asdasdasd

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nguyên tác câu chuyện bắt đầu khi Đoàn Dự ngao du thiên hạ và gặp nhiều kỳ ngộ. Nguyên nhân hắn bỏ hoàng cung mà đi được giải thích là do không muốn bị gia phụ Đoàn Chính Thuần ép học võ. Nhưng liệu đây có phải là nguyên nhân chính không? Hãy để câu truyện trở về 3 tháng trước đó nơi mà Đoàn Dự đã biết được một chuyện không nên biết.

Đại Lý là một quốc gia nhỏ nằm phía Nam của Đại Tống. Nơi đây khí hậu thuận lợi, đất đai tương đối màu mỡ nên dân chúng được nhờ mà an cư lạc nghiệp. Nói thế cũng phải kể đến công lao của các vị hoàng đế của Đại Lý. Từ nhiều đời nay các Hoàng đế Đại Lý luôn là những vị minh quân, bên ngoài thì ngoại giao hòa hoãn với các nước, bên trong thì tận lực chăm lo đến cuộc sống của bá tánh. Họ lại chú trọng đạo Phật, khi về già đều nhường ngôi mà quy y để tạo phúc cho chúng sinh. Chính vì thế cuộc sống của bá tánh nơi đây luôn ở trong trạng thái sung túc. Ngoại trừ biến loạn hơn 20 năm trước gây ra chút sóng gió máy tanh thì có thể nói các vị Đoàn hoàng gia không gì không tốt. Vị Đoàn Hoàng đế hiện nay là Đoàn Chính Minh cũng là một người như vậy. Sau biến loạn ông chỉ còn một người em trai là Đoàn Chính Thuần. Đoàn Chính Minh làm vua nhiều năm nhưng vẫn chưa có thái tử nên hết mực cưng chiều đứa cháu trai con của Đoàn Chính Thuần là Đoàn Dự. Hầu như việc gì Đoàn Dự muốn đều được ông ưng thuận. Chính vì vậy mà hôm nay Đoàn Dự mới biệt được một việc lớn.

Chính ngọ, trong hậu cung của Đoàn Hoàng đế xuất hiện một thư sinh tầm 18 tuổi. Kẻ thư sinh to gan này là ai vậy, dám ngang nhiên đi lại trong hậu cung Hoàng đế? Nhưng đừng nhìn vào dáng thư sinh non nớt của hắn mà lầm tưởng nha, hắn chính là người được Hoàng đế yêu quý nhất – con trai của Đoàn Chính Thuần – Đoàn Dự. Hôm nay bị gia phụ bắt ép học võ đến nhức cả đầu nên hắn liền trốn vương phủ mà lẻn vào đây tránh mặt cha trong chốc lát. Nơi đây với người khác là trọng địa không được phép của Hoàng đế thì không được vào nhưng đối với Đoàn Dự lại thập phần quen thuộc. Từ bé hắn đã thường xuyên ra vào nơi đây thưởng hoa. Ngự hoa viên trong hoàng cung có vô vàn loài hoa quý ngắm mãi không chán nên đối với một kẻ thư sinh suốt ngày đọc sách thánh hiền như Đoàn Dự thì nơi đây quả là lý tưởng. Nhưng hôm nay vào đây không phải thưởng hoa mà là trốn gia phụ nên lần này Đoàn Dự lớn gan một mình tiến sáu hơn vào nội cung. Vừa đi Đoàn Dự vừa hậm hực: “Vì cớ gì cha cứ bắt ta phải học võ chứ? Học võ thì có gì tốt? Suốt ngày quyền quyền cước cước lại dễ đả thương người đả thương mình. Cha nhất quyết bắt ta học võ thì ta cũng nhất quyết không học, ta cứ trốn trong này thử xem cha có tìm được ta không. Vừa đi vừa suy nghĩ làm sao có thể không cần học võ nên Đoàn Dự không để ý thấy mình đã bước qua một tấm bia đã có ghi: “Cấm địa! Người không phận sự tiến vào tất tử”

Vô ý đi qua tấm bia đá một đoạn Đoàn Dự mới nhận thấy mình đã lạc đến chỗ nào. Chỉ thấy phía xa thấp thoáng một trúc viên. “Một trúc viên trong hoàng cung của Hoàng đế Đại lý, việc này quả thật lần đấu mới nghe a”. Cơn hiếu kỳ nổi lên, Đoàn Dự liền âm thàm tiến lại gần ngôi nhà trúc. Chỉ thấy đây là một ngôi nhà làm hoàn toàn bẳng trúc, tuy không lớn nhưng sự đơn giản lại khiến người khác cảm thấy gần gũi thoải mái. Trước sân có bày một bàn ghế cũng làm bằng trúc, chắc là chỗ để cho chủ nhân ngôi nhà ngồi uống rượu thưởng hoa. Nói đến hoa Đoàn Dự mới để ý, khắp sân vườn trồng rất nhiều loại hoa trà, mà đều là những loại cực phẩm trong cực phẩm cực kỳ quý hiếm, một số loại ngay cả đối với Hoàng gia Đại Lý vốn có thú sưu tầm các loại hoa trà cũng hiếm khi có được. “Chủ nhân của trúc viên này quả là chuyên gia về hoa trà, nhiều hoa quý như vậy chứng tỏ tâm sức bỏ ra không nhỏ. Không biết là vị vương phi nào đây?” Nghĩ đến đây thì trong nhà đột nhiên vọng ra tiếng nói:

“Trúc nhi à, trù nghệ của nàng ngày càng tiến bộ, những trù sư của ta không ai bằng được nàng rồi!”

“Giọng nói này…. Lẽ nào lại là…” Đoàn Dự như đang không tin vào tai mình thì một thân ảnh từ trong nhà bước ra. Chỉ thấy đây là một nam tử tuổi khoảng ngũ tuần, thân hình tráng kiện, nét mặt không dữ mà uy, thân mặc hoàng bào, toàn thân như tán phát khí thế đế vương. Không phải Đoàn Hoàng đế Đoàn Chính Minh thì còn là ai.

Theo sau Đoàn Chính Minh đi ra là một nữ tử áo vàng tuổi tầm 25. Mái tóc dài đen tuyền, làn da trắng như bạch ngọc, khuôn mặt đoan trang tú lệ mà ẩn hàm một chút phong tình. Hai từ “mỹ nhân” quả thật rất xứng với nàng. Mỹ nhân này Đoàn Dự lần đầu mới thấy, chắc chắn không phải là các vương phi của Bá phụ. Mà ngôi tiểu trúc phong này chắc chắn không phải một sớm một chiều có thể dựng lên được trong hoàng cung mà không ai hay biết. Như vậy có thể kết luận thời gian nữ nhân này đã ở đây không phải ít. Đây quả là một bí mật kinh nhân a.

Đoàn Dự tuy chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt nhưng không có nghĩa hắn không hiểu chuyện. Một sự việc như vậy lại diễn ra ở hậu cung thì tất nhiên không bình thường và càng biết ít càng tốt, biết nhiều càng nguy hiểm nhiều. Nhân lúc này còn chưa có ai biết hắn nên len lén mà trốn đi. Nhưng tò mò lại lại một đức tính khó bỏ của con người, sự việc càng bí ẩn lại càng hứng thú để khám phá. Đoàn Dự cũng vậy, hắn thật sự muốn biết quan hệ của hai người bọn họ là như thế nào, có từ bao giờ, mỹ nhân kia từ đâu tới và đã ở đây bao lâu. Những điều ấy đã níu chân hắn tiếp tục ở lại nghe lén.

“Nhanh thật, đã gần 20 năm rồi phải không Trúc nhi?” Đoàn Chính Minh thư thái ngồi xuống ghế nhìn lên mỹ nhân kia mà hỏi. Chỉ thấy mỹ nhân không trả lời mà thay vào đó lại dùng tay tạo nên một loạt ký hiệu. “Là thủ ngữ, hóa ra nàng ta không nói được” Đoàn Dự thầm nghĩ, từ nhỏ hắn đã rất thích học những điều mới lạ - thủ ngữ cũng là một trong những thứ đó. Điều mà mỹ nhân vừa “nói” có nghĩa: “Bệ hạ lại nhớ đến việc xưa sao?”

“Hài, không phải ta cố chấp mà thật sự việc đó khó có thể quên được. Biến loạn năm đó không phải do ta khởi xướng nhưng người cuối cùng được lợi lại là ta, như vậy ta cũng khó tránh trách nhiệm đối với những người đã chết, và cả đối với nàng nữa.”

“Trúc nhi không bao giờ oán hận bệ hạ, ơn tái tạo của bệ hạ Trúc nhi cả đời không quên. Nếu không có bệ hạ Trúc nhi đã trở thành hồn ma từ lâu rồi”

“Nhớ ngày đó nàng mới chỉ là một tiểu nha đầu, cũng thuộc dòng dõi hoàng tộc cao quý. Vậy mà chỉ sau một đêm thành mất tất cả, ngay cả giọng nói cũng mất luôn, ai… quả là nhân sinh khó lường”

“Nếu không vì thế Trúc nhi cũng không gặp được bệ hạ, âu cũng là trong rủi có may. Giờ không phải Trúc nhi đang sống rất sung sướng đó sao, không phải lo nghĩ, lại được bệ hạ sủng ái”. “Nói” đến đây khuôn mặt mỹ nhân chợt ửng hồng, muốn “nói” tiếp lại ngượng ngùng không dám càng làm mỵ lực của mỹ nhân lại tăng thêm vài phần. Đoàn Dự mới nhìn thấy nàng đã có cảm tình giờ thấy dáng vẻ kiều mỵ của nàng lại càng ngây ngất như kẻ say.

Đoàn Chính Minh cười lớn ba tiếng rồi kéo mỹ nhân ngồi vào lòng mình, đôi tay cường tráng ôm chặt nàng mà nói: “Đây cũng điều mà ta thích nhất ở nàng, luôn nghĩ về mặt tốt của mọi thứ. Hảo, để ta thưởng cho nàng”. Nói rồi đôi tay bắt đầu loạn động trên thân thể mỹ nhân tên Trúc nhi. Đoàn Chính Minh tay trái đặt trên bộ ngực cao vút của nàng mà nhào nặn trong khi tay phải hướng xuống kiều đồn vuốt ve bộ phận mẫn cảm nhất của nữ nhân. Đoàn Dự nằm mơ cũng không nghĩ tới có thể nhìn thấy cảnh này của Bá phụ. Trúc nhi trái lại dường như thập phần quen thuộc, ngoài khuôn mặt đã ửng hồng giờ lại càng nồng đậm xuân ý thì không có chút dấu hiệu phản kháng, hữu thủ còn bạo gan đặt vào đũng quần đang căng phồng đội lên một khối của Đoàn Chính Minh mà xoa nắn. Cảm nhận được xuân ý của mỹ nhân Đoàn Chính Minh càng cao hứng, song thủ lại càng gia tăng tốc độ xoa nắn nhào nặn. Đôi vú của Trúc nhi giờ này đã được Đoàn Chính Minh lôi ra khổi nội y, hiển hiện ra bên ngoài một màu hồng nhuận quyến rũ, hai núm vú căng cứng trắng hồng như mời gọi thế nhân đến hưởng thụ. Theo mỗi lần nhào nặn của Đoàn Chính Minh, hai vú của Trúc nhi qua đó mà biến thành muôn hình vạn trạng. Sắc mặt của Trúc nhi cũng ngày càng đỏ, hơi thở dần trở nên đứt đoạn, từ như hết hơi lại tựa như rên rỉ vì sung sướng. Nàng quay mặt lại đối diện với Đoàn Chính Minh mà hôn dồn dập lên mặt của ông. Đoàn Chính Minh cũng ra sức nghênh tiếp, hai cái lưỡi như linh xà tìm được bạn tình, quấn quít lấy nhau không rời.

Chứng kiến cảnh kinh thiên động địa như vậy Đoàn Dự đứng như trời trồng, chỉ biết thân người như đang bốc hỏa, cổ họng khô khốc, dương căn phía dưới không biết tự lúc nào đã đội khố đứng lên. Hai tay như ma xui quỷ khiến lần lượt tuột quẩn rồi cầm lấy dương căn nóng hổi chuyển động lên xuống trong khi mắt vẫn dán chặt vào tiên cảnh phía trước.

Đôi linh xà cuối cùng cũng rời nhau. Nhưng đây chỉ là dấu hiệu cho sự bắt mới. Đoàn Chính Minh nhẹ nhàng đặt Trúc nhi nằm xuống chiếc bàn nhỏ, nhanh chóng thoát quang quần áo của nàng. Chỉ trong chốc lát cả thân thể tuyệt trần của Trúc nhi đã hiển hiện trước mắt của hai gã nam nhân (Một tất nhiên là Đoàn Chính Minh, người thứ hai còn ai khác ngoài Đoàn Dự đang đứng nhìn lén). Chỉ thấy Trúc nhi da thịt trắng như bạch ngọc, song nhũ cao vút hồng nhuận mà cứng ngắc, cái eo thon thả như ẩn như hiện. Đôi chân dài thẳng tắp đến cặp mông tròn trịa tạo nên những đường cong mê người. Thân thể tuyệt diệu ấy theo mỗi đợt vuốt ve hôn nắn của Đoàn Chính Minh lại run rẩy từng hồi, tiếng rên rỉ ư…ư…ư cũng theo đó mà phát xuất từ miệng mỹ nhân càng khiên khung cảnh trở nên dâm mỵ không bút nào tả xiết, khiến người ngoài nhìn vào dục niệm tự đó mà sinh.

Cảm nhận được Trúc nhi sắp chịu không nổi, Đoàn Chính Mình dừng việc vuốt ve xoa nắn mà tự mình thoát quang. Chỉ thấy Đoàn Chính Minh tuy đã ngoài năm mươi nhưng thân thể vẫn vô cùng tráng kiện, cả thân người dường như không có chút mỡ thừa, thay vào đó là từng khối từng khối cơ thịt săn chắp. Đến khi hạ khố được cởi bỏ thì Đoàn Dự có thể nhìn thấy rõ dương căn thô trường của Bá phụ. Nó có lẽ phải đến bảy tấc trường đang cương cứng hùng dũng đứng lên như một tiểu tướng quân sắp vào trận chiến. Đoàn Chính Mình nhẹ nhàng đẩy hai chân Trúc nhi sang hai bên rồi từ từ đưa dương căn tiến nhập từng chút từng chút vào âm động của nàng. Khuôn mặt của Trúc nhi mà liên tục biến đổi, ban đầu như là đau đớn vì dương căn quá khổ của Hoàng đê, sau lại như dễ chịu, thư thái, rối sung sướng đê mê. Đến khi dương căn của Đoàn Chính Minh hoàn toàn biến mất trong nhục động của nàng cũng là lúc tiếng rên lớn vì sướng khoái từ miệng nàng phát ra.

“ư…ư….ân….ân….a………..”

Như đã quá quen với tình huống này, sau khi đâm vào đến lút cán, Đoàn Chính Minh dừng mọi động tác rồi bất ngờ rút nhanh dương căn ra ngoài rồi lại cắm mạnh vào. Từng đợt từng đợt trừu sáp diễn ra liên miên không ngừng nghỉ, dâm thủy từ âm hộ của Trúc nhi cũng theo đó mà phún xuất ra ngoài chảy xuống dưới đất thành vũng nhỏ. Chỉ thấy Trúc nhi hai mắt tràn đây xuân ý, miệng đỏ khẽ mở, cổ họng liên tục phát ra tiếng rên rỉ Nàng cũng không chịu kém cạnh, hai chân quấn lấy hông của Đoàn Chính Minh, hai đùi không ngừng khép mở lên xuống nghênh hợp từng đợt trừu sáp của tình lữ. Đoàn Dự theo dõi cảnh này chỉ thấy miệng lưỡi khô khốc, hai tay tại dương căn của mình không ngừng vũ động lên xuống.

Đoàn Chính Minh càng chiến càng hăng, dường như lão ta không hề biết mệt. Hai người đại chiến hơn gần một canh giờ mà dương căn của lão vẫn là nhất trụ kình thiên, cương cứng không hề suy chuyển. Thực ra tại độ tuổi của lão khó có thể tự thân được như vậy, đó là do lão sử dụng công phu gia truyền Nhất Dương chỉ lưu chuyển chân khi trong người để giảm bết mệt mỏi và quan trọng nhất là giữ được sự cương cứng của nhục bổng. Trúc nhi lúc này dâm thủy đã chảy ra ướt đẫm cả một góc bàn, miệng vẫn liên hồi phát ra âm thanh rên rỉ sướng khoái, hai tay lúc thì ôm chặt tình lữ lúc lại tự mình xoa nắn song nhũ tăng phần khoái cảm. Thấy nàng có vẻ không còn kham nổi, Đoàn Chính Minh đẩy nhanh tốc độ trừu sáp, nhục bổng hung hăng tiến nhập âm động của Trúc nhi. Trúc nhi cũng theo đó mà hai chân vểnh càng cao, mười ngón tay bấu chặt vào lưng tình lang, đôi mông gắt gao nghênh hợp từng đợt vào ra của nhục bổng. Một hồi giao chiến, rút cục Trúc nhi toàn thân run rẩy một trận, cả người trở nên cứng đờ. Đoàn Chính Minh cũng theo đó mà xạ tinh. Từng đợt từng đợt tinh dịch nóng hổi phóng thẳng vào trong âm đạo của Trúc nhi. Cả hai người ôm chặt lấy nhau, tựa như cả thế gian giờ chỉ còn lại hai người họ, chảng có thứ gì có thể làm hỏng giây phút tuyệt vời của đôi tình nhân.

Một tiếng rên rất nhỏ vang lên, hóa ra là Đoàn Dự cũng quá sức chịu đựng mà xuất tinh. Đây đã lần xuất tinh thứ bà của hắn. Quả thật từ tấm bé đến bây giờ đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến được cảnh này, không ngờ rằng loài người còn có thú vui sướng như vậy. Mới chỉ nhìn mà đã cảm thấy trời đất quay cuồng không thể kiểm soát, không biết đến khi thực sự vào cuộc thì cảm giác sướng khoái sẽ còn đến đâu.? Đoàn Dự vừa thầm nghĩ vừa sửa lại trang phục rồi im lặng rút lui.

Lại nói Đoàn Dự sau biến cố đó thì thấp thỏm không yên. Tuy dục cảnh nhìn thấy quả thật mỹ miều nhưng hắn càng nhớ lại, càng nghĩ thì lại càng sợ. Hoàng đế lén lút dấu diếm hậu nhân của dòng tộc đã bị tận diệt, rồi còn thu người này làm nữ nhân trong lòng. Bí mật này quả thất quá kinh thiên a. Lại nói hắn lén lút nhìn thấy cảnh hai người điên long đảo phụng, nếu để Bá phụ biết được thì dù có được yêu quý đến đâu cũng không tránh khỏi họa sát thân. Nghĩ tới nghĩ lui, Đoàn Dự rốt cuộc quyết định tạm thời phải lánh đi. Vừa tạm thời tránh thị phi, vừa không bị cha bắt ép học võ, quả là nhất cử lưỡng tiện. Vậy là ngay trong đêm , Đoàn Dự lén lút trốn khỏi vương phủ, bắt đầu cuộc sống phiêu lưu.

Ra khỏi vương phủ, Đoàn Dự mới bắt đầu tính xem nên đâu. Đích đến cuối cùng chắc chắn là nơi mẫu thân hắn đang ở rồi. Nhưng nếu đến nơi đó quá sớm thì vài hôm sẽ lại bị bắt về thôi. Nhân dịp này phải đi ngao du sơn thủy một chuyến chứ. Vậy trước tiên phải ẩn dấu tung tích để mọi người không thể tìm ra, đến khi mọi người không nghi ngờ thì mới hành động tiếp. Địa điểm ẩn mình tốt nhất như vậy phải là nơi mọi người không thể nghĩ Đoàn Dự hắn sẽ đến đó. Nơi nguy hiểm nhất, xô bồ nhất chính là nơi an toàn nhất. Chính vì thế nơi ẩn mình mà Đoàn Dự chọn chính là “Xuân Hồng viện” – Kỹ viện lớn nhất kinh thành Đại Lý.

“Xuân Hồng viện” mới mở được có hơn 3 năm nhưng đã nhanh chóng trở thành kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành. Không rõ người chủ thực sự đứng sau là ai, chỉ biết các cô gái ở đây đều thuộc dạng quốc sắc thiên hương, đàn hay múa giỏi. Đặc biệt kỹ nghệ thỏa mãn khách làng chơi thì không kỹ viện nào ở kinh thành sánh được. Khách mua vui đến đây có thể được thỏa mãn mọi yêu cầu dù kỳ quặc nhất. Khẩu giao, giang giao, quần giao… cái gì cũng có thể, miễn là có tiền thì con cặc sẽ được thỏa mãn.Tất cả nhưng con cặc nứng lồn sau khi vào đây đều được hả hê sung sướng, thậm chí mấy vị công tử trẻ tuổi đời, non tuổi tình như bị mê hoặc nhất quyết ở lại đây không muốn về nhà để mãi tận hưởng cảm giác khoái lạc mà những vị cô nương ở đây mang lại.

Qua đám bạn đồng giao Đoàn Dự cũng đã biết được danh tiếng của kỹ viện này. Thật lòng hắn cũng rất muốn vào đó thử xem một lần nhưng vì ngại ảnh hưởng đến danh tiếng của hoàng tộc mà lại tiếc rẻ không đến. Nhưng lần này là bí mật trốn đi, lại đang muốn tìm một nơi bí mật trốn một thời gian thì “Xuân Hồng viện” đúng là không tệ. Ngoài những nguyên nhân trên thì còn một nguyên nhân bí mật nữa khiến hắn quyết tâm ẩn náu tại nơi đây. Kể từ lúc nhìn bá phụ Đoàn Chính Minh cùng vị Trúc nhi cô nương kia giao hảo thì tâm trí của Đoàn Dự luôn ngập tràn những hình ảnh đầy nhục dục mà mỵ hoặc ấy. Khuôn mặt vui sướng đến tột đỉnh của hai người tuyệt nhiên không phải là giả.Tại sao khi làm việc đó con người lại có được biểu hiện của sự khoái cảm, thư sướng vô cùng đến như vậy. không biết nếu đổi vị trí lúc ấy của bá phụ là mình thì… Tư tưởng ấy bám riết lấy Đoàn Dự không thôi, mong muốn được đưa dương căn của mình vào trong người của nữ nhân lại càng lúc càng lớn, chính vì vậy “Xuân Hồng viện”-nơi luôn luôn có những cái lồn chờ đón cặc của khách nhân, thỏa mãn dục vọng của khách nhân chính là nơi lý tưởng nhất.

Bước vào “Xuân Hồng viện” mới thấy lời đồn quả thật không ngoa. Đại sảnh giăng đầy đèn hoa, bàn rượu hầu như không còn chỗ trống, người qua kẻ lại tấp nập như chảy hội. Nơi đây đủ mọi loại người: Danh nhân có, người trong giang hồ cũng có, thương nhân hay thậm chí quan viên cũng có. Tất cả đều hăng say hưởng thụ rượu ngon thức tốt, đặc biệt là hưởng thụ mỹ nhân đang hầu rượu bên mình. Chỉ là thị nữ tiếp rượu thôi mà đã mặt hoa da phấn, tươi cười rạng rỡ muôn hình muôn vẻ. Trang phục họ mặc cũng thật sặc sỡ mà dụ hoặc. Luôn là nhưng tông màu rực rỡ bắt mắt và kết hợp hết sức thuần thục, chỗ cần hở như hông, đùi thì sẽ hở hết cỡ, chỗ cần bó sát như mông ngực thì khỏi phải nói, sát đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể phá vải bung ra mà đập vào những con mắt thèm khát của khách làng chơi. Nhìn vào cảnh tượng xuân sắc này ai cũng có thể nhận thấy khách đến đây ăn nhiều, uống nhiều nhưng sờ mó nắn bóp mông vú của mỹ lại càng nhiều hơn. Nhưng đây mới chỉ là bề nổi mà thôi, nghe đám đồng học kể lại, chuyện hay còn là ở phía trong. Nghĩ đến đây Đoàn Dự lại càng hào hứng thấy quyết định của mình đến đây quả thật không sai. Đúng lúc này một nữ nhân khoảng tam thập dường như là quản chưởng nơi đây điệu đà đến bên Đoàn Dự mà mời gọi:

“Công tử, thấy ngài khá lạ mặt, hình như đây là lần đầu Công tử đến đây. Ngài có cần nô gia hướng dẫn không?” Nàng vừa nói vừa nắm lấy cánh tay của Đoàn Dự mà đưa đẩy, đôi vú căng cứng sau lớp áo mỏng như mời gọi như khiêu khích Đoàn Dự hãy vươn tay tới mà chiếm đoạt.

Đoàn Dự cũng không khách khí, dùng một nén bạc lớn nhét vào khe núi sâu hun hút giữa đôi vú căng tròn, thuận tay bóp nhẹ vài cái, đoạn nói: “Ta từ xa về thăm quê, thấy nơi đây có thêm một Xuân viện tráng lệ liền hiếu kỳ muốn coi qua. Để xem “Xuân Hồng viện” đây có gì đặc biệt hơn so với các viện khác mà tài khí lại vượng như vậy. Nàng có thể chỉ ta chăng?”

Thấy nén bạc nguyên chất to lớn như vậy, vị quản sự biết ngay là đã gặp đại gia, nếu hầu hạ tử tế thì tài lợi phía sau chắc chắn không chỉ có nén bạc này. Nghĩ đoàn liền thản nhiên nhét nén bạc vào người rồi dẫn Đoàn Dự tiến vào trong, vừa đi vừa giới thiệu:

“Công tử lâu năm chưa về quên nhà nên có lẽ không biết, hiện nay Xuân Hồng Viện đã là kỹ viện lớn nhất của kinh thành. Tại Xuân Hồng Viện khách nhân sẽ có được mọi thứ mà mình muốn, từ mỹ tửu mỹ thực cho đến mỹ nhân. Đặc biệt các mỹ nhân ở đây đều là trong trăm người chọn một, vô cùng xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều có điểm đặc sắc. Đặc biệt với phòng trung chi thuật thì nô gia có thể đảm bảo với Công tử rằng không có một viện nào tại kinh thành có thể sánh với các mỹ nhân của nô gia. Bọn họ chính là thượng phẩm trên giường, đảm bảo công tử nếu trải qua một lần sẽ nhớ mãi, thậm chí là không muốn rời đi”

“Những cái khác thì không nói, còn về kỹ nghệ trên giường kia liệu có phải các nàng quá khoa trương không vậy?” Đoàn Dự miệng hỏi mà trong lòng lại kỳ vọng đó không phải khoa trương. Nghe vậy Đoàn Dự nói vậy quản sự liền nói: “Nếu công tử còn chưa tin thì hãy chọn lấy một vị quanh đây. Chỉ cần nàng ta chưa có bận tiếp khách, ta liền đem nàng đến phục vụ công tử. Nếu công tử không vừa lòng nô gia tuyệt đối không lấy ngân lượng của ngài”

Đúng lúc ấy hai nữ tử chợt đi qua tầm mắt của Đoàn Dự. Hai người dường như là thân phận chủ tớ. Người giống như thị tì tuổi chừng 13, nhìn qua vô cùng hoạt bát, đáng yêu. Còn người nữ trông như chủ nhân thì rất xứng với hai chữ “Mỹ nhân”. Mái tóc dài đen nhánh để xõa vai, dáng người thon thả cân đối, nàng mặc một kiện áo lụa màu vàng ấn tượng mà không chói mắt. Trên người nàng tỏa ra khí tức phảng phất như nữ tử đôi mươi, lại như có phong thái thành thục dụ hoặc của nữ tử hồi xuân khiến người khác nhìn vào liền bị cuốn hút đến xuất thần. Phải đến một lúc sau, Đoàn Dự mới có thể đưa tay chỉ vào mỹ nhân nọ mà lên tiếng: “Ta muốn nàng ta”.

Nhìn theo hướng chỉ tay của Đoàn Dự, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười dụ hoặc của quản sự đột nhiên biến sắc. Cố gắng nặn ra một nụ cười giả tạo, nàng khó khăn nói: “Công tử quả có con mắt nhìn người, nhưng đáng tiếc vị tiểu thư đó thì không được, hay để nô gia chọn người khác phục vụ công tử”

“Lý nào lại như vậy, chẳng phải bà đã nói chỉ cần là cô nương chưa bận tiếp khách thì ta đều có thể chọn lựa sao, sao bây giờ lại tiền hậu bất nhất như vậy?” Đoàn Dự ngạc nhiên hỏi

“Quả là có lỗi đối với công tử nhưng vị tiểu thư kia thì không thể được. Xin công tử tùy tiện chọn người khác, bổn viện sẽ không lấy của công tử một xu coi như thành ý”. Nói đến đây giọng của quản sự đã trở nên nhỏ hết sức, như là muốn không để vị cô nương kia nghe thấy mà gặp phiền phức.

“Hồng tỷ, nơi này có việc gì vậy?” Một giọng nói thánh thót mà hiền dịu vang lên, hoàng y thiếu nữ không biết từ lúc nào đã đến sau lưng quản sự họ Hồng kia. Quản sự nghe thấy hỏi như bị điện giật, lắp bắp nói: “Dạ… vị công tử này muốn…. muốn… muốn mời rượu tiểu thư”

“Từ lúc nào việc chọn người hầu hạ lại thành mời rượu vậy?” Đoàn Dự trong lòng tự hỏi, lòng hiếu kỳ lại nổi lên, khiến vị quản sự kinh nghiệm như vậy biến sắc sợ hãi chứng tỏ thân phận củavị hoàng y thiếu nữ kia tại “Xuân Hồng viện này không đơn giản a. Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Đoàn Dự cũng cảm nhận được khí tức của hoàng y thiếu nữ này có sự khác biệt so với những nữ tử quanh đây. Hắn từ nhỏ lớn lên tại vương phủ, là đứa cháu được yêu quý nhất của Đoàn Hoàng đế tất nhiên đã tiếp xúc qua rất nhiều hoàng thân quốc thích, vương tôn quý tộc các nước, thậm chí một số vị kỳ sỹ cũng đã gặp qua. Những người ấy tuy tính cách, hình dáng khác nhau nhưng đều có điểm chung là khí tức từ người họ phát ra đều rất đặc biệt không giống người thường. Vị hoàng ý thiếu nữ này chính là như vậy, ngoài sự quyện lẫn phong thái của nữ nhân mới lớn với thiếu phụ thành thục thì ở nàng ta còn có khí tức được vạn người triều bái. Một người như vậy chắc chắn không tầm thường, được mời rượu nàng cũng là một điều thú vị không thể bỏ qua. Nghĩ đoạn Đoàn Dự liền nói:

“Đúng là vậy, tại hạ nhìn thấy cô nương khí chất bất phàm, xinh đẹp tuyệt trần quả thật vô cùng ngưỡng mộ, mạo muội muốn được cùng cô nương đối ẩm bàn luận, không biết ý của cô nương ra sao?”

Hoàng y thiếu nữ mỉm cười thi lễ nói: “Được công tử có lời khen tiện thiếp vô cùng vinh hạnh, nếu như công tử đã có nhã hứng đối ẩm thì tiện thiếp không dám chối từ. Tiểu Thúy mau đi chuẩn bị tiệc rượu tại đình viện để ta tiếp đãi vị công tử đây”

Nghe được câu trả lời này thì không chỉ Đoàn Dự mà cả quản sự họ Hồng cũng bất ngờ. Nàng không nghĩ đến câu trả lời của vị hoàng y thiếu nữ kia lại như vậy, nhưng một khi nàng ta đã mở miệng thì phải nhất nhất tuân theo thôi, dù sao nếu không muốn khó ai có thể “khó dễ” được nàng.

Trông theo bóng ba người đang dần khuất sau hậu viện, viên quản sự lẩm bẩm: “Sao thánh nữ lại quan tâm đến hắn? Hắn có gì đặc biệt khiến thánh nữ chú ý sao?” Biết có thắc mắc cũng không có kết quả gì, viên quản sự lại tiếp tục công việc câu dẫn khách nhân của mình. “Xuân Hồng Viện” không vì sự dời đi của ba người kia mà trở nên kém náo nhiệt. Nhưng đối với Đoàn Dự đây là bước ngoặt của cuộc đời hắn.

Đoàn Dự thật không ngờ trong chốn thanh lâu kỹ viện này lại có một nữ tử tài sắc vẹn toàn đến như vậy. Mặc dù biết nàng ta không tầm thường nhưng chỉ đến khi đối ẩm Đoàn Dự cũng không khỏi bất ngờ. Hiểu biết của nàng về thế giới vô cùng phong phú, dường như nàng đã đi qua rất nhiều nơi vậy. Đoàn Dự cũng không kém cạnh, mọi hiểu biết về Đại Lý, về rượu và đặc biệt là hoa trà đều khiến nữ tử kia rất hứng thú. Hai người vừa đối ẩm vừa trò chuyện rất là hợp ý, như là đôi tri kỷ lâu ngày mới gặp lại vậy, dường như đã quên mất khái niệm về thời gian. Lúc này đã canh ba, hoàng y thiếu nữ tửu ý đã nồng, ngọc diện mỹ miều nay còn được tô điểm thêm nét phớt hồng của men say càng làm Đoàn Dự điên đảo tinh thần, ngây ngốc ngắm nhìn mỹ nhân. Trước biểu hiện của Đoàn Dự, Hoàng y thiếu nữ không có tức giận, trái lại lại mỉm cười. Nàng đột nhiên hỏi Đoàn Dự: “Công tử quả là người học rộng tài cao, dường như không có gì không biết, chảng có gì không thông. Tuy nhiên tiện thiếp lớn gan xin hỏi Công tử một câu, chảng hay Công tử có biết tới cái gì gọi là Sắc Dục Chi Đạo?”

Đoàn Dự khá bất ngờ trước câu hỏi của Hoàng y thiếu nữ, hắn đáp: Tại hạ tự thẹn không dám nhận là người học rộng tài cao, chỉ bất quá là từ nhỏ có chăm chỉ đọc chút thi thư. Thế nhưng quả thật tại hạ chưa bao giờ nghe đến cái gọi là “Sắc Dục Chi Đạo”. Nghe ý tứ của tiểu thư dường như biết được “Sắc Dục Chi Đạo”, vậy xin tiểu thư chỉ điểm đôi điều cho tại hạ, tại hạ muôn phần cảm kích.

Hoàng y thiếu nữ dường như đã dự đoán trước câu trả lời của Đoàn Dự, nàng mỉm cười nói:

Sắc Dục Chi Đạo đúng như cái tên của nó là tập trung vào Sắc Dục, dẫn Sắc Dục nhập đạo. Nghe qua xin Công tử đừng cười chê vì coi nó là tư tưởng đen tối, đi ngược lại luân lí. Kì thực nó là một trong những yếu tố cổ xưa nhất gắn liền với sự xuất hiện và tồn tại của con người. Đi cùng với ăn uống, ngủ nghỉ, Dục chính là nhu cầu cấp thiết không thể loại trừ. Không có nó làm sao con người có thể sinh sôi phát triển. Lại nói con người khác con vật vô tri cũng là ở chỗ bốn mùa giao hoan, mọi nơi, mọi lúc đều có thể hoan lạc. Nhưng để hiểu về nó, nắm bắt được nó tiếc thay lại không có nhiều người. Người không hiểu thì kiềm chế, xa lánh thậm chí loại bỏ nó, cuối cùng rồi cũng như các bậc khổ tu, thân người kiệt quệ mà chắc gì đã đạt được đại đạo. Có người lại vô pháp khống chế dục niệm, chỉ quan tâm đến thú vui bản thân mà phóng đãng cẩu thả, rốt cục cũng là tự hại người hại mình. Nếu hiểu được Dục, nắm được Dục thì chẳng những có thể đem lại khoái cảm cho bản thân mà còn có thể hấp thụ tinh hoa âm dương, bồi bổ sức khỏe, duy trì thanh xuân thâm chí đạt tới đại đạo, phá toái thành tiên. Tất nhiên việc ngộ ra đại đạo, thành tiên có mấy ai làm được nhưng việc nâng cao sức khỏe lẫn tinh thần là điều hoàn toàn có thể. Sắc Dục Chi Đạo cũng vì mục tiêu đó mà sinh ra. Sắc Dục Chi Đạo đơn giản chỉ là những phương pháp, cách thức tại chốn phòng the giúp con người tìm được khoái lạc tột đỉnh, sự đồng cảm của bạn tình, sự thăng hoa của tinh thần từ đó giúp người tu luyện dưỡng thần sinh khí, trụ nhan trì lực.

Dừng lại một chút như muốn xem phản ứng của Đoàn Dự, Hoàng y thiếu nữ lại tiếp: Đó là những hiểu biết non nớt của tiện thiếp vè Sắc Dục Chi Đạo, mong Công tử đừng chê cười.

Nghe xong Đoàn Dự như có tiếng nổ trong đầu. Đến bây giờ hắn mới hiểu vì sao Sắc Dục có ý nghĩa quan trọng như vậy, vì sao Bá phụ và thiếu nữ câm kia lại có thể hạnh phúc, khoái cảm đến như vậy khi giao hoan. (Đây cũng là bước ngoặt của đối với cuộc đời của Đoàn Dự). Hắn cảm khái nói: Tại hạ ngu muội bao năm, giờ mới được tiểu thư xua đi mây mù khai sáng tâm trí. Nếu được rất mong tiểu thư truyền thụ Sắc Dục Chi Đạo để bào trì sinh khí, truy cầu khoái lạc, ơn này suốt đời không dám quên.

Một nét vui mừng thoáng qua khuôn mặt của Hoàng y thiếu nữ, nàng thuyết: Tiện thiếp nào dám nhận ơn của Công tử. Chúng ta gặp nhau tức là có duyên. Công tử tuổi trẻ tài cao, học rộng biết nhiều, nếu chỉ vì sơ sẩy mà lầm lạc trên con đường nhục dục hay cực đoan xa lánh nó thì quả thật đáng tiếc vô cùng. Tiện thiếp nếu có cơ hội cùng Công tử truy cầu khoái lạc thì đó là vinh dự của tiện thiếp.

Đoàn Dự mừng rỡ nói: Tại hạ cảm kích vô cùng. Không biết là lúc nào tại hạ có thể được tiểu tư truyền thụ… nói đến đây thì hắn không dám nói tiếp nữa.

Nghe Đoàn Dự nói vậy ngọc diện mỹ nhân trước đã đỏ vì hảo tửu nay lại càng hồng đậm. Đôi mắt sáng như sao giờ phút này lại thấp thoáng sóng tình mời gọi. Nàng tươi cười rời khỏi chỗ ngồi của mình tiến đến trước mặt Đoàn Dự: “Lúc nào chi bẳng lúc này”

Nói rồi ngọc thủ khẽ động. Chỉ nghe “Soạt” một tiếng, không biết bằng cách gì mà xiêm y của mỹ nhân đã trút bỏ xuống đất, thân thể ngọc ngà của nàng liền triển lộ trước mặt Đoàn Dự. Chỉ thấy lưng trần bóng loáng, đôi tay thanh tú trắng nõn như bạch ngọc, cái eo nhỏ nhắn dụ người, chiếc yếm thanh sắc bao lấy hai vú đầy đặn mà cao vút nhìn vào là biết đích thực là đồ thượng hạng được làm đặt riêng với người. Thi thoảng theo nhịp thở của mỹ nhân mà hai viên ngọc đậu phớt hồng lúc ẩn lúc hiện, quả thật là xuân quang vô hạn. Dụ hoặc hơn là chiếc quần lót trắng được cắt may cẩn thận. Nó được làm bằng chất liệu tơ tằm thượng hạng khiến cho những đường cong dụ người nơi thầm kín hoàn toàn hiện ra, lơ thưa vài sợi lông lồn đen nhánh theo đó mà thoáng lộ ra. Bạch sắc lẫn hắc sắc cứ thế đan xen khiến Đoàn Dự nhìn vào đến ngây người, dương căn trong nội khố cũng theo đó mà dựng lên lúc nào không hay.

Không để Đoàn Dự kịp phản ứng, mỹ nhân tiếp tục giải khai chiếc yếm của mình. Yếm vừa thoát, thân thể như bạch ngọc lập tức phơi bày. Đập vào mắt Đoàn Dự là nhũ hoa cao vút mà đầy đặn, núm vú ở đỉnh phớt hồng mà kiều mỵ dụ người khiến Đoàn Dự nhìn thấy mà huyết mạch sôi sục. Kế tiếp cái yếm tất nhiên là đến cái quần lót nhỏ nhắn kia – vật duy nhất còn sót lại trên người mỹ nhân. Quần lót được cởi bỏ, lộ ra trước mắt hắn là một mảnh rừng rậm đen nhánh mê người. “Mảnh rừng” được cắt tỉa gọn ghẽ, chăm sóc cẩn thận càng khiến người xem tim đập loạn nhịp, hận không thể ngay lập tức tấn công vào đó, xóa tan rừng rậm để được nhìn vào tiên cảnh bên trong nhục động. Đi cùng với nó là ngọc thối thon dài, cặp mông tròn đều đầy đặn tạo nên những đường cong tuyệt mỹ. Có thể nói, bất luận về màu sắc, co dãn, cùng mỹ cảm đều là vưu vật vạn ngưới hiếm gặp.

Mắt thấy Đoàn Dự như kẻ si ngốc chỉ biết đứng nhìn, nàng mỉm cười cất tiếng gọi:

Đoàn Công tử, hảo mỹ (đẹp không)?

Hảo mỹ - Đoàn Dự đáp lại mà mắt vẫn không rời thân thể ngọc ngà của mỹ nhân.

Mỹ, vậy thì lại đây đi.

Đoàn Dự lúc này quả thật có thể nói là như uống phải mê dược, si ngốc mà làm theo lời sai bảo của mỹ nhân: Từ khẽ khàng chạm vào thân thể nàng, đến xoa nắn bóp cặp nhũ hoa cao vút đầy đặn rồi hay như là dùng răng khẽ cắn vú ngọc, cùng đầu lưỡi khẽ liếm nụ hoa, nhất nhất đều theo sự hướng dẫn của mỹ nhân. Qua thời gian, gương mặt nàng dần chuyển sang hồng nhuận, hơi thở cũng dần trở nên dồn dập, trên đỉnh ngọc nhủ, hai hạt ngọc đậu hồng phấn cũng theo đó mà sung huyết nhô cao. Kẻ biết chuyện nhìn vào tức khắc sẽ nói: Nàng đang động tình a.

Mà lúc này Đoàn Dự cũng là không thể chịu đựng hơn được nữa. Được đụng tay đụng chân qua khắp thân thể mỹ nhân, dương căn của Đoàn Dự sớm đã cương cứng hết mức, khó chịu vô cùng. Hắn liền nói: “Mỹ nhân … ta không nhịn được nữa… cho ta…”

Mỹ nhân nghe thấy lời cầu khẩn của Đoàn Dự thì xuân ý càng nồng. Cũng không biết bằng thủ pháp gì, xiêm y của Đoàn Dự cũng giống lần trước vô thanh vô tức nhanh chóng bị giải khai. Nội khố được cởi bỏ, một cây dương căn nóng hổi cứng ngắc ước chừng năm sáu tấc trường xuất đầu lộ diễn trước ngọc nhãn của mỹ nhân. Nhìn thấy nó, nét hồng trên mặt nàng càng đậm. Nàng khẽ cầm lấy nó rồi chăm chú nhìn như một chuyên gia đang đánh giá độ quý hiếm của một tài bảo. Nàng khẽ mỉm cười hài lòng khẽ nói: “Không tệ, rất có triển vọng”

Nói xong câu này, nàng bất ngờ đưa cái lưỡi thơm tho quét vào đầu cặc của Đoàn Dự. Cả người Đoàn Dự như bị điện giật, chứng kiến mỹ nhân liếm mút dương căn của mình, hắn quả thực đã hồn siêu phách lạc, chỉ biết đứng đó mà tận hưởng khoái cảm hiếm gặp. Đầu lưỡi nàng như linh xà luồn lách mọi nơi chốn trên dương căn của Đoàn Dự, thỉnh thoảng đôi môi hồng lại nhẹ nhàng bao trùm lấy đầu cặc. Ngọc thủ cũng không nghỉ ngơi liên tục vuốt ve xoa nắn ngọc hành cùng thân dương vật. Tiếp theo nàng mở rộng má đào, tay cầm tại gốc dương vật cố định rồi chậm rãi đưa vào trong miệng. Dương vật Đoàn Dự cứ từng phân từng phân biến mất trước mặt mỹ nhân, đến cuối cùng chỉ còn lại gốc. Một cảm giác thoải mái chưa từng có nổi lên trong lòng Đoàn Dự. Dương vật của hắn như đang được ủ trong một hang động ẩm ướt mà nóng bỏng. Trong hang động, một con linh xà liên tục khuấy động tại những địa phương mẫn cảm nhất của dương căn. Mỗi lần mút ra, ngậm vào, mỗi lần dương vật của Đoàn Dự tiến lui trong đôi môi mỹ nhân là một lần hắn sướng khoái muốn chết. Tiếng rên rỉ gấp gáp phát ra từ miệng Đoàn Dự cũng theo đó mà nhiều hơn, ồn hơn. Ước chừng được khoảng một chén trà, Đoàn Dự cảm thấy toàn thân thư sướng không cách nào diễn tả, hét to một tiếng, một dòng tinh dịch nóng bỏng trực tiếp bắn thẳng vào trong cổ họng mỹ nhân. Mỹ nhân cũng không có khó chịu, trái lại toàn bộ nuốt trọn. Nuốt xong dường như chưa thỏa mãn, nàng còn dùng đầu lưỡi liếm sạch tinh dịch còn sót lại tại khóe miệng và trên dương vật của Đoàn Dự.

Sung sướng qua đi, Đoàn Dự liền phát hiện toàn bộ thứ kia của hắn đã bị nàng nuốt sạch không khỏi cuống quýt xin lỗi: “Xin …. xin lỗi nàng… là … là ta quá …sướng nên mới”

Mỹ nhân chỉ cười nhẹ nhàng thuyết: “Đó là do ta tự nguyện, nào phải lỗi của ngươi. Làm bạn tình cảm thấy sung sướng thì việc đó có đáng là chi. Nhưng vừa rồi chàng tới sớm quá, cũng có chút mất hứng”. Nói đến đây gương mặt hồng nhuận của nàng lại càng hồng thêm, thật là dụ hoặc chết người mà.

“Xin lỗi, là do đây là … là lần đầu của ta nên … Thật không ngờ lại sướng khoái đến vậy”

“Ra là vậy, như thế lại càng không phải lỗi của chàng. Để ta hướng dẫn chàng từ đầu, sẽ không chỉ có như vậy sướng khoái”. Vừa nói nàng vừa nâng niu vuốt ve dương vật của Đoàn Dự, như đứa trẻ nâng niu đồ chơi của mình vậy

Tiếp đó dưới sự hướng dẫn tận tình của mỹ nhân, dương căn của Đoàn Dự lại đột khởi mạnh mẽ. Đoàn Dự rốt cuộc cũng thụ giáo qua thế nào là mật ngọt của dục tình. Suốt đêm hôm đó, căn phòng nơi hai người ở liên tục vang lên hơi thở dồn dập, tiếng va chạm của hai thân thể đầy sức sống, tiếng rên rỉ thống khoái. Quả thật là khiến người nghe phải xuân tâm nhộn nhạo mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro