PHẦN MỘT - Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vở kịch - mà vì nó Briony đã thiết kế áp phích, tờ chương trình và vé, dựng quầy bán vé từ một bình phong xiêu vẹo quây lại và lót hộp thu tiền bằng giấy kếp đỏ - được em viết trong hai ngày sáng tác vũ bão, khiến em bỏ mất một bữa sáng và một bữa trưa. Khi mọi chuẩn bị đã chu tất, em chỉ còn việc thưởng ngoạn bản thảo hoàn chỉnh và đợi các em họ từ phương Bắc xa xôi đến. Sẽ chỉ có một ngày duy nhất để diễn tập trước khi anh trai em về. Lúc ớn lạnh xương tủy, khi buồn đau bén ngọt, vở kịch kể một câu chuyện của trái tim mà thông điệp được của nó, được chuyển tải trong phần mào đầu có vần điệu là tình yêu không được dựng xây trên nền tảng lý trí thì rồi sẽ lụi tàn. Nỗi đam mê bồng bột của nhân vật chính Arabella dành cho một tên bá tước ngoại quốc gian ác đã bị vận rủi trừng phạt: nàng mắc phải bệnh tả khi bốc đồng lao đến một thị trấn ven biển cùng kẻ ngỡ là sẽ cưới ấy. Bị hắn và hầu như hết thảy mọi người ruồng bỏ, nằm liệt giường trên một căn phòng gác xép, nàng khám phá ra tự trong mình khiếu hài hước. Số phận đem lại cơ hội thứ hai cho nàng xuất lộ dưới hình hài một vị thầy lang bần hàn - thực ra là chàng hoàng tử vi hành tự nguyện lao động giữa những người cùng khổ. Được chàng chữa lành bệnh, Arabella lần này chọn lựa một cách sáng suốt, và được đáp đền bằng cuộc đoàn tụ với gia đình và lễ cưới với chàng hoàng tử-thầy lang trong "một ngày xuân ngập tràn nắng và gió".

Bà Tallis đọc bảy trang vở kịch Những gian nan của nàng Arabella trong phòng ngủ, tại bàn trang điểm, với vòng tay của tác giả choàng qua vai suốt thời gian ấy. Briony chăm chú theo dõi từng dấu hiệu biến đổi cảm xúc trên khuôn mặt mẹ, và Emily Tallis chiều lòng con bằng vẻ mặt khi thảng thốt, lúc khúc khích hân hoan, rồi cuối cùng, nụ cười khích lệ và những cái gật đầu lịch duyệt, tán thành. Bà vòng tay ôm con gái vào lòng

- Ôi, cái cơ thể nhỏ nhắn mịn màng ấm nóng bà nhớ từ khi còn đỏ hỏn này, vẫn còn chưa lìa khỏi bà, chưa lìa hẳn - và bảo vở kịch thật "tuyệt diệu", rồi ngay lập tức thì thầm vào vành tai đang căng ra của con gái đồng ý cho phép trích dẫn từ này lên tấm áp phích sẽ treo trên giá dựng ở tiền sảnh cạnh quầy vé.

Khi đó Briony cơ hồ chưa biết, nhưng lời nhận xét ấy chính là cực điểm thành công của công trình này. Không gì đem lại cảm giác thỏa nguyện hơn thế, tất cả còn lại chỉ là mộng mơ và thất vọng. Có những khoảnh khắc chiều hè chạng vạng, khi ánh sáng phòng lụi tắt, vùi mình trong sự ảm đạm ngọt ngào của chiếc giường bốn cọc màn, em khiến tim mình rộn lên bằng những tưởng tượng lung linh, khao khát, mang trong chúng những vở kịch ngắn nho nhỏ, từng vở một đều có vai chính là Leon. Ở vở này, khuôn mặt to, hiền lành của anh nhăn lại vì đau đớn khi Arabella rơi vào cảnh cô đơn và quẫn bách. Ở vở kia, kìa anh đó, ly cocktail trên tay tại một quán bar thành phố thời thượng, đang lớn tiếng huênh hoang với đám bạn: Phải, em gái tớ đấy, văn sĩ Briony Tallis, các cậu hẳn đã nghe tiếng rồi. Vở thứ ba, anh đắc chí đấm tay vào không khí khi sân khấu hạ màn, mặc dù chẳng có tấm màn nào hết, cả khả năng tồn tại một tấm cũng không. Vở kịch em viết không phải để dành cho mấy đứa em họ, nó dành cho anh của em, để chào mừng anh trở về, để khơi dậy ở anh lòng ngưỡng mộ và hướng anh tránh xa khỏi hàng loạt cô bạn gái kế tiếp nhau một cách thiếu suy nghĩ, đến hình mẫu người vợ chân chính, người vợ sẽ thuyết phục anh về sống ở vùng quê, người vợ sẽ dịu dàng đề nghị Briony làm phù dâu cho lễ cưới.

Em là đứa trẻ bị ám ảnh bởi nỗi khát khao biến thế giới thành nơi trật tự tuyệt đối. Trong khi phòng chị em là mớ hổ lốn những sách không gấp, áo quần không xếp, giường không dọn, gạt tàn không đổ, thì phòng Briony là một thánh đường cho vị thần thích kiểm soát trong em: mô hình trang trại đồ chơi trải ra trên bậu cửa sổ sâu vào phía trong, gồm những súc vật quen thuộc, nhưng tất cả đều hướng về một phía - chủ nhân của chúng - như thể toan cất lời đồng ca, và ngay cả đàn gà mái trên sân trại cũng được quây lại gọn ghẽ. Mà thực ra, phòng Briony là căn phòng ngăn nắp duy nhất ở tầng trên trong nhà. Các em búp bê lưng được đặt thẳng đứng trong biệt thự nhiều phòng của chúng dường như tuân theo một chỉ thị nghiêm ngặt là không được phép chạm vào tường; vô vàn các con giống đồ chơi to cỡ ngón tay cái trên bàn trang điểm - những chàng cao bồi, những thợ lặn biển sâu, những chú chuột hình người - được sắp xếp theo hàng lối ngay ngắn và cách nhau đều đặn như một đạo dân quân đang chờ lệnh.

Thích vật thu nhỏ là một khía cạnh của tinh thần ngăn nắp. Một khía cạnh khác là đam mê bí mật: trong chiếc tủ đánh véc ni quý giá có một ngăn kéo bí mật chỉ mở ra được bằng cách nhấn vào thớ gỗ của cái mộng đuôi én khớp lại một cách khéo léo, ở đó em cất giấu cuốn nhật ký khóa bằng móc gài, và cuốn sổ viết bằng thứ mật mã do em tự chế ra. Trong cái két đồ chơi mở bằng mật mã sáu số, em lưu thư từ và bưu thiếp. Một hộp thiếc cũ đựng tiền nhỏ xíu được giấu dưới một tấm ván sàn cạy lên được dưới gầm giường em. Trong hộp là kho báu em tích trữ được trong bốn năm qua, bắt đầu từ lần sinh nhật chín tuổi: một quả sồi đôi đột biến, viên quặng pyrit, một bùa làm mưa mua tại hội chợ giải trí, một cái sọ sóc nhẹ bẫng như chiếc lá.

Nhưng ngăn kéo bí mật, nhật ký khóa cài và hệ thống mật mã không che được cho Briony một sự thật giản dị: em chẳng hề có bí mật nào. Khát khao vươn tới một thế giới trật tự hài hòa tước khỏi em khả năng bốc đồng làm điều sai trái. Phá hỏng và hủy diệt là những thứ quá hỗn loạn không phù họp với sở thích của em, và bản tính em cũng không phải là người ác nghiệt. Thân phận thực tế là đứa trẻ duy nhất trong nhà, cộng với việc ngôi nhà gia đình Tallis khá hẻo lánh, đã khiến em, ít ra là trong suốt những ngày nghỉ hè dài dặc, không tham dự vào các trò con gái với đám bạn. Không gì trong cuộc sống em đủ độ hấp dẫn hay đáng xấu hổ đến mức phải giấu đi; không ai biết về cái sọ sóc dưới gầm giường, mà cũng chẳng ai buồn biết. Không gì trong số những điều vừa kể là nỗi ưu phiền gì đặc biệt; có chăng chỉ phảng phất vậy khi hồi cố lại, mà khi đó, giải pháp đã được tìm ra.

Năm mười một tuổi, em viết câu chuyện đầu tay - một chuyện tình xuẩn ngốc, mô phỏng đến quá nửa tá truyện dân gian và thiếu, sau này em nhận ra, sự hiểu biết thiết yếu về cách thế giới vận hành để buộc độc giả phải ngưỡng phục. Nhưng thử nghiệm vụng về đầu tiên này mở ra cho em biết trí tưởng tượng, chỉ riêng nó thôi, đã là cả một nguồn sản sinh bí mật: một khi em bắt đầu một câu chuyện, sẽ không ai biết gì cả. Ngụy tạo thế giới bằng ngôn ngữ là việc quá không chắc chắn, quá yếu ớt, quá xấu hổ không thể để ai biết được. Ngay cả viết ra những cô nói, những và rồi cũng khiến em nhăn mặt, và thấy mình thật ngốc nghếch khi tỏ vẻ hiểu cảm xúc của một sinh vật tưởng tượng. Tự phơi bày chính mình là điều không thể tránh khỏi khi em miêu tả sự yếu mềm của nhân vật; độc giả buộc phải ngờ rằng em đang miêu tả chính em. Em còn có tư cách nào khác nữa chứ? Chỉ khi câu chuyện kết thúc, mọi số phận được dàn xếp ổn thỏa và toàn bộ vấn đề đã hoàn toàn khép lại để giống như, ít nhất ở khía cạnh này, mọi câu chuyện có kết thúc khác trên thế giới, thì em mới cảm thấy yên tâm, và sẵn sàng đục lỗ trên lề, dùng dây đóng các chương lại, vẽ bìa bằng màu hay chì đen, rồi mang tác phẩm hoàn tất đến khoe với mẹ, hoặc cha, khi ông có nhà.

Mọi người khuyến khích những nỗ lực của em. Thực ra, nhà Tallis hoan nghênh nỗ lực ấy khi họ bắt đầu nhận ra đứa bé út trong nhà sở hữu một trí óc kỳ lạ và năng lực đặc biệt với ngôn từ. Em ngồi suốt những buổi chiều đằng đẵng tra từ điển và từ điển đồng-phản nghĩa soạn ra để dành cho những kết họp từ ngô nghê, nhưng ngô nghê đầy ám ảnh: những đồng xu tên vô lại giấu trong túi thật "huyền hoặc", tên lưu manh bị bắt khi ăn trộm chiếc xe nhỏ nước mắt "trâng tráo tự giải trừ tội lỗi", nữ nhân vật chính cưỡi con tuấn mã thuần chủng lao đi đầy "khinh suất" xuyên đêm trường, lông mày đức vua nhíu lại là "tượng hình" cho sự mếch lòng của ngài. Briony được khuyến khích đọc to những truyện em viết trong thư viện và cha mẹ cùng chị gái em thường kinh ngạc khi thấy bé gái vốn rụt rè thể hiện sao mà mạnh bạo, tay phác những cử chỉ phóng khoáng, mày nhướng cong khi giả giọng các nhân vật, và thỉnh thoảng lại đưa mắt lên khỏi trang giấy vài giây, nhìn đau đáu vào hết mặt người nghe này đến người nghe kia, không khoan nhượng đòi hỏi cả nhà tập trung tuyệt đối khi em tung lá bùa kể chuyện.

Ngay cả khi không nhận được sự chú ý, tán thưởng và vui thích ra mặt của họ, cũng không gì ngăn được Briony tiếp tục viết. Dù có thế nào, em vẫn dần nhận ra, như rất nhiều nhà văn trước em, rằng không phải sự công nhận nào cũng hữu ích. Sự nhiệt tình của Cecilia chẳng hạn, có vẻ hơi cường điệu quá, có lẽ nhuốm lẫn hạ cố, và lộ liễu nữa; chị gái em muốn từng tập truyện phải được ghi vào danh mục sách, rồi xếp lên giá trong thư viện, giữa Rabindranath Tagore và Quintus Tertullian. Nếu đây có là trò giễu cợt thì Briony cũng mặc kệ. Em giờ đi trên con đường của mình và đã tìm thấy cảm giác thỏa nguyện ở mức độ khác; viết truyện không chỉ đồng hành với sự bí mật, mà còn đem đến cho em khoái cảm được thu nhỏ mọi thứ. Một thế giới có thể được tạo ra chỉ trong năm trang giấy, một thế giới thú vị hơn mô hình trang trại đồ chơi nhiều. Thời hoa niên của một hoàng tử được nuông chiều có thể khuôn trong nửa trang, ánh trăng lướt qua ngôi làng tĩnh mịch gói gọn trong một câu khúc chiết nhịp nhàng, phải lòng có thể diễn tả bằng một từ duy nhất - liếc mắt. Những trang giấy chứa câu chuyện vừa viết xong gần đây dường như đang phập phồng trong tay em với tất cả hơi thở cuộc sống chúng mang trong mình. Niềm đam mê ngăn nắp cũng được thỏa mãn, bởi một thế giới hỗn loạn có thể được sắp đặt đâu vào đây. Khủng hoảng trong cuộc đời nữ nhân vật chính được dựng lên tình cờ trùng với mưa đá, bão tố và sấm chớp, trong khi lễ cưới thường được ban ánh sáng rực rỡ và gió mềm lơi lả. Tình yêu trật tự cũng khuôn hình những nguyên tắc công bằng, với cái chét và hôn nhân trở thành hai động lực chính để duy trì gia đình, cái chết dành riêng cho kẻ băng hoại đạo đức, hôn nhân là phần thưởng được trì níu đến tận trang cuối cùng.

Vở kịch em viết chào mừng Leon trở về là cuộc dạo chơi đầu tiên của em sang thể loại kịch, và em nhận thấy sự chuyển tiếp này tương đối nhẹ nhàng. Thật nhẹ cả người khi không phải viết những cô nói, hay miêu tả thời tiết hay cảnh lập xuân hay đường nét khuôn mặt nữ nhân vật chính - cái đẹp, em đã khám phá được, luôn nằm trong khuôn khô hạn hẹp. Cái xấu, ngược lại, có được vô vàn biến thể. Vũ trụ, khi được quy về những thứ được cho là tồn tại bên trong nó, chính là sự gọn ghẽ, gần như đến mức hư vô, và để bù lại, mỗi lời nói đều được thốt ra ở cực điểm cảm xúc nào đó, để thể hiện điều đó tuyệt đối không thể vắng mặt dấu chấm than. Những gian nan của nàng Arabella có lẽ là một vở melodrama, nhưng tác giả của nó chưa từng nghe đến thuật ngữ này. Vở kịch dự định sẽ khơi gợi không phải tiếng cười, mà lần lượt là nỗi khiếp đảm, sự nhẹ nhõm, lời chỉ dạy và tình cảm nồng nhiệt ngây thơ Briony mang theo khi khởi sự thực thi công trình này - áp phích, vé, quầy bán vé - khiến em cực kỳ dễ rơi vào tình trạng bị tổn thương nếu thất bại. Lẽ ra em đã có thể dễ dàng chào đón Leon bằng một trong số những câu chuyện đã viết khác, nhưng chính việc nghe tin ba đứa em họ từ miền Bắc đến chơi đã thúc đẩy bước nhảy này sang một dạng thức mới.

Việc Lola, mười lăm tuổi, và hai cậu em sinh đôi chín tuổi, Jackson và Pierrot, phải tị nạn khỏi một cuộc nội chiến gia đình cay đắng lẽ ra đã khiến Briony để tâm hơn. Em nghe mẹ chỉ trích hành vi nông nổi của em gái là dì Hermione, xót xa cho hoàn cảnh của ba đứa trẻ, đồng thời lên án cậu em rể Cecil nhu nhược, thoái thác trách nhiệm đã đánh bài chuồn đến nơi an toàn - All Souls College thuộc Đại học Oxford. Briony đã nghe mẹ và chị phân tích những khúc mắc và những đỉnh điểm cãi vã gần đây nhất, những cáo buộc lẫn nhau, và em biết lần đến chơi của chị em họ này có một thời hạn còn bỏ ngỏ, và thậm chí có thể lưu lại dài dài. Em đã nghe nói rằng nhà mình sẽ rất dễ thu nhận ba đứa trẻ, và rằng các chị em nhà Quincey có thể lưu lại lâu chừng nào tùy thích, miễn là cha mẹ chúng, nếu tình cờ cùng lúc ghé thăm, thì cũng đừng rước những cãi vã của họ vào ngôi nhà của gia đình Tallis. Hai phòng gần phòng Briony đã được quét bụi, treo rèm mới và kê đồ đạc từ các phòng khác chuyển sang. Bình thường thế nào em cũng tham gia việc sửa soạn này, nhưng tình cờ lại trùng với hai ngày viết lách của em và việc bắt đầu dựng tiền sảnh khán phòng. Em mơ hồ hiểu rằng ly dị là một nỗi đau, nhưng không xem như một chủ đề phù hợp, và chẳng màng để ý đến. Nó là một mối chỉ thế tục đã đứt lìa không cách nào nối lại, và vì thế chẳng dành cơ hội nào cho người kể chuyện: nó thuộc về lãnh địa của sự hỗn loạn. Hôn nhân là, hay nói đúng hơn, lễ cưới là, với trật tự trang trọng của đức hạnh được tưởng thưởng của nó, sự choáng ngợp trước trang phục lộng lẫy và yến tiệc ngoạn mục, và lời hứa gây choáng váng về sự kết hợp trọn đời. Một lễ cưới tốt lành là sự thể hiện không được thừa nhận của điều tới lúc đó vẫn là không tưởng - hạnh phúc tình dục ngất ngây. Giữa những hàng ghế của nhà thờ miền quê hay giáo đường thành phố lớn, trước sự chứng kiến và ủng hộ của toàn thể gia đình và bạn bè, nam và nữ nhân vật chính lên đến cực điểm của sự ngây thơ trong họ và chẳng cần tiến xa hơn nữa.

Nếu ly dị có phút giây nào tự phơi bày là phản đề hèn nhát của tất cả những điều trên, thì nó đã dễ dàng bị đẩy sang đĩa cân bên kia, nằm cùng với phản bội, bệnh tật, trộm cắp, hành hung và vu khống. Nhưng không, nó bày ra một khuôn mặt không chút quyến rũ chỉ toàn nhũng rắc rối nhàm chán và cãi cọ liên miên. Giống như vấn đề tái vũ trang, Abyssinia và làm vườn, ly dị đơn giản không phải là một chủ đề; và khi, sau cả một buổi sáng thứ Bảy chờ đợi đằng đẵng, Briony cuối cùng cũng nghe tiếng bánh xe trên con đường trải sỏi dưới cửa sổ phòng mình và vơ vội các trang viết lao xuống cầu thang, chạy qua tiền sảnh và bổ vào ánh sáng ban trưa chói lóa ngoài trời, không phải sự vô tâm mà chính là tham vọng nghệ thuật dồn nén cao độ đã khiến em hét lên với ba vị khách trẻ đang sững sờ đứng túm tụm vào nhau cạnh đống hành lý, "Chị đã bố trí vai cho bọn em, đâu vào đấy cả rồi. Buổi diễn đầu tiên vào ngày mai! Buổi diễn tập sẽ bắt đầu trong năm phút nữa!"

Ngay lập tức, mẹ và chị em có mặt để chen vào một thời gian biểu dễ thở hơn. Các vị khách - cả ba đều tóc đỏ hoe và mặt đầy tàn nhang - được dẫn về phòng, va li thì Danny con trai của Hardman mang lên, rồi chúng uống nước hoa quả dưới bếp, tham quan nhà một lượt, bơi ở hồ bơi và ăn trưa ở vườn phía Nam, dưới bóng dàn nho.

Suốt quãng thời gian ấy, Emily và Cecilia Tallis cứ luôn miệng hỏi han theo kiểu chắc chắn sẽ tước khỏi ba vị khách sự dễ chịu mà họ định đem lại. Briony hiểu nếu mình băng qua cả hai trăm dặm đường đến một ngôi nhà xa lạ, thì những câu hỏi vui vẻ và những câu đùa xếp hàng chào đón, và việc bị căn dặn theo hàng trăm kiểu rằng mình được tự do lựa chọn, sẽ trở thành áp lực. Mọi người thường không nhận ra rằng thứ trẻ con muốn nhất là được yên thân. Tuy nhiên, bọn trẻ nhà Quincey đã cô sức tỏ ra thích thú và tự tại, và điều này là điềm lành cho vở Những gian nan của nàng Arabella: bộ ba này rõ ràng có sở trường vờ vĩnh là loại người không phải mình, dù chúng chẳng mấy giống các nhân vật sắp thủ vai. Trước bữa trưa Briony lẻn vào phòng tập trống không - phòng trẻ - và bước tới bước lui trên lớp sàn gỗ sơn cân nhắc việc phân vai.

Nhìn bề ngoài, Arabella, tóc đen giống Briony, không thể nào là hậu duệ của một cặp bố mẹ mặt đầy tàn nhang, hay chạy trốn với tên bá tước ngoại quốc mặt đầy tàn nhang, thuê căn phòng gác xép của ông chủ quán trọ mặt đầy tàn nhang, trao con tim mình cho một vị hoàng tử mặt đầy tàn nhang và được một cha cố mặt đầy tàn nhang tổ chức đám cưới trước sự chứng kiến của một đám người mặt đầy tàn nhang được. Nhưng mọi việc rồi sẽ đành phải thê. Nước da của ba chị em họ chói quá

- Gần như sáng rỡ! - không che đi được. Điểm tốt duy nhất có thể nhắc đến là việc Arabella không có tàn nhang là dấu hiệu - tượng hình, có thể Briony sẽ viết thế - cho nét độc đáo của nàng. Tâm hồn trinh khiết của nàng sẽ không bao giờ bị hoài nghi, dù nàng có trầm mình qua một thế giới ô uế. Hai đứa nhóc sinh đôi kia còn nhiều vấn đề hơn, người lạ không thể nào phân biệt được chúng. Có hợp lý không khi tên bá tước gian ác lại giống như hai giọt nước với chàng hoàng tử đẹp trai, hay cả hai lại cùng giống hệt cha của Arabella cha cố? Nếu Lola được phân vai hoàng tử thì sao nhỉ? Jackson và Pierrot có vẻ là hai thằng nhóc hăng hái điển hình, chúng sẽ bảo gì làm nấy. Nhưng chị gái chúng có chịu đóng vai con trai không? Cô ta có mắt xanh lá và mặt xương xẩu, má hóp, và trong sự trầm lặng của cô có gì đó căng thẳng cho thấy ý chí mạnh mẽ và tính khí dễ nổi cáu. Cứ thế mà trao vai diễn cho Lola thì dễ gây ra sự cố rắc rối, hơn nữa, Briony liệu có thể nắm tay cô ta trước bệ thờ, trong khi Jackson cao giọng đọc phần trích từ Sách Kinh Cầu nguyện Chung?

Phải đến năm giờ chiều hôm đó em mới tập hợp được các diễn viên vào phòng trẻ. Em đã xếp ba ghế đẩu thành một hàng, còn em thì đặt mình lên chiếc ghế cao kiểu cổ dành cho em bé - một phong cách phóng túng trao cho em lợi thế chiều cao của trọng tài quần vợt. Cặp sinh đôi đầy miễn cưỡng sau ba tiếng liên tục vầy nước ở hồ bơi. Chúng đi chân không và mặc áo lót bên trên quần bơi đang nhỏ nước tong tong xuống sàn gỗ. Nước cũng chảy thành dòng từ mái tóc bết vào nhau xuống cổ, và cả hai đứa đều đang run cầm cập, đầu gối đánh vào nhau thật lực cho ấm người lên. Ngâm nước lâu làm da chúng nhăn lại và trắng nhợt ra, vì thế dưới ánh Sáng mờ mờ ở phòng trẻ, những nốt tàn nhang của chúng biến thành màu den. Cô chị gái ngồi giữa chúng, chân trái vắt thăng bằng trên đầu gối phải, thì hoàn toàn tưong phản, điềm tĩnh tuyệt đối, đã thoải mái xức nước hoa và diện váy dài vải bông kẻ xanh lá cây cho da bớt sáng rỡ đi. Đôi xăng đan để lộ chiếc lắc đeo ở cổ chân và móng chân sơn màu đỏ son. Nhìn thấy những móng chân đó Briony có cảm giác co thắt lại ở quanh vùng xương ức và ngay tắp lự em biết mình không thể yêu cầu Lola đóng vai hoàng tử.

Mọi người đã ổn định chỗ ngồi và nhà soạn kịch toan bắt đầu bài diễn văn nho nhỏ tóm tắt cốt truyện và khơi dậy niềm hứng khởi diễn xuất trước các khán giả người lớn tại thư viện tối mai. Nhưng Pierrot lại lên tiếng trước.

"Em ghét kịch và tất cả những thứ kiểu thế."

"Em cũng ghét kịch, cả hóa trang nữa," Jackson nói.

Lúc ăn trưa mọi người đã giải thích rằng có thể phân biệt được cặp sinh đôi nhờ một chi tiết là Pierrot bị mất một miếng thịt hình tam giác trên dái tai trái vì bị chó đớp hồi ba tuổi trong khi hành hạ con chó đó.

Lola đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Briony từ tốn nói, "Sao hai em lại ghét kịch?"

"Chỉ được cái phô trương." Pierrot nhún vai khi phát ngôn ra sự thật hiển nhiên này.

Briony biết nó có lý. Đây chính xác là lý do vì sao em thích kịch, hay ít nhất là kịch của em; vì mọi người sẽ ngưỡng mộ em. Nhìn hai thằng bé ngồi trên ghế, bên dưới chúng nước đang đọng lại thành vũng chờ ngấm vào những kẽ nứt trên sàn gỗ, em biết chúng sẽ không bao giờ hiểu được tham vọng của em. Sự khoan dung làm giọng em dịu hẳn.

"Em nghĩ Shakespeare chỉ phô trương thôi sao?"

Pierrot liếc qua đùi chị về phía Jackson. Cái tên nghe như tên quân đội này chẳng mấy quen thuộc, phả ra vẻ chắc chắn của trường học và người lớn, nhưng cặp sinh đôi tìm thấy ở nhau sự bạo dạn.

"Ai chả biết ông ấy thế." "Rõ là thế."

Khi Lola nói, cô quay sang Pierrot trước và từ nửa câu còn lại đến khi hết thì nhìn Jackson. Ở nhà Briony, bà Tallis chưa bao giờ có chuyện gì cần truyền đạt mà phải nói với hai cô con gái cùng một lúc. Giờ thì Briony đã biết cách nói như thế là thế nào.

"Hai em sẽ đóng kịch, hay ăn một cái tát, và chị sẽ mách bố mẹ nào?"

"Nếu chị tát bọn em, bọn em sẽ mách bố mẹ."

"Hai em sẽ đóng kịch, nếu không chị sẽ mách bố mẹ."

Việc lời đe dọa được thu gọn lại không có vẻ gì làm giảm bớt uy lực của nó. Pierrot bặm môi dưới.

"Sao bọn em phải làm thế?" Mọi thứ được gói gọn lại trong một câu hỏi, và Lola đánh rối cho mái tóc dính bết của nó bồng lên.

"Nhớ bố mẹ nói gì không? Chúng ta là khách ở nhà này và chúng ta phải cư xử lễ độ - chúng ta phải làm gì để cư xử lễ độ? Nào nói đi. Chúng ta làm gì để cư xử lễ độ?"

"N-goan ngoãn," hai đứa sinh đôi khổ sở đồng thanh, cơ hồ lắp bắp khi phát âm từ lạ.

Lola quay sang Briony nở một nụ cười. "Kể bọn em nghe về vở kịch của chị đi."

Bố mẹ. Bất kể thứ sức mạnh được thể chế hóa nào bị giam trong cái danh từ số nhiều này đều sắp tan tành, hay vốn đã tan tành, nhưng tại thời điểm này điều đó không thể được thừa nhận, và ngay cả những đứa còn bé nhất cũng bị đòi hỏi phải có lòng dũng cảm. Đột nhiên Briony thấy xấu hổ với thứ mà em đã bắt đầu một cách ích kỷ, bởi em chưa từng nảy ra ý nghĩ rằng chị em họ kia có thể không muốn đóng vai nào trong Những gian nan của nàng Arabella cả. Nhưng chúng đang gặp gian nan, một thảm họa của riêng chúng, và bây giờ, với tư cách là khách trong nhà em, chúng tin mình có nghĩa vụ phải tuân phục. Điều tệ hơn là, Lola đã thể hiện rõ cả cô cũng vì bất đắc dĩ mà phải diễn. Những đứa trẻ nhà Quincey yếu ớt bị ép uổng. Dù thế, Briony vắt óc để nắm được suy nghĩ rắc rối này: phải chăng ở đây đang diễn ra sự thao túng, phải chăng Lola đang sử dụng cặp sinh đôi để thay cô nói lên điều gì đó, điều gì đó thù địch hoặc tiêu cực? Briony thấy yếu thế khi nhỏ hơn Lola hai tuổi, khi phải đối trọng với sự tinh tế hơn mình tới hai năm tròn, và giờ đây vở kịch của em hóa ra lại là một thứ khiến người khác bẽ bàng, khổ sở.

Tránh ánh mắt Lola trong suốt thời gian còn lại, em tiếp tục phác lại cốt truyện, ngay cả khi sự xuẩn ngốc của nó bắt đầu choán lấy em. Em không còn lòng dạ nào mà khơi dậy ở ba chị em họ kia sự hào hứng trước đêm diễn đầu tiên.

Ngay khi em dứt lời Pierrot nói, "Em muốn là tên bá tước. Em muốn là kẻ xấu."

Jackson thì chỉ nói, "Em là hoàng tử. Em vốn luôn là hoàng tử."

Em những muốn kéo ngay chúng vào lòng mà hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh của chúng, nhưng lại chỉ nói, "Thế cũng được thôi."

Lola thả chân xuống, vuốt thẳng váy rồi đứng dậy, như thể toan bỏ đi. Cô cất lời trong một tiếng thở dài buồn bã, hoặc cam chịu. "Em nghĩ vì chị là người viết vở kịch nên chị sẽ là Arabella..."

"Ô không," Briony nói. "Không. Không nhất thiết."

Em nói không, nhưng lòng em bảo phải. Đương nhiên em sẽ diễn vai Arabella. Thứ em phản đối là từ "vì" của Lola. Em đóng vai Arabella không phải vì em viết vở kịch này, em đóng vai ấy vì không có khả năng nào khác nảy ra trong đầu em, vì Leon sẽ phải trông thấy em như vậy, vì em Arabella.

Nhưng em lại vừa nói không, và giờ Lola đang mở lời ngọt ngào, "Thế thì em đóng vai nàng ấy có được không? Em nghĩ em có thể diễn rất tốt. Thực ra, trong hai chúng ta..."

Cô bỏ dở câu nói, và Briony chằm chăm nhìn cô, không kìm nổi nỗi kinh hoàng lộ ra trên nét mặt, và không cất nổi lời. Nó đang tuột khỏi tay em, em biết, nhưng em không tài nào nghĩ ra nổi điều gì muốn nói để mà đưa nó quay lại được. Lợi dụng sự im lặng của Briony, Lola dấn bước.

"Năm ngoái em bị ốm rất lâu, vì thế em có thể diễn cả phần đó khá tốt."

Cả phần đó? Briony không hiểu kịp cô gái lớn hơn kia nói gì. Nỗi khổ sở trước việc không thể tránh khỏi đang giăng mây che mờ lý trí em.

Một trong hai đứa sinh đôi tự hào nói, "Và chị ấy từng đóng kịch ở trường rồi." Làm sao em nói với họ được Arabella không phải là một người mặt đầy tàn nhang? Da nàng trắng, tóc nàng đen, và suy nghĩ của nàng là suy nghĩ của Briony. Nhưng làm sao em từ chối một người chị em họ phải lưu lạc rất xa nhà và có một tổ ấm đang đổ vỡ tan tành? Lola hẳn đã đi guốc trong bụng em vì bây giờ cô đang chìa ra con bài cuối cùng, quân át không tài nào khước từ nổi.

"Xin chị đấy. Đây sẽ là điều tốt lành duy nhất đến với em trong hàng tháng trời qua."

Đồng ý. Không thể uốn lưỡi thốt nên từ đó, Briony chỉ gật nổi đầu, và cảm thấy khi mình làm vậy, một cơn rùng mình dằn dỗi sinh ra khi phải ưng thuận tự hủy diệt mình lan chạy suốt bề mặt da và căng phồng lên, khiến căn phòng tối sầm lại trong tiếng mạch đập thình thịch. Em muốn bỏ đi, em muốn ngả xuống nằm một mình, mặt úp xuống giường và nhấm nháp vị cay cay kinh tởm của khoảnh khắc này, rồi quay ngược lại lần theo từng đường của những hậu quả đang nảy sinh cành nhánh kia đến điểm trước khi sự hủy diệt bắt đầu. Em cần nhắm nghiền mắt mà thưởng ngoạn lại sự quý giá trọn vẹn của thứ em vừa đánh mất, thứ em vừa trao đi, và hình dung ra cục diện mới. Không chỉ phải cân nhắc đến Leon, mà bộ váy xa tanh màu kem và hồng đào may theo kiểu cổ mẹ đang sửa soạn cho em để mặc trong lễ cưới của Arabella thì sao đây? Bộ cánh ấy giờ sẽ chuyển sang tay Lola. Làm sao mẹ em có thể từ chối được cô con gái đã yêu quý mẹ trong suốt bao năm qua? Khi phải nhìn bộ váy kia bó vừa khít người cô em họ một cách hoàn hảo và chứng kiến nụ cười vô tâm của mẹ, Briony biết em chỉ có một lựa chọn thỏa đáng duy nhất là bỏ đi, sống dưới bờ giậu, ăn quả mâm xôi và không nói chuyện với ai, rồi vào một buổi sớm mai mùa đông em được một bác tiều phu râu ria xồm xoàm tìm thấy đang nằm co quắp dưới gốc cây sồi cổ thụ, xinh đẹp và đã chết, chân không, hay có thể mang đôi giày ba lê vải mem thắt nơ hồng... Nỗi tủi thân cần được em dốc toàn tâm để ý tới, và chỉ khi cô quạnh em mới có thể thổi hồn vào từng tiểu tiết đau lòng nhường ấy, nhưng ngay khi em đồng ý - chỉ nghiêng xương sọ một cái đã có thể biến đổi một cuộc đời cơ đấy! - Lola đã nhặt tập bản thảo của Briony từ dưới sàn lên, và cặp sinh đôi tụt xuống khỏi ghế chạy theo chị chúng vào khoảng giữa phòng trẻ mà Briony dọn sạch từ hôm trước. Em có dám bỏ đi ngay giây phút này? Lola bước đi bước lại trên sàn gỗ, một tay đặt lên trán, đọc lướt qua vài trang đầu vở kịch, lẩm nhẩm các câu đoạn mở đầu. Cô tuyên bố chẳng mất mát gì khi bắt đầu ngay từ đầu, và giờ cô đang phân hai đứa em làm cha mẹ Arabella, mô tả đoạn mở đầu cho chúng, tỏ vẻ biết hết thảy những điều cần biết trong cảnh đó. Việc Lola dan tới nắm quyền chi phối thật tàn nhẫn và khiến chuyện tủi thân trở nên không phù hợp. Hay sẽ càng bội phần ngọt ngào đến không sao chịu đựng? - vì Briony thậm chí còn không được phân vai mẹ Arabella, và bây giờ chắc chắn là lúc để lén ra khỏi đây, về phòng và đổ nhào xuống giường, mặt úp sầm xuống. Nhưng chính sự hăm hở của Lola, sự vô tâm của cô ta đối với bất cứ gì không phải việc của mình, và niềm tin chắc chắn của Briony rằng cảm xúc thật của em thậm chí sẽ không lộ ra mặt, như thế sẽ bớt thấy tội lỗi hơn, đã truyền cho em sức mạnh cưỡng lại.

Sống một cuộc đời êm ấm và được bảo bọc kỹ càng, trước đây em chưa từng một lần thực sự đương đầu với ai. Giờ thì em thấy: điều này giống như lặn xuống hồ bơi vào đầu tháng Sáu; đơn giản là ta phải buộc mình làm thì mới được. Khi em siết chặt cái ghế cao nhổm mình tụt xuống và bước lại chỗ cô em họ đang đứng, tim em khổ sở nện thình thịch, hơi thở em gấp gáp.

Em giật kịch bản từ tay Lola rồi nói bằng giọng đanh thép hơn bình thường, "Nếu em là Arabella, chị sẽ là đạo diễn, cám ơn rất nhiều, và chị sẽ đọc đoạn mở đầu."

Lola giơ bàn tay lom đom tàn nhang lên che miệng. "Xin lỗiiiii!" cô rú lên. "Em chỉ đang cố khởi động mọi thứ thôi."

Briony không biết đáp lại thế nào đành quay sang Pierrot nói, "Trông em không giống mẹ Arabella lắm."

Vụ hủy bỏ quyết định phân vai của Lola và tiếng cười của hai thằng nhóc trước việc đó đã đánh dấu bước chuyển đổi tương quan quyền lực. Lola nhún đôi vai xương xẩu một cách cường điệu rồi bước lại cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài đăm đắm. Có lẽ chính cô cũng đang vật lộn với cám dỗ được lao ra khỏi phòng.

Mặc dù cặp sinh đôi bắt đầu trò vật nhau, và cô chị chúng ngờ là sắp bị đau đầu, buổi tập dượt vô hình trung vẫn được bắt đầu. Trong bầu không khí im lặng căng thẳng, Briony đọc đoạn mở đầu.

Chuyện kể rằng nàng Arabella bồng bột Cùng một tên ngoại quốc bỏ trốn đi Cha mẹ nàng buồn đau ủ dột.

Trông cảnh cô con gái đầu lòng Biến khỏi nhà đi xứ Eastbourne mà không được phép. Đứng ở cánh cổng sắt uốn của dinh thự, vợ kế bên, cha Arabella trước nài xin con gái cân nhắc lại quyết định của nàng, sau cùng quẫn ra lệnh nàng không được phép đi đâu cả. Đối diện với ông là nữ nhân vật chính buồn bã nhưng ngang ngạnh, gã bá tước đứng cạnh nàng, và đôi ngựa của họ, được buộc vào cây sồi gần đó, đang hí vang nện móng xuống mặt đất, nóng lòng xuất phát. Nỗi đau đớn của người cha nên được thể hiện bằng giọng run run khi ông cất tiếng,

Con thân yêu của cha, con trẻ trung và xinh đẹp, Nhưng non dại, và mặc con nghĩ rằng thế giới này nằm dưới chân con, Nó có thể vùng dậy và giẫm đạp lên con.

Briony bố trí vai diễn của mình; em tự mình bám lấy cánh tay Jackson, Lola và Pierrot đứng cách đó vài bước chân, tay trong tay. Khi mắt hai thằng bé gặp nhau, chúng rúc rích cười khiến hai đứa con gái cùng phải lên tiếng suỵt. Tưởng thế đã đủ rắc rối, nhưng phải đến khi Jackson bắt đầu cất tiếng đọc thoại từ tờ giấy nó cầm bằng một giọng đều đều khổ sở, như thể mỗi từ là một cái tên trên danh sách những người đã chết, và không tài nào phát âm được từ "non dại" mặc dù đã dạy nói rất nhiều lần, mà còn bỏ lại hai từ cuối cùng trong câu - "nó có thể vùng dậy và giẫm đạp", thì Briony mới bắt đầu hiểu ra được lỗ hổng cách biệt giữa ý tưởng và thực tiễn. Còn Lola, cô nói dòng thoại của mình chính xác nhưng hời hợt, và đôi khi mỉm cười không đúng lúc với những ý nghĩ riêng, kiên quyết thể hiện rằng đầu óc dở cô dở bà của cô còn đang lãng đãng ở một nơi nào khác.

Và cứ thế họ tập, mấy chị em từ phương Bắc ấy, trong trọn vẹn nửa tiếng đồng hồ, liên tục phá hoại thành quả sáng tạo của Briony, chính vì vậy quả là may mắn, khi chị gái em xuất hiện, túm cổ cặp sinh đôi đưa đi tắm rửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro