Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Garnier de Naplouse chết rồi,' anh báo cho Al Mualim, vài ngày sau.
'Xuất sắc.' vị Master gật đầu hài lòng. 'Chúng ta không thể mong đợi cho một kết quả vừa lòng hơn nữa.'
'Và cho tới lúc chết ...' Altaïr nói lên.
'Có chuyện gì?'
'Tên bác sĩ vẫn khăng khăng rằng việc hắn làm là cao thượng,' Altaïr nói. 'Và, khi nhìn lại, trong số những người đáng lẽ ra đã là tù nhân của hắn, nhiều người có vẻ mang ơn lão.Không phải tất cả bọn họ, nhưng đủ để cho con tự hỏi ... Làm sao mà hắn có thể biến thù thành bạn?'
Al Mualim cười nhẹ. 'Những nhà thủ lĩnh sẽ luôn tìm cách để khiến người khác tuân theo họ. Và đó là điều làm họ trở thành thủ lĩnh. Khi lời nói không dùng được nữa, họ chuyển sang tiền bạc. Khi tiền vẫn không đủ, họ dựa vào những phương cách thất đức hơn: đút lót, đe dọa và nhiều mánh lừa đảo khác. Có những loại cây, Altaïr à – những thảo dược từ những vùng đất xa – mà có thể làm con người quẫn trí. Cảm giác khoái lạc chúng đem lại lớn đến nỗi một người có thể bị nô dịch bởi chúng.'
Altaïr gật gù, trong đầu nghĩ lại về những bệnh nhân thờ thẫn. Về lão già điên. 'Vậy, thầy nghĩ những người này đã bị đánh thuốc? Bị đầu độc?'
'Đúng, nếu như nó thật sự như con miêu tả,' Al Mualim nói. Kẻ thù của chúng ta cũng buộc tội ta vì điều tương tự.'
Sau ông giao cho Altaïr nhiệm vụ tiếp theo của anh, và Altaïr tự hỏi rằng tại sao Master lại cười khi ông ấy bảo anh hoàn thành yêu cầu của ông rồi báo cáo lại cho thủ lĩnh của Mật khu Sát thủ ở Jerusalem.
Lúc này, khi bước vào trong Mật khu, anh đã biết tại sao.Đó là bởi vì nó làm ông thấy thích thú khi nghĩ rằng Altaïr một lần nữa lại gặp được Malik.
Vị Sát thủ đứng dậy từ sau bàn khi Altaïr bước vào. Trong một khoảng khắc cả hai nhìn nhau, không ai giấu đi sự khinh bỉ của mình cho người đối diện. Và, một cách từ từ, Malik quay lại, cho Altaïr thấy nơi cánh tay của anh đã từng ở.
Altaïr tái mặt đi. Điều đó là dĩ nhiên. Bị tổn hại trong trận chiến với người của de Sable, những bác sĩ phẫu thuật tốt nhất ở Masyaf đã không thể cứu lấy cánh tay trái của Malik – và vì thế buộc phải bị cắt bỏ.
Malik nở một nụ cười gượng gạo, ta đã phải trả cái giá quá đắt để đổi lấy chiến thắng, và Altair nghĩ rằng, Malik xứng đáng được anh tỏ lòng khiêm nhường và tôn trọng.Anh cúi đầu để bày tỏ sự cảm thông với sự mất mát của malik. Em trai. Cánh tay.Tinh thần.
'An toàn và yên bình, Malik', Altair nói.
'Ngươi đã tước đi hai cái đó rồi', Malik nhổ. Dù sao thì Malik vẫn còn khinh thị Altair - mà anh ta vừa tỏ thái độ ấy xong. 'Muốn gì nào ? '
'Al Mualim đã bảo – '
'rằng ngươi phải thực hiện một vài nhiệm vụ nào đó để cố gắng tìm lại bản thân mình à?' Malik chế nhạo. ' mà thôi, bỏ qua, vậy ngươi đã biết được gì nào?'
' Đây là mọi thứ tôi tìm hiểu được', Altair trả lời. ' Mục tiêu là Talal, kẻ làm ăn trên mạng sống con người, hắn bắt cóc dân cư Jerusalem và bán họ làm nô lệ. Căn cứ của hắn là một cái nhà kho cũ ở phía bắc. Trong lúc ta đang nói chuyện thì hắn đã thu xếp đoàn bộ hành rồi. Tôi sẽ hành động khi Talal đi kiểm tra hàng hóa của mình. Nếu tôi có thể tránh được người của hắn, thì hắn bán muối là cái chắc. '
Malik bĩu môi. 'Là cái chắc? Nghe ai nói kìa. Kiêu ngạo làm sao'.
Altair tự trách mình. Malik đúng. Nhớ cái lần với tên hùng biện ở Dasmacus, anh đã đánh giá thấp hắn và suýt nữa đã bị hắn cho ăn hành.
'Xong chưa?' anh hỏi, cố lờ câu nói của Malik đi. ' Cậu hài lòng rồi chứ?'
'Chưa', Malik nói, đưa Altair cái lông vũ, 'nhưng nó thì có'.
Altair gật đầu. Anh liếc qua tay áo lủng lẳng của Malik, anh tính nói gì đó nhưng lại thôi, không lời nói nào có thể bào chữa cho sai lầm của anh. Hy vọng Malik tha thứ là một điều xa xỉ.
Thay vào đó, anh rời Bureau.Một tên nữa sắp được nếm mùi lưỡi dao của anh .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro