Hoàn cảnh của Ryuen - phần II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Góc nhìn của Ryuen

Lớp học đã kết thúc khoảng 2 tiếng trước và bây giờ là 5h05 chiều. Tôi chỉ đang đi về phía thư viện để mượn vài cuốn sách và không bao giờ nhìn vào cái trần chết tiệt đó trong phòng.

Tôi chỉ hy vọng rằng cuối cùng mọi người sẽ để tôi yên.

Tôi không có thời gian cho những cuộc trò chuyện vô nghĩa với Ibuki, Ishizaki hay Albert. Những kẻ ngốc này đã theo tôi suốt thời gian tôi đi học về. Thực sự rất phiền phức. Và tại sao họ làm điều đó? Bởi vì họ không muốn chấp nhận quyết định của tôi.

Đôi khi tôi nghĩ con người thật là những sinh vật ngu ngốc. Đầu tiên, mỗi người trong số họ đều sợ hãi và không tuân theo mệnh lệnh của tôi cho đến khi tôi dạy họ về chế độ độc tài của mình, và sau đó họ đến như một con chó không được ăn.

Họ đang bước đi và theo dõi tôi với những cái đầu cúi thấp mà không biết phải làm gì với chính mình. Thật ngu ngốc.

Đây có phải là hậu quả của những người bị cai trị độc tài? Nếu vậy thì tâm lý của những người này thật sự rất loạn. Tôi tin rằng những người không còn tuân theo hệ thống cai trị như vậy sẽ vui vẻ làm việc cho chính mình, nhưng rõ ràng là tôi đã nhầm.

Rất có thể, họ đã quen với việc tuân theo mệnh lệnh. Và nếu người cai trị của họ rời đi, thì họ sẽ chẳng liên quan gì đến mình, vì họ sẽ không có ai để phục vụ.

Có vẻ như bây giờ họ lại cần một người lãnh đạo thô bạo, bởi vì họ sẽ không thể thích nghi nhanh chóng với điều kiện mới của một loại quyền lực khác, đó là sự hợp tác giữa họ và không tuân theo mệnh lệnh.

Vì vậy bây giờ họ lại cần tôi nếu không họ sẽ đi vào ngõ cụt. Điều này khiến họ nhận ra rằng nếu không có tôi thì lớp học này sẽ bị nghiền nát. Cuối cùng họ cũng bắt đầu dựa vào người mà họ đã vâng lời trước đó. Nó gợi cho tôi một chút về hội chứng Stockholm.

(*Hội chứng Stockholm: là mô tả một loạt những trạng thái tâm lí, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm. Những cảm xúc nói trên của "nạn nhân" thường được xem là vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua. Hệ thống quản lý dữ liệu bắt cóc của FBI ước tính có 5% nạn nhân có biểu hiện của hội chứng Stockholm.)

"Kuku, thật mỉa mai."Tôi bật cười khi nghĩ đến việc họ cầu xin tôi quay trở lại. Nhưng tiếng cười của tôi nhanh chóng biến mất khi tôi nhớ đến một câu nói nào đó.Tôi nhớ lại những lời của Ibuki mà cô ấy đã nói với tôi khi tôi đuổi được họ đi.

"Vậy là Ayanokouji đã tiêu diệt được ý chí chiến đấu của cậu chỉ vì cậu đã thua. Cậu đang cư xử như một đứa trẻ ở đây, không phải chúng tôi!"

"Tch."

Tôi vừa nghĩ đến đó liền đập mạnh vào thùng rác cạnh mình trên vỉa hè, hoàn toàn phớt lờ cơn đau ở chân sau trận chiến vừa rồi trên sân thượng.

'Điều này không liên quan gì đến ý chí chiến đấu của mình. Không phải vì con ả quái vật đó. Nó chỉ...'

Tôi phải thừa nhận rằng mình đã sai và quá kiêu ngạo trong thái độ với môn học khi phân tích toàn bộ tình huống này với X lớp từ D.

Nhưng ai có thể ngờ rằng người phụ nữ bất tài và thụ động nhất từng giúp đỡ Suzune như một con chó hóa ra lại là một nhà vô địch võ thuật và bậc thầy thao túng.

Tất nhiên, ngay từ đầu tôi đã tính đến việc cô ta là X, nhưng sự tồn tại của cô ta lẽ ra đã kết thúc trên sân thượng của ngôi trường đó. Nhưng cô ta đã nghiền nát chúng tôi bằng nắm đấm trần của mình.

Tôi đã sử dụng và dựa vào những giả định của mình về nó hơn là chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống có thể xảy ra. Bây giờ tôi đã hiểu ra sai lầm của mình về mặt kế hoạch.

'Nhưng cảm giác kỳ lạ mà mình chưa bao giờ có một chút cơ hội này là gì?'Đó là điều khó chịu nhất. Trong thâm tâm tôi có điều gì đó cứ nói rằng ngay từ đầu cô ấy đã biết tôi dự định gì, dù kế hoạch có thực hiện tốt thì tôi vẫn thua.

Cô ấy hoàn toàn đã đoán trước được hành động của tôi, trong khi chỉ biết một vài chi tiết.

"Nếu lần đầu tiên cậu đối đầu với lớp của Ichinose và có kinh nghiệm chiến đấu với Sakayanagi, có lẽ cậu có thể đã tiến gần đến trình độ của tôi hơn một chút khi chiến đấu với tôi. Cậu đã quá tò mò và quá căng thẳng."

Có lẽ là vậy. Cô ta hoàn toàn tự tin vì biết tôi sẽ không bao giờ thắng ở cấp độ này.

Nếu tôi muốn vượt qua cô ấy, tôi nên phát huy khả năng của cơ thể mình và suy nghĩ từ nhiều góc độ hơn trước.

'Nhưng mình sắp bỏ học, vậy tại sao mình lại nghĩ về điều đó?'Một lần nữa, tôi lại bắt đầu vạch ra những kế hoạch mới mà quên mất quyết định của mình.'Gần đây chuyện gì đang xảy ra với mình vậy.

'Tôi lắc đầu và quyết định bỏ qua chủ đề ngu ngốc này.

Khoảng 15 phút sau tôi đã đứng trước lối vào thư viện.

Tôi thấy một số người nhìn tôi ngạc nhiên khi thấy một người như tôi bước vào một nơi yên tĩnh và thanh bình như thư viện. Như thường lệ, thư viện thực sự rất lớn và để lại ấn tượng cho người ta. 

'Kukuku, mình đoán họ nghĩ mình sẽ gây ra một mớ hỗn độn nào đó ở đây.'

"Này, đó không phải là Ryuen, lãnh đạo lớp C sao?"

"Đúng rồi, nhưng cậu ta làm gì ở đây?"

"Có lẽ cậu ta đang có kế hoạch gì đó."

'Những người này thực sự ngu ngốc khi bị nghe thấy từ khoảng cách xa như vậy.'Tôi cười thầm trong lòng.'

Thật không may, hôm nay mình phải làm họ thất vọng.

'Tôi suy nghĩ và bắt đầu bước những bước bình tĩnh đến gần các trung đoàn với những cuốn sách được đặt trên những chiếc kệ khổng lồ.

Tôi đi giữa những lối đi chật hẹp giữa những tủ sách khổng lồ. Tôi đang tìm kiếm thể loại huyền bí.

'Kịch, phiêu lưu, lãng mạn...'

Tôi nhìn qua những chiếc đĩa treo trên mỗi cái kệ.

'Nó ở đây, thể loại huyền bí.'

Tôi bước vào lối đi với những cuốn sách bí ẩn và bắt đầu phân tích chúng.

"Và rồi chẳng còn ai*", "Án mạng trên tàu tốc hành Phương Đông*", "Lớp học biết tuốt", "Mật mã Da Vinci*"

Tôi đang lôi những cuốn sách ra khỏi kệ, kiểm tra tên và tìm kiếm cuốn sách thú vị.

Tôi để ý đến cuốn "Cô gái trên tàu" và cố lôi cuốn sách ra, nó ở trên kệ trên cùng.

Tôi phải kiễng chân lên một chút và cố gắng kéo cuốn sách ra đến cuối. Nhưng đột nhiên có cái gì đó nứt ra ở lưng tôi và cuốn sách rơi xuống sàn.

'Cơ thể bị tổn thương ngu ngốc.'

Tôi bực bội nghĩ thầm rồi cúi xuống nhặt cuốn sách dưới đất. Nhưng khi tôi vừa định cầm nó trên tay thì đột nhiên có người nhặt nó lên và đưa cho tôi.

"Chào Ryuen."

Tôi nghe thấy giọng điệu đều đều và bình tĩnh quen thuộc của người lên tiếng. Tôi ngay lập tức chắc chắn đó là ai.

'Đừng nói với mình.'

Tôi ngẩng đầu lên và nhận thấy rằng tôi đang nhìn vào mắt một người và cô ấy đang nhìn tôi, cách mặt tôi vài cm.

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt nâu nhạt của cô ấy một lúc, như thể có điều gì đó đã kéo tôi vào đó. Chúng vô cảm đến mức tôi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó. Tôi không thể nhìn thấy gì khác ngoài điều đó. Một cấp độ hoàn toàn mới của mặt poker.

"Cái đéo gì vậy?!"

Tôi nói to mà không cần suy nghĩ khi nhìn thấy khuôn mặt này. Mọi người đột ngột giật mình rồi nhìn chúng tôi nhưng tôi lờ đi và chuyển sự chú ý sang hình dáng trước mặt.

"Ryuen, cậu có thể đừng thu hút sự chú ý không cần thiết mà tôi không cần được không?"

Ayanokouji Kiyone, người đã đánh bại và nghiền nát tôi bằng mọi cách, đứng trước mặt tôi trong thư viện như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đó.

Sau một lúc bọn họ quay lại việc của mình và tôi phớt lờ yêu cầu của cô ta trong khi nhếch mép cười ranh mãnh trước vẻ mặt thản nhiên đó.

"Tại sao tôi phải làm điều đó?"

Tôi chọc tức cô ta nhưng mặt cô ta vẫn như tảng đá bất động.

"Vì cậu có thể tạo ra những vấn đề vô nghĩa cho tôi và có thể phá vỡ cuộc sống yên bình của một học sinh bình thường như tôi."

Cô ta nói với giọng thờ ơ.

"Cô? Một học sinh bình thường? Đừng làm tôi cười."

"..."

Cô ta không nói gì cả.

'Tch'

"Có vẻ như lũ quái vật rất thích những nơi yên tĩnh, xét theo việc cô ở đây."

Tôi nói với vẻ mỉa mai lớn.

Cô ta chỉ nghiêng đầu sang một bên sau một lúc, như thể bây giờ cô ấy đã hiểu.

'Cô ta làm mình phát bực.'

"Tôi không nghĩ cậu nên xưng hô với người khác giới như vậy, Ryuen."

Cô ta nói và tôi ngoảnh mặt đi.

"Dù sao thì, cô đang làm gì ở đây vậy?"

Tôi cố gắng thay đổi chủ đề bằng cách hỏi một câu hỏi ngu ngốc. Tôi đã trở thành cái gì thế này.

"Tôi muốn đọc cuốn sách mà cậu đang cầm trong tay."

Cô ta nói và nhìn vào cuốn sách trên tay tôi.

"Hả?"

"Cậu có muốn cùng đọc sách chung không?"

Cô ta hỏi mà không có bất kỳ dấu hiệu mong đợi nào trong giọng nói của mình.

"Cậu không thể để tôi một mình à?"

"Đúng vậy, nhưng hiện tại tôi thường đọc sách với Hiyori cùng lớp với cậu trong thư viện, người ngồi ở bàn phía sau cậu, nên sẽ không có vấn đề gì đâu."

Tôi quay lại và thực sự tôi thấy Shiina Hiyori đang ngồi ở bàn. Cô ấy nhìn chằm chằm vào cuốn sách như thể vắng mặt, có lẽ đó là lý do tại sao cô ấy chưa nhận ra chúng tôi.

"Vậy là cậu đã lẻn vào và tương tác với những người trong lớp của tôi sau lưng tôi, đúng như tôi mong đợi từ một nữ quái vật."

"Làm ơn, gì cũng được nhưng đừng gọi tôi như thế."

Tôi lại nhếch mép cười.

"Vậy tôi phải gọi cô như thế nào, nếu không phải thứ gì đó giống cô?"

"Cậu thậm chí có thể gọi tôi là Kiyone. Và không, mối quan hệ của tôi với Hiyori không liên quan gì đến cuộc thi trong lớp của chúng ta."

Tôi thấy cô ta suy nghĩ một lúc.

"Cậu có thể mô tả chúng tôi như những người bạn đọc sách."

Cô ta nói rồi quay người đi về phía bàn.

'Bạn đọc sách à?'

"Chào mừng cậu?"

Tôi suy nghĩ một lúc, nhưng cuối cùng tôi cũng chẳng có việc gì để làm.

"Sao cũng được."

Tôi nói và đi theo.

Chúng tôi đến bàn nơi Shiina đang ngồi, lúc này cô ấy mới chú ý đến tôi.

"Ồ, Ryuen-kun, tôi không mong đợi cậu ở đây. Tôi rất vui vì cậu đã quyết định phát triển mối quan hệ của mình với người khác."

Cô ta nói với nụ cười ấm áp và vỗ tay vui vẻ. Tôi hơi khó chịu vì kiểu nói chuyện đó, nhưng tôi sẽ sống sót.

"Ryuen, lát nữa cậu có thể cho tôi mượn cuốn sách đó được không?"

Ayanokouji hỏi khi tôi nhìn cô ta.

"Ừ, được thôi."

'Có lẽ rốt cuộc nó cũng không tệ đến thế.'

____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Kết thúc

-Giới thiệu một chút về các tác phẩm:

*Và rồi chẳng còn ai: tên Tiếng Anh: And Then There Were None, hay "Mười người da đen nhỏ" (tên Tiếng Anh: Ten Little Nigger) là một tiểu thuyết hình sự, được nhà xuất bản Collins Crime Club phát hành lần đầu ở ngày 6 tháng 11 năm 1939. Nói về vụ án bí ẩn trên hòn đảo Soldier Island với 10 người bằng cách này hay cách khác đã thiệt mạng mà không hề có sự hiện diện hay dấu vết của thủ phạm. 

*Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông (tựa gốc tiếng Anh: Murder on the Orient Express) là phim hình sự kì bí năm 2017 của đạo diễn Kenneth Branagh với kịch bản của Michael Green, dựa trên cuốn tiểu thuyết năm 1934 cùng tên. Nội dung truyện dựa theo Poirot, một thám tử nổi tiếng thế giới, người tìm cách giải quyết vụ án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông nổi tiếng vào những năm 1930.

 ->Cả hai được sáng tác bởi Agatha Christie (1890 - 1976) là một nữ nhà văn trinh thám đến từ nước Anh, đã cho ra đời hơn 80 tiểu thuyết trinh thám, có tác phẩm bán chạy nhất mọi thời đại của thể loại trinh thám, và đứng thứ hai nếu tính cả các thể loại khác (chỉ xếp sau William Shakespeare).

 *Mật mã Da Vinci: là một tiểu thuyết của nhà văn người Mỹ Dan Brown được xuất bản năm 2003 bởi nhà xuất bản Doubleday Fiction. Tổng hợp các thể loại hư cấu trinh thám, giật gân và âm mưu, là một trong bốn tiểu thuyết liên quan tới nhân vật Robert Langdon, cùng với Thiên thần và Ác quỷ (Angels and Demons), Biểu tượng thất truyền (The Lost Symbol, trước đây được biết đến với tên The Solomon Key)[1] và Hỏa ngục (Inferno).

*Cô gái trên tàu: là một bộ phim chính kịch rùng rợn ly kỳ của Mỹ năm 2016 do Tate Taylor đạo diễn và Erin Cressida Wilson viết kịch bản, dựa trên cuốn tiểu thuyết đầu tay cùng tên của nhà văn Paula Hawkins vào năm 2015. Phim xoay quanh câu chuyện của một phụ nữ mới li hôn bị liên quan đến một vụ án mất tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro