7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Law mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng thở hổn hển, đang kìm nén, rõ ràng là không muốn thu hút sự chú ý. Y hơi ngạc nhiên khi những âm thanh này có thể được nghe thấy ở khắp mọi nơi trong trại tập trung, và một số người sẽ hú lên để giảm bớt nỗi đau. Khi mới đến, y gần như phát điên vì những tiếng rên rỉ và tiếng hét kéo dài cứ văng vẳng bên tai cả ngày lẫn đêm. Dần dần y đã quen và mọi người cũng quen. Có người đang kêu la đau đớn, qua một hành lang hẹp thường thấy một nhóm người đang uống rượu , hút thuốc và trò chuyện.

Với sự lo lắng và tò mò, y lần theo tiếng động và nhìn thấy một lọn tóc vàng ló ra khỏi chăn trong ánh sáng mờ ảo, khẽ run rẩy.

"Anh ổn chứ?" y hỏi gần hơn.

Sanji quay đầu lại, hai má ửng hồng, vẻ mặt có chút xấu hổ. Nhìn thấy người tới là Law, anh thở dài một hơi, chui vào trong chăn, há miệng mấy lần, muốn nói lại thôi. Sau rất nhiều đấu tranh tinh thần, anh nghiến răng và thì thầm:

"Làm ơn giúp tôi một việc...nó quá sâu và tôi không thể tự mình lấy ra được."

Law thoạt đầu không hiểu có ý gì, y nhìn chằm chằm Sanji, suy nghĩ một lúc rồi chợt nhận ra, cơn tức giận đột nhiên dâng lên trong lồng ngực, nhưng anh không còn cách nào khác ngoài gọi người Wano là một con thú.

"Nhanh lên." Sanji nói với một nụ cười gượng.

Anh nín thở trong lòng, quỳ một chân xuống sàn gỗ, lật áo ra, tìm chỗ ít bụi bẩn nhất lau tay, dán mắt vào chiếc đèn chùm đằng xa rồi dựa vào chăn. Sanji nắm cổ tay y và hướng y về phần thân dưới của mình. Ngay khi đầu ngón tay chạm vào lỗ, y cảm thấy tay mình run dữ dội. Y biết rằng cũng giống như việc chữa trị vết thương, càng nhanh càng ít đau, nên y tàn nhẫn đưa cả ngón tay vào. Huyệt đạo mềm mại và trơn trượt, nó ngoan ngoãn tiếp nhận sự tiến vào của anh, nhưng ngoại trừ bức tường thịt nóng hổi, ​​anh không thể chạm vào bất cứ thứ gì. Anh rút tay ra, thay đổi vị trí rồi lại đưa vào, mở rộng và khám phá sâu hơn.

Dù Law đã cẩn thận và gọn gàng để giảm thiểu những cử động không cần thiết nhưng cơn đau vẫn không hề thuyên giảm. Đôi bàn tay nắm chặt tấm chăn đến mức gần như đục thủng lớp vải mỏng. Anh phải dùng hết sức lực để chống lại bản năng muốn đá Law ra xa. Vật thể chôn sâu trong cơ thể anh càng sâu hơn, anh buộc mình phải dang hai chân ra, mở rộng cơ thể và dùng chăn bịt tai lại, mặc kệ tiếng nước khuấy động giữa các ngón tay trong cơ thể. Má anh nóng đến mức đau nhức.

"Chờ một chút." Law lại rút tay ra. Y đổ mồ hôi đầm đìa, cơn đau của Sanji cũng tạo cho rất nhiều áp lực, sau nhiều lần thử, y vẫn không cảm nhận được vật thể lạ, trong lòng không khỏi lo lắng không biết Sanji có thể cầm cự được hay không. Chỉ còn lại một nơi là chưa được khám phá, nhưng nếu ép mình bước vào đó, nỗi đau có thể còn lớn hơn trước gấp mấy lần. Y suy nghĩ một lúc rồi đi lấy một ly rượu lớn, đỡ đầu Sanji cho anh ta uống hết.

Rượu làm từ vecni có vị đắng và cay, nhưng nó chuyển hướng một số sự chú ý và mang lại cảm giác thoải mái về mặt tâm lý, dường như làm dịu đi cơn đau. Sanji nhắm mắt lại, cau mày, không để ý đến sự đau đớn trong cơ thể. Vài ngón tay thô ráp tiếp tục thọc sâu vào huyệt đạo sưng tấy, dừng lại thoáng chốc ở lối vào khoang sinh sản, anh lập tức căng thẳng, nỗi sợ hãi quấn lấy hắn như một sợi chỉ mỏng manh, khiến hắn không thể thở được. Trong lúc cái lỗ nhỏ bị đẩy qua, anh gần như bật ra khỏi giường, hai chân không tự chủ mà khép lại. Anh cố gắng giữ tỉnh táo, giữ hai chân bằng cả hai tay, dang rộng đùi và ra hiệu cho Law tiếp tục.

Nghe thấy tiếng rên rỉ của Sanji ngắt quãng, Law càng lo lắng hơn và tăng tốc độ xâm nhập vào khoang sinh sản. Cơn đau của Sanji dường như khiến trái tim anh run rẩy, khiến anh không thể chịu nổi và thị lực trở nên đen kịt. Ngay khi không còn giữ được nữa, đầu ngón tay của y chạm vào một vật nhẵn, không cần suy nghĩ nhiều, anh nhanh chóng dùng ngón tay nhặt vật đó lên. Tuy nhiên, đường hầm quá trơn, vật hình trụ trượt khỏi ngón tay anh nhiều lần, không những không lấy ra được mà còn đẩy nó vào sâu hơn. Không còn cách nào tốt hơn, y chỉ có thể dùng tay còn lại ấn mạnh vào vị trí tương ứng trên bụng dưới của Sanji để cố định vật đó, đồng thời móc hai ngón tay lên trên và nhanh chóng rút tay ra sau khi xác nhận đã nắm chặt.

Cơn đau lúc này lên đến đỉnh điểm, Sanji duỗi cổ, nghẹn ngào trong cổ họng, hồi lâu mới phát ra được một tiếng rên yếu ớt kèm theo tiếng khóc. Như thể một miếng thịt đã bị cắt ra khỏi cơ thể anh ta. Anh vẫn bất động với hai chân dang rộng. Nếu không có đôi mắt mở to và hơi thở gấp gáp, Law có lẽ đã nghĩ rằng anh đã ngất đi.

Cuối cùng nó cũng kết thúc. Trong đầu hai người đều có cùng một ý nghĩ.

Law thở dài và lau mồ hôi trên trán. Y nhìn bàn tay phải đầy máu của mình và muốn ném thứ nhỏ bé đã hành hạ Sanji sang một bên, nhưng y cảm thấy sức nặng và hình dạng trên lòng bàn tay rất quen thuộc nên đặt nó ra ánh sáng và nhìn kỹ hơn. Nhìn thấy cảnh tượng này, máu khắp cơ thể y trở nên nóng bừng, mọi suy nghĩ trong đầu y đều bay ra ngoài một khoảng trống ngắn ngủi, sau đó là một cơn sung sướng dâng trào. Y cười toe toét và im lặng. Có một viên đạn nằm trong tay y! Đây là thứ mà không có bao nhiêu bánh mì hay thuốc lá có thể đổi được.

Viên đạn thấm đẫm đau đớn này tỏa sáng rực rỡ trong máu.

"Những kẻ ngu ngốc đó!" Sanji nói với giọng khàn khàn, với vẻ mặt giễu cợt đầy căm ghét. "Tự do đang vẫy gọi chúng ta, Đồng chí Trafalgar."

Một kế hoạch bí mật được lập nên từ viên đạn bất ngờ.

Có ba loại người bị giam trong các trại tập trung: những người chấp nhận số phận của mình; dùng mọi thủ đoạn để nịnh nọt, trở thành kẻ ác; và người tìm cơ hội chống trả.

Cả Sanji và Law đều thuộc loại cuối cùng. Là những người lính, họ có ý chí mạnh mẽ hơn thường dân. Một mặt, quan trọng hơn là họ có đủ kiến ​​thức và kỹ năng chiến đấu. Trước hết họ là những người nắm giữ số phận của tất cả những người bị áp bức.

Ngay từ khi vào trại tập trung, Law đã âm thầm ghi nhớ cách bố trí trại, thời gian thay ca của các chiến sĩ canh gác, tìm ra đặc điểm tính cách của từng đội trưởng, trưởng khu tập thể và bí mật tổ chức những đồng chí có dũng khí chống cự. Ngay khi có cơ hội trốn thoát, anh lập tức lợi dụng thông tin này để nhanh chóng vạch ra kế hoạch.

"Cách lán khoảng bảy trăm mét có một kho vũ khí. Ở giữa có hai hàng rào thép gai." Anh ta dùng ngón tay nhúng nước vẽ một sơ đồ đơn giản lên bàn gỗ, rồi kể cho Sanji kế hoạch của mình.

"Hàng rào dây thép gai có nhiễm điện không?"

"Có một khu vực dây điện bị hư hại, tạm thời người thợ điện không báo. Chúng ta leo qua đó. Sau đó là kho vũ khí", Law tập trung vẽ hai vòng tròn trên hình vuông tượng trưng cho kho vũ khí, "Chìa khóa nằm trong tay Thiếu tướng Roronoa, chúng ta có thể dùng thuốc súng để mở ổ khóa ở đây".

Sanji khẽ gật đầu, nhìn vết nước trên bàn dần dần nhạt đi. Sau đó, anh hỏi câu hỏi quan trọng nhất:

"Có người phù hợp không?"

"Có ba người bị bắt cùng với tôi. Họ đều là những đồng đội tốt và chính trực. Còn có hai người khác mà tôi đã gặp trong trại tập trung và có thể tin cậy được. Tôi sẽ không nói cho họ biết kế hoạch cụ thể để đề phòng."

"Tôi đồng ý. Dây thép gai bị đứt là cơ hội hiếm có. Vừa mới qua năm mới, bọn lính Wano đã lười biếng, chúng ta cần tận dụng cơ hội này. "

Tin tức về cuộc nổi dậy lan truyền như dòng nước ngầm dưới lớp băng, truyền đến các thành viên kháng chiến trong trại thông qua truyền miệng và mã hóa trên những mảnh giấy nhỏ. Trong thời gian này, Sanji mỗi sáng sớm đều bị đưa vào phòng thẩm vấn, nhốt một mình cả ngày, không ăn uống, sau đó đưa về lán vào buổi tối. Các đồng đội trong lều sẽ để dành một phần nhỏ khẩu phần ăn cho anh. Không còn tra tấn, vết thương của anh dần hồi phục đủ để hỗ trợ anh tham gia khởi nghĩa. Mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ.

Một ngày nọ, khi anh trở lại nhà kho, một nhóm nhỏ đang tụ tập trong góc và đang nói chuyện gì đó. Law nằm trong số đó. Anh bước về phía trước.

"... Dayan đã phá vỡ vòng vây! Quân Wano bị đẩy lùi!"

Ngay khi tham gia, anh đã nghe được một tin tức thú vị. Một tiếng reo hò trầm thấp vang lên từ đám đông.

"Chúng ta sẽ tiếp tục chiến thắng, chủ nghĩa phát xít cuối cùng sẽ bị tiêu diệt!"

"A, chiến thắng. Chúng ta có thể thấy chiến thắng không?" Một người làm việc trong lò đốt rác thở dài, giọng nói của anh ta như phát ra từ đống tro tàn, "Hôm nay đã đốt bảy mươi hai thi thể, hôm qua là một trăm lẻ ba. Tổng cộng 583 người trong năm ngày đầu tiên, và 758 người chết trong bảy ngày..."

Một người khác run rẩy nói tiếp:

"Hôm nay, tôi nhìn thấy... một chuyến tàu mới đến. Họ chở các Omega và Beta nữ vốn bị giam trong nhà thổ ra khoảng đất trống bên ngoài trại, và khỏa thân đứng trong tuyết! Làn da nhợt nhạt vì lạnh, gần giống màu tuyết. Người Wano bảo họ chạy và thả họ đi miễn là họ chạy vào rừng, không biết có bao nhiêu người tin vào điều này. Lúc đầu không có ai cử động, một tên lính bắn một phát, sau đó họ loạng choạng bỏ chạy. Tất cả trở thành mục tiêu ngắm bắn." Cơ thể anh run rẩy và anh phải dừng lại để thở, "Nhưng  khi có người chạy đến bìa rừng quân Wano thả đàn chó ra . Tôi nhìn chúng hạ gục từng người bằng răng, tiếng la hét tuyệt vọng và máu tươi chảy ra từ miệng những con thú. Đó là cách quân Wano phát bữa trưa cho chó."

Trong nhà kho có một sự im lặng đáng sợ.

"Người Wano là dã thú." Law cố gắng xua tan nỗi sợ hãi trong tâm trí mọi người bằng những lời nói chắc chắn đầy dũng cảm: "Chúng ta sẽ tiêu diệt chúng".

Đêm đó Sanji không ngủ được. Anh ta nhìn chằm chằm vào mái nhà chắp vá của nhà kho như thể đang nhìn chằm chằm vào nắp quan tài.

Vào đêm khởi nghĩa, họ lặng lẽ chuẩn bị những bước cuối cùng. Law lấy ra chiếc thìa sắt đã chuẩn bị sẵn (anh đã mất rất nhiều thời gian để mài cán nó sắc như dao), quấn nó bằng một dải vải rồi vẫy trong không khí hai lần. Sanji lấy viên đạn giấu kín từ khe hở giữa cột giường và ván giường ra, cẩn thận cạy lớp sơn lót ra, đổ thuốc súng vào tờ giấy rồi bọc lại. Một viên đạn chín ly chỉ có 0,32 gram điện tích nổ, nhiều nhất chỉ đủ để làm nổ một ổ khóa. Anh không khỏi nghĩ rằng nếu có thêm thuốc nổ, đạn pháo, xe tăng thì việc giải phóng toàn bộ trại tập trung sẽ không thành vấn đề. Anh đưa tay ra và tưởng tượng mình đang cầm cò súng . Ngay lập tức, tiếng gầm của động cơ vang lên bên tai, và sự rung chuyển lan khắp cơ thể tôi qua chiếc ghế sắt. Stephan hét lên "Chỉ huy!"

"Đây." Law đưa ly rượu cho anh. Anh uống một ngụm dài rồi chuyền cho người tiếp theo.

Hai giờ sáng, họ bắt đầu hoạt động.

Người quản lý phụ trách lán ngủ trong một căn phòng nhỏ riêng biệt ngay cửa. Sau khi hầu hết tù nhân đã ngủ say gã cũng chìm vào giấc ngủ sâu. Bây giờ, tiếng ngáy lớn phát ra từ căn phòng. Điều này mang lại sự thuận tiện.

Họ lặng lẽ đi qua các lối đi như những cái bóng, còn những người còn thức thì nhìn với niềm hy vọng và kính trọng, thầm động viên họ. Sau khi lính canh tuần tra rời đi, họ nhanh chóng xuất hiện từ cánh cửa gỗ với một vết nứt nhỏ, và âm thanh họ tạo ra hoàn toàn ẩn giấu trong tiếng gió hú. Bên ngoài lán, không khí lạnh dường như lại tràn vào, đè nặng lên người. Họ xếp thành một hàng, dọc theo bức tường, tránh mặt đất được chiếu sáng và bước nhanh trong bóng tối.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến được hàng rào thép gai một cách suôn sẻ. Mức độ an ninh ở đây cao hơn nhiều so với bên trong trại. Cứ sau mười phút, đèn rọi sẽ quét qua. Họ phải căn thời gian thật tốt. Ngay khi ánh sáng quét qua, Law lao ra khỏi bóng tối trước, theo sát là Sanji. Y chạy đến hàng rào dây thép gai, dừng lại và ném chiếc chăn đã chuẩn bị sẵn qua hàng rào dây thép gai để che những chiếc gai, rồi cúi xuống để Sanji dẫm lên lưng và bò qua. Khi đế giày chạm đất, Sanji cười toe toét và tranh thủ thời gian đứng dậy để quan sát khung cảnh trước mặt từ trái sang phải, không có gì ngoài ánh đèn pha đang chuyển động. Hơi thở phào nhẹ nhõm, anh quay người đón lấy tấm chăn do người bạn đồng hành ném ra sau lưng, bước ba bước dài mới đến được hàng rào thép gai tiếp theo.
.
Anh nhảy mạnh lên và trèo lên trên hàng rào thép gai đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay nhói lên. Tấm chăn mỏng không thể che hết gai được. Anh cố gắng chịu đựng cơn đau và cố gắng thực hiện động tác leo núi nhỏ nhất có thể để tránh hàng rào thép gai rung chuyển quá nhiều. Tiếng "cạch cạch" run rẩy cứa vào tim anh như một nhát dao.

Nếu những người lính canh gác không ngủ trưa, hút thuốc hay trò chuyện, họ sẽ nhìn thấy một vài chấm xám nhỏ nhảy lên nhảy xuống trong đêm, hướng thẳng về kho vũ khí với tốc độ và sự nhẹ nhàng đáng kinh ngạc.

Vào thời điểm này, trại tập trung, như thường lệ, bị bao phủ trong một bầu không khí im lặng vô hồn đặc biệt. Bóng tối trông cực kỳ tối tăm dưới ánh sáng nhợt nhạt. Ở đây, ngay cả ánh trăng và các vì sao cũng sẽ bị nuốt chửng.

Theo kế hoạch, Law và một đồng chí khác mạnh hơn đã dùng dao được mài từ thìa để giết hai người bảo vệ kho vũ khí. Những người còn lại nấp ở góc một nhà kho gần đó và chờ hiệu lệnh. Chờ đợi là điều đau đớn nhất, Sanji cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay đầy máu và mồ hôi. Anh hít một hơi thật sâu để nhịp tim chậm lại rồi lau tay vào quần áo để lấy lại bình tĩnh, nhưng tay vẫn run rẩy.

Tiếng gọi của một con chim cu gáy vang lên. Đó là tín hiệu của Law. Cơ thể anh cử động trước khi anh kịp nhận ra, và ổ khóa trên cửa kho vũ khí dường như đột nhiên xuất hiện trên tay anh. Anh không biết mình đã chạy ra cửa và nhặt chiếc khóa lên như thế nào. Anh ta bình tĩnh lại trong chớp mắt, gạt bỏ những suy nghĩ không cần thiết trong đầu, lấy thuốc súng đã đóng gói từ túi trong của áo sơ mi ra, lúc này, tay anh ta không còn run rẩy dữ dội nữa, thuốc súng đã tan hết. chảy đều đều, đều vô tư rơi vào lỗ khóa.

Giây phút thắp que diêm, ngoài ngọn lửa, anh còn nhìn thấy tự do và chiến thắng.

Khóa cửa nhẹ nhàng mở ra, anh nóng lòng muốn lấy sợi xích ra, đẩy cửa kho vũ khí ra, bước vào bóng tối dày đặc. Nhưng trước khi chân trước của anh chạm đất, đèn trong kho vũ khí đột nhiên bật sáng. Anh lập tức đưa tay lên trước mắt theo phản xạ. Một giây sau, anh chịu đựng cơn đau nhức nhối trong mắt và nhìn rõ ràng chuyện gì đang xảy ra trong phòng.

Kho vũ khí trống rỗng, không một khẩu súng, không một viên đạn. Bốn người lính Wano đứng rút súng. Ngồi giữa căn phòng trống là Zoro.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro