Asakura Hao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thứ tôi sắp nói, dựa vào manga, chỉ manga, và độc nhất là manga mà thôi.

Bài viết này là về Hao Asakura. Không phải cảm nhận, vì nó không có tựa, nó chỉ có độc 1 cái tên ngắn gọn, Hao Asakura.

Đầu tiên, có một con người tên là Asaha Douji xuất hiện. Sau đó, nó đã chết, không còn ai biết đến cái con người được gọi là Asaha Douji nữa. Người ta gọi kẻ đó, là Hao Asakura.

Vậy nên, bây giờ tôi nói về Asaha Douji.

Vào thời xưa, phụ nữ (nhất là phụ nữ thấp kém) thường không mang họ. Đứa con sinh ra được đặt họ theo cha, nhưng với nó, việc đặt họ là một sự khó khăn lớn, đơn giản vì nó không có cha. Vậy nên, mẹ nó gọi nó là Douji. Họ nó chính là tên mẹ nó, Asa no Ha. Và nó có họ, họ nó là Asaha.

Vậy nên nó là Asaha Douji.

Asaha Douji được biết đến như là một đứa con hoang. Mẹ con nó ở trong một túp lều ở xa ngoài làng. Nó là một đứa con hoang, người lớn nghĩ thế, nó là đứa con của quỷ, trẻ con trong làng nghĩ vậy.

Mẹ nó nói chuyện với ma quỷ, ba nó là ma quỷ, nó là con của ma quỷ. The fox's son. Demon child. Đó là những thứ nó được gán cho từ khi còn rất nhỏ. Những cái tên đó đi kèm với những cục đá, những nắm đấm vô tình, những lời mỉa mai cay độc từ những đứa trẻ được mệnh danh thiên thần của nhân thế. Đem lại cái án thiêu sống cho mẹ nó, để nó phải tan nhà nát cửa. Để nó phải mồ côi.

Asaha Douji là một nạn nhân của thảm hoạ.

Rồi nó gặp một con quỷ, con quỷ cũng đặt tên cho nó. Thêm một cái tên, gọi là gì cũng được, nó không quan tâm, và nó được con quỷ gọi là Mappa Douji. Mappa Douji khác với Asaha Douji, Mappa Douji là một đứa trẻ mồ côi vui vẻ. Khác biệt, rằng Mappa Douji đã biết đọc biết viết. Nhưng cũng khác biệt, vì Mappa Douji không hề muốn cam chịu, Mappa Douji lòng đầy oán hận. Mappa Douji muốn báo thù.

Và rất khác biệt, Mappa Douji đã biết thế nào là bàn tay vấy máu. Không chỉ của một người.

Rồi tháng ngày trôi qua, Mappa Douji cũng chết. Thay vào đó, người ta biết tới một người khác, người khác đó là Hao Asakura.

Bây giờ, tôi nói về Hao Asakura.

Hao Asakura khác với Asaha và Mappa Douji. Không còn là một đứa trẻ bị ruồng bỏ, không còn là một người lòng chứa đầy oán hận. Hao Asakura đã trở thành một Oumyouji, tài giỏi nhất trong những kẻ tài giỏi, người người kính trọng, vạn dân kính sợ. Hao Asakura là một kẻ nắm trong tay gần như tất cả những gì người khác cả đời mong ước. Gia sản kếch xù, quyền lực cao trọng, gia đình đông vui êm ấm. Gần như tất cả.

Con người là một sinh vật lòng đầy ganh ghét, họ ưa những thứ bình thường và có thể kiểm soát được. Họ thích cái ý nghĩ được điều khiển hơn là bị điều khiển, họ run sợ trước những sức mạnh không bình thường. Họ căm ghét những thứ bất thường. Họ muốn huỷ diệt Hao Asakura. Căm ghét bao nhiêu sẽ nhận lại bấy nhiêu, Hao Asakura đã làm phản.

Đứng trước cái chết, người ta sẽ bất chấp thủ đoạn. Hao Asakura đã bị giết chết bởi chính những người thân của gia đình mình. Vì đại nghĩa diệt thân, họ nói vậy. Và người ta ca tụng họ đến muôn đời, họ chạm tới cái mức vinh quang cả Hao Asakura cũng không thể có được. Lịch sử, luôn được ghi lại bởi kẻ thắng.

Năm trăm năm sau, Hao Asakura hồi sinh. Mẹ thiên nhiên đã bảo bọc anh ta, đã nuôi nấng anh ta, đã che chở anh ta. Giờ đây trong lòng anh ta nổi lên một sự căm ghét mới, người mẹ thứ hai của anh cũng đang ở trên đà huỷ diệt, bởi giống loài người.

Người ta bảo anh ta bị điên, hình như vậy. Kẻ bất bình thường cần được loại bỏ. Lần này, hãy để con cháu anh ta, và chính người bạn duy nhất và thân nhất của Hao Asakura giết chết anh ta. Oh, và lại một lần nữa, Hao Asakura bị giết bởi chính bàn tay những kẻ thân cận nhất của mình.

Trong suốt 1000 năm, Hao Asakura đã luôn là một kẻ bị ruồng bỏ.

"I've felt betrayed from the very beginning" - Anh ta nói vậy với một nụ cười.

Nếu nói về tính cách của Hao, có lẽ đầu tiên phải là kiên nhẫn. Đừng hỏi tôi tại sao, nếu bạn không phải là người có sự kiên nhẫn vượt ra ngoài giới hạn, bạn sẽ không chấp nhận tái sinh lại tận 2 lần để đạt được mục đích của mình, bao gồm cả việc ngồi chờ đợi tận 2 lần 500 năm để làm việc đó. Tin tôi đi, phải nằm dài cổ 9 tháng 10 ngày trong bụng một người đàn bà nào đó không phải mẹ mình (như anh ta thường xuyên nói vậy) rồi cố gắng vặn đầu vặn cổ để được ra đời, nước ối ngập ngụa trong cổ họng, rồi nằm ngọ ngoạy đợi tới khi đi được, sau đó phải trải qua tuổi dậy thì tận 3 lần không phải là một ý kiến hay ho. Nếu bạn không phải là người kiên nhẫn, bạn sẽ không tỉ mẩn đi lựa từng người thuộc hạ một trên toàn thế giới, kiên nhẫn thông dịch cho họ trong khi đó tiếp tục tỉ mỉ ngồi chỉ họ tiếng Nhật. Bạn sẽ không mỉm cười dạy đi dạy lại những chiêu thức shaman căn bản cho từng người một, bỏ qua biết bao lần họ vấp ngã. Bạn sẽ không chăm sóc bồng bế một đứa bé sơ sinh bị vứt lăn lóc ngoài đường, dỗ dành nó và đem nó theo bất cứ nơi nào bạn đi qua. Nếu bạn không phải là người cực kỳ kiên nhẫn, bạn sẽ không ngồi đó chờ đợi thằng em mình mạnh lên từng ngày, bạn sẽ không bỏ mặc nó trưởng thành dù là bạn cũng đang lo lắng cho nó lắm lắm (vì khi nó chết, bạn mất tất công lao đầu tư, căn bản là vậy).

Nếu bạn không phải là người kiên nhẫn, bạn sẽ không đi lòng vòng tuân thủ nội qui của shaman fight, lặp đi lặp lại thuyết phục người khác nghe theo bạn. Thay vào đó, bạn sẽ đốt sạch những kẻ chống đối và đi thẳng vào Great spirit, và chuyện là thế.

Vậy nên, hãy đồng ý với tôi rằng Hao Asakura là một người cực kỳ cực kỳ kiên nhẫn. Vì anh ta đúng là như vậy đấy.

Điều thứ hai, anh ta có cung cách giao tiếp tuyệt vời.

Sự kiên nhẫn không giới hạn của anh ta dường như ảnh hưởng một phần lên cái cung cách giao tiếp đó, luôn luôn điềm tĩnh, lịch sự và nhã nhặn mặc kệ cách xử sự cực kỳ tàn bạo. Trong suốt ba trăm chương truyện, chưa một lần tôi thấy anh ta lớn tiếng với bất kỳ ai. Anh ta đối xử với các thuộc hạ bằng một cách gần như là dịu dàng. Trong các trận đấu, cho dù họ thua thảm hại, anh ta cũng sẽ cho qua, mỉm cười hiền lành bảo "không sao đâu". Khi anh ta giao việc cho họ làm, thì hầu như là anh ta luôn phải làm luôn công việc đó, thế mà lúc nào cũng nghiêng đầu nói : "các ngươi làm tốt lắm". Và nhiều lúc, mặc dù những lời anh ta nói ra có cực kỳ tàn nhẫn, giọng điệu đó vẫn cứ nhẹ nhàng như kiểu : "bạn ở lại uống trà nhé!" hay "thời tiết hôm nay thật là đẹp", đại loại vậy.

Vậy nên, từ sự kiên nhẫn của mình, anh ta có một tác phong tuyệt vời.

Chuyện thứ ba là tính chân thật, và sự điềm tĩnh. Hao Asakura không phải kiểu người giả dối, nếu bạn để ý, bạn sẽ thấy anh ta có thể lấp lửng, vòng vo, văn vẻ, nhưng chưa bao giờ thốt ra một lời nói dối. Anh ta rất thẳng thắn, mặc dù sự thẳng thắn đó đi cùng với vẻ mặc tươi cười và tác phong ngạo mạn khiến ít ai tin được. Anh ta ghét giả dối và lừa lọc, vì chính bởi những thứ đó khiến anh ta rơi xuống vực sâu không đáy. Bạn thử tìm cho tôi trong suốt 300 chương truyện ấy câu nói dối nào của Hao-sama cho tôi xem! Vậy nên hạy tin chắc rằng anh ta luôn thành thật^___^

Trong suốt những lần chết đi sống lại của mình, anh ta hầu như luôn thất bại khi đã đến được quá gần với mục tiêu mình đề ra, rồi lại trắng tay, lại phải bắt đầu lại từ đầu. Với 1 con người bình thường, lẽ đương nhiên người ta sẽ trở nên cáu bẳn, chán nản và thiếu kiên nhẫn. Có thể bỏ cuộc không biết chừng. Mà đâu chỉ đơn giản thế, bạn không chết đi sống lại nhiều lần để bị cả thế giới truy đuổi và đòi giết cho bằng được, gán lên mình hàng hà sa số những biệt hiệu kinh khủng nhất trong xã hội loài người, lúc nào cũng bị rủa xả cả trong đầu lẫn ngoài miệng. Không sớm thì muộn, bạn sẽ chết hoặc phát điên. Còn anh ta? Hoàn toàn ngược lại, thậm chí tôi còn thấy anh ta càng ngày càng phởn phơ nhí nhảnh, rảnh rỗi đi lon ton sau gót thằng em trai hết nơi này đến nơi khác, thậm chí đi vuốt giận cho các thuộc hạ mình khi chính bản thân bị bọn X-law xúc phạm (nhưng theo kiểu, ta lớn rồi không thèm chấp nhất bọn con nít, làm cho chúng càng điên tiết thêm). Sống cả ngàn năm tuổi mà bị một con bé mới quen tát cho 1 cú trời giáng, ấy thế vẫn cười hì hì khen là "thật cá tính". Ít khi nào người ta thấy anh ta giận, thật ra là chưa bao giờ. Mọi việc xảy ra đều đã được lường trước, hoặc lắm lúc thật sự ngạc nhiên thì anh ta cũng sẽ bắt đầu với một ánh mắt to tròn ngây thơ như con nít (dù chỉ trong vài giây), sau đó nụ cười đoán-biết-trước sẽ lại được vẽ trên gương mặt thanh tú đó, tiếp theo sau là những lời giải thích ân cần. Không nên phí sức chọc điên anh ta, vì trước khi bạn làm được điều đó, bạn sẽ bị nổ banh xác, và kết thúc của cuộc đời bạn sẽ là một câu xuýt xoa của "Hao sama mạnh thật đấy!" của Opacho cùng nụ cười tít mắt của anh ta.

À, cười tít mắt, nói đến mới nhớ. Thật ra đó mới đúng là kiểu cười ưa thích của anh ta, chứ không phải smirking như nhiều người vẫn tưởng. Đúng là anh ta smirk cũng nhiều, nhưng kiểu cười ưa thích anh ta hay xài lại là closed-eye smile cơ. Cả trong character files, bác Takei cũng đã viết "no one can wipe his smile of his face". Nếu bạn cắt anh ta bỏ vào một khung giấy trắng, kiểu cười đó sẽ trở nên rất dễ thương, giống như một đứa bé khi được khen thì vui cười đến tít mắt vậy. Nhưng nó sẽ trở thành cực kỳ tàn nhẫn, khi bạn để anh ta lại vào khung tranh, cũng đúng kiểu cười đó, giữa một biển lửa, và những xác người đã sớm bị thiêu cháy cả hồn lẫn xác. Tiệt diệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro