!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Khi bình nước đổ xuống, không ai nhận ra rằng bên trong chứa đầy nước sôi. Aventurine vốn tưởng mình là người duy nhất đoán được thảm kịch sắp sửa xảy ra, không ngờ người hành động nhanh hơn hắn lại là gã lập dị của Hội Trí Thức - một trong những người được yêu thích nhất của Bộ phận nghiên cứu kỹ thuật của họ.

Ratio che chở nhân viên nam trong lòng, cả người bị hắt đầy nước sôi, da thịt lộ ra ngoài bị bỏng đỏ bừng bốc khói, mọi người không khỏi hít một hơi thật sâu, mà trong phút chốc Aventurine lại cảm thấy ghen tị một cách méo mó. Tuy nhiên, chưa đợi hắn kịp phản ứng, Ratio đã mở cái miệng không được ưa thích của mình ra.

"Thiệt hại gây ra tôi sẽ báo cáo lên bộ phận của cậu trước 3 giờ chiều nay." Anh nói với một nhân viên khác, cũng chính là nguyên nhân dẫn đến vụ việc, "Tổn thất về thân thể và tinh thần sẽ được trừ vào hiệu quả công việc quý này của cậu, không bao gồm tiền phạt."

Đối phương há hốc mồm, như muốn nói "Anh dựa vào đâu", Aventurine lập tức tiến lên một bước.

"Anh ấy nói không sai chút nào, cưng à." Hắn cười nói, nhưng thực chất là cười gượng, "Nếu cậu không muốn bộ phận nghiên cứu kỹ thuật phát hiện giáo sư Ratio của họ bị thương, tôi khuyên cậu nên lập tức biến mất, tốt nhất là trong ba ngày tới đừng xuất hiện ở trụ sở công ty."

Ratio lúc này mới nhận ra Aventurine cũng ở bên cạnh.

"Làm sao, muốn đợi anh ta đích thân mắng đuổi cậu đi à? Cậu có thể sẽ bật khóc ngay tại đây đấy?"

Đối phương hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lúc này mới tức giận bỏ đi.

"Cậu, cũng có thể đi được rồi." Aventurine nhướng một bên mày, nói với nhân viên vẫn đang giả ngây giả ngốc trong lòng Ratio, "Những người còn lại, đưa cậu ta về ."

Chờ đến khi mọi người đi hết, Aventurine lúc này mới hài lòng quay đầu tìm kiếm kẻ hành động thiếu suy nghĩ kia.

Tuy nhiên, Ratio đã sớm biến mất không dấu vết.

"Cả tiếng 'cảm ơn' cũng không biết nói à." Aventurine trợn tròn mắt.

2.

Khi con dao rạch vào lòng bàn tay của Ratio, Aventurine cũng khựng lại.

"Tôi chỉ..."

Máu tươi tuôn ra, nhưng Ratio mặc kệ nó chảy dọc theo đường chỉ tay, thậm chí không buồn lấy giấy lau, "Dao không có dụng cụ bảo hộ rất nguy hiểm, cậu cứ tung hứng con dao như xiếc vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, may mà hôm nay chỉ có tôi."

Anh không hề tức giận, cũng không hề chế giễu hắn, ngược lại, cảm giác đau nhói do vết thương mang lại khiến cả căn phòng vốn uể oải trước giờ bỗng chốc tỉnh táo.

"Tôi, tôi không hề muốn làm anh bị thương." Aventurine hiếm khi hoảng hốt, vội vàng tiến lên nắm lấy tay Ratio để kiểm tra.

"Liên quan gì đến mục đích của cậu, trước sau gì nó cũng sẽ làm người khác bị thương thôi."

"Khoan đã." Aventurine đột nhiên bình tĩnh lại, "Người không bình thường là anh mới đúng, Ratio, sao lại dùng tay để đỡ?"

Lần này đến lượt đối phương im lặng một cách bất ngờ.

"...Làm phiền cậu tìm một bình xịt cầm máu, bất kỳ ai có chút kiến thức y học đều biết rằng nắm chặt như vậy sẽ chỉ khiến máu chảy nhanh hơn." Anh ra lệnh, không trả lời câu hỏi của Aventurine, thấy đối phương không động tĩnh, anh lại thúc giục: "Ngây ra đó có thể làm vết thương của tôi tự lành à? Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của nhau."

Cuối cùng Aventurine nhìn anh một lần nữa, mang theo đầy bụng nghi ngờ và khó hiểu, rồi đi ra ngoài.

Chờ đến khi thanh niên tóc vàng biến mất ở cửa, xác định đối phương đã đi xa, anh thu hẹp lòng bàn tay vài cm, vết thương không sâu lắm, nhưng cũng không phải là nhẹ. Ratio thè lưỡi liếm đi dòng máu chảy dọc theo đường chỉ tay đến cổ tay, thậm chí còn dùng răng khẽ cắn vào mép vết thương, sau đó, anh run rẩy toàn thân, khó chịu thở dài một tiếng.

"Ratio."

Aventurine vội vàng bước vào, tay cầm thuốc cầm máu và băng gạc.

"Cưng à, hôm nay anh rất may mắn đấy, may mà phòng y tế ở ngay bên cạnh."

Hắn dường như đã quên chính con dao găm của mình đã cắt vào tay đồng nghiệp, cũng quên mất tình tiết đột ngột kỳ quặc ban nãy.

Ratio gật đầu, lấy thuốc xịt lên vết thương, một lớp màng trong suốt nhanh chóng bao phủ lấy da. Máu đã ngừng chảy, dưới sự giúp đỡ của Aventurine, băng gạc cũng được buộc chặt, hắn còn cố ý thắt một chiếc nơ nhỏ xinh xắn, Ratio không bình luận gì nhiều về điều này.

"Lúc nãy tôi không ở đây, anh có cảm thấy lẻ loi khi bị bỏ lại một mình trong phòng họp không?"

"Tôi chỉ nghĩ đến việc khi nào cuộc họp với bộ phận của cậu có thể kết thúc." Anh bình thản trả lời, "Còn nữa, khi nào bộ phận nghiên cứu kỹ thuật có thể tự đi bằng chính đôi chân của mình mà không cần dựa vào Hội Trí Thức."

"Nếu họ thực sự làm được, đó chẳng phải là ngày anh thất nghiệp sao?"

Ratio khịt mũi, "Nếu họ thực sự có thể động não, tôi sẽ chỉ đứng bền lề vỗ tay tán thưởng."

"Nhưng tôi sẽ rất buồn..."

Chàng trai nhướng một bên mày, anh đã sớm hiểu rõ lòng thương xót giả tạo của Aventurine, "Sẽ không buồn hơn việc bị người yêu chia tay tháng trước bao nhiêu đâu."

"Ha ha, không ngờ anh còn quan tâm đến đời sống tình cảm cá nhân của tôi. Chẳng lẽ giáo sư của chúng ta đang ghen?"

Ratio không chút nể nang cắt ngang lời của hắn, khoát tay ra hiệu, "Làm ơn tiếp tục cuộc họp đi, thưa cậu Aventurine."

Căn phòng bỗng chốc trở nên nhàm chán trở lại.

3.

Công ty có một điều luật cực kỳ bất thành văn, đó là hai bộ phận sẽ phải tiến hành một lần "giao lưu", có thể là sáu tháng, cũng có thể là hai năm, không có thời gian cụ thể, mục đích là thúc đẩy tình hữu nghị giữa các bộ phận với nhau. Aventurine không thích việc này, ý hắn là, nó quá nguy hiểm vì chỉ giới hạn trong các hoạt động được tổ chức năm nay.

Bộ phận kỹ thuật nghiên cứu và phát triển đã chuẩn bị cho tất cả mọi người một môn thể thao bóng mới được họ phát triển, Aventurine cảm thấy như họ bị coi là chuột bạch rẻ tiền trong phòng thí nghiệm. So với bóng của quần vợt truyền thống, quả bóng mới được nghiên cứu chế tạo bằng nguyên liệu đặc biệt, do đó tốc độ di chuyển sẽ rất nhanh, lực nảy cũng rất tốt, đưa ra yếu cầu cao hơn về thể lực với vận động viện, họ phải cực kỳ tập trung mới có thể tiếp nhận mỗi lần tấn công. Bộ phận kỹ thuật nghiên cứu và phát triển tự hào gọi thành quả của mình là "Nhận được kích thích giống như adrenaline".

Aventurine thấy những lời đó chẳng khác gì chém gió.

Hắn dù có bất mãn với hoàn cảnh của bản thân thì cũng phải nhắm mắt cho qua, nhưng không hiểu sao hắn lại bị đẩy lên sân, đồng đội lại còn là Veritas Ratio thờ ơ. Đối phương không chút biểu cảm nhìn chằm chằm đối thủ bên kia lưới, ánh mắt sắc bén như chim ưng săn mồi trong sa mạc, hai chiếc kẹp tóc hình lá nguyệt quế trên trán để ngăn tóc mái che khuất tầm nhìn lại có chút đáng yêu.

Hắn phối hợp khá tốt với Ratio, nhờ vào sự ăn ý được rèn luyện từ hồi Penacony. Ratio chọn ở lại phía sau để phòng thủ. Họ áp đảo đối thủ, không cho hai người kia có bất kỳ cơ hội nào để thở, điểm số dẫn trước rất xa. Khi mọi người tưởng chừng như họ chỉ cần ghi thêm một bàn nữa là có thể kết thúc trận đấu nhàm chán này, thì bất chợt đội kia lại tung ra một đòn tấn công mới.

Quả bóng tấn công đầy hung hăng, Aventurine ngay lập tức nhận ra rằng đó không nhằm mục đích để ai đó đỡ hoặc ghi bàn.

Và chỉ trong tích tắc, trái bóng bay qua lưới đập mạnh vào vai trái của Ratio. Cú đánh như mang theo một lực vô hình khổng lồ kéo cả cơ thể anh về phía sau. Ratio lùi lại vài bước rồi ngã nhào xuống đất, suýt ngã lăn quay.

Trọng tài lập tức cho trận đấu dừng lại.

Ratio cúi đầu, cơ thể co rúm lại như thể một bàn tay đột ngột siết chặt trái tim Aventurine. Hắn vội vàng chạy đến, bất ngờ phát hiện con ngươi Ratio tối sầm, cắn chặt môi dưới, như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó bằng ý chí. Gần như ngay lập tức, Avenrurine dừng bước, nhưng rồi lại tiến về phía trước, chỉ là bước đi chậm hơn nhiều. Khi đến bên cạnh Ratio, đối phương trừng mắt nhìn Aventurine với ánh mắt giận dữ. Có vẻ như là vì hắn đi quá chậm.

"Đỡ tôi dậy." Anh rít lên, siết chặt vai trái bị thương.

"Trật khớp?"

"Đỡ tôi dậy."

Chàng trai tóc vàng im lặng vòng ra sau, đỡ lấy eo đối phương và dìu đứng dậy, cố gắng tránh những chỗ bị thương. Cậu bé nhặt bóng và một nhân viên y tế lập tức chạy đến, họ hộ tống Ratio, cùng với Aventurine đi vào lều y tế dựng tạm thời. Bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng vết thương của Ratio, xác nhận không bị trật khớp rồi đưa cho anh một ít thuốc. Bên kia sân cũng đang diễn ra trận đấu, nhưng không hề gay cấn như trận vừa rồi, Aventurine chỉ xem vài phút liền cảm thấy nhàm chán.

"Lại là 'đồ chơi' do các anh cung cấp cho bộ phận Nghiên cứu và Phát triển à?" Hắn vặn nắp chai nước, đưa cho người đồng nghiệp đang nghỉ ngơi.

"Là tôi đưa." Ratio nhận lấy chai nước nhưng không uống. Anh không hề khát, hoặc có lẽ đã được thỏa mãn, điều mà Aventurine không thể biết được.

Hắn khẽ cười khẩy, khom người xuống, ngón tay khều sợi tóc của đối phương rơi trước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đã trở lại màu bình thường nói: "Giáo sư, lúc nãy anh thực sự cảm thấy đau à?"

"...Cậu đã hỏi một câu hỏi không có giá trị trả lời."

"Hơ..."

Hắn thả sợi tóc xuống, từ từ dựa lưng vào bức tường, quyết định không nói thêm lời nào.

4.

Lần thứ tư là trên một hành tinh xa lạ, họ đã đạt được một vòng hợp tác tạm thời hiếm hoi.

Trên đường trở về, Aventurine tỏ ra thiếu hứng thú. Sau khi cho hệ thống tự động điều khiển phi thuyền, hắn đến quầy bar mini uống hai ly, nhưng vẫn không thể khiến bản thân vui vẻ. Tất cả đều là do cái người kia, hắn chưa từng nghĩ rằng Ratio, người nổi tiếng với sự bình tĩnh và lý trí, lại có thể trở nên bốc đồng hơn cả mình. Để khiêu khích đối thủ, anh đã cố ý dùng lời nói cay độc sắc bén, khiến đối phương hoàn toàn tức giận. Tất nhiên, cũng nhờ hành động phi lý trí này, họ đã phát hiện ra sơ hở của người đàn ông - và cái giá phải trả là Ratio suýt bị cánh tay máy của đối phương bóp chết.

Aventurine không khỏi rùng mình khi nghĩ đến vết bầm tím và vết máu trên cổ Ratio.

Hắn nắm chặt tay, tức giận đấm vào mặt bàn quầy bar mini, sau đó lấy một chiếc cốc sạch rót một phần ba cốc rượu, lảo đảo đến trước cửa phòng Ratio. Hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa tự động đóng chặt, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại thành vẻ mặt bỡn cợt thường ngày.

"Ratio à," hắn gõ cửa, "Tôi đến xem anh còn sống không."

Vài giây sau, cánh cửa từ từ mở ra, Aventurine bước vào. Căn phòng không lớn, chỉ mở một chiếc đèn bàn ở trong cùng, Ratio nằm trên giường, tay cầm một quyển sách. Anh dường như không có ý định chào đón Aventurine, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn đối phương một cái, rồi lại tập trung vào quyển sách đang đọc dở.

Aventurine đặt ly rượu lên tủ đầu giường của người kia, tùy ý dựa vào đó: "Xem ra anh vẫn ổn, làm tôi lo lắng hồi lâu."

"Nếu cậu không có câu hỏi nào hữu ích hơn, tốt nhất là nên rời đi ngay bây giờ, tránh lãng phí thời gian của nhau."

"Tôi lo cho anh." Hắn vô thức quỳ xuống cạnh giường Ratio, mắt nhìn nhìn cặp đùi gợi cảm của đối phương, bụng dưới bằng phẳng và bộ ngực phập phồng đều đặn. Tuy nhiên, càng đi lên, trên cổ càng có nhiều vết bầm tím, làn da trắng ngần khiến vết thương trở nên cực kỳ gớm ghiếc và đáng sợ.

Nụ cười của Aventurine cứng đờ trên môi, nhưng hắn vẫn phải cố gắng giả vờ: "Ở đây, còn đau không?"

"Có vẻ như cậu thích nói vòng vo."

"Còn anh cũng thích trả lời câu hỏi của tôi một cách vòng vo." Aventurine đáp trả một cách sắc bén.

Ratio bị đối phương làm phiền đến hơi bực mình, anh đặt quyển sách sang một bên, dựa lưng vào gối ngồi dậy. Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh chàng tóc vàng tự tiện leo lên giường: "Cậu muốn làm gì?"

"Nhìn tôi này" Hắn nhún vai "Quan tâm một tý tới người đồng nghiệp thân yêu của mình đi."

"Không cần thiết."

"RA-TI-O."

Bất chợt, hắn động thủ, Ratio không kịp đề phòng, một tay hắn tóm lấy cổ của một trong những học giả tài ba nhất của Hội Trí Thức, hung hăng gầm gừ, hoàn toàn khác với vẻ kiên nhẫn trước đó: "Tôi không có nhiều kiên nhẫn, không có thời gian dây dưa với anh ở đây đâu."

Ratio ho dữ dội, cố gắng vùng vẫy, nhưng toàn bộ trọng lượng của Aventurine đè nặng lên người áp chế anh, thêm nữa, trước đó anh đã suýt bị con quái vật bán cơ khí bóp chết, sức lực vẫn chưa hồi phục, nhất thời rơi vào thế yếu. Lực siết của năm ngón tay Aventurine ngày càng tăng, vết thương mới chỉ đóng một lớp vảy máu mỏng manh, lập tức nứt ra lần thứ hai, rỉ ra những tia máu đen đỏ. Ratio túm lấy cánh tay của đối phương, móng tay cào cấu, nhưng lại vô cùng yếu ớt, cảm giác lạnh buốt của dây chuyền kim loại trên ngực khiến anh tỉnh táo lại trong giây lát, anh buộc phải ngửa đầu lên để hít thở mạnh, nhưng vô tình lại lộ ra nhiều điểm yếu hơn trước Aventurine. Cuối cùng, toàn bộ cơ thể Ratio chìm vào trong gối, chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào trong cổ họng.

"Anh suýt chết đấy, cưng à." Trái ngược với cách gọi vô cùng thân mật, Aventurine nói bằng giọng lạnh lùng, nhìn vào lòng trắng mắt lờ mờ của Ratio, tay vẫn không hề nới lỏng lực siết. "Để anh khỏi phải nghe lần thứ hai, nguyên tắc của tôi là không bao giờ để đồng đội chết trước mặt mình, và điều đó hiển nhiên bao gồm cả anh."

"Ư... ư..."

Hơi thở của Ratio yếu dần đi.

"Đặc biệt là anh."

Trước khi Ratio ngất đi, Aventurine buông tay ra, trong nháy mắt đã trở lại vẻ mặt vui vẻ thường ngày. Ratio ho dữ dội, hít lấy từng ngụm khí tươi mới. Cho đến khi anh dần bình tĩnh lại, tay của gã cờ bạc đầy yêu thương vuốt ve khuôn mặt thiếu máu của Ratio, tiện tay lau đi những giọt nước mắt và sự tức giận gượng ép từ khóe mắt.

Aventurine cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi khô nứt của Ratio như một lời an ủi.

"Nghỉ ngơi đi," hắn nói.

5.

Để giúp nhân viên giải tỏa căng thẳng sau giờ làm việc, đồng thời quan tâm đến sức khỏe tinh thần và thể chất của họ, công ty đã bố trí một khu vực bắn súng chuyên dụng tại một tầng trong tòa nhà. Mặc dù không sử dụng đạn thật, nhưng lực giật mạnh mẽ mỗi khi bắn súng vẫn khiến người ta say mê, và Aventurine là một trong số đó.

Bản thân hắn vốn ưa thích cảm giác kích thích do súng mang lại. Khoảnh khắc hắn nắm lấy khẩu súng, khi còn là một nô lệ, hắn đã biết mình có đủ khả năng để thoát khỏi thân phận hèn mọn này. Tuy nhiên, đó đều là chuyện của rất lâu về trước, giờ đây khi hắn cầm lấy khẩu súng, đã không còn cảm thấy phấn khích như xưa nữa.

Thế nhưng, điều khác biệt hôm nay là tại trường tập luyện, hắn lần đầu tiên bắt gặp Ratio, người cũng đang say mê theo đuổi cảm giác kích thích.

"Veritas."

Đối phương đang đeo kính bảo hộ và chụp tai, thay hộp đạn mới. Aventurine chắc chắn rằng anh không nghe thấy mình gọi gì, vì vậy hắn đổi sang giọng điệu bông đùa, nở nụ cười trên môi, và cố ý gọi tên người kia một lần nữa.

Nào ngờ Ratio lại nhíu mày, lên tiếng: "Đừng gọi tôi như vậy, chúng ta không thân thiết đến mức đó."

À ha, hắn quên mất, Ratio biết đọc khẩu hình.

"Thỉnh thoảng anh cũng gọi tôi là 'Aventurine' mà, không phải sao?"

"Cậu muốn tôi gọi cậu là gì, cậu Aventurine?"

Aventurine mỉm cười, coi như không nghe thấy lời Ratio nói. Hắn nhìn vào khẩu súng trong tay Ratio, chốt an toàn đã được tháo, sẵn sàng để bắn. Trên hộp tiếp đạn ghi cỡ nòng là 0,22, nhỏ hơn một chút so với cỡ nòng thường dùng ở trường tập. Có lẽ đây là súng của riêng anh. Aventurine nhíu mày, hắn không nhớ Ratio từng đề cập đến việc sở hữu một khẩu súng.

"Đây là súng của anh?"

Chàng trai tóc xanh lam sắc tím không trả lời.

"Là mua hay được tặng?"

"Bớt tò mò đi," giọng anh có chút bực bội, "Là quà thầy hướng dẫn tặng tôi khi tốt nghiệp."

Aventurine không ngờ Ratio sẽ trả lời như thế.

"Bây giờ quà tốt nghiệp thầy tặng học trò đã... 'mới mẻ' đến thế rồi sao?"

Ratio không lên tiếng, có thể anh không để ý đến lời Aventurine. Một tay anh giữ cò súng, tay kia đỡ báng súng, hai chân mở rộng bằng vai, điều chỉnh lại tư thế và nhắm vào bia tập bắn. Aventurine biết điều ngậm miệng lại, lùi ra một khoảng cách an toàn và lặng lẽ quan sát Ratio tập trung bắn bia. Đôi mắt đỏ rực của Ratio không hề lay chuyển, chỉ tập trung vào mục tiêu cách đó ba mươi mét. Như thể Aventurine không hề tồn tại trong thế giới tĩnh lặng của anh. Hắn buộc phải thừa nhận rằng, Ratio lúc này vô cùng cuốn hút.

Tuy nhiên, ba phát bắn liên tiếp chỉ đạt 6 điểm. Nếu là người mới tập, Aventurine sẽ không ngần ngại động viên đối phương - đừng nản lòng, ít nhất bạn đã bắn trúng bia. Nhưng Aventurine nhớ rằng Ratio bắn giỏi hơn thế này. Dựa vào những lần hợp tác ít ỏi, Aventurine kết luận rằng Ratio bắn giỏi hơn thế. Hai viên đạn tiếp theo thậm chí còn thấp hơn điểm 5. Ratio nhíu mày, dường như cũng không hài lòng với kết quả. Aventurine nhận ra có điều gì đó không ổn với Ratio. Ba phát cuối có kết quả khá hơn, hai viên 7 điểm, một viên 8 điểm. Nhưng vẫn không có viên nào bắn trúng tâm.

"Giáo sư của chúng ta hôm nay phong độ có vẻ không được tốt." Aventurine nhận xét khi Ratio tháo tai nghe và thở dốc. "Có chuyện gì khiến anh lo lắng sao?"

Ratio nhìn Aventurine, trên trán lấm tấm mồ hôi, đưa tay về phía hộp đạn cuối cùng.

"Khẩu súng này là thầy hướng dẫn của tôi tặng cho tôi."

"Anh đã nói rồi."

"Trước khi chết đói," anh tháo rời khẩu súng một cách thuần thục, nạp đạn mới, "Ông ấy đã dùng khẩu súng này kết liễu đời mình."

Aventurine không dám nói gì.

"Ông ấy bị mắc kẹt trên một hành tinh hoang vu. Hành tinh đó từng giam giữ nhiều tử tù trong thiên hà, sau này khi khoáng sản được phát hiện, nó lại được sử dụng vào mục đích khác, tuy nhiên khoảng 150 năm sau, tài nguyên đã cạn kiệt do bị công ty khai thác quá mức." Ratio nói một tràng dài: "Ông ấy được cử đến đó để thực hiện vòng khảo sát cuối cùng, xác định xem hành tinh đó có thực sự không còn giá trị gì hay không."

"Rồi sao nữa?"

"Con tàu gặp trục trặc. Nó bị lệch hướng, chúng tôi tưởng ông ấy đã gặp nạn, nhưng thực ra ông đã đến được hành tinh đó. Tuy nhiên, con tàu bị hư hỏng quá nặng, không thể liên lạc được, ông ấy đã một mình sinh tồn trên hành tinh không có con người đó trong sáu tháng và cuối cùng đã thành công gửi tín hiệu cầu cứu."

"Mãi đến khoảng ba tháng sau, khi nhân viên công ty phát hiện ra tín hiệu không đáng chú ý đó, ông đã tự sát bằng khẩu súng lục này vào ngày trước khi tôi đến."

Ratio vừa nói vừa đóng chốt an toàn.

"Tôi đã tìm thấy nhật ký khảo sát của ông ấy và khẩu súng- thay cho 'quà tốt nghiệp'. Trước khi chết, vận mệnh 'Tri Thức' cuối cùng đã chọn ông ấy, theo đuổi 'Nous' là mục tiêu cả đời của ông."

"Vậy, hôm nay là ngày giỗ của ông ấy?"

Ratio bất chợt nở nụ cười, có vẻ như sau khi nói ra tất cả mọi chuyện, anh đã cảm thấy tốt hơn nhiều.

"Là hai tuần trước."

Anh đeo bịt tai, quay lại vị trí bắn.

"Đợi đã."

Aventurine đi tới, đứng bên cạnh Ratio.

"Cậu đã quen không dùng biện pháp bảo hộ, xem ra cậu làm việc quả thực không suy nghĩ đến hậu quả."

Aventurine nhún vai, "Bắn súng đối với tôi như cơm bữa, không cần thiết. Để tôi dạy anh."

Hai bàn tay đeo găng da nhỏ hơn tay anh, nhưng lại vô cùng thành thạo với khẩu súng. Nâng lên một chút, đúng vậy, ở đây, hắn biết Ratio gần như không thể nghe thấy, vì vậy hắn di chuyển tay anh lên nửa inch. "Tôi không phải là mắt của anh, không thể nhìn thấy mục tiêu trong mắt anh, nhưng đây là một trong những "trò tiêu khiển" yêu thích của tôi, tôi có thể cảm nhận được mục tiêu ở đâu", hắn tự lẩm bẩm, vừa giúp người kia điều chỉnh động tác, "vì vậy hãy yên tâm, với sự hướng dẫn của tôi, anh sẽ không thất vọng."

"Thử đi." Hắn buông tay.

Dưới sự hướng dẫn của Aventurine, Ratio dứt khoát bắn phát súng đầu tiên - 8 điểm, một khởi đầu tốt. Khẩu súng lục cỡ nòng 0,22 này có tổng cộng tám viên đạn, Aventurine có thể đảm bảo đây sẽ là thành tích tệ nhất của họ, sẽ không tệ hơn được nữa.

Đúng như dự đoán, Ratio học rất nhanh, ba viên đạn tiếp theo đều bắn trúng vòng 9 điểm. Aventurine nhìn Ratio, cổ áo dựng đứng che đi nửa dưới cổ, kín mít, nhưng vẫn không thể che giấu được lớp da trắng gần như trong suốt ở phần trên, trên đó vẫn còn vết bầm tím từ một tháng trướcnhưng chỉ còn lại vài vết mà mắt thường gần như không thể nhìn thấy, tại khoảng cách gần - như vị trí hiện tại của Aventurine, mới có thể phát hiện ra.

Lợi dụng lúc Ratio dừng lại vài giây, Aventurine nở nụ cười tinh nghịch. Hắn nhanh nhẹn tóm lấy nòng súng của Ratio, dùng lực ấn xuống, trước khi Ratio kịp mở miệng ngăn cản đã hung hăng cắn vào cổ anh.

--Ưm!

Tiếng hét của Ratio xé tan bầu không khí oi bức của sân tập. Aventurine không hề nao núng mà còn giữ chặt lấy eo Ratio để đề phòng anh vùng vẫy. Răng nanh sắc nhọn của Aventurine dễ dàng xé toạc lớp da mỏng manh của Ratio, găm sâu vào da thịt. Cơn đau nhói lan truyền khắp cơ thể với tốc độ như ánh sáng, khiến Ratio không thể chịu đựng được. Aventurine cảm thấy như đang nắm trong tay một con mồi hoàn toàn bất lực, mạch đập yếu ớt của nó rung lên bên miệng, mang lại cho hắn cảm giác sung sướng khi chiến thắng cuộc săn mồi. Sau khi nếm được vị ngọt đầu tiên như máu, hắn dùng chiếc lưỡi thô ráp tham lam liếm láp, mô tả kết cấu của làn da trắng nõn, cuối cùng cố ý mút một ngụm, Ratio bị hành động táo bạo của hắn kích thích, run rẩy kịch liệt, trong lúc tuyệt vọng, anh bắn thẳng hai phát xuống sân. Aventurine nhanh chóng lùi lại một bước khi nhìn thấy cái lỗ có khói đen bốc lên.

Đôi mắt phượng dưới cặp kính bảo hộ của Ratio rưng rưng nước mắt, mang theo sự tức giận, kinh ngạc, hoang mang, uất ức và cả sự hổ thẹn khó nhận ra.

Thì ra anh cũng có thể lộ ra vẻ mặt như vậy, Aventurine nhổ ra một ngụm máu tươi, đầu lưỡi như lưỡi rắn liếm quanh môi.

"......Anh thích điều này," hắn từ từ nói, "anh thích đau đớn, nên mới liên tục bị thương - đúng chứ, Giáo sư? Tuy nhiên, tôi không muốn làm anh không vui, ít nhất là không phải lúc này. Trừ đi hai viên đạn lúc nãy, còn lại hai cơ hội, tiếp theo là dựa vào bản thân anh, đừng khiến tôi thất vọng."

Ratio ôm lấy chiếc cổ như bị ma cà rồng cắn xé, khuôn mặt bỗng đỏ bừng. Aventurine đã chặn lối thoát duy nhất, nên lần này sẽ không có kẻ tốt bụng nào đến đưa cho anh thứ bình xịt cầm máu vớ vẩn nào nữa. Khoảng mười giây sau, hơi thở của anh cuối cùng cũng bình ổn trở lại, đôi đồng tử vàng vốn dĩ giãn rộng cũng dần dần trở lại bình thường, sau đó anh làm theo chỉ dẫn của Aventurine, quay trở lại vị trí ban đầu. Một tiếng súng vang lên, rồi lại một tiếng nữa, 8 điểm, tay rõ ràng vẫn đang run rẩy, không bắn trượt đã là ngoài sức tưởng tượng. Aventurine chăm chú nhìn đường viền hàm dưới căng cứng của Ratio, không biết lúc nào, một giọt mồ hôi đã trượt xuống một bên mặt đến tận chiếc cằm tròn mịn màng, hắn muốn liếm đi những giọt mồ hôi phiền toái ấy cho đối phương.

Viên đạn cuối cùng vẫn không thể làm hài lòng ai, nhưng Aventurine không quan tâm lắm. Ratio buông khẩu súng lục, Aventurine lập tức lao lên chặn đường anh.

"Chúng ta đi uống một ly nhé?"

"Tôi từ chối."

"Đừng vội từ chối, Giáo sư, tôi đâu có nói sẽ tiết lộ bí mật của anh." Aventurine lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay tẩm nước hoa nam, lau đi mồ hôi trên cằm Ratio, "Tôi đãi." Hắn nghiêng đầu, nở nụ cười vô hại.

".........."

Hắn tiến thêm một bước, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Ratio, thậm chí còn làm một hành động thừa thãi, véo nhẹ má anh, sau đó dùng khăn tay lau đi cả vết máu đã khô trên cổ. Khi chạm vào vết thương sưng tấy, Aventurine cố ý dùng lực mạnh hơn một chút. Ratio không khỏi rùng mình, nhưng không phải vì đau đớn, mà là một cảm giác khác hoàn toàn trái ngược. Aventurine cất khăn tay, nhớ lại ba tháng trước khi chia tay người yêu, hắn đã mua một lô đồ chơi nhỏ trên mạng. Xem ra chúng có dịp phát huy tác dụng rồi. Hoặc là, sau này Veritas sẽ không bao giờ được phép ăn mặc hở hang như vậy đi lại trong công ty nữa.

"Khi chúng ta uống xong, nếu còn sớm..." Hắn khẽ nhích lại gần, dùng giọng khàn khàn thủ thỉ bên tai Ratio, "Tôi đợi anh trong phòng, Veritas à."

End.

Sau đó:

"Cậu nói cái gì?"

"Giáo sư Ratio là người giữ kỷ lục điểm cao nhất tại trường bắn, để tôi xem, ưm... mười lần bắn liên tiếp đạt điểm mười."

"........"

"Có chuyện gì sao, ngài Aventurine?" Nhân viên tò mò hỏi.

"Không có gì," chàng trai tóc vàng xua tay, "chẳng có chuyện gì to tát cả, chỉ là tôi bị đánh lừa bởi màn trình diễn xuất sắc của một con cú mèo mà thôi."

"A... cú mèo nào lại biết 'diễn' ạ?"

Aventurine nhớ đến vị giáo sư tối qua bị hắn trêu chọc đến kiệt sức, đến giờ vẫn đang co ro trong ổ chăn nhà mình ngủ say. Xem như là trả thù cho chuyện hôm qua vậy.

"Bí mật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro