộc của chiếc kiềng bịt miệng hình tròn, để đầu lưỡi hồng hào lộ ra giữa vòng cao su màu đen, nước bọt không nuốt xuống được chảy vương vãi khắp cằm và cổ.

Mồ hôi làm những lọn tóc mai dính bết vào mặt. Cổ áo sơ mi trắng mở ra, để lộ vết răng rõ ràng trên cổ. Hai đầu gối khép chặt, nửa thân trên nằm ngửa, cả người không ngừng run rẩy, nhìn tổng thể trông em chẳng khác gì một con hổ con đáng thương cả.

'Con vật nhỏ' ngẩng đầu lên, như thể đang đưa ánh mắt xuyên qua một lớp bịt mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng trước mặt mình, sau khi đã xác nhận được danh tính của anh, em lập tức kích động phát ra mấy tiếng rên rỉ.

"Sụyt, Nguyên Nhi, yên lặng nào."

Châu Kha Vũ vuốt ve tóc em: "Đừng để người bên ngoài nghe thấy."

Trương Gia Nguyên nghe thấy tiếng nói của Châu Kha Vũ lập tức ngừng rên rỉ. Châu Kha Vũ hài lòng bật cười, đưa tay tháo chiếc bịt mắt màu đen xuống.

Ánh sáng chiếu vào đột ngột khiến Trương Gia Nguyên phải nheo mắt lại, em chớp chớp mắt một lúc mới bắt đầu thích ứng được với môi trường xung quanh. Đôi mắt màu hổ phách của em đã bị nước mắt làm cho ửng đỏ, nhưng dáng vẻ ngẩng đầu lên nhìn người khác đó vẫn có chút hung tợn, trông em thực sự rất giống một loài động vật ăn thịt non trẻ, vừa mỏng manh lại vừa hung dữ, rất thích hợp để thuần hoá.

Châu Kha Vũ ngắm nhìn thần sắc kia của Trương Gia Nguyên một hồi, sau đó nhấc chân lên chạm nhẹ vào đầu gối em, Trương Gia Nguyên lập tức hiểu ý, ngồi thẳng dậy, run rẩy tách hai chân ngay trước mặt Châu Kha Vũ. Trương Gia Nguyên hứng rồi, phần hơi phồng lên giữa đũng quần của em làm Châu Kha Vũ ngứa ngáy như có bộ vuốt cào loạn trong tim. Anh chen một chân vào giữa hai đùi em, dùng mũi giày da thúc vào đũng quần Trương Gia Nguyên: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, con gái thì đừng có suốt ngày kẹp chân như thế, không tốt đâu."

Trương Gia Nguyên nghe được câu này liền trừng mắt nhìn anh, như thể đang muốn nhấn mạnh một điều 'Trương Gia Nguyên là con trai', nhưng Châu Kha Vũ lại phớt lờ em, vờ như không nhìn thấy, đưa ngón chân lên chà sát hạ thân của Trương Gia Nguyên: "Đặt em ở đây rồi mà em vẫn cứng được, thật biến thái."

Trương Gia Nguyên nhìn vào phần mắt cá chân được bao bọc bởi tất đen ở giữa quần âu và giày da của anh. Mẹ nó, thật dâm. Nếu như nói phần da thịt giữa váy và tất chân của phụ nữ là lãnh địa tuyệt đối, vậy thì khoảng cách từ quần âu và giày da của đàn ông cũng được coi là lãnh địa tuyệt đối sao? Trương Gia Nguyên suy nghĩ vẩn vơ.

"Chỉ mới bị trói thôi mà em đã có cảm giác rồi sao?" Châu Kha Vũ rũ mắt, nhướng mày, giẫm mạnh lên đũng quần của Trương Gia Nguyên làm em rùng mình run rẩy, Trương Gia Nguyên như muốn kêu lên vì đau, nhưng vì miệng bị bịt lại mà chỉ có thể phát ra những tiếng thút thít nức nở.

Châu Kha Vũ vẫn không để ý đến em mà giữ nguyên lực đạo của mình, vì anh luôn biết dùng lực thế nào khiến Trương Gia Nguyên sung sướng, dùng lực thế nào làm Trương Gia Nguyên đau đớn, mãi cho đến khi Trương Gia Nguyên không chịu nổi mà trợn mắt lên, anh mới nhấc chân ra.

Trương Gia Nguyên như vừa được giải thoát, cúi đầu thở gấp, mồ hôi chảy thành dòng trên trán.

"Ngoan lắm." Châu Kha Vũ thu chân lại, cởi giày da, sau đó lại dùng lòng bàn chân áp chặt vào khoá quần của Trương Gia Nguyên cọ xát lên xuống mấy cái: "Bắn đi."

Trương Gia Nguyên được cho phép liền đưa đẩy eo phối hợp với động tác của Châu Kha Vũ, để bản thân thả lỏng hơn một chút. Em và Châu Kha Vũ cách nhau mấy lớp vải, mặc dù lớp trong cùng đã bị tinh dịch làm cho ướt nhẹp, nhưng cảm giác thô ráp của vải vẫn khiến người ta khó chịu, chỉ có điều cảm giác khó chịu này đối với Trương Gia Nguyên mà nọ dường như cũng là một chuyện tốt, tiếng rên rỉ đang phát ra từ trong cổ họng của em khác hẳn với âm thanh nức nở ban nãy, âm thanh lần này cao hơn, nhẹ nhàng hơn, nghe vừa dâm mỹ vừa động lòng người.

Chẳng bao lâu sau, em đã duỗi thẳng hai chân bắn ra ngoài. Sau nhiều năm bị đụ, Trương Gia Nguyên đã hình thành một thói quan xấu, đó là mỗi khi xuất tinh, cậu sẽ vô thức dang rộng hai chân, ngửa cổ ra sau, phơi bày toàn bộ yếu điểm của mình như bụng và cổ ra trước mặt người tình.

Thiên nga, có phải bởi vì các diễn viên múa sử dụng vũ đạo dang rộng tứ chi để diễn tả con thiên nga xinh đẹp trong vở ballet của Tchaikovsky, nên con người vẫn luôn so sánh vẻ đẹp mỏng manh xinh đẹp này với loài thiên nga? Châu Kha Vũ không thích chim, nhưng ngay lúc này anh vẫn nghĩ tới phép ẩn dụ đó. Cũng có thể là vì Trương Gia Nguyên thực sự được tạo nên bởi sự mềm mại và tinh khiết của nhung thiên nga.

Anh ngồi xuống đặt lên chóp mũi và đôi mắt của cậu những nụ hôn mền mại tựa bông, sau đó vòng tay ra sau giúp cậu tháo dây đai bịt miệng.

"Good boy" Vào những lúc thế này, tiếng Anh chuẩn chính là một điểm cộng, hai từ đơn giản nghe giống như mấy câu thoại chêm vào trong những bộ phim Âu Mỹ hạng R, cộng thêm vẻ đẹp trai đến mềm người luôn khiến con người ta biến thành một chú chó con chỉ cần được nghe một câu khen ngợi này là có thể trung thành chạy theo anh.

Châu Kha Vũ lau nước dãi trên cằm Trương Gia Nguyên, rồi đưa tay nhéo cái má thịt của em: "Vất vả cho em rồi."

Anh đứng dậy, giúp Trương Gia Nguyên cởi băng dính đằng sau, không ngờ vừa mới được giải thoát Trương Gia Nguyên đã nhào lên ôm eo anh, súyt chút nữa làm anh ngã ngửa, rồi còn dụi mặt vào bụng anh giống như một con vật nhỏ.

Làm sao thế hả, Châu Kha Vũ vừa hỏi vừa vuốt ve mái tóc mềm mại của em.

"Ở đây lạnh lắm." Em ở trong lòng anh co rúm người lại, hai tay bám chặt eo Châu Kha Vũ: "Nhớ anh rồi."

"Ai nói 30 phút không thành vấn đề, bây giờ hối hận rồi sao?" Châu Kha Vũ cởi áo khoác, choàng lên vai Trương Gia Nguyên, dùng mu bàn tay áp lên trán đo nhiệt độ cho em.

Trương Gia Nguyên giảo biện: "Chó con nhớ chủ nhân thì có gì sai chứ."

"Lại còn cãi." Châu Kha Vũ nhéo vành tai em: "Phạt em khẩu giao cho tôi."

Trương Gia Nguyên vừa cởi thắt lưng cho anh, vừa lẩm bẩm 'Đây mà là phạt à', Châu Kha Vũ chỉ cười mà không đáp lời.

Trương Gia Nguyên quỳ trên mặt đất, tay áo sơ mi bị tác động của trọng lực mà chùng xuống để lộ vết hằn đỏ trên cổ tay. Em cầm dương vật của Châu Kha Vũ trong tay, vuốt ve lên xuống hai lần, sau đó há miệng ngậm lấy phần đầu khấc, dùng lưỡi đảo quanh lỗ nhỏ, rồi mút một cái. Em ngậm một hồi lâu, đợi đến khi Châu Kha Vũ cứng lên thì lại nhả tính khí của anh ra. Trương Gia Nguyên thoả mãn nhìn tính khí đang rỉ nước của Châu Kha Vũ, vươn lưỡi liếm láp thân dương vật ban nãy chưa được chăm sóc, đưa đầu lưỡi hồng hào phác hoạ những đường vân xanh trên hạ thân, liếm từ ngọn xuống tận gốc, sau đó áp đôi môi mềm mại lên bìu dái của Châu Kha Vũ, để mùi nội tiết tố nam kích thích các tế bào trên khứu giác khiến bản thân thích thú run rẩy. Lông mi em dụi vào dương vật của Châu Kha Vũ giống như bươm bướm đang đập cánh chuẩn bị đáp xuống một cành cây rậm rạp, cánh bướm cứ thế lại gần thăm dò sau đó lại bay đi. Em hài lòng hôn lên mắt mã đang rỉ nước, và một lần nữa ngậm lấy dương vật căng cứng của Châu Kha Vũ.

Đối với Trương Gia Nguyên khẩu giao thực sự không thể coi là một hình phạt được, thậm chí cái miệng cún háu ăn của em hình như hơi nghiện rồi, còn vừa bú mút vừa vặn vẹo nữa. Trong mông em có một cái nút bịt hậu môn cỡ nhỏ, khi lắc mông, món đồ chơi đó cũng di chuyển theo, cọ sát vào thành ruột. Thật phóng túng. Châu Kha Vũ cảm thấy nếu như Trương Gia Nguyên thật sự là một chú cún, thì có lẽ bản thân có thể nhìn thấy em vẫy đuôi rồi.

Em thích mùi vị của anh. Trương Gia Nguyên đã nói như vậy.

Trương Gia Nguyên lắc đầu hăng say bú mút, em đã đầu tư rất nhiều công sức vào vấn đề này, em luôn biết cách làm cho Châu Kha Vũ thoải mái. Mỗi khi nuốt xuống em làm rất nhẹ nhàng, nhưng khi nhả ra khoang miệng em sẽ co rúm lại. Quy đầu của Châu Kha Vũ thọc sâu vào cổ họng em, được cổ họng ẩm áp ẩm ướt bao bọc lấy, mỗi lần nhả ra nuốt vào đều phát ra tiếng nước dâm loạn, góc nhìn trên cao khiến người ta có cảm giác chinh phục cực lớn, khoái cảm bắt nguồn từ cả năm giác quan làm Châu Kha Vũ sướng đến tê dại.

Châu Kha Vũ đưa tay vuốt ve tóc mái của Trương Gia Nguyên, cún nhỏ được cưng nựng liền ngước mắt lên nhìn chủ nhân. Cặp kính gọng vàng chắn ngang tầm mắt của Châu Kha Vũ, đôi môi hoàn mỹ được các vị thần tinh chế khẽ hé mở phát ra mấy tiếng thở gấp gợi cảm. Trương Gia Nguyên bắt đầu hoài nghi không biết có phải bản thân vì đang bị bịt miệng mà mất đi dưỡng khí hay không, tại sao đầu óc lại trở nên choáng váng thế này.

Khi sắp xuất tinh, Châu Kha Vũ nắm chặt phần tóc sau gáy Trương Gia Nguyên bắt em nhả dương vật ra, còn bản thân thì cầm lấy tính khí ướt đẫm nước bọt của Trương Gia Nguyên mạnh bạo tuốt lộng. Trương Gia Nguyên ngầm hiều ý anh, há miệng ra đón lấy, em thè lưỡi rên rỉ như một chú cún nhỏ đòi ăn, để Châu Kha Vũ bắn vào trong miệng mình.

"Đừng nuốt, ngậm chặt cho tôi, về nhà sẽ kiểm tra." CHâu Kha Vũ ra lệnh.

"Người ta chỉ hiểu được những vật người ta đã cảm hoá," Cáo nói: "Loài người bây giờ không còn đủ thì giờ hiểu cái gì hết. Họ mua những vật làm sẵn ở các cửa hàng. Mà có mấy người bán hàng là bạn đâu, cho nên con người chẳng còn bạn nữa. Nếu cậu muốn có một người bạn, hãy cảm hoá tôi!"

Trương Gia Nguyên mặc lên người chiếc áo khoác đen của Châu Kha Vũ, khung xương của đối phương lớn hơn hẳn cậu, nên khi mặc đồ của anh, chúng trở nên rộng thùng thình, cổ tay áo thừa hẳn một khoảng vừa khéo che được vết thương trên cổ tay.

Hai người nắm tay nhau đi lên xe bus, bên cạnh có một cặp nam nữ mặc đồng phục đang đứng đó, cậu con trai ở đằng sau ôm lấy vai nữ sinh, cùng đung đưa người sang hai bên hệt như hai chú chim cánh cụt nhỏ.

Châu Kha Vũ nhận ra đó chính là hai học sinh làm bài tập trong quán cà phê ban nãy, anh quay đầu khẽ nói nhỏ với Trương Gia Nguyên 'Vừa rồi lúc ở trong Starbucks, khi trông thấy cậu con trai kia dạy tiếng Anh cho cô nữ sinh, anh nhớ lại hồi chúng ta mới học cấp ba, ngày nào tan học anh cũng dạy thêm tiếng Anh cho em. Em trả lời sai một câu liền bị đánh một cái vào mông, kết quả là cả bài điền trống có 20 câu, em làm sai hẳn 15 câu. Hiện tại anh vô cùng muốn biết, ngày đó em thực sự không biết làm bao nhiêu câu, và có bao nhiêu câu em cố ý làm sai.'

Trương Gia Nguyên ngậm tinh dịch, trong miệng toàn là mùi vị của Châu Kha Vũ, em không dám nói lớn, vì sợ bản thân không cẩn thận nuốt xuống thứ đồ trong miệng, về nhà sẽ bị chủ nhân phạt, thế là liền lấy điện thoại ra gõ chữ, gõ xong thì gửi đi, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Châu Kha Vũ vang lên.

"Starbucks? Em còn đang tự hỏi sao miệng anh toàn mùi cà phê, hóa ra trong lúc em đang chết rét trong nhà vệ sinh, anh lại có tâm trạng đi uống cà phê!"

Châu Kha Vũ biết Trương Gia Nguyên cố ý chuyển chủ đề, anh đỡ lấy bả vai Trương Gia Nguyên, kéo em vào lòng, mặc kệ ánh nhìn của người khác, cúi người qua một lớp khẩu trang hôn lên má Trương Gia Nguyên, kề sát vào má em nhỏ giọng làm nũng: "Anh lo cho em nên cứ nhìn chằm chằm về phía nhà vệ sinh, anh sợ có người xấu mang bảo bối của anh đi mất, đến ống hút cũng bị anh cắn hỏng rồi."

"Thôi đi, lươn vừa, nói không nỡ đấy, vậy sao không mua cho em một cốc Frappuccino!" Chuông báo tin nhắn lại vang lên, theo sau đó mà một cái emoji hình con shiba đang giận dữ.

"Uống Frappuccino làm gì, tinh dịch không ngon sao?" Lần này Châu Kha Vũ gõ chữ trả lời.

Trương Gia Nguyên không ngờ Châu Kha Vũ lại trả lời một cách thẳng thừng thô tục như vậy, em lập tức đỏ mặt lườm anh một cái, rồi lại cầm điện thoại lên gõ chữ, Châu Kha Vũ nhìn em gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, cuối cùng gửi sang ba chữ: "Đồ lưu manh!"

Lưu manh gặp biến thái, quá là đẹp đôi luôn. Châu Kha Vũ thầm nghĩ. Anh lẳng lặng thò tay vào trong lớp áo dạ, sờ xuống dưới, qua một lớp quần dùng ngón tay khẽ khàng chọc vào cái nút bên trong mông Trương Gia Nguyên: "Cún nhỏ dâm đãng."

Đường về nhà Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên thực ra cũng không xa, 314 ngồi ba trạm xe là tới rồi, mặc dù trên xe không đến nỗi đông đúc nhưng cũng chẳng phải là ít người, Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên thật may mắn, khi bọn họ lên xe vừa hay có ngay một nhà ba người đi xuống, để trống hai chiếc ghế cạnh nhau ở hàng sau. Trương Gia Nguyên kéo Châu Kha Vũ ngồi xuống, lí nhí thì thầm bên tai anh: "Đau chân, ngồi một lát đi."

Nói rồi, em vô cùng tự nhiên tựa vào đầu Châu Kha Vũ, cầm lấy tay Châu Kha Vũ nghịch ngợm, chốc chốc lại vắt chéo chân, chốc chốc lại hạ chân xuống, em còn tưởng Châu Kha Vũ không phát hiện, nhưng khi Trương Gia Nguyên đang cọ mông vào ghế, đã bị Châu Kha Vũ tóm lại, đặt ngồi lên đùi mình.

"Cẩn thận một chút, đừng động đậy." Châu Kha Vũ cắn vào tai em khẽ nói.

Trương Gia Nguyên túm lấy tay anh viết chữ lên đó, làm cho Châu Kha Vũ bị chọc ngứa mà bật cười, không thể đoán ra được em đang viết cái gì. Trương Gia Nguyên tức giận mắng anh là đồ ngốc, rồi lại rút điện thoại ra nhắn tin.

"Em bắn hết ra quần rồi, bây giờ thấy nhớp nháp lắm, phía sau cũng ngứa ngáy lắm rồi, khó chịu cực."

"Ngoan, cố chịu đựng một chút." Châu Kha Vũ quay sang hôn lên đỉnh đầu Trương Gia Nguyên, dùng âm lượng mà chỉ hai người nghe thấy, nói: "Người đàn ông ở phía trước bên trái đang nhìn trộm em, có lẽ anh ta đang nghĩ xem có phải là cái lỗ nhỏ của đứa trẻ dâm đãng đang lén lút cọ mình vào ghế đang đói bụng muốn được đụ lắm rồi không. Bác gái ngồi bên trái chúng ta đeo khẩu trang không kín, em đoán xem có phải bác ấy đã ngửi thấy mùi của cún nhỏ dâm đãng rồi không..."

Trương Gia Nguyên túm lấy bàn tay vừa mới nhéo eo mình một cái, hốc mắt em cũng theo đó mà trở trên ướt át, chỉ với hai bờ vai đang dựa vào nhau Châu Kha Vũ có thể cảm nhận được Trương Gia Nguyên đang run rẩy, là hưng phấn đến run rẩy.

Châu Kha Vũ không nói gì, mà gãi nhẹ vào lòng bàn tay của Trương Gia Nguyên: "Vẫn còn một trạm nữa, ngoan ngoãn chịu đựng, Nguyên Nhi của anh."

"Tốt hơn là nên đến đúng giờ như hôm trước,- cáo nói. -Nếu cậu đến, chẳng hạn như lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ, tôi đã cảm thấy hạnh phúc. Mỗi lúc tôi lại càng hạnh phúc. Đến bốn giờ thì tôi bồn chồn và lo lắng; và tôi sẽ hiểu cái giá của hạnh phúc! Nhưng nếu cậu đến bất cứ lúc nào, tôi không biết lúc nào thì nên sửa soạn nhịp tim... Phải có lề lối chứ."

Sau khi về đến nhà, giày còn chưa kịp cởi, việc đầu tiên anh làm là đưa tay ra trước mặt Trương Gia Nguyên kiểm tra em làm nhiệm vụ.

"Nào, nhè ra đi."

Trương Gia Nguyên đưa tay kéo khẩu trang xuống, để lộ cằm và miệng. Em há miệng, tinh dịch trắng đục pha loãng với nước bọt không còn giữ nguyên được màu như cũ cùng nhau dọc theo đầu lưỡi nhỏ chảy xuống dưới, rồi rơi vào lòng bàn tay Châu Kha Vũ, kéo ra một sợi tơ mỏng.

Châu Kha Vũ hài lòng nhìn bộ dạng thè cái lưỡi toàn tinh dịch ra của Trương Gia Nguyên, vươn tay bóp lấy đầu lưỡi nhỏ: "Em bé ngoan, giỏi lắm."

"Thưởng cho em nhé, thích tư thế nào đều chiều theo em." Châu Kha Vũ vào phòng tắm rửa sạch sẽ chất lỏng hỗn hợp trên tay, lúc đi ra vừa vẩy tay vừa hỏi em.

Trương Gia Nguyên ném áo khoác của anh lên ghế, ôm gối cuộn tròn người trên sofa, em vùi đầu vào cánh tay đầy vết hằn của dây trói, trông bộ dạng vô cùng đáng thương: "Lạnh quá, anh có thể ôm em làm không."

Châu Kha Vũ đi tới áp má lên trán em đo nhiệt độ, sau khi xác nhận nhiệt độ cơ thể em vẫn ổn định mới thở phào một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Trương Gia Nguyên, dang tay đợi ôm em vào lòng. Trương Gia Nguyên là một cún con hiếu động, không phải một bé mèo mềm mại linh hoạt, em gần như đã lao thẳng vào lòng Châu Kha Vũ, đưa hai chân dài vòng qua eo anh siết chặt, ôm lấy cổ anh rồi hôn anh.

Châu Kha Vũ vòng tay qua lưng Trương Gia Nguyên, da thịt của hai người qua mấy lớp vải dính chặt vào nhau, trong lúc hôn, anh lần mò thân trên của Trương Gia Nguyên, vén lưng áo sơ mi lên, vuốt ve xương sống, xương cánh bướm của em, eo của em, cuối cùng thò tay vào trong quần véo mông em.

Nụ hôn qua đi, Châu Kha Vũ để Trương Gia Nguyên quay lưng lại, ngồi lên đùi mình, sau đó dùng tư thế bế trẻ con tiểu, dùng một tay nhấc đầu gối Trương Gia Nguyên lên, tay còn lại cởi cái quần đen. Chiếc quần vừa tụt xuống, chút chất lỏng màu trắng sửa còn lại cũng theo trọng lực mà chảy xuống dưới đùi non của Trương Gia Nguyên, mang theo chút hơi lạnh khiến em run lên một cái. Châu Kha Vũ dùng một tay móc chiếc quần lót đã ướt đẫm một mảng của Trương Gia Nguyên lên cho em nhìn, bảo em là một con cún đang phát tình, không quản nổi tính khí của mình, ngày nào cũng tè dầm.

Trương Gia Nguyên bị mắng thì xấu hổ, dụi đầu vào ngực anh, nói 'Anh đừng nói bậy, em có tè dầm đâu'. Châu Kha Vũ nói 'Không tè dầm thì tại sao quần lót của em lại ướt sũng thế này'. Trương Gia Nguyên mím môi không nói gì nữa, Châu Kha Vũ thấy vậy liền nắm lấy dương vật vừa mới ngóc đầu lên của Trương Gia Nguyên: "Em có quản được nó không?"

"Quản được." Trương Gia Nguyên thở dốc đáp lời, Châu Kha Vũ nhận ra bụng dưới của em đang căng lên, thứ kia cũng cương lên mấy phần rồi.

"Tôi bảo em, trước khi anh bắn em không được xuất tinh, em có làm được không?" Anh dùng ngón trỏ chọc vào mắt mã của Trương Gia Nguyên, nói với giọng điệu như đang dạy dỗ trẻ con.

"Làm được." Bạn nhỏ ngoan ngoãn chớp mắt, khẽ gật đầu.

"Không làm được cũng không sao, anh dạy em, anh sẽ chọc niệu đạo đến khi em học được mới thôi."

Châu Kha Vũ dùng giọng điệu rất ấm áp, nhưng Trương Gia Nguyên vẫn hiểu được nội dung của câu nói đó đáng sợ đến đâu, em quay đầu lại nhìn sắc mặt Châu Kha Vũ, thì phát hiện đối phương vô cùng nghiêm túc trông không giống đùa giỡn chút nào, thế là mím môi gật đầu tỏ rõ bản thân đã hiểu ý.

Phục tùng mệnh lệnh thì sẽ được thưởng, làm trái mệnh lệnh thì sẽ bị trừng phạt, logic trong điều giáo chỉ đơn giản vậy thôi. Thú cưng thông minh không chỉ biết một mực nghe lời, mà còn biết mưu cầu lợi ích cho bản thân, kinh nghiệm bị điều giáo lâu nay đã sớm cho Trương Gia Nguyên học được việc dùng cách này để đổi lấy thứ mình muốn, muốn có thưởng thì ngoan ngoãn nghe lời, muốn bị trừng phạt thì gây rối cắn người. Em không thích hình phạt mà chủ nhân đưa ra, nên phải cố gắng hết sức nghe lời Châu Kha Vũ, nhẫn nhịn không bắn tinh ra, thu nanh vuốt lại chờ đợi mệnh lệnh từ Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ vén chiếc sơ mi trắng của Trương Gia Nguyên lên, đặt tay lên ngực em nhào nặn nó như đang chạm vào ngực của một cô gái, thỉnh thoảng lại dùng tay nhéo núm vú của Trương Gia Nguyên, làm em ở trong lòng mình ngâm nga mấy tiếng khe khẽ.

Châu Kha Vũ bảo em nâng cao chân lên để dễ dàng mở rộng. Trương Gia Nguyên ôm đùi, nâng chân lên tách ra, màn hình TV đối diện đang phản chiếu cặp mông trần trụi và dáng vẻ phóng đãng dang rộng hai chân cầu xin chủ nhân chạm vào của em.

Châu Kha Vũ đưa tay lần xuống hạ thân của em, nhìn vào lại giống như đang ôm trọn em vào lòng mình. Anh dùng các ngón tay cạy nút bịt hậu môn giữa hai cánh mông em, sau đó dùng ngón giữa và ngón áp út kẹp lấy rồi rút nó ra. Trương Gia Nguyên nhắm mắt dựa vào anh, nhõng nhẽo gọi anh, lúc thì gọi Kha Vũ, lúc thì gọi chủ nhân, giống hệt một chú cún nhỏ đang làm nũng rên rỉ.

Châu Kha Vũ chơi được một lúc thì rút cái nút bịt hậu môn ra, ném nó sang một bên, đưa hai ngón tay chọc vào hoa huyệt của Trương Gia Nguyên rồi từ từ tiến vào. Hoa huyệt sau khi được nút bịt mở rộng thì vừa mềm mại vừa ướt át, hai ngón tay tiến vào không hề có chút trở ngại nào, chọc vài cái liền bắt đầu rỉ nước, sau đó nương theo từng cử động tay của Châu Kha Vũ mà phát ra những âm thanh dâm mỹ. Ngón tay của Châu Kha Vũ khá dài có thể chọc tới nơi và nút bịt không thể chạm tới, làm Trương Gia Nguyên nghẹn ngào rên lên một tiếng. Châu Kha Vũ cố tình móc ngón tay chọc vào tuyến tiền liệt nhạy cảm của em, khiến đôi chân của người trắng mềm trong lòng run lên, hai tay đang giữ chân cũng bắt đầu không chống đỡ được mà trượt xuống.

Trương Gia Nguyên ngửa cổ lên, phát ra những tiếng rên rỉ động lòng người, nói 'Nơi đó không được, sẽ bắn mất.'

"Vừa mới đồng ý xong mà giờ đã hối hận rồi sao?" Châu Kha Vũ đặt lên vai em những nụ hôn thân mật: "Hay là em muốn để anh ra tay dạy cho em?"

Trương Gia Nguyên nhớ đến hình phạt đáng sợ Châu Kha Vũ đưa ra, lắc đầu nói 'Em nhịn được, không cần chủ nhân dạy."

Châu Kha Vũ khen em là đứa trẻ ngoan, rút tay, vỗ mông Trương Gia Nguyên, bảo em duỗi chân đứng lên.

Trương Gia Nguyên cao ráo chân vừa dài vừa thon, khi đứng lên đùi non hơi run, làm cánh mông mềm mại cũng rùng mình theo, chiếc áo sơ mi trắng bên trên rũ xuống che đi nửa cặp mông, trông rất khiêu gợi. Châu Kha Vũ đỏ mắt nhìn cặp mông tròn trịa kéo khóa quần, để tính khí sớm đã căng cứng từ lâu bật ra, anh không đụ ngay mà giơ tay vỗ vào cặp mông tròn trịa dâm đãng của Trương Gia Nguyên một cái.

Lòng bàn tay đánh vào mông phát ra âm thanh lanh lảnh, mông thịt trắng mềm như tuyết bị đánh thành từng lớp sóng thịt, trông vô cùng lẳng lơ. Cơn đau đến bất ngờ làm Trương Gia Nguyên hét lên một tiếng, rồi kẹp chặt cánh mông tiến lên phía trước tránh né. Châu Kha Vũ bảo em không được trốn, giọng điệu của vô cùng dịu dàng nhưng lại khiến người khác không thể nghi ngờ mà không nghe theo, thế là Trương Gia Nguyên phối hợp vểnh mông lên, đặt hai tay lên đầu gối, khẽ trùng eo xuống.

Tư thế chẳng mấy tao nhã này lại khiến Châu Kha Vũ hài lòng, giơ tay vỗ vào cánh mông mũm mĩm của Trương Gia Nguyên mấy cái. Anh không chút thương hoa tiếc ngọc đánh thật mạnh tay, đánh đến nỗi Trương Gia Nguyên phải thở hổn hển kêu đau rồi mà vẫn không chịu dừng, mãi đến tận khi cặp mông trắng trẻo đã ửng đỏ mới chịu thôi.

Anh đỡ eo Trương Gia Nguyên để em chậm rãi ngồi xuống, cái miệng nhỏ chảy đầu nước dãi đằng sau lân la nuốt lấy tính khí nóng bỏng từng chút từng chút một.

Cái lỗ đằng sau của Trương Gia Nguyên đã sớm bị anh đụ thành hoa huyệt dâm đãng chỉ dùng để ăn tính khí của chủ nhân, khi Châu Kha Vũ tiến vào, thành ruột mềm mại liền co rút lại ngoan ngoãn mút lấy dương vật của anh, chủ nhân của hoa huyệt dâm đãng còn không an phận xoay một vòng eo, như muốn tỏ ý bản thân còn chưa ăn no. Châu Kha Vũ véo thật mạnh vào eo em, ấn em ngồi lên trên dương vật của mình, đưa nửa gốc tính khí còn lại đỉnh vào bên trong.

Như vậy, cái mông vừa bị đánh của Trương Gia Nguyên lập tức đập thẳng vào xương hông của Châu Kha Vũ, đau đớn là vậy nhưng Trương Gia Nguyên lại hưng phấn tột độ, không nhịn được mà rùng mình lên cao trào, huyệt nhỏ bóp chặt lại, dương vật phía trước run lên mấy cái nhưng lại chỉ chảy ra một dòng nước trong suốt, không hề bắn ra thứ gì khác.

"Sao tôi vừa mới vào mà tiểu huyệt đã lên cao trào rồi?" Châu Kha Vũ vừa liếm vành tai nhạy cảm của em, vừa lắc hông luận động: "Em là chó cái thiếu đụ à."

Trương Gia Nguyên vẫn còn đang chìm đắm trong khoái cảm cao trào của tuyến tiền liệt, bên dưới vừa mềm nhũn vừa tê dại, mỗi lần Châu Kha Vũ động thân là khoái lạc cao trào kia lại kéo dài thêm một giây, đẩy lý trí của em ra khỏi đầu, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống cổ áo.

"Thích lắm chủ nhân, em rất thích, em là con chó cái được anh đụ là sẽ trở nên vui vẻ." Trương Gia Nguyên vừa khóc vừa ở trên người Châu Kha Vũ gọi anh, dáng vẻ dâm đãng của em làm đầu Châu Kha Vũ nóng ran, anh muốn cứ vậy mà đụ hỏng em, muốn ở trong hoa huyệt của em cả đêm đụ em hết lần này đến lần khác, mặc kệ mệnh lệnh trước đó mà đụ em đến khi em không xuất tinh được nữa, đến khi phía sau em không ngậm nổi dương vật của anh nữa, chỉ có thể khóc lóc rên rỉ lên cao trào.

Anh hôn lên cổ, vai và lưng em, dục vọng đang điên cuồng chạy loạn khắp cơ thể anh, qua lớp sơ mi ướt đẫm mồ hôi, anh mơ hồ nhìn thấy hình xăm sẫm màu sau lưng Trương Gia Nguyên. Liệu mình có thể khảm vào cơ thể em ấy, để lại một dấu ấn mãi mãi chẳng thể biến mất như vậy không. Trái tim trong lồng ngực đập mỗi lúc một nhanh, máu cũng không ngừng truyền đi khắp cơ thế. Thật tốt, chủ nhân của em là tôi, điều này khiến người ta kích động và hưng phấn biết bao.

Một chủ nhân tài giỏi sẽ không bao giờ tùy tiện thay đổi mệnh lệnh của mình. Một Dom không tuân thủ khế ước muốn gì được nấy không thể làm Sub vui vẻ được. Châu Kha Vũ khắc chế dục vọng sâu thẳm trong lòng, đưa tay ra che mắt Trương Gia Nguyên.

Bị lòng bàn tay ấm áp che đi đôi mắt, trong chốc lát trước mắt em đã bị sắc đen bao phủ chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng chiếu qua kẽ tay đối phương. Cảm giác bị tước đi tầm nhìn khiến Trương Gia Nguyên lập tức nhớ đến không khí lạnh lẽo mang theo mùi thuốc khử trùng trong nhà vệ sinh công cộng, em nhịn không được rùng mình, co thân trên lại, thân dưới cũng vô thức siết chặt.

"Gia Nguyên, bây giờ nói cho tôi biết trong vòng nửa tiếng đó em đã nghĩ cái gì?" Châu Kha Vũ giảm tốc độ, dùng giọng nói mê hoặc lòng người thì thầm bên tai Trương Gia Nguyên: "Tại sao lại cứng?"

Trương Gia Nguyên gọi tên Châu Kha Vũ, đưa tay chạm vào cổ tay anh, gọi một tiếng lại khẽ thở gấp một tiếng. Tiếng em hít thở nghe giống như tiếng nức nở của một cô bé vừa yếu ớt vừa khiến người ta muốn yêu thương.

Châu Kha Vũ cũng mềm lòng rồi, anh dịu dàng đặt những nụ hôn lên mặt Trương Gia Nguyên, bảo em nghe lời, ngoan ngoãn trả lời, ngoan thì sẽ để em bắn.

"Thì... ừm... em nhớ anh..." Lông mi em lướt qua lòng bàn tay Châu Kha Vũ, như đang khẽ cào vào tim anh nịnh nọt: "Thật sự rất nhớ anh..."

Tiếng nói của em bị từng cú thúc của Châu Kha Vũ làm đứt đoạn, đầu óc choáng váng và tuyến tiền liệt bị kích thích làm cho em có cảm giác như bản thân sắp phát điên rồi, ý niệm duy nhất còn lại trong đầu em chính là mệnh lệnh đó của Châu Kha Vũ — Chủ nhân bảo em trước khi anh ấy bắn, em không được bắn.

"Chỉ là nghĩ đến tôi mà cương lên thôi, hay là nghĩ đến thứ gì khác?" Châu Kha Vũ lại hỏi thêm.

"Không biết... em quên rồi..." Em khẽ lắc đầu, giọng điệu còn mang theo chút nghẹn ngào khiến người ta đau lòng, em thực sự không nghĩ ra bất cứ thứ gì.

"Vậy tôi giúp em nhớ lại nhé?"

Châu Kha Vũ đổi sang thế tấn công nhẹ nhàng hơn, đưa đầu dương vật cọ nhẹ vào sâu bên trong Trương Gia Nguyên, khiến bên trong bắt đầu căng trướng và ngứa ngáy. Anh đưa một tay vòng qua eo Trương Gia Nguyên, một tay khác sờ lên ngực, nhéo đầu vú em.

"Có tưởng tượng đến cảnh tôi sờ vào ngực em, nhéo đầu vú em như thế này không."

Tay anh chậm rãi di chuyển xuống đùi Trương Gia Nguyên, giơ tay vỗ lên đôi chân đầy mồ hôi của em.

"Có tưởng tượng ra cảnh tôi ấn em lên tường nhà vệ sinh, đánh mông em như thế này không?"

Anh rút tay về, dùng cả hai tay đỡ hông Trương Gia Nguyên, đỉnh lên trên.

"Có tưởng tượng ra cảnh tôi đụ em như thế này không? Có tưởng tượng ra cảnh tôi mắng em, nói em..."

Anh ghé sát vào tai Trương Gia Nguyên, để hơi thở ấm nóng và lời nói thô lỗ cọ vào làn da mẫn cảm bên tai em.

"Chó cái dâm đãng, ngày nào cũng muốn chủ nhân đụ vào lỗ huyệt dâm đãng."

Trương Gia Nguyên không trả lời chỉ rên rỉ từng tiếng theo tiết tấu luận động của Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ nhìn hình ảnh phản chiếu trên màn hình TV, trông thấy Trương Gia Nguyên thè lưỡi không khép nổi miệng, nước bọt và nước mắt cũng chảy giàn giụa khắp mặt. Em rướn căng lưng, cả người chẳng khác gì một con thú đang vùng vẫy trong cái bẫy của thợ săn, cuối cùng hét lên một tiếng đau đớn, gục đầu xuống từ bỏ giãy giụa. Châu Kha Vũ biết Trương Gia Nguyên vừa lên cao trào, một trận cao trào khô không hề bắn tinh, nhưng hậu huyệt không ngừng run rẩy hệt như cơ quan sinh dục của phụ nữ.

"Trả lời tôi, có hay không?" Châu Kha Vũ đặt một nụ hôn dịu dàng lên phần xương nhô ra dưới cột sống của em.

"Em có." Trương Gia Nguyên khẽ đáp, giọng nói của em yếu ớt không chút sức lực như một con động vật nhỏ đang bị thương.

"Bắn đi, Nguyên Nhi, có thể bắn rồi." Châu Kha Vũ nắm lấy dương vật nóng bỏng của Trương Gia Nguyên, tuốt lộng lên xuống.

Anh vừa dứt lời, tính khí xinh đẹp hồng hào đã run lên một cái rồi phun ra dịch thể màu trắng, bắn thẳng lên tay Châu Kha Vũ. Trương Gia Nguyên nằm sấp lên người anh, miệng khẽ thở gấp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang an ủi mình, rồi lại thấy bản thân chẳng khác gì một món đồ chơi hỏng đang xuất tinh trong tay anh.

"A!" Trương Gia Nguyên đột nhiên vùng vẫy, muốn khép chân lại, nhưng lại bị Châu Kha Vũ dùng chân kẹp lấy ép em giữ nguyên tư thế mở rộng, em hơi hoảng loạn vội bịt đầu dương vật của mình lại: "Đừng! Em sai rồi! Đừng!"

Nước tiểu nóng hổi màu vàng nhạt chảy làm trái ý em bắt đầu chảy ra từ các kẽ ngón tay, rây lên cả tay Châu Kha Vũ. Em cố gắng nhịn tiểu nhưng nước tiểu lại cứ thế tuôn ra. Trương Gia Nguyên hơi suy sụp nói xin lỗi Châu Kha Vũ: "Xin lỗi chủ nhân, xin lỗi, em không nhịn được tiểu, em là chó hư không quản được tính khí của mình, Kha Vũ, anh đừng dùng que chọc niệu đạo có được không, cái đó đau lắm, em không muốn, Kha Vũ, em xin anh."

Châu Kha Vũ đặt lên cổ em những nụ hôn, an ủi Trương Gia Nguyên vì sợ hãi mà run lẩy bẩy, đan tay mình vào bàn tay đang nắm chặt dương vật ướt sũng nước tiểu của Trương Gia Nguyên.

"Không sao đâu Nguyên Nguyên, tè đi, tôi không nói không được tè, đừng khóc, đừng khóc mà, em là cún con ngoan ngoãn của tôi."

Anh đỉnh vào bên trog Trương Gia Nguyên, khiến nước tiểu bắn ra, để lại một vệt nước trên sàn nhà.

"Không sao rồi, anh rất thích dáng vẻ bị đụ của em, đừng khóc nữa, vợ ơi."

Nhưng câu nói này lại khiến Trương Gia Nguyên càng khóc to hơn, hết lần này đến lần khác mắng Châu Kha Vũ là tên khốn, Châu Kha Vũ không phản bác mà nhéo eo Trương Gia Nguyên luận động vừa mạnh vừa nhanh, cuối cùng tiếng chửi người của Trương Gia Nguyên cũng bị Châu Kha Vũ đánh vỡ, đổi thành mấy tiếng ngâm nga rên rỉ, dương vật không bắn nổi cái gì nữa gục đầu xuống, hậu huyệt đã bị thao đến sưng đỏ, xem ra hôm nay em quả thực đã bị ức hiếp đến hỏng luôn rồi.

Châu Kha Vũ hỏi em 'anh có thể bắn vào bên trong em không' Trương Gia Nguyên kẹp chặt mông hét: "Chồng ơi, anh bắn nhanh lên, em sắp không ổn rồi."

Khi Châu Kha Vũ bắn vào bên trong, còn cắn vào bả vai Trương Gia Nguyên một cái, để lại trên đó một dấu răng.

Cứ như thế, hoàng tử bé đã thuần hóa được con cáo.

____

lời tác giả: Phần in nghiêng được trích trong 《Hoàng Tử Bé》

Thực ra "Vợ" và "Chồng" chính là từ an toàn của hai người, bọn họ sử dụng cách xưng hô này, có nghĩa là khi đó cả hai không ở trong mối quan hệ chủ nhân và nô lệ nữa, mà là một cặp tình nhân.











_________

chắc hổng ai còn thức, ngày mới tốt lành nha các cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro