Chương 38: Hina quan trong với tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Erwin nhìn khuôn mặt sững sờ và không nói nên lời của tôi, một mảng đỏ ửng phủ lên má  khi những lời nói của anh khiến đùi tôi siết chặt quanh thân mình anh. Erwin nhếch mép cười lười biếng trước khi nói. "Về phòng." Anh gật đầu về phía cửa. "Đi sưởi ấm đi nếu không em sẽ bị lạnh đấy."

Tôi gật đầu một lần nữa và bước ra khỏi bồn tắm, thậm chí không đợi anh bước ra hay liếc nhìn anh. Tôi đưa cơ thể ướt đẫm của mình vào ngay trong căn phòng ấm áp của anh và quỳ xuống bên lò sưởi. Trên tấm thảm lông khổng lồ mà anh có. Đầu tôi không thể hiểu hết mọi chuyện vào lúc này khi tay tôi run rẩy, âm hộ của tôi ước đẫm và đa tôi ngứa ran. Vẫn đang xử lý và trải qua những gì đã xảy ra ở đó.

Những nụ hôn của anh, Chúa ơi, những nụ hôn của anh và những lời nói đó... những lời đe dọa và tuyên bố kỳ lạ nhưng thỏa mãn đó...

Mười phút sau, cánh cửa đóng lại và Erwin bước vào phòng sau khi rửa mặt. Tôi không liếc nhìn anh khi tôi vẫn ngồi trước lò sưởi. Nhưng giờ tôi không chắc liệu hơi ấm của đang cảm thấy là do ngọn lửa nhảy múa này hay do cơ thể tôi đang hứng tình vì anh ta.

"Đây." Trước khi tôi kịp quay lại nhìn anh, một thứ gì đó mềm mại rơi xuống người và diện nhìn lên để thấy đó là một chiếc khăn tắm. Và Erwin vừa phủ nó lên người tôi. Anh không khỏa thân, không hoàn toàn. Anh đã mặc một chiếc áo choàng, nửa khép ở phía trước, để lộ bộ ngực vẫn còn ướt át. Và trước khi tôi kịp thốt lên lời cảm ơn anh ấy,

Cốc!

Cốc!

Mắt tôi mở to nhìn anh ấy. Erwin phớt lờ những và thản nhiên bước đến cửa, mở khóa, và tôi ngay lập tức nghe thấy tiếng bánh xe quen thuộc. Cắt ngang sự im lặng khắp căn phòng này.

Tôi ngay lập tức nhìn đi chỗ khác, không muốn nhìn thấy đó là ai và không muốn họ nhìn thấy tôi.

Tốt hơn là họ không nhìn thấy hoặc biết mặt tôi...

Chỉ sau khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, tôi mới quay lại và thấy chỉ huy của mình đang đứng cạnh chiếc xe đẩy mà họ vừa đẩy vào. Một chai rượu trên tay và anh đã rót cho mình một ly. Mắt tôi quét qua chiếc xe đẩy và nhận thấy chỉ có một chiếc đĩa ở đó, bên cạnh một bát trái cây và hai ly rượu.

Đĩa đó dành cho tôi à?

"Tôi đoán là em đã bỏ bữa tối?" Anh nói như thể đọc được suy nghĩ của tôi, vẫn nhìn vào ly rượu. Tôi gật đầu mặc dù anh không nhìn thấy tôi.

"Đúng."

Erwin đưa ly lên môi, anh nhấp một ngụm từ từ, nuốt ực, rồi nhìn tôi và nói. "Cũng đừng bỏ đói đồ ăn của tôi."

Tôi nheo mắt, giờ cảm thấy buồn cười và sự lo lắng trước đó của tôi dường như đã biến mất. "Làm sao đồ ăn có thể chết đói nếu nó là đồ ăn?"

"Làm sao người ta có thể gọi người khác là "Con đĩ nhỏ" khi thực tế, người đó mới là "Con đĩ thật sự"?"

Bây giờ tôi đang trừng mắt nhìn anh, sau khi nhắc đến cô ta một lần nữa. Tôi quay đi và khoanh tay trước ngực trần.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của Erwin, nghe thấy hơi thở của anh ngay sau lưng tôi, rồi tôi cảm thấy bàn chân anh chạm vào mông tôi. Tôi liếc nhìn anh ta, một con người to lớn như núi, và anh gật đầu lại với chiếc xe đẩy. "Ăn đi".

Tôi nhìn đi chỗ khác và quấn chặt khăn quanh người hơn. Mông tôi đau nhức vì ngồi trần suốt thời gian này nhưng tôi gạt nó đi.

Erwin thở dài nặng nề và tôi nghe thấy anh nhấp môi, chép miệng, rồi anh nói. "Cô ấy quan trọng".

"Với ai?" Tôi nói chuyện với ngọn lửa.

"Với tôi".

Tim tôi đập thình thịch ngay lập tức và tôi nhanh chóng nhìn lên. Khuôn mặt tôi cau có vì sợ hãi.

Erwin không nhìn xuống em nữa mà nhìn vào ngọn lửa. "Có người đã giao phó mạng sống của Hina cho tôi". Đó là tất cả những gì anh nói trước khi nhìn lại tôi. "Ăn đi". Anh lại nói.

"Ai?"

"Ăn đi."

"Em sẽ không ăn cho đến khi anh trả lời!"

Erwin lại thở dài sốt ruột, và tôi thấy sự khoan dung mới của anh dành cho tôi thực sự thú vị. Và vô thức, tôi bắt đầu tự hỏi liệu cô ta có như vậy với anh không? Hay thậm chí còn hơn thế nữa? Anh có để cô ấy làm những điều tôi không được phép làm không?

Không được phép làm?

Anh có để cô ta hôn anh không?

"Anh có hôn Hina không?" Tôi thốt lên, mắt tôi cụp xuống và nhìn đi chỗ khác. Như thể điều đó sẽ giúp làm giảm tác động của câu trả lời của anh.

Nhưng Erwin không trả lời, thay vào đó, anh ấy hạ mình xuống bên cạnh tôi. Cho đến khi anh ngồi trên gót chân, đầu gối trên tấm thảm lông bên cạnh tôi và ngực trần của anh chạm vào vai tôi. Bàn tay anh ấy, bàn tay không cầm ly, di chuyển để nắm chặt hàm tôi và anh quay tôi lại đối mặt với anh. Đôi mắt tôi cháy bỏng như ngọn lửa bên cạnh mình, và đôi mắt anh lạnh như sương giá bên ngoài cửa sổ.

Ngón tay cái của Erwin vuốt nhẹ quai hàm tôi, rồi anh thì thầm. "Cô ấy hôn tôi."

Tôi cau mày. Đau. Ngực tôi bắt đầu thắt lại đến mức khó thở.

Erwin quan sát mọi thứ khi anh nhìn xuống tôi, giữ mắt tôi nhìn anh. Lấp lánh, khi những giọt nước mắt hình thành trong mắt tôi. Tôi không ngừng nhìn cho đến khi anh trở nên mờ nhạt trong tầm nhìn của tôi và ngón tay cái của anh chạm vào hàm tôi. "Mở ra."

Đây chính là tôi...

Thật trớ trêu,

Rốt cuộc thì tôi là con đĩ thật sự...

Cổ họng tôi thắt lại, và đầu tôi thậm chí không còn hiện diện nữa, cơ thể tôi tuân theo và miệng tôi mở ra. Erwin nhấp thêm một ngụm rượu, rồi từ từ, anh hạ mình xuống, rồi đến khuôn mặt. Tôi cảm thấy hơi thở của anh trên khuôn mặt tôi, cảm thấy hơi ấm từ cơ thể anh, bàn tay anh ấn mạnh hơn khi rượu từ từ chảy vào tôi từ miệng anh.

Ấm áp, ngọt ngào, cổ họng tôi nhanh chóng nuốt trọn tất cả. Những giọt nước thoát ra và lướt xuống mép môi tôi. Erwin nhìn thấy điều này, và giờ anh ấy đang tiến lại gần hơn, gần hơn nữa, cho đến khi chiếc lưỡi mềm mại của anh lướt trên làn da tôi. Liếm những giọt nước mắt đó. Anh từ từ, lướt nó dọc theo cằm tôi, mép môi, rồi cuối cùng,

Liếm!

Môi dưới của tôi run lên đáp lại. Và một giọt nước mắt khác lăn dài trên má tôi.

Erwin thở ra bằng mũi, vẫn khép chặt, và anh lặp lại lần nữa. Lưỡi anh lướt qua môi dưới của tôi một lần nữa. Liếm nó. Nếm nó. Rồi anh bắt gặp một giọt nước mắt, và giờ anh cũng đang liếm nó, chậm rãi. Khuôn mặt của bắt đầu ngứa ran và phổi của tôi dường như đã ngừng thở.

"Thưa ngài..."

Tôi nghe thấy tiếng ly được đặt xuống, tôi cảm thấy tay anh nhấc khỏi hàm số và tôi mở mắt ra.

Gương mặt Erwin là thứ tôi chưa từng thấy trước đây. Anh ấy trông bối rối trong một giây, mắt nhìn đi nơi khác, như thể anh vừa nhận ra điều gì đó. Và anh ấy sẽ tự đẩy mình lên.

"Không!" Tôi với lấy cổ tay anh và nắm chặt. Đôi mắt vô hồn của tôi lướt qua khuôn mặt anh. Anh ấy cau mày nhìn tôi trong im lặng. "Erwin..." Tôi thì thầm, cơ thể tôi nâng lên ngang bằng với anh, cả hai khuôn mặt đối diện nhau. Đôi mắt tôi chìm sâu hơn vào màu xanh của anh trong khi tay tôi kéo thắt lưng áo choàng của anh. Từ từ, cẩn thận, tôi cởi nó ra. "Ăn hết bữa đi."

Miệng Erwin giật giật, thoát khỏi bất kỳ suy nghĩ nào anh đang có, và ngực anh thở ra một hơi mạnh vào tôi. Anh đưa tay lên và lại nắm chặt hàm tôi, anh ấy nhìn tôi chằm chằm. Sau đó gật đầu xuống sàn. "Quỳ xuống...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro