Chương 07: Ông chú ra phố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 2 tuần từ khi chuyển sinh, tôi bắt đầu quen thuộc với hoàn cảnh nơi đây và phát hiện ra một vấn đề lớn, tôi chưa từng ra đường đi chơi thăm thú gì cả. Kèm theo một vấn đề lớn hơn nữa, tôi không có tiền.

Ngoài thời gian làm gia sư cho Selestina, tôi chỉ biết làm ruộng trong mấy khu vườn của lâu đài.

Thời gian rảnh tôi ở trong thư viện đọc sách, bổ sung tri thức lẫn tin tức. Thỉnh thoảng cũng giao lưu kiếm thuật với mấy kỵ sĩ trong lâu đài.

Muốn sinh tồn lâu dài ở thế giới này phải hiểu rõ cuộc sống sinh hoạt của người dân bình thường chứ ?

Đây là cảm giác được thức tỉnh, tôi quyết định ra phố thăm thú, trải nghiệm cuộc sống của người dân.

Thôi không nói nhảm nữa, từ lúc tới đây tôi không được hút một điếu thuốc lá nào, tôi nghiện thuốc, tôi thèm thuốc, tôi muốn hút thuốc.

Creston thì đang đến dinh thự lãnh chúa, Selestina thì đang tự học sau giờ thực chiến huấn luyện, cô bé đang chịu đựng nỗi khổ sở mang tên "đau cơ".

Tôi cũng không gặp Selestina, sau khi chào hỏi người hầu liền đi thẳng ra cửa chính, mất hơn 30 phút mới đi được từ cửa lâu đài đến khu dân cư.

Khu vực này giữ lại rừng rậm bao quanh thay cho tường, sau lưng là vách đá dựng đứng, giống như một cứ điểm quân sự không thể công phá. Bên cạnh rừng là khu buôn bán, đi qua khu buôn bán sẽ đến khu công nghiệp và khu nhà ở, địa điểm này là một nút giao thông quan trọng, người qua lại rất đông đúc náo nhiệt.

Cả thành phố được xây dựng dọc sườn núi, cho nên có rất nhiều con dốc. Phía trước thành phố là tường phòng ngự xây bằng đá tảng, đường vận chuyển hàng hóa đặc biệt được xây dựng riêng cho các thương nhân, thành phố nhờ thương nghiệp mà phồn vinh, trở thành trung tâm giao thương của cả vùng. Lượng người qua lại rất đông đúc, trong thành cũng có trụ sở hiệp hội lính đánh thuê, công tác tiếp nhận ủy thác hộ vệ cũng rất hưng thịnh.

Đi đường luôn kèm theo nguy hiểm, trên thực tế bất kể đường bộ hay đường sông đều có tội phạm trộm cướp xuất hiện. Đoàn kỵ sĩ xử lý không xuể, cuối cùng hình thành thể chế treo tiền thưởng cho lính đánh thuê săn tội phạm, ở thế giới nào cũng giống nhau, tội phạm không bao giờ hết, kẻ chạy kẻ đuổi liên tục diễn ra.

An ninh trong thành phố được bảo vệ ở mức độ nhất định, nhưng nếu dám bước ra ngoài một bước, sẽ ở giữa vùng đất tràn đầy nguy hiểm, bốn phía đều là nguy cơ.

Bình yên nơi đây khiến người ta có cảm giác mong manh như một cơn ảo giác.

"Đi cửa hàng phép thuật trước, mình phải bán Magic Stone lấy tiền vốn..."

Tôi có mang theo bản đồ, nhưng loại bản đồ này rất sơ sài, không có ghi chép địa chỉ cụ thể rõ ràng.

Rất may mắn, tính toán trước hiệu suất sử dụng, nên tất cả đường đi đều được quy hoạch rõ ràng, thi công hoàn thiện ngay từ khi mới xây, để tiện cho thương nhân đến đây lần đầu, xung quanh có bản đồ chỉ đường rất dễ hiểu.

Vấn đề là đường mòn và hẻm nhỏ nằm giữa các công trình kiến trúc, đám vô lại và tội phạm thường ẩn nấp ở đó, kéo cư dân hoặc thương nhân vào cướp tài sản.

Đã được người hầu dặn trước, tôi quyết định không đi vào mấy chỗ nguy hiểm đó.

Ai cũng muốn tránh xa rắc rối mà.

Bước chân nhẹ nhàng khoan khoái, ông chú Zeros tiến về phía cửa hàng Magic Items, mang theo tâm tình phiêu lưu mạo hiểm của một đứa trẻ chưa lớn.

Mặc dù mục tiêu xuất hiện ngay lập tức.

"Là đây à ? Chỗ này, trông khả nghi thế nhỉ ?"

Cửa hàng buôn bán Magic Items nằm trên một con đường hẻo lánh, tại một góc giữa khu công nghiệp và khu buôn bán.

Vẻ ngoài thấy một lần là nhớ của nó khiến tôi nhận ra ngay.

Cửa hàng đó có vẻ ngoài ấn tượng, ấn tượng tới mức quái dị.

Khu vực này rất gần bến tàu, rất tiện khi vận chuyển nguyên vật liệu, đối với người dân thành phố, vị trí này cũng khá dễ thấy, ngoài ra còn một vấn đề.

Cả cửa hàng được sơn đen kịt, hoàn toàn không quan tâm đến diện mạo chung của cả con đường, khiến người ta liên tưởng đến dinh thự quái đản của một kẻ lập dị nào đó. Toát ra cái bầu không khí cực kỳ khả nghi, cảm tưởng chỉ cần mở cửa sẽ có một mụ phù thủy nhảy xổ ra.

Cảm giác dị thường, quái dị đến mức ấn tượng, ấn tượng đến bất hợp lý, khiến người nhìn không nói nên lời.

"Dưới mái hiên treo đầu người ? À là đầu búp bê ! Bọn họ không muốn có khách à ? Kia là sọ dê. Hay họ nghĩ làm vậy sẽ có khách đến ?! Không biết kinh doanh rồi ! Hay là không quan tâm chuyện kinh doanh ? Vào đó có bị sao không nhỉ ?"

Búp bê thiếu nữ bị đóng đinh lên tường, trên bệ cửa sổ để cái hộp sọ, trên cửa ra vào còn gắn cái đầu dê đang trợn lòi mắt ra, phong cách ấn tượng cực kỳ mãnh liệt. Muốn dọa người ta rùng mình lạnh gáy thì cũng phải có giới hạn chứ !?

A a a a a a a a a a a a a a a !!!

Chuông cửa hét lên tiếng kêu thảm thiết.

Mấy người nhìn như lính đánh thuê đẩy cửa bước ra khi tôi còn do dự, trông bọn họ biểu lộ khá phức tạp, có mấy người còn đang nổi nóng.

Làm thương nhân, làm nghề phục vụ, bọn họ sai lầm to rồi, cả cách đối xử với khách cũng vậy.

Nhưng không có tiền thì không thể mua sắm gì được, vẻ ngoài quán có quái dị cũng đành chịu, tôi vẫn cần phải giao dịch. Nén do dự, tôi đẩy cửa bước vào.

"Hoan nghênh quý khách !"

Một cô gái đeo mắt kính mặc trang phục nữ phù thủy tiếp đón tôi bằng giọng nói trong trẻo sáng sủa. Trông bề ngoài cô gái không giống như có liên quan đến cái cửa hàng khiến người ta sợ hãi này.

Khá bất ngờ vì bên trong cửa hàng lại rất bình thường, bốn phía là các kệ trưng bày rất nhiều Magic Items đặt trong hộp riêng, tôi không hiểu nổi, chuyện gì xảy ra với mặt tiền của cửa hàng này thế.

"Ở đây có mua Magic Stone không ?"

"Magic Stone ạ ? Xin hỏi số lượng ngài muốn bán ra là bao nhiêu ?"

"200 Goblins, 50 Hobgoblins, 15 Goblins Mage, 1 Goblin King."

"Ngài, ngài nói thật sao ? Số lượng nhiều lắm ?"

"Không sao. Đồ ở đây cả."

Giao cho cô nhân viên phù thủy cái túi da đựng Magic Stone đã chuẩn bị từ trước, cô gái rút kính lúp ra tỉ mỉ xem xét, trong lúc chờ đợi, tôi xem qua mấy món Magic Items được bày bán trong cửa hàng. Có hơi thất vọng, tất cả đều là hàng kém chất lượng, mấy thứ này thà tôi tự làm còn hơn.

Ông chú Zeros khi còn trong game là người đứng đầu party có biệt hiệu Destroyers – những kẻ mạnh nhất thế giới, đồng thời quản lý hậu cần sáng chế ra vô số ma thuật và Magic Items. Thẩm định tất cả Items phụ trợ ở đây đều chỉ tăng lên một chút năng lực thân thể, hoặc bổ sung một chút Mana. Loại Items này là tiêu hao phẩm, sử dụng đến khi Mana trong Magic Stone được khảm nạm tiêu hao hết sẽ biến thành đồ phế thải.

Không được gia công khắc ma pháp thuật thức vào bên trong để hình thành cơ chế tự bổ sung Mana, lượng Mana có sẵn sớm hay muộn cũng sẽ cạn kiệt. Bề ngoài thì có giá trị, xét về tính thực dụng thì đều là hàng kém chất lượng.

Tôi cảm thấy ở đây chẳng có gì đáng mua.

"... Quý khách ! Ngài trộm Magic Stone ở đâu vậy ? Màu sắc với kích cỡ này chỉ có thể là hàng từ khu vực rừng đại ngàn Fafuran."

"... Đột nhiên nói người ta là ăn trộm, bất lịch sự quá thế. Đương nhiên là tôi tự đi săn được !"

Tôi chỉ đi bán Magic Stone thôi mà, giờ bị gọi là ăn trộm.

Kiểu nhân viên phục vụ gì lại đi phán xét không cần bằng chứng thế này, khách hàng kiểu gì cũng nổi giận không bao giờ thèm quay lại lần hai.

"Nói dối ! Pháp sư gà mờ mặc áo choàng xám không thể sống sót trở về từ rừng đại ngàn Fafuran. Khai mau ! Ăn trộm ở đâu ra ?!"

"Không có bất kỳ chứng cứ gì đã gọi người khác là ăn trộm ? Mặc dù lúc đó lạc đường, nhưng đây là đồ tôi đánh ra !"

"Lạc đường ? Trong rừng rậm ? Chẳng lẽ, là pháp sư đến từ nước khác hả ?!"

"Ừ, một tuần trước mới đến đây, hiện đang ở nhờ trong biệt thự của lãnh chúa. Ngài Creston giới thiệu tôi đến cửa hàng này đấy."

Giao dịch mà bị xem thường là thua khí thế, là xong đời, để xem ai dọa được ai, đừng tưởng tôi không biết đàm phán chính diện nhé.

Sắc mặt nữ nhân viên cửa hàng chuyên màu trắng bệch trong nháy mắt.

"A... ? Quý khách, làm thuê trong dinh thự của ngài Creston ạ ?"

"Ừ, ngẫu nhiên gặp nhau trên đường du lịch, ông ta nhờ, tôi đồng ý. Thì sao ?"

"Thật hay giả ?"

"Thật ! Không tin thì tự đi mà hỏi."

"Nói dối ! Nói dối ! Bộ dạng khả nghi thế này mà ngài Creston lại đi thuê à ?!"

Nói chuyện với khách hàng cái kiểu này à ?

Kiên trì không từ bỏ là tốt, nhưng không phải hậu quả đem lại lúc nào cũng tốt đâu.

"Haiz... Tại sao cô cứ coi khách hàng là tội phạm thế ? Ngoan cố như thế, sao không đi xác minh thử xem ? Tiểu thuyết trinh thám cùng cần phải có bằng chứng xác thực mới kết luận ai là tội phạm được chứ !"

"Ack !"

Cô nhân viên bắt đầu phát run, nhìn ông chú trước mặt tuy hơi trợn mắt lên nhưng vẫn lạnh nhạt bình tĩnh nói ra sự thật. Đúng là cô ta không có chứng cứ đối phương ăn trộm.

Bề ngoài ông chú Zeros trông khả nghi thật, nhưng nếu đã biết đây là khách của nhà công tước Solisthea, cô gái chỉ có thể trực tiếp tự đến nhà công tước xác minh thật giả.

Nếu lỡ là thật, đây chính là sỉ nhục khách quý của công tước, nhẹ thì tù chung thân, nặng thì xử tử.

Cô gái đã hoàn toàn bế tắc.

"Ồn ào quá điiiii. Người ta đang làm việc mà, nhốn nháo cái gì ở đây vậy ?"

"Bà chủ !"

"Library... Cô lại gọi khách hàng là ăn trộm nữa hả ? Biết điều một chút có được hay không ? Đừng có đem tình tiết suy luận trong tiểu thuyết trinh thám ra áp dụng vào đời thực nữa. Tại cô cứ như vậy nên khách hàng mới sụt giảm đấy. Tôi trừ lương bây giờ !"

Một con bitch... a à nhầm, một người trông như bà chủ cửa hàng đi ra.

Người phụ nữ mặc lễ phục xẻ sâu để lộ ngực, trông giống gái tiếp viên quán rượu hơn là pháp sư.

Nói nhẹ thì là hấp dẫn quyến rũ, nói nặng thì lẳng lơ.

"Nhưng anh ta mặc áo choàng xám mà, lại còn nói Magic Stone lấy về từ rừng đại ngàn Fafuran. Pháp sư từ nước khác đến cũng không thể nào làm được. Suy luận đơn giản, chỉ có một khả năng duy nhất, đây chính là đồ trộm được. Báo cáo hết, thưa ngài cảnh sát !"

"Ai là cảnh sát ?! Đã bảo... woaw... Library, việc đó, chỉ sợ là sự thật đấy !"

"Ah ???"

"Cái áo choàng này, bề ngoài là cố tình bôi bẩn... ghê gớm. Đây không phải là thứ lấy được từ quái vật thông thường."

"Đừng có hỏi tôi lấy từ quái vật gì. Mọi người sẽ nghĩ là tôi bị điên."

"Đúng vậy. Nếu tôi không nhầm thì... Behemoth. Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy, nguyên liệu trong truyền thuyết."

Trong nháy mắt, không khí đông kết.

"A... ? Woaaa a a a a a a a...!"

"Cô nói gì thế ? Tôi không hiểu, tôi chỉ mặc một cái áo choảng bình thường bẩn bẩn thôi."

"Vâng, đúng vậy, tôi cũng thấy đây là áo choàng bình thường thôi. Tôi còn chưa muốn chết..."

"Phán đoán chính xác. Không có gì bực bội hơn bí mật của mình bị người ta xăm xoi dò tìm."

"Đồng cảm !"

Hai người cùng lườm Library đang hoảng loạn, thấu hiểu lẫn nhau, thống nhất ý kiến.

Chỉ có anh hùng được ca tụng trong truyền thuyết mới dùng Behemoth làm nguyên liệu.

Trực giác nói cho cô chủ cửa hàng, pháp sư dám mặc thứ này lên người, tuyệt đối không bình thường.

"Vậy, vì lỗi của nhân viên cửa hàng, chuyện mua bán Magic Stone tôi sẽ ưu đãi cho anh. Đồng ý chứ ?"

"Không sao. Nhưng... để tôi nói thì có hơi không đúng, nhưng để cô ta đứng tủ trông quầy mà thiếu lễ phép với khách hàng như thế... Tôi thấy sẽ ảnh hưởng xấu đến quán đấy..."

"Tôi cũng đau đầu vì vụ này, khuyên bảo bao nhiêu lần cô ta vẫn không chịu sửa chữa... có lẽ là quá muộn rồi..."

"Trễ hả ? Cô cũng thật vất vả... Sao không thuê người khác ?"

"Hiếm ai chịu làm thuê cho chủ quán đầy khả nghi như tôi lắm. Bề ngoài còn phải hợp mắt tôi nữa."

"Cô cũng tự biết à... Sao không cải thiện đi ?"

Xem ra phong cách trang trí quái dị của tiệm này là sở thích cá nhân của cô chủ, cô ta còn không có vẻ gì muốn thay đổi.

Tôi thật sự muốn gào vào cô ta rằng [ Sao không cải thiện cái mặt tiền cửa hàng đi !]

"Việc này... việc này..." cô nhân viên Library đứng cạnh chủ cửa hàng lầu bầu không ngừng.

Chủ nào tớ nấy !

"Haizzz, bỏ qua việc này... Tôi cần mọi người mua giùm Magic Stone. Không có tiền mặt trong tay, muốn mua điếu thuốc cũng không được. Thật đau đầu... cơn thèm thuốc đang hành hạ tôi."

"Xin lỗi vì nhân viên của tiệm. Xin chờ một chút, tôi sẽ chuẩn bị tiền ngay. Library ! Cô định ủ rũ đến lúc nào. Đi làm việc mau !"

"Vâng ! Vâng....!"

Library chạy vội vào trong tiệm, không lâu sau liền có tiếng đồ vật va chạm vang lên.

Cô gái đang liều mạng tính tiền cần trả.

Cửa hàng này đáng lo quá.

Cô chủ tiệm đứng trước quầy, cầm một viên Magic Stone cỡ siêu lớn, biểu lộ trên mặt dần biến dạng.

Bởi vì bề ngoài trông rất giống bitch, nụ cười say đắm đó khiến trông cô toát ra vẻ dâm dục khó tả.

"Viên Magic Stone đẹp quá. Cảm hứng sáng tác đang dâng trào... ha ha ha ha..."

"Vậy... vậy thì tốt quá. Mặc dù hoàn toàn là ngẫu nhiên, nhưng lúc đó tiêu diệt bọn quái đấy thật đúng đắn."

"Ngài cũng là pháp sư à ? Ngài không chế tác Magic Items sao ?"

"Cần thiết thì sẽ làm, mà hiện tại tôi đang ở nhờ. Đợi lúc nào có đồng ruộng của mình đã, nửa đời sau sẽ tiếp tục sáng tác cũng là ý hay. Thú vui của tôi đấy."

"Vậy sao ? Xem ra ngài sẽ không trở thành đối thủ cạnh tranh với tôi, rất cảm ơn. Những thứ ngài tạo ra chắc cũng không phải đồ thường..."

Với biểu cảm lười biếng một cách quyến rũ lạ thường, cô gái thở dài một hơi yên lòng.

Cô gái này có lẽ là một pháp sư tài giỏi vượt xa vẻ ngoài đó.

"Cộng xong rồi ạ... đây là giá tiền thu mua Magic Stone."

"Bao nhiêu ?"

"Là... 2.498.000 Gold."

Tôi đột nhiên trở thành người giàu có.

"Số tiền này có hơi nhiều thì phải ?"

"Tôi đã nói rồi mà. Đây là giá cả ưu đãi để xin lỗi cho nhân viên cửa hàng, hầu hết là giá mua Magic Stone từ Goblins King. Không thể tin nổi, tôi lại có được viên Magic Stone lớn đến thế này..."

Cô chủ cửa hàng cầm viên Magic Stone cỡ lớn say mê ve vuốt ngắm nhìn, hai gò má ửng hồng.

Tôi cảm thấy có mùi bất ổn trong không khí.

"Vậy xin chào. Lần sau nếu lại có Magic Stone chất lượng tốt tôi sẽ mang tới đây."

"Làm phiền ngài. Tên tôi là Shaolla, chủ cửa hàng này, cũng có chút danh tiếng trong lĩnh vực pháp sư chế tác."

"Tôi là Zeros. Nếu có cơ hội, lần sau sẽ nhờ cô."

"Cảm ơn quý khách chiếu cố."

Có tiền rồi ! Tôi vui lắm, thật đấy, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh ra khỏi cửa hàng.

Sau khi chắc chắn Zeros đã rời đi, Shaolla mới dám thở mạnh một hơi, tiếp theo giận dữ trừng mắt nhìn Library chằm chằm, áp lực không lời.

"Sao... sao vậy ạ ? Bà chủ..."

"Cô... đóoooooo ! Muốn gì mà lại đi gây sự với loại quái vật đó vậy hả ?!"

"Cái, cái gì !"

"Mới nhìn thấy cái tên đó lần đầu tiên sống lưng tôi đã đông cứng cả lại. Loại người này tuyệt đối không thể là kẻ địch ! Mạnh khủng khiếp..."

"Nhưng.. đó là áo choàng xám mà. Là pháp sư cấp thấp nhất mà ?! Pháp sư nước khác có đến nước này cũng chẳng bao giờ ăn mặc thành cái kiểu khả nghi như thế."

"Mắt của cô để đi đâu vậy hả ...? Nhìn qua cũng thấy hắn ta là pháp sư rất phi thường. Thế giới tuy rộng lớn, nhưng cái màu xám đặc trưng của da Behemoth không có thứ thuốc nào nhuộm ra được. Lại còn giấu diếm, cố ý làm người khác coi thường mình bằng cách bôi bẩn."

Shaolla không trực tiếp nhìn thấy chỉ số của Zeros. Cô gái dựa vào việc cảm nhận lượng Mana bao quanh Zeros để đánh giá thực lực của ông chú. Đó là thứ mà từ khi chào đời đến giờ mới trông thấy, lần đầu tiên có một thứ khiến cô shock nặng đến thế.

Pháp sư bắt buộc phải mẫn cảm với Mana, pháp sư có skill liên quan đến việc cảm nhận Mana sẽ được kính trọng.

Sau đó, đối mặt với Zeros bao trùm trong lượng Mana khổng lồ đến ngạt thở, cô gái phải cố hết sức kiềm chế nỗi sợ lẫn nỗi kinh ngạc để bình tĩnh đối phó với Zeros.

Thứ mà cô gái cảm nhận được là cả một nỗi kinh hoàng "tuyệt đối không thể chiến thắng".

"Hắn, hắn mạnh vậy thật ạ ? Trông rõ ràng chỉ là một pháp sư lang thang thôi mà ?!"

"Mạnh đến nỗi chỉ cần thở một cái cũng giết chết cô đấy. Thật sự không muốn phải gặp lại hắn chút nào..."

"Wah ah ah ah.."

"Giờ mới sợ thì đã muộn rồi. Nếu ở trên chiến trường thì cô đã biến thành thi thể rồi."

Vì "để cô ta cảm nhận nỗi sợ mà mình phải chịu", Shaolla ra sức trêu chọc hù dọa Library.

Tiếp theo, giận lây sang cả người quen cũ Creston, không kìm nổi mà kêu lên.

"Ông già công tước đó kiếm đâu ra thứ quái vật này không biết. Hại tôi giảm thọ !"

Trong khi dạo quanh thị trường cho đỡ chán, tôi nhận ra giá cả hàng hóa ở thế giới này rất rẻ.

Rẻ đến mức chỉ cần 100 Gold là đủ sống cả tháng.

Giá cả tương tự Nhật Bản trước chiến tranh vậy, nhất là đồ ăn, cực kỳ rẻ. Tạm thời tôi không phải lo về tiền sinh hoạt.

Nhưng kim loại thì rất đắt, cực đắt, kể cả sắt thường cũng rất đắt đỏ.

Mỏ quặng hay những khu vực khai thác kim loại hiếm đều là tổ quái vật, muốn khai thác kim loại không chỉ phải chấp nhận đương đầu với nguy hiểm, còn phải giải quyết đủ loại rắc rối lặt vặt khác.

Căn cứ nhu cầu, thường sẽ ủy thác công hội lính đánh thuê nhiệm vụ tiêu diệt quái vật, sau khi đảm bảo an toàn mới bắt đầu khai thác. Lương cao trả cho công nhân khai thác mỏ, phí ủy thác trả cho lính đánh thuê khiến giá kim loại leo thang. Số lượng quặng mỏ có hạn, phí vận chuyển hàng hóa càng khiến giá kim loại tăng cao hơn.

Đương nhiên, đất sét để chế tác đồ gốm không đắt như quặng kim loại, nhưng giá vẫn rất cao, giá cả đồ dùng sinh hoạt hàng ngày cũng cao phát khiếp. Bởi vậy, trong gia đình bình thường, từ bát đĩa trở đi, đồ đạc hầu hết làm bằng gỗ.

Khai thác khoáng sản ở bất cứ quốc gia nào cũng rất khó khăn vất vả, dòng chảy tài nguyên khoáng sản buôn bán được kiểm soát chặt chẽ bởi hiệp hội thương nhân, phân phối bình quân cho tất cả các nước. Một số quốc gia có mỏ quặng phong phú thì lại hiếm đồ ăn, giá thức ăn khá cao.[note13407]

Đối với hiệp hội thương nghiệp, chiến tranh hay đạo tặc đều là vấn đề rắc rối nghiêm trọng.

Đúng là có thể kiếm tiền từ chiến tranh, nhưng chỉ một bộ phận thương nhân có thể kiếm lời từ chiến tranh. Dưới góc nhìn của hiệp hội thương nhân, chiến tranh là việc xấu, làm suy giảm cả đối tượng mua bán, người làm việc, cản trở lưu thông hàng hóa trên diện rộng. Quý tộc lẫn thương nhân cổ vũ chiến tranh bị căm ghét.

Nhờ đó, mỗi khi chiến tranh muốn nổ ra cũng cần thời gian rất dài nghiên cứu thành lập kế hoạch, chuẩn bị lương thực tiếp tế đầy đủ, tích lũy vũ khí từng chút một.

Dù vậy, đã là chiến tranh thì làm gì có chuyện chắc thắng.

Bỏ qua mấy vụ gián điệp với phá hoại ngầm, hiện nay là thời đại hòa bình đáng mừng. Tuy là khả năng nội chiến hơi cao...

"Haiz, quả là kinh tế đình trệ. Quốc gia này không sao chứ ?"

"Ai mà biết được. Không có vấn đề về người thừa kế vương tộc thì phải ?!"

"Đoàn kỵ sĩ với đoàn pháp sư hả ? Bọn họ rất ghét nhau thì phải, càng cấp cao càng ghét nặng."

"Hình như thế. Hy vọng Bộ Quốc Phòng không có đảo chính."

"Hoàn toàn đồng ý. Tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi."

Ông chú Zeros nhàn nhã nói chuyện phiếm với mấy thương nhân, đồng thời dò hỏi tình hình trong nước.

Quyết định tương lai của chính mình cần thông tin, một chút tin tức cũng có thể liên quan đến sống hay chết. Một chút chủ quan cũng có thể là nguyên nhân dẫn đến bị cuốn vào sự kiện bất ngờ.

"Đúng rồi ! Cậu không ăn thử thịt xiên nướng của tôi à ?"

"Đây là thịt gì thế ? Hương vị đặc biệt thật ?"

"Thịt Holstein Cow hoang. Tôi cố gắng lắm mới săn được đấy."

"À... tôi nghe nói sữa của nó là số một. Thịt sao ?"

"Cùng là bò cả mà, Death Buffalo ăn được thì Holstein Cow chắc là cũng ăn được thôi."

Tôi thử mua một xiên thịt nướng, chậm rãi nhét vào trong miệng.

Trong nháy mắt khi răng cắn vào, nước thịt tứa ra tràn đầy trong miệng. Trái cây được hầm kỹ hương liệu làm thành nước sốt khiến vị ngon của thịt tăng lên mấy bậc.

"Đây là... nước thịt... đá quý... a a a a a a a..."

Thịt ngon đến nỗi tôi muốn biến thành nghệ sĩ để miêu tả nó.

"Cậu, cậu không sao chứ ?"

"Ngon, quá ngon, tôi không nhịn nổi mà kêu lên đấy. Bán cho tôi 50 xiên."

"Mua quá nhiều..."

Kết quả, tôi mua 50 xiên thịt nướng, vừa ăn vừa ngâm nga bài hát, đi dạo trên đường, mua sắm nguyên liệu nấu ăn với hương liệu mới lạ.

Đột ngột, Zeros chững lại, toàn thân như chấn động, vì một cái bảng hiệu hình tẩu thuốc.

"Chẳng lẽ, chẳng lẽ, đó là cửa hàng bán thuốc lá ! Thuốc lá, có thuốc lá sao ?"

Ông chú rất thích hút thuốc, là con nghiện thâm niên.

Nhiều ngày không được hút thuốc khiến tinh thần tôi mất cả tỉnh táo, xuất hiện cả triệu chứng vật vã. Tình trạng này mà gặp được cửa hàng bán thuốc, tôi sẽ lao vào không do dự.

Thực tế, khi Zeros tỉnh táo lại thì đã đứng trong cửa hàng.

Trong cửa hàng trưng bày rất nhiều ngăn kéo, cùng vô số hộp đựng thuốc. Sở thích của tôi lại là một ngành sản xuất, có người làm ra thuốc lá bán, quá sung sướng. Xã hội hiện đại chỗ nào cũng cấm hút thuốc, dân ghiền như tôi chỉ có thể trốn trong góc phòng mà hút. Ở đây thì thoải mái tự do, phòng hút thuốc chẳng ở đâu có cả.

"Hoan nghênh quý khách ! Ngài muốn mua gì ?"

"Thuốc... có thuốc lá điếu thì tốt nhất."

Thuốc lá cũng có nhiều chủng loại, tinh dầu, thuốc lá sợi, thuốc hút tẩu, cigar. Phổ biến nhất là thuốc lá sợi quấn giấy thành điếu, cigar hay tẩu thuốc thì thương nhân hay quý tộc ưa thích, tinh dầu thì chỉ có vương tộc hay thần quan mới ưa thích. Zeros không hề do dự chọn thuốc lá điếu.

"Ngài rất thích hút thuốc hả ? Còn là thâm niên ?"

"Ông hiểu đấy, gần đây tôi hết thuốc hút, cho nên không thể nào bình tĩnh nổi. Đây là lần đầu tiên tôi tới tòa thành này, không quen biết quán nào cả."

"À... Tiệm chúng tôi bán rất nhiều loại, loại nào cũng ngon tuyệt. Cho dù là cùng một giống, trồng ở nơi khác sẽ cho ra hương vị khác."

"Tôi thích vị cay nồng một chút, vị ngọt thì cho qua đi. Còn mùi thì..."

"Ừm... sản xuất từ Amailer nhé ? Ngài muốn hút thử không ?"

"Làm ơn để cho tôi thử một chút. Nhiều loại như vậy, khó chọn quá."

Ghi chú


Hiệp hội thương nhân khống chế hàng hóa để giảm thiểu khả năng chiến tranh. Chia đều khoáng sản để ngăn cản bên nào được vũ trang vượt trội. Nước nào có mỏ thì bán ít lương thực lại, ăn không đủ cho khỏi đánh đấm.

Hiệp hội thương nhân khống chế hàng hóa để giảm thiểu khả năng chiến tranh. Chia đều khoáng sản để ngăn cản bên nào được vũ trang vượt trội. Nước nào có mỏ thì bán ít lương thực lại, ăn không đủ cho khỏi đánh đấm.

Ông chủ cửa hàng lấy từ trong ngăn tủ ra mấy loại lá thuốc khác nhau, ngay trước mặt Zeros bắt đầu chế biến xắt sợi, xếp thành một loạt. Ông chú Zeros thấy thế, lôi ngay ống tẩu trong hòm đồ ra. 

"Cái tẩu này thật đặc thù, nhưng sẽ có cảm thụ khác lạ. Ngài đúng là tay chơi có phong cách đấy."

"Tôi cũng không dùng nó thường xuyên đâu. Nhưng muốn thưởng thức thú vui với khói thuốc thì cái này là tốt nhất."

"Thật uyên bác, tôi thích cậu rồi đấy. Để đó cho tôi, tôi sẽ chọn loại thuốc hợp miệng nhất cho cậu."

Ông chú lấy một ít lá thuốc nhét vào trong tẩu rồi châm lửa, thỏa thích hưởng thụ khói thuốc đã lâu không gặp.

Chỉ có thể tin tưởng chính mình, mồm của mình mới là tốt nhất, con nghiện Zeros chăm chú lựa chọn nghiêm ngặt loại thuốc mình thích.

"Đặc sản Nolkrumah à ? Cả hàng từ Isakeiku nữa à ? Chỉ chọn đồ tốt nhất. Càng lúc tôi càng khoái cậu rồi đấy."

"Mấy thứ này là vị ưa thích của tôi. Tagbael hơi đậm quá, nếu nhẹ một chút để nếm được hương vị thì tốt hơn."

"Thuốc lá để nhấm nháp mùi thơm mà, không phải để nếm vị. Tuổi của cậu mà hút loại đấy thì đúng là hơi đậm thật."

"Giúp tôi chế biến Nolkrumah với Isakeiku thành thuốc điếu giùm nhé. Mấy cái này đúng là đồ tốt."

Zeros tìm thấy thuốc lá nhớ mong đã lâu, vui vẻ trả tiền.

"Hiểu rồi, tôi sẽ giảm giá cho cậu, hy vọng có khách quen mới."

Ông chủ cửa hàng vừa nói vừa đi sâu vào trong cửa hàng, ông chú Zeros thì tiếp tục hưởng thụ khói thuốc, không lâu sau ông chủ cầm mấy cái túi giấy đi ra.

"Lần này tính rẻ một chút cho cậu. Phi thường hoan nghênh lần sau lại tới."

"Thuốc tốt thế này, lần sau tôi sẽ lại đến ủng hộ. Vậy nhé, tôi đi đây."

"Hân hạnh, cảm ơn quý khách chiếu cố..."

Ông chú nhận được thuốc lá, sau đó rời khỏi cửa hàng.

Vui sướng đến quên cả phép lịch sự, ông chú Zeros ngậm thuốc vừa đi đường vừa hút, tùy ý đi dạo lung tung khắp nơi, cuối cùng lại đi lạc.

Đường đi đã từ náo nhiệt đông đúc trở thành vắng vẻ quạnh quẽ.

Từng dãy nhà cũ kỹ xếp hàng, người lớn lẫn trẻ con u sầu đứng xen kẽ những ánh mắt dò xét lấp lánh của đám lưu manh.

"Xóm nghèo ? Không, là quảng trường cũ mới đúng."

Lấy tiêu chuẩn xóm nghèo, đường ở đây có được tu sửa, nhưng tình hình an ninh có vẻ không ổn lắm.

Mấy người bộ dáng khả nghi đi ngang qua, mắt chăm chăm theo dõi Zeros, thỉnh thoảng nói chuyện với mấy người đàn ông ngồi dưới đất, rồi biến mất nơi góc đường.

Tôi cảm giác sắp có bạo động rồi đây, cái bản đồ của tôi chỉ vẽ lại một phần ba Santol, muốn biết mình bây giờ đang ở đâu cũng không được.

"Rất nhiều chỗ phức tạp rối rắm thế này. Cứ xem xét tình hình trước đã."

Vội vàng hấp tấp cũng chẳng được tác dụng gì, tôi cứ bình thản đi dọc cả con đường, cho đến một quảng trường nhỏ có đài phun nước.

Nước đã ngừng chảy, đài phun nước giờ chỉ là một cái ao nhỏ chứa đầy nước, nhà dân xung quanh không một bóng người, cảnh tượng hoang tàn vắng vẻ khác hẳn với vẻ phồn vinh náo nhiệt ngoài kia.

Đưa một xiên thịt nướng đã nguội lạnh vào trong miệng, ông chú vừa cảnh giác vừa nhàn nhã đi dạo.

[Hửm... 3 người, không, 4 người sao ?]

Dùng skill Assassin để tăng độ nhạy cảm, cảm nhận khí tức theo sau.

Mấy người bám đuôi này quá vụng về, dân newbie cũng không làm như vậy.

Tôi vừa chuyển vào một con đường nhỏ, khí tức của cả đám theo sau đều bối rối tán loạn, hình như là trẻ con ?

Loại đường vắng như thế này lẽ ra không có trẻ con đi qua mới đúng, nếu là trẻ con thật, tôi rất quan tâm chuyện gì xảy ra với chúng. Làm bộ không hề hay biết, tôi lại rút một xiên thịt nướng ra khỏi túi.

"Bác ơi!"

Đột nhiên có tiếng trẻ con gọi, tôi quay đầu lại, một đứa nhóc quần áo hơi bẩn đang cười tươi rói nhìn tôi.

"Gọi ta là bác à ? Gọi chú mới đúng."

"Giống nhau cả ấy mà bác."

"Cũng không sao... nhưng mà có cảm giác không thích tý nào. thế có chuyện gì ?"[note13425]

"Cho cháu thịt."

Đứa trẻ tóc đỏ xem ra rất phấn chấn, không hề sợ người lạ.

Mặc dù nhìn qua giống bé gái, nhưng cái bộ dạng bẩn thỉu này, còn thêm mấy vết trầy da, trông cũng không khác gì bé trai.

Màu da rám đen khỏe mạnh, lại có vẻ khá gầy gò.

"Thịt à ? Vì sao ?"

"Hỏi làm gì chứ, keo kiệt !"

"Không, cho trẻ lạ thì không có vấn đề gì, nhưng nhóc mi ăn vào rồi biết là thứ này chỉ cần liếm cũng gây nghiện, rồi ép ta phải mời ăn, ta sẽ phải xin lỗi cha mẹ nhóc mất."

"Cháu không có cha mẹ. Cháu ở cô nhi viện."

"Cô nhi viện ? Chỗ này cũng có cô nhi viện sao ?"

"Có, là ngài lãnh chúa trả tiền giúp chúng cháu."

Lãnh chúa mở cả cô nhi viện ở đây, nhưng theo tôi khu vực này trị an rất kém, không phải là chỗ để nuôi dạy trẻ em.

Tình huống xấu nhất là sẽ nuôi ra một đám tội phạm dự bị, tương lai khiến an ninh khu vực này ngày càng kém.

"Ừm, cả đám nhóc có tất cả bao nhiêu đứa ?"

"Cả cháu nữa là bốn, còn một đứa đang trông nhà bác ạ."

"Nhóc cũng rất nhỏ tuổi mà..."

"Cháu 13 tuổi rồi ! Cháu là người lớn rồi !"

"Không thể nào !? Nhìn thế nào thì cũng nhỏ hơn..."

Đứa bé này bất kể nhìn thế nào cũng thấy rất nhỏ tuổi, có lẽ tại dinh dưỡng không đủ nên chậm lớn.

Bộ dáng kiên cường vượt qua khó khăn đó khiến người ta cảm thấy muốn rơi lệ, nhưng ông chú Zeros cố gắng kìm nén lại.


"Nếu ăn tại đây sẽ khiến mọi người tức giận đấy. Cô nhi viện có người lớn không ?"

Bố thí không sao, nhưng tùy tiện cho lũ trẻ rất dễ khiến người khác nghĩ là chúng trộm được, vậy sẽ rất tệ.

Người lớn như tôi phải biết suy nghĩ sáng suốt, tránh làm tổn thương tâm linh non nớt của lũ trẻ.

"Cháu sẽ cho cả chị tu sĩ nữa."

"Vẫn cảm thấy sẽ làm người tức giận... dẫn ta đến chỗ cô nhi viện được không ?"

"A ? Vì sao ?"

Âm thanh thể hiện sự bất mãn rõ ràng, đứa nhỏ này vẫn rất ngây thơ so với cái tuổi 13, nhưng không sao, tôi có cách thuyết phục.

Tôi thì khá là nghi ngờ, nếu cho đám trẻ thịt xiên, vị nữ tu kia liệu có tin vào chuyện "được cho" mà lũ trẻ kể lại không ?

Nếu cô ta cho rằng thịt là do lũ trẻ trộm về, tâm hồn yếu đuối của chúng sẽ chịu tổn thương sâu sắc.

Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ áy náy lắm, là cô nhi, bọn trẻ càng phải được quan tâm để có hạnh phúc, nếu không thể chu đáo đến cùng sẽ uổng cái danh người lớn sáng suốt của tôi lắm.

"Xem nào, để ta giải thích nhé. Ôm nhiều thịt như thế, lỡ té ngã sẽ lãng phí hết thịt xiên mất."

"Rơi xuống đất không quá 3 giây thì không sao mà."

"Đúng đúng, ông bác quan tâm quá mức rùi."

"Bụng tụi cháu không có yếu vậy đâu."

"Luật 3 giây à ? Cái thế giới này cũng có à ?"

Lũ nhóc rất ương bướng, làm tôi không thể tự hỏi hàng ngày chúng ăn uống thế nào.

"Vận động một chút trước khi ăn cơm sẽ tốt hơn, ta đi cùng ổn hơn. Mà trị an khu này cũng không ổn lắm, mấy nhóc mang về dọc đường có thể bị cướp mất."

"Tất cả mọi người đều là người tốt !"

"Bọn họ chỉ lạnh nhạt với người ngoài thôi."

"Thỉnh thoảng còn cho chúng cháu rau quả nữa."

"Ông bác, bác không tin người khác ạ ?"

Bọn trẻ rất hăng hái, có lẽ khu quảng trường cũ này vẫn tràn ngập tình người.

Bởi vì tôi là người ngoài nên mới bị họ né tránh thôi, chắc vậy.

"Mang ta về cô nhi viện nào, sau khi nói rõ, nữ tu cũng vui vẻ nhận, thịt này sẽ thành bữa tối hôm nay của mấy nhóc."

""""Sir, Yes sir !""""

"Học ở đâu mấy câu này vậy hả ?"

Trẻ con sẽ vô tình học được mấy lời kì quái.

Tôi thề, nếu sau này kết hôn, tôi sẽ dạy con mình chú ý dùng từ.

Lũ trẻ dẫn đường đưa tôi tới chỗ cô nhi viện.

Không ngờ rằng, đám trẻ này và tôi sẽ có một mối quan hệ gắn bó lâu dài.

==========

Nhìn kỹ thì hướng đi về cô nhi viện có thể thấy được chỗ dinh thự của Creston.

Do tâm lý chung của quý tộc thì phải, tòa thành đó dù ở khu quảng trường cũ vẫn có thể thấy rõ ràng. Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, lạc đường cũng không sao, đường về rất dễ tìm.

Cô nhi viện nằm cách xa cả quảng trường cũ lẫn quảng trường mới, vị trí này không ổn tý nào.

Muốn từ đây đi tới chợ phải đi đường vòng rất xa, qua cả khu quảng trường cũ lẫn khu phố mới, tôi cảm thấy an ninh kém cỏi như khu quảng trường cũ rất nguy hiểm.

Thế giới này mua bán nô lệ là hợp pháp, trên đường đi dạo tôi cũng bắt gặp không ít lái buôn nô lệ, kiểu gì cũng sẽ có mấy tên tội phạm chuyên bắt cóc người bán kiếm tiền.

Nếu vậy, lũ trẻ mồ côi này chính là thương phẩm hạng nhất, ngây thơ không hiểu chuyện như chúng rất dễ bị lừa bắt đi đem bán.

Tuy chỉ có tội phạm, hay một số loại người đặc thù mới đúng điều kiện theo luật thành nô lệ nhưng cũng có không ít người bị bán đi làm kỹ nữ. Loại mua bán nô lệ này bị cấm, nhưng vụng trộm buôn bán phi pháp kiểu gì cũng có, giá cả được quyết định theo giới tính và tuổi tác của thương phẩm, không loại trừ khả năng chính quyền cũng ngầm cho phép.

Dù sao thời đại này trẻ mồ côi bị mặc định coi là vô dụng, không được giáo dục như bọn họ chính là tội phạm dự bị. Giáo dục trẻ mồ côi từ cô nhi viện cho đến khi có thể vững vàng tiến ra xã hội sẽ rất tốn kém, thà coi như nô lệ mà bán đi còn tiết kiệm hơn., cũng đỡ phiền phức.

"Sống trên đời thật vất vả..." ông chú Zeros u ám lẩm bẩm rồi lại thở dài.

Về cơ bản, tôi phản đối mua bán nô lệ, những tin tức này tôi thu được khi ở trong biệt thự của Creston. Tôi biết thường thức của tôi lấy quy chuẩn của người hiện đại, trong thế giới này, những quy chuẩn đó chưa chắc đã áp dụng được.

Nhưng hủy hoại tương lai trẻ nhỏ vì tiền, nói thế nào thì nói, tôi vẫn không thể chấp nhận nổi.

"Bác, bác, là chỗ đó đó !"

Nhìn theo hướng bé gái tóc đỏ chỉ, là một tòa giáo đường đìu hiu quạnh quẽ.

Khi tôi đang thầm nghĩ tòa giáo đường này chắc là cô nhi viện, thì thấy bóng dáng một thanh niên ăn mặc bảnh bao và mấy kỵ sĩ ở cửa, một cô gái tầm hai mươi tuổi mặc trang phục nữ tu đang giằng co với bọn họ.

"Mấy tên đó lại tới nữa..."

"Bọn họ là ai thế ? Trông như quý tộc vậy ?"

"Là con trai của lãnh chúa, rất đáng ghét..."

Tóm lại, đó là cháu trai của Creston, anh trai của Selestina.

[Thật à ? Lại cái kiểu kịch bản cũ rích này nữa à ? Vận mệnh hả ?]

Mùi phiền toái đang bốc lên ngùn ngụt, nói thật là tôi rất muốn né đi không dây vào, nhưng lại sợ bị đám trẻ coi là đồng bọn của mấy tên đáng ghét kia.

[Mình chỉ muốn sống yên ổn thôi mà...]

Trong tim ông chú bật ra suy nghĩ "lại bị cuốn vào chuyện phiền toái", sau đó nặng nề thở dài, giống như đã từ bỏ cuộc đời.

Ngày hôm nay, tôi đã nhận ra một chuyện đau thương, cái số tôi là cái số rước họa mà !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro