𝐈 𝐏𝐫𝐞𝐟𝐞𝐫 𝐅𝐨𝐫𝐞𝐯𝐞𝐫

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#KimChay AU

🌙𝐈 𝐏𝐫𝐞𝐟𝐞𝐫 𝐅𝐨𝐫𝐞𝐯𝐞𝐫🌙

Vì vậy nên, Chay ở đây, đứng gần như khỏa thân trước mặt cậu út của nhà Theerapanyakul. Một nòng súng đang chĩa thẳng trước mặt, nhưng nó thậm chí không khiến em rợn người bằng đôi mắt lạnh lùng của người cầm nó, ánh nhìn thâm sâu tựa như muốn đâm xuyên qua em.

Sự trần trụi của em hiện tại không chỉ là về mặt thể xác mà còn có tâm hồn, đứng trước mặt người ấy làm em cảm tưởng mình không còn một manh giáp, không một sự phòng bị nào có tác dụng nữa.

Có phải bạn đang thắc mắc, tại sao em lại ở đây?

Chà...

- sáng nay -

"Hẹn gặp lại ông sau một tuần," Chay hét lên từ cửa trước, sẵn sàng quay trở lại cabin Theerapanyakul trong rừng. Quản gia đầu tiên của chiếc cabin này là ông nội em, có điều ông đã quá già để tiếp tục nhiệm vụ của mình, và cậu cháu quý hóa của ông là em đang giữ trách nhiệm chăm lo cho nó trong một vài tháng.

Số tiền nhà Theerapanyakul trả cho công việc này rất hậu hĩnh, vì vậy mà Chay không để tâm quá nhiều đến việc em phải dành toàn bộ thời gian của mình ở một nơi xa xôi nào đó.

Chay đã quen với việc không có nhiều bạn bè. Thực ra, Chay chỉ có một người bạn, nhưng người bạn đó mới đi du học nên giờ chỉ còn Chay và ông ngoại.

Chay lớn lên trong vòng tay của ông bà.

Sau khi bà của em qua đời ba năm trước, sự thân thiết giữa em và ông được gắn kết hơn bao giờ hết, có lẽ tình thân cuối cùng này là điểm tựa duy nhất còn lại của cả hai. Chay đã hứa sẽ giúp đỡ ông nội hết mức có thể, và thế là em lên vùng đồi này để trông coi những gì mà ông nội đã chăm sóc hàng chục năm qua.

"ChayChay," ông nội gọi với theo, "đừng quên khun Kimhan sẽ đến tối nay đấy."

"Vâng, vâng, ông. Con biết rồi. Ông đã nói điều đó ít nhất mười lần rồi. Ngài ấy sẽ đến tối nay, và ngài ấy sẽ ở lại có trời mới biết được bao lâu.

Đừng lo lắng, con sẽ để mắt anh ta mà.

"Hãy làm theo mọi điều ngài ấy bảo, Chay," ông căn dặn. "Chúng ta phải cho họ thấy rằng dù ta không thể làm được gì nhiều nữa, họ vẫn có thể tin tưởng vào gia đình của chúng ta."

"Con sẽ làm mọi thứ miễn là nó hợp pháp... Cái gì? Đừng nhìn con như thế! Con không biết một gã mafia có thể yêu cầu gì ở con. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta nhờ con giúp anh ta vứt một cái xác đi chứ? Không đời nào con làm điều đó!

"Chay..." Ông của Chay thở dài.

"Ông không bao giờ biết đâu ông..."

"Cứ đi... đi... đi," ông nội của Chay xua tay.

+++++

Vậy là Chay đã đi. Và em đã có rất nhiều thời gian trước khi Kimhan Theerapanyakul đến. Thật ra, nó lâu đến nỗi Chay quên mất rằng Kimhan sẽ đến.

Mới một phút trước, Chay bước ra khỏi phòng tắm; lấy một chiếc khăn tắm, em bước vào phòng ngủ, chỉ kịp quấn nó quanh hông trước khi khẩu súng chĩa thẳng vào mặt em.

Giờ thì sao?

"Mày là ai?" Được rồi, vậy là không chỉ ánh mắt mà cả giọng nói của Kim cũng lạnh lùng.

Chay nuốt nước bọt "Tôi là quản gia. Chào mừng đến cabin của ngài, khun Kimhan."

"Vớ vẩn!" Kim gầm gừ, "quản gia của chúng tao là một ông già. Giơ tay lên để tao nhìn rõ!" Chay nhìn xuống cơ thể chỉ quấn trong chiếc khăn tắm, em chỉ có thể che chắn nhờ bàn tay của mình, rồi em quay lại nhìn Kim, "ừm, tôi không nghĩ rằng ngài muốn điều đó.

Kim nhìn xuống vùng kín của Chay rồi lại từ từ đưa mắt lên để nhìn vào mắt Chay. Có một sự giật nhẹ, gần như vô hình ở khóe môi anh ấy khi anh ấy lặp lại, "giơ tay lên!"

Chay cựa mình, cắn chặt môi dưới. Em nắm chặt chiếc khăn, "Được rồi, nghe này, khun Kimhan; ngài là bạn trai của tôi? KHÔNG! Vì vậy, ngài không có đặc quyền để nhìn thấy tôi khỏa thân! Tôi là cháu trai của quản gia, và... ngài phải tin tôi.

Kim cười khúc khích, cất súng đi, "sao quản gia lại không biết rằng tôi sẽ đến?"

"Tôi quên mất," Chay cúi thấp đầu. "Ông tôi nói với tôi... tôi chỉ... ừ, tôi quên mất."

"Quên?" Kim nhướng mày. "Chà, sao cũng được... Tôi đến đây và tôi sẽ ở ít nhất ba tháng. Tôi thích ở một mình hơn, điều đó có nghĩa là tốt nhất đừng để tôi thấy mặt cậu nhiều quá. Tôi không ăn nhiều nên một bữa mỗi ngày là quá đủ.

Bây giờ, thu dọn đồ đạc của cậu và rời khỏi phòng của tôi!"

Chay có rất nhiều điều để nói, nhưng em biết rằng bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất. Vì vậy, em nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình và nói lời tạm biệt với căn phòng tốt nhất trong cabin, chuyển đến căn phòng ngay bên cạnh.

Tuy nhiên, cái đó nhỏ hơn và không có tầm nhìn tuyệt vời ra hồ và núi ngay sau nó như căn phòng của Kim. Dù sao đi nữa, nó vẫn hơn chán căn phòng bé tẹo ngay cạnh bếp, nơi mà ông em đã ở gần như cả đời mình, chỉ vì ông nói rằng ở đó thì thuận tiện cho việc làm hơn là các căn phòng ở trên lầu.

Chay gọi đó là chuyện nhảm nhí, nhưng sao cũng được; em không định tranh cãi với ông của mình.

Trong căn phòng mới, em rên rỉ thất vọng và ném mình lên giường. Chiếc khăn tắm trượt xuống khỏi cơ thể, phơi bày cơ thể trần truồng của em trong không khí lạnh giá.

"Sẽ tốt nhất nếu tôi không phải nhìn thấy cậu thường xuyên... một bữa mỗi ngày... chậc chậc... như thể, Kimhan! Tôi là quản gia ở đây, vì vậy anh sẽ phải nhìn thấy tôi mỗi ngày, và anh chắc chắn sẽ ăn nhiều hơn một lần một ngày! Dù có phải bón cho anh ăn tôi cũng phải làm được điều đó!

+++++

Đã hai tuần trôi qua và... không... Chay vẫn chưa bón cho Kimhan ăn.... Nhưng Kimhan phải chịu đựng việc gặp Chay mỗi ngày, một cách thường xuyên hơn cần thiết. Có điều gì đó không ổn về Kim. Anh ta quá im lặng... giống như... im lặng một cách bất thường. Anh ta thậm chí không chào Chay một câu chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon.

Hầu hết thời gian, anh ngồi bên ngoài cạnh hồ và cứ tự chơi với khẩu súng của mình. Chay bắt đầu trở nên lo lắng với suy nghĩ rằng một ngày nào đó Kim sẽ nổ tung não của mình hay gì đó. Đó là lý do chính khiến em ngày càng kiểm tra Kim nhiều hơn.

Nhưng cũng có một cái gì đó khác.

Ba ngày trước, Chay tìm thấy một bức ảnh cũ của em...trong bức ảnh có cả Kim và mẹ anh. Nó khiến Chay cứ nghĩ luẩn quẩn suốt cả ngày. Bức ảnh chứng tỏ họ đã gặp nhau trước đây, thậm chí trông còn khá thân thiết.

Họ có phải là bạn không? Chay trông không quá năm, sáu tuổi. Có thể em đã quên đi việc gặp Kim? Chà, có vẻ như vậy, và có vẻ như Kim cũng đã quên...

Hmm, biết đâu nếu giờ Chay đưa cho Kim xem bức ảnh này mối quan hệ của họ sẽ tốt hơn một chút? Ít nhất là Chay nhận được phản hồi nồng nhiệt hơn những gì em đã nhận được cho đến bây giờ. Có thể họ sẽ nói chuyện và Chay sẽ giúp Kim giải quyết bất cứ điều gì đang làm phiền anh.

Và biết đâu, cuối cùng Chay cũng sẽ nhận được lời xin lỗi vì Kim đã chĩa súng vào em...hay... liệu yêu cầu đó có quá đối với một hoàng tử mafia? Chà, Chay nhún vai và nhảy vài bước xuống cầu thang. Cứ thử xem sao...

Được rồi, em đang lo lắng. Chay không ngờ mình lại hồi hộp như vậy, nhưng nhìn Kim bên hồ lần nữa, đôi mắt vô hồn và tay ôm chặt khẩu súng, em cảm tưởng như trước mặt em là một thứ gì đó thực sự mong manh... sai một li là đi một dặm, chỉ một sai lầm nhỏ nhất trong hành động cũng có thể làm nó vỡ tan hay bị thiêu trụi không còn cả tro.

Còn Chay? Em suốt ngày hành động sai lầm. Nhất là những khi lo lắng bồn chồn như thế này.

Bên ngoài trời bắt đầu tối dần và lạnh. Mọi ngày Kim toàn ngồi thần ngoài đó ít nhất đến nửa đêm. Nhưng thời tiết hôm nay dường như trở nên lạnh quá lạnh, lạnh hơn bình thường. Chay hi vọng mình có kể kéo Kim vào trong nhà sớm hơn.

"Đi đi," Kim nói trước cả khi Chay đặt được mông xuống chiếc ghế bên cạnh Kim.

"Tôi sẽ không," Chay trả lời. Em ngồi ngay bên cạnh, gần đến mức đùi họ chạm vào nhau.

Kim trông như muốn giết người, "Tôi nói rời đi!"

"Và tôi đã nói là tôi sẽ không!" Chay nhìn thẳng vào đôi mắt sâu lạnh lùng của Kim, buộc mình không được quay đi trước.

Kim là người nhìn đi chỗ khác trước, "muốn gì?"

"Giúp ngài. Hay một cái gì đó khác."

"Giúp tôi?" Kim chế giễu. "cậu nghĩ rằng tôi cần sự giúp đỡ của một quản gia?"

"Ừ," Chay gật đầu. "Đó chính xác là những gì tôi nghĩ ngài cần! Từ khi ngài đến đây, ngài không làm gì ngoài việc ngồi đây gần như 24/7, ngài hầu như không ăn, và hiếm khi tôi nhận được một lời thân thiện nào từ ngài. Đừng để tôi bắt đầu nói về khẩu súng ngu ngốc mà ngài đang mân mê. Có lẽ ngài đang cân nhắc sử dụng nó cho chính mình? hay cho tôi? Nó làm tôi căng thẳng kinh khủng! Tôi cần biết ngài bị làm sao để có thể giúp ngài, khun Kimhan."

"Tôi sẽ không tặng cậu một viên kẹp đồng từ đây đâu. Nên đừng hành hạ cái đầu nhỏ xinh của cậu bằng những suy nghĩ đó nữa" Kim trả lời, rồi nhìn lại vào lòng khẩu súng trên tay.

"Câu nói của ngài chưa bao gồm việc ngài sẽ không dùng nó trên chính cơ thể mình!" Chay tiếp tục phản đối.

" Thế thì có vấn đề gì sao?" Kim hỏi, những ngón tay siết chặt khẩu súng hơn.

"Nó là vấn đề!" Chay cao giọng. "Ngài sẽ không tự sát dưới sự giám sát của tôi và cũng không bao giờ làm điều đó bất cứ lúc nào. Tôi không biết vấn đề là gì, nhưng chúng ta sẽ nói về nó và ngài sẽ cảm thấy tốt hơn."

Kim thận trọng ngước nhìn Chay, như thể anh không biết phải nghĩ gì về chàng trai trước mặt mình, như thể anh không thể đọc được cậu.

"cậu quan tâm làm gì? Chúng ta thậm chí còn không biết nhau."

Chay đặt tấm ảnh vào lòng Kim, "Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng rồi tôi tìm thấy cái này."

Kim buông súng và cầm bức ảnh lên. Tay anh run run khi đưa tấm ảnh lên.

"Đó là ngài và mẹ của ngài, phải không? Cậu bé đó, dựa vào vai ngài... đó là tôi.

Có một chiếc bánh sinh nhật trong bức ảnh. Nó ghi Kimmy với số 8 trên đó.

"Có vẻ như chúng ta đã cùng nhau tổ chức sinh nhật lần thứ 8 của ngài, Kimmy."

"Ừ," Kim tặc lưỡi. "Giống như sinh nhật lần thứ 7 và 6 của tôi, nhưng cậu còn không nhớ vì cậu còn quá nhỏ. Vậy thì sao?"

Chay nhìn Kim hoài nghi. Không thể nào, "vậy... nghĩa là ngài đã nhận ra tôi ngay từ đầu? Chúng ta từng là bạn bè, thế mà ngài còn không chịu nói gì sao?"

"Cậu nói đúng," Kim lạnh lùng nhìn Chay, "chúng ta từng là bạn. Thì quá khứ. Và lý do duy nhất khiến chúng ta trở thành bạn bè là vì gia đình muốn chúng ta như vậy. Nhưng rồi mẹ tôi qua đời, mọi thứ trở nên tồi tệ và chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa. Cậu thậm chí còn không nhớ đến tôi, nên đừng có tỏ cái thái độ đó ở đây.

Chay hít một hơi thật sâu, "như ngài đã nói, tôi còn quá nhỏ để nhớ về ngài. Đó không phải lỗi của tôi. Tôi rất tiếc về những gì đã xảy ra với mẹ của bạn, và tôi xin lỗi vì mọi thứ đã trở nên tồi tệ, nhưng bây giờ tôi ở đây và tôi muốn giúp ngài."

Kim lắc đầu, "chưa đầy ba tháng nữa tôi sẽ đi, và cậu sẽ lại quên tôi."

"Bây giờ tôi đã lớn. Mọi thứ khác rồi, Kimhan," Chay nói một cách nghiêm túc, với ánh mắt tập trung vào Kim khiến Kim bật cười nhẹ.

"Em luôn quá dễ thương vì lợi ích của chính mình," anh chậm rãi thì thầm, nhìn lại bức ảnh trên tay, không để ý thấy má Chay ửng hồng. "Nó cứ sai sai ấy nhỉ. Tôi nhớ là em rất thông minh, tò mò và nhỏ bé ngọt ngào.

Cuộc sống của tôi thì hoàn toàn ngược lại. Đó là bóng tối và đầy dối trá. Nó thối đến tận cốt tủy. Tôi không muốn hủy hoại em, Chay. Nhưng điều đó sẽ xảy ra nếu tôi nói với em mọi thứ. Nếu tôi để em bước vào tâm trí tôi. Nếu tôi nhận sự giúp đỡ của em. Nếu tôi đến gần em... Nếu tôi biết em ở đây thay vì ông của em, tôi sẽ không đến,"

Chay không biết chính xác tại sao, nhưng câu cuối cùng làm tim em nhói đau. Em rời mắt khỏi Kim và vòng tay quanh đầu gối, "nếu sự đồng hành của tôi làm ngài khó chịu như vậy, thì tôi xin lỗi... Tôi chỉ muốn giúp ngài."

"Không phải..." Kim rên rỉ, "chết tiệt, Chay, không phải như vậy, được chứ? Tôi chỉ... tôi không tốt cho bất cứ ai. Tôi đi đâu cũng hại người. Ngay cả những người không đáng phải nhận điều đó. Vì vậy, sẽ tốt hơn nếu em có thể tránh xa tôi giống như em đã làm cho đến bây giờ.

Chay không nói gì. Em không nhìn lại Kim. Thậm chí không lấy lại tấm ảnh với anh . Em chỉ đứng dậy và bỏ đi. để Kim một mình như anh muốn.

Như anh đã nói dối rằng anh muốn được như vậy.

"Đây sẽ là điều tốt nhất cho em, Chay," Kim thì thầm, ngắm nhìn mặt trăng phản chiếu trên mặt hồ lấp lánh.

Giữ mọi người càng xa mình càng tốt. Đó là điều tốt nhất Kim có thể làm. Anh tự hỏi làm thế nào mà đám tang diễn ra? Có phải tất cả họ đều thực sự buồn khi Korn Theereapanyakul đã chết?

Hay họ chỉ đang giả vờ, thầm cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường khi người đàn ông mà họ sợ nhất cuối cùng đã ra đi? Họ có tìm ra lý do ông ấy chết không? Có phải họ đang thắc mắc tại sao Kim không có mặt trong đám tang của cha mình?

Kinn, Tankhun hay bất kỳ ai khác có nhận ra rằng chính Kim đã giết cha của họ không? Liệu họ có nghĩ rằng đứa con trai luôn giả vờ yêu cha mình nhất lại thực sự là đứa con trai mơ ước được giết cha mình nhất không?

Và nó thậm chí còn quan trọng?

Dù sao thì Kim cũng không muốn quay lại.

"Đây rồi," Kim cảm thấy có thứ gì đó ấm áp và mềm mại quanh vai mình. Và rồi Chay lại ngồi cạnh anh, tay đang dải một chiếc chăn quấn quanh cả hai người họ. Một tấm chăn cho cả hai người.

Một chiếc đĩa gần như dí vào mặt Kim, và Chay nói, "pizza cuộn hôm nay tôi nướng. Ăn đi nào!"

"Chay, tôi-"

"Ngài hầu như chưa ăn gì kể từ hôm qua. Ăn đi, Kimhan, hoặc tôi sẽ bón cho ngài ăn!

Một cách miễn cưỡng, Kim nhận lấy chiếc đĩa từ Chay và cắn miếng bánh pizza cuộn đầu tiên.

Chay kéo chăn chặt hơn xung quanh họ và nhẹ nhàng mỉm cười, "Như vậy tốt hơn. Trời đang rất lạnh. Bây giờ chúng ta có thể giữ ấm cho nhau."

Kim quay lại nhìn Chay, tự hỏi chính xác là Chay nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra. Liệu Chay có thực sự nghĩ rằng Kim sẽ kể cho em nghe mọi điều đang khiến anh phiền lòng, và đột nhiên mọi vấn đề của anh sẽ biến mất? Kim ước nó sẽ dễ dàng như vậy.

Kim ước rằng anh sẽ cảm thấy hối hận vì đã giết cha mình, nhưng anh đã không cảm thấy như vậy. Đối với Kim, giết cha mình là điều tuyệt vời nhất mà anh từng làm. Làm thế nào Chay có thể giúp với điều này? Làm thế nào chứ?

"Em không sợ tôi một chút sao?" Kim hỏi sau khi lặng lẽ nhìn Chay lâu hơn bình thường.

Chay mỉm cười, "không hẳn. Tôi thích tin rằng vì gia đình tôi đã làm việc cho gia đình ngài gần một thế kỷ nay, chúng ta giống như một gia đình lớn và ngài sẽ không giết ai đó trong gia đình mình."

Thật trớ trêu.

"Tôi đã giết cha mình," Kim nói một cách thản nhiên, nhìn thẳng vào đôi mắt mở to của Chay. "Tôi đã giết ông ấy chỉ một ngày trước khi tôi đến đây. Vậy thì, em vẫn tin rằng tôi sẽ không giết em?

Chay nghĩ rằng em có thể đã bị điên, biết đâu mấy ngày tiếp xúc đã khiến em lây nhiễm sự điên khùng từ Kim,em với lấy khẩu súng vẫn nằm trong lòng Kim và ấn nó ngay giữa ngực mình trong khi Kim hoảng loạn ngăn hành động ấy lại.

"Ngài đã chĩa khẩu súng này vào tôi một lần và tôi vẫn ở đây. Tôi đã nghe đủ những câu chuyện khủng khiếp về cha của ngài để biết rằng nếu ngài giết ông ấy thì ngài đã làm điều đó với lý do chính đáng. Ngài sẽ không giết tôi, Kimhan. Tôi biết ngài sẽ không.

Kim cau mày, "Em không nên tin tưởng tôi nhiều như vậy, Chay. Trả lại cho tôi!"

Nhưng Chay không làm thế. Thay vào đó, em ném khẩu súng xuống giữa hồ, rồi nhìn bề mặt hồ lặng lại sau những đợt sóng, sau sự lăn tăn nhất thời nó lại lấp lánh hình ảnh phản chiếu của những ánh sao.

"Em vừa làm cái quái gì vậy?!" Kim hét lên, đã đứng dậy, sẵn sàng lao xuống hồ ngay lúc đó. Chay chỉ biết thở dài, kéo Kim lại, đè lên người Kim để giữ cho anh ngồi yên. "Đó chỉ là một khẩu súng ngu ngốc, Kim. Tôi chắc rằng ngài có cả một kho vũ khí. Ngài không cần nó khi ở với tôi. Ngài được an toàn khi ở đây.

Ánh mắt của Kim... khiến Chay tự hỏi liệu Kim từng được cảm thấy như vậy ở bất cứ đâu? Liệu anh có từng cất súng đi mà không có cảm giác mình đang hạ thấp vệ sĩ của mình.

Ánh mắt Kim... như không tin lời Chay nói.

Anh trông thật nhỏ bé. Quá mệt mỏi. Lạc lối

Chay lại gần hơn, chạm vào má Kim, "Không ai có thể làm tổn thương ngài, Kim. Không sao đâu. Ở đây chỉ có mình tôi."

Chay ở gần hơn khoảng mười mét so với Kim mong muốn. Em ở quá gần. Không gian cá nhân của anh chưa từng chật chội như vậy, nó khiến Kim cảm nhận được hơi thở của em bao quanh mình. Anh khó chịu. Thực sự cảm thấy khó chịu khi anh hiểu rằng điều khiến mình khó chịu là anh thoải mái với sự có mặt của em. Khó chịu khi biết rằng anh muốn em như vậy, ở thật gần anh.

Kim chắc chắn rằng sẽ cảm thấy tuyệt vời khi cắn vào cánh môi dưới hồng hào đó, mút lấy sự ngọt ngào và đắm chìm trong tiếng rên rỉ của em. Cảm giác đê mê khi trượt lưỡi vào và quấn lấy lưỡi Chay, tận hưởng sự sâu lắng của tâm hồn và sự lộn xộn xa lạ.

Sẽ tuyệt đến thế nào khi Chay thút thít và run rẩy bên dưới anh, cầu xin anh cho nhiều hơn nữa.

Kim nhắm mắt, đẩy tay Chay ra khỏi má mình, "đi đi!"

Nhưng Chay không động đậy. Em thậm chí không chớp mắt. Vẫn nhìn Kim bằng đôi mắt tò mò sáng ngời ấy.

Nó khiến đầu óc Kim quay cuồng.

"Chay... di chuyển nếu em không muốn tôi hôn em!" Kim thốt lên, anh thậm chí không nhận ra giọng nói của chính mình.

Trong mắt Chay thoáng nét ngượng ngùng và biết đâu, nếu ngoài trời chưa tối hẳn thì Kim cũng nhìn thấy những vệt hồng đáng yêu phủ trên má Chay.

Chay hắng giọng, "xin lỗi." Em di chuyển một chút. Ngồi lại bên cạnh Kim thay vì gần như ngồi lên anh.

Cả hai đều muốn nói điều gì đó.

Cả hai đều không nói gì.

Cả hai cùng ngắm nhìn mặt hồ và hình ảnh phản chiếu của mặt trăng trong đó.

Chay nghĩ rằng Kim sẽ không bao giờ nói chuyện với mình nữa, nhưng anh đã làm vậy.

"Tôi đã giả vờ yêu bố từ khi mẹ tôi mất. Trước đó, tôi yêu ông ấy thật lòng."

Chay nhẹ nhàng đặt tay lên đùi Kim và thúc giục anh tiếp tục.

"Tôi không nghĩ mình nên ở đó khi mẹ tôi bị giết. Tôi chắc chắn không được phép nhìn thấy cha tôi làm việc đó. Nhưng tôi đã ở đó, ngay phòng bên cạnh, quan sát mọi chuyện diễn ra qua một khe hở nhỏ. Bố tôi tìm tôi ngay sau khi ông ấy xong việc. Tôi nghĩ rằng ông ấy đã nhận ra rằng tôi đã ở đó trong lúc ông ta giết bà. Và em biết đấy," Kim cười cay đắng, "thay vì cố gắng thuyết phục đứa con trai tám tuổi của mình rằng những gì nó nhìn thấy không phải là những gì thực sự xảy ra hay một vài điều nhảm nhí khác như thế,

Em có biết ông ta đã nói gì không?"

Kim nhìn thẳng vào Chay, "Chuyện này là bí mất giữa giữa chúng ta, con trai. Và miễn là con giữ im lặng và làm theo những gì ta nói, không ai khác mà con quan tâm bị tổn thương.

Chay lại đưa tay lên má Kim, lần này là lau nước mắt cho Kim.

Kim không gạt ra nữa.

"Không ai biết chính người chồng đã giết vợ mình. Ngay cả anh em tôi cũng không biết đó là cha của chúng tôi. Cho đến ngày nay, không ai ngoài tôi và ông ấy biết.

"Còn tôi," Chay dịu dàng thì thầm.

"Và em," Kim lặp lại, "và em."

Ngài có muốn nói với tôi nhiều hơn không? Chay cẩn thận hỏi. Em không muốn gây áp lực cho Kim nhiều hơn những gì anh đã làm, mọi thứ đều cần từ từ, mỗi lần một chút cũng được.

"Tôi muốn," Kim gật đầu, "ừ, bây giờ tôi muốn."

+++++

Chay lăn lộn trên giường, trằn trọc không ngủ được khi cả hai đã về phòng của họ. Đã gần ba giờ sáng, nhưng em không thể ngủ được. Sau tất cả những gì Kim đã nói với em.

Phải giết người mỗi khi cha bảo, bất kể nạn nhân là ai... tất cả chỉ để Kim không mất thêm ai nữa, giống như anh đã mất mẹ... Kim hận bản thân mình.

Anh ghét việc mình đã chọn hạnh phúc của gia đình mình thay vì hạnh phúc của những người khác. Anh thậm chí không thể đếm được mình đã kết bạn với ai đó bao nhiêu lần chỉ để giết họ sau đó, vì cha anh nói như vậy. Giờ thì Chay đã hiểu tại sao Kim không muốn em lại gần.

Kim vẫn nghĩ rằng cha anh sẽ ra lệnh giết ai đó một lần nữa. Để giết Chay. Mặc dù cha anh đã chết nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn ở đây.

Chay giờ đã hiểu tại sao Kim lại muốn ở một mình.

Chay không thể bỏ anh một mình.

Không bao giờ.

Chay nhớ lại khoảnh khắc khi Kim nói với em rằng anh sẽ hôn em nếu em không di chuyện.

Giọng trầm quyến rũ của Kim. Khuân mắt đẹp trai. Ánh mắt anh nhìn em. Tất cả cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Chay. "biết thế mình không-" Chay tự đỏ mặt vì suy nghĩ của bản thân, em đang hối hận vì điều gì chứ.

Em không muốn di chuyển nữa.

Liệu Kim có thật sự muốn Chay ngồi xa khỏi anh ấy?

Chay ngồi dậy, lật chăn ra rồi rón rén ra khỏi phòng.

"Mình đang làm chuyện điên rồ nhất từ trước đến nay," Chay lầm bầm khi bước vào phòng Kim.

"Chà, Chay, điều này sẽ mang lại cho mày một người bạn trai hoặc là sự xấu hổ tồi tệ nhất trong cuộc đời của mày..."

Chay gõ cửa phòng Kim.

Em ngạc nhiên khi thấy Kim mở cửa gần như ngay tức khắc.

"Ừm, ngài... không ngủ à?" Chay chào, mắt tự động rơi từ khuôn mặt Kim xuống bộ ngực trần. Anh ấy chỉ mặc quần thể thao, phần còn lại của cơ thể săn chắc phơi bày như mời em đến chiêm ngưỡng. Chay nuốt nước bọt và nhìn lại lên mặt Kim, người đang chăm chú nhìn em..

"Rõ ràng là không. Sao? Có chuyện gì xảy ra à?"

Chay hít một hơi thật sâu, gật đầu, "ừ, thực ra là có, đã có chuyện xảy ra. Tôi hối hận vì đã rời đi khi ngài nói với tôi rằng ngài sẽ hôn tôi nếu tôi không làm vậy.

Kim nắm chặt tay nắm cửa hơn, "Tôi sẽ không hôn em ngay cả khi em không di chuyển."

Sự thất vọng tràn ngập. Chay phải lùi lại vài bước, cúi đầu, "à, ừ, ừ, tất nhiên rồi. Tôi chỉ... tôi-"

Kim buông tay cầm, "nhưng đó là trước khi chúng ta nói chuyện."

Ngay sau đó, Chay được kéo hoàn toàn vào phòng Kim, áp lưng vào cửa, những ngón tay của Kim vòng quanh cổ em và em có thể cảm thấy chiếc lưỡi ướt át của Kim một cách tự nhiên tách môi em ra và trượt vào.

Chay rùng mình, vòng tay qua eo Kim, kéo anh lại gần hơn nữa, mở miệng nhiều hơn, để lưỡi Kim khám phá sâu hơn, tựa như đánh dấu lại ở mỗi nơi mà nó đi qua. Ngón tay cái của Kim mân mê quai hàm của Chay, đôi môi anh thô ráp nhưng ngọt ngào, ngấu nghiến môi Chay trong nụ hôn tuyệt vời nhất mà em từng có. Đầu em quay cuồng. Phổi của Chay nói với em rằng nó cần không khí, nhưng em không muốn Kim dừng lại chỉ vì một thứ không cần thiết như không khí.

Ai cần không khí nào? Chắc chắn không phải Chay, và chắc chắn không phải lúc này.

Kim rên rỉ trong nụ hôn, anh ấy cũng không muốn phá vỡ nụ hôn của họ, nhưng rồi anh phải làm chính xác điều đó. Thở hổn hển, anh mở mắt ra, nhìn Chay.

Đôi mắt to long lanh, đôi má ửng hồng và đôi môi đỏ mọng lấp lánh nước miếng của Chay. Tất cả đều khiến cảnh báo trong đầu anh vang lên inh ỏi. Chay ngon quá-

Chay đúng là thứ Kim cần. Thứ Kim muốn.

"Em nên về phòng đi, Chay," Kim lùa tay vào tóc. "Hẹn gặp lại vào buổi sáng."

Chay cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở và với lấy Kim một lần nữa. Khẽ chạm môi vào nhau.

Kim để em làm vậy

"Em không muốn đây chỉ là một thứ "dùng một lần", em không đến đây chỉ để ngài hôn em và sau đó đuổi em đi. Em không muốn ngài giả vờ như không có gì xảy ra vào ngày mai."

Kim áp trán họ vào nhau, hơi thở nặng nhọc, "Tôi sẽ không giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, Chay. Tôi hứa. Nhưng em phải đi bây giờ. Tôi không muốn chúng ta làm điều gì đó mà chúng ta sẽ hối tiếc sau này."

Nhắm mắt lại, Chay gật đầu, lướt môi qua môi Kim, "hôn em một lần nữa... làm ơn."

Kim không thể nói không. Cơ thể anh thậm chí từ chối xem xét nó như một lựa chọn, vì vậy anh lại hôn Chay. Nó chậm và sâu và anh nghĩ đến việc cuối cùng mình sẽ không để Chay đi.

Tâm trí Kim đang điên cuồng tưởng tượng ra hình ảnh Chay dưới thân anh. Ấm áp và chặt chẽ. Phản ứng lại từng cái động chạm của anh...

Kim lùi ra, đôi mắt dáo dác khắp nơi để tránh phải nhìn vào Chay, "ngủ ngon, Porchay."

Chay đã vào bếp từ 6 giờ sáng. Em chuẩn bị bữa sáng cho họ (em thực sự hy vọng rằng Kim sẽ ăn nó ngay bây giờ). Em đã lau sạch toàn bộ căn bếp. Đi ra ngoài để tận hưởng chút không khí trong lành.

Em không biết phải làm gì với chính mình. Em rất lo lắng. Điều gì sẽ xảy ra nếu Kim hành động như không có chuyện gì xảy ra?

Em chìm sâu vào suy nghĩ của mình đến mức thậm chí không nghe thấy Kim đi xuống cầu thang cho đến khi có một vòng tay ôm lấy eo em, em đang quay về phía Kim, và sau đó Kim hôn em.

"Chào buổi sáng," Kim thì thầm trong nụ hôn.

Chay cười khúc khích, quàng tay qua vai Kim, " buổi sáng tốt lành."

+++++

"Có vẻ như sắp mưa rồi," Chay ngồi xuống cạnh Kim, ngắm nhìn mặt hồ. "Chúng ta có nên vào trong không?"

"Chưa. Đến khi trời bắt đầu mưa."

Chay ậm ừ, luồn những ngón tay vào tóc Kim, "hay chúng ta nhảy dưới mưa..." em ghé sát vào tai Kim, "hay chúng ta hôn nhau dưới mưa cũng được."

"Hoặc chúng ta có thể hôn nhau ngay bây giờ," Kim đưa môi họ lại gần nhau và đẩy Chay xuống bãi cỏ. Một tay anh lướt qua đùi Chay, móc chân Chay quanh eo mình. Ép sát vào Chay hơn, Kim liếm môi dưới của Chay, luồn lưỡi vào.

Chay để Kim hôn mình theo ý muốn, tận hưởng sự chú ý của bạn trai em. Chay không thể tin rằng đã hai tháng trôi qua và Kim vẫn có vị y như khi họ hôn nhau lần đầu tiên.

Kim của em.

"Hai tuần nữa anh sẽ đi," Kim thì thầm khi anh dứt nụ hôn của họ và thay vào đó đặt một nụ hôn lên trán Chay.

Trái tim Chay chùng xuống, để lại lồng ngực trống rỗng.

Em biết rằng Kim chỉ đến đây trong ba tháng, nhưng em thực sự nghĩ rằng mọi thứ đã thay đổi.

Họ đã làm, phải không?

Họ yêu nhau, phải không?

"Khi anh đến đây, anh nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trở về nhà nữa, nhưng rồi em đã thay đổi tất cả. Anh phải quay lại, nói chuyện với gia đình, chạy đi làm một số việc lặt vặt và có thể tìm một nhà trị liệu.

Sẽ không lâu hơn hai tuần và sau đó anh sẽ trở lại đây.

Trái tim Chay đã trở lại trong lồng ngực.

Kim sẽ không đi mãi mãi.

Hai tuần. Hai tuần dài khủng khiếp và Chay sẽ có anh trở lại.

"anh đang nghĩ, rằng bởi vì hai tuần và như vậy là quá dài... liệu em có muốn đi cùng anh không?"

Trái tim Chay đã đập trở lại.

"Đ... đi với anh?" Chay nhắc lại.

Kim gật đầu, "nếu em không sợ một gia đình mafia cực kì nguy hiểm."

Chay đánh vào ngực Kim, "Em chắc chắn là không. Bên cạnh đó, em có hoàng tử mafia nguy hiểm nhất ngay bên cạnh.

"Hmm," Kim hôn lên má Chay, "Đúng vậy, em có đấy. Anh rất nguy hiểm."

"Muốn cho em thấy ngài nguy hiểm thế nào không, khun Kimhan?" Chay vòng những ngón tay quanh cổ Kim và kéo anh vào một nụ hôn.

Nó lộn xộn. Nó thô. Áo sơ mi của Chay được vén lên một nửa khi những ngón tay của Kim đang hằn sâu những dấu ấn sở hữu trên làn da hoàn hảo của Chay. Và rồi trời bắt đầu mưa. Những hạt mưa rơi xuống ngay lập tức, nặng nề và lạnh lẽo, khiến hai người ướt sũng trước khi họ có thể đứng dậy.

Và sau đó họ làm như vậy và Kim xoay Chay xung quanh và hôn em dưới mưa. Hôn em thật sâu. Hôn em với một lời hứa về một cái gì đó nhiều hơn nữa. Hôn em với sự đói khát và ham muốn. Hôn em với thứ tình yêu mà anh ấy không bao giờ dám mong đợi sẽ tìm thấy ở chàng trai trong vòng tay mình.

Họ loạng choạng bước vào trong.

Và rồi quần áo của Chay biến mất. Và Kim cũng vậy. Và chiếc ghế sofa trong phòng khách trở thành thiên đường nhỏ của họ trong một khắc. Và Chay cảm thấy mình thật đẹp và thật được yêu. Cơ thể em run lên và tan chảy khi Kim trượt vào, khuấy đảo bên trong...

Họ hôn và hôn và hôn. Kim vào sâu quá, em có cảm giác như mình đang lơ lửng trên không vậy. Móng tay em cắm sâu vào lưng Kim tạo những vết như hình trăng lưỡi liềm, Kim rên rỉ bên tai Chay, anh hôn lên môi, quai hàm và cổ em, để lại hết vết tình này đến vết tình khác, từng dấu vết hiện dần trên làn da mềm mại. Chay nóng lòng muốn nhìn thấy chúng trong gương, em đã từng soi mình trong gường không biết bao nhiêu lâu để ngắm nhìn những dấu vết họ để lại sau những cuộc ân ái. Em nóng lòng muốn thấy từng vết hickey hét vào mặt mình rằng em thuộc về Kimhan Theerapanyakul.

Chay cảm thấy thật hạnh phúc. Em mỉm cười và kéo tóc Kim, kéo anh vào một nụ hôn lộn xộn khác. Phía dưới của Kim cũng không rảnh rỗi, anh làm chậm dần rồi lại tăng tốc, thúc từng cái từng cái vào thật sâu trong em. Chay có thể cảm thấy những ngón chân của mình co quắp lại vì hơi ấm trong bụng đang dần trở nên không thể chịu nổi.

"Thật thoải mái, bé yêu. Em đón nhận anh thật nồng nhiệt, bé ngoan của anh," Kim khen ngợi Chay hết lần này đến lần khác, liếm một vệt ướt từ cổ Chay đến đôi núm hoa đã hồng rực của em. Sự khoái cảm lan tỏa khắp người khiến Chay quay cuồng, em thậm chí không biết phải phát ra âm thanh nào khác ngoài việc lặp đi lặp lại tên người em yêu như một bản thánh ca.

Cả hai đạt đến đỉnh, Chay cong lên đón nhật Kim còn tinh dịch của em bao phủ cơ thể cả hai.

"Chúa ơi, Chay... em là món quà hoàn hảo một cách chết tiệt mà trời ban cho anh," Kim gầm gừ và hôn Chay một lần nữa, nuốt hết những tiếng thút thít của tình yêu bé nhỏ của mình.

Chay run lên và khóc trong sung sướng khi Kim lấp đầy em, cơ thể mệt mỏi của anh áp sát vào Chay, mặt rúc vào hõm cổ Chay.

"Anh/em Yêu Em/anh."

Cả hai nói cùng một lúc.

Và sau đó họ cười.

"Anh muốn mãi như thế này," Kim thì thầm, hôn lên vai Chay.

"Chúng ta có thể," Chay nói khi nghịch một lọn tóc của Kim.

"Ít nhất là cho đến giờ ăn tối."

Kim gục đầu vào lòng Chay, nhắm mắt lại, "Anh thích mãi mãi hơn."

Chay mỉm cười.

🌙HOÀN THÀNH🌙

Chính ra cũng chưa lâu lắm đâu mà cảm giác mất cảm giác dịch luôn ý :> ngượng tay ngang
Sai chỗ nào hay có vấn đề gì thì nhắn nhó để tui sửa, gặm ít fic trong lúc không có đường của otp nèo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kimchay