Chương 1: Paradis xâm chiếm Marley

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGÀY MỚI, tóc chạy trong tầm tay qua mái tóc, cảm giác như nước chảy xuống cơ thể.

Tôi nhắm chặt mắt, cuối cùng cũng tắt vòi sen khi một làn gió lạnh buốt chào đón tôi trở lại, từng inch trên cơ thể tôi nổi da gà.

Tôi chộp lấy một chiếc khăn tắm trên giá, cảm thấy cơ thể mình tan chảy trong hơi ấm khi để lại vệt nước nhỏ giọt phía sau bất cứ nơi nào tôi bước đi.

Tôi mở rộng cửa sổ khi không khí trong lành của Marley chào đón tôi trở lại.

Chiếc khăn tắm của tôi rơi xuống sàn khi ngón tay tôi lướt qua những chiếc váy và váy khác nhau trong tủ quần áo, muốn diện bộ đồ đẹp nhất cho buổi lễ tối hôm đó.

Tôi cảm thấy nụ cười nở trên khuôn mặt khi cuối cùng mắt tôi cũng bắt gặp một chiếc váy trang trọng, xinh đẹp mà tôi chưa bao giờ có cơ hội mặc.

Tôi để nó trên giường, bắt đầu sấy tóc với nụ cười toe toét "choáng váng"trên môi.

Tôi gần như tắm mình trong nước hoa và nước thơm.

Tôi trượt chiếc váy qua hông, kéo tay áo qua vai khi lớp vải siết chặt quanh eo tôi. Tôi phủi sạch lớp vải mềm khi nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Mời vào!" Tôi đã gọi.

Cánh cửa phòng ngủ của tôi từ từ mở ra khi tôi điều chỉnh diện mạo của mình trong gương, nhìn một cô gái tóc mun bước vào với vẻ mặt điềm tĩnh.

"Chào." Pieck mỉm cười ấm áp, "Cậu có khỏe không?"

"Tớ rất hào hứng cho tối nay." Tôi tươi cười đáp lại cô ấy.

Pieck Finger: người bạn thân nhất của tôi từ rất lâu mà tôi có thể nhớ được - cả hai bạn đều được các Đồng đội biết đến vì luôn "dán mắt vào nhau". Ngay cả khi tranh cãi, tôi không bao giờ có thể thấy mình nổi giận với nhau và sẽ làm lành trong vòng vài phút.

Khóe môi cô nhếch lên một nụ cười tự mãn, "Tớ cá là cậu rất phấn khích." Cô ấy bắt đầu ngay lập tức khi tôi cau mày, "Porco sẽ ở đó, phải không? Đó là lý do tại sao cậu lại mặc một chiếc váy đẹp như vậy?"

Mắt tôi trợn ngược, "Tớ muốn cho bạn biết rằng anh ấy không liên quan gì đến việc tại sao tớ lại phấn khích như vậy."

Cô ấy bước đến chỗ tôi, nụ cười nhếch mép hiện rõ trên má, "Nào, Jen chúng ta đã là bạn thân từ khi còn nhỏ, cậu nên biết rằng bây giờ nói dối tôi cũng chẳng ích gì."

"Vậy thì cậu nên biết rằng tớ không nói dối! Tớ chỉ thích thú với những bài phát biểu của Typhers, thế thôi."

Cô cười khúc khích với giọng trịch thượng: "Được, được."

Tôi kéo chiếc áo khoác đồng phục màu kem qua vai, để tay tự do.

Đôi mắt tôi lại nhìn vào gương, phân tích vẻ mặt kiệt quệ dường như bị vấy bẩn trong mắt tôi.

Tôi đảo mắt nhìn xuống lòng mình, đang các ngón tay vào nhau, "Tớ không thể tin được là chiến tranh đã thực sự kết thúc." Tôi chế giễu.

Pieck chậm rãi bước đến chỗ tôi, đặt hai tay lên vai, "Cậu nên dành thời gian này để thư giãn trước khi chúng ta bắt đầu chuyến thám hiểm tiếp theo."

Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt chán nản, nhún vai: "Chúng ta đã chiến đấu nhiều năm rồi, nhưng cảm giác như đây mới chỉ là sự khởi đầu."

Cô không trả lời, chỉ nhún vai khinh thường.

Tôi gãi gãi sau đầu, "Tớ-Mmph." Tôi hơi do dự, cắn vào má trong, "Chỉ là.. Cậu không nghĩ mọi chuyện đã trở nên kỳ lạ kể từ khi chiến tranh kết thúc sao?"

Cô lắc đầu, "Không hẳn, chỉ mới có vài ngày thôi. Cậu không nên suy nghĩ nhiều quá, chỉ cần một thời gian để làm quen lại với mọi thứ là mọi chuyện sẽ trở lại bình thường."

Tôi cho rằng cậu ấy nói đúng.nhìn cô với một nụ cười gượng gạo, "Tớ sẽ cố gắng ngừng nghĩ về điều đó, nhưng tớ-"

"Jen!!! Pieck!" Một giọng nói khàn khàn từ dưới lầu cắt ngang câu nói của tôi, khiến cả hai nhướng mày nhìn nhau: "Bài phát biểu sắp bắt đầu rồi, sắp muộn rồi!"

"Được rồi, Porco!" Tôi gọi lại, nhìn nụ cười tự mãn của cô gái ngay lập tức trở lại khi tôi ném cho cô ấy một cái nhìn lạnh lùng.

Chỉ mới vài ngày kể từ khi chiến tranh kết thúc, và cuối cùng tôi đã trở về nhà ở Marley sau bốn năm ròng.

Tôi nhanh chóng rời khỏi doanh trại một mình, bước vào bầu trời đêm đẹp như tranh vẽ khi tôi kéo chiếc áo khoác sát vào ngực hơn một chút.

Cơ thể tôi run rẩy: khói bay ra khỏi môi tôi mỗi khi tôi thở.

Không khí Marley luôn có vị kim loại với làn gió lạnh luôn khiến tôi cảm thấy được chào đón. Mùi thuốc lá luôn đọng lại trong không khí suốt cả buổi sáng và buổi tối, đôi khi hít vào khiến phổi tôi đau nhức nhưng tôi lại không thể quan tâm.

"Chị Yaeger!" Một giọng nói trong sáng gọi từ phía sau tôi với vòng tay rộng mở, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt họ.

Tôi quay lại, mỉm cười đáp lại, "Chào các em." Tôi nhìn ba đứa trẻ trước mặt mình, bắt đầu cùng chúng đi dạo trên những con phố đông đúc, "Chị cho rằng các em cũng sẽ đến buổi Lễ phải không?"

"Tất nhiên rồi." Gabi cười rạng rỡ khi Udo và Zofia gật đầu đồng ý, trên má chúng nở một nụ cười nhẹ, "Sao em có thể bỏ lỡ lễ hội quan trọng này chứ!!"

Tôi nhíu mày, nhăn mũi liếc nhìn xung quanh khu vực đó, "Này, Falco đâu?" Tôi hỏi, khoanh tay trước ngực với ánh mắt lo lắng, "Em ấy không đến sao?"

"Em không biết chắc cậu ấy tìm được chỗ rồi!!." Gabi thản nhiên nhún vai, trước khi kiên quyết kéo vạt áo của tôi để dẫn tôi tìm chỗ.

Tất cả chúng tôi đã tìm được chỗ ngồi ở giữa với tầm nhìn hoàn hảo ra sân khấu lớn trước mặt. Tôi hơi lo lắng về Falco, nhưng chắc cậu nhóc đi cùng Reiner và họ sẽ gặp tôi thôi.

Đám đông xung quanh tôi hò reo khi Willy Typher bước đến giữa sân khấu, bàn tay rắn chắc của anh siết chặt lấy micro.

Tiếng cổ vũ phần nào khiến tôi cảm thấy lo lắng hơn,sợ hãi và yếu đuối hơn.

Có điều gì đó không ổn, nhưng tôi không thể biết rõ đó là gì. Không có con chim nào trong tầm mắt và khu vực này có vẻ hoang vắng, mặc dù có rất nhiều người dân.

Tôi hầu như không thể chú ý đến bài phát biểu, sự lo lắng đang chiếm lấy cơ thể tôi. Tôi cảm thấy móng tay mình cắm sâu vào lòng bàn tay khi tôi nghiến chặt hàm.

"Không có gì đâu, Jen" Tôi tự nhủ, nhìn xuống đùi mình với đôi lông mày nhíu lại, "Hãy thư giãn đi. Tôi chỉ đang suy nghĩ thái quá thôi,bình tĩnh nào!!.'

Tôi hít một hơi thật sâu, khóe môi cong lên thành một cái cau mày khi tôi tựa lưng vào ghế, nhìn về phía trước với đôi chân run rẩy.

Tôi cảm thấy một ngón tay nhỏ thúc vào cánh tay mình khi cơ thể tôi nao núng, ánh mắt tôi gặp một cô gái tóc bạc khi đầu cô ấy nghiêng sang một bên một cách tò mò.

"Chị Jen!!" Zofia bắt đầu với vẻ mặt lo lắng, "chị ổn không? Trông chị có vẻ lo lắng,mặt chị trắng bệt lên này!"

Và sau đó, Giống như cả thế giới đều nổ tung trong lửa.

Tôi cảm thấy cơ thể mình bay lên không trung, đôi tay khập khiễng duỗi ra để tóm lấy thứ gì đó nhưng không có gì trong tầm tay.

Tôi thở hổn hển nhưng phổi của tôi từ chối tiếp nhận bất cứ thứ gì.

Cơn đau đang gặm nhấm cơ thể tôi.

Tôi nghe thấy những tiếng la hét im lặng nổ ra xung quanh tôi những tảng đá và mảnh sân khấu mà Typher đang nói sẽ được phóng tới các ngôi nhà và nhà máy.

Tôi đẩy cơ thể run rẩy của mình lên khỏi mặt đất bê tông, chỉ đủ mạnh để bò ra khỏi tình huống đó.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Suy nghĩ của tôi cảm thấy u ám và choáng ngợp, bị chặn lại bởi những khối hơi nước đang thoát ra từ tứ chi.

"Gabi! Udo! Zofia!" Tôi gọi một cách yếu ớt, giọng tôi vỡ vụn bởi tiếng thở hổn hển.

"Chị Jen!!"Tôi nghe thấy một giọng nói gọi lại khi một hình bóng tiến đến gần tôi, một cô gái nhỏ có mái tóc màu nâu vàng đang giúp tôi đứng dậy từ đống đổ nát.

"Gabi.." Tôi mỉm cười với khuôn mặt quen thuộc, cảm nhận được khi em ấy đặt cánh tay tôi qua vai Gabi, giúp cơ thể bị thương của tôi tránh đường.

Tầm nhìn của tôi vẫn mờ đi, chỉ đủ rõ ràng để chứng kiến ​​sự kinh hoàng xung quanh tôi.Eren Yaeger đang chiến đấu với Warhammer.

"EREN YAEGER?!" Tôi đưa ngón tay lên che miệng.

Paradis đang xâm chiếm Marley và ngay khi tôi nghĩ rằng cuối cùng tôi đã được nghỉ ngơi.

Có cảm giác như vết thương của tôi mất quá nhiều thời gian để lành lại: máu và hơi nước dày đặc hiện rõ qua bộ quần áo rách nát của tôi.

Không khí từng có mùi thuốc lá giờ đây nhuốm mùi máu kim loại tươi.

Tôi di chuyển chân rất nhẹ, cảm thấy mắt cá chân và đầu gối lung lay theo từng bước đi. Tôi hầu như không thể tập trung, những tiếng thở hổn hển khàn khàn thoát ra từ môi tôi,mùi thuốc súng nồng trong không khí làm tôi không thể thở được!!.

Tôi nhìn về phía trước một nụ cười nhẹ nhõm trên má tôi.

"Falco." Tôi thở dài nhẹ nhõm khi một cậu bé bắt đầu chạy đến chỗ cả hai đôi mắt sắc lẹm của cậu ấy có vẻ sợ hãi.

"Chị Jen.. Gabi!"Em ấy gọi lại, chào cả hai người đang gặp nạn trước khi tất cả bắt đầu tìm kiếm Zofia và Udo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro