Mười một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù đã cho thêm bạc hà tươi thái nhỏ vào hỗn hợp sôcôla nấu chảy, lòng đỏ trứng, cốt dừa, rum, gin, chuối nghiền và đường cát mịn, món cocktail cũng không giúp khoan khoái mấy. Cảm giác ngon miệng vốn đã bị cái nóng đêm hè làm cho phát ngấy giờ càng biến mất hẳn. Gần như tất cả người lớn bước vào phòng ăn ngột ngạt đều cảm thấy buồn nôn khi nghĩ viễn cảnh bữa tối toàn món nướng, ngay cả là thịt nướng kèm salad, và có lẽ sẽ thấy sung sướng nếu có được một ly nước mát. Nhưng nước chỉ dành riêng cho trẻ con, những người còn lại sẽ phải tự làm tỉnh người bằng rượu khai vị nóng ngang nhiệt độ căn phòng. Ba chai rượu mở sẵn trên bàn - khi Jack Tallis vang mặt Betty thường phát huy năng lực suy đoán sáng tạo. Không cánh cửa sổ cao nào mở được ra vì khung cửa đã cong vênh từ rất lâu, và mùi bụi bị hâm nóng từ tấm thảm Ba Tư xộc lên chào thực khách khi họ bước vào. May mà xe tải của người bán cá mang theo món thịt cua khai vị đã hỏng giữa đường.

Cảm giác ngột ngạt càng tăng thêm do thứ ván ốp tối màu phủ từ chân sàn bao trọn cả trần, và do bức tranh duy nhất trong phòng, một bức vẽ trên bạt khổng lồ treo trên cái lò sưởi chưa nhóm bao giờ kể từ hồi mới xây - một lỗi trong bản vẽ thiết kế đã không để thừa chỗ nào mà xây ống hơi hay ống khói. Bức chân dung, theo phong cách Gainsborough, vẽ một gia đình quý tộc - bố mẹ, hai thiếu nữ và một trẻ sơ sinh, tất cả đều môi mỏng, và nhợt nhạt như ma cà rồng - đứng trước một khung cảnh có hơi hướm Tuscany. Không ai biết những người này là ai, nhưng có vẻ Harry Tallis nghĩ họ sẽ tạo ra ấn tượng về sự gắn bó cho ngôi nhà.

Emily đứng ở đầu bàn chỉ chỗ ngồi cho thực khách khi họ vào phòng. Bà sắp xếp cho Leon ngồi bên phải mình, và Paul Marshall bên trái. Bên phải Leon là Briony và cặp sinh đôi, bên trái Marshall là Cecilia, rồi Robbie, cuối cùng là Lola. Robbie đứng sau ghế, bám chặt nó cho vững, kinh ngạc khi có vẻ không ai nghe thấy tiếng tim vẫn nện thình thịch của anh. Anh đã thoát được món cock¬tail, nhưng cả ăn anh cũng không muốn. Anh khẽ nghiêng người để không nhìn vào Cecilia, và khi những người khác ngồi vào chỗ, anh nhẹ nhõm nhận ra mình được cho ngồi giữa bọn trẻ.

Làm theo cái gật đầu của mẹ, Leon thì thào một đoạn cầu nguyện ngắn - Vì những thứ chúng con được nhận - mà tiếng amen đáp lại chỉ là tiếng ghế xề dịch. Sự im lặng nối bước khi họ yên vị và mở khăn ăn ra vẫn thường dễ dàng bị xua tan đi ngay khi Jack Tallis mở vài chủ đề không mấy thú vị trong khi Betty đi vòng quanh bàn phục vụ món thịt bò. Nhưng giờ thì, thực khách chỉ nhìn và lắng nghe bà khi bà khom người lầm bầm ở mỗi ghế, vét thìa và rữa trên cái đĩa bạc. Họ còn có thể chú ý vào cái gì khác, khi việc duy nhất khác đang diễn ra trong căn phòng này là sự im lặng của chính họ? Emily Tallis vẫn luôn không có khả năng bắt đầu những cuộc trò chuyện nhỏ và cũng không quan tâm lắm. Leon, hoàn toàn dễ chịu với chính mình, ngả người trên ghế, chai rượu cầm tay, săm soi nhãn hiệu. Cecilia chìm đắm vào những sự kiện mười phút trước đó và không thể mở miệng nói nổi một câu đơn giản. Robbie đã quen thuộc với cả gia đình và hẳn có thể khơi chuyện gì đó, nhưng cả anh nữa cũng đang rối bời. Riêng chuyện anh có thể vờ lờ đi cánh tay trần của Cecilia đang đặt bên tay mình - anh có thể cảm thấy hơi nóng của nó - và tia nhìn hằn học của Briony ngồi chếch xéo đối diện đã là giỏi lắm rồi. Và ngay cả khi nếu việc trẻ con mở chuyện được coi là thích hợp, chúng cũng không thể: Briony trong đâu chỉ nghĩ mỗi đến việc mình vừa chứng kiến, Lola thì trầm hẳn vì cả cú sốc khi vừa bị tấn công thân thể lẫn hàng loạt cảm xúc ngổn ngang, còn hai đứa sinh đôi thì mải mê lên một kế hoạch.

Paul Marshall là người phá tan bầu không khí im lặng đến ngạt thở kéo dài hơn ba phút. Anh ngả người ra sau ghế nói với Robbie sau đầu Cecilia.

"Tôi bảo này, mai mình vẫn chơi tennis đấy chứ?"

Có một vết xước hai inch, Robbie nhận thấy, từ khóe mắt Marshall chạy song song với mũi, khiến người ta chú ý đến cái kiểu mũi và miệng trên mặt anh ta đều tập trung hết ở phần trên, túm tụm lại ngay dưới mắt. Chỉ một tí ti nữa thôi là anh ta sẽ đạt tới vẻ đẹp trai nham hiểm. Nhưng thay vì thế, vẻ ngoài anh ta lại có vẻ lố bịch - một vùng cằm lớn nhẵn thín như để trả giá cho cái trán rậm rạp tóc, đầy nếp nhãn. Vì lịch sự, Robbie cũng phải ngả người sau ghế để nghe anh ta nói, nhưng ngay cả trong tình trạng này, anh cũng thấy ngần ngại. Thật là khiếm nhã, khi ngay đầu bữa ăn, Marshall lại quay khỏi chủ nhà và cất tiếng trò chuyện riêng.

Robbie đáp ngắn gọn, "Tôi nghĩ vậy," và rồi, để chữa thẹn cho anh ta, nói thêm để mọi người có chuyện, "Nước Anh mình đã bao giờ nóng hơn chưa nhỉ?"

Ngả người tránh vùng hơi ấm của cơ thể Cecilia, và đánh mắt tránh cái nhìn của Briony, anh thấy mình ném phần cuối câu hỏi vào đôi mắt kinh hãi của Pierrot đang ngồi chéo phía trái anh. Thằng nhỏ há hốc mồm, và khổ sở, như thể đang ở trong lớp học với bài kiểm tra môn lịch sử. Hay địa lý? Hay khoa học?

Briony nhoài qua người Jackson chạm vào vai Pierrot, trong suốt lúc đó vẫn chằm chằm nhìn Robbie. "Xin để nó yên," em gằn tiếng thì thầm, và rồi với thằng nhỏ, dịu dàng, "Em không phải trả lời đâu."

Emily lên tiếng từ đầu bàn mình. "Briony, chỉ là một câu nói hoàn toàn dễ chịu về thời tiết. Con sẽ xin lỗi, hoặc về phòng ngay bây giờ."

Mỗi khi bà Tallis thực thi quyền hành lúc chồng vắng mặt, bọn trẻ cảm thấy có nghĩa vụ phải bảo vệ bà khỏi cảnh gần như nói không ai nghe. Briony, trong bất cứ trường họp nào cũng không bỏ rơi chị gái không ai bảo vệ, cúi đầu nói với khăn trải bàn, "Em thành thực xin lỗi. Em ước gì mình đã không nói thế."

Rau trong đĩa có nắp, hay trên đĩa sứ Spode đã xỉn màu, được chuyền quanh bàn, và một việc như thế là hiện thân của sự lơ đễnh tập thể hay mong muốn lịch sự giấu đi cảm giác thiếu ngon miệng, thứ cảm giác gần như hết hẳn nhờ món khoai tây chiên và salad khoai tây, cải Brussels và củ cải đường, và lá rau diếp rưới nước xốt thịt "Ông Già sẽ không vui đâu," Leon đứng lên, nói. "Là một chai Barsac 1921, nhưng giờ mở rồi." Anh rót đầy ly mẹ, rồi ly em gái và Marshall, và khi đứng cạnh Robbie anh nói, "Và một ngụm rượu trị thương cho vị bác sĩ tài năng. Tôi muốn nghe về kế hoạch mới này đây."

Nhưng anh không đợi nghe câu trả lời. Vừa quay lại ghế anh vừa nói, "Tôi yêu nước Anh trong cơn nóng hè. Nó là một đất nước khác. Mọi quy tắc đều thay đổi."

Emily Tallis cầm dao nĩa lên và mọi người làm theo. Paul Marshall nói, "Vớ vẩn. Kể ra một quy tắc đã thay đổi xem." "Được thôi. Ở câu lạc bộ nơi duy nhất được phép cởi áo khoác là

bàn bi-a. Nhưng nếu nhiệt độ lên đến hơn ba mươi hai độ C trước ba giờ, thì hôm sau có thể cởi áo khoác ra ở ngay bar trên tầng."

"Hôm sau! Một đất nước thực sự khác đấy."

"Anh hiểu tôi định nói gì mà. Mọi người dễ chịu hơn - vài ngày nắng ấm và thế là mình thành dân Ý. Tuần trước ở phố Charlotte họ ăn tối trên bàn dọn ngoài vỉa hè."

"Cha mẹ của mẹ cũng luôn nghĩ thế," Emily nói, "rằng trời nóng khiên bọn trẻ phóng túng hơn. Ít quần ít áo đi, có thể gặp gỡ ở cả nghìn nơi nữa. Ra khỏi nhà, ra khỏi kiểm soát. Bà con đặc biệt khó chịu vào mùa hè. Bà sẽ bịa ra hàng nghìn lý do để bắt mẹ và các dì ở trong nhà."

"Vậy thì," Leon nói. "Em nghĩ sao, Cee? Hôm nay em có cư xử còn tệ hơn bình thường không?"

Mọi cặp mắt đổ vào nàng, và màn trêu đùa của anh trai vẫn không dừng lại.

"Ôi trời ơi, em đỏ mặt. Câu trả lời hẳn là có rồi."

Cảm thấy mình nên chữa lời hộ nàng, Robbie cất tiếng, "Thực ra..."

Nhưng Cecilia mở lời. "Em nóng kinh khủng, thế thôi. Và câu trả lời là phải. Em cư xử rất tệ. Em thuyết phục Emily mặc dù mẹ không muốn rằng chúng ta nên ăn món nướng vì anh, mặc cho trời nóng thế nào. Giờ thì anh lại chăm chăm ăn salad trong khi tất cả ở đây đang phải khổ sở vì anh. Vì thế chuyển rau cho anh ấy đi, Briony, và có lẽ anh ấy sẽ bớt om sòm."

Robbie nghĩ mình nghe thấy trong giọng nói của nàng sự run rẩy. "Em Cee giỏi lắm. Nhất hạng đấy," Leon nói.

Marshall nói, "Thế mới cho anh thấy mình là ai chứ."

"Tôi nghĩ mình nên chọn ai đấy nhỏ hơn." Anh nhoẻn cười với Briony ngồi cạnh mình. "Hôm nay em có làm gì tệ vì trời nóng kinh dị này không?

Em có phá luật nào không? Xin em đấy, bảo với bọn anh là có đi." Anh cầm tay em giả vờ van xin, nhưng em giật lại.

Em vẫn còn là một đứa nhóc, Robbie nghĩ, hoàn toàn có thể thú nhận hay buột ra rằng đã đọc thư của anh, mà khi đó thì nó buộc phải miêu tả lại sự kiện nó vừa làm gián đoạn. Anh quan sát em từng li từng tí khi em dần dứ, cầm khăn ăn, chấm chấm môi, nhưng anh không hề hoảng sợ. Nếu phải thế, thì để nó xảy ra. Dù kinh khủng đến đâu, bữa tối cũng sẽ không kéo dài vĩnh viễn, và anh sẽ tìm cách lại được ở bên Cecilia tối đó, và cùng nhau họ sẽ đối mặt với một hiện thực mới kỳ khôi trong đời - cuộc đời đã đổi thay của họ - và khởi phục cái bị bỏ dở. Nghĩ đến điều này, dạ dày anh quặn lên. Cho đến lúc đó, mọi thứ đều chẳng có gì liên quan đến nhau một cách rõ ràng và anh không sợ gì hết. Anh nhấp một ngụm rượu âm ấm ngòn ngọt và đợi.

Briony nói, "Em thì chán lắm, nhưng hôm nay em không làm gì sai cả."

Anh đã đánh giá thấp em. Từ nhấn mạnh đó chỉ có thể là dành cho anh và chị gái em.

Jackson ở cạnh khuỷu tay em lên tiếng. "Có, chị có. Chị không cho diễn vở kịch. Bọn em muốn được diễn kịch." Thằng bé nhìn quanh bàn, đôi mắt xanh ánh lên nỗi bất bình. "Mà chị đã bảo là chị muốn bọn em diễn."

Em trai nó gật đầu. "Phải. Chị muốn bọn em tham gia diễn." Không ai có thể hiểu được nỗi thất vọng của chúng đến đâu.

"Đấy, thấy chưa," Leon nói. "Quyết định nóng nảy của Briony. Chúng ta sẽ vào thư viện xem các buổi diễn nghiệp dư vào một ngày mát mẻ hơn vậy."

Những lời vớ vẩn vô hại này, thú vị hơn rất nhiều so với sự im lặng, cho phép Robbie rút vào sau chiếc mặt nạ tập trung thích thú. Tay trái Cecilia khum trên má nàng, chừng như để loại anh ra khỏi tầm nhìn của nàng. Làm ra vẻ lắng nghe Leon giờ đang kể lại lần thoáng thấy Đức Vua ở một rạp hát vùng West End, Robbie có thể ngắm nhìn vai và tay trần của nàng, và trong khi làm thế anh nghĩ nàng có thể cảm thấy hơi thở của anh trên da thịt nàng, một ý tưởng kích thích anh. Trên vai nàng là một vết hõm nhỏ, lõm vào xương, đúng hơn là chơi vơi giữa hai xương, với một quầng mờ tối chạy dọc quanh đường viền của nó. Lưỡi anh chẳng bao lâu nữa sẽ lần theo đường viền hình ovan rồi rúc vào cái hõm ấy. Sự phấn khích trong anh lên đến mức gần như đau đớn và được mài sắc bởi sức ép của những điều trái ngược: nàng thân thuộc như một cô em gái, nàng kỳ lạ như một người tình; anh vẫn luôn quen biết nàng, anh không biết gì về nàng; nàng xoàng xĩnh, nàng xinh đẹp; nàng mạnh mẽ - nàng tự vệ trước anh trai dễ dàng biết bao - vậy mà hai mươi phút trước nàng từng khóc; lá thư ngu ngốc của anh đã làm nàng kinh tởm nhưng cũng cởi trói cho nàng. Anh hối hận vì nó, nhưng anh lại hoan hỉ vì lỗi lầm đó. Nhanh chóng thôi họ sẽ được ở lại cùng nhau, cùng nhiều điều trái ngược hơn - niềm vui và nhục cảm, vừa ham muốn vừa sợ hãi vì sự liều lĩnh của chính mình, vừa sợ hãi vừa bồn chồn muốn bắt đầu. Trong một căn phòng trống nào đó trên tầng hai, hay ở cách xa ngôi nhà, dưới gốc cây ven sông. Cái nào đây? Mẹ bà Tallis quả là không ngờ nghệch. Ngoài nhà. Họ sẽ bọc mình trong tấm xa tanh màn đêm và bắt đầu lại. Và đây không phải là tưởng tượng, đây là thực, đây là tương lai gần của anh, đáng khát khao và không thể tránh khỏi. Đó chính là những gì Malvolio khốn khổ đã nghĩ, anh đã đóng vai ấy một lần trên bãi cỏ trường đại học - "không gì có thể xen vào giữa ta và viễn cảnh viên mãn đầy hy vọng của ta."

Chỉ nửa tiếng trước vẫn hoàn toàn không có hy vọng nào. Sau khi Briony mất dạng vào ngôi nhà cùng lá thư của anh, anh tiếp tục bước, dù muốn đến khổ sở được quay lại. Ngay cả khi anh bước tới cửa trước, tâm trí anh vẫn chưa quyết định hoàn toàn, và anh chần chừ vài phút dưới cái đèn hiên và con nhậy trung thành duy nhất của nó, cố chọn giải pháp ít thảm khốc hơn trong hai lựa chọn thảm hại. Vấn đề chỉ còn lại thế này: giờ đi vào và đôi mắt với sự giận dữ và ghê tởm của nàng, đưa ra lời giải thích sẽ không được chấp nhận, và hầu như chắc chắn sẽ bị đuổi ra – nhục nhã khôn kham; hoặc giờ lẳng lặng đi về nhà, để lại ấn tượng rằng anh đã cố ý gửi lá thư ấy, bị giày vò suốt đem và hang bao ngày sắp tới bởi nỗi sợ hãi bí ẩn, không biết nàng phản ứng ra sao – thậm chí còn khôn kham hơn. Và nhu nhược nữa. Anh nghĩ đi nghĩ lại cái ý đó mà vẫn hệt như cũ. Không có cách nào thoát, anh sẽ phải nói chuyện với nàng. Anh đặt tay lên nút nhấn chuông. Dù vậy, anh vẫn khao khát được quay bước. Anh có thể viết thư xin lỗi nàng từ thư phòng an toàn của mình. Hè nhát! Núm sứ mát lạnh nằm dưới đầu ngón trỏ, và trước khi sự tranh cãi lại bắt đầu, anh buộc mình phải nhấn nó. Anh đứng lùi lại khỏi cửa, cảm thấy như một người vừa nuốt viên thuốc độc – không còn gì mà làm ngoài chờ đợi. Từ phía trong anh nghe tiếng bước chân, tiếng bước chân ngắt quãng của phụ nữ bang qua sảnh.

Khi nàng mở cửa anh thấy lá thư gấp lại trong tay nàng. Trong vài giây họ cứ trân trối đứng nhìn nhau mà không ai lên tiếng. Vì quá lưỡng lự trước đó, anh đã không chuẩn bị gì để nói. Ý nghĩ duy nhất của anh là nàng thậm chí còn đẹp hơn so với nàng trong tưởng tượng của anh. Chiếc váy lụa nàng mặc dường như tôn sùng từng đường cong ra và thắt lại trên cơ thể mềm mại của nàng, nhưng cái miệng gợi cảm nhỏ xinh kia lại đang mím lại bất bình, hay thậm chí có thể là kinh tởm. Đèn trong nhà đằng sau nàng chói gắt trong mắt anh, làm anh khó lòng hiểu được biểu cảm chính xác trên mặt nàng.

Cuối cùng anh nói, "Cee, đó là một sự nhầm lẫn." "Nhầm lẫn?"

Tiếng người nói qua sảnh vang tới chỗ anh từ cánh cửa phòng khách mở toang. Anh nghe tiếng Leon, rồi Marshall. Hẳn nỗi sợ có người làm gián đoạn khiến nàng lùi lại và mở rộng cửa ra cho anh. Anh theo sau nàng qua sảnh vào thư viện tối om, và đứng đợi ở cửa trong khi nàng mò mẫm tìm công tắc đèn bàn. Khi đèn bật sáng, anh đóng cửa lại sau mình. Anh đoán trong vài phút nữa mình sẽ bước qua công viên về lại căn nhà gỗ.

"Đó không phải là bản tôi định gửi." "Ừ"

"Tôi bỏ nhầm thư vào phong bì." "Ừ"

Anh không phán đoán được gì qua những lời đáp gọn lỏn này và anh vẫn không thể nhìn được rõ nét mặt nàng. Nàng dịch chuyển vào phía tối, về phía giá sách. Anh tiến vài bước vào phòng, không hẳn theo sau nàng, nhưng không muốn để nàng đứng quá xa. Đáng lẽ nàng đã có thể tống khứ anh từ lúc ở cửa trước, vậy mà giờ anh lại có cơ hội để đưa ra lời giải thích trước khi ra về.

Nàng nói, "Briony đã đọc thư." "Ôi Chúa ơi. Tôi xin lỗi."

Anh đã định sẽ vẽ lên cho nàng thấy đó là một giây phút cao hứng riêng tư, sự khó chịu thoáng chốc với câu từ công thức, ký ức sau khi đọc bản đầy đủ của cuốn Lady Chatterley's Lover mà anh đã mua chui tại một tiệm ở Soho. Nhưng nhân tố mới này - đứa trẻ ngây thơ - khiến sai sót của anh không cách nào bào chữa được nữa. Tiếp tục nói sẽ thật phù phiếm. Anh chỉ có thể lặp lại chính mình, lần này là thì thầm.

"Tôi xin lỗi..."

Nàng bước xa hơn, về phía góc phòng, vào khoảng tối sâu hơn nữa. Mặc dù anh nghĩ nàng đang chùn lại khỏi anh, anh vẫn bước thêm vài bước về phía nàng.

"Một việc ngu xuẩn. Lẽ ra em không bao giờ nên đọc. Không ai nên đọc cả."

Nàng vẫn thu mình khỏi anh. Một khuỷu tay đặt trên giá sách, và dường như nàng trượt dọc theo nó, như thể sắp mất dạng giữa đám sách. Anh nghe một tiếng ướt át, mềm mại, loại âm thanh vang ra khi một người chuẩn bị cất tiếng và lưỡi tách khỏi vòm miệng. Nhưng nàng không nói gì. Chỉ đến lúc đó anh mới nảy ra ý rằng có thể nàng không thoái lui khỏi anh, mà là kéo anh vào sâu hơn với nàng trong bóng tối. Từ khoảnh khắc nhấn chuông, anh đã chẳng còn gì để mất. Vì thế anh bước về phía nàng chậm rãi trong khi nàng lùi lại, cho đến khi nàng đứng hẳn trong góc và dừng lại nhìn anh tiến tới. Anh cũng dừng lại, cách nàng chưa đầy bốn bước chân. Giờ thì anh đứng đủ gần, và ở đó cũng vừa đủ ánh sáng, để thấy mắt nàng đẫm lệ và đang cố cất lời. Hiện tại thì điều đó là bất khả nên nàng lắc đầu ra dấu bảo anh chờ một chút. Nàng quay nghiêng và khum hai bàn tay che mũi và miệng, ngón tay nhấn vào khóe mắt.

Nàng bình tĩnh trở lại và nói, "Nó đã ở đó bao tuần nay..." cổ họng nàng nghẹn cứng và nàng buộc phải dừng lại. Ngay lập tức, anh hiểu ra nàng định nói gì, nhưng anh gạt đi. Nàng hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục trầm ngâm nói, "Có khi đã hàng tháng. Em không biết nữa. Nhưng hôm nay... suốt ngày đã rất lạ. Ý em là, em thấy mọi thứ đều rất lạ, như thể lần đầu tiên ấy. Trông mọi thứ rất khác - quá sắc nét, quá thật. Ngay cả tay em trông cũng khác. Có nhiều lúc dường như em cứ nhìn mọi việc như thể chúng đã xảy ra từ lâu lắm. Và cả ngày hôm nay em giận anh điên cuồng - và giận chính mình nữa. Em nghĩ mình sẽ cực kỳ sung sướng khi không bao giờ gặp lại anh hay nói chuyện với anh nữa. Em nghĩ anh sẽ đi học trường y và em sẽ sung sướng. Em giận anh vô cùng. Em nghĩ đó là một cách không nghĩ về nó. Thực sự khá tiện..."

Nàng cười nhỏ, căng thẳng. Anh nói, "Nó?"

Đến lúc này, nàng vẫn gằm gằm nhìn xuống. Khi nói tiếp, nàng nhìn anh. Anh chỉ nhìn thấy ánh lấp lánh từ lòng trắng mắt nàng.

"Anh biết trước em. Điều gì đó đã xảy ra, phải không? Và anh biết trước em. Giống như là khi rất gần một thứ quá lớn thì mình sẽ không thấy được nó. Ngay cả bây giờ, em không chắc mình thấy. Nhưng em biết nó ở đó."

Nàng nhìn xuống và anh đợi. "Em biết nó ở đó vì nó khiến em cư xử lố bịch. Cả anh nữa, dĩ nhiên... Nhưng sáng nay, trước đây em chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế. Sau đó thì em giận vô cùng. Mà ngay cả khi nó đang xảy ra em cũng vô cùng giận. Em tự nhủ em đã đưa vũ khí cho anh chống lại em. Rồi, tối nay, thì em bắt đầu hiểu ra - ôi, sao em có thể ngờ nghệch về chính mình đến thế? Và ngu xuẩn đến thế?" Nàng bắt đầu, bị một ý tưởng không mấy dễ chịu cuốn lấy. "Anh thực sự hiểu em đang nói gì. Bảo với em là anh hiểu đi." Nàng sợ giữa hai người không hề có gì chung, sợ rằng hết thảy những giả định của nàng đều là lầm lẫn và sợ bằng những lời nói ấy mà nàng càng tách biệt hơn, còn anh thì sẽ nghĩ nàng là con ngốc.

Anh tiến đến gần hơn. "Anh hiểu. Anh hiểu chính xác. Nhưng sao em khóc? Còn chuyện gì khác ư?"

Anh nghĩ nàng sắp tung ra một trở ngại không thể vượt qua, và dĩ nhiên ý anh là, ai đó, nhưng nàng không hiểu. Nàng không biết phải trả lời anh thế nào và nàng nhìn anh, rối bời. Sao nàng lại khóc? Làm sao nàng có thể mở lời mà nói với anh khi biết bao tình cảm, biết bao cảm xúc, đơn giản là đang nhận chìm nàng? Đến lượt mình, anh lại cảm thấy câu hỏi của mình là không đúng đắn, không thích hợp, và anh chật vật nghĩ cách diễn đạt cho đúng. Họ đau đáu nhìn nhau bối rối, không cất nổi lời, cảm nhận một thứ gì đó vừa mơ hồ thiết lập có thể vuột mất khỏi mình. Việc họ là bạn thanh mai trúc mã giờ lại là một chướng ngại - họ thẹn thùng trước con người trước kia của họ. Tình bạn của họ đã trở nên nhạt nhòa và thậm chí gượng ép trong những năm gần đây, nhưng nó vẫn là một thói quen cũ, và giờ để phá bỏ nó để trở thành những người dưng khác giới thân mật đòi hỏi phải làm rõ mục đích, mà việc đó tạm thời họ không thể. Trong khoảnh khắc ấy, dường như ngôn từ không tìm được lối ra.

Anh đặt tay lên vai nàng, làn da trần của nàng mát rượi khi chạm vào. Khi mặt họ dịch lại gần hơn anh vẫn còn ngờ vực đến nỗi nghi rằng nàng có thể vụt quay đi, hay tát anh, giống trong phim, ngay vào má bằng bàn tay xòe rộng. Miệng nàng có vị son và muối. Họ dứt ra một giây, anh vòng tay ôm nàng và họ lại hôn nhau, tự tin hơn. Liều lĩnh, họ chạm vào đầu lưỡi nhau, và chính lúc đó nàng thốt ra một tiếng thở dài, nhỏ dần, mà sau này anh nhận ra, chính là cái đánh dấu sự chuyển hóa. Đến tận khoảnh khắc đó, vẫn có gì đó buồn cười khi một khuôn mặt quen thuộc gí sát vào mặt mình. Họ cảm thấy bị chính con người thuở ấu thơ đang bối rối của mình quan sát. Những cú chạm của hai đầu lưỡi, thớ cơ sống động và trơn trượt ấy, phần thịt mềm ẩm ướt đặt trên nhau ấy, và âm thanh kỳ lạ khiến nàng bật ra ấy, đã thay đổi điều đó. Âm thanh này dường như nhập vào anh, xé toạc anh từ trên xuống dưới để toàn bộ cơ thể anh mở toang ra và anh có thể bước ra khỏi chính mình mà hôn nàng thoải mái. Điều trước kia vốn là ý thức về bản thân giờ trở thành vô ngã, gần như trừu tượng. Tiếng thở của nàng đầy ham muốn và khiến anh cũng ham muốn. Anh ấn chặt nàng vào góc, giữa các cuốn sách. Khi họ hôn, nàng kéo quần áo anh, giật sơ mi, thắt lưng của anh một cách vô vọng. Đầu họ sát vào nhau, cuốn lấy nhau khi nụ hôn trở nên ngấu nghiến. Nàng cắn vào má anh, không hẳn là đùa. Anh dứt ra, rồi dịch lại và nàng cắn vào môi dưới anh mạnh hơn. Anh hôn cổ nàng, ấn đầu nàng dựa vào giá sách, nàng kéo tóc anh và dúi mặt anh xuống vục vào ngực nàng. Mất một lúc lóng ngóng vụng về anh mới tìm thấy núm vú nàng, nhỏ và cứng, và đặt miệng mình vào. Sống lưng nàng cứng đờ, một cơn rùng mình chạy dọc theo chiều dài của nó. Trong một lúc anh nghĩ nàng đã ngất. Cánh tay nàng riết quanh đầu anh và khi nàng siết chặt hơn anh trồi lên qua vòng tay ấy, thở hổn hển, đứng thẳng lên và quấn lấy nàng, ép đầu nàng vào ngực mình. Nàng lại cắn anh và lật áo sơ mi của anh. Khi nghe tiếng một chiếc cúc rót xuống sàn nhà, họ phải cố nhịn cười mà quay mặt đi. Hài hước sẽ hủy hoại họ. Nàng nhốt núm vú anh giữa hàm răng. Cảm giác ấy thật không sao chịu đựng. Anh nâng mặt nàng lên, và siết chặt nàng vào xương sườn mình, hôn mắt nàng và luồn lưỡi vào tách môi nàng ra. Bất lực lại làm bật ra từ nàng một tiếng như tiếng thở dài thất vọng.

Cuối cùng họ đã trở thành người lạ, quá khứ bị lãng quên. Họ cũng là người lạ với chính con người họ, đã quên mất mình là ai, mình ở đâu. Cửa thư viện dày và không một âm thanh bình thường nào, những âm thanh có thể gợi họ nhớ, có thể níu họ lại, lọt được qua. Họ vượt ra ngoài hiện tại, ra ngoài thời gian, không ký ức, không tương lai. Không gì cả ngoài nhục cảm xóa mờ mọi thứ, run rẩy và phập phồng, và tiếng vải sợi cọ lên vải sợi, và da thịt chà trên vải sợi khi chân tay họ trượt qua trượt lại trên nhau trong một cuộc vật lộn liên tục, đầy khoái cảm. Kinh nghiệm anh có hạn và anh chỉ biết từ những lời đồn đại rằng họ không cần phải nằm xuống. Phần nàng, ngoài tất cả những phim đã xem, và thảy những tiểu thuyết và thơ tình đã đọc, nàng cũng không hề có kinh nghiệm gì. Mặc cho những hạn chế này, họ không hề ngạc nhiên khi biết ham muốn của mình rõ ràng đến thế nào. Họ lại hôn nhau, tay nàng siết chặt sau đầu anh. Nàng liếm tai anh, rồi cắn dái tai. Tích tụ dần, những miếng cắn kia đánh thức anh, làm anh thấy giận dữ, kích thích anh. Anh lần tìm mông nàng dưới lớp váy và bóp mạnh, và xoay người nàng lại một chút để phát một cái trả đũa, nhưng không đủ chỗ cho lắm. Mắt vẫn dán chặt vào mắt anh, nàng cúi xuống cởi giày. Giờ thì càng lóng ngóng hơn, với những cái cúc và vị trí đặt chân tay. Nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm. Không một lời, anh chỉ nàng đặt chân lên cái giá thấp nhất. Họ vụng về, nhưng giờ cái tôi đã tan biến nên chẳng còn ngượng ngùng nữa. Khi anh lại kéo cái váy lụa mềm dính sát vào người của nàng lên, anh nghĩ vẻ mặt không chắc chắn của nàng phản chiếu chính vẻ mặt anh. Nhưng chỉ có một kết thúc duy nhất không thể tránh khỏi, và họ chẳng thể làm được gì khác ngoài tiến thẳng đến đó.

Được cơ thể anh nâng lên tì vào góc, nàng một lần nữa vòng tay sau cổ anh, và đặt khuỷu tay lên vai anh, tiếp tục hôn mặt anh. Giây phút đó thì dễ dàng. Họ nín thở trước khi màng môi mở ra, và khi nó mở nàng vội quay đi, nhưng không thốt ra tiếng nào - dường như đó là một điểm khiến nàng tự hào. Họ dịch lại gần hơn, sâu hơn và rồi, trong một vài giây cuối, mọi thứ sững lại. Thay vì một cơn khoái cảm điên cuồng, ở đó chỉ còn tĩnh lặng. Họ im lặng bất động không phải bởi kinh ngạc khi thực sự đã tới, mà bởi một cảm giác run sợ phải quay về - họ mặt đối mặt trong bóng tối, đăm đăm nhìn vào đôi mắt hầu như không thể trông thấy hết của nhau, và giờ cái vô ngã ấy biến mất. Dĩ nhiên, chẳng có gì trừu tượng ở một khuôn mặt. Con trai của Grace và Ernest Turner, con gái của Emily và Jack Tallis, bạn từ thuở ấu thơ, đến thời đại học chỉ còn là người quen biết, trong một trạng thái hân hoan thanh bình căng tràn, đối mặt với thay đổi hệ trọng mà họ vừa đạt tới. Sự gần gụi của một khuôn mặt thân thuộc chẳng có gì buồn cười mà thật kỳ diệu. Robbie không rời mắt khỏi người phụ nữ, cô gái mà anh đã từng luôn biết, nghĩ sự đổi thay ấy hoàn toàn ở trong con người mình, và cơ bản, mang tính sinh học một cách cơ bản, như sự ra đời. Chưa từng có gì phi thường hay quan trọng đến thế xảy ra từ ngày anh chào đời. Nàng đáp lại cái nhìn ấy của anh, chấn động vì sự chuyển đổi trong chính mình, và choáng ngợp bởi vẻ đẹp ở một khuôn mặt mà thói quen suốt đời đã dạy nàng phải lờ đi. Nàng thì thầm tên anh bằng sự cẩn trọng khoan thai của một đứa trẻ cố phát âm những âm riêng biệt. Khi anh đáp gọi tên nàng, nó nghe như một từ mới - những âm tiết vẫn y hệt, nhưng nghĩa đã khác đi. Cuối cùng anh nói lên ba từ đơn giản mà không một thứ nghệ thuật tồi tệ hay niềm tin tồi tệ nào từng có thể làm giảm giá trị đi. Nàng nhắc lại chúng, hơi nhấn mạnh vào từ thứ hai hệt như anh, như thể nàng chính là người nói trước. Anh không tin vào tôn giáo nào cả, nhưng thật là bất khả khi không nghĩ đến một sự hiện diện hay chứng nhân vô hình nào đó trong căn phòng này, và rằng ba từ được nói to lên đó như những chữ ký trên một hợp đồng không trông thấy.

Họ bất động đến chừng nửa phút. Muốn lâu hơn thì phải sở hữu được sự thành thạo của nghệ thuật tình dục Mật tông ghê gớm nào đó. Họ bắt đầu làm tình, tựa vào giá sách thư viện, cái giá cọt kẹt theo mỗi chuyển động của họ. Sẽ là bình thường khi vào những lúc thế này mà tưởng tượng ra mình đang tới được một vùng cao và hẻo lánh. Anh tưởng tượng mình đi tản bộ trên một đỉnh núi tròn, bằng phẳng, chơi vơi giữa hai đỉnh cao hơn. Anh trong một tâm trạng thong thả, thăm dò, thừa thời gian để đi đến một rìa đá và hé mắt nhìn sườn núi đầy đá nhỏ gần như dốc đứng dưới kia, nơi chẳng mấy chốc nữa sẽ phải quăng mình xuống. Gieo mình vào một khoảng không trống trải bây giờ là điều rất cám dỗ, nhưng anh là một người lịch duyệt nên có thể quay bước đi, và chờ đợi. Không dễ dàng gì, vì anh đang bị kéo lại và anh phải kháng cự. Chừng nào anh còn không nghĩ đến cái rìa, chừng đó anh không lại gần nó, và sẽ không bị nó cám dỗ. Anh buộc mình nhớ đến những thứ buồn chán nhất anh biết - người đánh giày, đơn xin nhập học, khăn bông ướt trên sàn phòng tắm. Có cả nắp thùng rác lật ngược với một inch nước mưa bên trong, và vết ố trà hình tròn đang vẽ dở trên bìa cuốn thơ Housman của anh. Danh sách kỳ quặc này bị giọng nàng ngăn lại. Nàng đang gọi anh, mời anh, thì thào vào tai anh. Chính xác là như vậy. Họ sẽ nhảy xuống cùng nhau. Giờ anh đang ở bên nàng, hé nhìn vực thẳm, và họ nhìn thấy sườn núi kia hun hút lao xuống qua lớp mây che. Tay trong tay, họ quay lưng lại mép vực rồi buông mình rơi. Nàng nhắc lại, lẩm bẩm vào tai anh, và lần này anh nghe rõ.

"Có người vào."

Anh mở mắt. Nhận ra đây là trong thư viện, ở một căn nhà, tuyệt đối yên lặng. Anh đang mặc bộ vest diện nhất. Phải, tất thảy trở lại với anh khá dễ dàng. Anh căng mắt ngoái lại nhìn và chỉ thay một cái bàn sáng lờ mờ, vẫn nằm đó như trước kia, như thể nhớ lại sau một giấc mơ. Từ chỗ họ đứng trong góc không thể nào thấy được cửa. Nhưng không có tiếng động gì, không một tiếng. Nàng nhầm, anh khao khát đến tuyệt vọng rằng nàng lầm và nàng thực sự lầm. Anh quay lại nàng, và toan bảo nàng vậy, thì nàng bấu chặt hơn vào tay anh và anh ngoái đầu thêm lần nữa. Briony chầm chậm bước vào tầm mắt họ, dừng lại chỗ cái bàn và trông thấy họ. Nó đờ đẫn đứng đó, trân trối nhìn họ, cánh tay buông thõng bên người, như một tay súng chuyên nghiệp trong một cuộc đấu súng cao bồi. Trong khoảnh khắc rùng mình đó anh phát hiện ra cho đến tận giờ mình chưa từng ghét một ai cả. Ghét là một cảm giác cũng tinh khôi như tình yêu, nhưng nhạt nhẽo và lý trí lạnh lùng. Không có gì cá nhân ở đây, vì anh sẽ ghét bất cứ ai vừa bước vào. Có đồ uống ở phòng khách hay ngoài hiên, và lẽ ra Briony phải ở ngoài đó - với mẹ nó, và người anh trai mà nó ngưỡng mộ, và hai đứa em họ nhỏ. Chẳng có lý do chính đáng nào mà nó lại ở trong thư viện, trừ việc để tìm anh và tước khỏi tay anh cái vốn thuộc về anh. Anh thấy rõ ràng chuyện đó đã xảy ra như thế nào: nó mở một cái phong bì đã niêm lại để đọc thư của anh và thấy kinh tởm, rồi cảm thấy bị phản bội theo cái kiểu khó hiểu của nó. Nó đến đây tìm chị gái - hiển nhiên là với cái ý niệm hồ hỏi rằng mình phải bảo vệ chị, hay cảnh báo chị, và đã nghe thấy tiếng động từ sau cánh cửa thư viện đóng kín. Bị thúc đẩy từ sâu thẳm sự ngu dốt, trí tưởng tượng ngớ ngẩn và lòng chính trực kiểu trẻ con, nó đến để lên tiếng đòi dừng chuyện này lại. Nhưng nó cũng không nhất thiết phải làm thế - lập tức không ai bảo ai, họ tách nhau ra, quay đi, rồi cả hai kín đáo chỉnh trang lại quần áo. Đã kết thúc.

Đĩa đựng món chính đã hết sạch từ lâu và Betty quay lại với bánh mì và pudding bơ. Là do anh tưởng tượng, Robbie băn khoăn, hay do bà có ý định ma lanh, mà khẩu phần của người lớn to gấp đôi của trẻ con? Leon đang rót rượu từ chai Barsac thứ ba. Anh đã cởi áo ngoài, qua đó cho phép cả hai người kia cũng làm theo. Có tiếng gõ khe khẽ trên cửa sổ, đủ loại sinh vật bay đêm lao mình vào kính. Bà Tallis dùng chiếc khăn ăn chấm chấm lên mặt và trìu mến nhìn hai đứa sinh đôi. Pierrot đang thì thầm vào tai Jackson.

"Ở bàn ăn không được có bí mật gì, hai cháu. Tất cả chúng ta đều muốn nghe, nếu cháu không phiền."

Jackson, người đại diện, nuốt khó nhọc. Anh trai nó đăm đăm nhìn xuống đùi mình.

"Chúng cháu xin phép được đứng lên, bác Emily. Chúng cháu có thể vào phòng vệ sinh được không ạ?"

"Dĩ nhiên rồi. Nhưng phải dùng từ được phép, chứ không phải có thể. Và không cần thiết phải nói cụ thể đến vậy."

Hai đứa sinh đôi trượt xuống ghế. Khi chân chúng tới sàn, Briony ré lên chỉ tay theo.

"Tất của con! Chúng đang đi tất quả dâu tây của con!"

Cả hai đứa sững người rồi quay lại, và xấu hổ nhìn từ mắt cá chân chúng lên bà bác. Briony gần như đứng bật dậy. Robbie nghĩ cảm xúc mạnh mẽ trong người con bé đang tìm lối xả ra.

"Tụi mày đã vào phòng tao và lấy đồ từ ngăn kéo của tao."

Cecilia lên tiếng lần thứ hai trong suốt bữa ăn. Nàng cũng đang tìm chỗ xả thông những cảm xúc sâu thẳm trong mình.

"Im mồm đi, vì Chúa! Em đúng là bà cô phiền phức. Hai đứa nhỏ không có đôi tất sạch nào nên chị đã lấy của em."

Brinoy chằm chằm nhìn chị, kinh ngạc. Bị tấn công, bị phản bội, do người mà em chỉ một lòng khao khát bảo vệ. Jackson và Pierrot vẫn đăm đăm nhìn bà bác giờ đang bảo hai đứa rút đi bằng một cái nghiêng đầu khó hiểu và khẽ gật đầu. Chúng đóng cửa lại sau lưng với sự cẩn thận quá đáng, thậm chí có lẽ là mỉa mai, và đúng giây phút chúng buông lấy nắm cửa ra Emily liền cầm thìa lên và những người còn lại làm theo bà.

Bà ôn tồn nói, "Con có thể dùng từ nhẹ nhàng hơn với em mà."

Khi Cecilia quay sang mẹ, Robbie ngửi tháy phàng phất mùi mồ hôi dưới nách nàng, làm anh liên tưởng mùi cỏ vừa cắt. Chẳng mấy chốc nữa họ sẽ ở ngoài nhà. Anh khẽ chợp mắt lại. Một bình hai pint sữa trứng đặt bên cạnh anh, và anh tự hỏi mình có đủ sức nhấc lên không nhỉ.

"Con xin lỗi, Emily. Nhưng cả ngày nay nó đã khá quá quắt rồi." Briony nói với sự bình lĩnh của người lớn. "Chị mà cũng hùng hồn

"Nghĩa là sao?"

Đó, Robbie hiểu, không phải là câu nên hỏi. giai đoạn này trong đời, Briony ở trong khoảng không chuyển biến mập mờ giữa thế giới trẻ con và người lớn mà em đã băng qua rồi lại bất chừng băng qua tiếp. Trong tình huống hiện tại, là một bé gái phẫn nộ em sẽ bớt nguy hiểm hơn.

Thực ra, bản thân Briony không ý thức rõ mình định nói gì, nhưng Robbie không thể hiểu điều này khi anh vội tham gia để thay đổi chủ đề. Anh quay sang Lola ngồi bên trái, và nói sao cho cả bàn nghe, "Hai chú bé ngoan ghê, em trai cô ấy."

"Hah!" Briony giận dữ, và không để cho cô em họ có thời gian mở mồm. "Thế mới thấy anh biết ít ỏi thế nào."

Emily đặt thìa xuống. "Con yêu, nếu cứ tiếp tục thế, mẹ buộc phải mời con rời khỏi bàn."

"Nhưng nhìn xem chúng đã làm gì em ấy. Cào mặt em ấy, và làm em ấy bầm tím!"

Mọi con mắt đổ dồn vào Lola. Nước da cô co lại sậm hơn dưới những nốt tàn nhang, khiến những vết xước trông nhạt đi.

Robbie nói, "Trông không nặng lắm."

Briony lườm anh. Mẹ em nói, "Tại móng tay mấy đứa nhỏ đây mà.

Mình nên bôi ít dầu cho cháu."

Lola tỏ ra dũng cảm. "Thực ra, cháu đã bôi rồi ạ. Giờ thì đỡ hơn rất nhiều rồi."

Paul Marshall hắng giọng. "Chính mắt tôi thấy - phải can rồi giằng chúng ra khỏi người cô bé. Phải nói là tôi ngạc nhiên, hai thằng bé nhỏ như thế. Chúng tấn công cô bé..."

Emily đã đứng dậy khỏi ghế. Bà lại chỗ Lola và cầm tay con bé lên. "Nhìn tay cháu này! Đâu chỉ có trầy da. Bầm tím lên tận khuỷu đây này. Sao tự dưng chúng lại làm thế?"

"Cháu không biết, bác Emily."

Một lần nữa, Marshall ngả người ra sau ghế. Anh ta nói sau đầu Cecilia và Robbie với cô thiếu nữ đang nhìn anh ta nước mắt lưng tròng. "Làm to chuyện một chút thì chả làm sao cả, cô bé ạ. Cô vô cùng dũng cảm, nhưng cô đã bị đau lắm mà."

Lola đang cố không khóc. Emily kéo đứa cháu vào lòng và xoa đầu nó.

Marshall nói với Robbie, "Anh nói đúng, chúng là hai thằng nhỏ ngoan. Nhưng tôi nghĩ gần đây chúng đã phải chịu đựng nhiều chuyện."

Robbie muốn nói tại sao Marshall không đề cập đến chuyện này trước nếu đã biết Lola bị thương nặng đến thế, nhưng giờ cả bàn đang rối lên. Leon gọi với sang mẹ, "Mẹ có muốn con gọi bác sĩ không?" Cecilia đang đứng lên khỏi bàn. Robbie chạm vào cánh tay nàng và nàng quay lại, và lần đầu tiên kể từ lúc trong thư viện, mắt họ gặp nhau. Không có thời gian để thiết lập bất cứ điều gì vượt ngoài bản thân ánh mắt đó, rồi nàng vội vòng qua bàn lại chỗ mẹ, người giờ đang hướng dẫn cách chườm lạnh. Emily cúi xuống đầu đứa cháu gái, thì thầm những lời an ủi. Marshall vẫn ngồi yên trên ghế và rót đầy ly mình. Briony cũng đứng dậy, và khi đứng lên, lại thét lên một tiếng chói tai lanh lảnh. Em nhặt từ ghế Jackson lên một phong bì và giơ lên cho mọi người thấy.

"Một lá thư!"

Em toan mở ra. Robbie không thể ngăn mình hỏi, "Gửi cho ai thế?" "Nó viết, Gửi mọi người."

Lola nhoài ra khỏi người bác và dùng khăn ăn lau mặt. Emily tìm được một nguồn, uy quyền mới đầy ngạc nhiên. "Con không được mở thư. Con phải làm như mẹ bảo và mang lại đây cho mẹ."

Briony nhận ra sắc thái bất thường trong giọng nói của mẹ và ngoan ngoãn đi vòng qua bàn cầm theo lá thư. Rút ra một mẩu giấy trắng có kẻ hàng, Emily bước khỏi Lola một bước. Khi bà đọc thư, Robbie và Cecilia cũng đọc được.

Bọn cháu xẽ bỏ trốn zì Lola và Betty ắc nghiệt với bọn cháu và bọn cháu muốn về nhà. Sin lỗi vì bọn cháu lấy ít chái cây Và không diễn kịch được.

Mỗi đứa ký tên mình bằng những nét bay bướm ngoằn ngoèo.

Im lặng bao trùm sau khi Emily đọc to lá thư. Lola đứng dậy và bước vài bước về phía cửa sổ, rồi đổi ý tiến lại về phía cuối bàn. Cô thẫn thờ nhìn từ trái sang phải, luôn miệng lẩm bẩm, "Ôi trời, ôi trời..."

Marshall tiến lại và đặt tay lên tay cô. "Sẽ ổn cả thôi. Chúng ta sẽ tổ chức vài nhóm tìm kiếm và tìm thấy chúng ngay thôi."

Chính xác," Leon nói. "Chúng chỉ mới đi có vài phút."

Nhưng Lola không nghe và dường như đã quyết định. Vừa sải bước về phía cửa cô vừa nói, "Mẹ sẽ giết tôi."

Khi Leon cố với lấy vai cô, cô rụt vai lại tránh, rồi tiến qua cửa. Họ nghe tiếng cô chạy vụt qua sảnh.

Leon quay sang em gái. "Cee, em với anh sẽ đi cùng nhau." Marshall nói. "Trời không trăng. Ngoài kia khá tối."

Cả nhóm tiến về phía cửa và Emily nói, "Nên có nguời đợi ở đây và có lẽ nên là tôi."

Cecilia nói, "Sau cửa hầm có đèn pin."

Leon bảo mẹ, "Con nghĩ mẹ nên gọi cảnh sát."

Robbie là người cuối cùng rời khỏi phòng ăn và người cuối cùng, anh nghĩ, thích nghi được với tình huống mới này. Cảm giác đầu tiên của anh, cái cảm giác vẫn không tan đi khi anh bước vào sảnh tương đối mát mẻ, là anh đã bị lừa. Anh không thể tin là hai đứa sinh đôi đang gặp nguy hiểm. Lũ bò sẽ làm chúng sợ mà mò về nhà. Màn đêm mênh mông bên ngoài ngôi nhà, đám cây cối đen thẫm, những cái bóng mời gọi, cỏ vừa cắt mát rượi - tất thảy những thứ này được dành sẵn, anh đã chỉ định phải dành riêng cho anh và Cecilia. Màn đêm ấy đang đợi họ, là của họ, để họ sử dụng và chiếm hữu. Ngày mai, hay bất cứ lúc nào không phải bây giờ, sẽ không được. Nhưng đột nhiên căn nhà lại đổ hết những ở bên trong nó vào một màn đêm giờ đã thuộc về một cơn náo loạn gia đình khá nực cười. Họ sẽ ở ngoài đó hàng giờ, hú gọi và vẫy đèn pin, cuối cùng tìm được hai đứa sinh đôi, mệt lử và bẩn thỉu, Lola sẽ bình tĩnh lại, và sau vài ly rượu tự chúc mừng trước khi đi ngủ, buổi tối sẽ chấm hết. Trong vài ngày, hay thậm chí chỉ vài giờ, nó sẽ trở thành kỷ niệm buồn cười được lôi ra kể lại những dịp sum họp gia đình: cái đêm hai đứa sinh đôi bỏ nhà đi.

Nhóm tìm kiếm đã khởi sự khi anh bước tới cửa trước. Cecilia khoác tay anh trai và họ bắt đầu đi thì nàng liếc ra sau và thấy anh đứng dưới đèn. Nàng nhìn anh, nhún vai, như bảo - Giờ mình có thể làm gì chứ. Trước khi anh kịp đáp lại nàng bằng cử chỉ lộ sự đồng tình đầy yêu thương, nàng đã quay đi, cùng Leon tiến bước, gọi to tên hai thằng bé. Marshall thậm chí còn đi trước xa hơn, đang tiến về lối chính cho xe vào, chỉ nhìn thấy được nhờ có chiếc đèn mà anh ta cầm. Không thấy Lola đâu. Briony đang đi vòng quanh nhà. Nó, dĩ nhiên, sẽ không muốn đi cùng Robbie, và thế là nhẹ nhõm cả người, vì anh đã quyết định: nếu không thể ở bên Cecilia, nếu không có nàng riêng cho mình, thì anh cũng, như Briony, đi tìm một mình. Quyết định này, như sau này anh sẽ rất nhiều lần công nhận, đã biến đổi đời anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro