3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đáng nhẽ ra là thành an sẽ hạnh phúc lắm. nhưng sự thật đau đớn là không phải vậy.

mỗi buổi sáng dậy đi làm, nó đều cảm thấy tội lỗi đầy mình. đôi lúc, đặng thành an mong mình sẽ chết đi, hoặc ngủ thật sâu không thể tỉnh dậy để cảm giác ấy không ôm lấy nó nữa. thành an là một đứa trẻ đáng thương, ai cũng nói vậy. ba mẹ mất sớm, gia đình không còn ai, hai mươi ba năm nay đều phải một mình lang thang, bơ vơ giữa cuộc đời. an cứ ngỡ mình đã có bạn. 

nó quen bảo khang vào một ngày đầy nắng.

khi ấy, thành an bị ngã vì sấp tài liệu cao đổ vào người nó. người duy nhất lúc ấy đưa đôi tay đỡ nó dậy lại là người sau này có cho vàng nó cũng không dám nhìn vào mắt. bảo khang đã là một tia nắng trong cuộc đời nó, anh thương nó như một người anh trai thương em, mặc dù nó với anh chẳng là gì của nhau hết. thành an chưa bao giờ cảm nhận được điều ấm áp ấy. nên nó quí anh nó. chính vì vậy, mà thành an trân trọng những giây phút ở bên bảo khang.

anh nó có bạn trai. khang thì thầm vào tai an một ngày trời trong. thành an không nói gì, chỉ cười thôi. khang biết là nó đang vui, nó vui mà, nó vui chứ. nhưng nó hơi lo, lo rằng sau này bảo khang sẽ không còn quan tâm nó nữa. nhưng anh nó phủ nhận ngay, an còn nhớ khang nói với nó "sao mà tao bỏ mày được. tao thương mày lắm á". câu nói ấy in sâu vào trái tim nó, tạo cho nó thêm một chấp niệm lớn hơn. 

anh khang nó hạnh phúc, nó hạnh phúc. anh khang nó khóc, nó khóc. anh khang nó buồn, nó buồn. anh khang nó không còn người yêu, nó có người yêu.

thành an chưa bao giờ cảm thấy thế giới tồi tệ như lúc ấy. thành an yêu minh hiếu, ngay từ cái nhìn đầu tiên. khuôn mặt góc cạnh điển trai nam tính, toát lên vẻ đàng hoàng của anh làm nó xao xuyến. cái nụ cười hiền lành ấy của anh, làm nó bất chợt cười theo. cái cách anh chăm sóc anh trai nó, khiến tim nó hẫng một nhịp. tuy nhiên, thành an chọn cất giấu tình cảm này chôn vào đáy lòng, không được phép bộc lộ ra. nếu nó bộc lộ điều đó, bảo khang sẽ đau lòng lắm.

nhưng éo le sao, minh hiếu cũng thích thành an. 

anh cố gắng tiếp cận nó nhưng nó đều né tránh, điều đó làm hiếu nghi ngờ. anh cũng ấn tượng với nó. nhưng anh cũng sợ khang tổn thương. 

"an, sao em tránh mặt anh ?"

"em đâu có"

"có mà"

"anh say rồi. em đi tìm anh khang"

"đứng lại, đi đâu đó ? ai cho em đi"

"anh đang quá phận"

minh hiếu ôm lấy em trong cơn men say ấy. vì minh hiếu cao hơn em, sức lực lớn hơn em, nên em không chống cự nổi.

"sao em lại làm thế ?"

"em làm gì ?"

"anh thích em"

"anh im đi, để em gọi anh khang"

"đừng có gọi khang"

anh gạt điện thoại của em sang một bên, ôm lấy eo em, đặt lên đôi môi phớt hồng của em một nụ hôn nhẹ. thành an đứng hình sau nụ hôn ấy, anh tựa đầu lên vai em, dụi dụi như một con mèo nhỏ. trong cái không gian đó, minh hiếu nói rằng anh cũng yêu em, như em yêu anh vậy. tình yêu mà, em định nghĩa rằng nó sai trái, nhưng em không đủ can đảm để đẩy anh ra, càng không có tư cách níu anh ở lại. em không muốn khang thấy cảnh này đâu. chuyện hôm nay coi như anh say, mai anh quên đi là được rồi.

giọng khang vang lên trước khi môi anh mở, găm vào nó như những con dao. nó nghe thấy tiếng nức nở của anh.

"đặng thành an. trần minh hiếu"

cái khàn đặc ấy trong cổ họng làm khang không thể khạc ra nổi. anh đứng đó, nhìn hai người anh yêu thương nhất, đang ôm ấp nhau. nước mắt không ngừng tuôn, trời đổ cơn mưa rào, dập tắt đống lửa trại đã được dựng lên. trong cơn giông ấy, chẳng có cơn gió nào bằng bão lòng đang cuồn cuộn xoáy trong thành an. lúc nãy minh hiếu ôm nó, tựa như một bầy rắn nhung nhúc trong bụng nó, cồn cào, sôi lên. đến khi gặp bảo khang, đống rắn biến mất, để lại một cái bụng rỗng.

khang đỡ hiếu vào trong lều trại, dọn dẹp đống đồ ăn, cất củi khô và làm lại cái lều chắc hơn trước. an đứng đó nhìn anh nó mãi, giá như mà bảo khang quát mắng nó, chửi nó khốn nạn, đánh nó thì nó còn cảm thấy dễ chịu hơn một ngàn lần. anh im lặng, bình thản như chưa có gì xảy ra, cái khuôn mặt của ngày đầu tiên anh gặp nó. và lúc đó, thành an mong ước rằng, nó không lặp lại cho ngày cuối cùng. câu nói xin lỗi không thể thoát ra từ miệng thành an, miệng nó khô khốc, cơ hàm cứng đờ.

"anh khang..."

"đừng nói chuyện với anh"

"anh ơi"

"đừng gọi anh như thế. đủ rồi đấy, em đi ngủ đi"

"em xin lỗi"

"..."

"em không có ý định như vậy. em thích anh hiếu thật, từ ngày đầu tiên gặp nhau. nhưng em luôn tự nhủ anh hiếu là bạn trai của anh, từ trước tới giờ, em đều chưa vượt qua mức giới hạn của bản thân mình. em biết nếu em làm vậy thì anh rất buồn anh tin em đi. em xin lỗi"

thành an chưa bao giờ khổ sở tới thế. à, chắc là vì đó là lần đầu nó có bạn. thành an ghê tởm chính mình khi đang cố bao biện cho hành động của mình vừa rồi. nó không chối, nhưng nó muốn anh nó hiểu, thành an không khóc, nó biết nếu nó khóc thì sẽ là giả tạo trước mặt khang. từng lời nó tuôn ra đã khiến nó ghét cay ghét đắng bản thân nó rồi.

"anh biết. hiếu và anh chia tay rồi, cách đây một tiếng trước. nó bảo nó yêu em, nó không muốn làm anh đau. an ạ, cuối cùng, anh cũng là người thua rồi. em với hiếu yêu nhau đi. hết duyên thì thôi."

bảo khang cười. nụ cười khác hẳn với những nụ cười trước đó. một nụ cười vừa chua xót cho cuộc tình anh đã cố gắng để vun đắp. một nụ cười thất vọng về những điều người anh tin tưởng làm. bảo khang nói cảm ơn em, một lời cảm ơn chua ngoa và tuyệt vọng. anh nói, rồi chạy đi dưới màn mưa trắng xóa của sài gòn đêm đó. 

mãi sau này thành an mới biết. minh hiếu vì muốn bỏ rơi bảo khang nên mới chọn cách lấy em ra làm bia đỡ. nhưng em không nỡ trách anh. anh tốt với em quá, dù sau đó hai người cũng không trở thành gì mà chỉ mập mờ với nhau. thành an không cho phép mình. anh chăm sóc em những ngày em ốm, ở bên em qua những cơn mưa rào, nắm tay em đi qua những ngày nắng gắt. cùng cười, cùng nói, cùng vui vẻ với em. đến tận sau này cũng chưa là gì. bảo khang chứng kiến hết mọi điều, để rồi nhận ra, hóa ra là thế. ra là chưa đúng người.

thành an không tiếc cuộc tình này. thành an chỉ tiếc bảo khang.

.

đức duy - bảo khang

chem chép

khang

chem chẻm

?

chem chép

hôm qua ai rước em lên giường vậy

chem chẻm

tao

chứ ai vác mày nổi

chem chép

nhưng mà khang ơi

em nghĩ em bị tím rồi

chem chẻm

chứ trước giờ mày có thẳng hả ?

chem chép

không

em bị tím chay

chem chẻm

thằng nào xui vậy 😇

chem chép

phạm bảo khang !!!

chem chẻm

đừng có gọi tên

chem chép

ý là

khang còn nhớ cái anh tháng trước

em kể khang nghe khôngg

😘

chem chẻm

thằng quang anh hả

chem chép

em gặp lại rồi

mà ảnh tránh em

huhuu 😢

ảnh đến quán cafe uống

thấy em phục vụ cái ảnh bỏ về

còn liếc em

trông ảnh đanh đá íu đang

chem chẻm

thôi im mồm đi

để con người ta yên

#giaicuunguyenquanganh

chem chép

anh làm như em tệ lắm ấy

chem chẻm

không phải hả ?

chem chép

thì cũng đúng

ảnh đẹp quá trời quá đất

mỗi tội kèo trên em

chem chẻm

=))) đáng

hoàng đức duy

captain boy

cờ đỏ di động

cũng chỉ kèo dưới thôi mà

chem chép

còn hơn lụy người yêu cũ nhé 

à mà không

người ta đâu có coi là người yêu

seen

*phạm bảo khang đã chặn bạn

chem chép

vãi (x)

ủa (x)

khang ơi (x)

KHANGG ƠIII (x)

em xin lỗi (x)

huhuu (x)

duy biết lỗi rồii (x)

khang (x)

PHẠM BẢO KHANG !!! (x)

chiều nay ăn lẩu bò

bảo khang

ai kick thằng dôn lùy 

ra khỏi group bank 5 củ

đức duy

thôi mà..

hải đăng

uầy,

chung cư anh tài đẹp vãi 

ai ra ước đống vali này cùng bống mập nào

thành an

đợi em chút

em đang ra ròi

đăng dương

bé an đáng iu quá vị

hùng huỳnh

tập trung kìa dương 

DƯƠNG ƠI !!

BHWSI

minh hiếu

quách đạt phúc ??

thành an

em thông báo nhẹ ạ

anh đăng sắp vào viện vì ngã cầu thang

đức duy

vãi lồn khang ơi

=))))))))))))

bảo khang

ai kéo nó lên đi

thằng duy im mỏ

cười hoài

tuấn tài

?

cái bình hoa đẹp nhất của anh 

đang ở dưới đít thằng đăng

trường sinh

oa 

tuyệt vời

em bị mẹ thu điện thoại hôm nay mới trả

đông vui quá

atus

anh không chịu học bài nên mẹ thu hả ?

^^

trường sinh

không em

anh cho cháu ăn nhầm viên bắt gián

vì cầm điện thoại coi anh trai say hi

minh hiếu

thật lòng luôn

chung cư loạn như vỡ tổ

bảo khang

không ở được thì phắn

thành an

anh khang..

bảo khang

mày im để tao nói

than thở ngắn dài mãi

đức duy

anh ơi

bỏ điện thoại xuống

trước khi cái chổi đó vào đầu anh

minh hiếu

nặng lời vị chòi (x)

*bảo khang đã offline

đăng dương

tôi thật lòng xin lỗi 

vì đã vô tình rep tin nhắn bé an

để vali trượt đẩy đỗ hải đăng xuống cầu thang

hải đăng

tôi thật lòng sorry

khi bị trần đăng dương đẩy vali

ngã đã vấu vím 

vào cái lọ hoa 800 chịu của anh tài

tuấn tài

tao hối hận khi tin mấy đứa tồi 

như bọn mày có thể ở đây

atus

một lũ báo

top 1 :

hoàng đức duy

minh hiếu

top 2 :

đỗ hải đăng

bảo khang

top 3 :

đặng thành an

thành an

ủa 

em làm gì

đức duy

chứ ai đòi lấy búa đập cầu thang của anh tài

để kéo anh đăng lên ?

thanh pháp

buồn cười vờ lờ

anh đăng ngã, cầu thang chật đi một nửa

thằng an gắng lôi lên thì kẹt cả hai 

tuấn tài

top đặc biệt :

trần đăng dương

đăng dương

anh tài đã phạt mình dọn vệ sinh các nhà một tuần

trời

một tòa có 12 căn chứ nhiu

chòi oi

bình thường

đức duy

bình thường mà nước mắt lai láng vậy =)))

tuấn tài

hiếu đi làm rồi hả em ?

minh hiếu

em vừa ra khỏi nhà cách đây ba mươi phút

tuấn tài

ừ anh định hỏi xem

bé an bị trẹo chân rồi

không b-

*minh hiếu đã offline

minh hiếu đã bắt đầu một cuộc gọi nhóm

.


























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro