1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Ebenholz quay trở lại nơi ở của mình tại Urtica cũng là thời điểm những vạt nắng vàng cam cuối cùng của hoàng hôn sắp biến mất về phía cuối chân trời. Thời gian mặt trời lặn ở Urtica vào mùa đông càng ngày càng sớm hơn, Franz hoảng hốt khi bản thân chỉ mới tham dự một hội nghị ngắn vào buổi chiều thế mà khi tan họp thì trời đã gần tối. Vì thế anh quấn chặt chiếc áo khoác gió thanh lịch nhưng không có công dụng giữ ấm trên người - hiển nhiên rằng đây là một hành động phí công phí sức, không ngừng tăng nhanh tốc độ rảo bước về nhà, may mắn rằng anh trở về toà tháp đen nhánh trước khi trời tối hẳn.

Thứ toà tháp chào đón anh ấy là một hơi nóng phà vào mặt và ánh sáng vàng ấm áp trong phòng. Thực ra, Ebenholz bị gió thổi lạnh cả đường dài nên không thể cử động ngón tay tê cứng của mình nên cầm chìa khoá loay hoay cả nửa ngày cũng chỉ tạo thành vài vết xước sát trên chiếc ổ khoá. May mắn rằng sau đó có Villa mở cửa cho anh tiến vào, thật sự vô cùng cảm tạ quý cô Elafia có thính lực tuyệt vời này.

Kể từ một năm trước Ebenholz quyết định thuê cô ấy để phụ giúp công việc dọn dẹp thì cô không những ôm đồm những sự vụ sửa chữa không cần đến ma pháp mà còn chu đáo đưa ra lời khuyên về cuộc sống hằng ngày cho hai chàng trai trẻ trong toà tháp - Suy cho cùng thì một trong hai là một quý tộc mà phần lớn thời gian trong cuộc đời chẳng cần phải nhọc lòng tự chăm sóc cho bản thân, người còn lại là kẻ khổ hạnh luôn luôn theo đuổi sự hiệu quả tuyệt đối. Nếu phải trông chờ hai vị này nhanh chóng tự mình hoàn thành những công việc nhà chẳng khác nào tìm một người Leithanien hoàn toàn mù tịt về nhạc lý trên đường phố Zwillingstürme vậy.

"Cảm ơn, cô Villa." Ebenholz cởi chiếc áo khoác nhiễm đầy hàn khí, chà xát những đã đông cứng đến tái xanh vì gió lạnh, "Cô có muốn dùng xong bữa tối hẵng rời đi không? Trời hôm nay thật sự rất lạnh."

"Không được đâu, thưa ngài Bá tước. Hôm nay là sinh nhật của cháu gái tôi, người nhà hẵng còn chờ tôi tại tiệc tối nay." Villa mỉm cười thẹn thùng, Ebenholz nghe vậy không khỏi hơi nhíu mày. Cô gái trẻ thấy như vậy liền thè lưỡi, trước khi Ebenholz kịp phản ứng ngay lập tức sửa miệng, "A không, phải gọi là ngài Ebenholz- xin lỗi, tôi luôn quên mất. Lại nói tiếp, buổi sáng hôm nay ngài Maeyer đã trở lại. Tôi đã chuẩn bị hai phần bữa tối, trước khi ngài dùng cơm trước phiền ngài lên lầu gọi cậu ấy một tiếng, tôi cảm thấy cậu ấy hôm nay có chuyện gì đó không ổn."

"Lessing?" Ebenholz hơi kinh ngạc, anh dừng hà hơi lên tay lại, vô thức thoáng nhìn trên lầu theo ánh mắt của Villa. "Hình như trước đây cậu ta đã nói với tôi rồi, bài kiểm tra của môn cuối cùng học kỳ này sẽ được ấn định vào cuối tuần sau lễ Hạ trần... Nhanh như vậy đã trở lại rồi?"

Villa nhún vai trong khó hiểu, "Tôi vốn dĩ tưởng rằng cậu ấy gấp rút trở về định cùng ngài vượt qua kỳ nghỉ lễ nhưng khi đưa cơm cho cậu ấy vào giữa trưa, cậu ấy cứ lặp đi lặp lại 'không, cảm ơn' vài lần. Giọng nói của cậu ấy lúc đó nghe có vẻ không có tinh thần cho lắm..."

"...Tôi biết rồi," Ebenholz gật đầu, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ càng lúc càng trầm, nhanh chóng quyết định cho quý cô quản gia đã vất vả cả ngày tan làm đúng giờ. "Tôi sẽ chú ý chuyện của Lessing. Cô về trước đi, thay tôi gửi lời chúc cho cháu gái của cô."

Villa lại tiếp tục nở nụ cười ngượng ngùng, cô cúi chào vị Bá tước cao ngạo rồi xoay người rời đi trong bóng đêm.

Một năm sau khi Ebenholz ghi danh Franz vào danh sách tân sinh viên của trường đại học Ludwig, Lessing Maeyer cũng nhập học đúng như anh dự đoán. Mặc dù anh ấy không chỉ một lần dùng giọng điệu châm biếm trêu chọc: "Ngài thị vệ, tôi thực sự không thể đảm đương nổi chức tiền bối của một người chính trực như ngài.", hoặc ám chỉ rằng: "Không phải trường đại học nào cũng kinh động đến Nữ hoàng đe doạ đến sự an toàn của tôi." thì Lessing đều chỉ làm như gió thoảng bên tai. Ngay khi thông cáo tuyển sinh vừa mới ban hành liền nộp đơn nhập học, cậu ấy nghiễm nhiên trở thành bạn học cùng lớp của "Bá tước nhà cậu".

Đôi khi Ebenholz hoài nghi rốt cuộc bản thân thật sự không hiểu cách diễn đạt ngôn ngữ chuẩn xác hay là con dê sừng lớn này đã ở cạnh Lich quá lâu đến mức không còn hiểu tiếng Leithanien.

Cảm tạ vị bạn học khổ tu này ban tặng, số lần hiện diện của Bá tước Urtica trong trường học tăng đột biến. Chẳng những bị bắt tham gia nhiều chương trình học phổ thông thì không nói, anh còn phải cùng tham gia một buổi hoà nhạc giữa kỳ cấp trường. May mắn thay, cuối học kỳ đầu tiên của tân sinh viên năm nhất tương đối bận rộn, khi Franz nộp xong luận văn cuối cùng của chương trình học thì Lessing vẫn còn một vài bài kiểm tra cần phải hoàn thành. Vì vậy sau khi xác nhận lịch trình của người kia như thế nào, Franz không hề ngoảnh đầu xách hành lý quay trở về Urtica để giải quyết những sự vụ trong khu vực mà anh không thể giải quyết từ xa.

Học cách trở thành một học sinh tốt khát cầu tri thức hay học cách trở thành một lãnh chúa của một lãnh thổ tiêu điều xơ xác cần được xây dựng lại, Ebenholz khó thể nói ra được cái nào dễ dàng hơn cái nào. Quả thật anh ấy bận rộn ở trường Đại học đã sứt đầu mẻ trán, tóc cũng rụng đi vài nắm, thế nhưng vẫn có thể tận dụng một chút thời gian trong đấy cãi nhau với Lessing (tỉ lệ thắng của anh ấy trong các cuộc tranh chấp bằng lời nói thường không thấp), cũng coi như một cách vui vẻ nhỏ nhoi để cân bằng cuộc sống. Đến nỗi khi lại khoác lên thứ gông xiềng gọi là thân phận Bá tước cùng các quý tộc khác giả nhân giả nghĩa, cho dù anh đã quen với cảm xúc không thể gọi là tốt đẹp này nhưng có thêm sự hiện diện của một Lessing thẳng thắn phá tan những trò vòng vo của đám quý tộc kia, anh ấy thế mà lại vui mừng mà rảnh rỗi quan sát nét mặt tức muốn hộc máu của người khác.

Từ lúc tạm biệt để về nhà đến giờ cũng chỉ có non nửa tháng ngắn ngủi nhưng Franz thật sự khó thể phủ nhận rằng anh ấy thật sự nhớ vị cận vệ không mời mà đến này. Được thông tin từ Villa rằng tâm trạng của Lessing không tốt lắm, anh chỉ nán lại trong nhà ăn chưa đến mười lăm phút rồi vô thức rảo bước đến cửa phòng của Lessing, ngừng lại một chút mới gõ cửa hỏi: "Ngài Maeyer, vẫn chưa có ý định kết thúc việc khổ tu của mình sao?"

Tiếng động nhỏ phát ra từ phía bên kia cánh cửa chợt tắt, theo sau đó là tiếng bước chân dồn dập vang lên tiến gần. Lessing đột nhiên mở cửa, biểu cảm trên mặt có hơi kinh ngạc. "Franz? Anh về rồi à?"

"Đúng vậy, bàng thính một cuộc họp của một nhóm kỹ sư cơ khí, việc tôi có thể làm cũng chỉ là kí tên ở bảng biểu phân chia khu vực hoạt động mà thôi." Ebenholz nhướn nửa bên lông mày, vừa nói vừa bình tĩnh quan sát người trước mặt mình. Bộ dạng nhìn qua cũng không giống mất hết tinh thần, trong lòng anh dẫu nhẹ nhõm thế nhưng giọng điệu bên ngoài vẫn như thường lệ mang theo một chút ý vị châm chọc. "Nghe Villa nói cậu không có tâm trạng dùng cơm, tôi vốn dĩ tưởng rằng cậu đang buồn rầu việc gì đó. Bây giờ xem ra..." Anh cố tình ngắt nửa câu, ánh mắt mang theo ám chỉ dừng lại tại vầng trán nhễ nhại của đối phương trong chốc lát. "...Có lẽ tôi lo nghĩ quá nhiều rồi."

"...Không phải như anh nghĩ đâu." Lessing muốn nói rồi lại thôi, có lẽ nhìn ra được sự đùa cợt trong vẻ mặt của Franz. Cậu thở dài, thẳng thắn thành khẩn. "Nhưng tôi thật sự cần sự giúp đỡ của anh, về vấn đề trong chương trình học Âm Nhạc."

"Cậu? Cần tôi trợ giúp? Vẫn là trong vấn đề âm nhạc!?" Giờ thì người muốn nói rồi lại thôi hoá thành Franz, anh mở to mắt kinh ngạc sau đó trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng lần nữa. "...Có lẽ tôi quên nói với cậu rằng phần lớn hiểu biết của tôi về nhạc cụ vốn không liên quan gì đến chính bản thân tôi. Huống hồ, nếu cậu cần lời khuyên về nhạc lý chẳng phải giáo sư của cậu là lựa chọn tốt nhất sao?"

"Giáo sư nói ông ấy hết cách rồi." Lessing bình tĩnh đáp lời, trước ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ của Franz. Cậu ấy mím môi, rồi nói thêm. "Sinh viên năm nay của đại học Ludwig cũng như năm ngoái, môn thanh nhạc và nhạc cụ là bắt buộc. Tôi... Chọn thanh nhạc, kết quả bài thi cuối kỳ không đạt nên giáo sư khuyên tôi trở về thay đổi tâm trạng."

Là đàn anh nhập học trước một năm, Ebenholz đương nhiên biết quy định này của trường học. Chỉ là do ảnh hưởng chồng chéo của thiên phú và Thanh âm của Terra, anh chỉ tiện tay chọn một cây violin rồi chơi một bản nhạc trước mặt giáo sư thế là được miễn bài kiểm tra cuối kỳ của khoá học bắt buộc dành cho sinh viên năm nhất. Trước mắt thì anh còn không rõ lắm bài thi chính thức của khoa Nhạc cụ chứ đừng nói đến tiêu chuẩn của khoa Thanh nhạc. Thế nên anh ấy khoanh tay lại rồi im lặng nhìn Lessing như thể nếu đối phương không nói toàn bộ tình hình ra thì sẽ chắn cửa đến sáng hôm sau.

Lessing không thản nhiên đối mặt giống như mọi khi, ánh mắt của cậu có hơi lơ đãng. Huống hồ trước ánh nhìn chăm chú thanh triệt trong đôi mắt tím trầm của ngài Bá tước bé nhỏ, ý chí kiên định mà cậu ấy bao lâu nay vẫn luôn tự hào tựa hồ vụn vỡ một chút. Cuối cùng Lessing vẫn bại trận, cậu vươn tay vuốt ve đôi tai đỏ bừng ẩn dưới lớp lông dày đặc, dịu giọng nói: "Vấn đề thực ra không phải là thay đổi tâm trạng, chỉ là hát lệch nhịp. Đối với việc này tôi không có biện pháp nào hết."

"Cái gì cơ? Lạc điệu cái gì?" Franz không nghe rõ, lớn tiếng lặp lại những từ duy nhất anh hiểu được. Sau đó anh nhớ lại chương trình học thanh nhạc đã được nhắc trước đó, cộng với sắc hồng của gương mặt Lessing lan tràn đến tận tai thì mọi chuyện trong đầu đã tự bổ sung cho những gì anh chưa nghe hết. Phản ứng đầu tiên của anh ấy là sửng sốt, tiếp đó là cười đến chẳng kiềm chế được, cười đến mức không thở nổi nhưng vẫn không quên đứt quãng nói trong tiếng cười không dứt: "Cậu, chuyện này thì có gì khó nói! Thay đổi tâm trạng- Hahaha... Yên tâm, tôi tuyệt đối không cười nhạo cậu bởi vì, bởi vì loại việc nhỏ nhặt này-"

"...Vậy hiện tại anh đang làm cái gì?" Lessing lại thở dài, vươn tay đỡ Bá tước Urtica cười ngất ngư chẳng còn chút hình tượng gì, tránh trường hợp sừng của cái tên này đâm vào cửa gỗ. "Muốn cười thì cứ cười đi, cười xong nhớ trả lời cho tôi biết. Nếu anh không muốn, thì tôi đành phải chuẩn bị tìm kiếm người có thể hướng dẫn tôi tiếp theo."

"Trưa Villa đem đồ ăn đến cho cậu, vì sao cậu không nhờ cô ấy giúp đỡ?" Franz lau nước mắt sinh lý vì cười, trêu chọc: "Để tôi đoán xem, ngài Maeyer đây ngại phải làm phiền đến quý cô Villa vội vã hoàn thành xong trăm công nghìn việc để về nghỉ lễ. Cậu thà nhốt mình trong phòng luyện tập ca xướng mặc dù không thể nắm được bất cứ điểm gì, cũng chỉ có thể mày mò phương hướng bằng cách tra tấn bộ trống Jazz tội nghiệp- Tôi nói đúng chứ?"

Dường như bị đoán trúng hoàn toàn, ánh mắt của Lessing có dấu hiệu dao động. Franz cuối cùng cũng cười đủ rồi, anh đứng thẳng lưng, hắng giọng rồi thuận miệng hỏi. "Nhắc đến cũng thật kỳ lạ, lấy trình độ hiện tại của cậu không thể vượt qua kỳ thi thế thì giảng viên dạy dỗ cậu trong tiết rốt cuộc đang làm cái gì? Lãnh lương chỉ để nói chuyện phiếm với các cậu thôi à?"

"Tôi tham dự tổng cộng có bốn tiết." Câu trả lời của Lessing làm ý cười trên mặt Franz dần nhạt đi. Giọng nói của cậu điềm tĩnh trở lại, tựa hồ nhắc đến lĩnh vực mà mình quen thuộc, "Bởi vì tiết Thanh nhạc ấn định vào thứ Hai, thường đụng trúng sự vụ bên trong Urtica: Tháng đầu tiên sau khi khai giảng tôi vẫn luôn học tập cách sử dụng thiết bị Originium để lập kế hoạch trồng và chặt cây trong lâm trường hợp lý cùng cư dân - Franz, nếu anh còn nhớ rõ, anh cũng ở đấy nghiệm thu thành quả. Sau khi quay trở về tham dự hai tiết học, anh nói cho tôi việc vận hành ma pháp tại đỉnh tháp có vấn đề vì thế tôi lại xin nghỉ trở về cùng anh để tiêu trừ những tàn dư của Vua Phù Thủy..."

Cậu ấy phân tích cặn kẽ kéo theo ký ức của Franz trở lại, từng việc từng việc không có điểm nào giả dối. Nếu tính cặn kẽ có lẽ Franz mới là thủ phạm lớn nhất hại Lessing trốn học quá nhiều lần. Lần này quả thật tự lấy đá đập chân mình, Bá tước bé nhỏ sờ mũi trong chột dạ, học theo Lessing nhìn sang chỗ khác: "Chuyện đã đến nước này, không thể nào bù hết những kiến thức còn thiếu ngay được. Hay là cùng nghĩ biện pháp sau bữa tối đi."

Lúc này Lessing không còn cự tuyệt lời mời, cậu trai trẻ theo sau Ebenholz xuống lầu còn tiện đường đóng lại những cửa sổ mở đem gió lạnh vào bên phải cầu thang. Uớc chừng kỳ nghỉ sắp đến gần, Villa đã để lại cho họ một dĩa bánh táo nướng - thứ mà bình thường hiếm khi xuất hiện trên bàn ăn. Lessing vẫn còn vướng bận chuyện kia nên chẳng còn chút tâm trạng gì dùng bữa tối, thanh niên tóc đen ngồi đối diện còn đang chạm nĩa vào dĩa bánh ngọt thấy vậy không nghĩ nhiều mà đem luôn phần mình đưa cho cậu ấy.

"...Thưa ngài, đói bụng thì không còn hơi sức luyện tập ca xướng đâu." Một đĩa tráng miệng đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của anh. Franz đang cúi đầu cắn nĩa chợt ngừng lại, ngẩng mặt lên nhìn Lessing với một nụ cười nhạt.

Cậu ấy khoan dung nhìn lại anh, "Ăn quá no dễ dẫn đến kiệt sức. Trái lại, so với tôi thì sức ăn hằng ngày của anh càng khiến người khác đáng ngại."

Franz phì cười, không khách khí nhận ngay hảo ý của Lessing, chỉ là ngoài miệng chẳng lộ ra cảm kích như hành động: "Chỉ là do tôi suy nghĩ quá nhiều về mọi chuyện xung quanh. Nếu cậu thật sự mong muốn vượt qua kỳ thi Thanh nhạc, một lát nữa lên lầu xem thử chiếc dương cầm trên gác mái còn có thể dùng hay không đi. Ca hát làm sao có thể thiếu nhạc đệm được."

Đáng tiếc rằng cây đàn dương cầm được nhắc đến kia chung quy lại vẫn không thể tấu khúc được như mong muốn. Đã hơn một năm từ khi tin đồn Bá tước Urtica "đột ngột chết bệnh" phát tán, tất cả những gì có giá trị trong toà tháp - bao gồm cả nhạc cụ, bị những tên đại lý thu mua hoặc giặc cỏ cướp bóc toàn bộ. Cây đàn piano trên gác mái ước chừng khó vận chuyển mà tránh thoát được một kiếp; cho đến sau biến cố tại thủ đô, Bá tước Urtica "sống lại" mang theo tuỳ tùng của ngài quay về cố hương lại bất lực trước cảnh bần cùng nghèo khó. Việc tu sửa trong toà tháp chỉ lấy nhanh gọn, hiệu suất cao đủ dùng làm trọng chứ đừng nói đến việc mua nhạc cụ mới.

Trước mắt còn mỗi cây piano này có thể dùng được nhưng khi Franz mở nắp gõ vài phím đàn, cả hai mới phát hiện cấu trúc bên trong đã bị huỷ hoại do nó đã từng là một bộ phận của hệ thống phòng thủ trong tháp, âm sắc phát ra thô ráp khó thể chịu được. Phản ứng đầu tiên của Lessing là đi tìm một cửa hàng nhạc cụ gần đây để sửa đàn nhưng ngay sau đó liền nhận ra để chuẩn bị cho kỳ nghỉ cận kề, nhiều cửa hàng sớm đã đóng cửa ngừng việc kinh doanh. Franz và Lessing nhìn nhau - hiển nhiên đối phương cũng đã ngờ đến nước này, cậu hỏi anh xem có muốn liên hệ với Phòng Kỹ thuật của Rhodes yêu cầu giúp đỡ hay không. Đáng tiếc rằng bổn hạm đã rời khỏi vùng lân cận Leithanien từ lâu, cho dù điều động các Cán viên ngay bây giờ cũng khó thể nói rõ bọn họ khi nào sẽ đến.

Hai chú dê con mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, Franz đột nhiên kêu lên như nhớ ra điều gì rồi xoay người chạy lên đỉnh tháp, bỏ lại Lessing đứng trơ trọi một mình. Chẳng lâu sau, thanh niên quay lại với một hộp đàn trên tay, trên mặt không nén được ý cười. "Biết ngay là không ai sẽ cẩn thận lục lọi cả phòng ngủ của một đứa nhỏ."

Anh đặt hộp đàn xuống đất mới mở ra, Lessing cũng theo anh ngồi xuống. Bên trong hộp đàn xuất hiện một cây violin nhỏ, kích cỡ dường như được thu nhỏ để vừa vặn với một đứa trẻ. Franz đặt cây đàn lên đùi, vẻ mặt nhàn nhã như gặp lại người bạn thuở ấu thơ: "Trước khi rời đi tôi đã nới lỏng dây đàn rồi cất lên nóc tủ, chẳng trách không ai chú ý đến nó... Giáo viên dạy vỡ lòng âm nhạc mà người giám hộ mời đến đã ngừng dạy tôi bất cứ kỹ xảo diễn tấu nào từ khi biết được thân phận của đứa học trò này. Nói đúng hơn, đoạn tạp âm bị cưỡng ép nhét vào đầu tôi thế mà lại là thứ hướng dẫn tôi chơi đàn. Chẳng có ai muốn dạy dỗ tôi cả, tôi chỉ đành tự mày mò tự luyện xướng. Nhân thời gian đám người lớn kia bận bịu trầm mê trong yến tiệc bất tận, tôi đành tránh trên bậc thềm luyện tập thang âm."

Vừa kể thanh niên vừa mò mẫn hộp đàn tới lui, lát sau anh rút ra từ trong góc một cây bàn chải nhỏ, vui sướng khi người khác gặp hoạ mà khoe với Lessing: "Nhìn này, lúc đấy tôi dùng cái này phết nhựa thông lên cây vĩ quả nhiên sau đó lão già trong đầu tôi nổi trận lôi đình, mắng tôi làm vậy là xúc phạm Leithanien vĩ đại--- Haha, đến giờ nghĩ lại chẳng biết ảo ảnh kia rốt cuộc có tồn tại hay không, hoặc là tôi đã sớm điên kể từ tuổi đó rồi..."

Lessing, vốn đang lẳng lặng làm một thính giả đủ tư cách, nghe thế định phản bác nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào. Franz nhìn ra việc cậu bối rối, liếc thiếu niên tóc đen kia một cái rồi ôm đàn dựa lưng vào ghế, thoải mái ra lệnh: "Được rồi thưa quý ngài, thời gian ôn lại cố sự đã hết. Ngài hãy nhanh chóng đứng dậy điều chỉnh ngay đi vì chẳng có ca sĩ nào trên đời đứng co quắp như ngài mà hát được hết. Trong thời gian tôi lên dây, cậu nói xem cậu đã chọn khúc nhạc nào để thi?"

"Trong mùa xuân." Lessing buột miệng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Franz nhìn cậu vừa ngạc nhiên vừa kỳ lạ đành phải giải thích. "Vì tham dự tiết học quá ít nên ca khúc trong danh sách khảo thí cái nào với tôi cũng giống nhau, cho nên tôi thuận tay chọn cái đầu tiên."

"Vậy thì cậu xui xẻo thật đấy." Franz tùy tiện đổi dây đàn, thi thoảng gảy xem cao độ đã chuẩn chưa. Trên mặt anh thoáng lên nét suy tư, "Nhớ không nhầm đây là tác phẩm nói về nỗi hoài niệm về quãng thời gian bên nhau tốt đẹp trong quá khứ, sợ rằng ngài Maeyer đây sẽ hát thành khí thế hùng hồn khi đối diện với số phận mất thôi. Hơn nữa cậu còn hát lệch cả nhịp nên hi vọng qua môn thôi cũng không có khả năng."

"..." Lessing cau mày khó hiểu. Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, Franz nhận ra lời mỉa mai của bản thân quả thật quá ngang ngược, anh đành phải dịu giọng đổi đề tài. "Đừng quan tâm tôi vừa nói gì. May mắn thay tôi đã từng luyện qua khúc nhạc này, muốn đệm nhạc cho cậu thì vẫn đủ dùng. Hiện tại trình độ cậu đến đâu rồi? Hát một đoạn cho tôi nghe thử đi."

Nhưng Lessing lại có vẻ dè dặt: "Tôi có cần chờ anh lên dây xong không?"

Franz nhẹ nhàng đáp lời: "Yên tâm đi, huyết thống der Hexenkönig không hẳn mang đến cho tôi toàn bất lợi, chí ít nó vẫn ban tặng cho tôi khả năng "cảm âm tuyệt đối". Cậu cứ tùy ý hát đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro