TRUY ỨC - Atula (chương 5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đỉnh Thiện Kiến Tháp đã thống trị Thiên Nhân suốt mấy trăm năm qua, ánh sáng vàng chóe từ cố hương Đao Lợi Thiên tỏa ra giữa không trung như một ảo ảnh ẩn hiện trong đám mây.

Đế Thích Thiên ung dung đỡ một kiếm của A Tu La, cười nói. "Có thể đối mặt với sức mạnh như vậy, không uổng công ta đợi ngươi lâu đến thế!"

Hắn thả ảo cảnh ra, những đóa sen đỏ sau lưng hóa thành ảo ảnh, cho dù là A Tu La sở hữu ngũ giác siêu việt cũng không thể định vị được Đế Thích Thiên, đành quanh quẩn trong mê cung gương. Những người từng bỏ mạng dưới tay y lần lượt vươn tay ra từ hoa sen, tóm lấy tay chân y, than khóc bên tai y.

Chiến hữu lên án việc y ngộ sát họ, binh lính khóc than về sự điên cuồng của y, Ma thần trong bóng tối cười nhạo Chiến Thần bị đày xuống vực sâu, Thập Thiên Chúng trên đám mây cao ngất tuyên án y với những tội danh vô căn cứ. Đứng nơi cuối cùng chính là mẹ giang tay về phía y.

Nhưng A Tu La điều khiển Linh Thần Thể xông đến, lần nữa xé tan những người từng chết dưới tay y.

Xúc tu như ngọn roi dài rạch nát ảo cảnh. Ảo ảnh bị xé đôi, hung tợn mắng mỏ y, van xin y, nhưng A Tu La không quay đầu lại.

Bóng tối bị bóng tối còn sâu hơn nuốt chửng, để lộ ra ánh sáng giả tạo. Ở cuối ánh sáng là Đế Thích Thiên đang điều khiển quỷ thủ quấn quanh tay chân y.

Nhưng A Tu La không cho hắn được như ý, hóa Linh Thần Thể thành trường kiếm chém đứt quỷ thủ. Chúng rơi xuống ao máu xây nên từ sen đỏ, hóa thành những khúc xương trắng trôi nổi. Ảo cảnh gương hoàn toàn bị phá vỡ.

Thấy A Tu La thành công thoát khỏi ảo cảnh, Đế Thích Thiên càng phấn khích.

"Nếu biết trở thành kẻ địch có thể khiến ngươi trở nên mạnh mẽ nhường này, ta nên ân đoạn nghĩa tuyệt với ngươi sớm hơn mới phải!" Hắn cười. "Lần nào ngươi cũng vượt xa trí tưởng tượng của ta!"

"Đó là vì ngươi chưa bao giờ hiểu ta, Đế Thích Thiên!"

"Và ngươi cũng chưa bao giờ hiểu ta, A Tu La!"

Linh Thần Thể của hai người đâm sầm vào nhau giữa không trung.

Sức mạnh của A Tu La là không ai bì nổi, nhưng Đế Thích Thiên càng linh hoạt hơn. Từng đường kiếm của y đều bị hắn chặn lại.

A Tu La hóa trường kiếm thành sáu cái xúc tu vọt về phía Đế Thích Thiên từ bốn phương tám hướng. Nhưng vô số quỷ thủ vươn ra từ hoa sen của Đế Thích Thiên, lao vào cấu xé với những xúc tu của A Tu La.

Quỷ thủ trong hoa sen hung ác tóm lấy xúc tu, toan vứt A Tu La ra ngoài Thiện Kiến Tháp. Trong khoảnh khắc nguy ngập, A Tu La chặt đứt phần chóp xúc tu, thoát khỏi sự kềm cặp. Y khó khăn lắm mới đứng vững ở mặt bên phần đỉnh Thiện Kiến Tháp, sau lưng là trời cao vạn trượng.

Đế Thích Thiên đứng trên đỉnh Thiện Kiến Tháp, cúi đầu xuống. Ánh sáng từ Đao Lợi Thiên rải lên người hắn, lấp lánh như lần đầu tiên họ gặp nhau. Hắn nở một nụ cười, vẻ cao ngạo như trước kia khiến A Tu La ngửa đầu rống lên như một con sói.

Y đột nhiên nhảy vọt lên dưới ánh sáng của Đao Lợi Thiên. Lần này Đế Thích Thiên là người phải ngẩng lên nhìn, nhưng ánh sáng của Đao Lợi Thiên đã che lấp thân hình A Tu La.

Hắn vội vã gọi ra hoa sen bao vây quanh người, chuẩn bị nghênh đón tấn công. Nhưng từ bóng người trong ánh sáng đó, thứ rơi xuống không phải là xúc tu Linh Thần Thể mà là một thanh trường kiếm sứt mẻ.

Hắn cuống quít lui về sau, khó khăn lắm mới tránh được một chiêu dùng toàn lực của A Tu La, ngực vẫn bị trường kiếm rạch ngang.

Đế Thích Thiên đưa tay lên che lại vị trí trái tim theo bản năng, ọc ra một ngụm máu, lại tiếp tục lùi về.

Thanh kiếm trong tay trái y đã bị Đế Thích Thiên đánh rơi. Y vươn tay phải ra, trực tiếp xuyên thủng ngực Đế Thích Thiên.

Hắn cười. "A Tu La, có phải ngươi... nhầm chỗ rồi không?"

Hắn nắm lấy cánh tay đang xuyên thấu ngực mình, bỗng nhiên thọc vào sâu hơn nữa, dùng hết sức lôi trái tim ra. Nó đập từng nhịp trong tay hai người.

Linh Thần Thể vốn đang thủ thế chờ đợi của Đế Thích Thiên bỗng biến mất. Hắn gục xuống, được A Tu La đỡ lấy.

"Ta cứ tưởng sẽ có thể chống đỡ thêm một chút," Đế Thích Thiên dùng những ngón tay nhuốm máu bấu lấy cánh tay A Tu La, nâng bản thân dậy. "Nhưng không sao, tất cả cũng kết thúc rồi."

"Bạo quân bỏ mạng, chiến sự chấm dứt. A Tu La, cái tên của người anh hùng này sẽ được hô vang khắp Thiên Vực."

Vẻ khiếp sợ hiện lên trên gương mặt A Tu La. Tay trái Đế Thích Thiên siết lấy những ngón tay của A Tu La, khép lại quanh trái tim nằm trong đó.

"Không phải ngươi từng nói, phải tự chiến thắng tâm ma của mình sao?" Đế Thích Thiên cúi người thì thầm bên tai y, không có vẻ gì là sợ hãi hay đau khổ, chỉ còn lại thỏa mãn sau cơn điên cuồng. "Hôm nay ta cuối cùng đã chiến thắng tâm ma, có thể ở bên ngươi rồi."

"Ăn nó đi, hòa làm một với ta, trở thành Thiên Nhân mạnh nhất đi, A Tu La của ta."

Một dự cảm đáng sợ nảy ra trong lòng A Tu La. Hắn nhìn vào hai lòng bàn tay đang kề cận nhau, phát hiện trái tim trong đó không phải của Đế Thích Thiên mà chính là trái tim A Tu La đã tìm thật lâu.

Trái tim từng sống, từng đập, từng yêu, từng hận đang nằm trong tay Đế Thích Thiên, thấm đẫm máu của hai người.

"Trái tim của ta... sao lại nằm trong người ngươi... chẳng lẽ..."

"A Tu La, ngươi có nhớ vì sao Thiên Thần Đao Lợi lại hủy diệt Đao Lợi Thiên không? Vì ngài đã thắng, đã giết ác long Phất Lật Đa." Đế Thích Thiên cười. "Ngài ấy thắng. Còn ta... không muốn thắng. Ta chỉ là một tử tù nhận lấy bản án tử hình, đang sốt ruột chờ ngươi đến thi hành nó vì ta mà thôi."

"Quả nhiên ngươi đang muốn chết..."

"Muốn chết? Không, ta chỉ cầu xin công bằng thuộc về riêng ta. Ta muốn ngươi chém sạch hết thảy bất công trên đời, không còn hối hận! Ta muốn ngươi công bố tội nghiệt của ta cho hậu thế, nói cho thế nhân biết ta là một bạo quân như thế nào! Ta muốn ngươi bước lên ngôi vua, được vạn người ngưỡng mộ, hô vang hai chữ anh hùng! Tất cả những thứ nên thuộc về ngươi... Ta muốn tự tay trả chúng lại cho ngươi."

"Ta không cần, Đế Thích Thiên. Nếu ngươi hoàn thành tất cả những việc này, trở thành minh quân, thành bạo quân, lại thành vong quốc chi quân chỉ để ta danh chính ngôn thuận trở thành vua Thiên Nhân... Thì ngôi vua này ta không cần!"

A Tu La nói tiếp. "Đế Thích Thiên, ngươi tính toán mọi chuyện, lại quên hỏi ta rốt cuộc có muốn làm anh hùng hay không."

"Chẳng lẽ ta làm sai ư, A Tu La? Chỉ có anh hùng mới có thể cứu vớt thế nhân, chỉ có ngươi mới có thể trở thành anh hùng. Ta không buông bỏ được thế nhân, cũng... không buông bỏ được ngươi."

A Tu La chậm rãi đặt Đế Thích Thiên xuống đất.

Mây đen trên đầu dần tan đi, ánh sáng vàng óng từ Đao Lợi Thiên càng thêm rõ ràng, chiếu sáng hai người.

"Ngươi hẳn cũng đoán được năng lực của ta không phải thanh tẩy, mà giống như Thiên Thần Đao Lợi năm xưa, dùng Tâm Linh Cộng Cảm hấp thu ác niệm. Tất cả ác niệm, tất cả những suy nghĩ tham sống sợ chết, tất cả những sự không cam lòng ấy đều chảy vào trong ta. Ta không thể chọn, cũng không muốn chọn, mà không biết tự lượng sức, đều nhận lấy. Nhưng sự điên cuồng của thế nhân là vô tận, sức mạnh vô tận của ngươi là bằng chứng, mà sinh mạng của ta lại có hạn..."

"Sau khi lên ngôi, ta từng đến cố hương Đao Lợi Thiên để tìm câu trả lời, gặp được nỗi nhớ nhung còn sót lại của Thiên Thần Đao Lợi trong Tinh Thần chi Hải. Cho dù đã qua đời cả nghìn năm, ngài vẫn mong mỏi có thể trùng phùng với chúng ta, thanh tẩy linh hồn chúng ta về lại lúc ban đầu. Thiên Thần đã không còn, nhưng người sở hữu năng lực giống ngài - ta đây - vẫn còn. Ta sẽ thay Thiên Thần nhận lấy ác niệm trong lòng tộc nhân. Kể cả quỷ tộc, con người, tất cả các sinh linh trên dương giới, ta đều sẽ nhận lấy."

Giọng nói hắn yếu dần đi. "Nhưng ta không muốn trói buộc mọi người bên cạnh ta như Thiên Thần, càng không muốn tước đoạt sự tự do của bất kỳ linh hồn nào để lấp đầy nỗi cô đơn khắc khoải... Khụ... Cách thanh tẩy của Thiên Thần không hoàn mỹ. Ta muốn giúp thế nhân thoát khỏi ác niệm, không phải giãy dụa trong bể dục nữa."

"Vì vậy, khi mọi người sinh ra lại Đao Lợi Thiên, ta sẽ không đến đó. Ta sẽ mang theo tất cả ác niệm của thế nhân, hóa thành vị thần hủy diệt còn suy bại hơn cả Thiên Thần Đao Lợi, chết trong tay Thiên Nhân mạnh nhất. Người ấy chỉ có thể là ngươi, A Tu La."

"Ngươi biết không? Hạt sen có thể ngủ vùi trong phù sa suốt nghìn năm, không có ý thức, không có sinh mệnh, chỉ mơ một giấc mộng nở rộ. Khi còn sống, ta đã cho nở rất nhiều hoa sen rồi, đã đến lúc vùi mình xuống phù sa ngủ say, không tỉnh lại nữa."

"Đế Thích Thiên, đừng ngủ, không phải ngươi đã nói sẽ đợi ta ở Đao Lợi Thiên ư?"

"Trong mộng kia có dốc núi, có ngôi nhà nhỏ trước ao sen. Đế Thích Thiên của ngươi sẽ đợi ngươi ở đó."

Hình dáng Đao Lợi Thiên đã hiện ra cực kỳ rõ ràng, mây đen tản đi, Thiên Vực chìm trong ánh sáng rực rỡ.

Những người trên mặt đất và trong Thiện Kiến Thành không khỏi khiếp sợ trước những gì họ đang chứng kiến.

Đúng lúc ấy, Đao Lợi Thiên bỗng nhiên rơi xuống đỉnh Thiện Kiến Tháp.

Tòa tháp như cảm nhận được áp lực, bắt đầu sụp đổ. Vương điện nứt toạc, vách tường bị xé nát, gạch đá ào ào rơi xuống.

A Tu La đặt Đế Thích Thiên cả người đẫm máu xuống như đã từng làm trong trí nhớ. Đế Thích Thiên trông vẫn hoàn mỹ như vậy, bi thương như vậy, tựa như một kỳ tích xuất hiện trên chiến trườg, là câu trả lời được số mệnh tạo ra dành riêng cho A Tu La. Y có điều gì khẩn cầu số mệnh đều có thể tìm thấy câu trả lời ở Đế Thích Thiên.

Mà hoàn toàn ngược lại với Đế Thích Thiên, A Tu La vĩnh viễn sẽ mang vết thương chồng chất, vĩnh viễn sẽ không hoàn mỹ, vĩnh viễn không học được cách dịu dàng, vĩnh viễn thích giết chóc bạo ngược.

Bởi vì đây mới chính là y, là con dã thú mang tên A Tu La mà chỉ có một người tên Đế Thích Thiên mới tiếp nhận được toàn bộ trên trần thế này.

"Ngươi là bạn thân của ta, nhưng ta sẽ không vì ngươi mà lựa chọn con đường ta không muốn đi cũng không nên đi. Ta sẽ không để ngươi dung hợp cùng Đao Lợi Thiên, trở thành Thiên Thần Đao Lợi mới. Ta cũng sẽ không hóa thành Phất Lật Đa, chiến thắng trận chiến trong truyền thuyết kia. Ta sẽ sửa lại lịch sử. Những thứ đã ép ngươi đi vào tuyệt cảnh này không tồn tại cũng được."

A Tu La nhìn trái tim rỉ máu trong tay, bóp nát nó dưới ánh mắt chăm chú của Đế Thích Thiên. Những mảnh vỡ lưu luyến vây quanh họ, gần trong gang tấc nhưng lại lướt qua ngón tay, tiêu tan trong gió.

A Tu La cúi người nhìn người bạn khi xưa. "Ta đã không còn là Thiên Nhân nữa. Vào ngày ta dẫn quân đến Thiện Kiến Thành, ngươi bước ra nghênh chiến... Không, từ khi chào đời cho đến bây giờ, ta đều không phải là Thiên Nhân. Nên ta sẽ không bước đi trên con đường ngươi đã sắp xếp đâu, Đế Thích Thiên à."

"Vì ta chính là A Tu La."

Ánh sáng vàng của Đao Lợi Thiên bao lấy họ. Đó là cố hương mà Đế Thích Thiên từng dùng mọi thủ đoạn để có thể trở về.

Nhưng ở một khắc này, hắn lại muốn khắc ghi hình dáng cuối cùng của người bạn thân vào đáy mắt.

Đế Thích Thiên cười với y. "Ngươi vĩnh viễn luôn mạnh hơn những gì ta có thể tưởng tượng. Mỗi khi ta cho rằng ngươi đã đi đến đỉnh sức mạnh, ngươi vẫn có thể bay càng cao. Có lẽ trên đời với không có kẻ mạnh chân chính, mỗi một người cũng chỉ là một cánh chim không ngừng bay cao trong số mệnh."

Thiện Kiến Tháp sụp đổ trước áp lực của Đao Lợi Thiên, tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến mây xanh, bầy chim hốt hoảng kêu to.

"Mà ta..." Đế Thích Thiên nói. "Cũng xem như đã bay đến... nơi rất, rất cao."

"Vĩnh biệt, A Tu La của ta."

Ngọn tháp trắng khổng lồ sụp đổ, những viên gạch trắng ngà chìm vào tầng mây bồng bềnh. Chúng chuyển động, sôi trào, mang Đế Thích Thiên đã rơi vào giấc ngủ đi vào vực sâu màu trắng vô biên vô tận.

Sao băng trắng thuần rơi xuống, soi rọi thế giới khao khát ánh sáng.

Ngược lại, vào giây phút tháp sụp đổ, A Tu La đón lấy Đao Lợi Thiên đang rơi xuống, nhảy lên chỗ cao hơn.

Ảo cảnh vàng rực của Đao Lợi Thiên đón lấy y, Tinh Thần chi Hải và mảnh vụn trái tim cộng hưởng, cho y thấy chân tướng mà y luôn tìm kiếm.

Sau trận chiến nơi vực sâu ở Lưu Ly Thành, Đế Thích Thiên canh giữ bên giường A Tu La, nửa bước không rời.

Sau khi quân y ra ngoài, hắn đưa trái tim của mình vào bờ ngực chồng chất vết thương của A Tu La. Trái tim bị trọng thương của A Tu La lại được hắn đưa vào ngực mình.

"Ngươi luôn nói ngươi có thân xác bền bỉ, nhưng ta lại có trái tim kiên cường này. Hôm nay, ta tặng nó cho ngươi."

A Tu La dùng thân thể bền bỉ nhất ôm lấy trái tim kiên cường nhất, sử dụng sức mạnh của hai người, hung ác đập vào ánh sáng dối trá của Đao Lợi Thiên.

Đao Lợi Thiên bùng nổ lầncuối trong một luồng sáng vàng khiến vạn vật biến sắc, cùng A Tu La biến mấtgiữa những tầng mây vời vợi mà cánh chim cũng không thể với tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro