Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời đã khuất sau Cung Điện, những tia nắng của hoàng hôn làm những bức tường bằng ngọc thạch lấp lánh như dát vàng. Nơi một trong những căn phòng rộng nhất của Hoàng Cung có những tiếng lạch cạch nhẹ nhàng của quân cờ. Bên trong, Thái Tử Atem đang ngồi đối diện với quan Tư Tế Seth, người đang di chuyển một quân cờ trên bàn cờ trước mặt họ. Bên cạnh Atem, một người nô lệ dáng người mảnh khảnh tên Yugi đang cầm một cây cọ lớn tán rộng được gắn trên một cây gậy, dùng để quạt mát cho hai người có vị trí cao quý.

"Tới lượt người rồi, Thái Tử!" Seth nói, đặt quân cờ của mình xuống. Yugi quan sát thật chăm chú, cảm thấy hứng thú trong trò chơi mà hai người họ đang chơi. (A/N: Đừng phàn nàn mình nhé chỉ là vì mình không biết họ đang chơi trò gì. Nó giống như chơi cờ Ai Cập Cổ Đại hoặc là trò gì đó....) Atem rủa thầm sự xui xẻo của mình. Anh đang bị mắc kẹt trong một tình huống không tốt đẹp chút nào.

Nhưng anh lại mỉm cười trong sự hài lòng. "Rất tốt, Seth! Ngươi đã dồn ta vào thế bí rồi."

Yugi nhìn vào bàn cờ. nhưng ở một góc độ khác cậu lại thấy Seth đang nhìn mình. "Tại sao chủ nhân Seth lại nhìn mình?" cậu nghĩ. Cậu siết thứ trong tay mình hơn. Khoan đã, cây quạt? 'Ôi không! Mình quên mất việc tạo gió rồi!' cậu vội vã quỳ xuống và nói "Xin hãy tha thứ cho tôi Chủ nhân Seth! Tôi đã lơ là và không chú ý! Tôi sẽ quay về với công việc của mình ngay!"

Atem dựa vào lưng ghế để quay sang nhìn Yugi. "Ồ Yugi, tại sao không dừng việc này lại? Cậu mệt rồi, đúng không?" Đến đây, ngồi xuống đi!"

"V-vâng ạ, nhưng...."

Nhưng Atem đã chuyển sự chú ý về phía Seth. "Ta có bao giờ kể cho ngươi nghe về Yugi chưa, Seth?" Anh hỏi. "Cậu ấy rất giỏi trong trò chơi này và rất thông minh! Khi Mahad dạy cho cậu ấy cách đọc và viết, Yugi đã gần đạt đến cấp Scibe rồi"

Khuôn mặt của Yugi trở nên đỏ hồng. "Mình... mình nghĩ thế...." cậu nói đầy ngại ngùng. Atem đi vòng ra phái sau và ôm lấy người bạn thân của mình. "Đi mà, cậu là báu vật của mình mà!" vừa nói Atem vừa ôm lấy Yugi cùng với một nụ cười nũng nịu như mèo con. Seth mỉm cười, mừng vì Thái Tử có một người bạn tốt như Yugi.  

(No love: phần ôm không có trong fanfic nhưng trong dou thì có, với lại câu dưới có phần "cả hai tách nhau ra.." nên thêm vào như thế cho hợp lý ^^)

Một giọng từ phía sau Seth khiến Atem lẫn Yugi tách nhau ra, Aton, chủ quản của các nô lệ, đứng bên ngoài cửa. "Thái Tử, hạ thần có thể vào không ạ? Thần đến chuyển lời của Pharaoh ạ."

"Aton, vào đi. Phụ Vương cần gì?"

Aton bước vào và cúi đầu với Atem và Seth. "Pharaoh hy vọng rằng người sẽ lựa chọn một người đưa tin đáng tin cậy cho ngài để gửi đến một lời nhắn trong cuộc chiến Syria"

"C-cái gì?" Atem thầm nhắc lại. 'Phụ vương muốn mình cử đến cho ông ấy một "người đưa tin đáng tin cậy" ư....? Và Aton đang nhìn vào cái gì thế kia? Khoan, ông ấy nghĩ...?'

'T-Tại sao Aton lại nhìn mình như thế?'- Yugi suy nghĩ.

'Nếu ông ấy nghĩ ta sẽ cử Yugi vào một nơi nguy hiểm như thế thì ông ấy lầm to rồi.' Atem cân nhắc. "Cảm ơn ngươi, Aton nhưng-"

"Bẩm Thái Tử, xin hãy cho thần cơ hội này! Thần rất vinh dự ạ!" Seth cắt ngang, quỳ xuống.

Atem nhìn chăm chú vào Seth vẻ ngạc nhiên. "Ồ! Tất...nhiên là ngươi có thể Seth! Rất tốt! Seth, Aton, các ngươi có thể quay về báo lại với phụ vương về quyết định của ta rồi."

"Vâng thư Thái Tử!" Cả hai vâng lệnh, ra khỏi phòng.

Atem đặt tay lên vai của Yugi. "Còn cậu, Yugi cậu có thể đến chỗ Aknadin giúp mình và nói với ông ấy là học trò Seth của ông sẽ ra khỏi thành phố một thời gian không? Nhưng sẽ nhanh chóng trở về , được chứ?"

Yugi gật đầu "Tất nhiên! Mình sẽ đi ngay."

{Run rẩy trong sợ hãi, tôi là phân cách thời gian}

Yugi chậm chạp đến phòng của Aknadin. Trong đầu đang hiện lên vô số cảnh báo. 'Lần cuối mình đến đây là vào ngày mẹ mình bỏ đi. Đã rất lâu rồi.' cậu nghĩ

"Ngươi là ai?" những lính canh bên ngoài hỏi khi Yugi đứng trước họ. "Chủ nhân Aknadin nói rằng ngài không muốn gặp ai cả."

Lời nói làm lòng khinh sợ, nhưng Yugi vẫn ngẩng cao đầu. "Tôi có một tin nhắn từ Thái Tử cho ngài Nobel Aknadin." cậu nói với tên lính gác.

Tên lính quay người và kéo tấm màn đang che đi cánh cửa đằng một chút. "Chủ nhân, có lời nhắn từ Thái Tử," hắn nói.

"Cậu ta đó có thể vào!" giọng của Aknadin vọng ra. Tên lính lùi lại, vén tấm màn lên, ra hiệu cho Yugi bước vào.

Yugi bước vào trong, vén bức màn khác trên đường đi lên. "Chủ nhân Nobel." cậu nói "Thái Tử cử tôi đến để-"

"Đồ sâu bọ!" Aknadin nhào đến chỗ Yugi và bóp lấy cổ của cậu, làm cậu nghẹt thở và nhấc cậu lên khỏi mặt đất. Yugi thở dốc khi cậu cảm thấy ngón chân chới với trong khoảng không khi cậu bị nhấc lên. "Đồ rắn độc hèn mọn! Đừng có nói chuyện với ta! Ta đã ở đó khi Seth đã nói điều đó với anh trai ta!"

"C-c-chủ nhân... sao cơ...?" Yugi cố gắng nói.

Cái nhìn của Aknadin thật khủng bố, Báu Vật Ngàn Năm trong con mắt bên phải tỏa ra ánh sáng dọa người. "Seth bị cử đến trận chiến đó là do lỗi của ngươi. Với âm mưu của mình... ngươi đã dụ dỗ luôn cả Thái Tử đúng không? Ngươi mới phải là kẻ bị gửi đến cuộc chiến đó, không phải Seth! Nếu Tiye biết cô ta đã cứu một con rắn độc! Nếu như ngày đó ta không giao ngươi cho Atem... mọi chuyện đã có thể sẽ tốt đẹp hơn! Và bây giờ chính ngươi đã đặt dấu chấm hết cho mẹ của mình rồi!"

Yugi thở vô cùng chật vật, nước mắt bắt đầu lăn xuống trên mặt cậu. 'Nhưng tại sao ông ấy lại tức giận với mình?' cậu nghĩ. 'Mình chẳng làm gì cả! Mình sợ quá!' "Mẹ-mẹ của tôi....? Chuyện gì đã xảy ra với bà ấy?" cậu nghẹn ngào.

"Tiye đã bị một ngọn lửa thiêu chết!" Aknadin nạt. "Còn mẹ của ngươi thì bị bán ở khu chợ phía Tây!"

Mắt Yugi mở to. Mẹ của cậu.... bị bán một lần nữa ư? Cậu sẽ không bao giờ có thể gặp lại mẹ nữa! Nỗi sợ càng lớn hơn khi cậu hét "Đó là lỗi của ông! Ông là một con quái vật!"

"Sao ngươi dám, đồ sâu bọ!" Mắt Aknadin nheo lại đầy giận dữ và ông ném Yugi xuống đất. Yugi không thể nghe thấy gì cả trong một lúc, nên cậu đã bỏ mất lời tuyên bố của Aknadin. Cậu hít vào thật sâu và bắt chính mình ngồi dậy bằng cánh tay của mình. Cậu thấy ai đó kéo áo của mình lên và nỗi sợ đang ở rất gần. "Không!"

Nhưng đã quá muộn.

CRACK (No love:là tiếng roi quất)

Yugi hét lên trong đau đớn khi mà chiếc roi lại quất vào lưng cậu. Nó cứ lặp đi lặp lại như vậy. Yugi gào hét chỉ có hai người mới có thể cứu cậu, mẹ và người bạn tốt nhất của cậu. Cậu cảm thấy chiếc roi khoét sâu vào lưng mình, để lại những vết thương sâu và máu chảy xuống tấm lưng trắng ngần.

Những đòn roi dần dần dừng lại, nhưng cổ họng Yugi đã hoàn toàn khô rát vì hét quá nhiều. Cậu cũng có thể cảm thấy cơn đau truyền đi những nơi khác trong cơ thể. "Atem..." cậu yếu ớt gọi.

Atem....!

Atem....!

Cứu mình...!

Atem, cứu mình!

Xin cậu cứu mình với!

Atem bước dọc theo hành lang vẻ bực bội. Anh khoanh tay trước ngực. "Hôm nay là một ngày kinh khủng!" anh phàn nàn thật lớn ở nơi vắng người. "Buổi luyện tập của mình thật khủng khiếp bởi vì Yugi không xuất hiện! Và nó làm mình lo lắng." Anh đã tìm Yugi khắp Hoàng Cung.

Một thân ảnh đang cuộn mình bên cạnh một bức tường rơi vào tầm mắt của Atem. Mái tóc ba màu quen thuộc thu hút sự chú ý của anh. "Ồ, cậu đây rồi!" anh nói, tiến về phía Yugi, người đang giấu mặt vào đầu gối của mình. "Cậu đã ở đâu cả ngày nay vậy? Mình đã chờ cậu đấy."

Yugi ngẩng đầu lê, thều thào "X-xin lỗi Atem...."

Atem trở nên nghiêm túc khi thấy những giọt nước mắt của Yugi. "Yugi..." anh nói vẻ thận trọng. "Có chuyện gì vậy?" Anh vòng tay qua lưng Yugi và kéo cậu ra xa bức tường. Yugi không thể nói nổi điều gì khác ngoại trừ tên của Atem. Khi tay của Atem chạm vào lưng của Yugi, anh nín thở bởi cảm giác ấm ấm ẩm ướt trên các ngón tay. "Yugi, cậu bị ướt rồi!" Anh rút tay về và cứng người. Bàn tay của anh bị nhuộm một mảng đen đỏ. "M-máu? Ôi lạy thần Ra!"

Anh bế Yugi lên theo kiểu cô dâu. "Yugi, làm ơn hãy mở mắt ra đi!" nhưng Yugi đã chìm vào hôn mê. Hoảng loạn và sợ hãi tình huống xấu nhất, Atem chạy vào phòng của mình, gọi Mahad cùng Isis, cả hai vị quan tư tế dưới quyền của cha mình.

Cả hai chạy ngay vào phòng dưới sự truyền gọi của Atem. "Thái Tử" Mahad nói. "Chuyện gì vậy ạ?" Cả hai người họ đều đông cứng trước cảnh Atem ngồi trên giường, cùng với một Yugi đang bất tỉnh và đầy máu trong vòng tay anh. Isis đưa che môi lại để ngăn chính mình hét lên.

"Làm ơn, hãy cứu cậu ấy...." Atem nói vẻ đau đớn. "Ta nghĩ là cậu ấy đã bị tra tấn."

'Mình đã không thể bảo vệ được cậu. Xin hãy tha thứ cho mình, Yugi....'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro