Save me

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ngày 04 -

Jin nhắm mắt, đầu đau nhẹ cùng với sự nhộn nhạo trong đống dạ dày của mình. Anh ghét thức dậy với cảm giác như vậy. Mỗi lần anh nằm mơ, những cơn ác mộng khó chịu, cảm giác hiện giờ là do nó để lại .

Mệt mỏi, Jin chống cằm cố nhớ lại giấc mơ, tuy nhiên, chỉ bắt những mảnh nhỏ. Một đứa trẻ, khóc về điều gì đó, máu và khói thuốc ... rất nhiều khói. Nhưng giấc mơ này khác. Khác với cái trước đêm đó. Sự kích thích bên trong Jin đã tăng lên bằng cách nào đó anh nghĩ giấc mơ này quan trọng vì một lý do bất kỳ, như những gì anh nhớ.

Chạm nhẹ vào bữa sáng anh tự làm, nguội ngắt. Anh đứng dậy chậm rãi đi tới lấy ly nước, uống một ngụm lớn. Vẫn không thể tin đêm qua là một giấc mơ, một cơn ác mộng, một điều khủng khiếp. Anh không muốn quay lại căn phòng trống đó, ít nhất là cho đến ngày cuối cùng. Anh phải bỏ bức tranh khóc ấy, vào ban ngày. Anh không biết nên làm gì với nó, nhưng anh chắc chắn bức tranh đó không thể tồn tại trong nhà. Anh có thể tặng nó cho ông chủ cuồng tín nghệ thuật của mình như một món quà hoặc chỉ có thể ném nó trên đường trở về Seoul.

Anh nghiêng về phía sau, sao lại đem nỗi kinh hoàng của mình ném cho người khác được.

- - -

Nhiều giờ đã trôi qua nhanh chóng, Jin đã dành phần lớn buổi sáng chủ yếu ở phòng ngủ của bố mẹ để tìm những bức ảnh cũ. Anh lấy quần áo cũ của cha mình mà bà nội đã giữ cho anh. Bà nghĩ rằng vài bộ sẽ phù hợp khi anh lớn lên, và bà đã đúng. Anh dự định gửi từ thiện những bộ còn lại, nhưng là một người hoài niệm anh quyết giữ chúng lại, thỉnh thoảng điều đó sẽ nhắc nhở anh về người cha yêu thương của mình, ông là người cha tốt. Cha mẹ là tất cả của anh, là những gì anh có, cho đến khi họ không còn nữa.

Khi còn nhỏ, đứa con một duy nhất, anh đã sử dụng một căn phòng cho riêng mình. Nhưng cha mẹ vẫn luôn ở cạnh, dỗ dành anh khi những cơn bão quá lớn hoặc những cơn ác mộng sẽ trở nên quá đáng sợ.

Mẹ anh sẽ để đèn ngủ mỗi tối. Nó hoạt động trong những năm đầu nhưng khi anh mất cha mẹ, ánh sáng từ đèn dường như không đuổi bớt cơn ác mộng.

Jin lúc nào cũng thức dậy vào lúc nửa đêm.

Anh cảm thấy như có người khác đang theo dõi mình mặc dù không có người nào khác trong phòng. Anh sẽ gọi bà nội thân yêu, người mà sau đó sẽ đến ôm anh ngủ.

Thỉnh thoảng vài cơn ác mộng xảy ra, nhưng Jin đã tự đối mặt trong hầu hết các đêm sau khi cha mẹ anh mất và tiếp tục suốt những năm tuổi thiếu niên. Đó là một giấc mơ lặp đi lặp lại, hoặc chính xác hơn là một cơn ác mộng, mà anh đã trải qua.

Jin đã cố gắng khám phá những giấc mơ của mình trong. Nhưng vẫn nội dung đó nó cứ lặp đi lặp lại mỗi đêm. Nếu trí nhớ của anh đúng, khi cha mẹ anh vẫn còn sống, những ơn ác mộng chỉ bao gồm những điều xấu mà anh đã từng thấy trên TV hay phim ảnh, nhưng sau khi anh mất họ thì tất cả đều nghiêng về bóng tối. Sau đó, trong những năm thiếu niên, anh bắt đầu nhìn thấy một cái bóng, sau một thời gian, đầu anh đau dữ dội. Anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu nó là gì.

Nhưng trong ánh sáng nhỏ bé mà Jin có thể phát hiện ra từ ngọn đèn của anh cách đây vài năm, ở góc mắt anh có thể nhìn thấy bóng của một người đàn ông.

Anh nghĩ đó là cái bóng mà anh nhìn thấy tối qua.

- - -

Jin đã trải qua những giờ tiếp theo thuyết phục mình rằng đêm qua không phải ác mộng. Rằng anh đã ngủ quên và không bao giờ đi bộ trên hành lang nữa. Nó sẽ biến mất miễn là anh không sống trên tầng đó. Ngồi trên mép giường, sau khi thay tấm trải giường từ màu trắng sang màu hồng phấn, anh hy vọng nó ít nhất sẽ giúp anh có những giấc mơ tốt hơn. Nhìn vào kệ trưng bày đồ chơi cũ của mình. Anh muốn chơi những món đồ ấy, trở về đứa trẻ một lần nữa. Cười. Hai cha con thường dành cả buổi chiều ở sân sau với chiếc xe đồ chơi Mario.

Đúng thế Jin, tuổi thơ của mày không hề xấu. Mày cũng có những kỷ niệm đẹp.

Jin 13 tuổi tỉnh dậy vào lúc nửa đêm sau khi nghe tiếng động dưới bếp. Cậu ngồi dậy, xỏ dép vào rồi đi về phía cánh cửa, nắm tay cầm mở cửa ra. Ở giữa hành lang tối tăm, Jin gọi,

"Bà ơi?"

Không có câu trả lời.

"Bà ơi?"

Vẫn không có câu trả lời.

Jin tiếp tục đi bộ xuống bậc thang, đôi tay của cậu bé run rẩy khi chạm vào lan can lạnh buốt, cậu bé tò mò muốn xem cái gì gây ra tiếng ồn.

Cậu bé ngơ ngác nhìn phòng bếp chẳng có ai.

Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình.

Cậu quay lại để xem ...

"Jinjin?"

"Bà ~" cậu gọi khi nhìn thấy người bà của mình.

"Bé ngoan, sao con lại xuống đây? "bà yêu thương hỏi, nhìn quanh phòng bếp rộng rãi "Con có đói không? "

"Dạ không, nhưng con nghe một tiếng ồn nên con xuống đây" cậu trả lời.

"Ôi trời, chắc tiếng gió con à" bà nội chỉ ra ngoài cửa sổ và Jin nhìn thấy những cành cây trong sân sau của họ đang lắc lư do gió mạnh.

Lúc mười ba tuổi, cậu muốn trở thành một đứa trẻ dũng cảm cho bà của mình, cậu muốn bảo vệ chăm sóc bà theo cách mà bà che chở mình. Cậu bé muốn biết cái gì gây ra tiếng ồn và tự giải quyết nó. Mặc dù bà nội nói rằng đó là tiếng gió, Jin không tin đó là nguồn gốc tiếng ồn mà cậu nghe thấy.

Bà nắm lấy tay cậu dẫn đi lên lầu "Ngoan nào, chúng ta đi ngủ nhé." Jin đi theo bà lên cầu thang, nhưng trước khi về phía tầng hai, Jin quay lại để kiểm tra lần cuối cùng và cậu thề rằng mình đã nhìn thấy một bóng của một cậu bé khác di chuyển với tốc độ chớp nhoáng trong nhà bếp.

"Bà!" Jin nhắm mắt lại hét lên.

- - -

Jin thức dậy la hét gọi tên bà, mồ hôi rơi như mưa. Anh nhìn quanh, trời gần loạng choạng ngả về chiều. Anh không biết làm thế nào mà lại dành cả buổi trưa ngủ trong văn phòng của bố mình bằng vài cuốn sách bí ẩn nằm rải rác trên bàn khi điều cuối cùng anh nhớ là mình đang lên phòng ngủ thay đồ. Anh thở dài ngồi dậy, và rồi anh bắt đầu suy nghĩ.

Lại là cái bong đó. Ngoại trừ lần này nó là của một cậu bé, khác với người đàn ông mà anh nhìn thấy vào tối hôm qua.

Hai cái bóng đó có khác nhau không? Haynó giống nhau và do nhận thức của mình nên anh nghĩ nó khác? Thay vì câu trả lời, anh để lại nhiều câu hỏi.

Jin nghĩ anh cần thay đổi cảnh quan.

- - -

Sân sau đã bị bỏ hoang, mặt trời lặn sau sân nhà. Bóng đêm đuổi những tia sáng cuối cùng vượt quá chân trời. Mặt trăng sẽ sớm leo lên từ từ trên bầu trời. Anh nằm xuống chiếc ghế gỗ dài do cha anh làm, cảm giác như mảnh gỗ bên ngoài nhà anh an toàn hơn cái giường thoải mái bên trong.

Jin khao khát biết được những gì xảy ra giữa những khoảng cách trong năm. Trước và sau vụ tai nạn xe hơi khiến cha mẹ rời bỏ, mọi thứ dường như mờ ảo. Từ lâu anh đã muốn lấp khoảng trống đó trong một thời gian dài. Nhưng bây giờ anh bắt đầy suy nghĩ lại, anh ước mình chưa từng tò mò và nên để quá khứ đi.

Anh gần như đã quên mất lý do tại sao anh trở lại đây, thay vào đó anh được nhắc lại lý do tại sao anh không muốn ở nơi này. Những cơn ác mộng đã trở lại, ngoại trừ bây giờ nó càng ngày thật chứ không đơn thuần là giấc mơ.

Ánh chiều nhường chân cho đêm đen, và trời đã tối. Jin nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng, nghĩ. Phải có một cái gì đó mà anh đã bỏ qua. Anh cực kỳ quan tâm đến những gì có thể xảy ra nếu anh bỏ nhà cửa và những người khác đã đến đây, và sống.

Thành thật mà nói, anh không tin về các hiện vật huyền bí hay các thực thể khác, nhưng anh biết sự hiện hữu của một ái bóng đang có mặt trong nhà, tự vệ đối với anh hoàn toàn bất an. Buổi tối thật ngoài tầm tay anh.

Anh ngủ say trước khi anh biết điều đó.

- - -

Mặc dù các tấm chắn cửa sổ được khóa và bảo đảm, cơn bão nảy sinh vào tối hôm đó đủ mạnh để làm rung chuyển chúng. Mưa trút xuống , sấm chớp đùng đoàng. Jin ngủ, không hay biết gì.

Nhiệt độ trong phòng giảm. Vẫn ngủ, Jin xoay người. Tuy vậy, cái lạnh vẫn tiếp tục tồn tại, đủ để anh sớm tỉnh giấc. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua giường, cuối cùng Jin thức dậy. Thật lạnh, anh ngồi dậy.

Khi anh với tay đến cây đèn bèn cạnh giường, tim Jin như đứng lại 1 giây!

Đôi mắt xám đang nhìn chằm chằm vào anh.

Giật mình!

Jin lúng túng vấp phải miếng thảm ngã một cú nặng xuống phía bên kia giường. Aww!

Nhưng ngay lập tức, anh đứng dậy, kiểm soát cảm xúc của mình, sẵn sàng chiến đấu bất cứ ai xâm chiếm không gian cá nhân của anh. Ngoại trừ...

Anh ở một mình.

Điên cuồng, anh liếc quanh phòng. Có ai khác trong nhà? Một kẻ xâm nhập?

Bộ não nhạy cảm của anh chợt linh hoạt, đảm bảo với bản thân rằng anh chỉ tưởng tượng ai đó trong phòng với mình, vì đọc những cuốn sách bí ẩn quá nhiều nên khiến não tưởng tượng đánh lừa các giác quan.

Jin thở dài bởi sự lố bịch của mình. Tất nhiên, không ai khác trong nhà. Anh quay trở lại giường, bỏ qua bất kỳ tiếng ồn mà anh nghe như gió từ cơn bão bên ngoài. Anh thuyết phục mình trong nhà an toàn hơn, chắc chắn không gì có thể gây hại cho anh.

Trong một khoảnh khắc hiếm hoi, bất chấp cơn bão, mặt trăng thật rực rỡ. Nhìn chằm chằm vào ánh sáng trắng tinh khiết từ cửa sổ phòng ngủ của mình, Jin như bị mê hoặc. Phút chốc, anh đã cố gắng nhớ lại lần cuối mình ngắm ánh trăng tuyệt vời này. Nhìn chằm chằm lên mặt trăng vài giây. Đồng hồ đột điểm mười hai giờ. Rồi những đám mây đen nuốt lấy ánh trăng, giây lát ấy anh cảm thấy có chút đau đớn. Mặt trăng và ánh sáng đã biến mất, bầu trời lại trở nên đen tối.

Tay vuốt lại mái tóc lộn xộn, Jin nằm xuống giường, hy vọng ngủ một giấc thật sâu, dài như tiếng sấm búa bên ngoài. Mệt mỏi, anh nhắm mắt lại.

- - -

- Ngày 05 -

Jin thức dậy trước bình minh, cảm thấy mệt mỏi chỉ có thể ngủ được trong vài giờ.

Nháy mắt, anh ta không thể nào tỉnh táo để tập trung. Thực tế và giấc mơ như đan xen, nằm rải rác. Anh cảm thấy như một người xa lạ trong cuộc đời mình.

Đêm không còn là cơ hội để nghỉ ngơi và mơ mộng, mà là một khoảng thời gian sợ hãi trong ngày đối với Jin. Giấc mơ đã từng là lối thoát của anh ra khỏi thế giới hiện thực khắc nghiệt. Bây giờ, chỉ vào ngày thứ năm trong nhà, anh tự hỏi quay về

Jin dùng xong bữa sáng, đặt con dao bạc và nĩa vào nhau trên chiếc đĩa rồi bỏ chúng vào bồn rửa.

- - -

Anh không hiểu.

Anh không thể hiểu được điều đó, điều bí ẩn nào khiến anh ngủ yên. Mặc dù có những cơn ác mộng khủng khiếp hay anh nên bắt đầu gọi nó là những trải nghiệm?

Anh có thể giữ được tâm trí của mình trong những cơn ác mộng, nên anh dành cả buổi chiều nghiên cứu những cuốn sách của cha mình lần nữa. Nhưng lần này, thay vì đọc một trong những cuốn sách bí ẩn, anh hy vọng mình có thể tìm thấy một ghi chú nào đó của cha để nó giúp anh làm thế nào với ngôi nhà. Cha mẹ anh qua đời khi anh còn quá nhỏ. Anh đang cần một cái gì đó bởi vì ngay lúc này, những cơn ác mộng mà anh trải qua khiến anh chẳng muốn giữ ngôi nhà nữa. Anh muốn kết thúc sớm hơn, và anh sẽ rời đi.

Anh thấy một cái hộp dưới chân kệ. Một nỗi buồn tràn ngập khi anh mở nó ra rồi ngắm nhìn bên trong hộp. Anh nhận ra rất nhiều đồ vật được đặt gọn gàng bên trong đều là của anh, những cuốn truyện tranh chưa mở, mũ đỏ, áo len sọc, một bức tượng nhỏ nhân vật yêu thích của anh, một vài tấm bưu thiếp, chữ cái và một máy ảnh polaroid. Những vật anh đã đề cập mà anh muốn có. Cha anh đã giữ nó suốt những năm này. Cha anh luôn luôn thưởng cho anh mỗi khi anh đạt được những thành tích tốt ở trường.

Jin im lặng tìm hiểu.

Không có ghi chú hoặc thư, nhưng những vật chứa bên trong hộp đã đủ khiến anh ấm lòng.

Tâm trí anh phiêu lãng, anh nhớ về mẹ mình. Bà đã từng đọc những câu chuyện trước khi đi ngủ cho anh nghe, anh hùng và con rắn độc, con quái vật và mụ phù thủy, thiên thần và ác quỷ, thiện thắng ác. Một cơn run rẩy chạy dọc xương sống khi anh tự hỏi liệu phần cuối cùng có đúng hay không, nếu thiện thắng ác.

Không, cha mẹ đã mất. Nó làm tim anh đau thêm nhiều nữa. Anh gắng tập trung một lần nữa vào công việc trong tay, bỏ qua những điều vô nghĩa sang một bên. Lớn lên, anh ta có thể kiểm soát cảm xúc của mình.

- - -

Jin thức dậy nhìn đồng hồ trên bàn của cha mình điểm sáu giờ tối. Anh đã ngủ nhiều hơn trong ngày thay vì đêm nay. Chưa cảm thấy đói, anh lên cầu thang thay vì nhà bếp. Đi bộ trên hành lang.

"Seokjin ..."

Anh nghĩ anh vừa nghe ai đó thì thầm tên mình.

Nhưng khi anh quay lại, không có gì.

Jin bước vào phòng.

Trước khi đóng cửa lại, đèn trong hành lang bắt đầu nhấp nháy.

Chẳng bao lâu, Nó tắt hoàn toàn.

Tĩnh lặng, đôi mắt Jin được điều chỉnh thich nghi với bóng tối, và bây giờ đã quen với nó. Cái bóng ở trong góc, Cái bóng đang xuất hiện từ những cơn ác mộng, hình dạng của nó bây giờ không thể nhầm lẫn. Anh nuốt nước miếng, không thể mở miệng nói được. Chính xác anh nói gì với nó? Sự thôi thúc đã ở đó, nhưng không phải là lời nói.

"Seokjin ..."

Giọng nói mềm mại như tiếng sột soạt của tờ giấy. Tên anh là tiếng duy nhất vang lên. Jin nhìn thấy một bóng mờ lung linh biến mất, không để lại gì ngoài bóng tối của căn phòng trống phía sau.

Jin đứng yên.

Cuối cùng, đèn đã sáng trở lại.

Cái bóng mất rồi.

Nhưng cảm giác ớn lạnh vẫn còn. Jin bối rối vì sự việc xảy ra quá nhanh. Anh không sợ, ít nhất cũng đỡ cuộc gặp gỡ trước đó. Nhưng tại sao? Nó muốn gì? Chỉ hiện lên và biến mất? Jin tò mò.

Căn phòng ngủ rộng rãi và sự im lặng ù ù bên tai anh suốt cả đêm, khiến tâm trí anh lộn xộn và mơ hồ.

- - -

Jin mở mắt ra trông đợi ánh mặt trời chiếu sáng nhưng căn phòng vẫn tối đen, thậm chí không chút ánh sáng nhỏ từ đèn đêm.

Bóng tối.

Jin cảm thấy trái tim mình đang đập mạnh, anh nhắm mắt lại, cố nghĩ đến những điều hạnh phúc, ký ức, bất cứ điều gì có thể giúp bình tĩnh lại. Anh nhớ mẹ từng bảo kông việc gì phải sợ bong tối cả, bà cũng nói điều tương tự như vậy. Anh cố thuyết phục mình rằng chẳng có gì ở đó.

Nhưng, ngược lại. Anh vẫn cảm nhận được điều gì đó ẩn trong bóng tối.

Chợt anh nghe thấy cánh cửa gỗ trong căn phòng mở ra, Jin mở mắt và cố gắng chuẩn bị. Âm thanh của cánh cửa nặng cào trên sàn nhà sắc bén đến tai anh. Khi Jin từ từ bước ra khỏi cửa, anh cảm thấy gáy mình thật lạnh.

Jin nhanh chóng bò sang phía bên kia phòng trong sự sợ hãi. Hơi thở của anh đứt quãng khi mắt anh rơi vào những gì đã gây ra cảm giác lạnh.

Ở giữa phòng anh có ai đó quì gối, ngược chiều với ánh sáng le lói hắt vào. Người đàn ông có mái tóc nhạt màu, choàng một chiếc áo đen phủ khắp cơ thể.

Hình ảnh ấy ...

Jin thở hổn hển!

Hình ảnh ấy giống y chang cái bóng mà anh đã nhìn thấy trong cơn ác mộng của mình.

Jin thấy mình bị ép vào tường, tê liệt. Hiện giờ không có cách nào khiến anh sẽ bình tĩnh lại.

Áo choàng satin màu đen phủ màn đêm ... nó bắt đầu trượt xuống từ vai người ấy, lộ ra đôi vai nhợt nhạt và ... cặp sẹo.

Đột nhiên, nó bắt đầu từ từ quay đầu sang chổ Jin. Nhưng ngay cả trước khi Jin có thể nhìn thấy khuôn mặt, anh liền nhắm mắt lại. Nhớ câu chuyện ma bạn mình đã kể khi còn nhỏ. Câu chuyện đặc biệt xoay quanh một con quỷ xuất hiện vào ban đêm để ăn cắp linh hồn trẻ em. Tuy nhiên, con quỷ sẽ chỉ chú ý đến bạn khi bạn chạm vào nó hoặc nhìn thẳng vào mắt nó.

Nếu người đàn ông đang ngồi giữa phòng của anh hiện nay không phải là một con người bình thường mà là một loại khác, một con quỷ, thì Jin đã chạm vào hắn trước đó, rất lạnh.

Cho dù câu chuyện đó có đúng hay không, Jin vẫn nhắm mắt trốn tránh con quỷ xuất hiện ở giữa phòng. Anh gồng mình, không để lộ bất cứ nỗi sợ hãi nào khi nghĩ đến cảm giác ấy. Căn phòng im lặng nhưng Jin biết con quỷ đang nhìn chằm chằm vào anh. Anh có thể cảm nhận được nó.

Jin biết anh tỉnh, bởi vì tất cả những điều này đều là thật.

Anh vẫn giữ tư thế đó cho đến khi anh không nghe hay cảm thấy gì nữa. Hết sức phòng bị, Jin vẫn nhắm mắt lại khi anh chầm chậm bước di chuyển sang bên trái. Anh không biết mình đang đi đâu, hy vọng tìm ra cánh cửa, anh chỉ muốn rời xa khỏi đó. Đột nhiên anh vấp ngã, đập mạnh lưng xuống.

Jin nằm trên sàn nhà trong bóng tối.

Anh cảm thấy lạnh lẽo khi bóng tối bao quanh anh.

Anh không di chuyển một inch và thậm chí nín thở.

Rồi anh nhận thấy có gì đó cào qua cổ anh.

Một cảm giác nóng rát bắt đầu chạy trong tĩnh mạch.

Những ngọn lửa bốc lên khắp cơ thể anh, làm anh muốn hét lên một cách đau đớn.

"Em đến với anh này ... Seokjin."

Anh nghe thấy giọng nói đó, sự bối rối và kinh hoàng ngày càng gia tăng.

Mặc dù, tất cả đều chìm trong bóng tối.

- - -

- Ngày 6 -

Jin tỉnh dậy với nửa người trên trần, anh mệt mỏi ngồi trên giường.

Vẫn bị run rẩy bởi cuộc chạm trán, Jin liếc mắt thận trọng qua cánh cửa đóng kín. Anh chắc chắn đêm qua là có thật, nhưng ngay cả lúc đó anh cũng tự hỏi. Anh kéo đầu gối về phía mình, đôi tay run rẩy ôm đầu.

Chẳng có cơn ác mộng nào cả, tất cả đều là thật.

Giống như một kẻ xâm nhập trong tâm trí, con quỷ trượt vào suy nghĩ và tranh giành trí tưởng tượng của mình. Anh không thể ngừng được, anh tò mò. Con quỷ bán khỏa thân quỳ giữa phòng mình, những vết sẹo lộ ra để Jin nhìn thấy. Nhưng tại sao anh lại tò mò về nó? Thật là vô ích khi kháng cự lại, vì vậy anh buông lỏng tâm trí.

Những ngày qua không phải là dễ dàng và nó đang dần dần ảnh hưởng đến Jin theo cách mà anh cảm thấy mệt mỏi cả ngày, dường như mất đi sự thèm ăn của mình. Anh từ chối gọi điện cho bất cứ ai, ngay cả bạn trai - Jungkook. Anh còn là đứa trẻ sợ hãi ngày nào, anh có thể giải quyết vấn đề này. Anh phải xử lý nó ngay.

Jin vừa muốn ngủ vừa không. Anh bị mất ngủ và vô cùng mệt mỏi, cả tinh thần lẫn thể xác. Anh cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Anh biết cơ thể phải được nghỉ ngơi nếu anh muốn giữ gìn tinh thần, nhưng anh lại không muốn mình kinh hoảng nếu con quỷ quyết định quay trở lại.

- - -

Đến trưa anh đã hoàn thành kiểm tra mọi ngóc ngách. Không có gì.

Mặc dù vậy, Jin cảm thấy có chút an ủi. Bố mẹ không có ý định rời bỏ anh. Họ không để lại di chúc hay thư tuyệt mệnh gì.

Anh nghĩ anh không thể bỏ nhà ngay bây giờ. Cha mẹ anh xây dựng và để lại cho anh. Họ nghĩ rằng anh sẽ sống ở đây, lớn lên và có gia đình riêng của mình tại đây.

Ý nghĩ đó khiến tâm trí Jin trong tình trạng lộn xộn.

Cảm giác duy nhất mà anh có vào lúc này là sự hoài nghi. Đây là ngày thứ sáu anh ở đây, nhưng anh vẫn không thể hiểu được giấc mơ và những gì đã xảy ra trong mấy ngày qua.

Anh cần câu trả lời.

Và anh cần họ bây giờ.

- - -

Jin không biết tại sao trái tim anh đập nhanh, khiến xương sườn vô cùng đau đớn. Đồng hồ đã gõ mười hai nửa đêm.

Jin sợ, anh có lý do.

Anh nên hét lên và chạy xa.

Mắt anh lướt qua xung quanh, không phải phòng mình, nghĩ đến việc quay lại và chạy, nhưng sự tò mò đã thôi thúc anh. Jin định quay đi nhưng hành động của anh thì ngược lại. Đứng một mình trong một căn phòng lạ, anh chờ đợi.

Và nó ở đó, trước mặt Jin. Con quỷ xuất hiện.

Không mặc gì ngoài chiếc áo choàng satin màu đen mà nó mặc trong suốt thời gian xuất hiện trước mặt Jin. Áo choàng chỉ đang nằm trên hai cánh tay nó, phơi bày đôi vai rộng và mạnh mẽ ấy. Nó quay lại nhìn anh.

Lần này, Jin không nhắm mắt lại nữa.

Nó ... người đó thật đẹp.

Mái tóc dày, cứng cáp đã che khuôn mặt đẹp trai của người ấy. Đôi mắt của cậu ta màu xám vô hồn nhưng đầy mời gọi. Ngang ngang tuổi Jin, mặc dù Jin cảm thấy cậu ta có thể lớn tuổi hơn, cảm giác cậu ấy không chỉ là hình người mà còn có thể biến hóa nhiều dạng khác nữa.

Giống như những đêm trước đó, những lần viếng thăm, cậu ấy đang quỳ ở giữa phòng tối, không còn ánh sáng chiếu lên trên cậu ấy nữa.

Vẫn đang ở cùng một vị trí, anh hỏi tên cậu ấy, "Cậu là ai?"

"V" cậu ta lẩm bẩm.

"V là tên của cậu?"

"Anh có nhớ em không Seokjin?" Cậu ta trả lời "Seokjin của em"

"Sao cậu biết tôi?" Jin hỏi lại lần nữa.

"Em đã biết anh một thời gian dài" devil V nói tiếp "Nhưng nếu anh không nhớ em, cứ gọi em là V"

"Tên cậu là gì?" Jin hỏi lần thứ ba.

"Tên em không quan trọng".

Jin đành dừng lại, và tự nhủ rằng mình đang nói chuyện với một người khác, có thể là một người nguy hiểm. Sự an ủi duy nhất anh có thể trải nghiệm một cách chính xác, rằng Jungkook, người duy nhất còn lại của anh đã an toàn ở một nơi khác. Ý nghĩ này mang lại cho anh một chút bình yên, nhưng vẫn chưa đủ. Anh nhận thức rõ về tình hình.

"Cậu tên thật là gì V?" Jin hỏi lại lần nữa khi anh kiểm soát dây thần kinh, với tất cả sự can đảm mà anh có thể tập hợp anh tiếp tục "Tại sao cậu lại làm thế với tôi? Tôi đã kinh hoảng."

"Anh không biết nó khó khăn thế nào đâu, không thể nói điều gì, bất cứ điều gì, để giúp anh nhớ lại, nhìn thấy em, ở bên em. Em muốn được ở bên anh, để cảm nhận làn da của anh. Em muốn hít thở mùi hương của anh. Không còn gì cả, mọi thứ đều không còn, khoảnh khắc đó, anh đã bỏ đi. Anh đã biến mất. Em nghĩ khi nào anh sẽ trở lại. Em không có nơi nào để đi. Em không thể trở lại nơi em đến, nhưng em không muốn đi đến nơi mà em nghĩ đã đánh mất chính mình ..." Cậu ấy dừng lại và thay vào đó di chuyển bàn tay của mình chạm vào những vết sẹo, chua chát. Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt Jin, đau đớn. "Em đã thua."

Miệng Jin hoàn toàn khô khốc. Anh khó khăn nuốt.

Anh không biết V đang nói gì. Nếu đó là một khoảng thời gian nhất định trong cuộc đời của cậu ấy. Nhưng thật lạ lẫm, anh có thể tưởng tượng rõ ràng viễn cảnh trong đầu. Đột nhiên, anh cảm thấy rất ấm, cơ thể anh buông lỏng, thư giãn.

Vì vậy, anh không phải là người duy nhất cảm thấy bị lạc lối "Cái gì? Tôi không hiểu?" Cuối cùng anh cũng nói.

"Anh vẫn không nhớ em ..." V trông thật xót xa, khác với đôi mắt vô hồn đáng sợ và vẻ ngoài vô cảm.

"Cậu là ai?" Jin bối rối khi anh cố gắng hết sức để nhớ "Cậu thật sự là ai?"

"Là em, Taehyung"  V lẩm bẩm: "Em đã từng là ...thiên thần của anh."

Jin không mong đợi nghe câu trả lời như vậy.

Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt đau đớn của V, Jin bước một bước, từ từ tiến đến V.

Anh quỳ xuống trước mặt cậu, giữ khoảng cách tốt nhất anh vuốt má V. Làn da cậu lành lạnh, nhưng cảm giấc rất huyền ảo, cậu ấy ở đây, trông thật đau khổ. Anh vội vã, gọi tên.

"Taehyung?"

Anh vẫn không nhớ những gì V đã đề cập tới. Nhưng bằng cách nào đó, gọi cái tên ấy ra khỏi miệng, anh cảm thấy quen thuộc và hoài cổ. Cậu ấy thực sự là thiên thần của anh? Các thiên thần có thật?

V nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay ấm áp của Jin tương phản trên đôi má lạnh, giống như an ủi. Sau đó đột ngột thay đổi, biểu hiện của cậu trở nên ủ rũ, như thể đã sẵn sàng bị từ chối sau những gì cậu vừa tiết lộ. Jin suy nghĩ miên man, anh kéo chiếc áo satin màu đen của V, trượt nó qua cổ ngừng lại đến cái lưng bị tàn phá của cậu. Anh muốn nhìn thấy vết sẹo ấy, vết sẹo dường như không bao giờ lành, và cố gắng sửa lại nó mặc dù không biết làm thế nào. Chuyện gì đã xảy ra với Taehyung? Thiên thần của anh? Thiên thần gãy cánh của anh?

Ngón tay trỏ kéo ra, gần chạm vào ngực V mà bây giờ khuôn ngực đó đã được phơi bày, Jin treo áo choàng trên cánh tay. Đôi mắt V mở ra trước sự gần gũi của Jin. Mặc dù cậu không thể chạm vào Jin mà không có sự cho phép, nhưng vẫn có thể cảm nhận được anh.

Jin dường như bị quyến rũ. Anh biết rõ, nhưng thời gian để suy nghĩ đã kết thúc. Thay vào đó, anh hít một hơi thật sâu và bắt đầu từ từ mở nút áo mình. V theo dõi anh, quan sát từng cử động của anh. Trong đáy lòng, anh biết mình không nên làm điều này, nhưng anh không muốn V là người duy nhất bị phơi bày. V đang quỳ cạnh Jin, nhưng Jin vẫn không nhớ được một điều gì về cậu. Họ không thể làm điều này, họ không nên làm điều này, giữa thực tế và tưởng tượng, và cách V nhìn chằm chằm vào làn da trần trụi của anh, thu hút toàn bộ sự chú ý từ cậu. Jin cố gắng dừng lại.

Khi nút cuối cùng của bộ đồ ngủ hàng đầu được cởi ra, anh thở hổn hển khi bàn tay nhợt nhạt của V chạm vào eo mình. Thật mát mẻ. Các ngón tay Jin cũng chạm vào cơ thể V. Anh đau đớn chạm vào V, cảm giác thực sự.

Jin rung lên, đôi mắt màu xám lạnh lẽo của V tập trung chăm chú vào cơ thể anh, làm bùng lên sự mong đợi và hứng thú. Hơi thở của anh tăng lên. Mất trọng tâm, anh thì thầm "Chạm vào anh" và ngay tức khắc cậu ấy chạm vào ngực anh như câu trả lời. Sự cho phép là tất cả cần thiết đối với V. Cơn lạnh khiến anh ớn lạnh, nhưng anh vẫn tiếp tục. Lần này thực sự xúc động, bây giờ họ có thể cảm nhận được nhau, từ làn da đến làn da. Bàn tay V chạy chậm lên xuống trên thân mình. Những sợi lông trên làn da trần của anh dựng hết cả lên, anh rùng mình. Trái tim anh điên cuồng đánh vào ngực, và anh cần phải giải tỏa căng thẳng bên trong, nhưng ngay bây giờ, điều mà cả hai người cần nhất là sự thoải mái và hỗ trợ.

Anh không phải là người duy nhất cảm thấy lạc lõng, anh hiểu cậu ấy. Ít nhất thì anh nghĩ cậu ấy cũng vậy.

"Anh ở đây ... Anh ở đây với em" anh phà hơi ào cổ V, ước muốn họ có thể giữ lấy nhau nhiều hơn, lâu hơn bất cứ điều gì.

- - -

- Ngày 07 –

Jin lướt qua phòng tắm ngay khi đôi mắt mở to.

Anh đi vào trong, cởi quần áo rồi tắm vòi sen. Anh mỉm cười khi nước bắt đầu vuốt ve làn da làm ấm cơ thể anh, giảm bớt căng thẳng. Anh đứng dậy, để cho nước chảy khắp cơ thể trần trong vài phút.

Cho đến lúc, anh nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong gương. Có một cái gì đó bên trái cổ. Anh quá bận tâm với những điều khác mà không nhận ra.

"V"

Chỉ mỗi ký tự đó.

Nhưng nó có khi nào?

Cánh cửa phòng tắm đột nhiên đóng lại, mang Jin ra khỏi sự mơ màng.

Là em ấy. V đã đánh dấu.

Sự liên kết tiềm thức giữa họ, nở rộ trong tâm trí Jin, đột nhiên không thể phủ nhận.

Mơn trớn vết sẹo nhỏ của mình, anh nhận ra ...

Có lẽ đó là vấn đề, trong lúc không để ý, anh đã để devil đánh dấu mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro