Khoảng trời 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Mẩu chuyện 14 [14/8/2024_21:59]

▶ATSH

ღ Hoàng Kim Long × Phạm Anh Quân ღ

✿✿✿

Anh nuôi em mà

Author: Chanh

Đầu năm, công ty của Phạm Anh Quân tổ chức liên hoan, cũng vừa vặn lại tổ chức chúc mừng sinh nhật theo tháng cho nhân viên theo từng phòng, phòng Maketing của Anh Quân hay thay lại chỉ có mình cậu sinh tháng một, độc nhất vô nhị.

Vừa vào làm chưa lâu nhưng Quân đã để lại ấn tượng khá tốt đẹp với tất cả mọi người trong phòng, thân nhất chắc với anh Hào và nhóc Thành An. Nên tất nhiên, tiệc mừng sinh nhật của cậu được mọi người đặc biệt để tâm.

Chị trưởng phòng cho cậu một chai rượu loại sang, khá đất tiền đấy, chị bảo rượu này mà uống với người ấy thì còn gì tuyệt vời hơn.

Anh phó phòng cho cậu một cái kẹp tóc. Ừ, không đùa, kẹp tóc hình hoa cúc mặt cười, trong khi Anh Quân đang hỏi chấm thì anh bảo kẹp lên trên mái tóc của người ấy thì dễ thương lắm ý.

Anh bạn ngồi cạnh thì tặng hai cái áo phông, kiểu dáng trông rất giống mấy cái áo đôi sến sẩm của bố và mẹ cậu, nhưng khác cái nó màu hồng, và có trái tim.

Cảm ơn, nhưng sinh nhật tôi mà nhỉ?? Sao toàn tặng đồ liên quan tới “người ấy” là như nào?

Mà sao mấy người biết tôi có “người ấy” hả?

Còn nữa, mà ai nói cho mấy người biết là tôi có người yêu? Đặng Thành An à?

“Chú không biết à? Đấy là truyền thống của phòng Marketing đấy!”

Trần Phong Hào cầm cốc rượu lắc lắc, trông ngà ngà say, mắt anh ấy trông như thể sắp sụp tới nơi, thế mà hình như đằng ấy vẫn rất nhiệt tình uống rượu lắm.

“Cái truyền thống này từ lâu lắm rồi, trước cả khi anh Hào vào làm cơ, chủ yếu để cầu chúc đường tình duyên suôn sẻ, hạnh phúc ấy mà.”

Thành An chề môi giải thích, ngồi ăn một cách ngon lành, An không uống rượu, em bảo người yêu em là trưởng phòng Hành chính hôm nay cũng đi tổ chức sinh nhật cho mấy bạn người mới, uống vào tí không chở ảnh về được.

Phạm Anh Quân hôm đó nhận được rất nhiều quà của anh em đồng nghiệp, từ quần áo, sách, văn phòng phẩm hay thậm chí ông nội Phong Hào còn tặng cả một cái còng tay (?) bảo về nhà chơi cảm giác mạnh gì gì đấy (?).

Hôm đó là lần đầu tiên Anh Quân uống say đến thế, bình thường uống còn có “người ấy” can, hôm nay được cho phép nên không phanh được, nốc đến tận tăng hai. Sau khi Đặng Thành An ra về đón anh bạn trai, Phong Hào thì ngất trên cành quất sau khi khóc lóc một trận rồi ôm Anh Quân mà liên mồm “Ôi anh yêu em lắm Quân ơi huhuhuhu”. Lúc sau cũng có gọi anh trai nào đó tới đón.

Bất ngờ thay, người đến đón Trần Phong Hào lại là người quen của Phạm Anh Quân, Nguyễn Thái Sơn.

“Ớ? Mày-“

“Im mồm, tao gọi anh Long rồi, anh ấy sắp tới rồi đấy. Không được nói với ai chuyện tao với anh Hào đâu nhớ chưa.”

“Hớ? Nhưng mà chuyện gì cơ?” - Này là say lắm rồi này.

Thái Sơn liếc nhìn thằng bạn mình mặt nghệt ra ngơ ngác mà buồn cười, gõ một cái vào đầu cho nó tỉnh rồi bế Phong Hào đi.

Năm phút sau, “người ấy” của Anh Quân có mặt.

“Sao mà uống say thế hả?” - Hoàng Kim Long hốt hoảng khuỵ gối xuống, nâng mặt người yêu lên xem xét.

“Em ún say đâuuu” - Anh Quân bắt đầu giở giọng nhõng nhẽo, mặt đỏ bừng, môi thì cứ liên tục chu chu ra giải thích rằng mình không say.

“Đấy, say rồi đây này. Em xin phép đưa nhóc này về nhé ạ.”

“Ừ ừ về đi.” - Chi trưởng phòng vẫy vẫy tay, tiện tay xách hộ đống quà của cả phòng lên xe cho Kim Long, sau một hồi rối rít cảm ơn thì Hoàng Kim Long cũng vác được Phạm Anh Quân lên xe, chở về nhà.

“Quào, thế mà em tưởng người yêu nó là nữ...” - Anh phó phòng gãi gãi đầu nhìn theo chiếc xe đang từ từ đi xa.

“Hơ, đã thế còn nằm dưới nữa kìa, tao đoán đúng mà mày cứ không tin cơ!” - Chị trưởng phòng đánh cái bốp vào người bên cạnh, rồi chị chốt một câu.

“Trai đẹp bây giờ về với nhau hết rồi em ạ.”

Trước giờ Kim Long hiếm khi thấy Anh Quân say, chí ít là say đến thế này, nhưng anh biết cậu khi say mặt mũi sẽ đỏ bừng rồi nũng nịu đòi nắm tay nắm chân đủ điều. Bây giờ cũng thế, Kim Long phải một tay cầm lái một tay để cho Anh Quân nghịch ngợm. Tâm trí anh liên tục gào thét, muốn mổ xẻ con mèo này lắm rồi...

Nhưng tất nhiên, anh phải nhịn.

“Anh Long, tay anh đẹp dữ dợ.”

“Tất nhiên rồi, em chăm anh mà.”

“Đâu, anh Long nuôi em mò, nuôi em tooo tới bây giờ luôn á.”

Hoàng Kim Long vừa lái xe vừa tủm tỉm cười, anh ít khi thấy Phạm Anh Quân giở giọng nhõng nhẽo như này với anh, lần đầu tiên là cái lần cậu say đến hát lảm nhảm chung với bọn trẻ con hàng xóm.

“Tui là củ khoai tây, khoai tây, bạn là củ khoai tây, khoai tây.”

Ui, cưng lắm ấy.

Trong khi đợi đèn đỏ, Phạm Anh Quân vốn là người ít khi chủ động, bỗng nhổm người lên, nhướn người đặt lên môi anh một nụ hôn, hơi men vẫn phảng phất nơi đầu môi làm Kim Long thoáng giật mình. Anh Quân nhìn anh mong chờ, lấy máy điện thoại ra, chỉ vào ngày 24 tháng 1, anh thấy gì chưa, chúc mừng sinh nhật tui ngay, sắp hết ngày rồi này.

Hoàng Kim Long mỉm cười, nhổm người hôn trả Phạm Anh Quân.

“Chúc mừng sinh nhật, cảm ơn em vì được sinh ra.”

Ánh đèn đường hắt vào trong xe, Anh Quân mơ màng thấy mắt Kim Long lấp lánh, anh cười, cong mắt, nụ cười hiền từ kéo cậu thêm sâu hơn nữa vào bể tình anh xây nên.

“Về nhà thôi, anh làm bánh kem cho em rồi.”

End

___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro