Epilogue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Aww, đôi chim cu dễ thương nhất nhà đây mà?" Minjae nói trong khi ngồi phịch xuống ghế, miệng nhếch mép cười với Taehyung và Jin một cách đáng ghét. "Anh luôn biết hai người sẽ rất đáng yêu khi bên nhau."

"Em đã gọi như vậy từ lâu rồi," Junghun nói mà mắt vẫn không rời điện thoại của mình.

"Em ghét anh em nhà anh," Taehyung nói khi đang nằm dài trên thảm, gối đầu trên đùi Jin.

Jin dời mắt khỏi những lá bài trong tay, cúi đầu mỉm cười với cậu. "Đừng dối lòng."

Taehyung cười đáp lại. Được rồi, cậu đã nói dối, một chút. Nhiều hơn một chút. Cậu yêu gia đình của anh, và cậu vô cùng biết ơn họ vì đã cho phép cậu đón năm mới tại đây, điều đó khiến cậu cảm thấy được chào đón. Cậu luôn cảm thấy thoải mái khi ở bên gia đình Jin, nhưng giờ cậu và Jin chính thức quen nhau, mọi người trong gia đình anh thậm chí còn nhiệt tình hơn trước. Taehyung hy vọng họ không thương hại cậu chỉ vì bố mẹ cậu. Taehyung không nghĩ Jin đã nói với họ về chuyện nhà cậu, nhưng việc cậu đón năm mới ở đây, có lẽ họ đã đoán được phần nào.

Nụ cười của Taehyung nhạt dần. Bố mẹ cậu đã không đón nhận con người thực sự của cậu - một cách nhẹ nhàng. Mẹ cậu vẫn kiên quyết không nói chuyện với cậu. Còn bố cậu... điều duy nhất mà ông ấy nói là, "Tôi thậm chí không ngạc nhiên. Một người đàn ông bình thường đến tuổi này đã ổn định cuộc sống rồi."

Taehyung...cậu đã cho rằng mình sẽ cảm thấy đau đớn, nhưng cậu vẫn ổn một cách đáng ngạc nhiên. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm. Bây giờ mối quan hệ giữa cậu và bố mẹ đã chạm đáy, cậu không còn gì phải sợ nữa. Tương lai có thể mối quan hệ giữa cậu và bố mẹ sẽ được cải thiện, có thể không. Có lẽ sẽ mất một thời gian dài để mọi thứ trở nên tốt hơn, nhưng hiện giờ cậu thấy mình ổn. Tất nhiên, tìm ra bản thân mình là ai như cuộc giải phóng, nó đã giúp ích rất nhiều để cậu và Jin đến gần nhau hơn, gần đến mức đôi khi Taehyung không chắc bọn họ bắt đầu từ đâu.

Mối quan hệ yêu đương với Jin không lạ chút nào. Nó thật tuyệt vời. Taehyung có mọi đặc quyền của một người bạn thân kèm theo những đãi ngộ tuyệt vời trên giường. Cậu có thể hôn Jin bất cứ lúc nào cậu muốn - và gần đây cậu muốn hôn Jin mọi lúc. Thực sự thì hơi xấu hổ, nhưng Taehyung nhận ra cậu thích hôn Jin nhiều như việc cậu được chịch vậy. Cậu đang biến thành một gã đĩ điếm thích hôn sao?

Taehyung cười tươi, ngước lên nhìn chằm chằm vào bạn trai của mình khi Jin chơi bài với các anh em của anh ấy. Jin cau mày tập trung cao độ - mọi người trong gia đình anh ấy chơi bài rất cạnh tranh nhau nhưng mà vui - vì vậy Taehyung có thể thoải mái nhìn anh ấy mà không bị bắt quả tang trồng cây si. Cậu có thể nghiên cứu các nét mặt của anh ấy, mọi cảm xúc mà Jin đang thể hiện. Bây giờ Jin đang trừng mắt nhìn Do Hwan, người vừa buộc tội anh ấy gian lận. Taehyung làm ướt môi mình, muốn liếm cái mỏ đang chu ra của Jin. Hôn lên đó. Và làm những điều khác với anh.

"Thấy gớm quá đi!" Junghun khịt mũi nói, đá vào Taehyung.

Taehyung lườm cậu, mặt nóng bừng. Nếu có một điều cậu không thích ở gia đình này, đó là sự thiếu riêng tư. Lúc nào cũng đông người xung quanh. Không thể bình yên thể hiện tình yêu với bạn trai mình mà không bị đem ra làm trò cười.

"Giai đoạn trăng mật lúc nào cũng nổi hết cả da gà, phát bệnh luôn rồi nè?" Minjae trêu. "Anh cảm thấy xấu hổ thay cho hai người đó."

Junghun đảo mắt. "Làm như anh và Doyun không vậy á. Hai người cũng gớm như thế được hai năm rồi. Lời biện hộ của anh là gì?"

Minjae nhún vai, giả bộ ngượng ngùng ngã vào lòng chồng mình. "Chồng anh là người đàn ông hấp dẫn nhất trong căn phòng này," anh tuyên bố khi nhìn vào các lá bài của Doyun. "Đó là lời bào chữa của anh."

"Đừng làm anh mất tập trung nữa, nhóc con," Doyun nói nhưng anh vòng tay còn lại quanh eo Minjae.

"Em không đồng ý," Jin Goo lên tiếng phản bác, người đang ngồi dựa vào vai Do Hwan. "Bạn trai em mới là người đàn ông nóng bỏng nhất trong căn phòng này."

Taehyung nhìn từ Doyun sang Do Hwan và chun mũi suy nghĩ. Cậu cho rằng cả hai đều hấp dẫn. Gia đình của Jin có gen thực sự tốt. Do Hwan khá đẹp trai nhưng cơ thể nổi bật của Doyun lại thu hút Taehyung hơn.

"Em nghĩ anh Doyun nóng bỏng hơn anh Do Hwan," Cậu nói.

Do Hwan cười lớn và nói, "Đau lòng quá."

Minjae cười toe toét với Taehyung. "Anh thích cậu rồi đó. Chúng ta có thể giữ cậu ấy không?"

Jin nhìn xuống Taehyung chăm chú. "Tất nhiên."

Taehyung lại liếm môi. Chết tiệt, cậu thực sự, thực sự muốn một nụ hôn. Liệu những người còn lại có thể biến mất trong một phút để Taehyung có thể hôn bạn trai của mình không?

"Ý kiến của Taehyung không được tính," Jin Goo không chịu thua nói. "Doyun trông khá giống Jin, chỉ khác màu tóc thôi, ý kiến của Taehyung thiếu khách quan."

"Hey, em không thiên vị!" Taehyung nói.

"Đừng cay cú, Gogo!" Minjae nói, nở một nụ cười gian tà. "Em thua rồi. Ráng chịu đi ".

"Đừng gọi em là Gogo," Jin Goo càu nhàu, trừng mắt nhìn anh trai cùng cha khác mẹ của mình.

"Không cãi vã, các con," Ông Kim nói. "Năm mới. Năm mới."

Taehyung thấy mình đang không ngừng cười toe toét.

Cậu rất vui. Cậu thực sự cảm thấy hạnh phúc.

Cậu quay lại ngước lên nhìn Jin và thấy anh cũng đang nhìn mình.

Jin lướt ngón tay cái lên đôi môi đang mỉm cười của Taehyung, ánh mắt anh nhìn cậu vừa dịu dàng vừa sâu xa khó đoán. "Năm mới vui vẻ, tình yêu."

"Chúc mừng năm mới," Taehyung thì thầm, nở nụ cười bất lực.

Và chết tiệt, cậu bất ngờ nhận được nụ hôn như mong ước ngay trước mắt mọi người.

Taehyung nắm lấy vạt áo trước của Jin và kéo anh xuống. "Không được chơi xấu. Lại đây nào. Đã hai tiếng đồng hồ kể từ khi anh hôn em."

Jin vui vẻ bật cười khi môi họ chạm nhau lần nữa.

Vị trí của họ thật khó thực hiện nhưng mặc kệ tiếng huýt sáo và tiếng cười vang khắp phòng, đó vẫn là nụ hôn đẹp nhất trong đời Taehyung.

Nụ hôn có vị của hạnh phúc.

KẾT THÚC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro