(* ̄︶ ̄)/o(TヘTo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Editor: chỉ muốn nói rằng tên fic quá dài nên con watt bắt đặt tên khác chớ cũng không muốn đổi của tác giả <(_ _)> tóm gọn một câu: bê đê chíp bông cháy chậm chữa lành]

Summary:

Dù thế nào đi chăng nữa, cậu thầm thì với bản thân, có lẽ giống như một lời cầu nguyện hơn: đừng để anh ấy đi mất. Cậu nghĩ thầm: đừng để anh ấy mơ về những điều anh ấy không muốn nói ra. Cậu nghĩ thầm: dù là bất cứ điều gì, chúa ơi, xin hãy trả lời điều ước này. Đó là tất cả những gì tôi cầu xin ngài.

Căn nhà của Melt đã từng đồng hành cùng ba người, rồi còn lại một người. Giờ đây, trong đêm tối sâu thẳm, có hai người đang ở bên nhau.

~0~

Khi Melt mở cửa trước để vứt rác, cậu đã nghĩ người đứng trước cửa nhà mình có thể là bất kỳ ai ngoại trừ Hoshino Aquamarine.

Biểu cảm của anh ấy thật kỳ lạ; đôi mắt của anh ấy cũng vậy. Và tại sao anh lại ở đây vào lúc gần nửa đêm? Không phải đã đến giờ Ruby và Miyako trở về nhà, một nơi sẻ chia sự ấm áp và tiếng cười luôn hiện hữu trong phòng khách sao? Melt nhìn chằm chằm, nhưng không thể nghĩ ra lý do hợp lý cho tình huống bối rối này.

Cậu liếc nhìn con phố vắng tanh, ánh mắt không tránh khỏi lại hướng về Aqua. Cả hai im lặng một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào lằn ranh không thể phá vỡ giữa họ, và đếm từng giây trôi qua.

Hai. Ba.

Melt là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

"Làm sao- tại sao-" Cậu dừng lại, do dự. "Tại sao anh lại ở đây?"

Sự im lặng kéo dài.

"Tôi không ngủ được," Aqua trả lời.

"Và anh-" Anh quyết định đến nhà tôi? Cách nhà anh cả ngàn con phố? "Chỉ là- được rồi, trước hết hãy vào đi."

Aqua nhìn cậu và chớp mắt, dường như không thể tin được những lời ấy lại phát ra từ miệng Melt. Và rồi, giống như một vũ trụ va chạm với một hành tinh, anh đã làm vậy, những bước chân uể oải liên tiếp hạ xuống.

Chỉ đến khi Aqua cởi giày và đứng im lặng bên cạnh ghế sofa thì Melt mới chịu di chuyển và vứt rác ra ngoài.

...

(Chuyện này lại lặp lại một lần, rồi thêm hai lần nữa, và sau cùng, Melt mở cửa trước nhà mình vào mỗi buổi tối và thấy Aqua đứng trước cửa nhà.

Họ rơi vào một lịch trình quen thuộc; trong khi Melt đánh răng, Aqua trải tấm chăn dày bên cạnh giường của Melt, đắp lên trên và chui xuống bên dưới, bọc mình như một con ấu trùng. Anh dành đủ không gian cho cả hai nằm cạnh nhau. Luôn luôn có đủ không gian cho cả hai.

Tuy nhiên, những lần đầu tiên thì không dễ dàng như vậy.

Có lẽ là do nhiều năm theo dõi Aqua ở bên lề, làm một cái bóng vĩnh cửu của một nhân vật vốn đã bí ẩn, Melt thấy bản thân do dự và không chắc chắn về lời nói của mình. Cậu mở miệng, sắp xếp từ ngữ, nhưng lại dừng lại.

Được rồi. Tốt thôi. Chỉ là-

Cậu phải làm như thế nào?

"Anh đã ăn tối chưa?"

"Ừm."

"Anh đã đánh răng chưa?"

"Ừm."

"Anh có kể với Ruby về việc anh đến đây không? Hay với Miyako?"

Im lặng.

"Aqua."

"Tôi sẽ gửi cho họ một tin nhắn, nhưng-" Aqua dịch chuyển thân thể. "Tôi chỉ muốn tới đây. Một lúc thôi."

Tại sao? Cậu muốn hỏi. Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là ngôi nhà này trong số tất cả những nơi anh có thể chọn?

Nhưng vai của Aqua khom xuống bên dưới chiếc áo hoodie dày và anh sẽ không di chuyển khỏi vị trí ban đầu trừ khi Melt ra lệnh. Họ cùng nhau bầu bạn như thế này: những câu hỏi chưa được hỏi và chưa được trả lời.

Melt không gặng hỏi nữa. Aqua trông quá mệt mỏi, và cậu sẽ là một kẻ tồi tệ nếu cố gắng moi móc thông tin từ một người như thế mà không có sự đồng thuận thích hợp từ trước. Cậu thở dài yếu ớt.

"Anh có thể dùng phòng của tôi," cậu nói. "Tôi sẽ ngủ ở phòng bố mẹ qua đêm. Anh- anh ổn với điều đó chứ?"

Aqua ngước nhìn cậu. Có gì đó thay đổi, nhưng chưa đủ.

"Được thôi.")

...

Ngủ trong phòng bố mẹ là một trải nghiệm khá sống động.

Cậu không biết mình có ghét nó không, nhưng Aqua đang ngủ trong căn phòng bên kia hành lang và đây là chiếc giường duy nhất còn lại trong nhà. Melt chui xuống tấm chăn mới trải, nhìn chằm chằm vào trần nhà quá cao và quá tối. Trong căn phòng này, nữ thần mặt trăng treo lơ lửng trên đầu cậu, nhưng ngài không đủ nhân từ để thấm đẫm ánh trăng dịu dàng thân thuộc qua cửa sổ.

Ở đâu đó, giữa tất cả những câu chuyện về truyền thuyết và thần thoại mà cậu đã đọc, nữ thần mặt trăng sở hữu khả năng ép buộc những người đang đấu tranh phải nằm xuống và nghỉ ngơi. Đôi bàn tay dịu dàng của cô, giọng hát ngọt ngào, êm ái của cô. Một bài hát mà người mẹ hát cho đứa con nghịch ngợm của họ.

Cô không chúc phúc cho cậu. Cậu thức dậy, và cô ấy đã không đến.

Melt dịch chuyển thân thể. Chiếc giường này quá rộng rãi và trống trải. Có lẽ nó từng chứa hai hình hài đang ngủ và một đứa trẻ nhỏ giữa vòng tay an ủi của họ, một sự an ủi liên tục không gì ngoài về sự bảo vệ và tôn thờ, nhưng đã nhiều năm trôi qua, và Melt không còn quan tâm nhiều đến điều đó nữa. Trong căn phòng này, cậu nằm ở nơi mà bản thân mình trong quá khứ đáng lẽ phải nằm mà chẳng cảm thấy gì cả.

Khi việc nhìn chằm chằm lên trần nhà trở nên nhàm chán và thế giới không cho phép cậu nhắm mắt, cậu đổi sang nhìn chằm chằm vào kệ sách. Trong bóng tối, không có gì nổi bật. Đó là một màu đen mờ ảo và những đường viền mờ đục của các vật thể.

Tuy nhiên, giữa tất cả những vật thể được che đậy, có thứ gì đó thu hút sự chú ý của cậu. Đó là một tập hợp các góc, rồi một hình chữ nhật, và rồi Melt nhìn thấy nó trong hình hài trọn vẹn. Một khung ảnh đơn giản, nhỏ gọn.

Một dây thần kinh vỡ ra. Cậu nhìn chằm chằm vào nó, không rời mắt. Cậu nhận ra, nhưng vẫn chưa đủ để hiểu: cha mẹ cậu chưa bao giờ được biết đến về việc thích chụp ảnh.

Có thứ gì đó sâu bên trong cơ thể còn sót lại của cậu muốn bùng nổ. Cậu cố gắng hiểu nó, đầu cậu đã dựng lên hàng ngàn câu hỏi tại sao: tại sao thứ này lại ở trong phòng? Tại sao thứ này lại ở đây? Tại sao bố mẹ cậu lại đặt nó ở đây? Tại sao, sau tất cả những lần họ rời đi và đến thăm và gửi tiền qua đường bưu điện và thư từ trong những chiếc phong bì sạch sẽ mua ở cửa hàng, thứ này lại ở đây?

Nhưng có lẽ điều đó giống như một lời nguyền vĩnh cửu được ban cho cơ thể mệt mỏi của cậu. Lời nguyền biết được thứ gì trên đó mặc dù ánh trăng không xuyên thấu, dù bị bức màn bóng tối bao phủ. Lời nguyền của việc hiểu biết. Lời nguyền của việc biết được nó như một bản năng.

Nhưng cậu vẫn không với tới. Melt nằm trên giường, quấn mình trong chăn ấm và không nhúc nhích. Không thể.

Đồng hồ tích tắc. Khi tiếng động trở nên vô tận, cậu quay đi hướng khác và nhắm mắt lại, vô thức cảm ơn bóng tối vì hành động đầy thương xót đó.

...

"Chúc ngủ ngon", Melt nói khi bọn họ chia tay ở hành lang.

Aqua nán lại ngưỡng cửa, nhìn cậu. Có gì đó thay đổi, nhưng vẫn chưa đủ.

"Chúc ngủ ngon", anh trả lời. Cả hai cánh cửa đều đóng lại.

...

Cậu bật đèn ngủ để phân tích lại một phần nhỏ của kịch bản, nhưng nhận thấy mình đang nhìn chằm chằm vào kệ sách.

Ở đó, trên cao nơi một đứa trẻ nhỏ không thể với tới, có một khung ảnh với tất cả bọn họ. Cậu, mẹ cậu, cha cậu. Một gia đình yêu thương. Cậu là đứa trẻ nhỏ trong bức ảnh này và đang mỉm cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng và nướu và tất cả mọi thứ. Trong tay của cha cậu là một thanh kẹo bông gòn ăn dở. Mẹ cậu làm hình tai thỏ bằng tay phía sau đầu Melt. Trong ký ức này, thế giới chỉ là một buổi chiều đáng yêu với ánh nắng lấp lánh trên má họ và hương vị kẹo bông gòn thoang thoảng trên lưỡi họ.

Quang cảnh gần như vàng ròng, đủ chói lóa để cậu nghĩ rằng mình đang ảo tưởng về ký ức này. Có lẽ là do thiếu ngủ, có lẽ chỉ vì cậu đang ở đây trong căn phòng hoang vắng này. Cậu có huyễn hoặc ra chuyện này chỉ vì chiếc giường khiến cậu cảm thấy nhỏ bé, như thể có thứ gì đó khác cậu đáng lẽ phải có, nhưng chưa bao giờ có?

Và họ đã ở đâu trong bức ảnh này? Nhiếp ảnh gia là ai? Tại sao cậu lại không thể nhớ được bức ảnh này chụp khi nào? Tại sao khoảnh khắc này, bị lãng quên và cất giữ và không bao giờ được nhắc đến, lại được đóng khung trong một căn phòng mà cậu chưa từng bước vào? Rất nhiều thứ đã thay đổi kể từ đó.

Cậu thiếu niên nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm. Cậu không thể tự mình tắt đèn ngủ. Cậu không thể tự mình di chuyển, không thể làm bất cứ điều gì ngoài việc nhìn chằm chằm vào bức ảnh và thấy đứa trẻ nhỏ đang cười toe toét trong bức ảnh đó. Nó cười rất tươi. Nó rất hạnh phúc.

Đồng hồ đang tích tắc. Melt không ngủ.

...

"Chúc ngủ ngon", Melt nói.

Aqua nán lại ở ngưỡng cửa.

"Chúc ngủ ngon", anh đáp lại.

...

Đêm đó cậu mơ.

Cậu mơ thấy mình đang ở trên đỉnh thế giới, mặc dù chân cậu vẫn đặt trên bề mặt mặt đất bên dưới. Cậu mơ thấy mình đang ở trên đỉnh cao nhất của một vòng đu quay, mắt nhìn chằm chằm vào những ánh đèn rực rỡ của lễ hội.

Thật dễ dàng để đánh mất chính mình trong đó. Màu sắc, sự rực rỡ của tất cả mọi thứ. Vượt qua sự kinh ngạc, Melt cố gắng tập trung với sự chăm chú nhiều hơn và thấy mình đang theo dõi một gia đình nhỏ cùng đứa con của họ.

Cả hai đều nắm tay đứa trẻ, lòng bàn tay nhỏ bé ấy được bao bọc trong nhiều sự ấm áp như vậy. Người mẹ cười khi người cha cố gắng xé một miếng kẹo bông nhỏ từ tay của anh ta. Cô xé nó ra một cách dễ dàng, tặng nó cho người cha với một nụ cười đáng yêu đến mức má cô nóng bừng. Sau đó, như thể đó là bản năng, anh ta đưa nó cho đứa trẻ, nhìn với cùng một nụ cười mà anh đã nở kể từ khi đứa trẻ chào đời.

Và có lẽ đứa trẻ đã mỉm cười, nhưng kẹo bông gòn đập thẳng vào tầm nhìn của Melt và không di chuyển. Nó nuốt trọn khuôn mặt đứa trẻ, không bao giờ lộ ra. Trên cao, vòng đu quay không di chuyển, không cho phép cậu nhìn. Trên cao, mặt trời chiếu sáng tất cả chúng sinh với vinh quang vô hạn của nó.

Nhưng Melt thấy mình chẳng cảm thấy gì cả. Có một sự trống rỗng nơi đây, một nhận thức đột ngột, thoáng qua trong tâm trí cậu. Không có ẩn dụ nào cả. Không có câu trả lời nào hết. Chỉ có cậu, đang nhìn mặt đất của lễ hội, bị kẹt trong vòng đu quay đã ngừng hoạt động này. Một bông hoa nở trong bụng cậu, cánh hoa héo úa, thương tiếc và khóc lóc. Có lẽ đây chính là tất cả những gì cậu có: ngắm nhìn một giấc mơ từ xa, không bao giờ chùn bước. Cậu không chạy trốn. Cậu không nhìn đi chỗ khác.

Và rồi, Melt mở mắt ra, và cứ thế, giấc mơ đã mãi mãi tan biến.

...

(Nhưng có lẽ, có lẽ có một khả năng là sự thật đó không phải là một giấc mơ, và cậu sẽ không bao giờ từ bỏ nó. Cậu không thể. Cũng không có lựa chọn.

Cậu thức dậy muộn vào buổi sáng, mặt trời đã treo cao trong vũ trụ. Cậu lờ đi khung ảnh trên kệ. Cậu lờ đi chiếc giường bừa bộn. Cậu đi vào bếp, nơi chỉ có một chiếc ghế được sử dụng và không có gì khác.

Điều ngạc nhiên là trên bàn ăn, cậu thấy một đĩa bánh kếp được gói trong màng bọc thực phẩm và một tờ giấy nhớ với nét chữ không quen thuộc được dán ở trên.

Làm nóng nó trước khi ăn. Miyako muốn làm thứ gì đó. Xin lỗi.

Và cậu gần như đã bật khóc. Gần như nức nở vì tất cả những điều cậu chưa từng trải qua. Nhưng cậu không khóc.

Cậu hâm nóng nó lên.)

...

"Chúc ngủ ngon", Melt nói khi họ rời đi ở hành lang.

Cậu chờ đợi. Một, hai, ba giây.

Cậu quay lại. Aqua nán lại ở ngưỡng cửa, rồi có thứ gì đó thay đổi mãi mãi.

"Cậu có thể ngủ với tôi đêm nay không? Chỉ... hôm nay thôi."

Và có lẽ, đó là do bộ não thiếu ngủ của cậu đã bắt kịp hoặc một điều gì đó hoàn toàn khác, nhưng chúa ơi. Cậu không còn quan tâm đến chiếc giường trống rỗng nữa, cũng không còn đèn ngủ không cắm điện, cũng không còn khung ảnh ám ảnh sau lưng cậu mỗi khi cậu cố gắng ngủ. Cậu không quan tâm nếu Aqua và cậu không bao giờ nói chuyện. Cậu không quan tâm nếu có hàng triệu người khác mà Aqua có thể tìm đến, Kana và Akane và tất cả các mối quan hệ mà anh ấy tạo ra trong ngành hay chỉ là-

"Tôi không có đệm futon dự phòng nào cả," Melt nói.

"Giường-" Aqua dừng lại, do dự. "Có đủ chỗ trên giường. Tôi có thể xoay xở được."

Và Melt, lòng nặng trĩu, đầu óc mơ hồ, với sức nặng của cả thế giới trên mí mắt, lẩm bẩm, "Được rồi."

Và Melt băng qua hành lang và đóng cánh cửa lại sau lưng hai người, nỗi sợ hãi và suy nghĩ của cậu bị lấn át bởi mong muốn được ngắm ánh trăng trôi qua và nhắm mắt lại một lần nữa.

...

(Đây là lần đầu tiên sau nhiều tuần, cậu ngủ được hơn năm tiếng.

Bên cạnh anh ấy, bên cạnh Aqua. Ngực anh nhẹ nhàng phập phồng, lên xuống, và Melt tự hỏi liệu bản thân mình có chiếm quá nhiều không gian hay di chuyển quá nhiều trong lúc ngủ hay bất cứ điều gì khác không.

Nhưng rồi, Aqua khẽ dịch chuyển, để cánh tay anh nhẹ nhàng phủ lên tay Melt, và mọi thứ trên thế giới đều tan biến vào hư vô.)

...

Đèn ngủ được bật lên.

"Aqua?"

Anh ấy không trả lời. Ngay cả trong giấc ngủ, anh ấy vẫn bị ám ảnh bởi một thứ gì đó, bị một cái bóng vĩnh cửu ở rìa đầu ngón tay đuổi theo. Aqua run rẩy với thân hình gầy gò của mình và không thức dậy, không làm gì ngoài việc ngủ và xé nát ký ức của anh một lần nữa.

"Aqua?" Melt thì thầm lần nữa trong im lặng. Aqua không trả lời anh.

Cậu nhìn anh, nhìn bóng hình nghỉ ngơi chập chờn này, và nghĩ: Aqua không được tạo ra vì điều này. Aqua không được tạo ra cho những cảm xúc này, kích thước của một siêu tân tinh, bản chất của bí mật vũ trụ. Vì khung xương của anh quá giòn, bàn tay quá xương xẩu, cánh tay, chân, ngực của anh chỉ bằng một hạt cát trên đại dương.

Và có một sự lưỡng lự, cách mà bóng tối bao la chia cắt họ. Giống như thủy triều đang dâng lên bờ. Melt đứng giữa đại dương và không biết liệu cậu có thể làm được điều này không.

Dù thế nào đi chăng nữa, cậu thầm thì với bản thân, có lẽ giống như một lời cầu nguyện hơn: đừng để anh ấy đi mất. Cậu nghĩ thầm: đừng để anh ấy mơ về những điều anh ấy không muốn nói ra. Cậu nghĩ thầm: dù là bất cứ điều gì, chúa ơi, xin hãy trả lời điều ước này. Đó là tất cả những gì tôi cầu xin ngài.

Và cậu với tới. Cậu với tới, vòng tay cậu ôm lấy vòng eo đang run rẩy của Aqua, sự ấm áp khi da chạm vào da. Cậu với tới, và ngực cậu áp vào tấm lưng đang run rẩy của Aqua, sự sắc bén của xương sống anh, sự lạnh lẽo đến từ cánh cửa sổ mở.

Melt với tới, với tới và giữ chặt anh và không buông ra. Aqua không tỉnh dậy, nhưng anh nắm lấy tay Melt, những ngón tay nắm chặt lấy thịt và xương và mạch đập và tất cả, và cũng không buông ra.

...

("Cậu có muốn kẹo sữa không?"

Melt ngẩng đầu khỏi vai Aqua để nhìn anh. "Cái gì?"

Phim tài liệu về động vật biển ngẫu nhiên tiếp tục phát trước mặt họ. Khi màn hình chuyển sang cảnh đủ sáng để chiếu sáng cả hai khung hình, Aqua thò tay vào túi áo hoodie và lấy ra một nắm kẹo sữa đã gói sẵn.

Melt nhìn chằm chằm vào nó. Một tiếng cười khúc khích kìm nén.

Aqua nhướng mày tỏ vẻ thích thú.

"Làm một cái chứ?"

(Họ tiếp tục xem phim tài liệu với hai cái vỏ kẹo trong thùng rác.)

...

Nữ thần mặt trăng ban phước cho cậu giấc ngủ hạnh phúc và hơi ấm bao trùm cơ thể, nhưng cô ấy không có khả năng rửa trôi giấc mơ của cậu. Có lẽ cô ấy đang ăn năn, mãi mãi hối hận vì điều này. Có lẽ cô ấy không.

Cậu lại mơ khi đêm đến và họ nằm chen chúc trên giường của Melt, hơi thở hòa quyện phả lên khuôn mặt của từng người.

Lần này, cậu đang ở trên đường phố Tokyo, nơi trái tim của danh tiếng trỗi dậy, những gương mặt lộng lẫy và những hiện tượng âm nhạc.. Cậu đang nhìn vào màn hình lớn trên các tòa nhà, mặc dù cậu chắc chắn rằng mình đã từng thấy những hình ảnh này trước đây. Những màu sắc hòa quyện với hàng ngàn sắc thái và không ngừng lại.

Cậu không thể ngừng xem. Cậu không thể.

Bởi vì trên mỗi màn hình của tivi điện tử và công nghệ đều có Hoshino Aquamarine. Khuôn mặt anh, cái cằm thanh tú quen thuộc, rồi đến mái tóc, sự mềm mại của tất cả những thứ còn lại. Cậu đã từng thấy bức ảnh này trước đây; Aqua, nhìn thẳng vào máy ảnh, mặc dù trông anh có vẻ như bị bất ngờ. Và rồi Melt nghĩ: Aqua sẽ không bao giờ mất cảnh giác. Đây là một bức ảnh cũ.

Tại sao họ lại sử dụng một bức ảnh cũ như vậy cho bản tin gần đây?

Và rồi những ký ức ùa về, mảnh ghép cuối cùng của câu đố xuất hiện. Và rồi Melt rùng mình.

Cậu đọc tiêu đề bên dưới mỗi màn hình. Thế giới, giờ đây nhỏ đi rất nhiều, trở thành con bọ bị nghiền nát dưới đôi giày của cậu, một vụ nổ của nội tạng và bột giấy.

Cậu nhìn thấy chúng tan thành từng mảnh: Hoshino Aquamarine. Đã qua đời. Chia buồn cùng gia đình. Sáng nay. Riêng tư. Đang điều tra.

Và thật kinh khủng, khi nhìn chằm chằm vào một người mà cậu sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Giống như Aqua là một sinh vật phàm trần, xác chết chảy xệ dưới không khí ẩm ướt của mùa hè. Giống như anh có thể bị đâm chết, tĩnh mạch quá mạnh để vá và khâu lại.

Cậu bị kẹt giữa trò roulette đó. Mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Aqua. Tâm trí cậu vội vã nhớ lại từng chi tiết một cách tinh tế, chính xác. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào những chữ cái. Nhìn chằm chằm vào người dẫn chương trình, cách những người qua đường này chỉ đơn giản là tiếp tục cuộc sống của họ.

Cậu quay sang nhìn bọn họ. Nơi đây chất chứa sự tuyệt vọng, không bao giờ nao núng. Những lời nguyền rủa và lăng mạ như một cái hố sâu hoắm tuôn trào trong những câu chuyện cổ tích. Các người không thấy anh ấy sao?

Các người không thấy anh ấy sao? Các người không thấy anh ấy đã giúp tôi, em gái anh ấy và bất kỳ nhân viên nào khác trong ngành công nghiệp tồi tệ này nhiều như thế nào sao? Các người không nhận ra anh ấy có ý nghĩa như thế nào đối với tôi sao? Vì sao các người không nhận ra?

Và khi cuối cùng có người quay lại nhìn cơ thể đang gục xuống và chảy máu của anh ấy, một proton tách ra trong tích tắc hàng triệu giây, cậu rùng mình.

Đó là Ruby.

Thay vì đôi mắt đầy nước mắt, những ký ức đã qua về những nỗ lực nhỏ bé của Aqua để mở lòng, đó là cơn thịnh nộ sâu thẳm tuyệt đối. Lòng căm thù. Màu của mặt trời thiêu đốt làm tan chảy võng mạc của cậu như axit.

Cậu thở hổn hển. Cô gái nhìn cậu chằm chằm và cậu không tìm thấy sức mạnh để di chuyển. Cô gái nhìn cậu chằm chằm và cậu không thể tự hỏi tại sao, hay như thế nào, hay bất cứ điều gì khác. Cô biết lý do. Cậu cũng biết.

Và ngay lúc đó, cậu giật mình tỉnh dậy, toàn thân run rẩy.

Melt gần như nôn mửa. Đó là phản ứng thường gặp gần đây của cậu đối với những giấc mơ. Dịch mật dính vào cổ họng và cậu nuốt tất cả xuống. Có lẽ đó là một hình phạt. Cậu đã làm những điều này mà không ngoảnh lại. Có lẽ đó là tất cả những gì cậu biết.

Và Melt ghét điều đó, ghét cách những giấc mơ này đến rồi đi và không dừng lại. Ghét cách bản thân mình im lặng vì ngay cả khi cậu hét lên, rùng mình và nức nở, sẽ không có ai ở đó vì cậu.

Mặc cho những suy nghĩ đang chạy đua, cơ thể cậu vẫn tiếp tục. Một vòng tuần hoàn vĩnh cửu, luân hồi của tất cả mọi thứ. Không phải nó quá tệ sao? Sự kinh khủng của chúng? Việc thở khiến cậu tốn một khoảng thời gian. Run rẩy chuyển từ ngón tay cậu, sang cơ thể cậu, rồi dừng lại. Một sự đình chỉ.

Bên cạnh cậu, Aqua ngủ. Anh không thức dậy, không gì khác ngoài việc chìm vào giấc ngủ say.

Và Melt lặng lẽ quay người lại, để toàn bộ cơ thể hướng về phía anh, vinh quang và ánh sáng từ vũ trụ của anh. Cậu quan sát cách ngực Aqua phập phồng, lên và xuống. Hít và thở. Một sự trấn an.

Trong vũ trụ này, anh ấy chưa chết. Trong vũ trụ này, Hoshino Aquamarine vẫn còn sống.

Melt bám víu vào sự thật đó cho đến khi sức nặng của thế giới trở nên quá lớn, và lúc này, mí mắt cậu sụp xuống.

...

"Một tuần trước," Aqua nói trong sự im lặng. "Cậu có từng gặp ác mộng một tuần trước không?"

Lần này họ đang nằm trên giường của Aqua. Aqua đã gọi cho cậu, nói rằng đã nấu quá nhiều đồ ăn, và Melt đã đáp lại.

Bữa tối đã trôi qua từ lâu, nhưng Melt vẫn có thể nhớ vết tích của thức ăn tự làm và hơi ấm của chúng. Miyako đã cho cậu nhiều hơn những gì cậu muốn. Aqua ngay bên cạnh cậu. Ruby bỏ những miếng hành lá còn lại lên khi bữa ăn đã xong. Trong khoảnh khắc này, cậu đã cười và một cách vui vẻ, và hoàn toàn chân thành.

Melt quay sang nhìn anh. Bóng tối trong phòng khẽ lay động, cung cấp đủ ánh sáng để cả hai có thể nhìn thấy nhau.

"Tôi có." Câu trả lời thì thầm, gần giống như thốt ra một bí mật đáng xấu hổ.

Xáo trộn. Aqua nhìn cậu trước khi nhìn lại trần nhà. Sự im lặng lại trở về.

Melt nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của anh, vào sự mềm mại của quai hàm anh. Một, hai, ba giây trôi qua cho đến khi cậu cũng làm điều tương tự: nhìn chằm chằm vào trần nhà, những ngôi sao phát quang sinh học tỏa sáng trong bóng tối.

Cậu giữ nguyên tư thế đó cho đến khi mặt trăng di chuyển qua những bức tường mịn màng và những vật dụng tầm thường. Lúc đó, cậu xoay đầu lại, để Aqua có thể chiếm trọn tầm nhìn của cậu và không gì khác.

Thay vào đó, khi cậu quay lại, cậu chạm mắt Aqua. Aqua, Aqua, Aqua. Anh đã quay người về phía cậu. Melt không dám thở.

Melt chớp mắt hai, ba lần. Mình thậm chí không nghe thấy anh ấy quay lại .

Aqua không rời mắt khỏi cậu. Dưới bức màn bóng tối, cơ thể anh gần giống như một bóng ma. Melt có thể duỗi thẳng cánh tay, máu, mạch và thịt chảy qua, và chạm vào lý tưởng của sự lạnh lẽo, những đốm sáng cuối cùng của một xác chết. Có một nỗi sợ nhỏ đang gieo rắc trong cậu lúc này, nỗi sợ rằng đây cũng là một giấc mơ. Một sản phẩm phụ của ký ức.

Một giây trôi qua. Và rồi Aqua tiến lại gần hơn, gần hơn nữa, cho đến khi mũi họ chỉ còn cách nhau một inch.

"Trong giấc mơ của cậu," anh thì thầm. "Cậu đang tìm kiếm tôi."

Im lặng, và sau đó,

"Tôi luôn luôn tìm kiếm anh."

...

(Sau đó, khi Aqua tĩnh lặng và ánh trăng đã trải dài trên những bức tường cao của căn phòng, Melt nằm im và không dám thở.

Cậu không nhìn thấy bóng dáng Aqua đang ngủ. Thay vào đó, cậu quay đi hướng khác, đếm từng giây trôi qua của đêm nay.

Và làm sao cậu có thể không làm như vậy? Sự căm ghét của Ruby, tin tức dán trên mọi bề mặt tòa nhà. Cậu đã tìm kiếm tôi trong giấc mơ của cậu. Thế giới như một con bọ bị nghiền nát. chỉ còn phần nội tạng thối rữa.

Cậu không biết phải nói thế nào, cơn sóng khủng khiếp dâng trào trong tim cậu. Cậu nói thế nào đây? Cậu phải nói thế nào đây rằng cậu có mơ thấy anh ấy, thấy khuôn mặt anh ở khắp mọi nơi, ngay trước mặt mình?

Làm sao cậu có thể nói rằng trong giấc mơ đó, con dao nhà bếp lại có cảm giác rất thật trong tay mình? Cậu phủ nhận những hình ảnh liên tục xuất hiện, nhưng giống như một cơ thể bị trói trên đường ray, chỉ có thể chứng kiến ​​một chuyến tàu lao đến.

Cậu đã đâm anh ấy. Và trong cơn hưng phấn hay gì đó, bất cứ thứ gì hiện hữu trong tĩnh mạch của cậu, cậu đâm anh lần nữa. Dao. Thịt. Tĩnh mạch. Máu.

Melt không thể tiếp tục. Cảm giác buồn nôn ập đến và nó thật kinh khủng. Tâm trí cậu vẫn tiếp tục tua lại cảnh đó.

Làm sao cậu có thể nói rằng mình mơ thấy Aqua chết ở hành lang? Đôi mắt mở to, vẻ mặt hoàn toàn sốc, nhưng giữa những vì sao mờ nhạt và tinh vân đang tan biến, một chút gì đó nhẹ nhõm. Aqua mở miệng định nói gì đó, nhưng những lời lẩm bẩm của anh đều vô ích với máu đổ và không có ý nghĩa gì cả.

Và Ruby đâu rồi? Và Ai? Ô cửa dường như cách xa cậu và viên Aquamarine đang rỉ máu dưới chân. Melt quay lại nhìn nó, ít nhất để có thể thấy sợi dây cuối cùng của khoảnh khắc vang vọng này, và không tìm thấy ai phía sau cả.

Và tại sao anh ấy không chạy? Những bông hoa nở rộ nhuốm màu dữ dội trên sàn gỗ. Chúng tràn ra vô tận bên cạnh đôi chân anh, những cánh hoa mềm mại bị nhấn chìm trong máu.

Tôi đã mơ về anh, cậu buộc mình phải nói, mặc dù miệng không mở. Tôi đã mơ về anh, và tôi đã giết anh.

Tôi không biết làm sao để cứu anh. Tôi không biết liệu tôi có thể làm vậy hay không. Tôi rất xin lỗi. Tôi rất xin lỗi.

Hãy tha thứ cho tôi, cậu nghĩ. Hãy tha thứ cho tôi. Hãy tha thứ cho tôi. Hãy tha thứ cho tôi.)

...

Khi đêm muộn và sáng sớm hòa quyện vào nhau đến nỗi không thể tách biệt, Melt thấy mình mở mắt ra và thấy chiếc giường trống rỗng cùng chiếc chăn được kéo lên đến vai.

Cậu dụi những tàn dư còn lại của cơn buồn ngủ ra khỏi mắt, chậm rãi bước ra khỏi sự ấm áp với những cử động nặng nề, và chớp mắt trước bóng tối đầy cám dỗ. Nó gần như kéo cậu trở về giường lần nữa, nhắm mắt cậu lại bằng những ngón tay mời gọi, nhưng nó quá lạnh lẽo, trống rỗng và buồn tẻ.

Bước chân của cậu dẫn cậu đến hành lang nhà mình, nơi những sắc thái và tông màu hòa quyện với ánh sáng vàng từ đèn bếp hắt ra. Hôm nay, ngôi nhà thật yên tĩnh. Nó luôn như vậy.

Cậu ngáp dài và nhìn thấy một dáng người bình thản dần dần xuất hiện trên một trong những chiếc ghế ở bàn ăn. Điện thoại của Aqua phát ra ánh sáng rực rỡ khi Melt bước lại gần.

Và rồi âm thanh vang lên. Những nốt nhạc, violin, piano và tất cả các nhạc cụ kết hợp và hòa quyện trong một dàn nhạc. Mặc dù âm thanh khá nhỏ, chỉ đủ để quanh quẩn trong nhà bếp, nhưng nó đủ vang vọng cho cả hai.

Aqua chớp mắt, nhìn lên cậu. Melt nhìn xuống và thấy viền đỏ quanh mắt anh. Có lẽ mắt cậu đã mở to. Có lẽ cậu giật mình. Có lẽ cậu đã không. Aqua không phản ứng.

Và rồi, giống như mặt trời mọc mỗi buổi sáng, Aqua với tay lấy chiếc cốc bên cạnh điện thoại và đưa cho Melt. Chất lỏng dao động khi cậu cầm lấy.

Cậu uống. Nuốt. Dư vị sữa ấm đọng lại trên lưỡi cậu mà không tan đi. Âm nhạc vang lên giữa họ và không gì khác. Melt đặt cốc xuống.

Khi bản nhạc này kết thúc và bản nhạc khác bắt đầu, Melt mở miệng.

"Ác mộng?" cậu hỏi, mặc dù đã biết được câu trả lời. Chúng giống như vầy: những câu hỏi thoáng qua, một sự nắm bắt ngoài tầm với. Một ranh giới được nhìn thấy, suy ngẫm, nhưng không bao giờ vượt qua.

"Mm," Aqua trả lời. "Ác mộng."

Nhạc nổi lên.

"Anh có nhớ không?" Ranh giới gần như đã bị vượt qua. Bàn tay đưa ra. Lòng bàn tay mở rộng.

Âm nhạc vang lên. Dư vị của sữa vẫn còn vương vấn.

Và rồi, gần như thể nó chưa bao giờ rời đi, như thể đây là tất cả những gì họ làm trong đời: đẩy và kéo nhau, tay nắm chặt và không bao giờ buông ra-

"Ừ," Aqua trả lời. "Nhưng tôi không muốn nói về chuyện đó."

"Được thôi," Melt nói.

Aqua nhấp một ngụm sữa ấm.

"Tôi sẽ nói về chuyện này một ngày nào đó, nhưng không phải bây giờ."

"Tôi sẽ-" Melt do dự. Những từ ngữ này nghe thật xa lạ trên lưỡi cậu, nhưng lần này cậu vẫn nói ra. "Tôi sẽ ở đây vì anh."

Aqua lại nhìn cậu. Khóe môi anh cong lên, nhẹ đến nỗi Melt gần như không nhận ra.

"Cậu luôn ở đây vì tôi."

...

Cậu lại mơ về điều đó một lần nữa.

Lần này, Ruby không có ở đó, Ai, Miyako, Kana, Akane, Gotanda cũng không. Trong vũ trụ này, chỉ có hai người họ trong hành lang đó: một người chảy máu, một người cầm dao.

Cậu đã nói thế nào nhỉ? Melt tỉnh dậy, run rẩy và tay cậu trắng bệch, nắm chặt tấm chăn và cơ thể thì không thể ngừng run rẩy. Cậu thật đáng thương, một con bọ cầu xin lòng thương xót dưới bàn tay của kẻ thủ ác. Cậu không ngừng cầu xin. Ước nguyện của cậu rơi vào tai những kẻ điếc, và đổi lại, áp lực đè nặng lên cơ thể mỏng manh của cậu, những mảnh xương vỡ vụn như một xác chết. Và rồi, sự cứng cỏi của thịt; não bên trong hộp sọ. Cậu nhắm mắt lại và cố ước gì đó, bất cứ điều gì.

Có lẽ cậu lại là một đứa trẻ, năm tuổi, và tiếng hét của cậu sẽ đánh thức cha mẹ cậu. Cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân của họ đang tiến đến, ánh sáng hành lang yếu ớt tràn vào căn phòng tối của cậu như một lòng đỏ trứng đổ ra. Câu "Melt?" nhẹ nhàng nhưng chu đáo, bàn tay vuốt ve vầng trán run rẩy của cậu, bàn tay xoa tóc cậu.

Nhưng đã nhiều năm trôi qua kể từ khi ngôi nhà này đi cùng ba người. Ngôi nhà này, những bức tường màu nhạt, ngôi nhà của một người và những lá thư từ những địa chỉ khác nhau và nét chữ quen thuộc. Melt nghẹn ngào nức nở.

Và rồi, có ai đó ôm lấy cậu, ôm cậu, ôm cậu. Melt quằn quại, ký ức bám chặt vào con dao bếp đẫm máu, những bông hoa đổ trên tấm gỗ sạch, vết thương trên cơ thể anh ấy- Aqua. Cậu đá mạnh và không ngừng di chuyển. Cậu hét lên, khóc lóc và xin lỗi vì tất cả những gì mình đã làm. Vì tất cả những điều cậu không bao giờ nói hay làm. Cậu không dừng lại. Cậu rất, rất xin lỗi.

Và Aqua ôm cậu. Anh ôm chặt lấy người thiếu niên, không buông ra. Và Aqua đã ôm cậu, lắng nghe tiếng nức nở của cậu và những lời vụn vặt như tha thứ cho tôitôi rất xin lỗi mà không buông ra.

...

(Melt xì mũi vào khăn giấy, hắng giọng để tống hết nước mũi và dịch thể không mong muốn ra khỏi cổ họng và nhớ lại mọi thứ cậu vừa mơ thấy.

Bên cạnh cậu, Aqua ngồi và giữ hộp khăn giấy giữa lòng bàn tay. Anh quan sát Melt khịt mũi, hít vào và thở ra nhẹ nhàng như những cơn mưa xuân. Có một sự im lặng hiện hữu nơi đây, nhưng không lộn xộn hay méo mó như trong quá khứ. Thay vào đó, bầu không khí tĩnh lặng. Như mặt nước không chút dao động.

Ngực cậu thỉnh thoảng vẫn phập phồng, nhưng những ký ức không còn nghiêm trọng như trước nữa. Thay vào đó, cậu nhìn chúng qua làn sương mù mờ ảo, mặt nước phẳng lặng của đại dương. Melt ném tờ khăn giấy vào thùng rác bên cạnh họ.

"Anh có thể hỏi, anh biết đấy," cậu cười, dù cổ họng đặc quánh chất nhầy và sự không chắc chắn. "Về những gì tôi đã thấy trong giấc mơ."

Aqua nhìn cậu, rồi nhìn xuống hộp khăn giấy. Anh lấy một tờ nữa ra, đưa cho Melt.

Melt nhận lấy.

"Cậu sẽ trả lời tôi chứ?"

"Ừ."

"Narushima Melt."

Cậu nhìn về phía anh.

"Cậu đã mơ thấy gì?"

Và rồi Melt nói, "Tôi đã cố tìm anh."

Mặc dù anh không có ở đó.

Và rồi Melt kể, và cậu đã kể, kể và lấp đầy mình bằng hạt giống của tội lỗi và hối tiếc. Ai sẽ mơ về những điều này cơ chứ? Tất cả những điều khủng khiếp mà cậu ước mình không bao giờ biết đến? Cảm giác thật khủng khiếp, khi thú nhận nỗi sợ hãi sâu sắc nhất của mình với một người chu đáo và bình tĩnh như vậy.

Nhưng Aqua đã lắng nghe. Anh lắng nghe và lắng nghe và đưa khăn giấy cho Melt khi cổ họng cậu khép lại và không nói gì. Khi Melt nói xong, những từ cuối cùng trong giấc mơ của cậu tan biến vào không trung, cậu khẽ nghiêng đầu và gật.

Và rồi Aqua nói, "Kem không?"

Melt chớp mắt. Cậu nhìn anh và chớp mắt.

Có thứ gì đó trào lên trong cổ họng cậu, thoát ra khỏi miệng cậu với một tiếng pfff nhẹ nhàng. Và rồi Melt cười, cười, cười. Cậu cười vì tất cả những lần họ nghe thấy người kia rùng mình trong giấc ngủ, vì tất cả những lần họ không bao giờ đánh thức người kia dậy, vì tất cả những lần họ thức dậy và ôm chặt lấy nhau, vì tất cả những câu hỏi chưa được hỏi, vì tất cả những câu trả lời chưa nói, vì tất cả những đêm được chia sẻ và những hơi thở gấp gáp và sự trấn an không bao giờ thay đổi. Vì Aqua đã gợi ý ăn kem sau một khoảnh khắc mệt mỏi như vậy. Vì sự vô lý của tất cả những điều đã xảy ra.

Cậu cười vì tất cả những giọt nước mắt đã rơi, những cái ôm chặt và những khoảnh khắc yên tĩnh bên bàn ăn vì cả hai đều không thể chịu đựng được những giấc mơ nữa. Cậu cười và không dừng lại.

Sự ấm áp chìm sâu vào dạ dày cậu. Một bông hoa nở rộ, những cánh hoa ửng hồng vì nụ cười mà Aqua đã dành cho cậu và sự ấm áp trên khuôn mặt họ.

Quá dễ dàng. Melt cười khúc khích và sụt sịt còn Aqua quan sát mọi việc với nụ cười dịu dàng.

Họ đã ăn kem.)

...

"Chúc ngủ ngon", Melt nói khi họ cùng chui vào chăn, chân quấn lấy nhau.

"Chúc ngủ ngon, Melt."

...

Buổi sáng, đôi mắt Melt từ từ mở ra khi ánh nắng mặt trời chiếu qua rèm cửa và hơi thở nhẹ nhàng phả vào gáy cậu.

Họ cứ như thế này: tứ chi quấn lấy nhau dưới tấm chăn mặc cho cái nóng của thế giới bên ngoài, một cánh tay vòng qua eo Melt, họ nắm chặt lấy nhau và không bao giờ buông ra.

Cậu quay đầu lại. Ở đó, cậu tìm thấy Aqua. Aqua, Aqua, Aqua. Lồng ngực anh nhẹ nhàng phập phồng, một thế giới chưa bị hoen ố bởi những giấc mơ và ký ức của cuộc sống thực.

Nhẹ nhàng, như thể đang nâng niu một vật mềm mại, ánh nắng chiếu xuống hình bóng đang ngủ của Aqua, ánh lên vẻ mềm mại của mái tóc anh. Trong một thoáng, Melt hình dung thấy một vầng hào quang mỏng màu vàng phía sau đầu anh, lơ lửng, dõi theo.

Aqua cựa quậy. Vầng hào quang biến mất. Tiếng xáo trộn vang lên. Anh dịch chuyển đầu trên gối, phát hiện ra một nơi chỉ có bóng tối trú ngụ và không có gì khác. Thế giới im lặng trong hơi thở nhẹ nhàng của Aqua, tiếng chăn dịch chuyển trên người họ và tiếng tim đập của Melt.

Và Aqua mở mắt ra. Anh nhìn về phía người bên cạnh mình, nhận thấy đôi tai đỏ bừng và ánh nhìn đăm đăm của cậu.

"Chào buổi sáng", anh nói. Giọng khàn khàn, chậm rãi và mệt mỏi.

"Chào buổi sáng," Melt đáp lại.

Và sau đó, dường như họ là những người duy nhất tồn tại trên thế giới này.

~0~

Notes:

aqua, ẩn danh: Tôi (17 tuổi) thường xuyên đến nhà một người quen (17 tuổi) để ngủ cùng giường với cậu ấy vì những cơn ác mộng của tôi thực sự tồi tệ và cần có cậu ấy ở đó để tôi bình tĩnh lại.

Trớ trêu thay, đêm qua, cậu ấy trải qua một cơn ác mộng khá nghiêm trọng, tôi đã ôm cậu ấy suốt đêm và không dừng lại cho đến khi cậu ấy lấy lại bình tĩnh. Sau đó chúng tôi tâm sự, và tôi đã cho cậu ấy uống nước và ăn kem. Tuy nhiên, sau sự cố đó, chúng tôi bắt đầu gần gũi hơn đến mức tôi thức dậy với đôi tay cậu ấy ôm chặt lấy tôi và ngược lại. Điều này không mới mẻ hay gì cả vì đôi khi chúng tôi ôm nhau khi gặp những cơn ác mộng tồi tệ, nhưng ngay cả khi không gặp ác mộng, chúng tôi vẫn sẽ thức dậy trong tình trạng như vậy. Thế này có bình thường không? Có ai đã từng trải qua điều này trước kia chưa?

Edit: Bọn tôi không phải là gay. Cậu ấy đã từng hẹn hò với rất nhiều cô gái ở trường trung học còn tôi chưa từng có hứng thú với bất kỳ ai. Đừng nói những điều như thế nữa.

kana, trên tài khoản burner của cổ: anon tôi chỉ muốn kiểm tra để chắc chắn, nhưng anh có phải là một phần của quá trình sản xuất tokyo blade trong 18 tháng qua không

aqua: Điều này không liên quan đến tình huống của tôi. Tôi nghiêm túc đấy.

kana: tôi chỉ hỏi thế thôi ... nhưng anh có?

aqua: Có.

kana: ôi trời ơi, "người quen" của anh có mái tóc màu tím sao

aqua: Bạn nghiêm túc đấy à? Tên bạn bắt đầu bằng chữ K??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro