1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào tháng Tư, chim én cất cánh bay qua và đêm hè sẽ làm sống lại âm thanh của ve sầu.

Hãy quay lại, quay lại cho dù bạn mất đi điều gì.

1.

Hành lang bệnh viện nồng nặc mùi nước khử trùng, nỗi hoảng sợ và sự phẫn nộ khi sắp mất đi một điều gì đó ùa về như những cơn sóng. Đêm càng sâu, sóng càng lớn, từng đợt sóng dường như muốn nhấn chìm những người đang vùng vẫy trong đó. Ở cuối hành lang, những phòng bệnh đóng kín cửa sổ với chiếc rèm dày, ngay cả một chút ánh sáng và hơi ấm họ cũng không muốn để lọt vào.

Trịnh Vĩnh Khang không thể không run rẩy, không khí trong phòng dường như đông cứng lại. Chỉ có chiếc máy thở phát ra âm thanh tích tắc đơn điệu và cứng nhắc, mỗi nhịp đập là một lời nhắc nhở tàn nhẫn.

Hơi thở của sự sống đang dần dần mất đi, khuôn mặt của Alpha tái nhợt như một bản phác thảo chưa được hoàn thành. Cậu cố gắng nắm lấy bàn tay của người đàn ông trên giường bằng cả hai tay, nhưng đôi tay lạnh ngắt và cứng đờ, như thể nó đã mất hết sức sống.

"Không..." Cậu nghẹn ngào, đau đến mức tuyệt vọng. Vết thương trên cơ thể vẫn còn nhức nhối, nhưng Trịnh Vĩnh Khang không thể rơi nổi một giọt nước mắt. Dường như có một cục u đắng trong cổ họng cậu, mãi một lúc sau mới thốt ra được vài từ, "Trương Chiêu.... Thuốc giải đã có rồi...."

Các màn hình biểu đồ y tế và thiết bị theo dõi khác nhau được treo trên bức tường xung quanh. Những con số và đường cong đó đã quá bất lực vào lúc này, nó không thể thay đổi được thảm kịch sắp xảy ra.

Anh không thể trả lời cậu được nữa.

Trịnh Vĩnh Khang đã không còn có thể nghe thấy điều gì, trụ ức chế không thể điều khiển được sợi dây khiến lý trí cậu sụp đổ. Thứ cuối cùng còn sót lại trên thế gian này là tiếng thở khàn khàn của cậu, cho dù cảnh tượng đó có lặp lại bao nhiêu lần đi chăng nữa.

Chính tay cậu đã giết Trương Chiêu...

Tiếng nói như rắn độc không ngừng bám vào ý thức của cậu, tiếng ù ù trong tai ngày càng mãnh liệt.

"Trịnh Vĩnh Khang?"

"Trịnh Vĩnh Khang!"

Tiếng gọi tên ngày một lớn hơn, thậm chí còn át đi cả tiếng ù ù trong tai. Một cây búa nặng nề đánh mạnh vào Trịnh Vĩnh Khang khiến cậu tỉnh táo hơn đôi chút, cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng và ý thức xa xôi đã được đưa trở lại.

Vương Sâm Húc không lường trước được những giọt nước mắt trên mặt cậu khi cậu nhìn lên, anh ta vội vàng rút ra vài tờ khăn giấy rồi đưa cho Trịnh Vĩnh Khang. Lúc này Trịnh Vĩnh Khang cũng đã tỉnh dậy, lấy khăn giấy bịt mắt lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi dựa vào lưng ghế giả chết.

Tuy nhiên, cánh tay ướt đẫm của cậu đã phơi bày sự thật.

"Đây là lần thứ ba trong tháng này." Vương Sâm Húc vỗ tay.

"Không sao đâu, chỉ là một cơn ác mộng thôi." Mặc dù cậu đã xì mũi, nhưng giọng nói vẫn rất khàn.

Nhìn chằm chằm vào hai vệt nước mắt trên khăn giấy, Vương Sâm Húc quyết định buông tha cho bạn mình, "Mày không trả lời điện thoại của tao, để tao phải đến tận văn phòng của mày để mời mày hả superstar."

"Cái gì cơ?!" Cậu bỏ khăn giấy ra và mở điện thoại lên, không ngoài dự đoán, một loạt cuộc gọi nhỡ hiện lên.

Trịnh Vĩnh Khang: "Tình hình thế nào?" Cậu chống một tay, đều đã rất quen thuộc với nhau nên cậu không quan tâm đến việc mắt mình sưng húp như hai quả óc chó, đứng dậy và theo Vương Sâm Húc đi ra ngoài.

Khi cả hai sải bước về phía trước, Vương Sâm Húc không quên giải thích: "Một sĩ quan của đội đặc nhiệm đã bị bắn trong khi giải cứu con tin. Tuyến thể của anh ta đã bị tiêm một loại thuốc nào đó, khiến nó không ngừng tiết ra pheromone, hiện tại thân nhiệt anh ta đang hạ. Chuyện này khá phức tạp..."

Anh ta dùng ngón tay lật lên lật xuống thông tin của bệnh nhân: "Nguyên nhân chính là do rò rỉ pheromone, không phù hợp để các bác sĩ O hoặc B đến điều trị, và một nửa trong số bác sĩ B đã được cử đi đào tạo..."

Nghe vậy, Trịnh Vĩnh Khang cũng trở nên nghiêm túc: "Việc rò rỉ pheromone làm sao có thể dẫn đến hạ nhiệt độ cơ thể?"

"Nó khá mạnh, loại pheromone này điên rồ đến mức tao có thể tự mình đánh nó."

Trịnh Vĩnh Khang trợn mắt: "Đừng có nói quá lên như thế, nói nửa vời tao sẽ không giúp mày đâu."

Cậu hài lòng khi thấy Vương Sâm Húc xuống nước: "Không dám, Khang Thần là người duy nhất trong liên minh có kinh nghiệm điều trị căn bệnh này."

"Pheromone của anh ta là những viên đá lạnh. Tất nhiên, sự rò rỉ của đá lạnh sẽ làm giảm nhiệt độ cơ thể và khả năng chữa lành vết thương cũng sẽ bị vô hiệu hoá."

"Đá viên?" Trịnh Vĩnh Khang cau mày, rồi đè nén nỗi cay đắng đang dâng lên trong lòng.

Ngoài ra, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

Khoa cấp cứu cách đó không xa lắm, ngay khi Trịnh Vĩnh Khang đến, có một người đã được đẩy ra khỏi xe cấp cứu. Ở rất xa, cậu không thể nhìn rõ. Trịnh Vĩnh Khang chỉ có thể nhìn thấy một nửa cơ thể của người đàn ông đẫm máu và phần mái tóc đen trên đỉnh đầu, để lại một sự lạnh buốt không thể chối cãi bất kỳ nơi nào anh ta đi qua. Khi anh ta đi ngang qua họ, anh vẫn cố di chuyển ngón tay như thể vẫn còn tỉnh táo rồi bị các thành viên trong đội ấn xuống với khuôn mặt buồn bã.

"Đội trưởng, chờ chút đã!"

Cậu ngẩng đầu lên, trước mặt là khung cảnh quen thuộc mà cậu đã nhìn thấy hàng ngày, nhưng giờ phút này nó lại xa lạ đến kỳ lạ.

Một cảm giác khó tả tràn ngập trong lòng cậu, đó không phải cảm giác khó chịu vì bài xích pheromone, mà là cảm giác trái tim cậu đang bị sự sống còn của người nằm trên giường nắm chặt và dẫn đi.

"May mắn là vừa đúng lúc." Vương Sâm Húc ở bên cạnh cậu thở phào nhẹ nhõm, "Sĩ quan của đội đặc nhiệm, Trương Chiêu."

"Trịnh Vĩnh Khang, giao cho mày đó."

(...)

Mình edit đã có sự đồng ý của tác giả, bộ này khá là dài nên mình sẽ chia ra làm nhiều phần, với lại mình thật sự rất bận TvT nên có thể sẽ làm bộ nì hơi lâu.... Dạ có thế thôi cảm ơn mọi người 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro