.Để anh tìm đến miền đất hứa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày buồn, tháng nhớ, năm thương...

Gửi thân yêu,

Không biết đã bao lâu rồi, kể từ ngày em đi, anh mới nâng bút trổ vài dòng thư theo nhớ thương trao đến nơi em. Cho bao day dứt đêm dài trăng quẻ quạnh, cho nét chấm bút hãy còn lem lẻm nét mực ướt, em ơi, đừng khóc, anh ở đây để nhớ về em.

Thành phố Tokyo âm u mịt mù đến thế em ạ, trời giăng giăng lối ta về những dòng mưa xối xả. Lỡ xóa mờ dấu chân người đi và anh bé nhỏ lọt thỏm giữa lòng phố thị. Thương nhớ theo mưa trút vào cõi lòng anh dầm dề ướt lạnh. Em ơi! Anh thấy mình đã lâu mới ngủ được một giấc ngon, nhẹ nhàng và êm ấm. Khi trong u mê mộng mị anh bắt gặp mắt em thoáng trăng xanh và mùi hương em thoảng cỏ vàng rợp nắng. Tiếng cười em treo lên trong trẻo giữa đồng lúa rạ cháy, gió lộng, thổi từng cơn mát rượi cùng em nghịch một chú nhái nhỏ. Em còn trẻ đến thế! Mà sao nỡ lòng nào em ơi?

Anh thấy từng nỗi buồn vuông vức phá tung khung cửa sổ. Nụ cười em giấu kín sau màn mây. Và chao ôi, anh bừng tỉnh sau tiếng bi ai của ngày mới rọi nắng, hoặc khi mặt trời to lớn ấy không còn đủ sức để làm ấm thêm mấy góc phòng ủ dột.

Anh đã nhiều lần như thế, mơ màng chơi vơi giữa thinh không im vắng. Khi còn đâu mùi hương vấn vương trên chiếc gối em gác đầu nâng niu giấc ngủ. Khi khung ảnh nhỏ em xinh đẹp cười đã nhạt màu nắng cháy. Khi em ơi, anh ngạt thở giữa hơi nồng xé phổi của loài tử đinh hương tím biếc, anh thấy vị đắng neo nơi đầu lưỡi.

Đắng chát vì gì em nhỉ? Vì cơn đau tê tái khi anh khan cổ ho ra những cánh tử đinh hương li ti đốm đỏ yêu kiều diễm sắc? Hay những yêu thương quằn quại anh dành cho em hóa thành thác nước điên cuồng, đổ xuống mặt, xộc vào mũi và tràn ra hốc mắt. Em ơi! Anh biết mình đã đến tận cùng của hơi thở rồi, khi mái đầu xanh đã úa màu và tàn héo.

Nhưng đừng lo em nhé! Anh sẽ pha lại một cốc cà phê cho ngon, không quên thêm chút đường và réo rắt chút sữa đặc béo ngậy. Em à, có còn thích chứ? Em từng bảo cà phê anh pha rất khác biệt mà nhỉ? Còn anh thì nhớ rõ lắm, khoảnh khắc em thưởng thức nó như món thức uống dành cho giới thượng lưu, trân quý hương vị ngọt lịm và mùi sữa thơm ngây ngất. Nhưng em ơi, nó có thật sự ngon lành không? Khi giờ đây thứ nước chạm môi anh chỉ nồng lên mùi tử đinh hương đặc sánh phát mửa. Khi cổ họng anh đau rát bởi sức nóng của nước hồi mới sôi sùng sục. Em ơi, anh tê tái quá! Thân thể rã rời như muốn quyện vào đất mẹ.

Thế nên, anh quyết định tu cốc cà phê lúc nãy, rồi lần mò đến trang Instagram của em, để ngắm nhìn em.

Ôi hỡi em! Em của tôi đẹp quá! Lộng lẫy và sáng trong như thiên sứ với đôi cánh bạc bà thường kể trong mấy câu chuyện cổ tích hồi bé. Em làm anh khao khát nhiều quá! Tham lam xiết bao mái tóc óng mềm mà rực đỏ như lửa cháy, thèm khát bao nhiêu cái hôn vội tưởng chừng anh vừa kề hôm qua. Anh nhớ bàn tay em ri rỉ những vết dao bất cẩn, sau lúc mùi thức ăn ngào ngạt bốc ra từ góc bếp. Anh lúc đó sẽ rải từng dấu hôn lên bàn tay thon dài của em, từng ngón và từng vết thương, anh muốn cùng em san sẻ bao ưu tư phiền muộn. Em ơi, em còn có anh mà.

Nhưng chao ôi, em tôi đi rồi.

Anh chợt nhận ra điều ấy khi bất chợt lướt đến lịch sử hoạt động, khi những bài status đã dừng lại từ ba năm trước.

Ba năm em à! Ba năm dài để anh thôi thương nhớ, để anh thôi buồn, thôi khóc. Nhưng sao anh dứt lòng đây em? Khi cái tình yêu khốn cùng này như đã biến thành mảnh đất màu mỡ, gieo mầm và loài hoa tím biếc tử đinh hương bén rễ sâu trong lòng ngực đau nhói. Anh nhớ em! Mỗi một nỗi nhớ đều nhẫn tâm kéo đi một ngày anh còn sống còn thở. Mỗi một tiếng thương đều khiến anh nằm sõng soài giữa đám hoa vương vãi màu tim tím. Em ơi, yêu em đâu dễ dàng đâu em. Nhưng sao anh cứ lún sâu thế em nhỉ? Dù em đã đi mất.

Em này, sau cơn mưa trời có lại sáng không em? Khi anh không nỡ nhìn em lạnh lẽo nằm dưới mô đất gồ, rồi vất vưởng buông tình nơi miền đất chết. Thế nên mát lành, anh sưởi ấm em bằng đôi dòng nước mắt, để cảm nhận vị mặn chát, anh sẽ thôi buồn nhiều.

Thân yêu! Em đã có đôi cánh trắng để bay lên xanh cao kia chưa? Để địa đàng mở ra, em đến được nơi miền đất hứa, của chúng ta. Nơi đấy, em ngồi trên mây trắng chờ anh nhé! Sẽ không lâu nữa đâu, rồi chúng ta sẽ lại gặp nhau, em ạ.

Lúc đó, anh sẽ choàng lấy vai em, hôn lên mái tóc, lên trán, đến chóp mũi rồi đôi môi, anh sẽ âu yếm những thương nhớ anh đôi lần gửi đến địa đàng. Em tôi, hãy để xác thân này của anh thây rữa, để đóa tử đinh hương vươn cao mạnh mẽ che bóng cho đôi phần vách mộ. Anh ra đi thanh thản mà.

Bởi anh chết đi rồi. Anh sẽ tìm đến tận cùng của miền đất hứa. Để anh mãi cười khi có em bên cạnh vỗ về bao thương tổn. Và anh sẽ gảy vài khúc nhạc, em hòa vào tiếng hát, chúng ta cùng tấu dăm ba bản tình ca cũ mèm. Để gửi thương nhớ, để ôm em vào lòng. Anh và em đắm trong miền hoang hoải.

Cho em, thân yêu, lần sau cuối!

Từ thân yêu của em,

Asano Gakushuu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro