Phần Untitled 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào 1 đêm trời đẹp đầy ngôi sao sáng cùng ánh trăng lãng mạn của ngày 14/2 - ngày của tình yêu. Tại 1 bệnh viện phụ sản có 3 đứa bé chào đời trong niềm vui của gia đình.Tại phòng số 14.- Chúc mừng chị nha, chị sinh đôi đấy! 2 đứa bé gái rất xinh.-người y tá nở nụ cười nói - Tôi...tôi..có thể nhìn tụi nó ko? - Hì,được chứ nhưng ngày mai hãy xem.Giờ phải đưa 2 đứa đến phòng chăm sóc dành cho trẻ sơ sinh. - Vậy nhờ cô y tá! - Hì, chị nghỉ ngơi đi.Tôi ra ngoài cho 2 vợ chồng tâm sự nhé! Cô y tá tinh ý đưa 2 đứa bé đi và để lại cho 2 vợ chồng vui mừng với nhau. Đi ngang qua phòng 15, 1 đứa bé cũng vừa ra đời và đang được chuyển đến phòng dành cho trẻ sơ sinh. Thế là 2 cô y tá đi kế nhau, trò chuyện: - Wow, bên chị là 1 cặp sinh đôi àh?- Ừm! Nhưng gia đình này chỉ là bình thường thôi, sinh đôi 1 lúc 2 đứa thế này chắc mai mốt nuôi mệt!- Vậy à? Vậy là bên tui đỡ hơn rồi. Gia đình này hình như giàu lắm. Sinh được 1 tiểu thư nè!- Hì..nhìn cũng đáng yêu quá ha! ..reng..reng... - Ý, tui có điện thoại, chị đem nó đến phòng trẻ sơ sinh dùm tui nha! - Hì..đưa đây, tui đem luôn cho. Lo nghe điện thoại của ông xã đi!- Cám ơn chị nha! Vậy là cô y tá đem 3 đứa bé đi và do bất cẩn, cô đã đặt nhầm vị trí của 3 đứa. Số phận của cả 3 cũng thay đổi từ đó" .....


---------------------------------------------


Chương 1:


" tíc .. tíc ..tắc..tíc...tíc..tắc..." - tiếng chuông báo thức kêu lên inh ỏi khiến tôi giật mình mở mắt ra cố với tay tắt nó. Vừa nằm xuống lại thì 1 bàn chân từ trên trời rơi xuống đạp vào mặt tôi ko thương tiếc. Tôi xoay qua thấy cái mặt ngủ ngon ngây thơ vô số tội của em mình mà phát ghét, với lấy cái đồng hồ, tôi chỉnh tiếng chuông rồi kề sát tai nó. Tiếng chuông reo lên. Nó mở mắt ra giật mình đạp tôi thêm 1 phát vào eo ngồi dậy gãi đầu: - Trời sáng rồi sao? Oa..wo..oa.. - .......! - Ủa? Sao mặt oppa đỏ hoét vậy? - Còn hỏi sao đỏ nữa hả? Con nào nằm ngủ cứ lăn tới lăn lui? Trời lạnh thì có nhiêu mền giành hết,trời nóng thì có nhiêu gói cũng đá qua 1 bên. Con gái con đứa gì mà nằm ngủ đá lung tung như thế hả? - Sao oppa nói giống miêu tả em quá vậy? - Oppa cái con khỉ áh! Tối ngày upa hoài, coi phim Hàn riết nhiễm hả con quỷ? Gọi chị 2 đàng hoàng, tao ko phải anh trai mà cứ gọi oppa! - Tôi tức giận vừa nhéo 2 má của nó vừa nói."Cốp..cốp.." 2 cái cóc rõ đau vào đầu tôi và nó. Ngước lên nhìn thì mẹ đang đứng chóng nạnh quát: - Mới sáng sớm lại cãi nhau. 2 đứa mau đi rửa mặt ăn sáng chuẩn bị đi học. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học đó có biết ko? Ko được đi trễ! - Dạ........! - tôi và nó xoa đầu đồng thanh nói rồi đứng dậy xếp chiếu, mền lại cất vào tủ rồi đi rửa mặt. Vừa đi đến trước cửa phòng vệ sinh thì nó lại chạy vào trước. Tôi nhăn mặt đập cửa: - Mở cửa ra mày, tao vào trước! - Oppa nhường em đi. Lẹ lắm! - Lẹ cái con khỉ, mài lần nào cũng lâu nhất nhà. Mở ra, mở ra! "Cốp" 1 cái, tôi lại bị mẹ đánh: - Con lớn rồi, làm chị phải nhường em. Đứng đợi nó 1 chút yên lặng không được sao? - Dạ! Số phận thật là hẳm hiu như thế đấy. Tôi và nó là 2 chị em sinh đôi nhưng nó chẳng giống tôi tí nào. Lúc nào cũng lanh chanh lóc chóc và luôn là nguyên nhân làm tôi đi học trễ giống nó.Tôi ko ưa nó tí nào vì nó làm tôi bị mẹ cằn nhằn về bên ngoài của mình.Tôi nam tính bao nhiêu thì nó nữ tính bấy nhiêu. Nó và tôi luôn bị đem ra so sánh mà lúc nào phần thắng cũng thuộc về nó. Còn tôi thì luôn thua, ước gì tôi là con 1 thì tốt rồi. Chắc kiếp trước tôi với nó là kẻ thù nên kiếp này làm chị em. À mà nói qua về gia đình nhỏ của tôi thì gồm có mẹ tôi, 1 người mẹ vĩ đại thương con và vì con.Bà hi sinh tất cả vì chúng tôi. Tôi luôn tự hào về bà. Còn ba tôi thì mất vì tai nạn lúc tôi chỉ vừa 7 tuổi nên tôi cho rằng mình phải thật cứng rắn để thay ba. Chắc vì suy nghĩ đó nên bây giờ tôi không khác gì 1 đứa con trai. Tôi đấy, cũng đẹp zai lắm chứ. Còn con nhỏ quỷ thì thôi khỏi nói. Nó hồn nhiên,vô tư như người trên trời, lúc nào cũng nghịch ngợm đủ thứ trò.Tôi nghĩ cỡ nó lớn lên sẽ không ai cưới đâu nhưng chung quanh nó lại có nhiều cái đuôi đeo bám. Có lẽ...ông trời ưu ái nó. Hừm, nhìn mặt nó chỉ muốn oánh thôi. - Hù, oppa đang suy nghĩ gì vậy? Em xong rồi nè! - Nghĩ gì là nghĩ gì? Tao đang nghĩ chừng nào mài đi lấy chồng! - Xuỳ, người ta mới 15t kêu lấy ai? - Ai biết, thôi biến chỗ khác tới tao đi,mệt quá! - Plè.... Đấy, nó làm em kiểu đó đấy. Dám lè lưỡi với chị nó như thế đó. Nhưng thôi mặc kệ nó, tôi ko quan tâm.Cái cần quan tâm bây giờ là đánh răng rửa mặt ăn sáng lẹ rồi đến trường. Đợi nó hết 30p nên tôi chỉ làm nhanh gọn trong 15p rồi đèo theo nó lên xe đạp đến trường. Vì tôi với nó lúc nào cũng học chung trường nên chỉ cần 1 chiếc xe đạp 2 đứa đi chung. Lẽ ra công bằng thì phải thay phiên nhau chở nhưng nó khôn như quỷ chỉ toàn bắt tôi chở với cái lí do:" em - không - biết - chạy - xe - đạp!"Tập nó lái thì nó toàn chạy vào nhà người ta tông bể cửa kính. Người không sao nhưng xe và của thì thiệt hại đều đều nên mẹ bảo tôi chở nó luôn, đừng bắt nó chở. Thiên vị rõ.- Ê nhỏ kia, ăn lẹ đi học nè mày. Lần này trễ là tao cho mày đi bộ về. - Ko trễ đâu mà! Ăn xong rồi nà! - nó vừa nói vừa cố nuốt phần bánh mì cuối cùng vào miệng rồi nhảy lên phía sau xe cho tôi chở. Đang chạy thong dong, nó la lên: - Chết rồi oppa ơi, 6h25 rồi.6h30 là reng chuông tập trung đó. Hôm nay ngày đầu tiên mà đi học trễ là trễ suốt năm luôn đó. Chạy mau lên. Nhanh lên! - Bám chắc vào, tao đạp lẹ đây. Mày đừng có hối! Nói rồi, tôi ra sức chạy đua với 5p ngắn ngủi còn nó ngồi phía sau tôi ôm chặt cười hí hửng. Buổi sáng mà, xe ko đông lắm, tôi chạy vượt đèn đỏ như tay đua cự phách không sợ bồ câu. Nhưng khi tôi đến gần trường và chuẩn bị băng qua thì tôi bị quẹt xe với 1 chiếc xe hơi đang lao tới. Tưởng như mình bay xa lắm và chết trẻ, sáng mai có hình trên trang đầu của báo công an thì may sao chiếc xe hơi đó dừng kịp chỉ cách đít xe đạp tôi 2cm. Người lái xe mở cửa bước ra mắng vào mặt tôi: - Ê nhóc chạy xe kiểu gì thế hả? Xuýt chút là tông mày bay rồi. Băng qua đường phải dơ tay xin chứ? - Xin lỗi, tại cháu vội đến trường vì sợ trễ nên.... - Nên chạy xe cẩu thả vậy chứ gì? - người lái xe nạt tiếp.- Nè, chú kia, chị tôi nói xin lỗi rồi mà. Sao chú la hoài vậy? Chú đừng tưởng lớn thì có thể bắt nạt được nhỏ nha. - Ơ, cái con nhỏ này, dám nói vậy hả? - Thôi đi, họ xin lỗi rồi thì bỏ qua đi. Mau đưa em qua trường, cãi nữa em cũng trễ học luôn đó! - 1 giọng nói xen ngang vào cuộc cãi vã. - Ừm! Tha cho tụi mày đấy! - người lái xe nói rồi vội ngồi vào xe lái băng qua đường. Chiếc xe ngang qua tôi và khiến tôi tò mò nhìn vào người ngồi phía sau xe là ai? Ối,1 nàng công chúa xinh đẹp. Tôi như bị hút theo nhìn mà ko chớp mắt. Nó thấy tôi bị hút hồn liền đạp 1 phát lên chân tôi.Đau, tôi la lên nhảy như ếch nói: - Mài làm gì vậy? Sao đạp chân tao? - Ai biểu oppa lo ngó người ta chỉ? Em đẹp hơn nó nhiều sao ko thấy ngó? - Ọe..ọe... - Xí, oppa nhớ nha, ko thèm chơi nữa. Em vào trường trước.Nó lại lè lưỡi với tôi rồi xách cái cặp chạy đi qua đường. Tôi cũng lật đật dắt xe băng qua theo. Nhờ ơn nó cho tôi cái vinh hạnh gửi xe đạp, tôi trễ giờ vào lớp. Còn nó, ko trễ! Nó đúng là sao chổi của tôi chứ chẳng phải sao may mắn gì. Thật là tức nhưng rồi cơn tức của tôi cũng dịu đi vì nó và tôi học khác lớp. Đó là điều tôi cảm thấy an ủi duy nhất mà ông trời ban cho tôi. Vào lớp mới, trường mới, thầy cô mới, bạn mới, tôi cảm thấy mình sẽ có 1 năm học mới đáng nhớ. Ừh,đáng nhớ thật vì vừa xuất hiện thì 49 cặp mắt nhìn tôi chăm chăm. Tôi cúi mặt nói lí nhí trong miệng: - Xin lỗi cô, em...vào..muộn...! - Em tên gì? - Dạ, em tên Kai ạh! - Ừm, Kai. Được rồi! Vì hôm nay là ngày đầu nên cô không phạt em nhưng lần sau ko được trễ nữa nhé! - Dạ! - Ừm ... vì em vào trễ nên cô sắp hết chỗ ngồi rồi, bây giờ em chịu khó xuống dưới góc cuối lớp ngồi cạnh bạn Li đi. - Dạ! Tôi dạ lễ phép rồi đi xuống bàn cuối theo hướng ngón tay của cô. Vừa thấy tôi ngồi xuống, cô bạn mới tên Lii cứ nhìn thôi chằm chằm. Hơi khó chịu, tôi nói: - Sao bạn nhìn Kai dữ vậy? - À không! Xin lỗi! Li hơi thắc mắc thôi chứ không có ý gì đâu? - Tôi không hiểu, gương mặt đờ ra thật ngốc. Thấy thế, Li cười nhẹ rồi nói.- Hì, Lii hơi thắc mắc Kai là...con trai hay con gái vậy? - Sét đánh chăng? Tôi không biết! Nhưng có cảm giác hình như vậy. Tôi cứng đờ trước câu hỏi của người bạn mới 1 hồi lâu rồi mới có thể bình tâm lại mà nhe răng ra cười lấy hên.- Tôi - là - con - gái! - À, vậy xin lỗi Kai nha! Hì,nhìn bạn cứ nghĩ...sorry nha! - Ko có gì! Kai quen rồi, ai cũng hay nhầm như thế! - Hì, vậy à? Ừ...mà Kai nhìn giống con trai thật! Nếu mà là con trai chắc nhiều cô gái thích lắm đấy! - Hì..hì..không dám! Vậy là xong. Đó là khúc dạo đầu đối với tôi - ngày đầu tiên đi học. Trong khi mình chưa gì đã nổi bật trong lớp với cái ấn tượng "đẹp troai" thì tôi nghĩ chắc nó - con em tôi sẽ còn hơn cả tôi.Thế nào nó cũng được khen là cute vì dù gì nó cũng là em tôi mờ. Thế rồi giờ học cũng trôi qua và đến giờ ra chơi. Mọi người trong lớp lập tức tranh thủ làm quen kết bạn với nhau. Đương nhiên tôi cũng tranh thủ nhưng chưa kịp bon chen thì con đỉa nhà tôi nó chạy đến. - Oppaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.........! - What? - tôi vừa bịt lỗ tai lại vừa trả lời nó.- Cái con nhỏ nhà giàu đi xe hơi đụng mình hồi sáng đấy, con nhỏ đó chung lớp với em. - Vậy hả? - mắt tôi tự nhiên sáng rỡ nhìn nó.- Nó nhăn mặt nhìn thái độ kì lạ của tôi. Tôi liền sửa thái độ nói: - Rồi sao?- Nhỏ đó với em bị trùng tên. - Sao? Nhỏ đó cũng tên Vi à ? - Tôi hỏi trong ngạc nhiên.- Ừa, em tên Tường Vi đúng ko, nhỏ đó thì tên là Tú Vi. Ghét chưa? - Tao thấy bình thường thôi mà? Có gì đâu mà mài ghét? - tôi ngó nó nói. - Bình thường đâu? Nó tranh chức lớp trưởng với em đó! - mặt nó phủng phịu nói.- Thế ai thắng? - Bất phân thắng bại! Còn 1 lá phiếu cuối cùng nhưng thằng ngồi kế bên chưa bầu được. Cả lớp đang chờ nó. Lát ra chơi, vào mới biết được! - Năm nay mài ngồi kế con trai à? - Ừm, cô giáo xếp chỗ. Thằng này khác người lắm. - Khác là sao? - tôi thắc mắc,nó liền kéo tôi đi ra sân trường đến chỗ tập bóng rổ chỉ vào. - Đó, thấy cái thằng đang cầm bóng vượt qua mấy tên kia chuẩn bị ném bóng vào rổ ko? - Thấy! - Nó đó. Thằng ngồi kế em.Tên Phong. Hình như nó người Hoa thì phải. Oppa thấy nó chơi bóng rổ siêu không? Chưa gì nó đã trở thành tiêu điểm của đám con gái trong lớp nhưng mà cái kiểu nó nói chuyện thì ...- Thì sao? - Vô duyên! Nó nói chuyện làm điên người khác không à. Hình như dây thần kinh nó có vấn đề. Nó ghét con gái thì phải? Chỉ thấy nó bình thường với tụi con trai. Còn với con gái nó lạnh như băng. - Ờm....chắc nó đồng tính! - Nó chết đứng khi nghe tôi nói thế há hốc miệng ra. Nhìn bộ dạng của nó lúc đó, tôi buồn cười đỡ ko ko kịp, ôm bụng cười vào mặt nó.- Đồ ngốc, ngố quá đi. Tao nói vậy cũng tin. Mày nhìn nó cái tướng mạnh khỏe thế sao là dân đó được! - Ừa ha! Oppa chỉ giỏi hù người ta. Xuýt chút tin rồi! - Thôi, xong rồi, tao vào lớp đây! - Ủa? Chưa hết giờ ra chơi mà? - Thì chưa hết, ai nói hết đâu? - Chưa hết sao không đi chơi với em mà chạy về lớp chi? - Chơi gì với mày? - Tôi chừng mắt nhìn nó.- Nhảy dây! - Mày khùng hả ! - Khùng đâu? Chơi đi mà, chơi điiiiiiiiiiiiiii............! - Khôngggggggggg.......! - Tôi rống cổ lên hét vào tai nó thì bỗng 1 giọng nói chen ngang vào.- Xin lỗi cho tôi qua được không? 2 bạn đang đứng chắn đường đấy! - À, xin lỗi! - Tôi ngạc nhiên khi lại thấy nhỏ - Tú Vi nên vội xích qua 1 bên nhường đường. Nhỏ đi ngang qua tôi và lần này thì tôi đã có cơ hội nhìn kĩ mặt nhỏ. Đáng yêu kinh! Nhưng con em tôi thì ko cho là vậy. Đợi nhỏ đi xa, nó liền nói: - Oppa thấy gì ko? - Thấy gì? - Nhỏ Tú Vi đó đó, nó không đẹp bằng em - Ọe..ọe.. - Dám có thái độ đó hả? Chết nè...! Nó đưa tay lên định chọt lét tôi nhưng tôi đã kịp né rồi chạy luôn. Ngu sao còn đứng đó. Thế là giờ ra chơi của tôi tan tành vì phải rượt đuổi với nó.


---------------------------------


Chương 2:


Rồi giờ ra chơi cũng kết thúc. Học sinh lại kéo nhau về lớp mình tiếp tục tiết học. Dường như sau giờ ra chơi thì những tiết học phía sau trôi nhanh hơn thì phải. Ngồi trong lớp ghi bài, nghe thầy cô nói 1 tí nhìn vào đồng hồ thì gần hết tiết. Hoặc có lẽ tôi say sưa trong bài học quá chăng? Chợt thấy nhột nhột ở tay, tôi xoay qua nhìn Li thì Li dúi vào tay tôi 1 mẫu giấy nhỏ. Tôi mở ra đọc:- Bạn lúc nãy là em gái của Quân à?- Ừm. Nó học trên lầu, tên Tường Vi! Có gì ko? - Tôi viết trả lời lại.- Ko có gì. Hì, nhìn dễ thương quá. Em bà con hả?- Không! Nó với Quân là chị em sinh đôi đấy!- Ý, sinh đôi hả? Hay thế! Nhưng ... sinh đôi sao ko thấy cả 2 giống nhau?- Chắc tại sinh khác trứng. Thường thì sinh đồng trứng mới giống nhau. Còn đồng sinh khác trứng thì khác.- Hì...thì ra là vậy! Đó giờ cứ tưởng sinh đôi thì phải giống nhau chứ?- ^^!Đang chuyền giấy cho nhau tiếp thì 1 cô giáo bước vào nói với thầy giáo đang dạy lớp tôi.- Thưa thầy, cho em đọc thông báo 1 chút!- À, được. Cứ tự nhiên!Thầy giáo cười rồi bước ra bên ngoài chờ cô đọc thông báo. Cả lớp tôi nhốn nhào lên để nghe thông báo gì?...Thông báo: Em nào đăng kí mua đồng phục mà chưa có thì lát ra về lên phòng 45 đem theo biên lai nhận đồng phục. Ngày mai tất cả phải mặc đồng phục đi học. Không được mặc đồ tự do nữa. Ai vi phạm sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm. Xong, có ai thắc mắc gì nữa không?Chờ có câu hỏi đó, tôi liền dơ tay thẳng lên đứng dậy nói:- Dạ...thưa cô cho em hỏi.- Em hỏi đi!- Dạ...em..không mặc váy mà mặc quần tây được ko?- Cô giáo hơi nhăn nhìn tôi khó hiểu thì 1 bạn đứng lên nói:- Cô ơi, nó là con gái, ko phải con trai đâu cô!Thế là cả lớp cười ầm lên khiến tôi hơi quê nhưng tôi vẫn bình tĩnh liếc nhìn từng đứa điểm danh vào sổ đen của riêng tôi rồi chờ đợi phản ứng của cô. Cô không nói gì gọi tôi ra bên ngoài nói riêng.- Sao em là con gái mà lại ko mặc váy?- Dạ..dạ..tại..chân...em...chân...em....- À..chân..em..ko để lộ được àh?- Dạ. Tại lúc nhỏ em trèo cây bị té nên để lại sẹo...nhìn...nhìn...nên...- Được rồi! Vậy để cô nói với hiệu trưởng cho em được đặc cách khỏi mặc váy!- Dạ, cám ơn cô!- Ừm, em vào lớp đi!- Dạ!Tôi cúi chào lễ phép rồi chạy vào lớp tiếp tục học. Trong lòng cười khoái chí vì khỏi phải mặc váy. Và đương nhiên lí do chính đáng là không thích chứ không phải vì chân tôi bị sẹo gì hết. [Nói dối 1 tí thôi mà ha,đừng méc ai nhá] Lý do tôi thi vào trường này chỉ vì đồng phục nam rất hợp với tôi [Thà mặc đồng phục thế này còn hơn bắt tôi mặc áo dài....Rồi tiết học cũng dần trôi qua. Mới đó đã reng chuông ra về. Tôi nhanh tay dẹp tập vở rồi chạy ra bãi lấy xe chờ cục nợ của mình ra. Nhìn đám đông ùa ra như cuộc tấn công của tổ kiến, tôi cố gắng nhìn xem nó ra chưa thì nó đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Vỗ lưng tôi 1 cái, nó nói:- Kiếm ai zạ?- Kiếm mài chứ kiếm ai? Sợ tao đứng đây mài ko thấy!- Ờh!- Mài sao vậy? Sao mặt mài bí xị vậy? - Tôi vừa leo lên xe vừa đạp đi chen ra khỏi đám đông hỏi nó nhưng nó chẳng nói gì hết, cứ im lìm. Tôi chưa bao giờ thấy nó như thế nên hơi lo cố gắng hỏi tiếp:- Nè, có gì kể ra đi. Hay có ai ăn hiếp hả?- ...Lần đầu tiên..em không được làm lớp trưởng....- Trời, tưởng cái gì? Làm lớp trưởng có gì hay đâu? Trách nhiệm đầy mình. Cái gì cũng là lớp trưởng. Ham gì cái chức đó?- Nhưng rõ ràng em có thể làm lớp trưởng mà. Chỉ tại tên Phong đáng ghét đó.- Nó làm gì mày?- Em thấy nó bầu cho em nhưng sau đó nó lại sửa thành tên của nhỏ Tú Vi. Chỉ vì 1 phiếu cuối cùng của nó mà em không được làm lớp trưởng. Lúc nãy ra về, em hỏi nó sao làm vậy? Nó trả lời 1 câu nghe thấy ghét!- Nó nói sao?- Nó nói nếu để em làm lớp trưởng thì nó thành người ngồi kế lớp trưởng rồi. Nó không thích nên ko bầu em!- Sao nó dở hơi vậy?- Thì đó...ghét cái thằng đó quá đi....- Thôi, đừng bí xị nữa, tao mua kem cho mày ăn nha! - Thâht hả?- Ừa!- Yeahhhhhhhhhhh... kem!Nó cười lại vui vẻ rồi ôm chắc tôi như để cảm ơn. Tôi không xoay lại cũng có thể biết nó thích cỡ nào. Con nhỏ này mỗi lần buồn là chỉ cần tôi mua cho kem là vui liền. Đúng là con nít. Thế là tôi ghé vào 1 tiệm tạp hóa ven đường mua cho nó rồi lại đạp về nhà. Nó ngồi sau lưng tôi nhấm nháp cây kem, nịnh nọt nói:- Ước gì ngày nào cũng được ăn kem của oppa mua.- Đừng có mơ, không có nữa đâu mà ước!- Sao ko có nữa?- Vì ăn kem vào rồi thì không được buồn nữa chứ sao?- Hì...biết rồi! Thương oppa nhất! - Nó vừa nói vừa tựa đầu vào lưng tôi- Thôi, không dám! Mày đừng có thương tao nhiều! Mau lớn lấy chồng giùm tao là được rồi!- Hí hí, không lấy ai hết! Ở với oppa thôi!- Hờ..hờ..giờ nói vậy thôi, mai mốt mày có bạn trai thì không còn đâu!- Sao biết?- Thì nói trước vậy đó!- Hmm...Nó lại lè lưỡi bác bỏ câu nói của tôi. Nhưng không ngờ lần đầu tiên lời nói của tôi lại linh nghiệm.....Ngày hôm sau, vẫn như mọi ngày của tôi và nó. Tôi thức dậy thì đã thấy cước của nó bay đến. 2 đứa vẫn cãi nhau và bị mẹ oánh cho vào đầu. Nó vẫn nhanh chân nhanh tay giành vào nhà tắm với tôi trước. Sau trận chiến ở nhà, tôi và nó lại đến trường trong hối hả vì sợ trễ. Rồi đứa nào về lớp nấy bắt đầu buổi học. Đang ngồi học thì cô lại vào thông báo. Nhưng thông báo lần này khá ngắn gọn. Đó là đợt học quân sự dành cho tất cả học sinh mới nhập học. Cô đọc thời khóa biểu của lớp tôi và cho biết các lớp sẽ được phân ra học chung với nhau cùng 1 thầy dạy quân sự. Nghe đến lớp tôi sẽ được xếp học chung với lớp của nó, tôi cảm thấy hơi không yên tâm cho lắm. Và cái không yên tâm của tôi đã đúng khi giờ ra chơi đến, nó lại chạy xuống và phấn khởi nói:- Oppa...Oppa...tụi mình được học chung quân sự đó. Vui ko? - Biết rồi. Chẳng thấy gì gọi là vui hết!- Được học chung với nhau mà ko vui?- Ai mà dễ thương vậy Quân? - 1 tên con trai trong lớp đi đến ngồi xuống bàn kế bên tươi cười với nó rồi hỏi tôi.Tôi chưa kịp trả lời thì nó đã nhảy vào miệng tôi nói:- Em là em gái của chị Quân. Chào anh.- Hì..hì..chào. Em tên gì?- Gọi em là Tường Vi được rồi!- Á, vậy thì trùng hợp quá, anh tên Minh Tường!- Ủa, hay thế!- Ừa..!Rồi nó với thằng Minh Tường nói chuyện thoải mái với nhau. Xưng anh anh em em ngọt xớt. Tôi ngồi giữa bị đá qua 1 bên lúc nào không hay. Nhưng không bận tâm đến, tôi đứng dậy đi ra căn tin mua nước uống. Bước đến căn tin đám học sinh chen nhau mua đồ ăn kín mít lối vào.Tôi cố gắng chen vào lắm mới đến được bên trong và vào quầy nước mua nước uống. Đang chen ra thì tôi lại đụng phải nó. À, là Tú Vi. Vì tôi đụng phải nhỏ nên bịch nước tôi cầm trên tay cũng vì thế mà đổ hết vào áo nó. Trong tiếng nói ồn ào của căn tin, tôi nghe rõ tiếng la lên của nó.. Lập tức,tôi cúi mặt xin lỗi và kéo vội nó vào khu vườn nhỏ phía sau trong căn tin. Đến 1 vòi nước, tôi hứng nước vào tay rồi tạt vào người nó để nó không cảm thấy khó chịu. Sau vài cái tạt nước vội vã của tôi. Chiếc áo của nó đã phai dần màu nước ngọt và hiện rõ cái áo ngực màu trắng, chính giữa là hình con chuột mickey dễ thương. Tôi ngơ ngác nhìn vào chằm chằm và "bốp" 1 phát, nhỏ tát mạnh vào mặt tôi nói:- Ông khùng hả? Áo tôi đã dính nước ngọt ướt, ông còn kéo tôi vào đây tạt thêm nước cho nó ướt hết luôn. Rồi đứng đó nhìn chằm chằm vào hả?- Ơ...xin..xin..lỗi...tôi..tôi..ko..cố..ý... ! - Tôi nói lắp bắp rồi vội móc trong túi kiếm khăn giấy nhưng vô ích, tôi có bao giờ đem khăn giấy bên mình đâu? Thấy tôi bối rối kiếm khăn giấy, nhỏ dịu giọng lại nói.- Thôi, không cần khăn giấy đâu. Ông cởi áo ra đưa tôi mượn đi. Tôi lên phòng y tế để nhờ cô y tế làm khô cái áo.- Hả? Mượn áo tôi hả? - Tôi há hốc mồm ra nhìn nhỏ.- Ừm! Ông con trai mà!- Ai..ai..nói..tôi..là...con..trai...?- Á...không..lẽ...không..lẽ...ông...ý...bạn...?- Tôi - là - con - gái! - Tôi nói từng chữ chậm rãi và gương mặt nhỏ đỏ lên vì ngượng. Nhỏ vội nói.- Vậy..xin..xin..lỗi..vì..cái..tát...vừa..rồi...nha!- Thôi, không sao mà! Tại tôi giống con trai nên hay bị hiểu nhầm. Tôi làm Tú Vi ướt hết áo là lỗi của tôi. Ăn tát cũng đúng!- Ý, sao bạn biết tôi tên Tú Vi? - Nó ngạc nhiên nhìn tôi.- À..à..vì..nhỏ em của tôi học cùng lớp với Vi! - Tôi vừa gãi đầu vừa nói.- À, vậy bạn là chị của Tường Vi à?- Ờ..ừm...!- Hì,vậy bạn tên gì?- Tú Quân!- Ý, trùng chữ lót rồi!- Ừm!- Hì..hì..ngộ nhỉ? Trùng chữ lót với cô chị, trùng cái tên với cô em! - Nó vừa nói vừa cười. Nụ cười thật đẹp mà lần đầu tiên tôi được thấy nhỏ cười. Tim tôi bỗng đạp loạn nhịp khi nhìn nụ cười đó rồi chợt nhớ đến chuyện cần làm bây giờ,tôi nói:- Để Quân đưa Vi lên phòng y tế. Vi đi sát sau lưng Quân nè, thế được ko?- Ừm, thế cũng được!Vậy rồi nhỏ nép sau người tôi đi theo tôi lên phòng y tế. Đương nhiên trên đoạn đường lên phòng y tế, mấy đứa học sinh trong trường ai cũng ngó nhìn tôi và nhỏ. Nó thì không để ý gì nhưng tôi thì tim muốn nhảy khỏi lồng ngực khi nhỏ kề sát người vào mình. Lần đầu tôi cảm thấy mình kì lạ như thế. Mọi lần con quỷ nhà tôi có ôm tôi sát rạt thì với tôi cũng có sao đâu? Thế mà giờ lại thế này nên tôi bước đi thật nhanh để mau đến phòng y tế.....Lên đến phòng y tế thì trời xui đất khiến sao cô y tế lại không có ở đó. Tôi nói:- Không có cô Hằng rồi. Làm gì giờ?- Thì mình tự làm thôi!- Hả? - Tôi há hốc nói như 1 con ngố nhìn nhỏ- Làm gì phản ứng dữ vậy? Quân đứng canh cửa dùm Vi đi. Vi cởi áo ra hong khô.- Ờ..ờ...!Tôi vội đi đến cánh cửa đứng ngó ra ngoài tuân lệnh. Còn nó thì đứng sau bức màn trắng cởi áo ra. Phù! cũng may tôi là người chân chính, không nhìn mà cho cũng không dám nhìn, dễ chít dễ chít] Rồi nhỏ ngồi lên giường nói:- Quân ngốc thế? Sao không lấy ghế ngồi? Đứng vậy không mỏi chân hả?- Ờ, hì, quên!!Tôi gãi đầu đi lại góc tủ lấy cái ghế rồi đem lại cửa ngồi tiếp. Tuy không thấy rõ gương mặt nhỏ nhưng tôi nghĩ lúc ấy nó đang cười sự ngốc nghếch của tôi. Mà cũng không hiểu sao lúc đó mình ngu ngu thật. Không giống bình thường tí nào. Im lặng được 1 lúc, nó bắt chuyện với tôi:- Hmmm...hình như chiều nay học quân sự. Lớp của 2 đứa mình học chung phải không?- Ừa!- Hì, mong là có thể thân thiện hơn với Tường Vi.- Sao lại là mong?- Ừm...vì..Vi thấy hình như Tường Vi không thích Vi cho lắm!Nghe đến đó, tôi định lên tiếng giải thích 1 điều gì đó cho con em của mình thì từ cầu thang, tôi nghe vọng lên tiếng của nó với 1 thằng con trai:- Hu hu...đau..quá...!- Tôi đã nói xin lỗi rồi mà, sao cứ than đau hoài vậy?- Ông hay quá ha! Thử đứng im tôi lấy trái bóng đó đập vào cái đầu ông thử coi ông đau không?- Ai bảo chỗ người ta chơi bóng rổ mà chạy vào đó làm gì rồi trách?- Ai thèm chạy vào chứ? Tôi đi kiếm oppa của tôi chứ bộ!- Thôi..thôi..mệt quá! Không thèm cãi với cái đứa cứng đầu như heo!- Ông nói ai là heo đấy?- Chứ còn gì nữa? Nhìn cái tướng thế mà nặng không thua gì con heo!- Heo nè!- Á..á...bỏ ra...đau..đau...!- Tôi cắn ông chít lun!- Á...á.....a....á....!Hơi đoán ra được chuyện gì xảy ra rồi nhưng tôi ko hiểu sao mình phải núp vào bên trong giường của nó. Thấy mặt tôi hơi đỏ, con mắt nhắm nghiền lại, nó thì thầm:- Quân bị sao vậy?- Không..không..sao..!- ???- Vi..vi..lấy cái mền...che..người..lại đi...- Con gái cả mà, có sao đâu?- Che..che..lại..đi..!- Rồi!Nhỏ không hiểu tôi đang làm gì nhưng vẫn nghe lời tôi đắp mền lại. Yên tâm rồi, tôi mở mắt ra rồi bịt miệng nhỏ lại để đừng gây 1 tiếng động nào chờ nghe nhỏ em của tôi với tên con trai đang cõng nó vào phòng sẽ nói gì tiếp. Thấy trong phòng không có ai, tên con trai kia thả con em tôi ngồi xuống ghế rồi nói:- Cô Hằng đi đâu rồi thì phải. Ở yên đây chờ cô về đi.- Ông kêu tôi ở đây chờ còn ông đi đâu vậy?- Xuống chơi tiếp chứ sao?- Còn chơi hả?- Chứ sao?- Ông ném trúng đầu tôi u 1 cục rồi bỏ tôi ở đây sao? Rót tôi ly nước cái đi.- Phiền quá. Tôi nhớ ném vô đầu chứ có ném vô chân đâu mà muốn uống nước cũng ko tự đi rót được hả?- Tôi khát..........Tên con trai nhăn mặt đi lại máy nước lọc rót 1 ly nước rồi đưa cho nó. Nó nhận ly nước uống vào 1 ngụm nhưng không nuốt mà ọc ọc trong miệng rồi phun ra. Cả tên con trai lẫn tôi và nhỏ Vi đều hiện lên 1 dấu chấm hỏi to đùng trước mặt còn nó thì tỉnh bơ nói: - Lúc nãy cắn ông nên giờ phải súc miệng lại. Tiệt trùng! Tên con trai đứng chết cứng nhìn nó. Tôi và Vi cũng đóng băng lại vì câu nói của nó. Nhưng rồi băng cũng kịp tan khi tôi thấy tên con trai đó tiến lại gần con em tôi. Mặt sát mặt nói:- Tiệt trùng kiểu đó không sạch đâu. Để tôi giúp sạch hơn nè!- Ông...ông...làm...gì..kề..sát..tôi..vậy. ..- Tôi định làm gì không biết à? Trong phòng chỉ có 1 nam và 1 nữ thì nghĩ xem tôi định làm gì?Nghe đến đó, tôi không còn nghĩ gì nhiều mà bước xuống giường định cho thằng đó 1 trận thì chân tôi lại vướng cái mền của Vi. Thế là tôi té nhào ra khỏi giường cái bịch kéo theo cái mền. Nó và thằng đó liền xoay lại thì thấy tôi và Vi. Nó bất ngờ nói: "Oppa" còn Vi thì la lên: "Á" quơ ngay cái gối ném vào tên kia rồi vội lấy cái áo che người lại. 1 cảnh tượng ko đỡ nổi thì cô Hằng y tế trở về thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro