2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi Sanji mở mắt ra, anh lại nhắm lại. Anh bị đau đầu dữ dội và tầm nhìn tối sầm. Sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu không nhìn vào bất cứ thứ gì. Anh hít một hơi thật mạnh, đột nhiên cảm thấy một mùi hôi thối xộc ra từ cổ họng, mùi tanh xen lẫn mùi tinh dịch. Anh lập tức ấn vào cổ họng đang bỏng rát của mình và nôn mửa. Sau khi nôn một lúc, đầu óc choáng váng của anh trở nên sáng suốt hơn, anh hiểu ra tại sao mình lại nôn mửa và mình nôn ra cái gì. Cơn quặn thắt trong bụng anh lập tức trở nên dữ dội hơn, và anh không dừng lại cho đến khi nôn ra toàn là mật vàng.

"Mình phải tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra..." anh nghĩ. Nhưng chưa kịp ngẩng đầu lên thì anh lại ngất đi.

Khi tỉnh lại, Sanji đã bình tĩnh hơn rất nhiều (chỉ buồn nôn vài lần). Anh không quan tâm mình ngất đi trong vài phút hay vài giờ. Nó không thể tệ hơn bây giờ được nữa. Đầu óc anh trống rỗng - anh phải nghĩ đến điều gì đó, còn quá sớm, quá sớm để từ bỏ. Anh ngập ngừng cử động cơ thể, cơn đau dữ dội xuyên qua tứ chi và xương, thậm chí khiến anh ta không thể phát ra âm thanh, giống như một thanh sắt nóng đỏ được nhét vào giữa hai chân và khuấy động nội tạng của anh. Không chỉ phần dưới cơ thể và vùng bụng dưới, mà mọi bộ phận trên cơ thể đều đau đớn đến mức không thể chịu nổi, ngay cả việc thở cũng trở thành gánh nặng, dường như thứ đi vào phổi không phải là oxy mà là một con dao lạnh. Nói đến lạnh, anh kỳ thực cảm thấy lạnh, vật duy nhất có thể che thân chính là một tấm chăn mỏng. Anh rùng mình, cuộn tròn và quấn chặt mình trong chiếc chăn mỏng.

Trong trang trại tồi tàn, chăn chất liệu hạn chế và cái lạnh thường xuyên đến từ nền đất ngập nước phủ đầy cỏ khô. Sanji nheo mắt nhìn vào nơi duy nhất có ánh sáng xuyên qua với tầm nhìn mờ ảo.

"... Thật sự?" Anh nghiến răng khịt mũi.

Không có phương pháp khoá nào đối với cánh cửa, được làm từ nhiều mảnh gỗ vụn, nó được để hé mở, như thể quân Wano đã vô tình ném anh vào, không hề lo lắng rằng anh sẽ trốn thoát. Loại tự tin này không phải không có lý do, cho dù trong lòng tràn đầy ý nghĩ trốn chạy, đôi chân vô thức của anh cũng không thể chống đỡ hoàn thành kế hoạch. Sanji thở dài, kéo nhẹ chăn ra để kiểm tra vết thương. Vết thương do đạn bắn đã được sơ cứu đơn giản, và miếng gạc đẫm máu có lẽ là chỗ sạch duy nhất còn sót lại trên cơ thể anh ta.

"Tài thiện xạ của người Wano đó thật tệ," anh bất lực nghĩ, "chỉ cần sang trái hai centimet, hoặc hướng lên trên ba centimet là được."​​​​​​​​​​​​​​​​

Anh cũng nhớ lại rằng trước khi ra tiền tuyến, anh đã thề với chính ủy lữ đoàn đã chặn đường anh rằng anh sẽ không bao giờ để quân Wano bắt được mình... Nếu lúc đó anh không ngất đi, anh nhất định sẽ tự bắn cho mình một phát.

"À, quên mất, hết đạn."

Tiếng nổ lớn điếc tai, lúc đó tiểu đội bị tập kích , anh và đồng đội phải chia làm hai hướng. Một nữa do Stephan dẫn đầu mang theo số vũ khí chuẩn bị cho tiền tuyến lui về phía đông, anh sẽ chỉ huy những người còn lại giữ chân kẻ địch.

Khi nghĩ về điều đó, không khỏi lo lắng cho số phận của những người đồng đội của mình. Suy nghĩ một lúc, anh khẽ mỉm cười, tình huống bên kia chắc chắn sẽ tốt hơn anh rất nhiều, số vũ khí đó sẽ đến nơi cần đến, anh tin là như vậy.

Sanji chuyển sự chú ý trở lại với chính mình. Anh nhìn thẳng vào đôi bàn tay đang nắm chặt dưới tấm chăn, trong lòng dần tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng. Mặc dù anh ta đã quyết định sống sót trở về theo lời hứa với Stephan nhưng anh không biết làm thế nào để đạt được mục tiêu này. Có thể một viên đạn sẽ bắn vào đầu anh hoặc một chiếc thòng lọng sẽ buộc quanh cổ anh trong vài ngày tới. Anh mở to mắt hơn, cố gắng không để nước mắt rơi ra từ đôi mắt đau nhức.

Anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến thế.

Cánh cửa mở ra. Hai người Wano bước vào. Sanji lùi lại theo bản năng, cảm nhận được pheromone của Alpha. Một người đàn ông mặc quân phục sĩ quan với hai ngôi sao trên dây đeo vai, thẳng tiến đến Sanji với tốc độ nhàn nhã và nhìn anh bằng ánh mắt kinh tởm, không che giấu.

"Đất nước của bạn lạnh quá." Tên sĩ quan nói "Tôi nên đến Mặt trận phía Tây và tận hưởng ánh nắng và rượu vang đỏ thay vì gió tuyết ở đây."

Sau khi thản nhiên phàn nàn, anh ta nhăn mũi và hất cằm về phía cấp dưới của mình. Kể từ khi người Wano tiến vào trang trại, Sanji đã cảnh giác liếc nhìn qua lại giữa họ. Anh đứng thẳng lên bất chấp cơn đau và chuyển sang tư thế quỳ. Khi người lính cúi xuống và đưa tay về phía anh ta, anh tập trung sức lực còn lại, đồng thời giơ tay lên, tay trái nhanh chóng nắm lấy cổ áo đối phương và kéo mạnh cánh mũi về phía đầu mình. Binh nhì bị đánh ngã xuống đất, mũi khoằm chảy ra máu. Binh nhì loạng choạng xấu hổ đứng dậy, sờ sờ mũi không thể tin được, khuôn mặt nhăn nhó vì tức giận.

Chỉ cần mình có thể gây trở ngại cho kẻ địch, dù chỉ một chút, Sanji sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Tuy nhiên, anh ta đã không tránh được sự trả đũa của binh nhì và bị đánh thẳng vào mạng sườn.

"Chết tiệt." Anh nín thở. Xương sườn trở thành bộ phận đau đớn nhất trên cơ thể anh. Cơn đau sẽ truyền thẳng vào tim nếu anh cử động dù chỉ một chút. Có lẽ anh ấy đã bị gãy vài chiếc xương sườn.

Tên sĩ quan im lặng nhìn tất cả, đột nhiên bật cười:

"Tốt lắm! Thu phục ngựa hung thú vị!"

Hắn ta nói với Binh nhì:

"Đi lấy hai xô nước, nhanh lên."

Binh nhì bịt mũi vội vàng bỏ chạy. Tên sĩ quan tiến một bước lớn về phía trước, giẫm lên vai Sanji và bắt anh ta đối mặt với mình. Sanji chán ghét liếc nhìn đôi bốt trên vai, rồi nhìn khẩu súng treo trên thắt lưng của của hắn, thầm nghĩ cách giết chết tên Wano trước mặt chỉ bằng một phát súng. Hai con mắt nâu đen thô ráp như than bánh nhìn chằm chằm vào làn da lộ ra ngoài của anh, tràn đầy dục vọng cháy bỏng. Anh chộp lấy đám cỏ khô bên cạnh, cầm nó trong lòng bàn tay và tưởng tượng lấp đầy cái miệng đang cười đó bằng cỏ khô.

Chẳng bao lâu, cánh cửa gỗ lại được mở ra, binh nhì đặt thùng xuống, đứng thẳng người, chào đội trưởng rồi lại chạy ra khỏi cửa. Tên sĩ quan uể oải thở dài, cử động vai, cởi ủng. Sanji vừa định đứng dậy thì bị túm tóc đẩy vào thùng.

"Đừng lo lắng, đó là nước ấm ", Sĩ quan nói.

Nước làm nghẹn khí quản của Sanji. Lý trí nói với anh rằng anh không được thở vào lúc này, nhưng anh không thể chống lại bản năng từ trung tâm thần kinh khi ho, nhiều nước hơn tràn vào cổ họng, phổi và thậm chí cả dạ dày. Anh lắc đầu tuyệt vọng và đẩy cánh tay đang giữ anh xuống bằng cả hai tay - vô ích. Lúc này, Sanji chỉ còn cách cái chết nửa nữa bước. Anh nghe thấy nhịp tim của mình càng lúc càng lớn, như thể trái tim anh sắp đánh gãy xương sườn và bay ra ngoài.

Tên sĩ quan nhận thấy động tác vùng vẫy dần yếu đi và buông ra. Sanji vẫn không thở được. Anh ho dữ dội, máu và nước dường như chảy ra từ miệng và mũi. Phần nước còn sót lại từ đầu anh đổ xuống, toàn thân anh ướt sũng. Khi nước ấm bị gió thổi bay, lập tức trở nên lạnh thấu xương.

"Bây giờ sạch sẽ hơn rồi." Tên sĩ quan nâng cằm lên và nhét ngón tay vào miệng.

Những ngón tay đeo găng ấn thẳng vào cổ họng Sanji, buộc anh phải ngừng cơn ho. Toàn thân anh run lên vì kìm nén, thậm chí còn không còn sức để nghiến răng. Rõ ràng, đây mới chỉ là sự khởi đầu, khi Tên sĩ quan nhét ngón tay cái vào giữa các răng hàm phía sau và lấp đầy cái miệng hé mở của anh bằng con cặc nửa cương cứng của mình. Sanji không muốn thở nữa. Nhưng dù anh có nín thở, mùi tanh tanh vẫn chen vào khí quản khiến anh lại muốn nôn.

Lực cản mà anh ta có thể đưa ra là không đáng kể. Động tác đẩy đùi của hắn giống như một con mèo con đang gãi. Mỗi khi chóp mũi anh ta hơi rời khỏi bụi rậm dày đặc, anh ta lại bị túm lấy gáy và đẩy trở lại, phục vụ trong sự ép buộc của kẻ thù. Cổ họng anh bỏng rát và có một cơn đau xé ra từ khóe miệng.

"Nếu tên khốn này dám bắn thứ đó vào miệng ta, ta sẽ nhổ lại." Anh ác độc nghĩ.

Tên sĩ quan bắn đầy mặt.

Sau đó, anh ta bị đẩy úp mặt xuống đống cỏ khô, tên sĩ quan quỳ trên bắp chân khiến anh ta không thể khép chân mà chỉ có thể để lộ bộ phận riêng tư nhất của mình cho kẻ thù. Tên sĩ quan lấy xô nước còn lại lau đùi trong và phần dưới cơ thể bằng một chiếc khăn. Sanji siết chặt nắm tay.

"Quái vật." anh nguyền rủa.

Sau khi rửa sạch máu và tinh dịch do người khác để lại, tên sĩ quan đưa dương vật của mình vào trong cơ thể Sanji, cúi xuống, hít một hơi thật sâu rồi thì thầm:

"Em có mùi thơm quá, giống như một bông hoa nhỏ nở vào mùa xuân vậy."

Sự tiếp cận bất ngờ của pheromone Alpha khiến Sanji rùng mình không kiềm chế được - chân tóc anh hơi đau nhức, lưng anh như có hàng nghìn mũi kim nóng đỏ đang đâm vào. Dù trong lòng có chống cự đến đâu, cuối cùng anh cũng khuất phục bản năng và mềm lòng. Sự hận thù trong lòng anh chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.

Cơ thể bị tàn phá quá mức không thể chịu đựng được sự đối xử thô bạo nữa, vết thương lại bị xé toạc. Tên sĩ quan co giật, cơn đau càng thêm sâu. Sức lực của Sanji dường như bị rút cạn bởi dương vật được đưa vào, đầu gối của anh liên tục cọ vào cỏ khô cứng nếu thắt lưng của anh không được tên sĩ quan giữ trong tay, anh sẽ không thể tự chống đỡ và ngã xuống. Anh cắn môi nhìn chằm chằm vào những đường nét trên bức tường gỗ, cố ám chỉ rằng mình không đau đến mức đó, nhưng không thể bỏ qua cơn đau truyền thẳng vào nội tạng. Anh im lặng so sánh với những vết thương trước đó và phát hiện ra rằng anh bị trúng đạn còn nhẹ nhàng hơn.

"Nhìn tuổi tác và phản ứng của cậu... Trước đây đã có ai đụ cậu chưa? Ôi, nếu đây là lần đầu tiên cậu bị cưỡng hiếp hoặc cưỡng hiếp tập thể thì thật đáng thương." Tên sĩ quan mỉm cười nói, nhưng không có chút thương xót nào trong động tác của mình, anh ta liếm vào mông của Omega, "Ngoan ngoãn, mở khoang sinh sản ra. "

Không có động dục, khoang sinh sản của Omega tự nhiên khép kín, nhưng cơ chế bảo vệ mong manh này chỉ hơi bất tiện trước những kẻ ác ý. Tên sĩ quan rút dương vật ra, rút ​​súng, dùng nòng súng lạnh lẽo cạy mở bộ phận mỏng manh nhất trên cơ thể Omega.

"Ư——!"

Sanji mở to mắt, môi run rẩy, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu thảm, khi anh có thể phát ra âm thanh, đã là rất yếu ớt tiếng kêu đau đớn. Nước mắt anh gần như trào ra ngay lập tức, anh cắn chặt các đốt ngón tay để ngăn mình không khóc. Anh cảm thấy máu nóng bao phủ đùi mình.

Sự đau đớn của nạn nhân không liên quan gì đến kẻ tấn công. Tên sĩ quan ném khẩu súng sang một bên và đâm vào khoang đang chảy máu.

"Ta là người đầu tiên tiến vào khoang sinh sản của em sao? Hả?" Hắn hỏi.

Gần như hôn mê, anh lấy lại bình tĩnh, kìm nén nỗi đau có thể nhận thấy trong giọng điệu của mình và trả lời:

"Đó là một suy nghĩ đẹp."

Đột nhiên, khung cảnh trước mặt anh từ cỏ khô chuyển sang khuôn mặt người Wano, với những màu sắc điên cuồng lóe lên trong đôi mắt tối tăm.

"Không sao đâu." Tên sĩ quan dùng lòng bàn tay ấn vào bụng dưới, thân hình anh run rẩy như một chiếc lá. "Ta sẽ làm cho bụng em to ra. Khi ta dùng dao mổ ra, em sẽ khóc. Cầu ta dừng lại. Giết nó đi, hay là em thà dùng chính tay bóp chết nghiệt chủng chui ra từ trong bụng mình?"

Những lời này không làm Sanji tức giận, cũng không làm anh ta sợ hãi. Anh quay đầu lại thì thấy khẩu súng nằm lặng lẽ bên chân mình, nhuốm máu và tỏa sáng lạnh lùng.

Anh bình tĩnh liếc nhìn tên Wano đang nằm trên mình. Con thú đang hưng phấn, không hề biết rằng cái chết đang đến gần. Không chút do dự, anh ta nhặt khẩu súng lên, chĩa vào đầu hắn và bóp cò.

Âm thanh và máu như mong đợi đã không xuất hiện. Súng bị kẹt.

"Mẹ kiếp!" Anh gầm lên tuyệt vọng.

Tiếng súng vang lên cắt đứt niềm vui của tên sĩ quan, hắn sửng sốt và nhìn chằm chằm vào khẩu súng lục trong tay Sanji, như thể hắn không hiểu khẩu súng này đến từ đâu. Sau đó, hắn phản ứng và hất văng khẩu súng bằng một cái vung tay. Khuôn mặt của tên sĩ quan đỏ bừng vì tức giận, và đôi mắt của hắn ta dường như đang chảy máu. Tên sĩ quan dùng một tay giữ cổ tay Sanji, tay kia nắm lấy mái tóc vàng và đập nó xuống đất hết lần này đến lần khác.

"Nếu ngươi – dám – chống cự – một lần nữa – " Tên sĩ quan rít qua kẽ răng những lời đầy tức giận, "Ta sẽ trực tiếp giết ngươi! "

Đầu của Sanji vốn dĩ bị đạn pháo làm bị thương, sau mỗi lần va chạm khác, cảm giác như đầu không còn nguyên vẹn nữa mà bị chia thành nhiều mảnh. Anh không biết mình có rên rỉ hay không.

Trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, anh không khỏi nghĩ đến một tiếng kêu cuối cùng trong lòng.

"Ai sẽ giúp tôi...ai sẽ cứu tôi..."

Nhưng anh biết rõ ràng, sẽ không có người tới giúp, sẽ không có người tới cứu anh.

Không ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro