Chap 3: Cậu hôn mình đau quá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là đâu?

Jungkook cũng không biết nữa. Cậu chỉ biết Jimin vừa hôn mình, không, đây có thể chỉ là một cái chạm môi vô tình.

Nhưng cậu nghĩ mình chẳng thể giữ bình tình được nữa. Cậu đưa tay siết lấy gáy anh, kéo cơ thể nhỏ bé kia về phía mình.

Jungkook chưa từng hôn ai, nhưng bản năng khiến cậu gặm cắn đôi môi xinh đẹp ấy một cách ngấu nghiến.

Môi Jimin mềm mại như tơ lụa, nó căng bóng và mọng nước nên đặc biệt cắn rất thích. Jungkook nghe được những thanh âm rên rỉ phát ra từ cổ họng người đối diện, chúng lại càng khiến từng tế bào trên cơ thể cậu trở nên khao khát.

Đôi tay mạnh mẽ siết lấy eo anh, cậu nghĩ rằng nếu bản thân dùng lực thêm một chút liệu chúng có gãy ngay lập tức hay không.

Đầu lưỡi đỏ hồng bị cậu bắt lấy, nó ướt át và nóng bỏng, mềm mại càng thích hợp để trêu đùa. Jungkook đùa giỡn như muốn kéo chúng khỏi miệng anh, tận hưởng cảm giác hơi thở thơm mát của anh phả lên mặt cậu.

Nước bọt của cả hai hòa vào nhau, Jungkook tham lam hút hết chúng rồi nuốt xuống cổ họng, mọi thứ trên cơ thể Jimin đều ngọt ngào, đều hấp dẫn mời gọi cậu ăn trọn vào bụng.

"J-Jungkook à..."

Jungkook run rẩy khi nghe tên mình phát ra từ miệng người kia, cậu càng hưng phấn mà cắn xuống môi anh, mút lấy cánh môi dưới bị mình tàn phá đến sưng tấy vô cùng thỏa mãn.

Cảm giác mơ màng vẫn chưa kết thúc khi Jimin cố thoát khỏi nụ hôn của cậu một lần nữa, điều này càng làm nhịp tim và hơi thở của cậu trở nên dồn dập hơn bao giờ hết.

Cậu gục đầu vào vai anh, gặm cắn xương quai xanh xinh đẹp đang phơi bày ra trước mắt.

Sự im lặng kết hợp với tiếng thở dốc hiện tại dường như là câu trả lời rằng không ai đủ can đảm lên tiếng giải thích cho hành động vừa rồi của mình.

Jungkook biết mình tiêu rồi, cậu không nghĩ bản thân lại mất kiểm soát đến mức cưỡng ép người kia tiếp nhận nụ hôn thô bạo của mình hết lần này đến lần khác.

Bàn tay bên dưới vẫn siết chặt eo anh qua lớp áo, Jungkook không biết hiện tại mình muốn gì, cậu chỉ muốn giữ người kia bên cạnh, không cho phép anh rời khỏi đùi mình khi cậu chưa đồng ý.

Da thịt mềm mại sau lớp áo, sự săn chắc từ vòng eo nhỏ kia là thứ duy nhất cho cậu biết đây là sự thật.

Jungkook biết Jimin hiện tại không đủ can đảm để nhìn vào mắt cậu, nhưng bản thân lại thiếu kiên nhẫn dùng con ngươi tối màu của mình quan sát anh như một con mồi.

Jungkook đang thật sự chờ đợi một lời giải thích, nhưng sự lúng túng của Jimin cho thấy rằng chính anh cũng chẳng biết phải giải thích từ đâu cho cậu hiểu.

Jungkook nghĩ bản thân đã thật sự bồng bột và liều lĩnh, cậu hành động thiếu suy nghĩ trước cái hôn nhẹ của Jimin trên môi mình.

Liệu Jimin có thật sự thích điều này hay không?

Đã rất lâu Jungkook mới cảm thấy sợ hãi như hiện tại, thà rằng Jimin trực tiếp mắng hay đấm cậu vì dám tùy tiện hôn anh, nhưng một Jimin cúi đầu im lặng sẽ khiến Jungkook lúng túng không biết phải đối phó với anh thế nào.

Tại thời điểm đó Jungkook nghĩ hành động im lặng nhưng vẫn siết chặt eo anh của mình sẽ khiến Jimin cảm thấy bối rối, nhưng thật tâm cậu không muốn để người kia thoát khỏi vòng tay.

Jungkook biết rằng ánh mắt mình vẫn không thể rời khỏi môi anh, chỉ vừa tách ra cậu đã nhớ cảm giác mềm mại, căng mọng ấy đến chết rồi.

Ước gì đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thật đẹp khi cậu cho phép mình hôn lên đôi môi đã bao nhiêu lần bản thân mong nhớ.

Thế nhưng khi hoàn thành được khát vọng của mình, Jungkook đột nhiên cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến cái nhìn ghét bỏ từ Jimin.

Cậu đã tức giận khi có những kẻ đem lòng muốn vấy bẩn Jimin của mình, nhưng hiện tại bản thân lại là người dần kéo anh xuống vũng lầy mà Jungkook đang vùng vẫy.

"Cậu hôn mình đau quá..."

Jungkook run rẩy trước giọng nói nũng nịu của Jimin.

Chưa kịp để Jimin nói hết câu, Jungkook bế cơ thể nhỏ bé kia lên rồi thả anh xuống sofa. Cậu hoảng hốt cố tình che giấu sự xấu hổ bên dưới của mình rồi hướng về phía cửa.

Khoảnh khắc cảm nhận được ánh mắt của Jimin tập trung về phía mình, Jungkook đã ngay lập tức quay lưng né tránh, chỉ chừa lại cho anh một ánh mắt quyến luyến cùng thất vọng rồi mở cửa rời đi.

Cậu tự trách bản thân mình đã hành động thiếu suy nghĩ, tự trách việc phá vỡ cái vỏ bọc mà bản thân dựng lên mấy năm nay trước Jimin.

Jungkook rất sợ Jimin sẽ bỏ rơi mình.

Từ trước đến nay Jimin đối với cậu là một điều mà bản thân không được phép chạm tới. Anh quá đẹp đẽ và thuần khiết, Jimin là những gì tốt đẹp nhất mà Jungkook thấy được trong cuộc đời đầy tăm tối của mình.

Cậu đã đem trái tim mình trao cho Jimin từ những ngày đầu tiên cả hai trở thành bạn cùng bàn, từ cái ngày người kia thả xuống vở cậu viên kẹo trái cây cùng với nụ cười ngọt ngào.

"Mình là Park Jimin, rất vui được gặp cậu. Từ ngày hôm nay chúng ta sẽ là bạn cùng bàn của nhau nhé!"

Jungkook tin chắc rằng không ai trên đời này yêu anh nhiều bằng cậu. Jimin là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời Jungkook, ngay thời điểm mà thế giới đầy kinh tởm này dường như sắp nuốt chửng lấy cậu.

Cậu thừa nhận bản thân mình tiêu cực, nên Jungkook không muốn sự tiêu cực của mình ảnh hưởng đến Jimin.

Nhưng Jimin của cậu nào có mục rữa và thối nát như bản thân Jungkook. Anh thật sự đáng yêu và tốt bụng, không chỉ với cậu mà với tất cả những người mà Jimin tiếp xúc.

Đó là điều duy nhất mà Jungkook không thích ở anh.

Và Jungkook cũng nhận ra bản thân sẽ mãi mãi không thể là điều duy nhất của Jimin, cậu không thể giữ riêng ánh mắt hay nụ cười rạng rỡ ấy nếu chỉ đơn thuần tồn tại như một người bạn cùng bàn lạnh lùng ít nói.

Sự khác thường từ Jungkook đã thành công khiến Jimin để ý nhiều hơn về người bạn cùng bàn của mình. Jungkook sẽ đến trường và ngồi cạnh anh với những vết thương ngày càng nhiều hơn qua từng ngày.

Có khi ở cánh tay, ở cổ hay mắt và khóe miệng. Đã có lần Jimin cố tìm hiểu về nguồn gốc của những vết thương từ cậu. Nhưng Jungkook thì bao giờ cũng ấp úng hay lảng tránh điều đó từ Jimin.

Việc không thể biết được câu trả lời từ mình khiến cậu nghĩ rằng Jimin sẽ dần bỏ cuộc. Thế nhưng ngày hôm sau anh lại đến trường với vài dụng cụ khử trùng và băng cá nhân.

Jungkook không có thói quen xử lý vết thương sau những lần bị đánh, vì cậu nghĩ rằng dù có biến chúng lành lặn thì ngày hôm sau cũng sẽ bị họ làm vết thương của mình trở lại như ban đầu mà thôi.

Jungkook vốn đã làm quen với những đau đớn, nhưng khi Jimin lần đầu thổi lên vết thương trên mu bàn tay mình, khoảnh khắc ấy khiến Jungkook nhận ra rằng nơi đó đã phải trải qua những tổn thương đáng sợ đến mức nào.

Một lần trong đời nếm được vị ngọt, người ta sẽ có phản xạ mà né tránh vị đắng.

Jimin của cậu tốt bụng đến mức quan tâm đến những vấn đề của một người xa lạ. Khi anh chủ động nói rằng bản thân tình nguyện giúp mình, thời khắc đó Jungkook biết rằng cậu nợ Jimin cả đời.

Jungkook không sống cùng người thân của mình. Phải, cậu được nhận nuôi bởi một đôi vợ chồng hiếm muộn tại trại trẻ mồ côi năm 10 tuổi.

Jungkook từng nghĩ việc không chết đói ở một nơi nào đó đã là điều may mắn nhất bản thân nhận được từ họ, vậy nên không có vấn đề gì nếu họ trút xuống những giận dữ lên cơ thể mình để giải tỏa.

Từ khi hiểu chuyện đến nay, chưa bao giờ Jungkook cảm thấy bản thân khao khát được sống, khao khát được lành lặn đến mức này. Jimin cứu rỗi đời cậu, Jimin đến và cho Jungkook những thứ từ trước đến nay chưa ai tình nguyện cho cậu.

Jungkook biết sự hèn mọn ấy khiến cậu chỉ có quyền ngắm nhìn và bảo vệ anh từ xa. Nhưng khi Jimin dùng thứ tình cảm mà Jungkook nghĩ là thương hại để ở cạnh cậu lại khiến Jungkook vô cùng thỏa mãn.

Từ bạn cùng bàn cậu trở thành người bạn thân duy nhất của anh.

Sự thỏa mãn lại dẫn đến tham lam, từ tham lam Jungkook càng ích kỷ muốn giữ anh cho riêng mình. Cậu thẳng thừng đốt hết thư tỏ tình từ những người dám tơ tưởng đến Jimin của cậu khi còn ngồi trên ghế nhà trường.

Jimin của cậu không được phép thuộc về bất kỳ ai, bởi tất cả đều là một lũ kinh tởm khiến cậu buồn nôn.

17/08/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro